Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Thân Tự Cẩm hơi nặng đầu, chân tay nặng trĩu. Mí mắt cô rất nặng, khó chịu vì mất ngủ cả đêm và gặp ác mộng, người vã mồ hôi rất nhiều.

Ngày hôm sau, cô ngủ đến tận trưa mới tỉnh. Cơ thể dường như đỡ hơn một chút, nhưng đầu vẫn choáng váng. Cô không để tâm, đi xuống lầu bắt đầu làm bữa trưa.

"Choang——"

Tay Thân Tự Cẩm không còn chút sức lực nào, chiếc bát không cầm chắc nên rơi thẳng xuống đất. Cô chầm chậm chớp chớp mắt, rồi mới từ từ ngồi xổm xuống. Mảnh thủy tinh quá sắc. Thân Tự Cẩm không chú ý, ngón tay bị cứa đứt, máu tí tách rơi xuống sàn nhà.

Xa Cố Lai xuống lầu uống nước đã nhìn thấy cảnh tượng này. Cô gái gầy gò ngồi xổm dưới đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm ngón tay đang rỉ máu của mình. Cổ cô tái nhợt và nhỏ gầy, giống như một cành cây nhỏ phủ đầy tuyết vừa gãy rụng, toát lên vẻ suy nhược.

Xa Cố Lai coi như không thấy, ánh mắt lạnh nhạt, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương của cô, chỉ muốn đi uống nước.

Nàng bước qua Thân Tự Cẩm, đi vào sâu bên trong nhà bếp để uống nước.

Suốt quá trình đó, Thân Tự Cẩm không hề có phản ứng gì, chỉ ngây người nhìn ngón tay mình, cả người như một con rối gỗ đờ đẫn, không có bất kỳ hành động nào.

Xa Cố Lai thấy cô chậm chạp không đứng dậy, máu trên ngón tay nhanh chóng đọng lại thành một vũng nhỏ trên sàn nhà, trong khi bản thân cô hoàn toàn không có cảm giác.

Xa Cố Lai căn bản không muốn bận tâm, trong lòng còn ước cô mau chóng chảy máu đến chết cho xong. Nhưng nàng thấy sàn nhà bị máu làm bẩn trông thật phiền phức. Hơn nữa, con điên Thân Tự Cẩm này cũng không biết đang phát điên vì chuyện gì, không hề có phản ứng, Xa Cố Lai đành phải tìm băng keo cá nhân trong phòng khách.

Thân Tự Cẩm lúc này mới tỉnh táo lại một chút, vừa định nhặt những mảnh vỡ, một đôi tay đột nhiên nắm lấy cánh tay cô. Thân Tự Cẩm gầy gò như một chú thỏ không xương, trực tiếp bị Xa Cố Lai xách tới ghế sofa trong phòng khách.

"Tự dán đi." Xa Cố Lai ném cuộn băng keo cá nhân thẳng lên mặt bàn.

Động tác của nàng quá mạnh. Đầu Thân Tự Cẩm càng thêm choáng váng. Cô ngồi trên ghế sofa, đầu gục xuống, mí mắt nửa nhắm nửa mở.

Cô không còn chút sức lực nào.

Xa Cố Lai thấy cô không phản ứng gì, cứ như một con thỏ ngốc, nàng tức giận cười lạnh.

Tay Thân Tự Cẩm đã đầy máu, rủ xuống trên ghế sofa, làm chiếc đệm ghế dính máu. Xa Cố Lai thực sự thấy kinh tởm.

Nàng đi tới, mở băng keo cá nhân, động tác thô bạo giúp cô dán lại.

Trong tầm nhìn mờ ảo của mình, Thân Tự Cẩm thấy Xa Cố Lai đang ngồi xổm. Mái tóc đen nhánh rủ xuống một bên gương mặt, hàng mi dày cong vút rũ xuống thật thấp. Làn da nàng trắng bệch, khuôn mặt tinh xảo, diễm lệ hiện rõ trước mắt cô.

Cô ngơ ngác nhìn Xa Cố Lai băng bó vết thương cho mình. Ngón tay Xa Cố Lai ấm áp, dán vào ngón tay lạnh buốt của cô. Trong khoảnh khắc đó, Thân Tự Cẩm cảm thấy ngón tay mình như bị bỏng.

"Cảm ơn." Thân Tự Cẩm thì thào nói một tiếng.

Xa Cố Lai không để ý đến cô, chỉ băng bó qua loa, thấy máu không chảy nữa thì đi dọn dẹp những mảnh vỡ.

Thái độ nàng qua loa, lạnh nhạt, căn bản không phải vì quan tâm cô, mà chỉ muốn máu của cô đừng làm bẩn sàn nhà và ghế sofa nữa.

Nhưng trong suy nghĩ mơ hồ của Thân Tự Cẩm, Xa Cố Lai đang quan tâm cô. Đã rất lâu rồi, rất lâu rồi cô không nhận được sự quan tâm của bất kỳ ai.

Trước đây cô cũng thường xuyên bị thương, và cũng khao khát được quan tâm. Đáng tiếc, người bên cạnh cô quá ít. Mẹ cô coi vết thương của cô như không thấy, cô không có bạn bè. Những vết thương khiến cô rơi lệ đều không thể kể với ai.

Thân Tự Cẩm cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Xa Cố Lai chỉ băng bó một vết thương rất nhỏ, nhưng cô lại cảm thấy Xa Cố Lai tốt không gì sánh được.

Ít nhất nàng đã không coi thường vết thương của mình.

Chỉ là một phế vật khao khát được yêu thương. Cô lơ mơ nghĩ.

Xa Cố Lai có lẽ đã đi rồi, cô nghe thấy tiếng bước chân nàng lên lầu. Thân Tự Cẩm ngủ thiếp đi trên ghế sofa, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, chìm vào cơn mơ màng.

Cô ngủ một mạch đến hơn tám giờ tối. Giữa chừng, Xa Cố Lai đã xuống nhà vài lần. Nàng lạnh lùng liếc nhìn Thân Tự Cẩm đang nằm trên ghế sofa, đi đến, gọi cô vài tiếng nhưng không thấy cô đáp lại.

Xa Cố Lai tìm thấy điện thoại Thân Tự Cẩm trong túi áo, nhưng nó đã tắt nguồn.

Nàng muốn ra ngoài, nhưng cửa chính và cửa sau đều bị khóa trái. Nàng không biết chìa khóa ở đâu.

Con điên Thân Tự Cẩm này đã khóa hết tất cả các cửa lại.

Thật vô lý.

Thần sắc Xa Cố Lai băng lãnh, ánh mắt sắc như dao nhỏ. Nàng lướt qua người Thân Tự Cẩm, chậm rãi tiến đến gần cô. Bàn tay nàng từ từ đặt lên chiếc cổ trắng nõn, yếu ớt của Thân Tự Cẩm, rồi chậm rãi siết lại.

Thần sắc Thân Tự Cẩm dần trở nên thống khổ. Xa Cố Lai mới thu tay lại.

Thôi được rồi, giết người là phạm pháp.

Vả lại, chết dễ dàng như vậy thì vẫn còn quá nhẹ nhàng.

Nàng vén mớ tóc rối bên tai, không thèm nhìn Thân Tự Cẩm đang cuộn tròn trong đau đớn, rồi bỏ đi.

Thân Tự Cẩm bị lạnh đến tỉnh giấc. Cô há miệng run rẩy ngồi dậy, ngơ ngác nhìn bóng tối mịt mờ trước mắt một lúc lâu mới nhận ra đã là buổi tối.

Nghĩ đến việc mình đã ngủ cả ngày, còn chưa nấu cơm cho Xa Cố Lai. Sợ Xa Cố Lai không vui, cô chống vào ghế sofa, động tác chậm chạp đứng dậy.

Hơi thở cô rất nặng nề, cơ thể như bị đổ chì, lạnh buốt. Cô chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Có lẽ là bị ốm rồi. Cô nghĩ.

Lát nữa tùy tiện uống chút thuốc vậy.

Thân Tự Cẩm chậm rãi đi đến phòng Xa Cố Lai. Mí mắt cô rất nặng, giọng nói cũng khàn khàn: "Xa Cố Lai..."

Một lát sau, trong phòng mới vọng ra tiếng trả lời:

"Chuyện gì."

"Cô đã ăn cơm chưa?"

"Không muốn ăn, cô đi đi." Giọng Xa Cố Lai lạnh lùng, không chút tình người.

"Thật xin lỗi." Thân Tự Cẩm nói thêm một câu trước khi đi. "Hôm nay tôi... hơi khó chịu, ngày mai tôi sẽ nấu cơm cho cô."

Xa Cố Lai không đáp lại.

Thân Tự Cẩm mím đôi môi tái nhợt, đi đến phòng mình. Cô nằm vật xuống giường, muốn tìm chút thuốc nhưng không còn sức lực.

Cô khó khăn kéo chăn lên, cuộn mình vào bên trong, giống như một chú thỏ con thiếu cảm giác an toàn, ngoan ngoãn trốn trong chăn, không động đậy.

Cô cảm thấy rất lạnh.

*

Thời tiết hôm nay rất đẹp, hiếm hoi có mặt trời. Xa Cố Lai nằm trên giường đã lâu, muốn ra ngoài sân ngồi một chút.

Chân nàng đã đỡ hơn đôi chút, nhưng vẫn chưa thể đi lại nhiều.

Khu vườn rất lớn, hai bên trồng rất nhiều cây ngô đồng. Những chiếc lá khô héo chất đầy một góc, chú chó con màu vàng giẫm lên, tạo ra tiếng kẽo kẹt khô giòn.

Xa Cố Lai ngồi trên chiếc ghế dài, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chú chó con.

Mặt trời ở thị trấn nhỏ không quá gay gắt, nắng phơi trên da người vừa đủ ấm áp. Xa Cố Lai hiếm khi có được sự thanh nhàn như vậy. Trước đây, nàng luôn phải đối mặt với công việc chồng chất, những mối quan hệ xã giao không hồi kết, những nghệ sĩ dưới quyền khó quản lý, lại còn phải ứng phó với sự dây dưa của mấy kẻ điên. Thần kinh nàng luôn căng như dây đàn, không lúc nào được nghỉ ngơi.

Khoảng thời gian thư thái như bây giờ thực sự quá hiếm hoi. Nàng từ từ nhắm mắt lại, lặng lẽ tận hưởng.

"Ầm ——"

Xa Cố Lai mở bừng mắt. Nàng thấy trên bức tường rào của khu vườn có một người đàn ông động tác vụng về đang cố leo lên, sau đó lại rơi phịch xuống đất.

Trên đỉnh tường có gắn rất nhiều mảnh thủy tinh và lưới thép gai. Người đàn ông này dường như không sợ đau, lại tiếp tục cố gắng trèo lên.

Xa Cố Lai lạnh lùng nhìn chằm chằm gã đàn ông béo ị, trông như một con heo mập đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro