
Chương 124
Trái ngược với vẻ mặt không chút biến động của Thịnh Vân Cẩm, tim Tư Anh theo bản năng đập thình thịch. Quyền nuôi dưỡng của cô bé...
Cuối cùng không thể chống lại nỗi lòng căng thẳng và thấp thỏm, Tư Anh lặng lẽ nhìn về phía Thịnh Vân Cẩm. Thịnh Vân Cẩm sẽ đồng ý để cô cô Tư Mộ nuôi cô bé sao? Không, cô chắc chắn sẽ không đồng ý. Tư Anh vẫn còn nhớ lần khi bị Thịnh Vân Cẩm phát hiện là người đạo diễn gây ra cuộc chia tay của họ, cô bé đã nhìn thấy vẻ cười lạnh mỉa mai của Vân Cẩm như thế nào.
Cắn chặt răng, Tư Anh quật cường mím môi rồi thu lại ánh mắt. Dù vậy, cô bé cũng sẽ không hối hận. Nếu lần mất trí nhớ đó thực sự thành công, thì hiện tại cô cô Tư Mộ chắc chắn vẫn độc thân... Có lẽ nói không chừng sẽ đến lượt cô bé...
Đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, trái tim Tư Anh căng thẳng đến mức như muốn vỡ tung.
Nước trà trong chén đã nguội, nhưng Thịnh Vân Cẩm vẫn không hề có ý định bưng lên uống một ngụm. Ánh mắt Tư Anh dừng lại trên người cô, Thịnh Vân Cẩm cảm nhận được từ đầu đến cuối, cô chỉ là không muốn để ý mà thôi.
Mặc dù trong lòng phiền toái đứa trẻ này đến chết, nhưng Thịnh Vân Cẩm vẫn bình tĩnh mở miệng.
"Những chuyện này ngài về sau hãy thương lượng với Tiểu Mộ đi."
Nói xong, cô đứng dậy định rời đi.
"Con đi trước đây, về sau ngài có việc có thể tiếp tục liên hệ với con."
Đón ánh mắt tiễn biệt hài lòng của Tư Nghị, Thịnh Vân Cẩm nhàn nhạt gật đầu quay người. Nếu chỉ là đòi tiền, vậy Thịnh Vân Cẩm không ngại thỏa mãn ông ta. Cô không muốn để Tư Mộ phải đối mặt với một người cha mà trong lòng chỉ có tính toán lợi ích.
Khi bước qua Tư Anh, Thịnh Vân Cẩm bỗng nhiên bị cánh tay cô bé đưa ra ngăn lại. Dừng bước, Thịnh Vân Cẩm hờ hững cụp mắt nhìn cô bé. Không có câu hỏi, cũng không có sự nghi ngờ, Tư Anh bị ánh mắt gần như coi thường kia nhìn đến mức không còn chỗ trốn.
Sự ghen tị và oán hận chôn vùi bên trong khiến Tư Anh khó chịu gần như phát điên, nhưng cô bé rõ ràng, cô bé còn cần phải nhẫn nhịn. Yếu thế, mới là phương pháp tốt nhất lúc này. Mặc dù lòng bàn tay giấu trong ống tay áo đã bị cô bé nắm đến đau nhói, nhưng Tư Anh vẫn lấy lại lý trí.
Hốc mắt cô bé đỏ lên, những giọt nước mắt sắp rơi khiến cô bé trông đặc biệt đáng thương.
"... Cô côTư Mộ vẫn khỏe chứ?"
Chỉ gặp mặt vội vàng một lần ở bệnh viện, Tư Anh không thể nói với Tư Mộ một câu nào, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không hề đối đầu. Cô bé không cam tâm. Cô bé cũng muốn quan tâm Tư Mộ.
"Ngươi chỉ cái gì?"
Giọng Thịnh Vân Cẩm vẫn lãnh đạm. Nhưng Tư Anh lại bị câu hỏi thoải mái này khiến cô bé lúng túng, khẩn trương lại bất an, không biết nên đáp lại thế nào. Cô bé muốn biết quá nhiều, trong lúc nhất thời không biết mở miệng thế nào.
"Đừng để ý đứa trẻ này, Vân Cẩm có việc thì cứ về đi, có việc ta sẽ gọi điện cho con..."
Tư Nghị rất nhanh nhận ra sự lãnh đạm của Thịnh Vân Cẩm, trong lòng ông ta lập tức hiểu rằng Thịnh Vân Cẩm cũng không thích đứa trẻ này. Ý nghĩ trong lòng quanh co khó đoán, Tư Nghị bất động thanh sắc kéo Tư Anh đang cản trước cửa sang một bên.
Khẽ gật đầu, Thịnh Vân Cẩm trực tiếp cất bước rời đi.
Bị kéo ra sau, Tư Anh oán hận nhìn bóng lưng của Tư Nghị và Thịnh Vân Cẩm. Mà ngay trước khoảnh khắc Tư Nghị quay lại, cô bé liền khôi phục lại bộ dạng cúi đầu rơi lệ như cũ.
...
Sau khi ở nhà cũ chưa đầy ba mươi phút, Thịnh Vân Cẩm trở về nhà và đi thẳng vào phòng ngủ.
Trong phòng một mảnh u ám, Tư Mộ vẫn còn đang ngủ, nhưng dù trong giấc mộng thì ấn đường nàng vẫn nhíu lại như cũ. Mặc dù nhiệt độ trong phòng thích hợp, nhưng trán nàng vẫn lấm tấm một tầng mồ hôi.
Đau lòng nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của nàng, Thịnh Vân Cẩm đứng dậy, đi vào phòng tắm dùng nước ấm làm ướt một chiếc khăn lông, sau đó vắt khô rồi trở lại bên giường.
Êm ái giúp Tư Mộ lau khuôn mặt cùng cái cổ, Thịnh Vân Cẩm nghĩ ngợi một lát, quyết định cởi bỏ quần áo cho Tư Mộ. Vốn dĩ cơ thể đã mệt mỏi vì thời gian dài bay, nếu mặc tiếp quần áo khoác ngoài để ngủ, càng không dễ chịu.
Khăn mặt được tiện tay đặt sang một bên, Thịnh Vân Cẩm cẩn thận vén chăn mền lên, sau đó giúp Tư Mộ cởi bỏ áo lót và quần dài trên người. Động tác của cô nhu hòa, lại dựa trên sự hiểu rõ về vợ mình, biết Tư Mộ khi ngủ say rất khó bị đánh thức, cho nên Thịnh Vân Cẩm rất thuận lợi khi cởi sạch quần áo của Tư Mộ.
Lại đi phòng tắm bưng một chậu nước nóng, Thịnh Vân Cẩm xắn tay áo lên, thấm khăn lông ướt, chuẩn bị giúp Tư Mộ lau chùi cơ thể. Chăn mền một lần nữa được xốc lên, Tư Mộ hơi co người yên tĩnh nằm nghiêng, đúng lúc đối mặt với phương hướng Thịnh Vân Cẩm đang ở bên giường. Đèn ngủ nhỏ đầu giường sáng lên, tầm mắt cô dừng lại.
Vừa mới còn đau lòng vợ, thầm nhủ phải toàn tâm chăm sóc trong lòng, Thịnh Vân Cẩm giờ phút này đối diện với cơ thể không mảnh vải che thân tinh tế lại trắng trẻo trưởng thành của Tư Mộ, vẫn là không nhịn được mà đỏ ửng má.
Mắt cô chớp đi chớp lại, nhưng cuối cùng vì sợ Tư Mộ bị cảm lạnh, Thịnh Vân Cẩm ép buộc bản thân chống lại sự cám dỗ, cẩn thận giúp vợ lau người.
Trong phòng lại khôi phục u ám, giúp Tư Mộ đắp kín mền, Thịnh Vân Cẩm cầm bộ đồ ngủ liền chạy về phòng tắm trong phòng ngủ cho khách. Cô cũng cần tắm rửa.
Chỉ là vì mệt mỏi, tuyệt đối không phải vì lý do gì khác.
...
Sau khi thổi khô tóc, Thịnh Vân Cẩm chân trần bước trên tấm thảm trải sàn rồi trở vào phòng ngủ.
Ngay khoảnh khắc cô nằm vào trong chăn, Tư Mộ nguyên bản đang quay lưng lại với cô, dường như nhận thấy hơi thở của Thịnh Vân Cẩm, liền nhắm mắt nghiêng người quay lại và vùi vào trong vòng tay của Thịnh Vân Cẩm.
Cảm giác ôm trọn sự mềm mại lấp đầy trái tim, Thịnh Vân Cẩm yêu thương dùng má cọ xát tóc Tư Mộ, sau đó cũng nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ.
...
Khi Thịnh Vân Cẩm mở mắt lần nữa, Tư Mộ trong vòng tay đã tỉnh giấc.
Cảm xúc của nàng dường như đã vững vàng hơn rất nhiều. Thấy Thịnh Vân Cẩm tỉnh ngủ, nàng nghiêng người hôn lên khóe miệng cô một cái.
Cong môi cười, Thịnh Vân Cẩm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cuốn tóc Tư Mộ.
"Chị khỏe chưa?"
Cô ôn tồn hỏi.
Gật đầu, Tư Mộ ghé vào lòng Thịnh Vân Cẩm, khẽ đáp lời.
"Cha chị có gọi điện thoại tới không?"
Dựa theo sự hiểu biết về Tư Nghị, ông ta nhất định sẽ mượn cơ hội này để đòi tiền. Qua mỗi năm, phàm là Tư Nghị trở về từ nước ngoài, chắc chắn sẽ tìm Tư Mộ để xin tiền. Dù cho ông ta chỉ trở về một lần sau Tết. Mặc dù mấy năm gần đây Tư Mộ không về nhà Tư Chung ăn Tết nữa, nhưng Tư Nghị vẫn cố ý gọi điện cho Tư Mộ, sau hai câu chúc tết thì liền bộc lộ mục đích xin tiền dưỡng lão của mình.
Tư Mộ chưa bao giờ thiếu tiền ông ta, nhưng Tư Nghị cũng sẽ không hài lòng. Ông ta tính toán không chỉ cho bản thân, mà còn cho cậu con trai riêng của mình. Dù sao trong nhà này chỉ có Tư Mộ kiếm được nhiều nhất, xin một chút tiền dưỡng lão mà thôi, Tư Nghị cũng không cảm thấy là quá đáng.
...
"Có tin nhắn, nhưng em đã giải quyết rồi."
Thịnh Vân Cẩm thành thật trả lời.
Nghe vậy, Tư Mộ hơi sửng sốt, nàng nửa chống người đứng dậy nhìn về phía Thịnh Vân Cẩm, ánh mắt thâm thúy chứa chút phức tạp khó tả.
"Ông ấy đòi tiền em, phải không?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng Tư Mộ lại dùng ngữ khí trần thuật để nói ra.
"Việc ông ấy xin em hay xin chị, đều không có gì khác biệt, Tiểu Mộ."
Nghiêm túc nhìn nhau, ánh mắt Thịnh Vân Cẩm mềm mại nói với nàng.
"Em thậm chí còn nguyện ý ông ấy xin em hơn."
Cô bổ sung thêm một câu, Thịnh Vân Cẩm ôm lấy bờ vai mềm mại của Tư Mộ, đem nàng một lần nữa ôm vào trong ngực.
"Thế này ít nhất cũng coi như em đang trao đổi tình cảm với ba vợ rồi."
Cô nói đùa.
Tư Mộ dựa vào lòng Thịnh Vân Cẩm một cách rầu rĩ, trong cổ họng nàng có chút vị chua xót.
"Không cần gọi ông ấy là ba vợ."
Tư Mộ khẽ khàng sửa lời cô.
Sửng sốt một chút, Thịnh Vân Cẩm cười rộ lên.
"Được, đều nghe lời bà xã."
Cô cưng chiều nói.
Tư Mộ lặng lẽ cong môi cười một cái, rồi nhắm mắt lại.
Sau khi ở bên Thịnh Vân Cẩm, Tư Mộ đôi khi lại cảm thấy hơi không tự nhiên vì phong cách cảm xúc quá mẫn cảm của mình. Nàng đã 37 tuổi, Tư Mộ chưa bao giờ cảm thấy đây là một độ tuổi lớn, nhưng chắc chắn là một người rất trưởng thành và lý trí. Huống hồ tuổi của Thịnh Vân Cẩm lại nhỏ hơn nàng, hai người chênh lệch 11 tuổi, khoảng cách thế hệ trong nhận thức được coi là hiện tượng bình thường.
Nhưng trong những năm sống chung này, phần lớn thời gian lại luôn là Thịnh Vân Cẩm cưng chiều nàng, lặng lẽ chăm sóc nàng, khiến Tư Mộ theo bản năng quên mất mình mới là người lớn tuổi hơn.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Thịnh Vân Cẩm ở kiếp trước, người luôn luôn mặt không đổi sắc, không hiểu tình yêu, nhưng cũng luôn đáp ứng mọi mong muốn của nàng, Tư Mộ bỗng nhiên cảm thấy lòng chua xót muốn rơi lệ.
May mà, nàng là người đầu tiên Thịnh Vân Cẩm gặp khi xuống núi năm xưa.
May mà, nàng đã giữ Thịnh Vân Cẩm luôn ở bên cạnh mình.
...
Sau khi tang lễ của Tư Chung kết thúc, Tư Nghị một lần nữa đưa ra vấn đề phân phối di sản. Mấy người ngồi trong phòng khách nhà cũ, Tư Nghị trải sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng cùng giấy tờ bất động sản mà Tư Chung để lại lên mặt bàn.
Đối diện ông ta là Tư Anh đang bứt rứt bất an, còn Tư Mộ thì ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh, thần sắc đạm mạc, dường như không có ý muốn tham gia vào cuộc nói chuyện này. Thịnh Vân Cẩm không có mặt, cô đã vào đoàn làm phim mới để tiến hành quay ngay ngày thứ hai sau khi tham gia tang lễ. Tư Nghị không hề bất mãn về sự vắng mặt của cô, dù sao tấm thẻ mà Thịnh Vân Cẩm đưa lần trước đã làm ông ta hết sức hài lòng. So với số tiền trong tấm thẻ kia, số di sản của Tư Chung hiển nhiên chẳng thấm vào đâu. Đối với Tư Mộ mà nói cũng vậy, Tư Nghị trong lòng rất rõ ràng. Nhưng thủ tục vẫn phải tiến hành, huống hồ, còn có Tư Anh phiền toái này ở đây.
"Lúc ông còn sống đã nói với ta, căn nhà này ông muốn bán để lấy tiền cho Tư Anh đi học, ta cũng không có ý kiến gì."
"Cho nên để công bằng, trừ căn nhà này ra, số tiền tiết kiệm còn lại sẽ thuộc về Tư Được sở hữu."
"Tư Mộ, con thấy thế nào?"
Biết Tư Mộ không cần số tiền đó, cho nên Tư Nghị tự ý loại trừ nàng ra. Nhưng để thể hiện bản thân không quá đáng áp đặt, Tư Nghị vẫn tính Tư Anh vào trong đó.
"Tùy ý."
Tư Mộ chỉ nhàn nhạt nói hai chữ.
"Vậy ý cháu thế nào? Tư Anh."
Thấy Tư Mộ đồng ý, Tư Nghị hỏi Tư Anh một cách qua loa.
"Cháu... cháu không có ý kiến gì ạ."
Sợ hãi ngước mắt đáp một tiếng, Tư Anh lại thận trọng nhìn về phía Tư Mộ. Cô bé không quan tâm có thể được chia cái gì, cô bé chỉ quan tâm bản thân có thể sống chung một chỗ với Tư Mộ hay không.
"Tốt, vậy tiếp theo liền chỉ còn lại chuyện của cháu."
Nói rồi, Tư Nghị đẩy quyển giấy tờ bất động sản về phía Tư Anh.
"Căn nhà này cháu có thể chọn bán, cũng có thể giữ lại để sau này tiếp tục ở, chúng ta cũng sẽ không hỏi đến."
"Nhưng điều kiện tiên quyết là, cháu cần lựa chọn hướng đi của mình sau này."
"Ta nhớ cháu năm nay cũng sắp đủ mười tám tuổi rồi, theo lý mà nói thì cũng có thể tự mình sống độc lập."
"Cho nên, là tự mình sống một mình ở chỗ này, hay cần chúng ta giúp cháu liên hệ viện phúc lợi? Cháu tự quyết định."
Tư Nghị đẩy gọng kính tròn trên sống mũi, vẻ mặt hòa nhã nhìn về phía Tư Anh. Nụ cười thư thái trên mặt ông ta cho thấy ông đã nói xong, nhưng Tư Anh lại giật mình ngây tại chỗ.
Vì sao... Vì sao chỉ có hai lựa chọn này...
Biểu cảm rụt rè yên tĩnh cũng không duy trì được nữa, Tư Anh hoảng hốt nhìn về phía Tư Mộ người từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.
"Cháu... cháu không thể đi theo cô cô... hai người sao?"
Cuối câu nói, lý trí của cô bé vội vàng trở lại, miễn cưỡng che giấu đi chút tâm tư không thể thốt ra của mình.
"Đi theo chúng ta? Đứa trẻ này cháu nghĩ cái gì vậy..."
Tư Nghị giống như bị cô bé chọc cười, những nếp nhăn trên mặt ông ta tụ lại với nhau, như thể Tư Anh đã nói điều gì rất kỳ quái.
Nắm chặt lòng bàn tay, Tư Anh không để ý đến lời nói của Tư Nghị, ánh mắt chứa đầy mong chờ và căng thẳng nhìn chằm chằm Tư Mộ.
Rốt cuộc, ánh mắt bình tĩnh đạm mạc của Tư Mộ hướng về phía cô bé. Tư Anh toại nguyện đối mặt với Tư Mộ.
"Ta đề nghị con chọn sống một mình."
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng rơi xuống, đập vào Tư Anh khiến cô bé đầu váng mắt hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro