Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Du Thư Du thấy một nụ cười mang tính xã giao trên môi Nhiễm Tầm, nhạt đến mức gần như có thể bỏ qua.

Cổ họng giống như bị bông thấm nước bịt kín.

Chỉ hơn một tuần không gặp, nhưng cô thế nhưng cảm thấy Nhiễm Tầm xa cách và xa lạ.

Đối phương không còn sự tinh nghịch, những chi tiết chỉ dành cho cô, bị bạn bè vây quanh, thái độ đúng mực, khi đối diện với cô thì bình tĩnh không gợn sóng.

Say đến dữ dội, đến nỗi đầu óc hỗn loạn, khi đối diện với Nhiễm Tầm, suy nghĩ rối rắm thành một cuộn chỉ rối.

Ánh mắt Nhiễm Tầm ngắn ngủi dừng lại trên người cô, như là sự lịch sự đối với đối tượng trò chuyện, nhưng chẳng qua một hai giây liền dời đi.

Nàng nghiêng đầu đáp lại người bạn bên cạnh, nói những lời mà cô nghe không rõ, và đang nở nụ cười.

"Không phải," Du Thư Du lẩm bẩm, nhưng âm thanh quá nhỏ, đến mức chính mình cũng không nghe thấy.

Không phải bạn bè.

Từ sáu năm trước kia, giữa họ rõ ràng có nhiều chuyện lãng mạn như vậy, không phải hai chữ bạn bè có thể khái quát được.

Nhưng bên tai đã tràn ngập những tiếng ồn ào lộn xộn.

Những người nam nữ xa lạ trong phòng VIP hùa theo, nói chức nghiệp và cuộc sống của họ hoàn toàn không có giao thoa, hơn nữa Nhiễm Tầm lại ra nước ngoài sáu năm, sao có thể đặc biệt được.

Đầu óc sớm bị cồn làm tê liệt, lúc này lại dần dần lan tràn cảm giác đau đớn âm ỉ.

Du Thư Du lại nhìn Nhiễm Tầm một lúc lâu, rồi mới rũ mắt.

Khẽ đáp một câu: "Ừm, là bạn bè."

Cô không muốn làm Nhiễm Tầm khó xử.

Từ những lần vô tình gặp lại sau khi Nhiễm Tầm về nước, cô chịu đựng sự khó khăn và tự mình khinh bỉ, đã làm nhiều chuyện kỳ lạ và buồn cười như vậy.

Cô sợ hãi Nhiễm Tầm chán ghét sự dây dưa hết lần này đến lần khác của cô.

Không ai còn chú ý đến lời trả lời của Du Thư Du.

Phương hướng cô ngồi như vậy lạnh lẽo, không tạo ra bất cứ sự chú ý nào có thể thu hút người khác.

Những người xung quanh đều không quen, Du Thư Du cuộn tròn bản thân, đóng vai phông nền giữa sự náo nhiệt.

Cô tự hỏi, có phải ngày hôm sau tỉnh lại, liền sẽ phát hiện những gì trải qua tối nay, chẳng qua là một cơn ác mộng đã thành thói quen của cô mà thôi.

Cô sợ hãi giống như trong ác mộng, bị Nhiễm Tầm coi thường, né tránh, thậm chí chế nhạo.

Nhưng hiện tại ác mộng đã trở thành sự thật.

Nhiễm Tầm xếp cô vào "Bạn bè", không muốn quay đầu lại nhìn cô, thậm chí không muốn dành cho cô sự kiên nhẫn chịu đựng nữa.

Mọi lời nói việc làm đều đang khuyên cô biết khó mà lui.

Đã từng cũng là đặc biệt, khi đó Nhiễm Tầm còn nguyện ý ở bên cô, dùng nhiệt tình từng chút hòa tan sự xa cách mà cô cố tình xây dựng.

Khiến cho những đêm mất ngủ của cô không còn hiện ra sắc thái xám xịt nữa, giữa những lần trằn trọc cô đều tràn ngập hơi thở ngọt ngào.

Hiện tại Nhiễm Tầm rời đi, sự thân mật và niềm vui tìm lại sau khi sắp mất khi gặp lại lập tức tan vỡ, lại rơi vào một vòng lặp lạnh giá.

Nhiễm Tầm không muốn tiêu hao bản thân nữa, hòa tan một tảng băng giống cô vậy – phục hồi lại tình trạng đóng băng mà không có quy luật.

Du Thư Du lại nhìn Nhiễm Tầm một lúc lâu.

Nhưng Nhiễm Tầm không hề có sự giao thoa ánh mắt với cô nữa.

Đầu óc hỗn độn, cô vừa mới chỉ nhấp một ngụm rượu, không biết tác dụng chậm lại lớn đến thế, chưa bao giờ trải qua cảm giác men say quét qua cô như vậy.

Không biết từ khi nào, chiếc váy dài màu đen bị tù một chút bóng mờ.

Du Thư Du mới nhận ra, chính mình đang khóc.

Lông mi của cô cụp xuống, mượn bóng tối từ phòng VIP, che giấu bản thân một cách yên tĩnh, không muốn gây thêm phiền phức cho bất cứ ai.

Tiếng ồn ào bên tai hỗn loạn khó chịu, vẫn có người chú ý đến sự bối rối của cô.

Người bên cạnh thân thiện đưa khăn giấy cho cô, hỏi cô còn cần gì nữa không.

Du Thư Du lịch sự nói không cần, cô chỉ là một vị khách không mời, lại phát hiện vết đen trên váy lan rộng.

Sờ lên mặt, một mảng lạnh ẩm.

Cô chỉ đang nghĩ, giá như người ngồi bên cạnh cô lúc này là Nhiễm Tầm thì tốt biết bao.

Có lẽ nàng sẽ nhẹ nhàng lau đi nước mắt khóe mắt của cô, để dỗ cô, kề sát tai cô nói những lời không lớn không nhỏ, không biết ngại ngùng.

Nếu không có người khác, nàng còn sẽ chủ động biến lời nói thành hành động, hơi thở giao hòa , dùng môi mút đi vết nước mắt của cô.

Cười nói một câu: "Mặn, nhưng hiện tại lại ngọt."

Du Thư Du nắm khăn giấy, trán nóng bừng, nhưng đầu ngón tay lại rất lạnh.

Nhưng hiện tại Nhiễm Tầm không muốn ngồi xuống nghe cô nói bất cứ lời nào nữa.

Họ một lần nữa trở thành người lạ luôn đề phòng lẫn nhau, ngay cả lời nói cũng không thể từ tận đáy lòng.

Không biết qua bao lâu, có lẽ một giờ, hoặc là lâu hơn, những người xung quanh lần lượt rời đi, không khí trong phòng VIP dần lắng xuống.

Cô nghe thấy tiếng bước chân bên tai.

Nhiễm Tầm cùng cô gái nước ngoài mà cô không quen biết sánh vai rời khỏi chỗ ngồi, sắp đi ngang qua chỗ cô, lướt qua nhau.

Du Thư Du dựa vào chỗ ngồi của mình, cúi đầu.

Hốc mắt ấm nóng, cô nghiêng người, nắm chặt ngón tay, im lặng.

Có người dừng lại bên cạnh cô.

Người cùng Nhiễm Tầm rời đi khẽ thì thầm, lo lắng hỏi: "Sao lại khóc", "Có phải uống say không."

"Chị không sao chứ?" Nhiễm Tầm lên tiếng hỏi cô một câu, giọng nói hiếm thấy mà ấm áp.

Âm thanh cuồn cuộn trong nội tâm át đi mọi lý trí kiềm chế của Du Thư Du, nói với cô, chỉ cần nhìn một cái thôi.

Cô vẫn chưa muốn kết thúc với Nhiễm Tầm.

Cô ngẩng đầu, không kịp bận tâm sự chật vật của mình lúc này, ánh mắt tìm kiếm giữa đám đông, cuối cùng ngơ ngẩn dừng lại trên người cô gái hiện tại chỉ cách cômột tầm tay.

Khóe mắt ửng đỏ, không biết nên nói gì, vì thế chỉ khẽ gọi: "... Nhiễm Tầm."

"Chị, chị hơi khó chịu. Em có thể ở lại bên chị một chút được không?"

Nhiễm Tầm không lên tiếng.

Du Thư Du ngẩng đầu, chỉ thấy đối phương dời ánh mắt đi, cái ý cười còn sót lại ở khóe môi kia cũng không thấy nữa.

Du Thư Du nghe Nhiễm Tầm nói một câu rất bình tĩnh, kèm theo chút hối lỗi: "Xin lỗi, tôi còn có việc sau đó. Tôi sẽ nhờ bạn tôi giúp chị nhé."

Du Thư Du mấp máy môi, không nói nên lời.

Có lẽ Nhiễm Tầm cũng nghĩ rằng cô không xứng đáng được đối xử nhẹ nhàng như thế.

"Được rồi... Vậy, không cần làm phiền bạn em," Du Thư Du cúi đầu.

"Chị sẽ tự chăm sóc bản thân, ngồi đây một lát là được."

Cô cần phải làm quen với cuộc sống không có Nhiễm Tầm.

Phải tự mình chấp nhận, tiêu hóa mọi thứ, học cách kiềm chế bản thân mỗi tối, không còn nhung nhớ vầng trăng xa xôi không thể chạm tới nữa.

"Bạn bè bình thường" chỉ là lời bao biện dịu dàng nhất. Giữa họ, đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.

Những người trong phòng VIP nhanh chóng tản đi, hành lang cũng im ắng.

Nhiễm Tầm có để lại một người bạn ở lại với cô, nhưng cuối cùng người đó cũng chỉ an ủi cô vài câu, gọi giúp cô một chiếc xe rồi rời đi.

Không có Nhiễm Tầm, Du Thư Du cũng không còn bận tâm đến sĩ diện hay rụt rè nữa, loạng choạng rời khỏi phòng VIP, men theo cầu thang đi xuống.

Tiếp tục ngồi tại chỗ trước quầy bar, ly rượu vừa rồi vẫn chưa bị dọn đi, chỉ là đá đã tan hết.

Cô cố gắng uống cạn, thỉnh thoảng trong cơn mê man tự hỏi, đêm đó, người gặp có lẽ thật sự là Nhiễm Tầm.

Săn sóc và dịu dàng, khiến cô mãi mãi không thể quên, thậm chí không tiếc say rượu để tái hiện ngày hôm đó.

Chiếc ly thủy tinh trong tay bỗng nhiên bị ai đó giật lấy.

Say rồi, Du Thư Du không còn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ly rượu rời xa.

"Trả lại cho tôi," cô cố chấp và ấm ức đòi hỏi, không biết người ngồi cạnh mình từ lúc nào.

Nhiễm Tầm đẩy ly rượu ra xa, nhìn chằm chằm người phụ nữ khóe mắt đỏ hoe, phản ứng hơi chậm sau khi say.

Hỏi: "Đây là cách chị nói sẽ tự chăm sóc tốt cho mình sao?"

Du Thư Du không nói nữa.

Nhìn người bên cạnh, gương mặt nóng lên, tầm nhìn dần dần mờ đi.

Ngực phập phồng, cô thận trọng tiến lại gần, nhận thấy Nhiễm Tầm không tránh.

Đây sẽ là giấc mơ đẹp hiếm hoi sau khi say sao?

Cô không dám để lộ niềm vui, vội vàng kiềm chế bản thân, yếu ớt xin lỗi: "Chị, chị không uống, thực xin lỗi."

Nước mắt lại không thể kiểm soát rơi xuống.

Cô vội vã lau đi, vì sợ trong vài giây tầm nhìn mờ ảo kia, Nhiễm Tầm liền sẽ biến mất.

Dù cho biết hiện tại là ảo giác sau khi say rượu, Nhiễm Tầm có lẽ đã sớm rời đi.

Nhưng càng nghĩ như vậy, sự ấm ức trong lòng càng không thể kìm nén được.

"Chỉ là hơi nhớ em," Du Thư Du cố gắng làm cho giọng nói ổn định, đáng tiếc ngay cả chính mình cũng nghe thấy tiếng nức nở khó chịu.

"... Nhiễm Tầm, em đừng bỏ rơi chị."

Cô rất muốn đêm nay là cái đêm Nhiễm Tầm vừa mới về nước.

Nếu được làm lại, cô sẽ không còn do dự nữa, chỉ muốn nói hết ra những cảm xúc tích tụ suốt sáu năm, có lẽ còn lâu hơn, trong lòng mình.

"Chị.. chị vẫn còn nhiều lời chưa nói với em, chị sai rồi, Nhiễm Tầm, vẫn luôn rất muốn ở bên em," Du Thư Du hơi nói năng lộn xộn.

"Chị không nên nói dối, em đừng tin Du Thư Du trước đây, chỉ tin chị hiện tại được không?"

Nhiễm Tầm lòng đau nhói.

Nhưng lý trí buộc nàng đẩy Du Thư Du ra khỏi vòng tay, giữ chặt vai cô, giọng nói bình thản: "Sẽ không, tôi trước sau đều tin tưởng Giáo sư Du, chị cũng không có gì sai."

Nàng nhìn thoáng ra ngoài, xe đã đến, vì thế đỡ người phụ nữ đứng dậy.

"Về nhà đi. Sau này tôi sẽ đến Ninh Chương, có lẽ sẽ không ở Bến Ánh Trăng nữa, cũng sẽ không đến nơi này, hy vọng chị cũng vậy."

Nhiễm Tầm hy vọng Du Thư Du có thể sớm vượt qua.

Mặc dù đây là một lời tuyên án đơn phương, cực kỳ bất công với người phụ nữ kia.

Nàng nghĩ, Du Thư Du đã "tuyên án" cho nàng nhiều lần như vậy rồi, lần này để nàng làm là được.

Lương Lệ đứng ở cửa quán bar, thấy Nhiễm Tầm ôm Du Thư Du bước ra.

Người vừa rồi ở phòng VIP còn thanh thoát tự nhiên, chỉ có thể nhìn ra chút dấu vết say rượu từ khóe mắt ửng đỏ, mà chỉ nói vài câu với Nhiễm Tầm lại thành ra bộ dạng này.

Nhiễm Tầm đỡ người phụ nữ ngồi vào hàng ghế sau của taxi, dặn dò Lương Lệ chăm sóc cẩn thận, rồi mới trở lại xe của mình.

Lúc này đã gần sáng.

Nàng không hiểu ý nghĩa việc mình vẫn còn ở lại đây.

Có lẽ là vì Thẩm Quỳnh vô tình báo cho nàng biết, Du Thư Du đã gọi loại rượu rất nặng, hay có lẽ là để giữ thể diện trong lời tạm biệt cuối cùng với Du Thư Du.

Tuyệt đối không thể là vì trong phòng VIP, những lần giả vờ vô tình nhìn lướt qua góc khuất, nàng đều thấy đôi mắt thất vọng ửng hồng kia của người phụ nữ.

Nghe thấy những tiếng "Nhiễm Tầm" chứa đựng men say của cô.

Lái xe về nhà.

Khu Ánh Trăng Loan thưa thớt dân cư, không lo gây ồn ào, Nhiễm Tầm cũng hiếm khi mất ngủ, vì thế tiếp tục ngồi bên đàn piano, ôn tập bản nhạc.

Khi thì đánh sai nốt, khi thì nhịp điệu hơi loạn, nàng không bận tâm lắm, chỉ lo trút hết cảm xúc lên phím đàn đen trắng.

Đánh đến một đoạn Nocturne số 2 của Chopin, nàng nhớ đây là bản nhạc Du Thư Du rất thích, mỗi lần người phụ nữ giận dỗi, nàng lại lê lết đến đánh bản nhạc này như một chú cún cầu hòa, dỗ cô vui.

Nhiễm Tầm biết mình luôn là người như vậy, mãi mãi cố gắng chiều chuộng người quan trọng với mình.

Nhưng khi đến lượt mình giận dỗi buồn bã, nàng lại không muốn để người khác biết.

Thế nên Du Thư Du vĩnh viễn không biết cách dỗ nàng.

Họ từ đầu đến cuối chưa bước vào giai đoạn thành thật đối diện với nhau.

Nhiễm Tầm thấy mình thật xảo quyệt, nàng tự nhận là nhiệt tình, nhưng sao lại không phải là giả dối, nàng sợ khí lạnh sẽ dọa người phụ nữ chạy mất, mọi vẻ buồn bực đều là giả vờ, là làm nũng.

Nhưng sự rời đi thật sự thì vĩnh viễn là lặng lẽ không một tiếng động.

Sáu năm trước là như vậy, bây giờ vẫn thế.

Sau khi đánh xong một bản nhạc vui tươi, Nhiễm Tầm mới chậm chạp cảm thấy mình đã ngồi quá lâu, cổ tay âm ỉ nhức.

Vết thương cũ trước đây, lúc này lại nhức nhối đúng lúc. Nàng đứng dậy mở cửa sổ, phát hiện không biết từ lúc nào, Gia Bình lại có một trận mưa đêm.

Nàng hay quên, chỉ có Du Thư Du là nhớ chuyện nàng bị thương, còn đan miếng đệm cổ tay hình mèo con cho nàng .

Cũng đã đến lúc nên dọn dẹp chúng.

Nhiễm Tầm tùy ý tìm kiếm xung quanh, lạ lùng thay, cái hộp nhỏ được gói cẩn thận kia thế mà thật sự theo ý muốn của nàng, bất thình lình xuất hiện trước mắt.

Dùng dao rọc giấy cắt mở, ngoài miếng đệm hình mèo con, còn có một túi cánh hoa.

Vì để lâu mới lấy ra, chúng đã khô héo và ngả vàng, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhận ra là hoa tường vi búp phấn.

Sau khi kết thúc mối quan hệ tình nhân một tuần, khi Nhiễm Tầm đến Gia Đại đón Du Thư Du, nàng đã mang theo hoa tường vi phấn như vậy.

Cánh hoa cuộn lại xen kẽ phấn trắng, là đóa đẹp nhất mà nàng đã chọn rất lâu ở tiệm hoa.

Gặp người phụ nữ lên xe của người khác, nàng làm một việc thừa thãi, giơ hoa qua cửa sổ, mong ước một câu chúc tối đó đối phương vui vẻ.

Đáng tiếc hoa không ai nhận, đành phải bị nàng vứt vào bên cạnh thùng rác.

Sau đó Du Thư Du có đuổi theo nàng không?

Nàng lái xe rời đi quá nhanh, thế mà hoàn toàn không biết.

Có lẽ đêm đó, người trước nay rụt rè lạnh lùng, đã đuổi theo bước chân nàng rời đi, cúi người nhặt đóa hoa này từ vũng bùn.

Về nhà lấy cánh hoa xuống, phơi khô, đóng gói gửi cho nàng , mong đợi sự hồi đáp.

Đáng tiếc Nhiễm Tầm vẫn nhận được quá trễ.

Nàng chuyển nhà, mặc dù nửa tháng tiếp theo, cũng từng cùng Du Thư Du trải qua mùa xuân ấm áp, nhưng ngắn ngủi đến mức chỉ thoáng chốc là kết thúc.

Bây giờ lại đi lạc, mới bàng hoàng nhìn thấy quá khứ đã đánh rơi.

Lúc ấy, Du Thư Du đã nghĩ gì? Có giống nàng bây giờ mà tiếc nuối khó nguôi không.

Nàng không muốn nghĩ tiếp nữa, nàng vốn dĩ muốn dọn sạch tất cả những thứ liên quan đến Du Thư Du này.

Lấy túi cánh hoa ra, trong hộp vẫn còn một thứ khác.

Một tấm bưu thiếp trắng trơn, trông đã bị thời gian ăn mòn, trên đó còn sót lại nét chữ độc đáo sắc sảo và đẹp đẽ của Du Thư Du.

"Lần đầu gặp, ở tiệm đàn, cô ấy tặng tôi một cành tường vi hồng nhạt."

"Một năm sau, tôi gặp lại cô ấy, cảm giác giống như được vô số bông hoa ôm vào lòng."

Nhiễm Tầm chạm vào chữ viết, nhưng về cảnh tượng mà đoạn văn này miêu tả, lại mãi mãi không thể nhớ ra.

Lần đầu tiên nàng tiếp xúc với Du Thư Du, chỉ ở cái mùa xuân mưa phùn kia, bốn mắt nhìn nhau, thấy sắc nảy lòng tham mà thôi, đâu có tặng bất kỳ cành tường vi hồng nào.

Nàng biết, Du Thư Du không giỏi nói dối, càng không phải người sẽ viết lời nói dối lên bưu thiếp.

"Lần đầu gặp" trong ký ức nàng, và "Lần đầu gặp" trong ký ức Du Thư Du, hình như không giống nhau.

Nhiễm Tầm ấn ngực, nghe rõ tiếng tim đập bình tĩnh chết lặng nơi đó đang dần dần chuyển sang nhanh hơn.

Ngày hôm đó, điều Du Thư Du muốn nói với nàng, sẽ là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro