Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74

Lời tỏ tình quá thẳng thắn này, dù đã trải qua bao lớp che đậy, khi được nói ra vẫn khiến tai Du Thư Du ấm bừng.

Lòng bàn tay Nhiễm Tầm mềm mịn, nàng dùng sức nắm chặt tay Du Thư Du như sợ cô chạy mất. Đôi mắt hổ phách nhạt màu chuyên chú, chân thành.

Điều đó khiến Du Thư Du liên tưởng đến rất nhiều thứ mềm mại, ví dụ như chú mèo nhỏ cô vẫn ôm trong lòng khi ra ngoài sáng sớm. Và cũng giống như cô bị hút vào xoáy nước màu mật ong trong đáy mắt Nhiễm Tầm, trong từng nhịp đập của tim đều cuộn trào vị ngọt.

Cô vẫn cố gắng rút tay ra khỏi tay Nhiễm Tầm. Không biết phải đáp lại như thế nào, cô đành nói: "Cà phê của em sắp nguội rồi."

Nhiễm Tầm cuộn lại bàn tay trống rỗng, gạt vẻ nghiêm túc sang một bên, mỉm cười: "Được, em uống thử đây."

Nàng nhấp một ngụm, lợi dụng lúc im lặng, hai người lại đi thêm một đoạn đường. Vị giác chạm vào chất lỏng chua chát, nhanh chóng đưa ra đánh giá: Là vị nàng thích. Chẳng qua, lượng đường có chút không đúng.

"Ngon lắm.Em đoán nhé, ly này là nửa đường hay toàn đường vậy?" Nhiễm Tầm bị ngọt đến mức phải lật nhãn dán trên ly tìm hiểu. "Chắc không phải vì hôm nay gặp chị sao? Lại còn gặp hai lần, vị giác không còn nhạy nữa rồi."

Nói rồi, nàng nhìn về phía Du Thư Du, thấy vẻ mặt người kia hơi khựng lại. Cô nhanh chóng cúi mắt, vành tai càng lúc càng hồng hơn. Cô che giấu bằng cách nhấp một ngụm cà phê trong tay, dùng ly che đi vẻ mặt bối rối.

Không hiểu vì sao, cô bỗng nhíu mày một cái. Giọng nói lạnh lùng hòa vào gió đêm, rất nhẹ: "... Lấy nhầm rồi."

Cà phê rất đắng, đắng đến mức khó kiểm soát biểu cảm. Vừa rồi ngồi ở ghế dài lòng phiền ý loạn, tâm trạng như hai bên cân dao động qua lại. Vô ý thế mà lại đưa nhầm ly cà phê cho Nhiễm Tầm, người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Lòng Nhiễm Tầm hò hét trong hạnh phúc. Nàng vừa thấy phản ứng đáng yêu của Du Thư Du, lại cảm thấy giọng điệu người kia như đang làm nũng với nàng. Nàng nhất định còn cơ hội.

"Vậy chúng ta đổi ly nhé?" Nàng đề nghị rất nghiêm túc.

Du Thư Du liếc nhìn ống hút giấy còn dính vết son môi của nàng, im lặng một lúc lâu: "Không cần, em không thích thì vứt đi, đừng cố ép mình. Chị đi trước đây."

Cô nhẫn tâm bỏ lại Nhiễm Tầm, rời khỏi công viên, đi về phía chỗ đậu xe của mình. Nhưng cô vẫn không kìm được, khi rẽ, cô lặng lẽ quay đầu lại nhìn.

Cô thấy Nhiễm Tầm đã uống hết ly cà phê toàn đường, và vẫn đang đi về phía cô. Bước chân ban đầu rất vội, nhưng khi phát hiện cô nhìn lại, người kia lập tức đứng nghiêm tại chỗ, không muốn làm cô khó chịu.

Sau khi đối diện, nàng hơi nghiêng đầu, giống như một chú mèo cưng có cái đuôi vểnh cao, vụng về cố giấu đi sự quấn quýt.

Du Thư Du lái xe về Ánh Trăng Loan, nhưng tâm trí lại bay đi rất xa. Cho đến khi cô bước vào thang máy ở gara, tay ôm ly cà phê, thì có người đột ngột vội vã xông vào.

Nhiễm Tầm dùng ngón tay móc móc chùm chìa khóa, nhấn nút đóng cửa. Nàng nhìn thấy cả hai sắp lên cùng một tầng, cười mở miệng: "Thật trùng hợp, về nhà cùng nhau nhé?"

-

Từ ngày hôm đó, Nhiễm Tầm chuyển về chỗ ở cũ, và Du Thư Du dần dần phát hiện nhiều dấu vết sinh hoạt quen thuộc ở căn hộ đối diện.

Lịch sinh hoạt của cô và Nhiễm Tầm không hoàn toàn giống nhau, cô thường đi sớm về khuya nên họ không gặp mặt. Nhưng vào một buổi chiều tối nọ trở về, cô thấy cửa nhà mình có dán một bông hoa hồng phấn. Kèm theo là một mẩu giấy ghi chú với nét chữ phiêu dật:

"Đang học làm món chị thích ăn, rảnh thì qua đối diện ngồi chơi nhé."

Tòa nhà Ánh Trăng Loan này dường như chỉ có hai hộ của hai người, lời trên giấy ghi chú càng giống một lời mời bí ẩn nhưng công khai chỉ dành riêng cho cô.

Du Thư Du gỡ hoa xuống, nghiêng người nhìn sang phía đối diện. Cửa không khóa.

Nửa giờ sau, khi cô ôm chú mèo nhỏ đến thăm, ánh mắt Nhiễm Tầm lấp lánh. "Dắt già dắt trẻ đến à, giáo sư Du?" Nàng dùng tư thế ôm mèo thành thạo đỡ lấy chú mèo, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Du Thư Du.

Du Thư Du phát hiện Nhiễm Tầm đã sắm sẵn ổ mèo và thức ăn cho mèo, cô theo lời nói: "Chỉ là đến trả lại mèo cho em thôi."

"Được rồi, sau khi chị đi, em sẽ ở đây chăm sóc Tiểu Mễ thật tốt." Nhiễm Tầm thở dài: "Chờ đến ngày Thư Thư về Gia Bình, em sẽ đến thăm nó."

Du Thư Du cảm thấy mình như bị tuyên án, nhưng rõ ràng Nhiễm Tầm mới là chủ nhân rũ bỏ trách nhiệm. Qua khoảnh khắc ngắt quãng này, Nhiễm Tầm đã cười với cô một cái, rồi len vào bếp.

Chú mèo tam thể không chịu yên, nhảy ra khỏi ổ, quấn quýt làm nũng bên dép của cô. Du Thư Du không đành lòng làm ngơ, học theo Nhiễm Tầm, khẽ gọi một tiếng "Tiểu Mễ". Ngay lập tức thấy cục lông nhỏ xù lông vươn bàn chân thịt hồng ra, vồ lấy gấu áo cô đang rũ xuống, trông ngây thơ và đáng yêu.

Nhiễm Tầm nhanh chóng mang vài món ăn nóng hổi lên bàn: bắp cải xào thịt, tôm rang, rau chân vịt xào tỏi, và một nồi canh xương sườn ngô thơm lừng.

"Gần đây em có ghé qua tiệm đàn." Nàng xới cơm cho Du Thư Du: "Gặp Lâm Bích, chị còn nhớ cô bé đó không? Gọi em là vợ, thật hết hồn."

Du Thư Du vuốt ve đôi đũa, khẽ "Ừ" một tiếng.

Qua hơi nóng, bộ dạng Nhiễm Tầm đắm chìm trong hơi thở của khói bếp nhân gian còn hấp dẫn hơn cả chủ đề nàng đang nói.

"Còn gặp mẹ Lâm Giảo, rất có khí chất." Nhiễm Tầm bổ sung: "Sáu, bảy năm trước, Lâm Giảo còn chưa làm chủ, là mẹ cô ấy trước tiên cho em làm việc vặt ở tiệm đàn." Nàng cố ý gài một câu: "Lúc đó lần đầu tiên chị gặp em, có phải cũng gặp bà ấy không?"

Du Thư Du nhìn thẳng vào đôi mắt cười đầy vẻ cầu khẩn của Nhiễm Tầm, rồi nhanh chóng lảng tránh. Cô thành thật đáp: "Gặp rồi."

Vào một ngày sau khi Nhiễm Tầm kết thúc công việc và rời đi, cô đã đẩy cửa phòng đàn, ngỏ lời với người phụ nữ ôn hòa kia, muốn làm bán thời gian dọn dẹp ở tiệm đàn. Từ đầu thu cho đến mùa đông năm sau, cô mượn cơ hội này để vô tình nhìn thấy Nhiễm Tầm hàng trăm lần qua khóe mắt.

Nhiễm Tầm gật đầu: "Chúng ta thật sự rất trùng hợp, đúng không?"

Ăn qua loa vài miếng, nàng thấy Du Thư Du luôn dùng thìa khuấy món canh trong chén, lòng nàng chợt thấy buồn bã và chua xót. Nàng làm ra vẻ nhẹ nhàng mở lời: "À phải rồi, Lệ Lệ sắp tổ chức đám cưới, hôm đó em sẽ đến làm nghệ sĩ piano cho cô ấy. Cô ấy muốn nghe bản nhạc chúc phúc mà em chơi cho cô ấy ở Michelin vào một mùa đông năm nào đó, nhưng em quên mất rồi."

Động tác của Du Thư Du dừng lại, cô khẽ hỏi: "Sinh nhật của cô Lương Lệ vào mùa đông sao?"

"Chỉ là một gợi ý thôi." Dưới ánh đèn, cô suy nghĩ một lát, khuấy chén canh. "Có lẽ ... Khúc tự do C trưởng của Schumann sẽ phù hợp hơn."

Đó là câu trả lời trong dự tính của Nhiễm Tầm. Cảnh tượng ngày hôm đó từng xuất hiện trong nhật ký do chính tay người phụ nữ này viết.

Nàng nhếch môi, chăm chú nhìn khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của người phụ nữ: "Ừm, đúng là vậy."

"Nhưng em chưa nói đó là sinh nhật của Lệ Lệ mà, giaó sư Du, làm sao chị suy luận ra được vậy?"

Du Thư Du dường như lập tức bị dồn vào chân tường, cô cúi mắt, che giấu rất nhiều cảm xúc bối rối.

Nhiễm Tầm vừa mềm lòng lại vừa đau lòng. Nàng nhớ lại, nàng chưa từng chúc mừng sinh nhật Du Thư Du dù chỉ một lần. Sáu năm, thậm chí còn lâu hơn, người phụ nữ kia chỉ nghe một bản nhạc không phải dành cho mình, ở một góc khuất mà nàng không biết. Và còn coi đó là món quà sinh nhật quý giá, nhớ tên bản nhạc cho đến tận bây giờ.

"Em ăn xong rồi." Nhiễm Tầm đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến sau lưng Du Thư Du, đặt tay lên bờ vai quá mức mảnh khảnh của cô. Nàng ôn nhu nói: "Hay là nhân tối nay, em chơi bù cho chị một bản nhé?"

Ngồi trên ghế piano trong phòng khách, nàng thắp nến thơm bên cạnh. Nàng định chơi bản nocturne mà Du Thư Du thích nhất, bản mà nàng cũng quen thuộc sâu sắc, nhưng ngón tay vừa chạm vào phím đàn thì bị người phụ nữ ngăn lại.

Nàng nhận thấy tâm trạng Du Thư Du không tốt, sắc mặt tái nhợt, mí mắt lại ửng hồng, cánh tay nắm lấy nàng đang run lên: "... Không cần, Nhiễm Tầm."

Nhiễm Tầm nắm lại bàn tay lạnh ngắt của người phụ nữ, lo lắng: "Sao vậy?"

Du Thư Du dường như bị bàn tay ấm áp của nàng đánh thức trong khoảnh khắc, nhưng khi tỉnh lại, là sự ảm đạm sâu sắc hơn. "Chị không muốn nghe, em đừng mất công." Cô cố gắng làm cho giọng mình lạnh nhạt hơn.

"Chị đang sợ hãi." Nhiễm Tầm khẳng định nhìn về phía cô.

Du Thư Du đứng dậy, như lâm vào vòng tay của bóng nàng dưới ánh đèn. Nhiễm Tầm cũng làm như vậy, ôm lấy vòng eo gầy gò, đưa người kia vào lòng.

Nàng khẽ dỗ dành: "Nói cho em nghe một câu, được không? Chị sợ em đánh đàn sao, hay là ... sợ em."

Từ việc hôm nay ở phòng học piano, Nhiễm Tầm thấy Du Thư Du vội vàng rời đi, cho đến sự né tránh vừa rồi, nàng dường như đã chứng thực được suy đoán của mình.

Nàng tin vào tình cảm chứa đựng trong những lời hồi đáp mà người phụ nữ gửi cho nàng, và luôn tin rằng họ sẽ lại ở bên nhau sau lần gặp lại này. Nhưng nàng không dám nghĩ, sau khi Du Thư Du trở về Gia Bình từ Ninh Chương, lại trở nên sợ nàng. Sợ đến mức không thể nghe bất kỳ giai điệu nào chảy ra từ đầu ngón tay nàng.

Ngọn nến thơm được thắp sáng tỏa hương trong không khí. Cây nến này là Nhiễm Tầm vừa tự tay làm gần đây, hương thơm là mùi vị trên người Du Thư Du trong ký ức của nàng, trong trẻo và có khoảng cách.

Đáng tiếc sự lệch lạc lại quá lớn.

Giờ phút này Du Thư Du dựa vào lòng nàng, thân thể ấm áp run rẩy, khiến Nhiễm Tầm nếm ra vài phần tự trách chua xót.

"Chị không sợ." Người phụ nữ giữ vẻ bình tĩnh: "Nhiễm Tầm, em chơi rất hay. Sau này ... không cần đặc biệt chơi cho chị nữa."

"Nhưng em chỉ muốn chơi cho Thư Thư thôi." Giọng Nhiễm Tầm trở nên dịu dàng. "Chị còn nhớ không, em nói rồi em chỉ chơi tiếp nối cho người thân mật nhất với em, và với chị, số lần ấy là vô hạn."

"Từ chuyến lưu diễn Ninh Chương, à không ngừng, còn cả mỗi buổi biểu diễn sau khi em về nước nữa. Sau khi gặp lại chị, mỗi khi em chơi một bản nhạc, trong đầu em đều là chị."

"Mấy tháng nay, sao lại không tính là em đặc biệt chơi cho chị được? Chị đơn phương muốn em dừng lại, có phải là không công bằng lắm không?"

Giống như từ khoảnh khắc nàng về nước, đường vận mệnh của nàng và Du Thư Du đã quấn lấy nhau. Nhiều lần trăn trở, lùi bước rồi lại tiến lại gần, giống như tiếng vỗ tay cứ bướng bỉnh vang lên sau khi màn nhạc kết thúc. Nhiễm Tầm lên sân khấu rồi lại xuống sân khấu, cuối cùng vẫn nguyện ý dâng lên bản nhạc tiếp nối cho người nghe duy nhất luôn chờ đợi.

Nàng kéo sợi chỉ đỏ Du Thư Du vẫn đeo trên cổ tay trái: "Muốn đẩy em ra, sao lại không giấu kỹ một chút?"

Có cái này ở đây, cô làm sao có thể cãi lại được nữa. Toàn bộ quyền chơi tiếp nối trong đời cô đã được ký cho người kia.

"Chị phải đi, Nhiễm Tầm." Du Thư Du rụt tay lại một cách không tự nhiên. Nhưng eo bị ôm, khoảng cách gần đến mức có thể đếm được lông mi của người trước mặt, cô không cách nào rời đi được.

Nhiễm Tầm vuốt lại mái tóc cho người phụ nữ, thấy khóe mắt cô ửng hồng, thương xót không thôi.

"Không được." nàng lý sự cùn: "Em không đồng ý."

Ai bảo Du Thư Du vừa rồi không ăn cơm tử tế, bây giờ ngay cả sức để thoát khỏi nàng cũng không có. Nàng khó khăn lắm mới bắt được người, tất nhiên không thể dễ dàng thả chạy được.

Chú mèo tam thể nằm trong ổ mèo mềm mại, dùng cả hai chân mèo ôm lấy món cá khô gặm gặm rồi lại áp áp. Và Nhiễm Tầm cũng theo đà ngồi xuống, ôm người mềm mại thanh mảnh trong lòng lên đùi, ôm chặt từ phía sau. Mặt nàng áp vào cổ Du Thư Du, tay cũng nắm lấy tay cô , dùng những ngón tay tròn trĩnh mịn màng khẽ khắc họa hình dáng xương ngón tay của cô.

"Nhiễm Tầm." Du Thư Du vùng vẫy, vừa ngượng ngùng lại vừa xấu hổ: "Chị phải về nhà, em muốn làm gì?"

"Em đang nghĩ, trước kia ở thị trấn, chúng ta vẫn chưa kịp chơi xong bản nhạc kia." Nhiễm Tầm duỗi tay, lật một trang bản nhạc trên đàn piano. Rõ ràng là bản 《 Diễn tiếp rung động con tim 》 với những trang giấy đã bạc màu.

"Thư Thư, bắt đầu từ hôm nay, em dạy chị chơi, được không?" nàng ôm người trong lòng rất chặt, vừa như làm nũng, lại vừa thổi hơi thở mềm mại bên tai cô, như một sự trêu chọc vô hình. "Dạy riêng một kèm một, em nguyện ý làm giáo viên piano của chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro