Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

"Cuộc sống thật, thường chính là cuộc sống mà chúng ta không thể kiểm soát."

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cũng không có gì khác biệt so với bình thường.

Nhiễm Tầm vừa nhai món phồng tôm giòn rụm, vừa xoa thái dương đau nhức, vừa cười khúc khích biểu lộ cảm khái với Lương Lệ.

Lương Lệ liếc nhìn nàng một cái, hết lời khuyên nhủ rằng trong tủ lạnh còn có nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, đói thì tự mình nấu mà ăn, rồi đi làm.

Cô ấy hiện tại thuộc Hiệp hội Nhạc cụ Hoa Quốc, làm một thợ chỉnh âm (điều luật sư) cao cấp có tiếng, vì gần đây các buổi biểu diễn trong nước thường xuyên, nên bận rộn.

Nhiễm Tầm không bận rộn như cô ấy, buổi lưu diễn gần nhất còn phải hơn một tháng sau đó, bước sang đầu hè.

Bởi vậy, công việc hàng ngày cũng chỉ còn luyện đàn, luyện đàn, và luyện đàn trong lúc nghỉ giải lao.

Buổi sáng, kết thúc ba giờ luyện tập, Nhiễm Tầm đi đến ngõ nhỏ góc phố ăn món ăn vặt mình thích.

Khi bà chủ rắc gia vị, nàng nói không cần cay.

Vừa nói ra, nàng khựng lại trong chốc lát, rồi lại nhẹ nhàng chỉ lại: "Không, cứ làm như bình thường."

Nàng quên mất rằng sau này nàng và Du Thư Du sẽ không gặp mặt nữa.

Nhiễm Tầm nhớ lại, cũng chỉ cách đây không lâu, họ đã trải qua cái gọi là buổi "hẹn hò" đầu tiên và cũng là cuối cùng kia.

Người phụ nữ chiều chuộng nàng, khoác tay nàng thật chặt, thân mật đi dạo khắp mọi ngõ phố ồn ào chen chúc.

Nhiễm Tầm dừng lại xem, Du Thư Du bình tĩnh quan sát nàng một lúc lâu, cuối cùng khẽ đẩy nàng: "Thích thì cứ đi ăn, chị chờ em."

Cuối cùng khi nàng ôm ly tôm hùm đất xào cay nóng hổi quay về, người phụ nữ liền khép hai chân lại, ngồi thẳng tắp nghiêm chỉnh trên ghế nhựa đợi nàng.

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua món nàng mua, ẩn chứa chút tò mò, nhưng không có ý định thử.

Cô đã tự hạn chế quá lâu, trông như chưa từng đi dạo những phố ăn vặt này bao giờ.

"Thơm quá, thơm quá!" Nhiễm Tầm cố tình hài hước, cúi người, rất lịch sự đưa qua: "Trước hết mời giáo sư Du đã hạ mình chờ tôi đánh giá một chút."

Du Thư Du không thể ăn cay, trước đây cũng từng bị Nhiễm Tầm lừa, nhưng lại như thể bị giọng điệu nghịch ngợm của nàng lây nhiễm, lông mi khẽ rũ, đồng ý thỏa hiệp.

Cô nhìn quanh xung quanh, từ từ kéo khẩu trang xuống, dưới màu khói nghi ngút dùng môi ngậm lấy món ăn vốn rất xa lạ với cô.

Nhấm nháp một cách tao nhã, có chút bất ngờ: "Không cay."

Giống như một con cá nhỏ, ngoan ngoãn và không chút đề phòng cắn lấy mồi nhử của nàng.

Lồng ngực Nhiễm Tầm ngọt ngào, kéo một cái ghế nhựa khác đến, cánh tay kề sát người phụ nữ: "Bởi vì là mua riêng cho chị."

Làm sao nàng nỡ để đối phương nước mắt lưng tròng, mắt đỏ hoe đi dạo phố trước mặt mọi người.

Giáo sư Du quyến rũ mà đáng thương, nàng chỉ muốn một mình ngắm nhìn.

Nhưng hiện tại lại không có gì phải kiêng nể.

Nhiễm Tầm ôm đồ ăn vặt, vừa ăn vừa đi, cảm thấy một mình có cái hay của một mình, ít nhất cực kỳ thoải mái.

Không cần che đậy, cũng không cần chịu đựng cảm xúc lên xuống như tàu lượn siêu tốc.

Thấy Du Thư Du cười nhạt, liền cảm thấy hoa nở trong lòng, uống mật hoa; thấy Du Thư Du cúi đầu nghẹn ngào, không chỉ hoa tàn héo, mà lớp đất cũng bị cuốc xới một cách khổ sở.

Giữa đường gặp người hâm mộ, vui mừng đi tới, muốn chụp ảnh chung với Nhiễm Tầm.

Nhiễm Tầm xưa nay không câu nệ, liền ôm đồ ăn còn ăn dở, hướng về ống kính nở nụ cười dịu dàng.

Sau khi chụp ảnh xong, nàng đi vào một cửa hàng cây xanh, theo ý thích trong lòng mua mấy chậu hoa thường xanh.

Ngay cả bông hồng phấn đã khô héo kia, cũng sẽ không mãi mãi nở trong bình sứ trên bàn phòng khách, giống như tất cả khoảnh khắc ngọt ngào nàng trải qua cùng Du Thư Du sau khi về nước.

Nhiễm Tầm khi bước ra khỏi cửa hàng cây xanh, phát hiện trước cửa còn kiêm bán sách báo.

"Điều tốt đẹp của tình yêu chính là làm chúng ta lạc lối."

Lý lẽ nghịch biện tinh tế và lãng mạn của Wilde luôn khiến Nhiễm Tầm rất thích, ít nhất, sau tối qua, nàng cho rằng mình đã đi ra khỏi mê cung, trở về quỹ đạo.

Nàng hy vọng Du Thư Du cũng như thế.

-

Hôm nay thời tiết tươi đẹp, nhiệt độ không khí tăng trở lại, dòng người qua lại ngoài văn phòng cởi bỏ áo khoác dày cộm, thay bằng quần áo mùa xuân nhẹ nhàng tươi sáng.

Trước mắt đầy sức sống.

Buổi trưa, Du Thư Du khoác áo khoác dày có thể che kín toàn thân, ăn đồ chay đơn giản.

Vì biết sức ăn mình ít, nên lúc xới cơm cố ý yêu cầu chỉ lấy một phần tư suất ăn.

Về lại văn phòng, lặng lẽ nuốt mấy viên thuốc cảm), gối tay ngủ trưa.

Bởi vì trong lòng mơ hồ thiếu đi thứ gì, vết thương từ nông đến sâu dần dần nứt toạc theo sự chuyển dời của hiện thực, nên chỉ đành dựa vào ý thức rút lui khi ngủ nông để trốn tránh.

Không có chú mèo nhỏ nào lại có ý định sà vào, liếm láp vết thương của cô, Du Thư Du chỉ có thể tự mình chữa lành.

Khi tỉnh dậy, có đồng nghiệp quan tâm cô bị ốm, còn hỏi cô có phải tối qua không ngủ ngon không, thấy vành mắt có chút sưng.

Du Thư Du đã thay nước mới cho hoa hồng, lịch sự gật đầu, "Chỉ là ngủ muộn một chút, không đáng ngại."

Cô cố gắng đọc hiểu một cuốn sách. Vì thế ngồi trên ghế dài rất lâu, nửa đêm ngoài cảm giác hơi lạnh, thật ra là thời cơ tốt để bình tâm.

Nhưng lại không thể viết chú thích trong cuốn sách tên là "Nhiễm Tầm".

Tất cả sự u ám và suy tàn của cô, không nên làm vấy bẩn một câu chuyện tươi đẹp và ôn nhu như thế.

Mặc dù cô cắt bỏ vết sẹo cũ kỹ, một mặt chán ghét bản thân đến tận cùng, mặt khác lại đánh đi đánh lại ý nghĩ trong lòng, vấp váp nói những lời không nên nói.

Ảo tưởng Nhiễm Tầm sau khi nghe quá khứ của cô, vẫn sẽ nói những lời cưng chiều, thậm chí chịu sờ gương mặt cô, dỗ cô"Đừng khóc", "Thư Thư không làm gì sai cả".

Nhưng kia vẫn là một giấc mơ đẹp không thể thực hiện.

Cái đẹp đối chiếu với hiện thực, mà ngay cả việc đánh sẵn ý nghĩ cũng không dùng được, cũng đã khiến Nhiễm Tầm không muốn chờ đợi nhiều nữa, tích góp đủ thất vọng rồi rời đi.

Du Thư Du sợ Nhiễm Tầm chán ghét.

Đáng tiếc, chỉ đến khi không tìm thấy ánh trăng trong mấy tiếng đồng hồ mới hiểu được.

Cô mang theo một bầu nhiệt huyết, chi bằng nói uổng có một bầu ảo vọng. Cô cuối cùng cũng biết, nhiệt huyết đâm vào sự lãnh đạm sẽ có vị gì.

Buổi chiều, đồng nghiệp nghỉ phép, Du Thư Du một mình trong văn phòng.

Khi kiểm tra tin nhắn công việc, cô thấy tài khoản duy nhất cô theo dõi có cập nhật.

Ba chậu hoa cỏ xanh tốt, ảnh chụp chung với người hâm mộ, và một cuốn sách mở ra giữa những bản nhạc lộn xộn.

Nội dung hoàn toàn bằng tiếng Anh, Du Thư Du chỉ dịch được câu mà Nhiễm Tầm đặc biệt gạch chân.

Tình cảm làm chúng ta lầm đường lạc lối.

Lời bình lại không ăn nhập với hình ảnh.

Đó là phong cách "Cười lên đi? Làm cho chính mình vui vẻ lúc này mới có ý nghĩa" đặc biệt phù hợp với Nhiễm Tầm.

Du Thư Du nhấn thích.

Mặc dù Nhiễm Tầm sớm đã lấy đi hỉ nộ ái ố, tứ thức ngũ giác của cô, để cô một mình bàng hoàng trong mê cung mất nàng.

Trước khi nàng đi, mọi con đường trên thế giới đều dẫn đến trái tim nàng; sau khi nàng đi, thế giới vòng quanh, lại dò dẫm cũng không tìm thấy lối thoát.

Buổi tối bình tĩnh lên lớp bù một tiết. Người có thể nhìn thấy ở hàng ghế đầu tuần trước, tuần này đã không thấy tăm hơi.

Sau khi tan học, Du Thư Du hòa lẫn trong đám đông, đến tủ lạnh của cửa hàng tiện lợi trong trường, cầm lấy hai chiếc bánh kem lạnh.

Ngồi ở khu ăn uống, từ từ ăn bằng chiếc muỗng nhỏ.

Vừa ngấy lại vừa ngọt, dạ dày bản năng trào lên.

Chỉ là nhớ lại cái đêm nọ, Nhiễm Tầm cầm vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô cười, đôi mắt ẩn chứa những vì sao tươi đẹp, liền không thấy khó chịu nữa.

Du Thư Du gửi tin nhắn WeChat cho Nhiễm Tầm, tin nhắn cuối cùng của nàng vẫn dừng lại ở câu "Muốn thượng" kia.

Du Thư Du gõ chữ:

[Em muốn thế nào cũng được.]

Chỉ xin đừng bỏ rơi cô, để cô lại một lần nữa một mình chìm trong 6 năm khó khăn kia.

Ăn hết bánh kem, có người gọi điện thoại cho cô.

Du Thư Du nhìn qua màn hình, là Du Doanh.

Cô nhận cuộc gọi, nghe người đối diện nói chuyện hàn huyên xong, nhẹ nhàng mở lời:

"Vừa hay, em cũng muốn nói chuyện với chị một chút."

Khi lái xe đến bệnh viện gần Gia Đại, màn đêm dần buông xuống.

Du Thư Du bước đi rất nhanh, mùi thuốc sát trùng ven đường hòa lẫn tiếng thì thầm lo lắng của người nhà bệnh nhân, khiến cô cực kỳ khó chịu.

Cô không nhớ đã bao lâu không đến bệnh viện.

Đẩy cửa phòng bệnh cao cấp, thấy cô Du Thiền đang gọt táo cho Du Doanh.

Du Thư Du đặt cặp tài liệu xuống, chậm rãi đến bên giường bệnh ngồi, ra hiệu cho Du Thiền để lại cho cô là được.

"Tiểu Du, em đến rồi," Du Doanh nhìn cô, môi tái nhợt, cười dịu dàng .

"Mối quan hệ của hai chị em là tốt nhất, Tiểu Du, mau dỗ Tiểu Doanh một chút, để nó đừng có suy nghĩ linh tinh nữa."

Du Thiền chỉ hơn 40 tuổi, cũng chỉ là người lớn tuổi còn trẻ trong gia đình họ Du, lúc này nhìn bệnh tình của Du Doanh, hơi lộ vẻ sầu muộn.

Đáng tiếc ngay cả bà cũng cho rằng, mối quan hệ giữa Du Doanh và cô vẫn là tình thân bình thường.

Chờ Du Thiền đóng cửa rời đi, Du Thư Du cúi mắt tiếp tục gọt táo.

"Bác sĩ gia đình tối qua không chờ được em ở chung cư, sau đó em có nghỉ ngơi tốt không?" Giọng Du Doanh rất nhẹ.

Du Thư Du đáp gọn: "Đã ngủ, không cần lo lắng."

"Vốn định giữa trưa hỏi em có thể đến đây không, vừa hay cô cũng ở Gia Đại, có thể đón em, nhưng lại sợ làm phiền công việc của em."

Cô ta giơ cánh tay còn đang truyền dịch lên, muốn chạm vào má Du Thư Du: "Không ngờ tối em đã đến, chị vui lắm."

Du Thư Du biết hôm nay nhà trường có buổi lễ trao tặng quỹ quyên góp cho Gia Đại, cô Du Thiền sẽ đến.

Nhưng từ khi nhận việc đến nay, cô đã từng nói không muốn bất cứ ai trong trường biết mối quan hệ của bà với gia đình họ Du, vì thế từ trước đến nay không tham dự.

Du Thư Du nghiêng đầu tránh sự thân mật của Du Doanh, không biểu lộ cảm xúc, giúp cô ta sửa chăn: "Đừng cử động, cẩn thận kim truyền."

Ánh mắt liếc qua các thông số trên máy theo dõi trong phòng bệnh, vẫn khá ổn định.

Cô nói thẳng ra mục đích trò chuyện tối nay: "Chị rất quan tâm cô Nhiễm trong thời gian này, đúng không?"

Không chỉ là thời gian này, từ cái ngày Nhiễm Tầm bước vào dạy piano cho Du Doanh đã bắt đầu "quan tâm".

Hoặc là sớm hơn.

Du Doanh nhìn cô một lúc, cười, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang quả táo đã gọt xong bên cạnh: "Tiểu Du, chị khát, em đút chị ăn táo được không?"

"Đây là lần cuối cùng em đến thăm chị," Du Thư Du thờ ơ, giọng điệu bình tĩnh tột cùng.

"Ngày phẫu thuật, em cũng sẽ không đến. Cho nên xin chị trả lời."

Không khí im lặng một lúc, nụ cười của Du Doanh biến mất ở khóe miệng.

"Em luôn thích bảo vệ một người ngoài. Lần trước, em dọn ra khỏi nhà, đến ngoại ô ở, bây giờ lại bắt đầu dùng chuyện thăm chị để gây áp lực," cô ta mở lời.

"Thế thì chị cũng đang áp chế em đó thôi," Du Thư Du không có ý cãi vã, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng , bình thản.

"Bị bệnh sáu năm, liền trói em ở bên cạnh sáu năm."

Nhưng khi đó cô còn ngây thơ cho rằng mình đã có được tình thân thiếu vắng bấy lâu.

Du Doanh lúc đầu đối xử với cô quả thật rất tốt, tốt đến mức không thật, làm người ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Đến nỗi những cử chỉ quá mức thân mật, bị tô vẽ thành "tình thân", thậm chí khiến Du Thư Du cũng cảm thấy không thể bới móc.

Càng không cần nói đến những người khác bên cạnh.

"Sáu năm qua, cảm ơn chị và cô đã chăm sóc cho em, nhưng em cho rằng, em đã đủ để hoàn lại ơn nghĩa của mọi người," Du Thư Du cúi mắt, cắt táo thành miếng.

"Em chưa bao giờ cảm thấy thoải mái trong mối quan hệ gia đình này, ngược lại cảm thấy bị kiềm chế, khó xử."

"Chỗ khiến em khó xử là chị sao?" Du Doanh vô lực kéo khóe miệng, "Em cảm thấy chị làm chậm trễ em theo đuổi cô Nhiễm, vì thế sau này cũng không muốn liên quan đến gia đình họ Du."

"Em quên rằng lúc tốt nghiệp đại học, ai đã giúp em giải quyết êm thấm vụ lùm xùm học thuật kia không? Một giáo sư đạo luận văn của học sinh, vì chột dạ mà gây rối, có để em tốt nghiệp thuận lợi không?"

Khoảng thời gian năm thứ tư đại học đó, hồi ức đảo ngược, những người bên cạnh hoặc nghi ngờ hoặc châm chọc, cảnh tượng hiện ra trong đầu Du Thư Du đều là màu xám.

Giống như một bộ phim câm không thấy ánh sáng, khiến cô nhất thời khó thở.

"Tiểu Du, nếu chuyện đó chị không giải quyết giúp em, em còn có ngày hôm nay sao?" Du Doanh đã ở vị trí cao lâu ngày, dù đang bệnh, nhưng cảm giác áp bức vẫn còn.

"Bây giờ em nói muốn đi, có phải hơi muộn rồi không?"

Du Thư Du nhìn chằm chằm cô ta một lúc, không hề ngại ngùng.

Cô cắm tăm xỉa răng vào miếng táo, đưa qua, ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt bị bệnh tật hành hạ của người phụ nữ.

"Cho nên em rất cảm kích chị, tất cả thời gian sau này, em đều nghe lời chị, mỗi tuần đều đến thăm chị, và đã sớm nghĩ kỹ tương lai nên báo đáp chị thế nào."

Khẽ hít một hơi, Du Thư Du giọng điệu hết sức bình tĩnh: "Nhưng chưa bao giờ nên là bằng cách đó ."

Du Doanh giải quyết êm thấm tất cả khó khăn của cô, muốn gì được nấy, thậm chí cưng chiều đến mức người ngoài cũng phải ghen tị.

Làm Du Thư Du cảm thấy, thì ra có gia đình sẽ là một cảm giác như vậy.

Nhưng thực chất lại là đang bóp méo quan niệm về gia đình của cô.

Tình huống thực tế sẽ không như thế. Nắm tay vượt qua hoạn nạn, nương tựa lẫn nhau, giống Lý Thục Bình như vậy mới gọi là người nhà.

Sự thiên vị "không cầu đền đáp" bề ngoài, chẳng qua là mồi nhử Du Doanh thả ra để làm cô trả giá nhiều hơn.

Khi Du Thư Du bản năng bài xích tiếp xúc thân mật hơn với Du Doanh, cô ta dỗ dành dụ dỗ cô, nói "Chị là chị gái của em", "Điều này hoàn toàn bình thường (hết sức bình thường)".

Nửa đêm bỗng nhiên tỉnh giấc, phát hiện Du Doanh ở mép giường, chống cằm, lặng lẽ nhìn chằm chằm cô không biết đã bao lâu.

Cuối cùng, vào mùa đông năm Nhiễm Tầm rời đi, trong buổi liên hoan Tết Âm Lịch, ở góc khuất vắng vẻ, Du Doanh cố hôn cô.

Du Thư Du không kiềm chế được phản ứng buồn nôn.

Cô chật vật thoát khỏi, chạy ra khỏi cái nhà tù mà cô từ đầu đến cuối không hề thích, nhưng lại lỡ bước bước vào, trong làn gió lạnh buốt giá.

Lái xe đi vào cổng sau của Gia Đại.

Năm đó tuyết rơi rất dày, khắp nơi yên tĩnh không một bóng người, ngay cả ánh trăng cũng không thấy tăm hơi.

Du Thư Du muộn màng nhận ra, mình đã đưa ra một quyết định sai lầm đến nhường nào.

Lừa dối Nhiễm Tầm.

Cho rằng làm vậy sẽ là tốt cho nàng, bảo vệ nàng khỏi bị liên lụy vào rắc rối. Đối với bản thân, cũng coi như đau dài không bằng đau ngắn.

Nhưng từ đó đến nay sáu năm, cô cho rằng cơn đau ngắn ngủi đó đã biến thành nỗi đau âm ỉ dài lâu thâm nhập tận xương tủy, hỗn loạn như sự tự chán ghét của dòi bọ phụ xương.

Mỗi một đêm, vô số đoạn ký ức tiếc nuối lại xuất hiện trong mơ.

Du Thư Du một mình cuốn vào cơn ác mộng kéo cô rơi xuống vực sâu này, một năm, ba năm, sáu năm, đã sớm chết lặng, và cho rằng đây là sự đền bù xứng đáng cho bản thân.

Chỉ là ngẫu nhiên mơ thấy Nhiễm Tầm, cô đặc biệt tham lam, muốn lựa chọn lại lần trước.

Muốn nắm lấy bàn tay Nhiễm Tầm quyết tâm rời đi, nói: "Mang chị trốn đi được không."

Muốn nói, cô cũng không phải cái gọi là gái thẳng, đời này chú định không phải.

"Em chán ghét thân mật với chị, cũng chán ghét tiếp xúc cơ thể với người phụ nữ khác, vì sao với cô Nhiễm lại buông thả?" Du Doanh cũng không ăn táo, chỉ dùng tăm xỉa răng chọc chọc, cười khẽ.

"Chị biết rồi, người trước đây, người hiện tại cũng là cô ấy. Tiểu Du, em chung tình với cô Nhiễm như vậy, cô ấy có biết không?"

"Không phải cô ấy đã từ bỏ em rồi sao?"

Du Thư Du cảm thấy mơ hồ chết lặng trong lòng, giống như bị cắt mất một khối.

Cô khẽ cong môi, không giấu ý mỉa mai: "Chị đã điều tra hết rồi, còn lặp lại làm gì."

"Em chưa bao giờ từ bỏ cô Nhiễm, nhưng cô ấy lại không muốn cùng em bước thêm dù chỉ một bước," Ánh mắt Du Doanh đầy thương hại.

"Tiểu Du, em có biết câu này không? Vận mệnh đã định là không thành."

Du Thư Du đứng dậy, nhìn Du Doanh rất lâu, không hề né tránh.

"Em biết," Lông mi cụp xuống, giọng nói lạnh lùng và chắc chắn.

"Nhưng em càng muốn."

"Câu này em cũng muốn tặng lại cho chị," cô nói thêm: "Tình thân không cần đền đáp, còn những gì chị cho em, từ trước đến nay đều không phải."

Vì lòng chiếm hữu bệnh hoạn, trói cô bên cạnh, loại bỏ mọi đối tượng tiềm năng.

Lại mâu thuẫn và buồn cười khi ép bà đi xem mắt, mong đợi người "bạn đời" tương lai của cô tiếp nhận mớ hỗn độn của gia đình họ Du.

Biết chuyện xảy ra với cô từ thời cấp ba, khi đó lại ẩn mình, chỉ nguyện ý đứng ra cứu giúp bằng lời lẽ ngọt ngào khi cô lún sâu vào khủng hoảng đại học.

Du Thư Du xoay người đi lấy cặp tài liệu, chỉ để lại bóng lưng cho người phụ nữ trên giường bệnh: "Chị bảo trọng thật tốt, hy vọng phẫu thuật thuận lợi. Đây là lần nói chuyện cuối cùng."

Sau lưng truyền đến tiếng chăn đệm bị kéo một cách hoảng loạn.

Du Doanh gọi cô, cố rút kim truyền, xuống giường giữ lại, nhưng bị Du Thư Du phát hiện từ trước, gọi người vào.

"Chị bệnh nặng quá, không thể xem vở kịch, buổi biểu diễn của cô Nhiễm chắc là vẫn tổ chức bình thường," Du Doanh ho khan vài tiếng yếu ớt, mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy.

"Tiểu Du, em, em sau này đến thăm chị được không?"

Du Thư Du thấy lòng mình nhói đau.

Nhìn người phụ nữ tiều tụy, cô chỉ bình tĩnh đáp: "Có chuyện thì gọi cô, Toàn Toàn cũng lớn rồi, con bé cũng có thể giúp chị."

Cuối cùng vẫn để lại một câu: "Em sẽ không đến nữa. Nhưng Tiểu Giai và Toàn Toàn có việc, cứ gọi em bất cứ lúc nào."

Sự giằng co tra tấn dài lâu cuối cùng cũng kết thúc.

Mùi khó chịu của bệnh viện khiến Du Thư Du bản năng bài xích, chỉ đến khi ngồi lên xe, mới cảm thấy dây thần kinh căng thẳng của cả người thư giãn.

Vốn dĩ nên về nhà ngay, nhưng cô không muốn đối mặt với bác sĩ gia đình có liên quan đến Du Doanh, càng không muốn bước vào căn phòng ngủ tĩnh mịch phủ bụi sau khi Nhiễm Tầm rời đi kia.

Nhiễm Tầm không cần cô.

Du Thư Du bỗng nhiên không còn sức lực để tiếp tục lái xe.

Cô không biết nên đi về hướng nào, bên ngoài cửa sổ xe người đi lại, mỗi người trên mặt đều đầy khao khát, có con đường để trở về.

Nhưng chỉ thiếu cô.

Câu "Giải thoát tôi tự do" của Nhiễm Tầm, vô hình trung lại giam giữ Du Thư Du.

Như người mù bị bịt mắt loanh quanh trong bóng tối chật hẹp, cố gắng tìm kiếm lối ra.

Lắc lư, dò dẫm rất lâu, tìm kiếm ý nghĩa của câu "Làm chính mình vui vẻ" trong lời Nhiễm Tầm, nhưng rốt cuộc không thu hoạch được gì.

Tất cả niềm vui của cô, đã sớm mãi mãi dừng lại ở buổi sáng ánh nắng tươi sáng ngày hôm qua.

Một mặt giảng bài trên bục giảng, một mặt mong đợi sắp gặp mặt Nhiễm Tầm, trái tim đập rộn ràng, niềm vui không thể che giấu, đến mức ngay cả nhìn chiếc lá bị gió thổi rơi ngoài cửa sổ cũng cảm thấy đáng yêu.

Du Thư Du vốn cảm thấy đó là một thời tiết đẹp thích hợp để đi dạo.

Nhưng Nhiễm Tầm cho rằng quá lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro