
Chương 119
Tại phòng tập thể thao của một khách sạn ở Hà Thành.
Đeo tai nghe, Thịnh Vân Cẩm thở đều đặn khi chạy bộ với tốc độ ổn định trên máy tập cho buổi sáng. Mái tóc đen dài và dày được buộc cao thành đuôi ngựa, trông cô càng thêm trẻ trung và xinh đẹp. Vài sợi tóc mái dính một lớp mồ hôi mỏng ôm sát da thịt, càng tăng thêm vài phần sức sống mãnh liệt.
Tối nay là buổi biểu diễn kịch cuối cùng ở Hà Thành, sau ngày hôm nay, Thịnh Vân Cẩm sẽ có hai ngày nghỉ, rồi mới lên đường đến thành phố của tuần diễn tiếp theo.
Chạy gần một giờ, cô giảm tốc độ, sau đó nhìn đồng hồ, định gọi video cho Tư Mộ. Khoảng thời gian này thường là lúc Tư Mộ vừa ngủ dậy, vừa vặn có thời gian để tán gẫu với Thịnh Vân Cẩm.
"Buổi sáng hảo, bà xã ~" Video được kết nối, Thịnh Vân Cẩm hơi cúi người, nở nụ cười rạng rỡ chào Tư Mộ trong màn hình.
Giọng nói của cô ngậm sự trong trẻo và ngọt ngào của buổi sáng, khiến Tư Mộ không kiềm được mà đỏ tai. Mặc kệ Thịnh Vân Cẩm gọi bao nhiêu lần xưng hô này, Tư Mộ đều không tự chủ cảm thấy xấu hổ.
"Chào buổi sáng." Ánh mắt quét qua bộ đồ thể thao của Thịnh Vân Cẩm, Tư Mộ nhìn xương quai xanh phẳng lì của cô, hơi mất tự nhiên dời đi tầm mắt.
"Em ở phòng tập thể thao sao?"
Gật đầu, Thịnh Vân Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ và giải thích với Tư Mộ: "Hôm nay bên này trời mưa, không thể ra ngoài chạy bộ được." So với Kinh Thành phát triển kỹ thuật nhanh chóng, Hà Thành tương đối chậm rãi hơn, không khí cũng tươi mát hơn. Hai ngày trước, Thịnh Vân Cẩm đều trực tiếp xuống lầu đến công viên gần đó chạy bộ sáng sớm, dù sao quần áo thể thao kết hợp với mũ lưỡi trai, không ai có thể nhận ra được.
Nghe vậy, Tư Mộ dừng lại trước phòng thay đồ, ngón tay theo bản năng mở dự báo thời tiết Hà Thành trên điện thoại. "Buổi tối nhiệt độ sẽ thấp hơn, khi ra ngoài nhớ mang theo một chiếc áo khoác." Nàng ôn nhu nhắc nhở.
Ngoan ngoãn gật đầu, Thịnh Vân Cẩm bước xuống máy chạy bộ, sau đó cầm điện thoại chuẩn bị trở về phòng trên lầu.
"Hôm nay chị cũng phải đến công ty sao?" Thật ra hôm nay là cuối tuần, nhưng Thịnh Vân Cẩm biết vì kỳ nghỉ kết hôn một tháng lần trước, Tư Mộ đã dồn không ít công việc chưa xử lý.
Tư Mộ ừm một tiếng, nghĩ đến việc đặt điện thoại sang một bên để thay quần áo.
"Em không thể nhìn sao?" Đang bấm thang máy, Thịnh Vân Cẩm nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà trong màn hình, không nhịn được cười trêu chọc một câu.
"Không thể." Tư Mộ đang chọn quần áo nghe vậy dừng lại một chút, sau đó đáp lại cô một cách bất cận nhân tình.
Ý cười giữa hai hàng lông mày dần tràn ra, Thịnh Vân Cẩm vừa bước vào phòng vừa giả vờ thất vọng thở dài: "Vì sao? Vì cờ gì mà người vợ hợp pháp này của chị không thể nhìn chứ?"
Cúi mắt mím môi cười không thành tiếng, Tư Mộ lấy chiếc áo sơ mi đã chọn xong ra.
Giây tiếp theo, Thịnh Vân Cẩm liền thấy một chiếc áo ngủ màu trắng bay tới chiếm trọn màn hình. Hiển nhiên, là Tư Mộ đã lấy chiếc áo ngủ vừa cởi ra che điện thoại.
"Không thể thì là không thể." Giọng nói nàng vừa cười vừa nghiêm chỉnh cũng vang lên cùng lúc.
Khép cửa phòng lại, Thịnh Vân Cẩm nghe vậy không tức giận, ngược lại cười tiếp tục trêu chọc Tư Mộ đang ở xa: "Vậy em hiện tại muốn đi tắm , muốn hay khôngmuốn em cúp điện thoại?"
Tư Mộ đang cài cúc áo chậm lại động tác, vô thức nghiêng mắt nhìn về phía chiếc điện thoại đang bị chiếc áo ngủ che kín.
...
Tư Mộ ra ngoài sau khi đi làm, cuộc trò chuyện của hai người tốn gần một giờ mới kết thúc. Thịnh Vân Cẩm bước ra từ phòng tắm với khuôn mặt ửng hồng. Cô cười híp mắt thay quần áo, sau đó nhàn nhã ngồi trước bàn ăn bữa sáng đã nguội đi một chút.
Trêu chọc vợ cô giỏi nhất! Vừa uống sữa, Thịnh Vân Cẩm vừa thầm tán thưởng chính mình trong lòng.
Sau bữa sáng, Thịnh Vân Cẩm ở trong phòng làm việc vặt vãnh. Thời gian diễn tập là buổi chiều, nên cả buổi sáng cô có thể tự do sắp xếp.
Gần trưa, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Ngón tay đang gõ bàn phím khẽ khựng lại, Thịnh Vân Cẩm lưu lại nửa bức email đang viết, sau đó đứng dậy từ ghế sofa đi mở cửa.
"Hai vị có chuyện gì sao?" Đứng sánh vai ngoài cửa chính là Trần Yên và Viên Oanh.
Từ sau lần biểu diễn kịch trước, Thịnh Vân Cẩm đã không liên lạc với họ nữa. Lần này bởi vì tuần diễn mà lại tụ hợp một chỗ, Thịnh Vân Cẩm mới bàng hoàng nghĩ đến mối tình cảm phức tạp khó nói giữa Trần Yên và Viên Oanh. Bất quá theo những ngày chung sống vừa qua, hai người dường như vẫn giống trước kia, mập mờ nhưng không hề ở cùng nhau.
Trần Yên là người mở miệng trước, bà liếc nhìn vào bên trong phòng, sau đó ôn hòa nói: "Có tiện để chúng tôi vào nói chuyện không?"
Nghiêng người nhường chỗ, Thịnh Vân Cẩm mời hai người vào.
Ngồi xuống phòng khách, Viên Oanh nhìn về phía màn hình máy tính vẫn sáng trên bàn trà, vô thức mở miệng: "Có làm phiền công việc của cô không?" Sự kiện Thịnh Vân Cẩm cầu hôn trước đó gây náo động trên mạng, bà ta cũng là một khán giả hóng chuyện, nên cũng biết Thịnh Vân Cẩm ngoài nghề diễn viên còn quản lý mấy công ty. Trước đó bà ta đã xem nhẹ Thịnh Vân Cẩm, chỉ cho rằng cô là một phú nhị đại bình thường.
"Có một chút, nên hai vị có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi." Gật đầu, Thịnh Vân Cẩm đáp lại không hề khách sáo.
Nghe vậy, thần sắc Viên Oanh lập tức trở nên khó xử. Bà ta biết, Thịnh Vân Cẩm nhất định còn nhớ thù việc bà ta muốn cướp vai diễn trước đó.
Trần Yên hiểu rõ Thịnh Vân Cẩm hơn Viên Oanh một chút, biết cô là người công tư phân minh, nên liền không do dự nữa, trực tiếp đưa kịch bản trong tay cho cô.
"Đây là kịch bản phim điện ảnh mới tôi viết, muốn hỏi cô có nguyện ý đóng không."
Nhận lấy kịch bản, Thịnh Vân Cẩm nghiêm túc lướt qua. Trong lúc cô xem kịch bản, Trần Yên lặng lẽ vỗ lưng Viên Oanh, bảo bà ta nhẫn nại một chút.
Kịch bản này là một phim nghệ thuật rõ ràng, dễ dàng tranh giải thưởng. Nhưng chính vì cốt truyện có chút không phải là chủ lưu, dẫn đến Trần Yên đến giờ vẫn chưa kéo được nhà đầu tư và nhà sản xuất. Không còn cách nào, bà chỉ có thể nghĩ đến Thịnh Vân Cẩm. Không giống các diễn viên khác, Thịnh Vân Cẩm bàn thân tư bản. Trần Yên biết, chỉ cần Thịnh Vân Cẩm đồng ý diễn, thì Lâm Tổng của Quả Trám Giải Trí vì nể mặt cô, cho dù là dự án không kiếm tiền cũng sẽ đầu tư.
Mộng tưởng và hiện thực, không thể tách rời được.
Thịnh Vân Cẩm xem kịch bản rất nhanh, xem xong liền trả lại cho Trần Yên. Thấy hành động này của cô, ngay cả Trần Yên vừa mới còn bình tĩnh cũng có chút luống cuống.
"Cô không nguyện ý diễn sao?"
Gật đầu, Thịnh Vân Cẩm dang tay ra bất đắc dĩ đáp lại bà: "Tôi không đóng các vai có tình yêu chiếm tỷ lệ nhiều." Từ bộ phim đầu tiên năm ngoái đóng, các nhân vật Thịnh Vân Cẩm biểu diễn đều gần như không có cảnh tình yêu. Cho dù có nam chính trên danh nghĩa, đó cũng là một vai tình yêu đơn phương.
Trần Yên nghe vậy nhíu mày, Viên Oanh càng kích động cười lạnh châm chọc cô: "Cô đã làm diễn viên, vậy thì vai diễn gì cũng cần thử, vì nghệ thuật hiến thân cô có biết không!"
Lười nhác dựa vào lưng ghế sofa, Thịnh Vân Cẩm nhìn vẻ mặt kích động của bà ta, biết Viên Oanh hẳn là thật lòng nhiệt ái nghề diễn viên này. Nhưng, cô thì không phải.
"Tôi không có giác ngộ cao như vậy." Thịnh Vân Cẩm không hề bị lay động.
"Vậy cô tại sao phải vào giới giải trí? Cảm thấy kiếm tiền nhanh sao?" Viên Oanh bất chấp Trần Yên ngăn cản, trừng mắt nhìn Thịnh Vân Cẩm. Bất kể thế nào, bà ta vẫn luôn coi thường loại phú nhị đại như Thịnh Vân Cẩm. Chính là những người này, đã làm hỏng vòng tròn tốt đẹp của họ. Viên Oanh oán giận nghĩ thầm.
Bị bộ dáng hung hăng này của bà ta chọc cười, Thịnh Vân Cẩm dứt khoát cũng như Viên Oanh mong muốn, nói vài điều bà ta thích nghe: "Có tiền hay không không quan trọng, tôi chỉ là tới chơi a, giết thời gian, thú vị biết bao."
Vẫn ung dung quan sát biểu tình Viên Oanh, Thịnh Vân Cẩm toại nguyện thấy Viên Oanh bị mình chọc cho mặt đỏ bừng.
"Đủ rồi!" Nhận ra ý trêu chọc và sự chẳng hề để tâm trong mắt Thịnh Vân Cẩm, Trần Yên kéo tay Viên Oanh, lôi bà ta ra phía sau mình. Nếu không ngăn lại, mối thù mới lại kết tiếp mất.
Cầm lấy kịch bản, Trần Yên muốn tiếp tục thuyết phục Thịnh Vân Cẩm. Cô là hy vọng cuối cùng của bộ phim này. Trần Yên có tự tin, chỉ cần bộ phim này có thể thuận lợi khởi quay, thì bà nhất định có thể dựa vào nó giúp Viên Oanh giành được một giải Ảnh hậu. Đây là tâm nguyện của Viên Oanh sau gần hai mươi năm vào nghề. Nhưng điều kiện tiên quyết của tất cả chuyện này là, có nhà đầu tư nguyện ý bỏ tiền quay. Không có tiền, tất cả đều không thể thực hiện.
"Thịnh tiểu thư, tôi có chú ý tin tức trên mạng, liên quan đến chuyện kết hôn của cô một thời gian trước." Gật đầu, Thịnh Vân Cẩm không nói gì, cô đoán được Trần Yên sau đó sẽ nói gì.
"Kịch bản này cô cũng đã xem, là một bộ phim điện ảnh hai nữ chính rất hiếm thấy trong nước." "Chúng ta giống nhau, tôi nghĩ cô hẳn rất có thể hiểu được... Loại cốt truyện này, trong các tác phẩm điện ảnh ngày nay là rất khó thấy." "Thịnh tiểu thư đã cũng thích phụ nữ, vì sao không nguyện ý..."
Trần Yên lời lẽ tha thiết, bà hy vọng có thể đánh động Thịnh Vân Cẩm thông qua việc liên hệ với tình cảm trong thực tế của cô. Dù sao, sự ra đời của một bộ phim có cốt truyện như vậy, cũng có thể tạo được tác dụng đả phá cấm kỵ nhất định. Không sai, đây là một bộ phim có tuyến chính kể về tình yêu giữa hai người phụ nữ. Đây cũng là lý do vì sao, trước khi đến Trần Yên có tự tin Thịnh Vân Cẩm nhất định sẽ đồng ý đóng.
Nhưng điều khiến bà không ngờ là, Thịnh Vân Cẩm từ chối. Ngay cả sau khi bà nói những lời kia.
"Tôi nói rồi, tôi sẽ không đóng các vai có tình yêu chiếm tỷ lệ nhiều." Trên mặt Thịnh Vân Cẩm không hề có chút xúc cảm nào, chỉ tiếp tục lặp lại lời vừa nói.
"Thịnh tiểu thư không muốn giành giải thưởng sao?" So với những lời qua loa tắc trách của Viên Oanh vừa rồi, Trần Yên nhìn rõ hơn, Thịnh Vân Cẩm không thể nói là yêu thích diễn xuất, nhưng tối thiểu làm việc nghiêm túc. Mà sự nghiêm túc này, có thể liên quan đến tính cách của cô, cũng có thể là do giáo dục gia đình từ nhỏ. Nhưng tóm lại mặc kệ vì cái gì, Trần Yên biết, Thịnh Vân Cẩm muốn đạt được giải thưởng. Đối với việc nghiêm túc làm việc, ai cũng muốn thu hoạch được một kết quả tốt. Giải thưởng Nữ chính xuất sắc nhất, cô chắc chắn muốn. Trần Yên nghĩ thầm trong lòng.
Nghe vậy nhíu mày, Thịnh Vân Cẩm đúng là có chút động lòng. Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
"Tôi biết lý do Trần lão sư chết cứ mắc vào tôi, nhưng tôi cũng có nguyên tắc của mình." Rất bất đắc dĩ, nhưng Thịnh Vân Cẩm vẫn từ chối. Cô không phải là diễn viên quá chuyên nghiệp, diễn cảnh tình yêu, cô sẽ không thoải mái, Tư Mộ cũng sẽ không thoải mái. Cần gì phải làm thế chứ.
Trần Yên nghe vậy hoàn toàn thất vọng. Viên Oanh cũng cắn chặt môi.
"Vì sao không trực tiếp liên hệ Lâm Tổng chứ? Có lẽ cô ấy sẽ hứng thú với bộ phim này." "Nói đi thì cũng phải nói lại, diễn viên nữ của Quả Trám Giải Trí có rất nhiều, người chuyên nghiệp và diễn xuất tốt hơn tôi cũng không thiếu." Thịnh Vân Cẩm nhấp trà một cách thờ ơ nhắc nhở hai người.
Trần Yên tìm đến cô, chẳng phải vẫn là vì Quả Trám Giải Trí và Lâm Tiêu Mộ vẫn luôn đứng sau lưng cô sao? Nói cách khác, vai nữ chính khác của bộ phim này có phải là Thịnh Vân Cẩm cũng không quan trọng. Trần Yên và Viên Oanh thực sự cần, là một nữ chính có diễn xuất ổn và có thể kéo được đầu tư.
Trần Yên có chút do dự. Lâm Tiêu Mộ là thương nhân, mà Trần Yên trước đó đã cầm kịch bản tiếp xúc với mấy thương nhân giống như cô ấy. Nhưng không ngoại lệ, đều bị từ chối.
Cong môi cười một cái, Thịnh Vân Cẩm đứng dậy nhìn về phía Trần Yên.
"Nếu Lâm Tổng thật sự không hứng thú, vậy thì Trần lão sư có thể quay lại tìm tôi. Tôi sẽ đầu tư với danh nghĩa cá nhân, thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro