
Chương 21
Khoảng cách thân mật đến mức hơi thở cũng hòa quyện vào nhau.
Chưa kể, Nhiễm Tầm còn ấn lưng Du Thư Du, kéo cô sát lại về phía mình.
Lần này, người nhìn từ trên cao xuống lại là Du Thư Du. Trong bóng tối, gọng kính trên mũi cô phản chiếu ánh sáng lấp lánh, đôi mắt cũng như được ngâm trong nước ấm.
Trong veo, và thoáng chút bối rối.
Nhiễm Tầm hiếm khi thấy cô như vậy.
Đang lặng lẽ thưởng thức, bất ngờ không kịp phòng bị, tầm nhìn bị những sợi tóc mềm mại rũ xuống che mất.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, Du Thư Du cúi người, hôn nhẹ lên khóe môi nàng.
Dường như chỉ là cao hứng nhất thời, nên cô vội vàng muốn rời đi.
Nhưng Nhiễm Tầm không để người phụ nữ được như ý.
Qua lớp áo lót mỏng, bàn tay nàng ấn nhẹ vào lưng Du Thư Du, kéo dài nụ hôn dụ dỗ và nông cạn này.
Người trên người thở dốc nhẹ, và sau khi hôn xong, vội vã đứng dậy.
"Hóa ra giáo sư Du cũng có lúc không nói lý lẽ à?" Nhiễm Tầm nhìn người phụ nữ, khẽ nhếch môi cười.
Du Thư Du liếc nàng một cái, dưới ánh trăng mềm mại không thấy rõ biểu cảm cụ thể.
"Học em thôi. Vừa nãy... Vừa lúc muốn hôn em."
Một câu trả lời không có cảm xúc cụ thể nào, nhưng Nhiễm Tầm lại nghe ra vài phần cố chấp và ngượng ngùng từ đó.
Nhưng nếm qua rồi mới biết, môi cũng không hề cứng chút nào, ngược lại, ngọt và mềm.
"Vậy tôi cũng có sức hấp dẫn lắm nha, không cẩn thận té ngã, còn làm Giáo sư Du động lòng trắc ẩn," nàng nhìn lướt qua đôi môi hồng nhạt của Du Thư Du, cười đáp.
Nào phải là "không cẩn thận".
Du Thư Du nhíu mày ngay lập tức, trong lòng hối hận, lặng lẽ đi kiểm tra cổ tay và mắt cá chân của nàng.
"Thật sự không ngã nặng đâu," Nhiễm Tầm đứng dậy, tùy ý vận động vài cái, ra hiệu mình không sao.
"Do yêu cầu chơi đàn, trước đây đều tập luyện tay ở phòng tập thể thao. Va chạm mạnh hơn thế này còn không sao mà."
Kiểm tra đi kiểm tra lại không vấn đề gì, Du Thư Du mới từ bỏ.
Vì sự cố nhỏ này, thời gian buổi tối vốn không nhiều càng sắp cạn.
Tiễn Du Thư Du về tầng chín. Trong thang máy, không biết ai là người khơi mào trước, tiếp tục chuyện chưa thỏa mãn vừa rồi.
Vách tường thép lạnh băng dần dần nhiễm ấm.
Khi cửa mở, hai người cách nhau vài giây mới tách ra. Du Thư Du nghiêng đầu nhìn nàng một cái, bước ra khỏi thang máy.
Đôi mắt vẫn còn ẩm ướt, nhuốm hồng.
"Nghỉ ngơi sớm nhé," Giọng nói mát lạnh lộ ra chút khàn khàn.
"Buổi độc tấu là vào tuần sau phải không? Chúc em mọi chuyện thuận lợi."
Nhiễm Tầm gật đầu, eo có chút mềm nhũn, nửa dựa vào thang máy, ngón tay ấn nút đóng cửa.
Cười đáp: "Ừm, ngủ ngon."
Trầm ngâm vài giây, lại nói thêm một câu có vẻ thừa thãi: "Bây giờ tay không còn lạnh nữa chứ."
Nàng biết Du Thư Du có thể hiểu.
Cái bí mật mà cô không muốn nói cho nàng, thậm chí không hề nhắc đến một chữ.
Ánh sáng dưới đáy mắt Du Thư Du thu lại, lông mi rũ xuống: "Không lạnh, cảm ơn em quan tâm."
Nhiễm Tầm cũng không truy vấn, chỉ ôn hòa đáp: "Vậy thì tốt."
Vừa rồi họ dán vào nhau rất gần, nàng đương nhiên biết người phụ nữ trên người không lạnh, so với lúc mới đến nhà nàng, đôi tay giống như băng, hiện tại đã tan thành tuyết ấm.
Nhưng người đáng yêu lại gầy như vậy, gầy đến mức làm nàng đau lòng.
Thang máy lên tầng mười chỉ trong chốc lát, nàng nghĩ, Du Thư Du đã trải qua những gì trong mấy năm nay?
Trở nên khác biệt so với trước, có sự yếu ớt nhất định.
Chạm vào thì đau nhói, nhưng lại nhẫn nhịn không bộc phát.
Du Thư Du một mình đứng ở tầng chín, không về nhà.
Hành lang trống rỗng, vắng lặng.
Khu căn hộ này vốn ít hộ gia đình, tầng chín và tầng mười, cũng chỉ có cô và Nhiễm Tầm.
Bụng dạ cứ âm ỉ đau quặn, cảm giác khó chịu, chua chát.
Cô ôm bụng dưới, mím chặt môi, nhẫn nhịn không để lộ quá nhiều phản ứng.
Mỗi tuần đến nhà Du Doanh ăn cơm, so với đoàn tụ, càng giống như một sự gò bó bất đắc dĩ, giống như cái cớ xã giao mà cô đã đưa ra.
Đã bao lâu rồi? Ánh mắt phỏng đoán, đánh giá trên bàn cơm làm cô nuốt không trôi, suýt nôn mửa.
Rốt cuộc có một lần, Du Thư Du khó chịu đựng được, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, thấy Du Doanh tựa vào cạnh cửa, giọng nói lo lắng dịu dàng: "Tiểu Du, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Du Thư Du lờ đi ánh mắt nhìn trộm lộ liễu, rũ mắt lướt qua chị gái.
May mắn là Du Doanh không biết tên Nhiễm Tầm.
...thì sẽ không làm gì nàng.
Mỗi tháng cố định vài bữa tối, từ trước đến nay chỉ có mình cô đi gặp, thỉnh thoảng có gián đoạn, nhưng vẫn duy trì như thế liên tục 6 năm.
Dần dần tích lũy, những phản ứng sinh lý khó sửa đã trở thành bản năng. Mỗi lần họp mặt gia đình, sau khi trở về đều giống như một hình phạt lăng trì (cực hình đau đớn).
Cho đến tận hôm nay.
Cô thấy Nhiễm Tầm.
Vẻ ngoài ngoan ngoãn, chính trực, hòa đồng với hai đứa trẻ, thậm chí trò chuyện rất vui vẻ với Du Doanh.
Khiến người ta yêu thích, đặc biệt rất được lòng chị gái.
Nhưng đi kèm là cảm giác lạnh sống lưng và sợ hãi.
Du Thư Du không biết dưới ánh đèn sáng trưng ở phòng ăn mình đã bắt tay với Nhiễm Tầm như thế nào, càng không biết phải diễn tốt vai diễn tối nay ra sao, chỉ cố gắng hết sức để duy trì vẻ lãnh đạm.
Lãnh đạm đến mức cô sợ Nhiễm Tầm hiểu lầm.
Nhưng rõ ràng nội tâm lại tràn ngập niềm vui khôn tả. Một giờ như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than lại biến thành khoảng thời gian cô khao khát có thể cùng ăn cơm với Nhiễm Tầm.
Sau đó nàng còn nói chuyện với Du Doanh, nhưng Du Thư Du chờ không nổi.
Phòng đàn không có camera giám sát, giống như một mảnh đất thanh tịnh. Cô một mình khác thường ngồi chờ trước đàn, và chấp nhận nụ hôn của Nhiễm Tầm.
Khi bị hỏi về chuyện hẹn hò vụng trộm, ngoài mặt cô không vui, nhưng trong lòng lại nổ tung những chùm pháo hoa ngỗ ngược, phản nghịch.
Du Thư Du nhận ra, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi duy trì mối quan hệ tình nhân, cô đã không thể rời xa Nhiễm Tầm.
Mỗi đêm, thấy đôi mắt hạnh trong veo kia chỉ chứa đựng hình ảnh mình, trong lòng cô liền vô cùng thỏa mãn.
Thậm chí ngay cả giấc mơ sau khi chia tay, cũng toàn bộ là Nhiễm Tầm.
Trong mơ, họ thân mật hơn, cũng khác thường hơn. Ngay cả không khí dần ấm áp cũng mang theo hơi thở độc quyền từ trước, khiến cô trầm mê nghiện ngập.
Cổ lan tỏa hơi nóng mỏng.
Du Thư Du rũ mắt.
Những phản ứng tiêu cực về mặt thể chất kia, dường như theo sự nhớ nhung Nhiễm Tầm mà tan biến đi.
Cô toàn thân bước vào nhà.
Thay chiếc áo ngủ màu đỏ rượu mà Nhiễm Tầm dường như rất thích, rồi tắt hết đèn.
Trong bóng tối, cô mò lấy chiếc hộp sắt có khóa trên giá sách, rồi mở khóa ra, sau đó yên lặng nằm xuống trong chăn.
Tối nay, rõ ràng trong phòng ngủ chỉ có một mình, nhưng lại giống như một giấc mơ đẹp dây dưa, sa đọa, diễn viên chính có hai người.
Hòa lẫn tiếng thở dốc bị chăn giữ lại, tất cả những khó chịu xảy ra tối nay đều bùng lên thành pháo hoa, tan biến trong một khoảng hư vô trống rỗng.
-
Gần đến ngày độc tấu, Nhiễm Tầm lại chuyên tâm với công việc.
Mỗi ngày bầu bạn cường độ cao cùng đàn piano, từ chỗ lạnh lẽo đàn đến khi ấm áp, không hề cảm thấy mệt mỏi, chỉ thấy vui sướng.
Giai điệu trên bản nhạc hòa tan thành suối nước, nhảy nhót trên phím đàn.
Buổi tối gặp Du Thư Du, vô tình chạm vào tay người phụ nữ, đến lúc tình cảm dâng trào dần dần mười ngón tay đan xen. Nhiễm Tầm nhịn không được tự quy về một loại giữa những phím đàn tinh tế và các ngón tay.
Du Thư Du thở khẽ một tiếng, khẽ hỏi nàng: "Tay đang làm gì vậy?"
Nhiễm Tầm cười nhạt: "Ôn tập bản nhạc. Sau khi giao lưu sâu sắc với Giáo sư Du, tôi có thêm cảm hứng cho khúc ngẫu hứng."
Đối phương là người làm thầy, vốn có tính tình thanh đạm, rõ ràng thiếu thiên phú trong việc nói lời tục tĩu.
Nghe vậy, cô chạm vào môi Nhiễm Tầm: "Không được nói lời tùy tiện."
Vậy thì làm chuyện tùy tiện.
Nhiễm Tầm xưa nay giỏi nhất là ám độ trần thương (lén lút thay đổi), đánh tráo khái niệm.
Thỉnh thoảng nàng trêu chọc người ta đến ác ý, môi dưới bị cắn một cái, liền ủy khuất rút lui, để đối phương xem vết thương.
Chiêu này gọi là mời quân vào rọ.
Lần nào cũng hiệu quả, nhưng dần dà, Du Thư Du cũng có khả năng kháng cự, không còn phản ứng với sự khoe khoang của nàng.
Lúc tiễn biệt, Nhiễm Tầm cố ý chọc vào điểm yếu của giáo sư Du: "Làm giáo sư, lại nuôi tiểu tình nhân ở bên ngoài, hơn nữa còn là người bị hôn đến thở không nổi."
Du Thư Du nhìn chằm chằm nàng, không nói gì.
Dường như không thể đáp lại sự khiêu khích ấu trĩ của nàng.
Nhưng cũng không tức giận.
"Em thừa nhận mình là tình nhân của chị rồi à?" Câu hỏi đột ngột được ném ra.
Nhiễm Tầm vẫn ý cười rạng rỡ: "Thừa nhận nha."
"Chẳng qua, thời hạn chỉ còn một ngày."
Ngữ khí ái muội không thể phân biệt thật giả, có thể làm những chuyện cực kỳ thân mật, nhưng sau khi kết thúc lại lạnh lùng vạch rõ giới hạn.
Du Thư Du lại lần nữa có ảo giác bị cái đuôi mèo trêu ghẹo.
Cô nhớ lại lời nói dối vụng về từng nói, rằng nhà cô nuôi mèo.
Thực tế, cô chưa bao giờ nuôi động vật nhỏ, mặc dù lĩnh vực nghiên cứu liên quan đến sinh vật học, nhưng cô không biết sự khác biệt rất nhỏ về cảm giác khi chạm vào lông mèo và lông chó.
Nhưng mấy ngày gần đây, lại có cảm giác rất thật.
Ngày hôm sau đi làm, cô cố tình không lái xe, đi tàu điện ngầm đến Đại học G.
Khi thang cuốn đi lên, Du Thư Du nhìn thấy tấm áp phích mà đồng nghiệp từng đề cập.
Phong cách giản lược, không cố ý dùng những chiêu trò khuếch đại, không nhìn kỹ, thậm chí không nhận ra đây là tuyên truyền liên quan đến buổi độc tấu piano.
Chỉ có hai chữ "Nhiễm Tầm" viết tay bay bổng được đặt ở góc.
Ở nơi công cộng, Nhiễm Tầm luôn đúng mực, thanh lịch. Rõ ràng kỹ thuật tinh xảo đến mức có thể chiếm vị trí hàng đầu trong điện thờ quốc tế, nhưng cách đối nhân xử thế lại trước sau khiêm tốn, dịu dàng.
Nhưng người như vậy, khi chỉ có hai người, lại thừa nhận là tình nhân của cô.
Du Thư Du lấy điện thoại ra, lặng lẽ chụp một tấm.
Gửi cho người nào đó được lưu là C8H11N.
Không lâu sau nhận được hồi âm:
[ Chị sẽ đến, đúng không? ]
-
Ngày diễn ra buổi diễn cận kề, Nhiễm Tầm đến Trung tâm Kịch trường Gia Bình.
Mới về nước, nàng chưa thạo giao thông lắm, may mà ra ngoài sớm nên không bị trễ.
Khi đến, bên kia đã tụ tập đông người, lướt qua vai nhau cũng có thể nghe thấy tiếng chào hỏi nàng.
Nghe rõ ràng, Nhiễm Tầm cười nhạt đáp lại. Nghe thấy những lời kinh ngạc thán phục thì thầm, nàng cũng quay người lễ phép ra hiệu.
Ba ngày sau, nơi đây sẽ đúng hẹn diễn ra một buổi độc tấu piano đặc biệt.
Bước lên bục sân khấu, trung tâm đặt cây đàn yêu quý của nàng, còn khán phòng có thể chứa vạn người thì trống rỗng, chìm trong bóng đêm.
Nhiễm Tầm tự tay lau sạch một chút bụi bẩn rất nhỏ trên đàn, nhấn những phím trầm phát ra âm sắc trong trẻo vang vọng, động tác mềm nhẹ, giống như đối đãi một người cố nhân.
Cây đàn yêu quý là chiếc Steinway Boston đã đồng hành cùng nàng nhiều năm.
Năm năm trước, tại cuộc thi piano quốc tế Leeds, nàng giành giải nhì, nhận được sự ưu ái của nhãn hiệu và ban tổ chức, được tặng đàn chế tác riêng.
Đầu ngón tay chạm vào phím đàn, tựa như đọc lại những ký ức đã trở về.
Bất tri bất giác đã gần mười lăm năm, về nước là một cột mốc lịch sử mới. Nàng cần nghĩ xem, ba ngày sau trong buổi diễn chính thức nên thể hiện như thế nào.
Người phụ trách hậu trường gọi nàng đi thử lễ phục cho buổi diễn, Nhiễm Tầm đáp lời.
Bước vào phòng thử đồ, cởi chiếc váy dài đuôi cá màu trắng sa.
Tưởng Hạm Hạm hôm nay ở hậu trường phụ giúp, sửa sang lại vạt váy cho nàng, tiện thể nói lời tán dương.
Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ của Nhiễm Tầm được búi gọn, thái dương rủ xuống vài sợi tóc xoăn nhẹ. Nghe vậy, nàng cũng không hề xấu hổ, nghiêng đầu nhìn cô bé, đáy mắt chứa đựng ý cười rạng rỡ.
Nàng dường như biết mình rất đẹp.
Tưởng Hạm Hạm thầm nhủ trong lòng, mặt thật sự có chút nóng bừng.
"Đẹp lắm," Thẩm Quỳnh, người đang chờ bên ngoài, đánh giá.
Nhiễm Tầm gật đầu: "Có chị Quỳnh cho phép, em yên tâm rồi."
Sarah giơ điện thoại chụp vài tấm phía sau, muốn dùng để tuyên truyền. Dường như bị hành động này gợi hứng thú, nàng tiện tay cầm lấy điện thoại.
Vốn định chụp một tấm ảnh đối diện gương gửi cho giáo sư Du nghiêm túc, đứng đắn, xem có thể nhận được phản hồi gì.
Không ngờ, bên kia lại gửi tin nhắn đến trước.
Thấy rõ nội dung, khóe môi nàng vô thức nhếch lên, chạm vào màn hình, gửi một lời hỏi lại với giọng điệu ái muội.
Thẩm Quỳnh thu hết mọi chuyện vào mắt, ánh mắt rũ xuống vài giây, cuối cùng nén lại không biểu lộ.
Cô ấy biết Nhiễm Tầm đang nhắn tin với ai, là người mà cô ấy suy đoán ra được qua vài lời Hạm Hạm nói gần đây.
Nhưng chỉ mới vài tuần ngắn ngủi, cô ấy không thể lý giải được.
Lý giải tại sao Nhiễm Tầm lại có ranh giới rõ ràng khi đối xử với người khác, nhưng hễ gặp Du Thư Du, mọi ranh giới đều dễ dàng tan chảy, như thể chưa từng tồn tại.
Rời khỏi hậu trường, ra khỏi kịch trường, Thẩm Quỳnh tựa vào ven tường, châm điếu thuốc.
Chờ buổi tập kết thúc, trời dần tối, sự lạnh lẽo bò lên lưng. Cô ấy thấy Nhiễm Tầm đã thay thường phục đi ra.
Nhiễm Tầm xưa nay xuất chúng, là người ở hai thế giới khác biệt với cô ấy. Chỉ cần đơn thuần đứng ở đó, đã đủ để thu hút sự chú ý.
Trong tiếng ồn ào vẫn giữ được sự kiên nhẫn, nét mặt mang nụ cười không hề thay đổi.
Nhưng khi thấy Thẩm Quỳnh, nàng vài câu đã đuổi người bên cạnh đi, cất bước đi tới.
"Chị Quỳnh sao lại ở đây một mình."
Nhiễm Tầm nhìn điếu thuốc kẹp trên đốt ngón tay của cô ấy vài giây, không nói nhiều.
Chỉ là ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Thẩm Quỳnh, ôn hòa đề nghị: "Quá muộn rồi, chúng ta cùng nhau về nhé?"
Lên xe, Thẩm Quỳnh dập tắt điếu thuốc.
Kéo cửa kính lên, để nhiệt độ trong xe cao hơn một chút.
Ánh trăng không nghiêng không lệch chiếu sáng thành phố này. Đêm mùa xuân lúc lạnh lúc ấm, không có mưa rào gió lớn, chỉ có sự lạnh lẽo không tiếng động.
"Em lại tiếp tục với Du Thư Du à?" Cuối cùng cô ấy không nhịn được hỏi.
Khoang sau xe im lặng một lát.
Thẩm Quỳnh biết, Nhiễm Tầm vốn đang yên tĩnh ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ xe. Nhưng nghe thấy câu hỏi của cô ấy, tư thế vẫn không thay đổi.
Chỉ có một tiếng trả lời nhẹ nhàng: "Cũng không hẳn, chỉ là chơi đùa thôi, vài ngày nữa là kết thúc."
"Trước đây bị lừa như thế nào, em quên rồi sao?" Giọng nói dần trầm xuống.
Nhiễm Tầm chệch tầm mắt, nhìn thấy nửa khuôn mặt Thẩm Quỳnh biến mất trong kính xe.
Nàng đáp: "Em không quên."
Biết Thẩm Quỳnh lúc này tâm trạng không tốt, nàng cũng không muốn cứng đối cứng, giữ yên tĩnh, để đối phương hạ hỏa một chút.
Thẩm Quỳnh mở lời: "Cô ấy là gái thẳng."
"Gái thẳng, mười người thì chín người không thể tin."
Lời nói còn dư ý. Nhiễm Tầm biết, Thẩm Quỳnh đang cố ý kiềm chế cảm xúc của mình.
Vì chiếu cố tâm trạng nàng.
Nàng dùng giọng điệu trêu chọc, nhẹ nhàng hỏi: "Chị Quỳnh có kinh nghiệm như vậy, lẽ nào cũng giống em sao?"
Thẩm Quỳnh biết nàng muốn đánh trống lảng, liếc nàng một cái, cũng không vạch trần.
"Chỉ là lời khuyên, đâm đầu vào tường sẽ đau."
"Hơn nữa, chị chưa từng biết, tính cách như em, cũng sẽ nghĩ đến chuyện quay đầu bù đắp."
Nhiễm Tầm không quá để tâm, cười nhẹ một tiếng: "Em tính cách gì nha? Cỏ mọc lại cũng khá ngon mà, mu mu." (Ý nói: quay lại ăn cỏ non cũng tốt)
Nàng xưa nay là người tùy tâm hành động, đặc biệt, sau khi nàng biết Du Thư Du muốn tiếp tục với mình.
Cái mác "khủng bố xã giao" không phải nói chơi.
Mặc dù, nhiều bạn bè trước đây đều nói, bề ngoài nàng mềm mỏng chu đáo với mọi người, nhưng thực chất nội tâm lạnh lùng hơn bất kỳ ai.
Nhưng Nhiễm Tầm trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, bản thân nàng lại không hề nhận ra.
Nhân lúc đục nước béo cò, nàng lấy điện thoại ra, liếc một cái.
Tấm ảnh gửi cho Du Thư Du vẫn chưa được hồi âm. Đã gần tám tiếng kể từ khi gửi.
Không biết cô đang bận rộn chuyện gì.
Thẩm Quỳnh qua kính xe, thu hết mọi chuyện vào mắt, không hề lên tiếng.
Đưa Nhiễm Tầm về nhà, tạm biệt theo lệ thường.
Nhưng sự uất ức suốt cả buổi chiều, những lời buồn bực trong lòng lại không có cơ hội nói ra.
Lái xe ra khỏi khu ngoại ô, rẽ vào khu nhộn nhịp, như muốn dùng sự ồn ào náo nhiệt bên tai để hòa tan cảm xúc tiêu cực.
Thẩm Quỳnh kéo chặt áo khoác da, lấy hộp thuốc lá từ trong túi, rút một điếu ngậm vào miệng, châm lửa.
Cúi đầu bước vào một quán ăn bình dân ồn ào náo nhiệt trong con hẻm phố.
Nơi này mới xứng với thân phận của cô ấy.
Còn người như Nhiễm Tầm, nên khiêu vũ dưới ánh mắt của mọi người, tiếng vỗ tay vây quanh, hoa tươi bao bọc.
Khoảnh khắc cô ấy nảy sinh ý nghĩ dư thừa kia, đã rõ ràng biết là không thể.
Gọi một tô mì thịt bò bình đạm không có gì đặc biệt, cắm đầu uống chút rượu.
Khói thuốc lượn lờ trong quán, Thẩm Quỳnh ở trong đó, cũng không cảm thấy khó chịu.
Ngồi hẳn là rất lâu, dường như cũng say, ngay cả điện thoại Tưởng Hạm Hạm gọi đến cũng không nghe thấy.
Cô ấy gọi lại, trấn an vài câu, bảo cô bé yên tâm.
Bên cạnh đã trống vắng, Thẩm Quỳnh đứng dậy, quét mã trả tiền.
Tầm nhìn có khoảnh khắc lay động, do cồn, may mà cô ấy nhanh chóng kiềm chế, không té ngã chật vật.
"Cô uống quá nhiều rồi," Giọng người phụ nữ bay tới bên tai: "Món giải rượu này, tôi làm thêm mấy chén, cô thử đi."
Giọng nói đến từ chủ quán. Nàng đeo tạp dề ren, mày mắt tú lệ dịu dàng, chênh lệch chiều cao hơi lớn, nàng nhìn Thẩm Quỳnh cần phải cố sức ngẩng đầu.
Trên bàn đặt một chén món ngọt màu trắng sữa trong suốt, bên trên điểm xuyết vụn hoa quế.
Không biết nó được mang ra từ sau bếp từ lúc nào.
Thẩm Quỳnh nhìn về phía sau nàng. Một cô bé đang sợ hãi trốn sau quầy hàng, bới chén tào phớ đậu đỏ thuộc về mình.
Có thể là con gái của chủ quán.
Chủ quán thấy cô ấy im lặng, dường như có e ngại, ánh mắt lướt qua bộ quần áo có vẻ chật vật của cô ấy.
Lại bổ sung: "Miễn phí, cô cứ ăn đi."
"Xin lỗi, tôi không thích đồ ngọt," Thẩm Quỳnh không tiếp nhận thiện ý của người phụ nữ, cũng không muốn ở lại lâu.
Tối nay tâm trạng cô ấy vốn đã tồi tệ đến cùng cực, lại quên lái xe đến, thế mà lại nốc rượu.
Giờ này lẽ ra quán phải đóng cửa, Thẩm Quỳnh bước ra khỏi cửa hàng, ngồi trên bậc thềm xi măng ngoài cửa cuốn sắt, ý đồ dùng nhiệt độ lạnh lẽo của đêm xuân buộc mình tỉnh rượu.
Miệng đắng chát, hơi rượu cuồn cuộn lên cổ họng, có chút khó chịu.
Cô ấy nghĩ, vừa rồi cố chấp làm gì. Tào phớ đậu đỏ ăn thì ăn thôi, dù sao... chủ quán nói là miễn phí.
Nếu có gương để soi, bộ dạng mình hiện tại, nhất định giống hệt chó nhà có tang.
Một con chó hoang, cũng sẽ chẳng có ai để tâm đâu.
Ngồi yên một lúc, đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Thẩm Quỳnh đứng dậy, ghi nhớ vị trí quán này, nghĩ ngày mai sẽ đến lấy xe.
Bước xuống bậc thềm, phía trước con đường lại có một người mặc áo gile tài xế lái thay đi tới, hỏi cô ấy có gọi dịch vụ lái xe hộ không.
Thẩm Quỳnh nhíu mày, không quen với việc bị sắp xếp mà không hỏi ý, rất muốn bỏ đi.
Tay phải lại bị nhét một chiếc túi, hơi nặng.
Liếc nhìn một cái, là hộp tào phớ hoa quế được đóng gói cẩn thận.
"Về đi," Chủ quán không cởi tạp dề, tựa vào mép cửa cuốn đã kéo xuống một nửa, dáng người thướt tha, mặt nghiêng được ánh đèn chiếu rọi trông bình thản.
"Say rồi lái xe không an toàn, tào phớ cũng tặng cô luôn. Muốn cảm ơn thì đến quán ủng hộ chút là được."
... Ủng hộ công việc kinh doanh.
Thất thố sau cơn say, cô ấy chắc sẽ không đến nữa.
Nhưng ma xui quỷ khiến, trước khi rời đi, Thẩm Quỳnh liếc nhìn tấm biển hiệu cửa hàng này.
Người lái xe hộ lái rất vững.
Từ con hẻm nhỏ lái ra, dần dần hoàn toàn hòa vào dòng người xe cộ, tiến vào khu phố thương mại phồn hoa.
Những đoạn sa sút, phóng túng vừa rồi ở quán ăn bình dân, dường như chỉ là giả dối đêm nay.
Chủ quán kia cứ nghĩ cô ấy là người thất bại, nghèo túng, không có tiền trả, nên cứ nhấn mạnh là cho không, rồi nhất quyết đòi tặng đồ cho cô ấy.
Đã kết hôn rồi, nhìn vẫn ngây thơ thật.
Thẩm Quỳnh cười khẽ, tựa vào ghế xe, lấy hộp tào phớ đậu đỏ được gói ghém cẩn thận ra khỏi túi, ngắm nghía một lúc, rồi cắm đầu ăn.
Cô ấy không thích đồ ngọt.
Nhưng phần tào phớ này lại đầy hơi thở hoa quế, tươi mát tinh tế, không hề có vị ngọt thừa thãi.
Khi ngẩng đầu lên, tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Trớ trêu thay, chỉ cách nhau nửa con phố, bên kia là hẻm ăn vặt chen chúc, dơ bẩn, bên này lại là khu ẩm thực sang trọng nổi tiếng của Gia Bình.
Gần khu biệt thự cao cấp trung tâm thành phố, ven đường có rất nhiều người bán hoa.
Họ dường như cũng biết canh me ở chỗ này, bó hoa trong lòng có thể bán được nhiều tiền hơn.
Thẩm Quỳnh cảm thấy vô vị. Mấy năm nay cô ấy không thiếu tiền, nhưng cũng không thích bầu không khí ở đây, rất giả tạo, tràn ngập hơi thở xa hoa.
Nhưng rồi ở một nhà hàng Trung Quốc thuộc chuỗi nào đó, cô lại nhìn thấy một bóng người khá quen thuộc.
Trước cửa sổ sát đất có họa tiết sơn thủy, Du Thư Du ngồi ngay ngắn bên bàn, tư thái đoan trang, nhìn người đối diện đang cùng ăn. Áo khoác được gấp gọn gàng, đặt trên giá.
Đối diện cô là một người đàn ông.
Hai người dường như đang trò chuyện rất vui vẻ.
Bàn thức ăn thịnh soạn, bên cạnh không thể thiếu hoa tươi, có lẽ còn bày cả những món trang sức đắt tiền.
Coi như là quà tặng nhỏ của người có tiền chăng?
Khóe miệng Thẩm Quỳnh nhếch lên nụ cười châm biếm.
Vốn định chụp một tấm ảnh, rồi gửi thẳng cho Nhiễm Tầm, để lật tẩy bộ mặt thật của người phụ nữ ra vẻ đứng đắn kia.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô ấy vẫn từ bỏ.
Đã trễ thế này rồi, Nhiễm Tầm vốn dễ mất ngủ, mà vài ngày nữa lại sắp diễn ra buổi độc tấu.
Những chuyện ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, tốt nhất là không nên làm.
-
Nhiễm Tầm vẽ nốt cuối cùng trên tờ giấy trắng.
Chỉ mình nàng có thể hiểu bản nhạc sôi nổi trên giấy.
Thời gian đã khá muộn, theo lý mà nói đáng lẽ phải mệt mỏi cuồn cuộn rồi, nhưng vẫn còn người chưa hồi âm tin nhắn của nàng, vì thế nàng cứ chờ.
Từ Tưởng Hạm Hạm biết được Thẩm Quỳnh đã về nhà, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không nhịn được tưởng tượng rằng, Du Thư Du quả thực rất bận hôm nay.
Giới tri thức, giảng viên đại học, công việc vạn phần đứng đắn, người nửa tự do như nàng tự nhiên không thể sánh bằng.
Nên thông cảm.
Cuối cùng, trong lúc tắm bồn, tiếng chuông cuộc gọi thoại quen thuộc vang lên.
Nhiễm Tầm đang ngâm mình trong bồn tắm, lau khô tay, lấy điện thoại.
Rũ mắt, đợi nửa phút mới nghe máy.
"Giáo sư Du?" nàng cười như không cười: "Công việc vất vả nhỉ."
Môi trường bên kia rất yên tĩnh, tiếng hít thở rất nhỏ nghe rõ ràng, Du Thư Du hẳn là đã về nhà.
Nhìn thời gian, gần 12 giờ, công việc gì mà phải tăng ca đến khuya thế này?
Ống nghe im lặng hai giây, chợt truyền đến giọng Du Thư Du: "Chưa ngủ sao, có phải chị làm phiền em nghỉ ngơi không?"
Nhiễm Tầm lười biếng đứng dậy khỏi bồn tắm, nước chảy dọc theo xương quai xanh, để lộ xương bướm tinh xảo trên lưng: "Đây không phải đang chờ tin nhắn của chị sao, chờ đến mức muốn ngủ gật trong bồn tắm luôn rồi."
Bên kia nghe tiếng nước, im lặng một lát, giọng nói mềm mại ấm áp hơn: "Lau khô người cẩn thận, sấy tóc khô ráo, ngủ sớm đi."
"Thật không thú vị, Giáo sư Du," Nhiễm Tầm nhẹ giọng oán trách.
Trong lời nói không có ý trách móc, nghe thì lại giống như đang làm nũng.
Đứng dậy mặc áo ngủ, đặt điện thoại sang một bên, cố ý trêu chọc đối phương: "Nếu chị gọi video call thì tốt biết mấy."
Trong lúc sột soạt thay đồ, không nghe thấy đối phương đáp lại, hẳn là ngượng ngùng.
Khóe môi Nhiễm Tầm khẽ nhếch, không tìm đề tài nữa, chờ người phụ nữ lộ đuôi.
Quả nhiên, khi nàng cầm lại điện thoại, đối phương trùng hợp mở lời: "Chị biết rồi."
Ý tại ngôn ngoại, lần sau sẽ gọi video call đến.
Nhiễm Tầm cảm thấy trái tim như bị cá nhỏ cắn một miếng, ghé sát microphone ôn nhu đáp: "Ừm, thật nghe lời."
"À đúng rồi, ảnh tôi gửi cho chị, đã mười giờ rồi, sẽ không còn chưa xem đấy chứ," nàng cố ý kéo dài âm, giả bộ tiếc nuối và bất mãn.
Du Thư Du rất nhanh trả lời: "...Chị xem rồi."
Dường như có thể xuyên qua giọng nói mềm mại, nhìn thấy thần thái sinh động của người phụ nữ khi trò chuyện với nàng.
Rũ mắt, lúc này có lẽ đang nắm chặt điện thoại, mặt hơi ấm áp, đang nghiêm túc nghĩ nên đánh giá như thế nào.
"Rất xinh đẹp, váy rất hợp với em. Mong chờ em rên sân khấu vào ngày diễn ra buổi hòa nhạc," Câu trả lời hơi gò bó, nhưng chân thành.
Mắt Nhiễm Tầm cong lên: "Vậy tôi không thể làm Giáo sư Du thất vọng được."
Bị người phụ nữ dỗ dành xong, nàng ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, chuẩn bị sấy tóc.
"Nhưng mà, lâu như vậy không hồi âm, đáng lẽ phải có hình phạt chứ."
Bên kia tĩnh một lúc, thấy nàng không nói nữa, mới đáp: "Được."
Giáo sư Du mới cãi nhau với nàng vài ngày trước, tối nay sao lại ngoan ngoãn như vậy.
Nhiễm Tầm cảm thấy khá không quen.
Nhưng cũng không thể được lợi mà không biết điều.
Nàng mở lời: "Tối nay vì chờ chị, thời gian ngủ quý giá đều bị lãng phí. Hay là, chị dỗ tôi ngủ đi?"
Suy tư vài giây, đưa ra yêu cầu quá đáng: "Đọc một chút gì đó. Ví dụ như, một trong những bức thư tình tôi viết cho chị."
Vốn tưởng rằng Du Thư Du dễ nói chuyện sẽ đồng ý, nhưng chờ một lúc, lại chỉ chờ được lời từ chối:
"Tối nay chị... hơi mệt."
So với những buổi tối họ gặp mặt, qua ống nghe, giọng người phụ nữ quả thực có vẻ mệt mỏi hơn vài phần.
Nhiễm Tầm không phải người vô lý, rất nhanh mỉm cười đáp: "Thôi vậy, lần sau gặp mặt rồi nói."
Sấy tóc xong xuôi, tâm tư bay bổng rất xa, ẩn chứa chút cảm xúc bí ẩn chưa được thỏa mãn.
Rất nhanh sắp xếp ổn thỏa cho mình, nằm trên giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
"Giáo sư Du?" nàng gọi: "Tôi chuẩn bị ngủ rồi, chị cũng vậy, nghỉ ngơi sớm đi."
Tiếp theo chỉ còn bước trao đổi lời chúc ngủ ngon.
Nhưng ống nghe lại truyền đến tiếng lật giấy rất nhỏ.
"Làm trễ em năm phút," Giọng Du Thư Du thanh đạm hòa vào bóng đêm, thanh thản điềm tĩnh, dường như thật sự có ý nghĩa dỗ dành nàng đi vào giấc ngủ.
"Thư tình là chọn ngẫu nhiên, có thể không hợp ý em."
Nghề giáo viên, đặc biệt là giáo sư đại học, hằng ngày mang lại cảm giác đoan chính, lý trí.
Nhưng tối nay, người phụ nữ dùng giọng nói lạnh lùng trên bục giảng, lời lẽ và cách giảng bài tương tự, lại chỉ có ý muốn dỗ dành một mình nàng đi vào giấc ngủ.
Nhiễm Tầm tắt đèn ngủ, nhắm mắt.
"Không sao đâu," Âm cuối nhướn lên, mang theo chút ý cười.
Tuần này, tuy mối quan hệ của họ không đứng đắn, nhưng ngoài hôn hít ra thì chưa làm thêm chuyện quá đáng nào khác.
Nhưng lúc này nàng lại có ảo giác ngửi thấy mùi hương gỗ trầm trên người Du Thư Du đang lan tỏa trong không khí.
Giống như thời gian vẫn dừng lại ở quá khứ.
Khi đó họ thân mật khăng khít, chỉ cần đối diện nhau, đã ngọt ngào đến mức dường như không thể tách rời.
"Hỏi chị ấy thích hoa gì. Cô gái khoa học kỹ thuật khô khan nói không thích hoa, thích tôi cứ yên tĩnh, đừng quấn lấy chị ấy."
Xen lẫn tiếng hít thở nhẹ, giọng Du Thư Du truyền đến qua ống nghe.
Thật đúng là khô khan mà.
Nhiễm Tầm khẽ niệm trong lòng một câu.
Nhưng lại trùng hợp với lời Du Thư Du đọc tiếp theo trong thư tình.
"Thật đúng là khô khan mà."
Câu tiếp theo trong thư, nàng đã viết y như vậy.
Nhiễm Tầm vùi vào gối cười lặng lẽ, nghĩ, mấy năm nay mình dường như cũng không thay đổi gì, hoạt động nội tâm lại nhất trí với trước đây.
"Tôi nói, tôi thích hoa hồng phấn, hoa tường vi phấn, hoa nguyệt quý phấn."
"Nghĩ đến những đóa hoa màu hồng nhạt, liền nghĩ đến chị ấy, muốn gặp chị ấy, muốn... hôn chị ấy."
Giọng Du Thư Du hơi ngập ngừng ở cuối câu, như thể chạm phải từ ngữ nhạy cảm, đến mức đọc diễn cảm cũng thấy ngượng ngùng khôn tả.
Tiếp theo, rất lâu sau cũng không đọc tiếp nữa.
Nhiễm Tầm nhớ lại nội dung bức thư tình này, mím môi cố nhịn cười, biết rõ mà hỏi: "Ừm, chỉ đến đây thôi sao?"
"... Còn vài câu nữa," Du Thư Du không giỏi nói dối.
"Nhớ đến khi hôn chị ấy, tuyết mới rơi điểm xuyết màu hồng nhạt, chim dạ oanh hót líu lo."
Thực ra đây là những lời không đứng đắn. Bởi vì đêm hôm trước, Nhiễm Tầm đã mở ra rất nhiều đóa hoa trên cổ Du Thư Du, và đã được như nguyện nghe thấy tiếng băng tuyết tan chảy.
"Không đọc nữa," Du Thư Du đơn phương chấm dứt hiệp định dỗ ngủ.
"Được," Nhiễm Tầm không bao giờ làm khó người khác, hiểu rằng nên buông thì buông.
Huống chi, nghe xong những điều này, nàng đã sớm thỏa mãn rồi.
Khi tạm biệt, lại vẫn không nhịn được thêm một câu: "Giáo sư Du còn giữ thư tình, tôi có thể nghĩ nhiều không?"
Giọng nói bên tai không đáp lại.
Rất lâu sau.
Lâu đến mức cơn buồn ngủ ập đến, hình bóng người bên kia dường như đã tạm rời đi, bên tai mới bay tới một tiếng "ừm" nhẹ.
Giống như ảo giác tạo ra qua màn hình trò chuyện.
"Ngủ ngon," Nhiễm Tầm cười cười, không đáp lại nữa.
-
Du Thư Du chờ đợi cuộc gọi bị đối phương cắt ngang, cô tựa vào ghế dựa.
Dạ dày đau quặn, nóng rát.
Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, không còn sức lực, chỉ có thể nhìn màn hình điện thoại tự động tắt sau vài phút.
Cô tham luyến hơn hai mươi phút trò chuyện vừa rồi.
Tham luyến bao nhiêu, thì ghét bỏ bản thân bấy nhiêu.
Du Thư Du ấn tay vào bụng, mím môi đứng dậy.
Chịu đựng cảm giác buồn nôn, cô xách hộp trang sức trên bàn, cùng với bó hoa, mang ra ban công, ném vào thùng rác đã đóng gói.
Cả chiếc áo khoác mặc khi ra ngoài, túi xách đã tiếp xúc với bàn ăn, cũng cùng nhau ném xuống.
Chuông điện thoại vang lên, ở trong phòng ngủ.
Du Thư Du che miệng, phản ứng sinh lý khiến cô muốn nôn.
Nhưng dạ dày trống rỗng, chỉ phát ra vài tiếng nôn khan khẽ khàng.
Chuông điện thoại vang lên rồi lại vang.
Lần thứ ba, cônhấc máy, nén cảm giác buồn nôn thành sự bình tĩnh như nước lặng.
"Có chuyện gì?"
"Tiểu Du, tối nay gặp người đó có hài lòng không? Thấy em nhận cả hoa lẫn quà. Bên kia nói với chị, vài ngày nữa còn muốn gặp em lần nữa," Giọng nói dịu dàng bất thường.
"Hôm nay quá mệt rồi, hôm khác bàn tiếp," Du Thư Du đáp.
"Nhưng bên kia có ý rất gấp, người lớn trong nhà đều rất vừa lòng với em. Ba ngày nữa, được chứ?"
"Chị, nghỉ ngơi sớm đi. Ba ngày nữa em có một hội nghị học thuật, có lẽ không được," Du Thư Du cúi đầu, trả lời.
Sáng ba ngày sau lúc 10 giờ, cô đã có sắp xếp từ lâu.
Hơn nữa, đã mong chờ nửa tháng rồi.
"Vậy chị không miễn cưỡng em, vốn dĩ tìm người thay em tham gia cũng được," Giọng Du Doanh không nhanh không chậm: "Nhưng vẫn là công việc quan trọng hơn."
Dạ dày lại đau quặn, nóng rát một lần nữa.
Du Thư Du mở lời: "Em biết rồi, tối mai rảnh, có thể gặp."
Mục đích đã đạt được, cuộc đối thoại tiếp theo theo khuôn mẫu cũ, không có gì khác biệt so với trước đây.
Nửa phút sau, cô cắt đứt điện thoại.
Du Thư Du vội vàng đứng dậy, chạy vào phòng tắm, không kịp bật đèn.
Điện thoại bị ném sang một bên. Hơn mười phút sau, màn hình sáng lên.
Tin nhắn đến từ C8H11N.
[ Tỉnh rồi, hơi nhớ Giáo sư Du một chút. ]
[ Coi như tôi nói mê đi. ]
[ Có hứng thú, cùng tôi lặp lại chuyện thư tình một lần nữa không? ]
-
Ngày hôm sau là thời điểm kết thúc mối quan hệ tình nhân.
Nhiễm Tầm và Du Thư Du thương lượng xong, cùng nhau đưa Lý Thục Bình trở về, đến chỗ cô của cô.
Khoảnh khắc trước khi chia tay diễn ra hết sức gian nan, người già càng lớn tuổi càng giống trẻ con, không muốn để họ đi.
Nhiễm Tầm bèn ôn tồn dỗ dành: "Bà ơi, nhiều nhất là một tuần, cháu sẽ quay lại thăm bà."
Quay đầu nhìn Du Thư Du, đôi mắt cong cong: "Cùng Tiểu Du đến nữa, phải không?"
Du Thư Du liếc nhìn khóe môi nhếch lên của nàng, dừng lại một lát, khẽ gật đầu: "Ừm."
Ở lại bầu bạn với người già thêm một lúc, rồi mới rời đi. Nửa ngày đã trôi qua. Thời gian còn lại không nói rõ, nhưng có lẽ buổi chiều, giáo sư Du chuyên nghiệp còn phải đi làm.
Du Thư Du đi không lái xe, trên đường về, cô ngồi ghế phụ của Nhiễm Tầm.
Nhiễm Tầm mở nhạc trên xe, tiếng đàn piano cổ điển nồng đậm vang lên, trôi chảy trong không khí.
Cảnh sắc đầu xuân ngoài cửa sổ xe vừa vặn. Hai người không đề cập đến chuyện tối qua, cũng như những tin nhắn quá giới hạn của Nhiễm Tầm.
"Có thời gian không? Ăn một bữa chia tay nhé."
Nhiễm Tầm lỏng tay nắm vô lăng, nói chuyện không hề quay đầu nhưng giọng nói mỉm cười, tâm trạng rõ ràng rất tốt.
Du Thư Du vốn đang yên lặng ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nghe thấy từ ngữ mang tính tượng trưng không tốt trong lời nói của nàng, hơi nhíu mày.
Nhưng không phản bác, khẽ đáp: "Tùy em."
"Tám giờ tối thì sao?" Nhiễm Tầm đã bắt đầu lên kế hoạch, tinh tế tỉ mỉ.
"Chị không ăn cay nhiều, khẩu vị không đậm, mấy hôm trước tôi thấy ở trung tâm thành phố có một nhà hàng kiểu Hồng Kông, muốn đi không?"
Tầm mắt Du Thư Du hơi hạ xuống, đôi tay vốn đặt quy củ trên đùi cuộn lại.
Rũ mắt, đẩy lại (từ chối): "... Chị phải làm việc."
"Lại là những công việc cần làm đến rạng sáng sao?" Nhiễm Tầm hỏi.
Hỏi giả vô tình, người nghe hữu ý (người hỏi không có ý gì, người nghe lại tự suy diễn).
"Cũng không muộn như vậy," Du Thư Du đáp lại: "Khoảng 11 giờ được, đến lúc đó gửi vị trí cho chị, chị sẽ đến."
"Sao có cảm giác như bị Giáo sư Du lật thẻ bài vậy, hóa ra vị trí của tôi là sau cả việc giảng dạy và nghiên cứu khoa học nha," Nhiễm Tầm cười nhạt.
"Ừm, đã đoán trước rồi, dù sao cũng chỉ là tiểu tình nhân thôi mà."
Tâm trạng Du Thư Du càng lúc càng chùng xuống.
Vội vàng ngước mắt, định nói thêm điều gì đó, nhưng đối diện với đôi mắt long lanh tinh ranh như mèo con kia, cô lập tức mất lời.
"Tôi không giận đâu," Nhiễm Tầm cười nhìn cô một cái, phủi sạch bản thân.
"Vậy tối tôi sẽ chờ Giáo sư Du làm xong việc đến bầu bạn nhé. Đến lúc đó muốn nói thêm chuyện khác, chị đừng chê tôi."
Thử dò xét rõ ràng không thể rõ ràng hơn.
Rõ ràng hơn cả tin nhắn tối qua.
Sao có thể chê được.
Nhưng càng có cảm giác vui sướng vì trân bảo mất đi mà tìm lại được, lại càng thấy tất cả chỉ là sự giả dối dễ dàng bị chọc thủng.
Du Thư Du im lặng rất lâu, đáp lại một từ "Được."
Xe chạy đến ngã tư đường, Nhiễm Tầm đi đường vòng, trước tiên đưa người phụ nữ về Đại học G, rồi mới lái xe về nhà.
Đặt chỗ ở nhà hàng xong, nàng nhắn tin cho Tưởng Hạm Hạm: [ Tiểu Tưởng, tiết lộ chút lịch trình của sếp em được không? ]
Du Thư Du không có xe, nàng dự định tối sẽ đến trường đón cô.
Bên kia đầu tiên là hốt hoảng hỏi nàng bị sao vậy, có phải muốn tái hợp tình bạn rạn nứt nhiều năm không.
Nhiễm Tầm bật cười.
Tự nhiên không thể tiết lộ mối quan hệ của nàng và Du Thư Du, ứng phó vài câu xong, Tưởng Hạm Hạm ngoan ngoãn hồi âm.
[ Lịch trình chính là, không có lịch trình nha. ]
[ Hôm nay là thứ Tư mà, Giáo sư Du buổi chiều không có tiết, theo em được biết, khoa cũng không sắp xếp gì khác cho cô ấy. ]
[ Gần đây không bận à? ] Nhiễm Tầm hỏi.
Nhận được câu trả lời phủ định, nàng rũ mắt.
Nói lời cảm ơn, đặt điện thoại xuống.
Vậy tối qua làm việc đến rạng sáng là đi làm cái gì?
Cảm giác vi diệu dần lan tràn trong lòng.
Gửi tin nhắn cho Du Thư Du: [ Tan làm muốn đến đón chị, mấy giờ thì thích hợp? ]
Mang hy vọng, nghĩ có thể nhận được hồi âm giải tỏa nghi ngờ.
Đối phương hồi âm rất nhanh.
[ Không cần, em cứ chờ ở nhà hàng là được. ]
Nhiễm Tầm mím môi.
Cố tình che giấu cảm xúc, đánh chữ không để lộ chút manh mối nào, vẫn giữ ngữ khí thường ngày.
[ Lạnh nhạt quá. Giáo sư Du thấy tôi không ra mắt được sao? ]
Bên kia tạm dừng rất lâu, chậm chạp hồi âm.
[ Không chê. ]
[ 10 rưỡi, cổng Nam trường học. ]
Nhiễm Tầm không thật sự ngoan ngoãn đến 10 rưỡi mới đi đón người.
Sau khi đặt trước chỗ ở nhà hàng, nàng lái xe, chờ ở góc khuất cổng Nam Đại học G.
Nàng không hỏi, không có nghĩa là không muốn biết sự thật.
Hôm nay là ngày cuối cùng, làm chút chuyện quá đáng cũng chẳng sao. Ngày hôm sau, e rằng họ sẽ không còn duy trì mối quan hệ thân mật hơn ngày hôm nay.
Từ 6 rưỡi đến gần 8 giờ. Dòng người qua cổng Nam tấp nập, trời cũng dần tối.
Nhiễm Tầm nhớ rõ trang phục Du Thư Du mặc trước khi tạm biệt nàng. Người phụ nữ vốn nổi bật, dù cái nhìn đầu tiên không nhận ra, trực giác cũng sẽ luôn giúp nàng nhanh chóng tìm thấy bóng dáng ấy.
8 rưỡi, còn xa mới đến giờ họ đã hẹn.
Nhưng Du Thư Du xuất hiện ở cổng Nam.
Chậm rãi đi bộ, dần dần rời xa đám đông.
Kéo mở cửa xe của một chiếc xe mà Nhiễm Tầm không hề rõ là của ai.
Chủ xe khi Du Thư Du lên xe, tinh tế bật đèn hàng ghế trước.
Nhiễm Tầm có thể thấy khuôn mặt chủ xe, thấy rõ không khí dần dần lên men trong không gian chật hẹp lúc này.
Một bó hoa tinh xảo, cầu kỳ, một món quà nhỏ được đưa ra ngay khi lên xe, hai người nam nữ thành công trong sự nghiệp.
Ở góc nhìn thứ ba, Nhiễm Tầm chợt thấy mình mới là người ngoài cuộc quấy rối.
Cũng đúng. Mối quan hệ kết thúc tối nay, không có bất kỳ quy tắc nào, không cấm đối phương tìm vui mua vui.
Không phải chỉ là chơi đùa thôi sao? Chính nàng đã nói.
Nhiễm Tầm khẽ cong môi, cảm thấy việc cố tình đến chứng kiến mình thật buồn cười.
Hộc đựng đồ ghế lái cắm một đóa tường vi phấn.
Là sản phẩm nhất thời vì đã nghe thư tình.
Điện thoại lưu bản nhạc nàng đã thu âm ngày hôm qua.
Một đoạn trong khúc kết thúc, cảm hứng chính là từ sự dây dưa của nàng và Du Thư Du tuần này.
Nàng định khuyên Du Thư Du uống chút rượu khi dùng bữa, mượn khúc nhạc, rồi nói thêm vài lời yêu đương ba phải.
Đến lúc đó, khi nghe lại khúc kết thúc này trong buổi độc tấu, người phụ nữ sẽ có cảm tưởng gì.
Sẽ mím môi mỉm cười sao? Hay là cảm thấy tim đập thình thịch?
Khúc nhạc này Nhiễm Tầm thật sự, đích xác là viết cho Du Thư Du.
Ngay cả một tảng băng sơn không thông suốt cũng nên hiểu ý tưởng của nàng chứ.
Du Thư Du không phải cũng muốn tiếp tục với nàng sao.
Đáng tiếc, nàng quá nóng vội.
Không tuân thủ luật chơi, nhìn thấy bộ dạng chân thật nhất chưa hề được che giấu của người phụ nữ.
Lẽ ra lúc này nên ném hoa xuống, xóa bản ghi âm, giả vờ như không có gì xảy ra, không nghe không hỏi.
Sau đó tiếp tục như trước đây, nhanh chóng rút lui.
Sáu năm trôi qua, nàng vẫn ngốc nghếch đến mức một lần nữa rơi vào bẫy của Du Thư Du, lại xuống đài chật vật bằng cách tương tự.
Nhưng hoang đường ở chỗ, Nhiễm Tầm thế mà lại nhớ đến từng cảnh tượng đã xảy ra khi đó.
Nhớ đến lúc họ cãi nhau chia tay, Du Thư Du đối mặt với sự khúm núm cầu hòa của nàng, cố chấp quanh co dò hỏi, lạnh lùng đến vô tình.
Cuối cùng thả lại một câu: "Đừng hỏi nữa, như vậy chỉ làm chị ngày càng phản cảm hơn."
"Phản cảm cái gì? Tôi quấn lấy chị sao?"
Nhiễm Tầm nhớ rõ khi đó mình cũng rất thất vọng.
Nàng chỉ muốn biết, tại sao Du Thư Du đột nhiên lại muốn từ bỏ nàng?
Nửa tháng trước, họ vẫn còn có thể dây dưa ôm hôn trong chăn, hoang đường đến mức không biết trời đất bên ngoài, đồng hồ sinh học đều ăn khớp với nhau.
Khi đó Du Thư Du gần như sắp buông phòng bị với nàng, cho phép nàng mười ngón tay đan chặt ở hàng ghế cuối rạp chiếu phim, thì thầm thân mật ở nơi công cộng ánh đèn lờ mờ.
Nửa tháng sau, không hề có dấu hiệu gì mà mưa thu rơi tí tách, Du Thư Du cũng ra tối hậu thư với nàng.
"Không muốn tiếp tục nữa, Nhiễm Tầm."
"Em quấn quýt quá chặt, chị không thở nổi."
Ngày sau khi Du Thư Du đòi chia tay, Nhiễm Tầm muốn cứu vãn, nên hai người đi chơi thủy cung.
Lịch trình là điều Nhiễm Tầm mong chờ đã lâu; cũng là điều Du Thư Du thấy phiền phức, muốn từ chối.
Ngày mưa, bó hoa đã đặt trước ở tiệm hoa dính nước mưa, được Nhiễm Tầm đặt ở cốp sau xe, cuối cùng giấu ở phía sau.
Nàng định tặng cho Du Thư Du khi cô lên xe, để dỗ dành cô vui vẻ.
— Tương lai xa xôi như vậy, nhưng em liếc mắt một cái nhìn đến cuối cũng chỉ có chị.
Bó hoa kẹp tấm thiệp nhắn nhủ của Nhiễm Tầm.
Nàng cho rằng, đây chẳng qua chỉ là một lần mâu thuẫn nhỏ ồn ào một chút thôi, kiên nhẫn dỗ dành, băng sơn sẽ tan.
Nàng sẽ không nói cho Du Thư Du, lúc lấy hoa không mang ô, ngốc nghếch đến mức trùm áo khoác lên bó hoa, cả người ướt sũng.
Bạn bè đều nói nàng ngoài lạnh trong nóng, lần này là thật sự động lòng, thế mà lại giống như chú chó con mắt trông mong chạy theo sau người ta.
Nhiễm Tầm không phản bác.
Nàng thật sự rất thích Du Thư Du, ngay cả trái tim đã lạnh lẽo lâu ngày, không chứa được bất kỳ ai ngoài mình, cũng ngâm trong nước ấm, sôi sục.
Nhưng chỉ đổi lại được một câu "Kết thúc" của Du Thư Du.
Người phụ nữ cầm ô trong suốt, đôi mắt rũ xuống, sắc mặt lặng im, như thể cực kỳ chán ghét mối quan hệ này, thậm chí không hề có tiếp xúc ánh mắt với Nhiễm Tầm.
"Nhiễm Tầm, chị là gái thẳng."
"Chị không có hứng thú gì với phụ nữ."
Nhiễm Tầm nghe rõ tiếng giọt mưa rơi lách tách trên giấy gói bó hoa ở phía sau lưng, kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Dường như mọi sự bài xích và cố tình xa cách trong thời gian yêu nhau đều có câu trả lời.
Hóa ra băng sơn chỉ là một góc băng sơn. Chút nhiệt độ nực cười, mỏng manh của nàng, chỉ đủ nấu chín chính mình, làm sao đủ sưởi ấm trái tim Du Thư Du.
Nhiễm Tầm mỉm cười, cố gắng cong môi, nhưng thất bại.
Quá khó coi, không phải lúc nào cũng nên giữ thể diện sao?
Nàng vốn dĩ không nên truy vấn, cũng không nên dây dưa.
Có lẽ có thể tránh được một cái kết tan nát và kịch tính như thế này.
"Ừm, biết rồi," Giọng nói nhẹ bẫng: "Vậy đến đây thôi."
Nàng không nhìn Du Thư Du nữa, xoay người đi ngay.
Bó hoa thấm đẫm nước mưa, nặng trịch như ngàn cân, từ một bất ngờ nặng ký biến thành một gánh nặng nực cười.
Vừa lúc bên cạnh có thùng rác, đó nên là nơi nó thuộc về.
Cùng với sự ấu trĩ, sự chân tình đơn phương, có đầu không đuôi của Nhiễm Tầm.
Trời đã thực sự tối sầm, Nhiễm Tầm rút cành tường vi phấn kia ra, đeo khẩu trang vào, xuống xe.
Lập tức đi về phía bên kia.
Lịch sự gõ cửa kính xe, để lộ đôi mắt cong cong.
Nàng thấy sắc mặt người phụ nữ trên ghế phụ thay đổi trong giây lát, ngây người nhìn nàng.
Các đốt ngón tay cuộn lại, không lâu sau liền nắm chặt đến mức tái nhợt không còn chút máu.
"Giáo sư Du, làm việc vất vả nhé," Nhiễm Tầm ôn hòa mở lời.
Thuận tay đưa cành hoa kia ra: "Hy vọng, nó có thể mở ra tâm trạng tốt cho chị tối nay."
Cũng là để kết thúc cho mối quan hệ nực cười giữa họ.
Đã 6 năm rồi. Nhiễm Tầm không chọn cách trốn tránh chật vật nữa, nhưng cũng mệt mỏi với việc tiếp tục truy vấn.
Thế giới của người trưởng thành đôi khi cần sự không nói mà hiểu.
Cũng như, lâu ngày gặp lại, gái thẳng vẫn là gái thẳng.
"Bạn em sao?" Người đàn ông ngồi ghế lái hỏi.
Cành hoa lơ lửng trong không khí, không ai đón lấy.
Cũng phải, so với bó hoa trong xe, cành hoa đơn độc này đặc biệt keo kiệt.
"Làm phiền hai người, vậy đến đây thôi," Nhiễm Tầm gật đầu.
Xách hoa, tìm thùng rác gần nhất, ném xuống.
Sau chuyện này, nàng có lẽ sẽ dọn đi khỏi căn hộ tầng mười ở khu ngoại ô đó.
Rốt cuộc, nàng chỉ là trò tiêu khiển lúc trà dư tửu hậu của giáo sư Du mà thôi.
Tiểu tình nhân, bạn bè, không tính là gì đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro