
Chương 9
Xa Cố Lai nhận ra gã đàn ông này.
Cái ngày nàng tỉnh lại, Thân Tự Cẩm cố tình ném nàng ra sân mặc cho mưa.
Khi đó, gã đàn ông này cũng đã leo lên tường rào, nhìn thấy nàng, mắt gã trợn trừng, tiến lên định sàm sỡ nàng.
May mắn thay, Thân Tự Cẩm đã xuất hiện, mang theo một chiếc búa lớn, trực tiếp đánh gãy chân gã đàn ông rồi ném ra ngoài.
Sau này Xa Cố Lai mới biết, gã đàn ông này là một người bệnh tâm thần sống gần đó. Cha mẹ gã đều đã chết, vợ lại bỏ trốn theo người khác, thành ra gã nhìn thấy phụ nữ nào cũng lầm tưởng là vợ mình. Gã đặc biệt thích leo vào vườn nhà Thân Tự Cẩm, luôn cho rằng vợ gã đang trốn ở đây.
Và Thân Tự Cẩm cũng là một kẻ điên. Cô ta đã đánh gã ta gần chết nhiều lần, khiến gã ngoan ngoãn được một thời gian dài.
Bây giờ gã lại đến. Gã nhìn thấy Xa Cố Lai, vui buồn lẫn lộn nói: "Lão bà."
Xa Cố Lai ánh mắt lạnh lùng, dán mắt nhìn gã.
Chú chó con bên cạnh sủa điên cuồng. Gã đàn ông loạng choạng chạy về phía nàng, miệng không ngừng gọi "Lão bà."
Thấy gã sắp nhào tới bên mình, Xa Cố Lai đứng bật dậy. Gã đàn ông chụp hụt, cả người chúi xuống, ngã sấp mặt xuống đất, nằm chổng vó như một con ếch.
Xa Cố Lai khoanh tay, ánh mắt quét một vòng, tìm kiếm thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí.
Gã đàn ông nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt tủi thân: "Lão bà, tại sao em lại bỏ đi, anh tìm em lâu lắm rồi."
Nói rồi gã định nắm tay nàng. Xa Cố Lai ghét bỏ né tránh, rồi ngáng chân gã một cái. Gã đàn ông lại ngã xuống đất.
Lòng nàng vô cùng phiền não, chỉ muốn nhanh chóng đuổi tên tâm thần này đi. Nàng định vào nhà bếp thì gã đàn ông đột nhiên túm lấy mắt cá chân chưa hoàn toàn lành lặn của nàng.
Mắt cá chân Xa Cố Lai đau nhói. Gã đàn ông lại kéo mạnh, khiến nàng khuỵu một chân xuống đất. Gã rất khỏe, mắt cá chân Xa Cố Lai đau muốn chết.
Chú chó con liên tục sủa, chạy đến cắn tay gã đàn ông. Gã ta như không cảm thấy đau, vẫn nắm chặt mắt cá chân Xa Cố Lai không buông.
Xa Cố Lai đứng dậy, dùng chân còn lại giẫm mạnh lên tay gã đàn ông. Ánh mắt nàng lạnh như băng trên đỉnh núi tuyết.
Gã đàn ông vẫn khóc lóc gọi "Lão bà," rồi đột nhiên quyết tâm kéo Xa Cố Lai ngã xuống đất. Xa Cố Lai không chú ý, bị quăng xuống.
Gã nắm lấy cổ tay nàng, nước mắt lưng tròng gọi "Lão bà", rồi đột nhiên đổi sắc mặt, chuyển sang dùng tay bóp lấy cổ nàng, thần sắc dữ tợn hỏi nàng tại sao lại rời bỏ gã.
Khoảng cách sức mạnh giữa nam và nữ quá lớn. Sức lực của Xa Cố Lai căn bản không địch lại tên điên trước mắt. Nàng chỉ cảm thấy ngạt thở, mũi và họng đau buốt.
Chẳng lẽ nàng sẽ chết dưới tay tên tâm thần này sao?
Khốn nạn thật.
Lòng căm hận của Xa Cố Lai đối với thế giới này lại đạt đến đỉnh điểm.
Mọi người, mọi chuyện, đều đáng ghét, không theo ý nàng.
Tại sao tất cả những kẻ xung quanh nàng đều là loại điên khùng này?
Đúng lúc nàng sắp không thở được, thần sắc gã đàn ông đột nhiên cứng lại, rồi nhanh chóng ôm lấy gáy sau, lăn sang một bên.
Thân Tự Cẩm đang cầm một chiếc cán lăn bột trong tay. Tay cô run rẩy, trong đầu mơ mơ màng màng vẫn chưa kịp nhận thức mình vừa làm gì.
Xa Cố Lai có thể hít thở trở lại. Nàng ho sặc sụa kịch liệt. Thân Tự Cẩm vừa hoàn hồn sau cơn hoảng loạn, lập tức chạy đến đỡ Xa Cố Lai.
"Cô thế nào rồi?" Thân Tự Cẩm hoang mang, rối loạn hỏi. "Thật xin lỗi, tôi đến quá muộn."
Xa Cố Lai mặt đỏ bừng, ho sặc sụa đến mức hốc mắt cũng đỏ hoe. Nàng nắm chặt cổ tay Thân Tự Cẩm, thở dốc.
Thân Tự Cẩm liên tục vỗ lưng cho nàng.
Buổi sáng cô đã uống thuốc nhưng cơ thể vẫn rất khó chịu, đầu nặng trịch, chỉ muốn ngủ. Giữa lúc ý thức mơ hồ, cô nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng đàn ông. Sợ có chuyện, cô khó khăn lắm mới bước ra khỏi phòng mình, đến phòng Xa Cố Lai nhưng không thấy nàng.
Cô thấy hoảng hốt, loạng choạng vịn cầu thang xuống lầu, rồi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng kia. Gã đàn ông đó chính là gã lần trước, cô không ngờ hắn lại là người bệnh tâm thần. Nếu cô đã sớm biết...
Cô thấy rất tự trách, cảm thấy là do mình đã không bảo vệ tốt cho Xa Cố Lai. Đôi mắt cô ướt át, áy náy nói: "Thật xin lỗi."
Xa Cố Lai đã đỡ hơn một chút, ánh mắt nàng chợt chạm vào đôi mắt ướt đẫm của Thân Tự Cẩm.
Đôi mắt đó ẩm ướt, chân thành, chứa đựng sự áy náy thật sự, giống như đôi mắt của chú chó con màu vàng, không hề pha lẫn chút giả dối nào. Đó là một đôi mắt đẹp đẽ, trong trẻo nhất.
Xa Cố Lai chưa từng gặp đôi mắt nào trong suốt như của cô.
Cô đang nói lời xin lỗi. Cô nghĩ đó là lỗi của mình, nghĩ rằng mình đã không bảo vệ tốt cho nàng.
Vì vậy, cô đang thút thít.
Tại sao?
Người phụ nữ này không phải là người hận nàng nhất sao?
Nếu nàng chật vật, người phụ nữ này không nên là người vui vẻ nhất sao?
Thân Tự Cẩm đỡ nàng đứng dậy, dường như phát giác ra mối nguy hiểm nào đó, cô nhanh chóng chắn Xa Cố Lai ở phía sau. Cô vô cớ bị gã đàn ông đá một cú. Xa Cố Lai nhướng mày, nhanh nhẹn nhặt chiếc cán lăn bột dưới đất lên, lạnh lùng nện vào đầu gã. Gã đàn ông bị đánh hai lần nở hoa (ý là bị chảy máu đầu nghiêm trọng), rồi ngất đi.
Thân Tự Cẩm ôm bụng mình, đau đến mồ hôi lạnh toát ra, nhưng vẫn cố gắng báo cảnh sát. Xa Cố Lai tựa vào gốc cây, không nói một lời, mặt không đổi sắc. Vết hằn đỏ trên cổ nàng rất rõ ràng.
Nàng dường như đang rất tức giận.
Thân Tự Cẩm lén liếc nhìn nàng, chốc chốc lại nhìn trộm một cái. Cô muốn nói chuyện với Xa Cố Lai nhưng không dám, đành im lặng đứng một bên. Chú chó con ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thân Tự Cẩm.
Nửa tiếng sau, bụng Thân Tự Cẩm vẫn rất đau, đầu óc choáng váng, rất muốn ngủ thiếp đi. Cô phải cấu vào lòng bàn tay để giữ mình tỉnh táo.
Cuối cùng cảnh sát cũng đến, đưa gã đàn ông đi.
Chờ cảnh sát rời đi, Thân Tự Cẩm cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa. Cô ôm bụng ngồi xổm xuống. Thuốc uống vẫn chưa kịp có tác dụng, đầu cô vẫn còn choáng váng.
Xa Cố Lai đi đến trước mặt cô.
Thân Tự Cẩm ngồi xổm trên đất, đưa tay túm lấy mép váy Xa Cố Lai.
"Xa... Cố Lai, cô ——"
Cô đau đến mức không nói nên lời.
Xa Cố Lai đứng lặng, cúi đầu nhìn cô, trong lòng có một khoảnh khắc mềm lòng.
Nhưng trái tim đã bị băng lạnh quá lâu không còn nhận ra được sự biến động cảm xúc nào nữa.
Đến tận bây giờ, nàng vẫn tin rằng Thân Tự Cẩm đang giả tạo.
Sự đóng băng, do dự và mềm lòng ngắn ngủi vừa rồi đã rút đi như thủy triều, giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng bạc bẽo.
Nàng đứng trên cao, thần sắc hờ hững.
Bệnh của Thân Tự Cẩm còn chưa khỏi. Những hành động vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều sức lực. Cô không thể chống đỡ được nữa, nhắm mắt lại, buông lỏng tay đang nắm mép váy, rồi ngã vật xuống đất.
Xa Cố Lai có chút bất ngờ, không hiểu tại sao Thân Tự Cẩm lại ngất đi. Nàng ngồi xổm xuống, thấy cô đỏ mặt như đang xấu hổ, ngón tay chạm nhẹ lên má cô.
Nóng hổi như lửa.
Sốt ư?
Thảo nào một hai ngày nay trông không có sức lực, bị sốt cũng không biết, còn tự cho mình là giỏi.
"Ngu xuẩn." Giọng Xa Cố Lai lạnh băng thốt ra hai từ, thần sắc u ám phức tạp.
Cuối cùng nàng vẫn làm một việc nghĩa. Nàng đưa Thân Tự Cẩm vào phòng. Thân Tự Cẩm quá gầy, rất nhẹ. Mặc dù cô cao hơn Xa Cố Lai một chút, nhưng không có chút thịt nào. Xa Cố Lai không mất nhiều sức đã đưa cô vào phòng.
Ném cô lên giường, cơ thể chưa lành hẳn của Xa Cố Lai đau nhói một chút. Nàng hơi thở dốc, nhìn cô gái đang cuộn mình trên giường.
Nàng không hiểu thái độ hiện tại của Thân Tự Cẩm, quả thực khác biệt một trời một vực so với trước đây.
Một người thật sự có thể thay đổi nhiều đến vậy sao?
Xa Cố Lai không tin. Bản chất con người là ác, ích kỷ và tội ác là bản năng của con người. Thiện ý và tình cảm chân thành đều là những quả táo thối ven đường, không đáng một xu, vốn đã thối rữa không chịu nổi.
Nàng không tin sẽ có lòng tốt không cầu báo đáp. Lòng hận thù của một người cũng không thể vô cớ biến mất.
Thân Tự Cẩm hận nàng đến mức nào, Xa Cố Lai hiểu rõ nhất, giống như nàng cũng hận Thân Tự Cẩm.
Lòng tốt hiện tại của Thân Tự Cẩm trong mắt Xa Cố Lai chẳng qua là trò hề, là sự giả tạo và hư tình giả ý.
Nói thật, nàng đã qua cái tuổi dễ động lòng vì một chút thiện ý rồi.
Xa Cố Lai băng lãnh và vô tình, là một tảng đá trên núi tuyết.
Tảng đá sẽ không bị tan chảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro