
Chương 126
Trong một chiếc váy dạ hội dài chấm đất màu đen, Tư Mộ đứng tại một tủ trưng bày nào đó, một tay bưng ly rượu, đang cúi mắt chăm chú lắng nghe người bên cạnh nói gì.
Và Tư Anh, ánh mắt cô bé cũng thẳng tắp rơi vào trên mặt Tư Mộ.
Ở góc độ đứng ngoài quan sát này, Thịnh Vân Cẩm thấy rất rõ ràng. Cô lại rõ ràng hơn bao giờ hết, cảm xúc trong đáy mắt Tư Anh đại biểu cho điều gì.
Mê luyến, hi vọng xa vời...
Nụ cười lơ đễnh vừa mới hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp kia dần dần tiêu tán. Thịnh Vân Cẩm nhìn chằm chằm Tư Anh còn chưa hoàn hồn dưới lầu, lần đầu tiên tỉnh táo và dò xét quan sát cô bé.
Lâm Tiểu Ngộ không hề phát giác ra Thịnh Vân Cẩm dừng bước chân, cô nàng chạy xuống dưới lầu, vừa lúc bị Ngô Đường đứng cách cầu thang không xa nhìn thấy.
"Chị Tiêu Ngộ."
Ngô Đường đưa tay về phía cô nàng chào hỏi. Cha của cô làm việc ở Lâm thị, là quản lý cấp cao của một bộ phận nào đó. Cũng là nhờ mối quan hệ tầng lớp này mà cô mới có thể tham gia dạ tiệc hôm nay.
"Ân, vị này là... Bạn gái của em?"
Ánh mắt lướt qua Ngô Đường và Tư Anh, người vẫn đang nắm tay nhau dù buông thõng bên người, Lâm Tiêu Ngộ, người vừa mới thảo luận về vấn đề tình cảm, bỗng nhiên cười hỏi.
Cô nàng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Tư Anh, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua, Lâm Tiêu Ngộ căn bản không nhận ra cô gái trước mắt là ai.
Ngô Đường cười hào phóng ung dung, nắm chặt lòng bàn tay đang giữ Tư Anh, đồng thời kéo lại sự chú ý của Tư Anh.
"Đúng, chúng em đã ở cùng nhau ba năm rồi."
"Thật sao?"
Lâm Tiêu Ngộ cảm thấy kinh ngạc lại có chút khao khát, làm sao mà ngay cả cô gái nhỏ tuổi hơn cô nàng cũng có thể yêu đương lâu đến vậy.
Gật đầu, Ngô Đường giật giật lòng bàn tay Tư Anh, giới thiệu Lâm Tiêu Ngộ với cô bé.
"Tiểu Anh, vị này là Chị Lâm Tiêu Ngộ, cũng là CEO của Quả Trám Giải Trí.
Bởi vì trong thời gian ngắn ngủi năm năm, Quả Trám Giải Trí liên tiếp nâng đỡ thành công hai ảnh hậu trẻ tuổi là Thịnh Vân Cẩm và Hứa Tử Thu, đồng thời dưới trướng còn có nhiều nghệ sĩ tuyến một mới nổi, cho nên công ty này rất nổi tiếng trong giới trẻ chú ý đến mạng xã hội và giải trí.
"Chị Lâm chào chị."
Tư Anh thấp giọng sợ hãi ngước mắt cười với Lâm Tiêu Ngộ một cái, sau đó giả vờ xấu hổ nhưng thực chất là không có hứng thú mà dời đi ánh mắt.
Những người chú ý đến giới giải trí đều biết, quan hệ giữa bà chủ của Quả Trám Giải Trí và Thịnh Vân Cẩm không hề ít. Cho nên, nếu là bạn của Thịnh Vân Cẩm, cô bé không có hứng thú làm quen.
Nhưng cũng chính là khoảnh khắc chuyển mắt này, Tư Anh đã nhìn thấy Thịnh Vân Cẩm đang đứng trên cầu thang cách đó không xa, cúi mắt nhìn chằm chằm cô bé.
Khi ánh mắt đối đầu với Thịnh Vân Cẩm, Tư Anh theo bản năng nín thở.
Cô bé chưa bao giờ thấy Thịnh Vân Cẩm mang thần sắc này. Ánh mắt lướt qua mọi thứ và chỉ dừng lại ở một mình cô bé, cảm giác áp bách hống hách trong đó chỉ có một mình Tư Anh có thể cảm nhận được.
Hiện tại cô bé đang cảm nhận rõ ràng điều đó.
Cơ thể không tự giác trở nên cứng đờ, Tư Anh vì sợ hãi mà không kìm được lùi lại một bước.
Cô bé có thể thấy sự lạnh lùng trong đáy mắt Thịnh Vân Cẩm, thậm chí là, ánh mắt chứa đựng sự khinh thị và khinh miệt khiến Tư Anh cảm thấy khó chịu nhất.
Trong lòng vừa bối rối vừa run rẩy, Tư Anh chưa bao giờ cảm thấy đại não kích động như thế. Cô bé sợ hãi nhưng lại mừng thầm, tâm lý mâu thuẫn này khiến cô bé muốn cứ thế đối kháng với Thịnh Vân Cẩm.
Nhưng sự khuất phục đến từ bản năng cơ thể lại khiến cô bé chưa kịp suy nghĩ, đã hoảng hốt tránh đi ánh mắt của Thịnh Vân Cẩm.
...
Bàn tay trắng nõn đặt trên lan can cầu thang, Thịnh Vân Cẩm từng bước từng bước đi xuống. Đuôi váy xanh lam phía sau di chuyển theo bước chân cô, giống như một đóa hoa yêu dã rực rỡ.
Cô bước tới gần mấy người. Vẻ lãnh đạm giữa lông mày và khí thế áp đảo quanh thân khiến Ngô Đường theo bản năng trở nên cẩn thận chú ý.
"Chị Vân Cẩm..."
Cô khẽ chào. So với Lâm Tiêu Ngộ thì đây là lần đầu tiên Ngô Đường thật sự mặt đối mặt tiếp xúc với thần tượng mà mình từng yêu thích.
Khẽ gật đầu, ánh mắt Thịnh Vân Cẩm rơi vào Tư Anh đang đứng sau lưng Ngô Đường, người từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu.
"Xem ra bạn gái em có chút xấu hổ."
Lâm Tiêu Ngộ vẫn chưa nhận ra chuyện gì, nói đùa.
"Đã lâu không gặp."
Âm thanh nhẹ nhàng nhưng mang ý vị nhằm vào vô cùng rõ ràng vang lên, Tư Anh không thể không ngẩng đầu nhìn thẳng Thịnh Vân Cẩm trước mặt.
Cô bé cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ bừng vì kìm nén cảm xúc trong lòng, ngay cả lòng bàn tay nắm chặt Ngô Đường cũng vô thức dùng sức.
Ngô Đường cảm thấy không ổn, nhịn đau giật giật cánh tay, muốn rút tay ra nhưng vẫn bị Tư Anh đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân túm chặt.
Trong đôi mắt xinh đẹp và kinh người trước mắt cô bé, bỗng nhiên lướt qua một tia kim sắc quang.
Giây tiếp theo, tia kim quang sắc nhọn như phi châm kia liền thẳng tắp bay về phía ánh mắt của Tư Anh.
Tư Anh bị biến cố đột ngột quỷ dị này dọa đến ôm đầu thét lên một tiếng.
"A!"
Cô bé lùi về phía sau muốn chạy trốn, lại không cẩn thận đụng vào người hầu mang mâm phía sau.
(Theo thị giác của Tư Anh:) Chiếc ly rượu trong mâm đổ xuống người Tư Anh, rượu đỏ làm hỏng hoàn toàn chiếc váy trắng của cô bé. Thậm chí mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống đất còn cứa bị thương bắp chân trần của cô bé. Chỉ trong chốc lát, máu me đầm đìa. Cô bé ngã vật xuống đất trước mặt mọi người, chật vật đến cực điểm.
Và cách đó không xa, là Thịnh Vân Cẩm mỉm cười trào phúng với vẻ chế nhạo đối với cô bé. Cùng với những người xung quanh đứng xem chỉ trỏ.
"Đừng!" Tư Anh ngồi trên mặt đất thét lên.
Ngô Đường bị cô bé kéo loạng choạng, chỉ có thể quỳ gối bên cạnh cô bé. Chịu đựng lòng bàn tay bị nắm đến mất đi tri giác, Ngô Đường duy trì nụ cười trấn an trên mặt, vỗ nhẹ lưng Tư Anh.
"Tiểu Anh, cậu sao vậy?"
"Là thân thể không khỏe sao?"
"Tiểu Anh?"
"Tiểu Anh ngẩng đầu nhìn tớ một chút..."
Thở dốc dồn dập khiến trán Tư Anh toát mồ hôi lạnh, tiếng tim đập kịch liệt thậm chí át cả lời an ủi nhẹ giọng của Ngô Đường.
"Thế nào rồi?"
Đột nhiên, âm điệu lạnh lùng chỉ tồn tại trong ký ức vang lên cách đó không xa, Tư Anh bỗng nhiên ngước mắt.
Là Tư Mộ. Nàng đứng cách đó vài bước, khách khí và xa cách.
Ánh mắt hướng về Tư Anh đang ngồi xổm dưới đất, Tư Mộ hỏi người phụ trách an ninh đã sớm nghe tiếng chạy tới:
"Vị tiểu thư này có thể là thân thể không thoải mái."
Sau khi sắp xếp vài nữ hầu hỗ trợ đỡ Ngô Đường và Tư Anh cùng nhau đứng dậy, người phụ trách khẽ đáp lời.
"Cần gọi bác sĩ không?"
Tư Mộ nhìn về phía Ngô Đường sắc mặt rõ ràng khó coi.
"Cảm ơn Tư tổng, không cần, Tiểu Anh chắc là tinh thần hơi hoảng hốt vì không nghỉ ngơi tốt, em mang cậu ấy về trước đây."
Nói rồi, Ngô Đường mím môi nhìn Tư Anh vẫn còn ngơ ngẩn không bình tĩnh nổi, sau đó nắm tay cô bé rời khỏi nơi này.
Trong lúc bị nắm đi, Tư Anh đột nhiên cúi đầu nhìn xuống người mình.
Không có ly rượu bị đổ, không có rượu văng tung tóe. Không có máu tươi, cũng không có vết thương.
Mồ hôi lạnh toát ra khắp người, Tư Anh chưa từ bỏ ý định quay đầu nhìn lại.
Vừa lúc đối diện với ánh mắt bình thản không sóng của Thịnh Vân Cẩm.
...
Vẫn luôn đứng bên cạnh xem náo nhiệt, Lâm Tiêu Ngộ đã chứng kiến toàn bộ quá trình Tư Anh "nổi điên" vừa rồi. Cô nàng tự nhiên không bỏ sót chi tiết Tư Anh lập tức ngẩng đầu khi nghe thấy giọng Tư Mộ.
"Ai, cô gái kia là ai vậy? Cũng quen biết Tư tổng nhà cậu à?"
Tâm trạng Thịnh Vân Cẩm chẳng hề tốt chút nào, cô lạnh giọng mở lời: "Con bé này muốn chết."
Ngay cả món ăn trong đĩa cũng bị cô trút giận, dùng dao nĩa cắt nát vụn vặt. Cô không muốn nghĩ xem Tư Anh đã có ý nghĩ này từ lúc nào, nhưng trong mắt Thịnh Vân Cẩm, có lẽ sự kiện hạ thuốc và mất trí nhớ năm xưa có thể được coi là một sự công bố cho cái ý niệm chết tiệt đó của Tư Anh.
Và bản thân cô lại vụng về như một con lừa đã luôn lơ là bỏ qua. Thậm chí còn để Tư Anh mơ ước vợ mình suốt nhiều năm như vậy.
Thịnh Vân Cẩm. Mày thật sự ngu đến mức muốn mạng sao.
Ác ý trong mắt cô gần như muốn hiện hữu thành hình, nhưng khuôn mặt lại bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
May mắn là đã từng chứng kiến vẻ tàn nhẫn của Thịnh Vân Cẩm thời đi học, Lâm Tiểu Ngộ nhanh chóng đánh hơi thấy khí tức nguy hiểm. Cô nàng run rẩy nhìn dao nĩa lấp lánh ánh bạc trong tay Thịnh Vân Cẩm, thầm lặng cầu khẩn Tư Mộ mau chóng quay trở lại.
...
Vừa tới nước ngoài tháng đầu tiên, Thịnh Vân Cẩm cũng đã bị nhóm nam sinh trong trường để mắt tới vì vẻ ngoài xuất chúng. Có lẽ vì quan sát thấy cô đi học và tan học đều có vệ sĩ đi theo, nên mấy tên nam sinh kia có chút kiềm chế.
Một tên trong số đó, trông giống một cậu ấm nhà giàu nhưng hành xử như gã trai ngốc, đóng vai làm người lịch thiệp liên tục mấy ngày tặng hoa cho Thịnh Vân Cẩm, và khi gặp cô trong giờ giải lao cũng sẽ huýt sáo trêu chọc. Hành vi không quá đáng lắm, chỉ là sự bột phát ngu ngốc của tuổi mới lớn. Vì thế, Thịnh Vân Cẩm chỉ từ chối bằng lời nói, ném hoa đi, và xem nhẹ những lời trêu ghẹo.
Nhưng vào một ngày nghỉ giữa khóa, khi đang nói chuyện phiếm với Lâm Tiểu Ngộ trên hành lang, Thịnh Vân Cẩm nghe thấy tiếng cười ồn ào bất thường vọng lên từ dưới lầu. Trong đó, có một giọng nói khiến cô cảm thấy rất quen tai.
Khoanh tay đứng ở lan can tầng hai, Thịnh Vân Cẩm cúi mắt nhìn xuống dưới.
Chính là tên nam sinh vẫn luôn quấy rối cô, đang nói những lời thô tục và bàn tán về cô với mấy tên nam sinh khác.
Lâm Tiêu Ngộ bị những lời lẽ thấp kém kia làm đỏ bừng cả khuôn mặt, xoay người muốn đi xuống lầu giáo huấn bọn chúng.
Nhưng cô nàng chưa kịp đi đến đầu cầu thang, một tiếng va chạm lớn cùng tiếng kêu đau đớn đã truyền đến. Cô nàng quay đầu lại, là Thịnh Vân Cẩm trực tiếp kéo một chiếc ghế và quăng thẳng từ lan can tầng hai xuống.
Đầu của tên nam sinh cầm đầu bị đập chảy máu. Mấy tên khác tức giận la hét.
Thịnh Vân Cẩm nhảy thẳng xuống từ lan can tầng hai, tóm lấy đầu một tên nam sinh khác và đập thẳng vào khung cửa, chuyên chọn vị trí có mảnh kính vỡ liền kề.
Chỉ trong một lát, đầu hắn đã bị mảnh kính đâm chảy máu.
Chỉ vài phút, không một tên nam sinh nào trong số đó có thể đứng vững được.
Và Thịnh Vân Cẩm cũng nhờ chuyện này mà nhất chiến thành danh trong trường học. Mấy năm sau đó, không một ai còn dám trêu chọc cô nữa.
...
"Rốt cuộc cô gái kia là ai vậy? Làm thế nào mà lại chọc giận Thịnh Vân Cẩm đến vậy?" Lâm Tiêu Ngộ trong lòng tò mò muốn chết.
Vài phút sau, Tư Mộ sau khi xử lý xong các vấn đề ở hội trường thì quay lại bữa tiệc, ngồi xuống vị trí bên cạnh Thịnh Vân Cẩm.
Chú ý tới đĩa thức ăn lộn xộn không còn phân biệt được nguyên liệu ban đầu của cô, Tư Mộ sững sờ một chút, sau đó xoay người lại gần Thịnh Vân Cẩm.
"Thế nào rồi? Không hợp khẩu vị sao?" Nàng dịu dàng hỏi thăm.
Lòng bàn tay vô thức đặt lên mu bàn tay Thịnh Vân Cẩm, khi cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh kia, Tư Mộ hơi nhíu mày.
Cách không gian giữa họ, Lâm Tiểu Ngộ nhỏ giọng truyền tin tức đến Tư Mộ. Cô nàng lặng lẽ dùng khẩu hình nói: "Sinh, khí (Đang giận)."
Chỉ tiếc ánh mắt Tư Mộ vẫn luôn đặt trên người Thịnh Vân Cẩm, căn bản không chú ý tới hành động nhỏ của Lâm Tiêu Ngộ.
"Sau khi xong em muốn đi ra ngoài hóng gió."
Cổ tay thả lỏng, Thịnh Vân Cẩm ném dĩa ăn trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Tư Mộ.
Khi nói câu này, khóe mắt cô vẫn còn ửng đỏ, hiển nhiên là bị chọc giận không nhẹ. Nhưng ngữ khí lại mang theo sự làm nũng độc quyền chỉ dành cho Tư Mộ, khiến Lâm Tiêu Ngộ vừa nghe vừa kinh ngạc chớp chớp mắt.
Trời đất ơi. Lúc tức giận còn có thể nói chuyện mềm mỏng như vậy cơ à.
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng Tư Mộ vẫn đau lòng sờ sờ khóe mắt cô.
"Được, chị sẽ đi cùng em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro