
Chương 57
Mặt Thân Tự Cẩm đỏ bừng, cô chưa từng có loại tiếp xúc thân mật này với người khác?
Hơn nữa, đây lại là người chưa gặp nhau được bao lâu.
Thân Tự Cẩm chậm rãi như một con ốc sên xoay người ra ngoài.
Động tác tinh tế này thức tỉnh Xa Cố Lai. Nàng mở mắt, đúng lúc đối đầu với ánh mắt Thân Tự Cẩm.
Thân Tự Cẩm đã muốn rơi ra khỏi giường, Xa Cố Lai kịp thời đỡ lưng cô: "Cẩn thận."
"Nga..." Thân Tự Cẩm quả nhiên vẫn không quen với loại tiếp xúc quá thân mật này. Cô vén chăn, bước xuống giường.
"Tôi đi làm bữa sáng đây," Thân Tự Cẩm nói, "Sáng sớm chị muốn ăn gì?"
"Em cứ tùy tiện làm."
Thân Tự Cẩm đi ra ngoài. Xa Cố Lai rửa mặt qua loa, rồi đi xuống lầu.
Thân Tự Cẩm đang luộc trứng gà, thấy nàng xuống lầu liền vội vàng đi đến trước mặt nàng: "Chị ổn không? Có cần tôi đỡ không?"
Xa Cố Lai ban đầu định nói mình có thể tự đi, nhưng lời đến miệng lại chuyển hướng: "Được, làm phiền em."
"Không sao," Thân Tự Cẩm cảm thấy nữ chính trông lạnh lùng, nhưng bất ngờ rất dễ tiếp cận: "Nào, tôi đỡ chị."
Xa Cố Lai đưa tay đặt lên cổ tay cô, được cô dìu xuống lầu. Thân Tự Cẩm rất cẩn thận, sợ Xa Cố Lai đi không vững lại té ngã.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm.
Xa Cố Lai đưa lòng trắng trứng cho cô.
Thân Tự Cẩm: "?"
"Chị không thích ăn lòng trắng trứng," Xa Cố Lai nói nhạt.
Nhưng Thân Tự Cẩm lại rất thích ăn lòng trắng trứng, và vô cùng ghét ăn lòng đỏ, không thể ăn nổi một chút lòng đỏ nào.
Thân Tự Cẩm cười lên: "Thật sao? Tôi lại không thích ăn lòng đỏ trứng." Nói rồi, cô đưa lòng đỏ trứng cho Xa Cố Lai.
Xa Cố Lai rũ mắt, khẽ cười: "Cảm ơn."
Hai người họ ăn cơm trong im lặng, trầm mặc, hệt như những người bạn bình thường.
Xa Cố Lai đã không nhớ rõ bản thân đã bao lâu không ăn cơm chung với Thân Tự Cẩm, một năm hay hai năm, có lẽ bốn, năm năm rồi. Cùng cô ăn cơm, đối với cô mà nói đã là một niềm hy vọng xa vời không thể chạm tới.
Hình ảnh Thân Tự Cẩm ngồi đối diện nàng, lặng lẽ ăn cơm chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của nàng.
Xa Cố Lai không còn tâm trí để ăn, trong mắt chỉ có Thân Tự Cẩm.
Quá khứ, nàng đã cách Thân Tự Cẩm quá xa, dù đến cuối cùng, nàng cũng không thể đến gần cô.
Bây giờ cô ngay trước mắt mình, cảm giác như tỉnh giấc sau một giấc mộng.
Đây là Tiểu Cẩm của nàng—vẫn ngây thơ, chưa hề bị tổn thương.
Thân Tự Cẩm có chút hoang mang: Rõ ràng nữ chính và nguyên chủ phải là mối quan hệ không đội trời chung, nhưng vì sao hiện thực lại không như vậy?
Xa Cố Lai hoàn toàn không có thái độ thù địch với cô, thậm chí đôi khi còn quan tâm cô.
Cô không khỏi nghĩ, cô có phải đã xuyên nhầm sách rồi không?
Một nữ chính như thế này, làm sao cuối cùng lại đưa nguyên chủ vào bệnh viện tâm thần được chứ?
Mặc dù còn nhiều nghi vấn, nhưng Thân Tự Cẩm không ghét nữ chính như vậy.
Khi ở bên nàng, ảo giác và nghe nhầm của cô đều giảm đi rất nhiều, và cô cũng có thể ngủ ngon giấc.
Đây là niềm vui mà cô không có được ở thế giới kia.
Thân Tự Cẩm đang cho Chó Con ăn trong sân. Một người đàn ông điên khùng từ đâu trèo tường nhảy vào. Đây là một kẻ tâm thần sống gần đó.
Thân Tự Cẩm vì đang quay lưng lại với người đàn ông, chờ đến lúc ý thức được động tĩnh, người đàn ông đã nhào tới cô. Thân Tự Cẩm vội vàng né tránh, lại không cẩn thận đụng trúng cây ngô đồng bên cạnh, mắt bị đau, cô che mắt, "ai nha" lên một tiếng.
Người đàn ông té xuống đất, nhưng rất nhanh liền bò dậy, vui buồn thất thường gọi "vợ" và nhào tới Thân Tự Cẩm.
Thân Tự Cẩm còn đang chìm trong cơn đau ở mắt, chưa kịp chú ý đến người đàn ông. Ngay lúc người đàn ông sắp chạm vào quần áo cô, Xa Cố Lai không biết lấy đâu ra một cây gậy bóng chày, hung hăng đánh vào đầu người đàn ông.
Người đàn ông ngất xỉu tại chỗ.
Xa Cố Lai mắt lạnh nhìn người đàn ông trên đất. Tên điên này chính là kẻ đã từng quấy rối nàng trong quá khứ, giờ đây lại quấy rối Thân Tự Cẩm.
Nàng vội vàng nhìn về phía Thân Tự Cẩm, thấy cô đang che mắt, liền không chút nghĩ ngợi sờ lên mặt cô: "Sao rồi? Mắt em có vấn đề gì không?"
"Không... không sao," Thân Tự Cẩm bị bất ngờ vì khoảng cách gần và hành động của Xa Cố Lai. Hơn nữa, trên gương mặt lạnh lùng của Xa Cố Lai đầy vẻ lo lắng, nhất thời khiến cô có chút luống cuống.
"Để chị xem nào," Xa Cố Lai không yên lòng, vuốt ve muốn nhìn mắt của cô.
Thân Tự Cẩm ngoan ngoãn buông tay ra, để nàng nhìn.
Cũng may, Thân Tự Cẩm chỉ bị sưng nhẹ mí mắt, quầng mắt hơi đỏ.
Xa Cố Lai nhẹ nhàng thở ra: "Sau này đừng xa chị."
Thân Tự Cẩm không hiểu: "Vì sao?"
"Cách quá xa, chị sợ không kịp chạy đến khi em bị thương," Xa Cố Lai nói thản nhiên như mây gió, ánh mắt sâu thẳm.
Thân Tự Cẩm nói nhỏ: "Chị hình như rất quan tâm tôi, cảm giác của tôi có sai không?"
Xa Cố Lai gọi 110, nghe cô lẩm bẩm, quay người lại, nhìn thẳng vào cô: "Không phải ảo giác, chị chính là đang quan tâm em."
Chân nàng chưa lành hẳn, đứng không vững, chỉ có thể dựa vào cây.
"Quan tâm tôi sao?" Thân Tự Cẩm thì thào như đang tự lẩm bẩm: "Người như tôi cũng sẽ có người quan tâm sao?"
Xa Cố Lai nghe tim đau nhói, như bị ai đó siết chặt lại.
"Có," Giọng Xa Cố Lai khàn khàn: "Sau này nhất định sẽ có rất nhiều người quan tâm em."
Thân Tự Cẩm sững sờ, sau đó mắt khẽ cong: "Cảm ơn sự quan tâm của chị."
Người đàn ông bị cảnh sát lôi đi.
Thân Tự Cẩm đỡ Xa Cố Lai vào phòng khách, trách nàng: "Vết thương của chị chưa lành hẳn, đột nhiên chạy ra ngoài lỡ bị rách thì làm sao?"
Xa Cố Lai không để tâm: "Chỉ cần em không sao là được."
Thân Tự Cẩm muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được: "Chị... hình như đối xử với tôi rất tốt, vì sao, tôi trước kia..."
Cô muốn nói nguyên chủ trước đây đã đối xử với nàng như thế nào, vì sao Xa Cố Lai vẫn có thể không hề ghét bỏ mà đối xử tốt với nguyên chủ. Khoảng thời gian này cô mặc dù chăm sóc Xa Cố Lai, nhưng chắc cũng không thể nhanh chóng có tác dụng như vậy, sự thù hận của nữ chính đối với nguyên chủ lại nhạt nhẽo đến thế sao?
Xa Cố Lai hỏi ngược lại có ý riêng: "Thế còn em, em đưa chị đến đây, chẳng lẽ không phải để báo thù chị sao? Vì sao lại phải chăm sóc chị."
Thân Tự Cẩm khựng lại, cô không biết nên dùng cớ gì để giải thích.
Xa Cố Lai không định giấu giếm cô: "Em thật sự là Thân Tự Cẩm sao?"
Đồng tử Thân Tự Cẩm co rút nhanh chóng, lắp bắp nói: "Tôi... đương nhiên là."
"Em không phải," Xa Cố Lai căn bản không muốn giấu cô. Nàng muốn Thân Tự Cẩm biết, sự dịu dàng nàng dành cho cô không phải hướng về Thân Tự Cẩm u ám kia. Từ đầu đến cuối, nàng chỉ muốn có thiện ý đối với Thân Tự Cẩm đến từ thế giới khác.
Thân Tự Cẩm của quá khứ cũng từng nói với nàng rằng nàng không phải là Thân Tự Cẩm đó, nhưng khi đó nàng bị cừu hận cướp đi lý trí, hoàn toàn không tin lời Thân Tự Cẩm nói, chỉ coi nàng đang phát điên.
Hiện tại nàng muốn bù đắp lại lỗi lầm.
Thân Tự Cẩm không ngờ mình nhanh chóng bị nhận ra, cô hoảng loạn: "Sao... sao có thể?"
"Thân Tự Cẩm nguyên bản sẽ không đưa chị rời khỏi căn phòng đó, cũng sẽ không quan tâm vết thương của chị sống chết ra sao," Xa Cố Lai chậm rãi nói: "Cô ta cũng sẽ không cười với chị."
Thân Tự Cẩm kinh ngạc, rõ ràng vẫn chưa tỉnh lại từ chuyện vừa xảy ra.
Cô tưởng rằng mình giấu rất kỹ, nhưng không ngờ vẫn bị nữ chính nhìn thấu. Cô nên nói gì, Thân Tự Cẩm căn bản chưa nghĩ đến loại tình huống này.
"Tôi..." Thân Tự Cẩm mở miệng.
Xa Cố Lai cảm thấy nói đến đây là đủ. Nàng không muốn gây quá nhiều áp lực cho Thân Tự Cẩm, dừng đúng lúc là ổn rồi.
"Không cần cảm thấy hoảng loạn," Xa Cố Lai cụp mắt: "Chị sẽ không hỏi em là ai, chị chỉ cần biết em không phải Thân Tự Cẩm trước kia là được."
Thân Tự Cẩm nhẹ nhàng thở phào, may mà nữ chính không hỏi quá nhiều.
Bất quá bị vạch trần nhanh như vậy, Thân Tự Cẩm vẫn có chút luống cuống.
Hèn chi thái độ của nữ chính đối với cô lại khác biệt, bởi vì nàng sớm đã nhìn ra cô không phải nguyên chủ, cho nên mới ôn hòa với cô.
Nói cách khác, nàng đang đối xử tốt với Thân Tự Cẩm chân chính, chính là bản thân cô.
Không hiểu nghĩ đến điều này, mặt Thân Tự Cẩm còn có chút ngượng ngùng, trong lòng ẩn chứa chút vui vẻ.
Xa Cố Lai đã nhìn thấu nhưng cũng không ép buộc cô. Nàng vén lọn tóc rối của Thân Tự Cẩm ra sau tai, bình tĩnh nhìn vào mắt cô: "Sau này gặp nguy hiểm, hãy liên lạc với chị trước."
Đầu Thân Tự Cẩm vẫn còn hơi choáng váng, đối với lời Xa Cố Lai nói cũng chỉ hiểu đại khái. Cô ngây thơ gật đầu.
Xa Cố Lai nhìn thấy vẻ ngây ngốc của cô, không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Cười xong, lại cảm thấy đau lòng.
Nếu như quá khứ nàng thật sự lắng nghe lời Thân Tự Cẩm nói, Thân Tự Cẩm chắc cũng sẽ giống như bây giờ, ngơ ngơ ngác ngác, nhưng sẽ không còn bị tổn thương nữa.
Thân phận Thân Tự Cẩm bị vạch trần, nhiệm vụ lấy lòng nữ chính dường như cũng không còn ý nghĩa, dù sao nữ chính đã biết cô không phải nguyên chủ, nên sẽ không báo thù cô.
Nhưng nếu không vì điều đó, cô không biết nên đối diện với Xa Cố Lai thế nào.
Luôn cảm thấy có chút gượng gạo.
Nhưng Xa Cố Lai dường như vẫn như thường ngày, cùng cô nấu cơm, trêu đùa Chó Con, ban đêm cũng ngủ chung với cô. Nhưng lần nào cô cũng tự động chui vào chăn của Xa Cố Lai, vì nhiệt độ cơ thể Xa Cố Lai hơi cao, mà Thân Tự Cẩm lại sợ lạnh.
Thân Tự Cẩm có được sự an bình đã lâu ở thị trấn nhỏ này. Trước kia cô không có bạn bè, luôn cô đơn một mình, nhưng ở đây, Xa Cố Lai lại luôn bầu bạn cùng cô.
Cảm giác náo nhiệt đã lâu không có.
Chờ vết thương của Xa Cố Lai gần như hoàn toàn lành lại, nàng hỏi Thân Tự Cẩm có muốn đi ngắm biển không.
Ngay từ ngày đầu tiên đến đây, Thân Tự Cẩm đã rất muốn đi ngắm biển, nhưng một mình cô không muốn đi. Xa Cố Lai lại bị thương, nên đành gác lại.
Hiện tại Xa Cố Lai hỏi, sau sự bất ngờ chính là niềm vui sướng của trẻ thơ.
"Được ạ."
Thời tiết hôm nay rất đẹp, hệt như cái ngày của quá khứ.
Thân Tự Cẩm ngồi trên sườn đồi đầy hoa cúc trắng, nhìn ra biển xanh gợn sóng lăn tăn.
Có gió thổi tới, Thân Tự Cẩm bị cảm vài ngày trước, chưa khỏi hẳn, không nhịn được ho khan vài tiếng.
Xa Cố Lai lấy chiếc khăn quàng cổ trên người quàng cho cô. Thân Tự Cẩm vội vàng nói: "Không sao, không cần cho tôi."
"Cúi đầu," Xa Cố Lai không nghe lời cô.
Thân Tự Cẩm thấy nàng không nghe, đành ngoan ngoãn cúi đầu, để Xa Cố Lai quàng khăn cho mình. Xa Cố Lai quấn khăn gần như che kín nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ ra đôi mắt nai trong veo, gợn sóng.
Xa Cố Lai không nhịn được, sờ sờ mắt cô. Thân Tự Cẩm không hiểu rõ lắm, nhưng không đẩy nàng ra, chỉ bản năng nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run.
Xa Cố Lai cài đóa cúc họa mi màu hồng trong tay lên tai cô, khiến khuôn mặt cô thêm vài phần kiều mị, ngây thơ.
"Được rồi," Xa Cố Lai nói, "Ngắm biển đi."
Thân Tự Cẩm ngơ ngác "ồ" lên một tiếng, sờ sờ bông hoa bên tai, nhưng không tháo xuống.
Luôn cảm thấy Xa Cố Lai xem cô như một đứa trẻ.
Là ảo giác sao?
Thân Tự Cẩm như quá khứ, nói lời tương tự. Khi đang nói đến việc mình đã từng đi ngắm biển một lần, Xa Cố Lai bỗng nắm lấy tay cô.
"Sao vậy?" Thân Tự Cẩm giật mình, hỏi nhỏ.
Xa Cố Lai chỉ là phản ứng bản năng. Nghe Thân Tự Cẩm nói mình từng đi ngắm biển một mình, và biển rất lạnh, nàng liền vô cớ nghĩ đến hình bóng cô gái gầy gò yếu ớt từng bước đi về phía biển đêm hôm đó. Tim nàng rất khó chịu, liền nắm lấy tay Thân Tự Cẩm.
"Không có gì," Xa Cố Lai nói nhạt: "Tay em lạnh, chị giúp em sưởi ấm."
Thân Tự Cẩm sững sờ một giây, sau đó cười rộ lên, cảm xúc u buồn vừa rồi quét sạch sành sanh.
"Tay tôi rất lạnh," Thân Tự Cẩm cười nói: "Chị phải sưởi rất lâu đấy."
Xa Cố Lai cũng nhìn cô, mày mắt hòa lẫn một chút dịu dàng: "Rất lâu thì rất lâu vậy."
Thân Tự Cẩm không buông tay, cứ ngoan ngoãn để nàng nắm.
Cô muốn đi chơi trên bãi cát, Xa Cố Lai liền bầu bạn cùng cô.
Nước triều đã rút, trên bãi cát có rất nhiều vỏ sò xinh đẹp, vài đứa trẻ cũng đang nhặt ở đây.
Thân Tự Cẩm cũng nhặt được vài cái, Xa Cố Lai lặng lẽ đi theo sau cô.
"Cái này cho chị," Thân Tự Cẩm đưa cho nàng một mảnh vỏ sò có hình dáng đẹp mắt. "Đây là cái đẹp nhất đấy."
"Thật sao?" Xa Cố Lai đón lấy vỏ sò: "Chị sẽ giữ gìn cẩn thận."
Thân Tự Cẩm chơi rất lâu, đợi đến khi hoàng hôn buông xuống trên mặt biển, khuôn mặt cô gái được nhuộm lên một tầng sắc cam nhạt.
Cô đột nhiên quay người lại, ôm trong lòng những vỏ sò vừa nhặt, trên cổ vẫn quàng chiếc khăn quàng cổ màu trắng của Xa Cố Lai. Cô mở một nụ cười thật tươi với nàng, tươi tắn vô cùng.
"Xa Cố Lai, cảm ơn chị hôm nay đã đi biển cùng tôi."
"Chị là người rất tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro