
Chương 47
Thân Tự Cẩm vì muốn biết thương thế của Xa Cố Lai nên đã đặc biệt đi hỏi Đàm Dao.
Ánh mắt Đàm Dao lấp lóe, rõ ràng là không muốn nói sự thật: "Chị Cố Lai không có việc gì đâu ạ... Chị ấy chỉ là bận việc gần đây thôi."
Thân Tự Cẩm nhìn thẳng cô bé: "Đàm Dao đồng học, em đang nói dối đấy."
Đàm Dao chột dạ nói: "Không có ạ."
"Đàm Dao đồng học, nói với lão sư đi."
Đàm Dao trầm mặc một chút: "Lão sư, em nghĩ cô sẽ không muốn biết đâu."
Nghe ngữ khí của cô bé, dường như thương tích của Xa Cố Lai thật sự rất nặng. Thân Tự Cẩm bình tĩnh nói: "Cô muốn biết."
Đàm Dao thấy bản thân cố chấp không lại được cô, đành phải đồng ý đưa cô đến bệnh viện nơi Xa Cố Lai đang ở.
Trong hoa viên của bệnh viện.
Xa Cố Lai đang vịn lan can chậm rãi đi. Nàng đã nằm quá lâu, muốn ra ngoài hoạt động chân một chút.
Chân trái vẫn còn đau. Nàng liều mạng muốn bước đi với tư thế bình thường nhất có thể, đáng tiếc chân trái của nàng vẫn không vừa ý, chỉ có thể khập khiễng đi.
Nói không bận tâm là giả. Xa Cố Lai ít nhiều vẫn còn quan tâm đến chân của mình, lẽ nào sau này nàng thật sự phải đi khập khiễng như thế này sao?
Xa Cố Lai nhắm mắt lại, đang định đỡ chân quay về thì Đàm Dao tới.
"Chị Cố Lai," Đàm Dao nhanh chóng đỡ nàng. "Chân đỡ hơn chút nào chưa ạ?"
"Vẫn như thế," Xa Cố Lai khập khiễng bước lên phía trước. "Sao em lại tới đây? Không ở nhà nghỉ ngơi sao?"
"Em muốn đến thăm chị," Đàm Dao giả vờ suy đoán, đạm thanh: "Em hiếm khi rảnh, đến chăm sóc chị một chút."
"Chị lại không phải tàn phế," Xa Cố Lai mắng cô bé. "Em coi chị là phế nhân à."
"Không có," Xa Cố Lai đi không nhanh, Đàm Dao giảm tốc độ bước chân: "Em không có ý nghĩ đó."
Hai người chậm rãi đi về phía phòng bệnh.
Từ xa, Thân Tự Cẩm nhìn thấy Xa Cố Lai, cô phảng phất không thể tin được, vô ý thức bịt miệng lại.
Chân Xa Cố Lai bị què sao?
Bởi vì lần trước thay cô cản cú đánh kia, dẫn đến chân bị đánh gãy sao?
Thân Tự Cẩm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Xa Cố Lai. Nàng trước giờ luôn cao ngạo, lúc nào lại trở nên như thế này, chật vật kéo lê một cái chân phế để đi, gặp đoạn đường khó đi thậm chí còn cần Đàm Dao nâng đỡ.
Thân Tự Cẩm vô hồn đi theo bước chân Xa Cố Lai.
Xa Cố Lai đi đến phòng mình, liền lập tức ngồi lên giường. Nàng mới đi được vài bước, chân đã không chịu nổi.
Chân trái thậm chí đau kịch liệt.
Xa Cố Lai thần sắc nhợt nhạt, đang hết sức chịu đựng nỗi thống khổ của mình, nhưng không nhịn được, nàng nói với Đàm Dao: "Đàm Dao... Em đi tìm bác sĩ Lý ở lầu hai, bảo bà ấy cho chị một ít thuốc giảm đau."
"Chân chị lại bắt đầu đau rồi sao?"
"Ừm, đi đi."
"Vâng, em đi ngay đây." Đàm Dao lao ra cửa, đúng lúc gặp Thân Tự Cẩm đang đứng ở cửa.
"Thân lão sư," Đàm Dao khẽ gọi cô một tiếng.
"Em đi trước đi," Thân Tự Cẩm nói.
Xa Cố Lai muốn uống nước, ly nước nằm ở phía trước trên mặt bàn. Nàng đỡ chân, động tác cứng đờ đứng lên, nhưng vì chân trái quá đau, nàng lại ngồi phịch xuống.
Mái tóc rất dài rũ xuống hai bên mặt, đầu nàng cúi gằm xuống, toát ra một khí chất chán chường.
Một bàn tay tái nhợt, mảnh khảnh nắm lấy ly nước, thoáng chốc hiện ra trước mắt nàng.
Xa Cố Lai ngẩng đầu, thấy khuôn mặt bình tĩnh xinh đẹp của Thân Tự Cẩm.
"Chị muốn uống nước phải không?" Thân Tự Cẩm thấy nàng chậm chạp không động đậy, không nhịn được mở lời trước.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Xa Cố Lai mệt mỏi buông xuống. Nàng nhận lấy cái ly: "Cảm ơn."
Xa Cố Lai uống xong nước trong ly, Thân Tự Cẩm nhận lấy chiếc ly đặt lên bàn bên cạnh.
"Chân bị làm sao?" Thân Tự Cẩm đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Xa Cố Lai ngữ khí đạm mạc: "Không có gì, không nghiêm trọng."
Thân Tự Cẩm tăng cao ngữ khí: "Chân chị què rồi, cái này gọi là không nghiêm trọng?"
Xa Cố Lai thở dài, thầm nghĩ hỏng bét.
Thân Tự Cẩm biết chuyện này, quả thực hỏng bét.
"Chân của chị trước đó đã có vấn đề rồi," Xa Cố Lai muốn cố gắng đẩy lỗi về phía mình. "Trước đây từng bị Trần Hữu Phồn đánh gãy, đó mới là nguyên nhân lớn nhất."
Ngụ ý, chuyện ngày hôm đó không phải nguyên nhân chính, không phải lỗi của Thân Tự Cẩm.
Thân Tự Cẩm lại không phải người ngu, cô đương nhiên nghe ra Xa Cố Lai đang nói dối. Nàng tại sao phải tìm mọi cách giấu giếm bản thân mình chứ?
Cô vừa định mở lời thì Đàm Dao cầm thuốc đi vào.
Thân Tự Cẩm nhận lấy thuốc, nói với Đàm Dao: "Đàm Dao đồng học, em có thể xuống lầu siêu thị giúp cô mua một chút hoa quả không? Cô quên mua rồi."
Đàm Dao biết Thân Tự Cẩm có lời muốn nói với Xa Cố Lai, cô bé gật đầu: "Vâng ạ."
Thân Tự Cẩm đưa thuốc cho nàng, rồi lại đi rót cho nàng một ly nước: "Uống đi."
Xa Cố Lai uống thuốc.
Thân Tự Cẩm hỏi: "Còn đau không?"
"Thuốc còn chưa có hiệu quả," Xa Cố Lai nói.
Thân Tự Cẩm nhìn chằm chằm vào chân trái của nàng, ý đồ ôm lấy sự giãy giụa cuối cùng: "Xa Cố Lai, chân trái của chị thật sự không chữa khỏi được sao?"
Xa Cố Lai cũng muốn chữa khỏi, như thế Thân Tự Cẩm sẽ không quá tự trách, nhưng không được, chân của nàng không bị phế hoàn toàn đã là rất may mắn rồi.
Nàng định nói dối Thân Tự Cẩm một chút, nhưng bản thân đã hứa từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ nói dối với cô nữa, liền thực sự nói: "Ừm, nhưng là —— chân trái chỉ là đi lại hơi bất tiện thôi, không tính là gì."
Thân Tự Cẩm cười một chút, nụ cười rất miễn cưỡng: "Chị đang an ủi tôi sao?"
Xa Cố Lai trầm mặc một giây, sau đó đạm thanh: "Chị thực sự nói thật."
"Cuối cùng, vẫn là lỗi của tôi," Cảm xúc Thân Tự Cẩm không đè nén được, khuôn mặt đau thương bất lực: "Nếu như không phải tôi dẫn chị đến nhà Tiêu Sâm, chị liền sẽ không vì bảo vệ tôi mà bị què chân... Xa Cố Lai, kết cục tôi vẫn là hại chị."
Xa Cố Lai nhìn thấy thần sắc bi thương của cô, rất muốn vươn tay sờ mặt cô, nhưng nàng nhịn xuống.
Nàng sở dĩ sợ hãi Thân Tự Cẩm biết chuyện này, chính là sợ Thân Tự Cẩm sẽ lâm vào sự tự trách mà không thoát ra được.
"Không có chuyện này," Cơn đau chân trái của Xa Cố Lai chậm rãi giảm bớt. Nàng đứng dậy, tiến lại gần Thân Tự Cẩm một chút: "Chị từ trước đến giờ không hề trách em, từ đầu đến cuối, đều là chị khăng khăng muốn đi theo em, cũng là chị tình nguyện bảo vệ em. Nguyên nhân là do chị."
Thân Tự Cẩm vô lực ngồi trên ghế, bi thương lắc đầu: "Xa Cố Lai, chị không cần an ủi tôi."
"Tôi biết mà, chân của chị cũng có nguyên nhân từ tôi." Giọng nói Thân Tự Cẩm khàn đục: "Làm sao bây giờ đây, Xa Cố Lai, chân của chị phải làm sao đây, chuyện này là do tôi gây ra, tôi làm thế nào để trả lại cho chị..."
Trước đây Thân Tự Cẩm rất muốn cắt đứt mọi quan hệ với Xa Cố Lai, tốt nhất là cả đời không qua lại là tốt nhất, nhưng bây giờ thì không được.
Xa Cố Lai vì cô mà què một cái chân, cô không cách nào trả hết nợ, mối quan hệ giữa hai người lại càng phức tạp.
Xa Cố Lai hoảng sợ tột độ, vụng về dỗ dành cô: "Thân Tự Cẩm... Chuyện này thật sự không phải lỗi của em. Nếu như ngày đó chị không đi theo, chị nghĩ chị sẽ còn hối hận hơn. Nếu như em bị thương, đó còn thống khổ hơn việc chị bị què chân."
"Xa Cố Lai, nếu như chị không tới tìm tôi thì tốt..." Thân Tự Cẩm lâm vào sự tự trách lớn lao: "Chị tại sao còn muốn tới tìm ôi? Chị không thể xem như tôi thật sự đã chết sao? Vì cái gì lại muốn tới đây, chịu tổn thương, cuối cùng còn đền bù cả chân trái của mình."
"Tại sao phải để tôi thiếu nợ chị?"
Nói đến cuối cùng, thanh âm Thân Tự Cẩm không nén được sự sụp đổ.
Cô bất ngờ vì Xa Cố Lai vậy mà làm được đến mức độ này vì cô, không nói đến việc bị què chân, còn muốn ngược lại an ủi cô.
Thân Tự Cẩm tiếp nhận tình yêu rất ít, những tình cảm điên cuồng mà nồng đậm như của Xa Cố Lai càng là chưa từng có. Bởi vì chưa từng đạt được, nên cô mới thấp thỏm lo âu.
Tình cảm quá sâu nặng đối với Thân Tự Cẩm mà nói, là một cơn thủy triều lớn. Thân Tự Cẩm hoảng sợ lại không thể kiểm soát được việc bị cuốn vào trong thủy triều. Thủy triều bao phủ xương cốt và phổi cô, cô cảm thấy một loại cảm giác đau đớn cùng cực đến nghẹt thở và buồn bực.
Thân Tự Cẩm thật sự rất muốn bổ đầu Xa Cố Lai ra, xem rốt cuộc nàng đang nghĩ gì.
Xa Cố Lai thật sự yêu cô sao?
Nếu là thật, phần tình yêu này cũng quá nặng nề.
Thân Tự Cẩm căn bản không chịu nổi.
Giọng nói cô yếu ớt bi trầm: "Tôi chỉ là... không muốn gặp lại chị, chị lại vì cái gì ngay cả nguyện vọng đơn giản này của tôi cũng muốn tước đoạt."
Xa Cố Lai làm những việc này vì cô, Thân Tự Cẩm đã không còn mặt mũi để đẩy nàng ra. Cô không phải người máu lạnh, cô luôn giữ nguyên tắc thiếu nợ phải trả, cho nên cô không thể nào cứ như vậy quăng Xa Cố Lai đang bị thương rồi rời đi.
Yết hầu Xa Cố Lai phảng phất bị một tảng đá chặn lại, đè nén khiến nàng không nói nên lời.
Nàng hình như lại khiến Thân Tự Cẩm khó xử.
Xa Cố Lai cũng không muốn làm như vậy, đây không phải ý định của nàng.
Nàng chỉ là đơn thuần muốn bảo vệ Thân Tự Cẩm mà thôi.
Thế nhưng là vì cái gì, Thân Tự Cẩm lại đang khóc.
"Thân Tự Cẩm," Xa Cố Lai nuốt nước miếng, ấn đường nhíu sâu: "Em đừng tự trách, chút thương tật nhỏ này hoàn toàn không thể so sánh với những tổn thương chị đã gây ra cho em trước đây. Em thậm chí... từng bị chị hại chết. Chị chẳng qua chỉ bị què một cái chân, hoàn toàn không tính là gì."
Trái tim Thân Tự Cẩm là một loại trống rỗng tịch mịch: "Xa Cố Lai, thống khổ không thể so sánh được."
Bờ môi Xa Cố Lai mấp máy.
"Chị muốn cái gì?" Thần sắc Thân Tự Cẩm mang theo một chút tự giận mình vô vị: "Chỉ cần tôi có thể cho, tôi nhất định sẽ cho chị, bất kể là cái gì."
Xa Cố Lai im lặng rất lâu. Gió thổi vào, thổi bay mái tóc dài của nàng.
"Nếu như vậu em liền sẽ dễ chịu một chút sao?"
Thân Tự Cẩm "ừ" một tiếng.
Xa Cố Lai hơi nghiêng đầu, nụ cười vừa lạnh lùng vừa khổ chát: "Em thật đúng là một chút đều không muốn thiếu chị a."
Tình cảm của Thân Tự Cẩm đã triệt để phong bế. Xa Cố Lai bất kể làm thế nào, cánh cửa kia từ đầu đến cuối sẽ không vì nàng mà mở ra.
Có lẽ là bởi vì nàng đã từng làm quá nhiều chuyện sai, gây ra vô số vết thương cho Thân Tự Cẩm, cho nên cho dù bây giờ nàng vì Thân Tự Cẩm mà thương tích đầy mình, tội ác của nàng cũng căn bản không thể tẩy sạch.
Xa Cố Lai không khỏi tuyệt vọng nghĩ, có lẽ Thân Tự Cẩm đời này đều không thể chân chính tha thứ nàng.
Chớ đừng nhắc tới yêu nàng.
Xa Cố Lai nhắm mắt lại: "Em cùng chị kết giao hai tháng đi."
Thân Tự Cẩm ngước mắt, nhìn thẳng Xa Cố Lai, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy thất vọng.
Xa Cố Lai cũng biết yêu cầu này ti tiện vô cùng, nàng chỉ là cùng đường mạt lộ, nàng thật sự không biết nên dùng phương thức gì để Thân Tự Cẩm chủ động đi về phía nàng.
Xa Cố Lai đang đánh cược, nàng muốn tranh thủ cơ hội cuối cùng để cải thiện mối quan hệ cứng đờ băng lãnh giữa hai người.
"Hai tháng sau, loại quan hệ này liền kết thúc," nàng nói.
"Tại sao lại là yêu cầu này?" Thân Tự Cẩm trơ như gỗ hỏi. "Chị là muốn cho tôi yêu chị sao?"
Xa Cố Lai rất nhạt kéo môi: "Nếu như có thể, vậy khẳng định là tốt nhất."
"Nếu nhưtôi không yêu chị thì sao?"
Nếu như em không yêu chị...
Xa Cố Lai thì thầm.
Đúng vậy a, nếu như em không yêu chị, vậy chị nên làm cái gì bây giờ?
Chị đã què một chân, chỉ sợ là không còn đuổi kịp em nữa.
Đây đã là cơ hội cuối cùng của nàng. Nếu như lần này quan hệ của hai người cũng giống như cũ không có biến hóa, Xa Cố Lai liền triệt để không còn đường lui.
Trong mấy ngày nằm viện này, Xa Cố Lai đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Quấn quýt không buông sẽ chỉ làm Thân Tự Cẩm thống khổ, Xa Cố Lai hậu tri hậu giác mới phát hiện ra điểm này.
Nàng vừa mới bắt đầu chỉ u mê trong tâm trạng của mình, bất chấp ý nguyện của Thân Tự Cẩm, nhất mực đeo bám. Bây giờ suy nghĩ một chút, điều này chỉ khiến Thân Tự Cẩm càng chán ghét bản thân nàng mà thôi.
Nằm viện mấy ngày nay, nàng luôn tự hỏi, mình rốt cuộc muốn gì chứ?
Nàng cái gì cũng có, nhưng lại như cái gì cũng không có. Mong muốn duy nhất hiện nay chẳng qua là tình yêu của Thân Tự Cẩm.
Nhưng sau khi thấy khuôn mặt khóc thầm của Thân Tự Cẩm, thứ nàng mong muốn lại thay đổi.
Nàng điên cuồng muốn tình yêu của Thân Tự Cẩm, thế nhưng nếu Thân Tự Cẩm không vui vẻ, thì tình yêu đó liền không có ý nghĩa.
Cho nên Xa Cố Lai buông bỏ ý nghĩ muốn dây dưa Thân Tự Cẩm hết cả đời sau. Nàng cho mình một cơ hội cuối cùng —— Hai tháng sau, nếu như Thân Tự Cẩm vẫn như cũ không muốn nhìn thấy nàng...
Vậy thì cứ như vậy đi.
Xa Cố Lai sẽ dựa theo ý muốn của Thân Tự Cẩm, triệt triệt để để rời xa cô.
"Chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ," Xa Cố Lai thần sắc bình tĩnh. "Hai tháng sau, thứ em thiếu chị liền đều trả hết rồi."
Nhưng chị thiếu em, thì cả đời chị cũng không thể trả hết.
Xa Cố Lai nghĩ.
Nhưng nàng sẽ dùng phương thức của mình để trả hết cho Thân Tự Cẩm.
"Được." Dù cho Thân Tự Cẩm có không thích yêu cầu này đến đâu, nhưng đây là điều Xa Cố Lai đòi cô, lời đã nói ra miệng, liền không có lý do từ chối.
Hơn nữa, chỉ là hai tháng mà thôi.
—
Thân Tự Cẩm về đến nhà, Bạch Minh Dục nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của cô liền giật nảy mình: "Sao thế? Chuyện gì xảy ra?"
Thân Tự Cẩm nắm chặt vạt áo của mình, nửa ngồi xổm trên mặt đất. Những cảm xúc đã cố giấu ở bệnh viện lúc này băng liệt tuôn trào.
Trái tim cô khó chịu, cô đứt quãng kể lại mọi chuyện với Bạch Minh Dục.
"Minh Dục, làm sao bây giờ, tớ lại làm tổn thương chị ấy... Tớ đã không đếm hết được đây là lần thứ mấy làm tổn thương chị ấy rồi," Thân Tự Cẩm vô lực dựa vào vai bạn thân, câu nói vụn vỡ: "Tớ và chị ấy có phải là mãi mãi cũng không cách nào cắt đứt được không... Minh Dục, tớ không muốn a."
Bạch Minh Dục thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nghiệt duyên a, nghiệt duyên. Tiểu Cẩm, hai người thật sự không nên gặp nhau, bất kể là đối với chị ta hay đối với cậu."
"Hai người gặp nhau, đều sẽ chỉ khiến lẫn nhau lâm vào trong thống khổ," Bạch Minh Dục cười khổ một tiếng. "Hết lần này tới lần khác lại sống chết đoạn không ra."
—
Trong thời gian Xa Cố Lai nằm viện, Thân Tự Cẩm sẽ đi chăm sóc nàng. Mặc dù nói là đang kết giao, nhưng cách chung sống lại không khác biệt quá nhiều so với bình thường. Thái độ Thân Tự Cẩm vẫn xa cách ôn hòa. Khác biệt duy nhất là Xa Cố Lai cuối cùng đã có thể quang minh chính đại nhìn cô.
Xa Cố Lai không muốn nằm viện. Chân của nàng đã như vậy, bệnh viện cũng không giúp được gì, nên sau khi nằm được mấy ngày liền xuất viện.
Khi ở bệnh viện, Xa Cố Lai có đề cập qua việc muốn hay không ở chung, Thân Tự Cẩm từ chối.
Xa Cố Lai tôn trọng ý kiến của cô.
Nàng xuất viện là do Thân Tự Cẩm đưa về nhà. Cô đưa Xa Cố Lai vào trong phòng.
Đây đại khái là lần đầu tiên cô tỉnh táo đi vào phòng Xa Cố Lai.
Cô tùy ý liếc qua, ánh mắt dừng lại ở một vị trí trên bàn.
Xa Cố Lai nhìn thấy, đi đến bên cạnh cô: "Đây là hộp nhạc bươm bướm trước kia em tặng chị, đáng tiếc nó vỡ rồi. Chị đã từng mảnh từng mảnh ghép lại."
Cái hộp nhạc bươm bướm này Thân Tự Cẩm nhớ rõ đã bị Xa Cố Lai tự tay đập nát, sau đó còn biến mất. Là Xa Cố Lai sau này nhặt về ghép lại sao?
Thân Tự Cẩm sờ vào chiếc hộp nhạc lồi lõm. Hộp nhạc khó ghép, Xa Cố Lai đoán chừng đã tốn rất nhiều công sức mới chậm rãi ghép thành, nhưng bên ngoài vẫn còn những vết nứt nhạt.
Cô vừa nhìn thấy chiếc hộp nhạc này, liền nghĩ đến sự ngu xuẩn của mình năm năm trước. Thân Tự Cẩm buông hộp nhạc xuống.
"Hộp nhạc và hoa thủy tinh em tặng chị, chị đều giữ lại," Xa Cố Lai mở khóa tủ, đặt hộp nhạc và hoa thủy tinh ở cùng một chỗ.
Những động tác này chẳng qua chỉ là ký ức thống khổ của Thân Tự Cẩm, cô không mấy nhiệt tình "ừ" một tiếng.
Xa Cố Lai không nói gì, trầm mặc khóa tủ lại.
"Em đói không?" Xa Cố Lai hỏi. "Hôm nay ở nhà chị cùng ăn đi."
Thân Tự Cẩm không quen cùng Xa Cố Lai trải qua loại sinh hoạt hàng ngày này, nhưng cô bức bách vào mối quan hệ kết giao hoang đường kia, tạm thời không thể từ chối.
"Để tôi làm," Thân Tự Cẩm nói. "Chân chị không tiện, đừng đi lại lung tung."
Lúc ăn cơm, Xa Cố Lai và Thân Tự Cẩm đều không nói lời nào.
Mối quan hệ giữa hai người cực kỳ kỳ lạ và gượng gạo. Rõ ràng không khí vô cùng băng giá, nhưng Xa Cố Lai lại luôn cố gắng kéo hai người vào một nhiệt độ nồng nhiệt hơn, điều này chỉ càng tạo ra sự ngượng nghịu và xấu hổ đến chẳng ra sao.
Thân Tự Cẩm rõ ràng ở ngay trước mắt nàng, nhưng Xa Cố Lai lại không vui vẻ lên nổi.
Thân Tự Cẩm trước kia lúc qua lại với nàng thì thích cười, thích nói chuyện, mà bây giờ lại trầm mặc ít lời, cười cũng không nhiều. Hai người hoàn toàn không có dáng vẻ kết giao.
Xa Cố Lai giật mình nhận ra mình lại đang sa vào những ám ảnh của quá khứ. Nàng cố gắng thoát ra ngay lập tức, bởi nàng hiểu rõ: mỗi lần chìm đắm vào những điều đã qua, nàng lại chỉ chuốc lấy sự hối hận lớn lao, không thể diễn tả bằng lời.
Nàng kìm nén cảm xúc, thay đổi chủ đề bằng một câu hỏi nhàn nhạt: "Ngày mai ngoại ô có triển lãm bươm bướm, em đi cùng chị không?"
Thân Tự Cẩm chớp mắt, rồi chậm rãi đáp: "Tôi muốn đi chơi với Minh Dục."
Xa Cố Lai vẫn mặt dày, cố nén sự căng thẳng trong lòng: "Chị có thể đi cùng được không?"
Thân Tự Cẩm chần chừ, rồi buông ra câu trả lời như một nhát dao: "Chúng tôi đi leo núi."
Động tác của Xa Cố Lai cứng đờ ngay lập tức, miếng thức ăn đang kẹp trên đũa rơi xuống sàn.
Chân của nàng bị què, làm sao có thể leo núi được.
Khoảnh khắc im lặng kéo dài như mấy phút. Xa Cố Lai nhặt miếng thức ăn rơi xuống vứt vào thùng rác, rồi bình tĩnh mở miệng: "Ừm, vậy chị không đi."
Nàng cố gắng mỉm cười, nói thêm: "Em đi chơi vui vẻ. Có chuyện gì khó khăn thì gọi điện thoại cho chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro