
Chương 61
Hôm nay, Thân Tự Cẩm và Xa Cố Lai chuẩn bị đi ăn cơm cùng Bạch Minh Dục.
Ba người hẹn nhau tại một nhà hàng.
Bạch Minh Dục là người đến sau cùng: "Thật xin lỗi, trên đường kẹt xe."
Thân Tự Cẩm nói: "Không sao đâu."
Bạch Minh Dục lấy món quà trong túi xách ra đưa cho cô: "Quà chúc mừng yêu đương."
Thân Tự Cẩm cười: "Lại có loại quà này sao?"
"Đương nhiên," Bạch Minh Dục ngồi xuống: "Tớ nói có là có."
"Minh Dục, cảm ơn cậu."
"Khách sáo gì chứ," Bạch Minh Dục uống một ngụm nước: "Đây là chúc mừng cậu tâm tưởng sự thành."
Bạch Minh Dục chống cằm, nhìn về phía Xa Cố Lai: "Bất quá, chị Cố Lai, em thật sự không ngờ chị lại thích phụ nữ đấy."
Xa Cố Lai cúi mắt, mỉm cười một chút: "Thật kỳ quái sao?"
"Cũng không hẳn," Bạch Minh Dục lắc đầu: "Chỉ hơi ngoài ý muốn thôi."
Ba người vui vẻ hòa thuận dùng bữa. Bạch Minh Dục không còn là hình ảnh đối đầu gay gắt như trước đây.
Cuối cùng, Bạch Minh Dục không chịu nổi vẻ nũng nịu của hai người, ăn xong liền vội vàng trốn đi. Tuy nhiên, trước khi đi, cô ấy kéo Xa Cố Lai lại, nói nhỏ: "Chị Cố Lai, Tiểu Cẩm rất đơn thuần, chị không được đùa giỡn tình cảm của cậu ấy, không thì em sẽ luôn đi tìm chị đấy nhé."
Xa Cố Lai nhớ lại việc Bạch Minh Dục không ngừng gây khó dễ cho mình trong kiếp trước, khẽ cong môi: "Yên tâm."
"Chị sẽ không bao giờ phụ lòng Tiểu Cẩm."
"Hai người nói gì vậy?" Thân Tự Cẩm tay trong tay với nàng, tò mò hỏi.
Xa Cố Lai nói thật: "Em ấy dặn chị phải đối xử tốt với em."
"Minh Dục sao lại giống người lớn vậy chứ," Thân Tự Cẩm cũng bật cười: "Cũng xem em là trẻ con."
Xa Cố Lai tay trong tay cùng cô đi trên con đường rợp bóng cây ngô đồng, chầm chậm trở về nhà. Không có cuộc sống nào yên bình hơn thế này.
—
Hôm nay là ngày công ty của Xa Cố Lai hoàn thành một dự án lớn thành công. Để ăn mừng, họ đặc biệt tổ chức tiệc trên du thuyền.
Buổi yến hội có rất nhiều người, các loại danh nhân thương mại đều tề tựu.
Xa Cố Lai một mặt phải ứng phó với họ, mặt khác còn phải phân tâm không ngừng nhìn ra phía ngoài.
"Chị Cố Lai, chị nhìn gì đó?" Tang Hòa cầm một ly Champagne đi tới.
Sau khi trọng sinh, Xa Cố Lai đã cắt đứt mối quan hệ kỳ quặc với Tang Hòa. Tang Hòa cũng hiểu được, hiện tại họ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới kiêm một chút tình bạn thông thường.
Xa Cố Lai lắc đầu: "Không có gì."
Tang Hòa nháy mắt tinh nghịch với nàng: "Có phải đang xem cô bạn gái nhỏ của chị đã đến chưa không?"
Chuyện Thân Tự Cẩm là bạn gái Xa Cố Lai không phải là bí mật trong công ty.
"Chị không bảo em ấy đến," Xa Cố Lai nói.
Mấy ngày trước Thân Tự Cẩm bị cảm vì thời tiết trở lạnh, Xa Cố Lai để cô nghỉ ngơi ở nhà.
Buổi yến hội đang ở cao trào, rất nhiều người bắt đầu chúc mừng Xa Cố Lai. Một số nhân viên còn chuẩn bị hoa cho nàng.
Xa Cố Lai nhìn những bó hoa đó, nhưng chậm chạp không hành động.
Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn sự khác thường của Xa Cố Lai.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cho đến khi một bóng hình chen vào đám đông, ôm một bó hoa bách hợp trắng đưa cho nàng. Đôi mắt cô như chứa đầy những hạt sao vỡ vụn.
"Cố Lai, chúc mừng chị."
Thần sắc lãnh đạm của Xa Cố Lai tan chảy, hiện lên ý cười. Nàng nhận lấy hoa của Thân Tự Cẩm: "Tiểu Cẩm, cảm ơn em."
Mọi người xung quanh mới biết hóa ra Xa Cố Lai là đang chờ cô bạn gái nhỏ của mình.
Các nhân viên đều trêu chọc nàng: "Ai nha, Xa tổng, sớm biết bạn gái chị đến, chúng em đã không chuẩn bị làm gì rồi."
Thân Tự Cẩm bị mọi người trêu chọc, mặt hơi đỏ lên.
Xa Cố Lai nói: "Được rồi, tiền thưởng của các cô cậu gấp đôi."
Nhân viên hò reo: "Tuyệt vời!"
Thừa dịp không ai chú ý, Xa Cố Lai kéo tay Thân Tự Cẩm, đến boong tàu.
"Không phải đã bảo em đừng đến sao?" Xa Cố Lai sờ khuôn mặt lạnh băng của cô, đau lòng nói.
Thân Tự Cẩm giống như cún con, cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, mắt mang ý cười: "Tặng chị một bất ngờ nha, có bị em làm cảm động không?"
Xa Cố Lai dùng hai tay nâng mặt cô, xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của cô: "Quá tùy hứng rồi, lỡ bị cảm nặng thêm thì làm sao?"
"Em lại không phải công chúa Hạt Đậu," Thân Tự Cẩm khuôn mặt bị giữ, hơi không vui nói, giọng điệu mơ hồ.
Xa Cố Lai thật sự yêu thích dáng vẻ hờn dỗi đáng yêu của Thân Tự Cẩm.
"Ai bảo không phải," Xa Cố Lai gõ nhẹ sau gáy cô: "Ai mà một tuần lễ bị cảm ba lần?"
Thân Tự Cẩm đảo mắt loạn xạ, cố ý không nhìn nàng.
"Bất quá..." Thân Tự Cẩm nghĩ tới điều gì: "Vừa nãy chị vẫn luôn đợi hoa của em sao?"
Xa Cố Lai "ừ" một tiếng.
"Chị biết em sẽ đến sao?"
"Không biết," Xa Cố Lai nhìn biển đêm: "Chỉ là cảm thấy em sẽ đến."
Thân Tự Cẩm tựa vào vai nàng: "Trực giác của chị thật chuẩn. Sau này nếu em có mất tích, dựa vào trực giác của chị nhất định có thể tìm thấy em."
Xa Cố Lai mỉm cười một chút.
Bầu không khí an bình, gió biển mát lạnh.
"Tiểu Cẩm."
"Ừm."
"Em bây giờ có vui không?"
Thân Tự Cẩm nghiêng đầu cười với nàng: "Đương nhiên, em rất thích thế giới này, em chưa từng vui vẻ như vậy."
Xa Cố Lai ôm nàng vào lòng: "Thế thì tốt rồi, Tiểu Cẩm."
"Em có thể hài lòng, thật quá tốt."
Thân Tự Cẩm ôm đáp lại nàng. Hai người im lặng ôm nhau trong gió biển.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật Thân Tự Cẩm. Xa Cố Lai đã bắt đầu chuẩn bị từ nhiều ngày trước.
Nàng muốn cùng Thân Tự Cẩm trải qua một lần sinh nhật thực sự.
Vào buổi tối, Thân Tự Cẩm được Xa Cố Lai dẫn đến trước một căn nhà, thần bí bí ẩn.
Thân Tự Cẩm đẩy cửa vào, nhìn thấy trong căn phòng tối đầy những con bướm phát quang, con này nối tiếp con kia, vô cùng mộng ảo.
Mắt Thân Tự Cẩm nhìn thẳng không chớp.
"Tiểu Cẩm, sinh nhật vui vẻ," Xa Cố Lai vừa nói xong, một chiếc đèn đêm sáng lên. Bạch Minh Dục và bà ngoại đẩy chiếc bánh ngọt xuất hiện trước mắt hai người.
Thân Tự Cẩm kinh ngạc: "Minh Dục! Bà ngoại!"
Bạch Minh Dục cười nói: "Sinh nhật vui vẻ nha, Tiểu Cẩm."
Bà ngoại cũng cười: "Tiểu Cẩm, sinh nhật vui vẻ, lại lớn thêm một tuổi rồi."
Thân Tự Cẩm không nén nổi niềm vui sướng. Những người quan trọng nhất trong đời cô đều xuất hiện trong ngày sinh nhật của cô.
Hôm nay là sinh nhật thực sự của cô, không phải sinh nhật của nguyên chủ, vì vậy cô không tính nói cho ai biết.
Bởi vậy, cô thực sự bất ngờ.
"Tiểu Cẩm, cầu nguyện đi," Xa Cố Lai cắm nến xong.
Thân Tự Cẩm chắp tay, nhắm mắt ước một điều ước, sau đó thổi tắt nến.
"Ố la la, ăn bánh ngọt thôi!" Bạch Minh Dục rất tích cực, muốn giúp Thân Tự Cẩm cắt bánh.
"Nào nào nào, Tiểu Cẩm ăn trước," Bạch Minh Dục đưa bánh ngọt cho Thân Tự Cẩm: "Sau đó là bà ngoại, tiếp theo là tớ."
"Cuối cùng là chị Cố Lai."
"Chị là người cuối cùng sao?" Xa Cố Lai đang vui vẻ, thuận miệng trêu ghẹo một câu.
Bạch Minh Dục vừa ăn bánh ngọt vừa lắc ngón tay: "Chị Cố Lai, người làm đại sự không nên chấp nhặt chuyện nhỏ này."
Thân Tự Cẩm đang ăn bánh ngọt, bị Bạch Minh Dục bất ngờ bôi kem đầy mặt.
"Cố Lai ơi!" Thân Tự Cẩm ngay lập tức cầu cứu Xa Cố Lai: "Mặt em dơ hết rồi."
Xa Cố Lai vội vàng dùng giấy lau sạch cho cô. Một giây sau, chính nàng cũng bị Thân Tự Cẩm bôi kem lên mặt. Thân Tự Cẩm trốn sau lưng bà ngoại, tinh nghịch nhìn nàng.
Xa Cố Lai cười bất đắc dĩ, giọng điệu mang theo sự cưng chiều: "Em xong đời rồi, Tiểu Cẩm."
Mấy người hỗn loạn đùa giỡn. Bà ngoại từ ái nhìn ba người họ.
Thân Tự Cẩm chấm một chút kem bánh lên mặt bà ngoại, bà ngoại cười ha hả, mặc cô bôi.
Mọi người chơi đùa đến rạng sáng mới kết thúc. Vì đã quá muộn, bốn người liền ngủ lại tại đây.
Thân Tự Cẩm thay quần áo xong, Xa Cố Lai lại kéo cô lại: "Tiểu Cẩm, quà sinh nhật của chị vẫn chưa đưa cho em."
Nàng kéo Thân Tự Cẩm lên sân thượng. Dưới bầu trời giữa hè, ngàn sao lấp lánh, tựa như một dải ngân hà. Sân thượng được trang trí bằng rất nhiều bướm pha lê, tỏa ra ánh tinh quang.
Cảnh tượng này duy mỹ và mộng ảo.
Thân Tự Cẩm hỏi: "Dẫn em tới đây làm gì?"
"Đưa tay ra đây."
Thân Tự Cẩm ngoan ngoãn vươn tay.
Xa Cố Lai lấy ra một chiếc nhẫn, chậm rãi đeo vào ngón tay cô.
Thân Tự Cẩm thì thào: "Giống như cầu hôn vậy..."
"Em cũng có thể hiểu đó là cầu hôn," Xa Cố Lai đeo nhẫn xong cho cô, lại lấy ra một chiếc nhẫn khác: "Không biết em có nguyện ý chấp nhận lời cầu hôn của chị không?"
Thân Tự Cẩm kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trong tay Xa Cố Lai. Một lúc lâu sau, cô nhận lấy chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay nàng.
Xa Cố Lai cười rạng rỡ: "Tiểu Cẩm, vậy là chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
"Vậy thì hãy ở bên nhau đi," Thân Tự Cẩm đột nhiên ôm chầm lấy nàng.
"Em đã từng cô độc ở thế giới kia, chỉ có ở đây, em mới có được một chút hơi ấm," Thân Tự Cẩm siết chặt vòng tay: "Cố Lai, em yêu chị, chị không thể rời bỏ em đâu đấy."
"Nếu không... em sẽ khó chịu chết mất."
Xa Cố Lai hôn lên mắt cô.
"Tiểu Cẩm, chị vĩnh viễn sẽ không rời xa em."
Thân Tự Cẩm và nàng hôn nhau nồng nhiệt, vô hình trung, một giọt nước mắt lướt qua khuôn mặt nàng.
Xa Cố Lai giật mình, nàng sờ lên mặt Thân Tự Cẩm: "Tiểu Cẩm, vì sao lại khóc?"
"Em không biết..." Nước mắt Thân Tự Cẩm tuôn ra không ngừng, rất nhanh đã ướt đẫm mặt: "Cố Lai, em bây giờ quá đỗi hạnh phúc."
"Nhưng cũng vì quá hạnh phúc, em luôn cảm thấy không chân thực."
"Giống như tất cả những điều này chỉ là một giấc mộng, nếu tỉnh mộng, em không biết điều gì sẽ chờ đón em?"
Xa Cố Lai ôm cô thật chặt vào lòng, trấn an cô: "Không phải là mộng, Tiểu Cẩm, đây không phải mộng."
"Cho dù có tỉnh mộng, điều chờ đón em cũng không phải là đau khổ."
"Đó là gì?"
"Là mùa xuân."
—
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã vào đông.
Trong suốt một năm này, bà ngoại không qua đời. Xa Cố Lai đã mời bác sĩ và y tá uy tín nhất ở nước ngoài chăm sóc cho bà. Mặc dù sức khỏe của người lớn tuổi chưa được chữa trị hoàn toàn, nhưng so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều.
Xa Cố Lai và Thân Tự Cẩm mỗi ngày đều ở bên nhau. Họ rất ít cãi vã, dù cho có cãi nhau, Xa Cố Lai cũng luôn nhường cô.
Mỗi ngày của họ đều trôi qua trong tình yêu nồng nhiệt.
Tuyết rơi.
Thân Tự Cẩm và Xa Cố Lai đi đến một trấn nhỏ, nơi mà họ gặp nhau lần đầu.
Hai người chậm rãi đi dọc bờ biển.
"Tiểu Cẩm," Xa Cố Lai đột nhiên mở lời.
"Sao vậy?" Thân Tự Cẩm đưa tay hứng tuyết.
"Nếu có một ngày, chị làm tổn thương em, em sẽ rời bỏ chị phải không?"
Thân Tự Cẩm dừng bước: "Em rời đi, chị sẽ không tìm thấy em sao?"
Xa Cố Lai gật đầu, giọng điệu có chút ngắc ngứ: "Ừm."
Thân Tự Cẩm nghĩ nghĩ: "Chị làm em tổn thương rất nghiêm trọng sao?"
"Ừm, rất nghiêm trọng."
"A..." Thân Tự Cẩm dường như có chút phiền não: "Vậy thì khó xử rồi."
Trái tim Xa Cố Lai dấy lên vị đắng chát.
Hai người tiếp tục bước đi.
"Cho dù như vậy, Cố Lai."
Thân Tự Cẩm đột nhiên quay đầu lại. Tuyết rơi trên hàng mi dài, rậm của nàng. Khuôn mặt trắng muốt, cô cười rạng rỡ vô cùng.
"Chị cũng không được từ bỏ việc tìm kiếm em nha."
—
Xa Cố Lai mở mắt.
Nàng tỉnh mộng.
Hóa ra chỉ là một giấc mộng.
Trái tim nàng đập loạn không ngừng. Nghĩ đến Thân Tự Cẩm trong giấc mộng, nàng đột nhiên có một cảm xúc thôi thúc muốn đến trấn nhỏ một chuyến.
Nàng không thể giải thích ý nghĩa của cảm giác kích động này, nàng chỉ dựa vào gíac quan thứ sáu, nhanh chóng đi đến bờ biển của trấn nhỏ.
Tuyết lớn rơi đầy trời.
Nàng nhìn thấy trên bãi cát trắng muốt rộng lớn, một người phụ nữ gầy gò đang đứng.
Xa Cố Lai bước tới.
"Tuyết rơi rồi, em không lạnh sao?" Nàng cầm dù che tuyết cho Thân Tự Cẩm.
Thân Tự Cẩm ngước mắt lên.
Tuyết rơi trên hàng mi và khuôn mặt cô.
Cơn tuyết này phủ kín mọi nơi, mùa xuân sẽ đến.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại kết thúc, không viết nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro