Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Không khí yên tĩnh rất lâu sau.

Trong bóng đêm, Du Thư Du nghe thấy một tiếng hồi đáp mềm mại ấm áp: "Được thôi."

Ngực bị kích thích đến tê dại. Trong trạng thái tỉnh táo, đại não cô lại xấu hổ với hành động khác thường của chính mình.

Cô chôn đầu, muốn nói gì đó trả lời Nhiễm Tầm, nhưng lại không thốt nên lời.

Dễ dàng như vậy sao?

Trong lòng dâng lên vài phần vui sướng không thể tả, cùng với sự hoảng loạn.

"Xem ra là thật sự không muốn tôi rời đi," Nhiễm Tầm khẽ than: "Ôm chặt quá."

Du Thư Du vội vàng rụt tay lại, mặt nóng lên, lại vô tình thoáng thấy đôi mắt cong lên sau khi Nhiễm Tầm quay người.

Ôm chặt chỗ nào chứ, rõ ràng chỉ là kéo dây lưng áo khoác của nàng mà thôi.

Phản ứng thái quá khiến Du Thư Du có chút bực bội. Cô che giấu quay người đi: "Khuya rồi, em đi đi."

Nhiễm Tầm thu hết mọi vi biểu cảm của người phụ nữ vào đáy mắt, nhưng khéo léo không vạch trần, đáp: "Được, vậy tôi lên lầu đây."

Ra khỏi phòng, đến tiền sảnh, phía sau truyền đến tiếng dép lê cọ xát sàn nhà.

Nhiễm Tầm không bất ngờ, như thường lệ vẫy tay chào tạm biệt người đi theo sau.

Không quá thân mật, cũng không cứng nhắc, đó là thái độ chuẩn mực của nàng đối với người khác.

Du Thư Du đứng giữa phòng khách, thân hình cao ráo, hiện ra sự đơn bạc chưa từng có trong bóng tối. Cô mặc áo ngủ, nhưng tư thái vẫn đoan trang, không hề buông lỏng.

Cô nhẹ nhàng tháo kính, ánh mắt trở nên mềm mại, đờ đẫn. Cô không lên tiếng chào tạm biệt, chỉ lặng lẽ nhìn Nhiễm Tầm.

Nhiễm Tầm nhìn ra người phụ nữ có điều muốn nói lại thôi, cười: "Hẹn gặp lại ngày mai nhé?"

Qua ánh sáng mờ ảo, Du Thư Du liếc nhìn khóe môi hơi nhếch lên của người ngoài cửa.

"Ừm, ngủ ngon."

Mọi chuyện tối nay đều đã phá vỡ quy tắc và giới hạn mà cô đã định ra.

Du Thư Du trở về phòng ngủ, điều chỉnh đèn sợi đốt trên bàn tối đi một chút.Cô suy nghĩ, rồi ngồi vào vị trí Nhiễm Tầm vừa đứng dậy không lâu.

Hơi ấm còn sót lại.

Tối nay cô còn có luận văn phải phê duyệt. Tự trách mình buổi chiều hiệu suất thực sự không cao.

Mở tập tin lên, có vài lời phê bình màu đỏ rải rác cô đã để lại trước đó, giọng điệu không được tốt cho lắm.

"Chưa từng nghe thấy."

"Viết hay lắm, toàn là những điều đúng đắn vô nghĩa."

"............"

Như thể bị nhiễm bởi những cảm xúc tiêu cực gần đây của cô.

Bắt đầu từ khi nào?

Du Thư Du tự kiểm điểm, mình đã quá không để ý đến tính khách quan, lại để cảm xúc xen vào công việc, tùy ý những ý niệm hỗn loạn kéo mình sa sút.

Có lẽ là từ đêm tặng bao cổ tay cho Nhiễm Tầm bắt đầu.

Đêm đó, cô đắn đo vô số lần, đứng ngồi không yên. Cô nhập một chuỗi số lạ vào giao diện WeChat, rồi lại xóa đi.

Sáu năm rồi, Nhiễm Tầm đã đổi phương thức liên lạc. Du Thư Du đã chuẩn bị tâm lý.

Lặp đi lặp lại như vậy, cô nhanh chóng nhớ kỹ.

Đính kèm tin nhắn xác nhận cảm thấy dài dòng, cuối cùng cô cũng ấn gửi. Cô biết, Nhiễm Tầm sẽ chê chiếc bao cổ tay thêu thùa xấu xí.

Nhưng lời xin kết bạn chìm xuống đáy biển.

Cả ngày trôi qua, rồi lại thêm một buổi sáng khô khan. Lời mời kết bạn quả nhiên như phán đoán đơn phương của cô, không gây ra dù chỉ một gợn sóng.

Nhưng Du Thư Du lại ngoài ý muốn tại quán ăn Tây ở trường học gặp được Nhiễm Tầm.

Lúc đó nàng đang cùng Tưởng Hạm Hạm liên hoan nói chuyện phiếm, thả lỏng thả vui sướng, di động liền đặt ở trước bàn.

Sẽ là không thấy được sao? Xác suất không cao.

Chỉ có thể là ý định lược quá. Nhiễm Tầm không muốn cùng cô có mối quan hệ, về tình về lý đều phù hợp với tình cảnh hiện giờ.

Chiếc bao cổ tay coi như cũng bị quẳng vào một góc rồi.

Nhiễm Tầm bên ngoài ôn hòa, lịch sự, nói chuyện với ai cũng dễ dàng, nhưng bên trong lại mọc đầy những gai mềm mại, lạnh lùng và không gần gũi.

Cảm giác khác biệt lớn này chỉ có những người ở bên nàng lâu mới hiểu được. Du Thư Du chính là người đầu tiên.

Chỉ là trước đây cô được Nhiễm Tầm bao bọc bởi những lời ngọt ngào, nên dù có chạm phải gai, hay cãi nhau với đối phương, cũng không đau, chỉ là ê ẩm, tê dại.

Giống như bị một chú mèo dùng cái lưỡi thu liễm gai liếm láp, kết cục luôn là đối phương làm nũng cầu hòa.

Ánh sáng yếu ớt của đèn sợi đốt chớp động. Du Thư Du cảm thấy màn hình máy tính chói mắt, rũ mắt nghỉ ngơi vài giây.

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên. Giờ này, lẽ ra là có học sinh nhắn tin đến.

Bấm mở ra, lại cảm thấy không giống sự thật.

[ Bạn đã thêm RR làm bạn bè, giờ đây có thể bắt đầu trò chuyện. ]

Tin nhắn xác nhận phía trên dừng lại ở chủ đề bao cổ tay. Du Thư Du cảm thấy tai nóng bừng, nhanh chóng dời mắt đi.

Bên kia lại rất nhanh gửi tin nhắn mới đến.

[RR: Cảm ơn, bao cổ tay rất thực dụng, sẽ mang. ]

[RR: Ngày mai thấy ~]

Ngay sau đó, tin nhắn có đính kèm một biểu tượng mèo con động đậy.

Du Thư Du siết chặt các đốt ngón tay, nhớ đến khuôn mặt cười tươi rạng rỡ của Nhiễm Tầm khi biến mất ngoài cửa lúc nãy.

Cô gõ vài chữ, nghĩ nghĩ, rồi lại xóa đi, lập tức tắt máy và cất điện thoại.

Trên bàn có cuốn "Quan hệ Thân Mật" đặt ở đó, là sách cô đọc trước khi ngủ gần đây, mỗi đêm đọc mười trang.

Thẻ kẹp sách kẹp ở một chương nào đó:

"Thái độ của bạn đối với mọi sự kiện mà bạn nhìn thấy đều là sự phóng chiếu từ nội tâm của bạn."

Thêm bạn bè có lẽ chỉ là sự lịch sự, mà không hề có mục đích hay tình tiết đặc biệt nào.

Nhiễm Tầm không còn giống trước đây theo đuổi cô. Sự thân mật trong lời nói, rất có thể chỉ là sự tưởng tượng trong lòng cô mà thôi.

Huống chi, lời mời kết bạn đã bị bỏ qua suốt một ngày.

Du Thư Du hoàn thành khối lượng công việc đã định, tắt máy tính xách tay. Cô rửa mặt theo thói quen, đeo mặt nạ hơi nước lên mắt, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Không trả lời mới là bình thường.

-

Du Thư Du gửi vài tin nhắn tùy tiện, Nhiễm Tầm đặt điện thoại sang một bên, lấy ra sách nhạc độc tấu, tựa vào đầu giường, thỉnh thoảng dùng bút chì gạch vài nét.

Đang xem mà có chút mất tập trung.

Lời nhắc nhở của Du Thư Du không sai, nàng thích ngủ, nhưng lại dễ bị mất ngủ. Cà phê uống quá nhiều vào buổi chiều, giờ đây đại não lại tỉnh táo một cách bất thường.

Về nhà đã khuya, gần sáng, mí mắt cứ díp lại, nhưng tư duy lại như một con ngựa hoang bị dây cương xiết chặt, không sao kéo về được, có một vẻ đẹp của sự đột tử.

Ngủ không được, chi bằng tìm gì đó để làm.

Nhiễm Tầm lại cầm điện thoại lên.

Bên kia không trả lời tin nhắn, có lẽ người phụ nữ làm việc mệt mỏi, đã ngủ sớm.

Bỏ qua sự thật này một cách thờ ơ, nàng mở Instagram. Chống cằm suy nghĩ một lát, rồi mở một buổi phát trực tiếp (LIVE).

Bên Đức chắc đang là 9 giờ tối, tình cờ có nhiều người. Sarah lại dặn nàng nên hoạt động nhiều hơn trên mạng xã hội, nên đơn giản phát thử một lát.

Tài khoản này trước đây do Nhiễm Tầm tự quản lý, nhưng sau này công việc dần nhiều lên, nàng giao cho trợ lý xử lý.

Lâu rồi không đăng nhập, lượng người theo dõi đã đạt đến một con số đáng kinh ngạc.

Phát sóng trực tiếp vừa mới mở được vài phút, đã có rất nhiều người xem đổ vào, khu bình luận tràn ngập các biểu tượng cảm xúc (emoji).

Nhiễm Tầm cười, chào hỏi bằng tiếng Đức, tiện tay đưa cuốn sách nhạc trong tay ra trước màn hình. Trên đó có vẽ những đường cong trừu tượng tùy ý.

Nàng thực ra không phải là một nghệ sĩ dương cầm chính thống gì. Trước khi nổi tiếng nhờ các cuộc thi, nàng cũng chỉ là một người bình thường, chia sẻ cuộc sống trên mạng, và than phiền về sự nhàm chán của việc luyện đàn.

Vì thế, ngay cả khi hiện tại có thể tổ chức buổi độc tấu riêng, lịch trình bận rộn, nàng vẫn sẽ dành thời gian lên mạng xã hội để xem, trả lời vài bình luận.

Có người hỏi nàng còn tổ chức phát sóng hòa nhạc trực tuyến để quyên góp nữa không? Có người hỏi sau khi về nước, phải làm gì với con chuột hamster nuôi trong căn hộ.

Lại có người dùng tiếng Trung được dịch máy lóng ngóng để nịnh nọt nàng:

【 Du lịch đi Hoa Quốc, Nhiễm và âm nhạc của cô ấy rất tuyệt, yêu đến từ sứ. 】

Bình luận lướt rất nhanh, Nhiễm Tầm thỉnh thoảng bị chọc cười, cũng kiên nhẫn xem và trả lời.

Bỗng nhiên, nàng thấy một bình luận gây hứng thú.

"Trong buổi độc tấu ở Trung Quốc, có sắp xếp đoạn diễn tiếp như lần ở Berlin không? Rất muốn nghe thêm vài lần."

Câu hỏi được viết bằng tiếng Đức, nhưng dấu chấm câu đầy đủ, hoàn chỉnh.

Nhiễm Tầm nghĩ thầm, người bình luận chắc chắn là fan cứng.

Nàng rất ít khi diễn tiếp, chỉ có lần ở Nhà hát Âm nhạc Berlin ba năm trước là ngoại lệ, thực sự là vì không thể cưỡng lại được những tràng vỗ tay nhiệt liệt dưới khán đài.

"Sẽ có," Nhiễm Tầm nhìn chằm chằm màn hình, nhếch môi cười nhẹ nhàng, giải đáp.

"Tuy nhiên còn cần sự phản ứng của khán giả dưới khán đài nữa. Tóm lại, mong được gặp bạn lúc đó."

Không biết người hỏi có nhìn thấy không, sau đó không có câu hỏi tương tự nào nữa.

Sau khi phát trực tiếp một lúc, nàng tự nhiên chuyển chủ đề, cầm lấy món đồ trang trí piano nhỏ, lấy lệ nhưng không thất lễ đàn vài khúc, rồi mới chậm rãi kết thúc buổi phát sóng.

Ngoài cửa sổ đã có thể lờ mờ thấy sắc thái rạng đông, cơn buồn ngủ dần tăng lên.

Trước khi ngủ, Nhiễm Tầm lướt điện thoại, phát hiện Giáo sư Du sống quy củ, giữ gìn sức khỏe đã trả lời tin nhắn của nàng lúc 6 giờ rưỡi.

[ Ừm, chạng vạng sẽ chờ em ở cổng Nam trường học. ]

[ Hôm nay không cần uống cà phê nữa. ]

Nhiễm Tầm khẽ mím môi.

Sao Du Thư Du lại biết nàng mất ngủ nhỉ?

Đúng lúc muốn ngủ thì tâm trạng lại bị tin nhắn làm cho bồn chồn. Nhiễm Tầm mở màn hình, dùng cách trách móc dịu dàng, đổi tên Du Thư Du thành "Tình nhân một tuần".

Để nhắc nhở mình rằng chẳng qua chỉ là đồng hành cùng Lý Thục Bình, tiện thể chơi đùa mà thôi.

Dù sao Du Thư Du là người thẳng, đã từng nói thẳng với nàng: "Không có hứng thú với phụ nữ."

Nếu lại sa vào, thì sẽ tệ hại đến cực điểm. Nhiễm Tầm cấm mình lặp lại bước vào con sông mà đích đến không khác gì nhau.

Nàng trả lời:

[ Chiều nay tôi có hẹn. ]

[ Tối gặp nhau ở tầng chín nhé, được không? ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro