
Chương 44
Kỳ nghỉ nhanh chóng kết thúc. Thân Tự Cẩm quay lại trường học đi dạy, Bạch Minh Dục cũng bận rộn công việc trở lại. Các cô đều đã là người lớn, mỗi người có những việc riêng cần phải hoàn thành.
Học sinh vừa trải qua kỳ nghỉ đông, tâm trí đều chưa thật sự ra khỏi kỳ nghỉ, lúc tự học cả lớp râm ran trò chuyện.
Thân Tự Cẩm nhắc nhở nhiều lần để các học sinh yên tĩnh một chút, những đứa trẻ này mới hơi yên tĩnh được.
Thân Tự Cẩm lại khôi phục cuộc sống an tĩnh thường ngày.
Bạch Minh Dục thỉnh thoảng sẽ đến nhà cô ở, hai người sẽ ngồi trong sân trò chuyện, phần lớn thời gian là Thân Tự Cẩm lắng nghe Bạch Minh Dục than phiền.
Thời gian an bình trôi qua, đông đi xuân tới. Khi Thân Tự Cẩm bừng tỉnh lại, cô phát hiện mình đã rất lâu không thấy Xa Cố Lai.
Hai ba tháng nay, căn phòng bên cạnh lẻ loi, vẫn luôn không có người ở.
Cô nghĩ Xa Cố Lai hẳn là từ bỏ cô rồi.
Cô cảm thấy rất tốt.
Cô và Xa Cố Lai đời này chỉ có thể như vậy.
Cho đến khi cô nghe được tin tức về Xa Cố Lai lần nữa, là ở trong tin tức giải trí. Cô vô tình thấy Xa Cố Lai dường như muốn kết hôn với người thừa kế của một tập đoàn nào đó. Có chính xác hay không thì không biết, dù sao phía dưới bình luận rất nhiều, đều cảm thấy thân phận hai người tương đương, rất xứng đôi.
Cũng phải thôi, Xa Cố Lai bất quá mới ba mươi tuổi, xinh đẹp lại mạnh mẽ, nửa kia của nàng khẳng định cũng loá mắt như nàng.
Nếu tin tức là thật, thì từ nay về sau mối ràng buộc giữa cô và Xa Cố Lai đại khái sẽ được xóa bỏ.
Cuộc gặp gỡ của cô và Xa Cố Lai vốn là một sai lầm, những sự quấn quýt rối ren giữa hai người đều là những rắc rối vô nghĩa. Giờ đây nếu có thể chấm dứt triệt để, thì đó hẳn là kết cục tốt nhất cho cả hai.
Thân Tự Cẩm tắt điện thoại di động, không còn quan tâm đến tin tức về Xa Cố Lai nữa.
Đêm hôm sau, Bạch Minh Dục trở về, giống như phát hiện ra một tin tức động trời, cô nàng không kịp chờ đợi nói: "Tiểu Cẩm, cậu thấy hot search hôm nay chưa?"
Thân Tự Cẩm đang đọc sách, nghe vậy đáp lại một câu: "Chưa."
Bạch Minh Dục cầm điện thoại di động, ngồi xuống bên cạnh cô: "Cậu biết không? Xa Cố Lai hôm nay trước mặt mọi người tuyên bố chị ta là người đồng tính, giải thích về cái scandal kết hôn kia."
Thân Tự Cẩm bỏ cuốn sách xuống, cũng có chút không thể tin: "Chị ấy điên rồi sao?"
"Tớ cũng cảm thấy thế," Bạch Minh Dục chậc chậc vài tiếng. "Một người sĩ diện như chị ta, vậy mà nói ra loại chuyện này, vì cái gì a?"
Bạch Minh Dục trăm mối vẫn không có cách giải, cô ấy nghĩ đến điều gì đó, nhìn Thân Tự Cẩm, không dám tin hỏi: "Sẽ không phải là vì cậu chứ, Tiểu Cẩm?"
"Không có khả năng," Thân Tự Cẩm không chút suy nghĩ từ chối.
"Vậy chị ta nổi điên làm gì?" Bạch Minh Dục nằm ườn trên giường: "Chị ta là một nhân vật công chúng, sao lại lỗ mãng tuyên bố xu hướng tính dục của bản thân như vậy?"
"Còn nói thích nữ? Tớ cũng không thấy chị ta có thích người đồng tính nào. Chị ta ngay cả cậu cũng không thích mà."
Không chỉ Bạch Minh Dục không hiểu nổi nàng, ngay cả bản thân Thân Tự Cẩm cũng không hiểu Xa Cố Lai rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Trước kia khi các cô còn qua lại, Xa Cố Lai rất không thích có người biết mối quan hệ của họ, hai người sống như tình nhân bí mật.
Nàng là đập nồi dìm thuyền hay là cam chịu đây?
Hành động này quả thực quá thiếu lý trí, Xa Cố Lai là một người trưởng thành, sao lại thiếu chừng mực đến thế?
Xa Cố Lai so với trước kia còn điên hơn rồi.
Xa Cố Lai lại một tháng chưa từng xuất hiện trước mặt cô.
Đợi đến khi thời tiết chuyển nóng, Thân Tự Cẩm nghỉ ngơi cuối tuần. Hôm nay Bạch Minh Dục không về, cô không muốn nấu cơm, liền quyết định đi đến một quán mì quen để dùng bữa.
"Chú Trần, vẫn như cũ ạ." Thân Tự Cẩm đi tới một tiệm mì phhong cách cổ, sạch sẽ, nói với ông chủ.
"Tiểu Thân à, lâu rồi không thấy con nha." Ông chủ là một người đàn ông trung niên nhiệt tình. "Tìm chỗ ngồi xuống đi, chú làm xong nhanh thôi."
Thân Tự Cẩm tìm một chỗ ở góc khuất ngồi xuống.
Quán này làm ăn rất tốt, rất nhanh đã đầy người. Một giọng nữ khàn khàn hỏi Thân Tự Cẩm: "Chị có thể ngồi đối diện em không?"
Thân Tự Cẩm đang xem điện thoại, nghe vậy vô ý thức nói: "À, được, có thể."
Người phụ nữ ngồi xuống đối diện cô. Thân Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt dừng lại.
"Xa Cố Lai?"
Sở dĩ hoang mang, là bởi vì Xa Cố Lai trước mắt có chút khác biệt so với trước kia.
Nàng gầy đi rất nhiều, cằm thật nhọn, đôi mắt phượng xinh đẹp mất đi vẻ rạng rỡ ngày nào, chỉ còn đầy vẻ mệt mỏi. Quầng thâm dưới mí mắt rất nặng.
Khuôn mặt trắng nõn đến mức không còn chút sinh khí nào, ngũ quan mang vẻ tinh xảo không còn chút sức sống, mặc dù vẫn còn rất xinh đẹp, nhưng lại mang theo một chút sắc thái u ám.
Xa Cố Lai ừ một tiếng, coi như đáp lại.
Thân Tự Cẩm không nói gì, hai người đã gần ba tháng không gặp mặt, cô không biết nên nói gì.
Vốn dĩ đã không còn gì để nói.
Hai người mặt đối mặt im lặng.
Thân Tự Cẩm cúi đầu ăn mì, không nói một lời.
Xa Cố Lai ngược lại không động đến bát mì, chỉ đột nhiên nói: "Chị không có ý định kết hôn với người khác."
Động tác của Thân Tự Cẩm dừng lại, cô ôn hòa nói: "Chị nói điều này với tôi làm gì?"
"Chị chỉ là muốn nói cho em biết một tiếng," Xa Cố Lai nhìn thẳng vào cô. "Trên mạng có rất nhiều scandal chị muốn kết hôn với người khác, em đừng tin."
Thân Tự Cẩm thầm nghĩ, không thể để cô ăn ngon lành bát mì này sao?
Cô nói chậm rãi: "Cho nên chị liền nói sự kiện đó trên mạng?"
Xa Cố Lai từ chối cho ý kiến: "Chị chỉ là nói một sự thật, chị đích xác thích phụ nữ, mà người kia là ai, em biết."
Lại đến nữa.
Ba tháng không gặp, Xa Cố Lai lại nói những lời giả tạo này trước mặt cô.
"Xa Cố Lai," Thân Tự Cẩm biểu cảm không màng danh lợi, ôn hòa và bình tĩnh: "Chị thích ai không có liên quan gì đến tôi. Chị rất ưu tú, tôi không thể đạt đến độ cao của chị, chị đi tìm người tốt hơn đi."
Giọng Xa Cố Lai rất khàn, như thể sự khản đặc đến từ sự mệt mỏi đã kéo dài rất lâu.
"Chị không tìm thấy người nào tốt hơn em."
Thân Tự Cẩm nhắm mắt lại: "Chị vẫn cố ý nhắc đến những lời giả dối, hư tình đó sao?"
"Tình yêu chị dành cho em không có nửa điểm hư giả."
Thân Tự Cẩm không muốn nghe, cô không thể chấp nhận những lời thâm tình này: "Nếu chị đến là để nói với tôi những chuyện này, tôi sẽ đi."
"Chờ một chút." Xa Cố Lai trầm mặc một giây, từ trong túi lấy ra một quyển album ảnh, đưa cho cô.
"Đây là ảnh của bà ngoại em."
Đồng tử Thân Tự Cẩm nhanh chóng co rút lại. Tay cô run rẩy nhẹ, không thể tin đưa tay ra nhận lấy.
"Bà trước đây là thành viên của nhóm "Đoàn Nguyện Vọng", bên trong có rất nhiều ảnh của bà thời điểm đó," Xa Cố Lai ngừng một chút, nói tiếp: "Còn có ảnh chụp chung của em và bà. Bà đã nhờ một y tá, mỗi lần em đến thăm bà, y tá sẽ ghi lại những khoảnh khắc hai người ở bên nhau. Sau đó y tá nghỉ việc nửa chừng, các đoạn ghi hình đều ở trong tay bà ấy, chưa kịp gửi cho bà ngoại em."
Thân Tự Cẩm nhìn xem những bức ảnh này, trên đó đều là ảnh bà ngoại lúc thân thể còn khỏe mạnh, còn có cả những bức ảnh cô chăm sóc bà.
Sau khi bà ngoại qua đời, Thân Tự Cẩm đã từng có một khoảng thời gian vô cùng nhớ thương bà. Cô rất nhớ bà, nhưng cô không có tấm ảnh nào của bà.
Lúc bà ngoại còn sống, cô không nghĩ đến việc chụp vài tấm hình. Đến khi bà qua đời, Thân Tự Cẩm mới hối hận vì không chụp, dẫn đến năm năm qua cô nhớ bà, nhưng lại không có ảnh để hoài niệm.
Nhìn những bức ảnh này, Thân Tự Cẩm nhớ lại từng khoảnh khắc bà ngoại che chở cô ở trong viện dưỡng lão. Bà ngoại sẽ từ ái xoa đầu cô, gọi cô ai da, và cũng sẽ kéo cô lại vỗ vỗ lưng khi cô đau lòng.
Đó là người nhà tốt nhất đối với cô trong quá khứ.
Hốc mắt Thân Tự Cẩm nhanh chóng đỏ lên.
Xa Cố Lai lại lấy ra một chiếc vòng tay: "Chiếc vòng tay này là bà ngoại dự định tặng cho em vào lúc em kết hôn, nhưng nó đã bị người ta trộm mất trong thời gian bà nằm viện."
Thân Tự Cẩm nhìn xem chiếc vòng tay, hốc mắt ướt át, nghẹn ngào nói: "Đó là tặng cho Thân Tự Cẩm chân chính, không phải cho tôi, tôi không phải Thân Tự Cẩm đó."
"Đây là đặc biệt dành cho em." Xa Cố Lai nhìn khuôn mặt nức nở của cô, tâm tình cũng trở nên khó chịu. "Nghe y tá chăm sóc bà nói, bà có hai chiếc vòng tay. Một chiếc đã bị bà chôn xuống mộ, chiếc còn lại định để lại cho em. Chị nghĩ, bà ngoại có lẽ biết em không phải Thân Tự Cẩm thật, bởi vậy bà đem một chiếc vòng chôn sâu vào lòng đất cho người cháu gái đã thật sự biến mất của bà, còn chiếc này thì để lại cho em."
Thân Tự Cẩm cuối cùng cũng không kiên trì nổi, cô ôm mặt, nước mắt tuôn trào ngay lập tức, đầu cúi gằm, khóc không thành tiếng.
Mấy tháng này Xa Cố Lai quả thực không thể dùng từ mệt mỏi để hình dung. Người nhận nuôi nàng trước kia đến tìm nàng đòi tiền, còn dọa sẽ phải chặt đứt ngón tay nàng và người nàng quan tâm. Xa Cố Lai sợ Thân Tự Cẩm bị liên lụy, liền không về đây, mà luôn ở trung tâm thành phố để xử lý kẻ điên đó.
Đúng lúc công ty xảy ra khủng hoảng, các cổ đông đại loạn, Xa Cố Lai lại phải đi xử lý chuyện công ty.
Đợi đến khi đưa được kẻ điên kia vào tù, công ty cũng quét sạch nội loạn, đã qua hai tháng.
Nhưng chuyện của nàng vẫn chưa xong. Chuyện vòng tay của bà ngoại mà nàng nhờ Tiểu Hứa điều tra trước đó đã có manh mối. Rất sớm Tiểu Hứa đã nói với nàng bà ngoại Thân Tự Cẩm từng có một chiếc vòng tay, nhưng một hôm lại không thấy đâu. Bà ngoại vì chuyện này còn bị bệnh rất lâu. Thân Tự Cẩm đã thức trắng chăm sóc bà vài ngày. Khi đó, bà lão vừa mới qua đời, tinh thần Thân Tự Cẩm không ổn định, Xa Cố Lai bận rộn chuyện của Thân Tự Cẩm nên đã quên bẵng chuyện này.
Sau này đột nhiên nhớ tới, nàng liền cho người điều tra. Nàng cảm thấy chiếc vòng tay này có thể là thứ bà ngoại muốn tặng cho Thân Tự Cẩm.
Khi đó Thân Tự Cẩm đã chết hơn ba năm, Xa Cố Lai muốn tìm ra, sau đó đốt cho cô, dù sao đây cũng là di vật cuối cùng của bà ngoại cô, nàng tin Thân Tự Cẩm sẽ vui vẻ.
Tiểu Hứa chỉ tìm được một y tá đáng nghi, nhưng y tá đó đã sớm từ chức, hiện tại cũng không biết đi đâu. Không còn cách nào, Xa Cố Lai chỉ có thể xin nhờ người khác cố gắng tìm kiếm.
Mà gần đây rốt cuộc tìm được người y tá kia, Xa Cố Lai vừa giảu quyết xong chuyện khủng hoảng trong công ty, lại ngựa không ngừng vó câu bôn ba vì chuyện này.
Bận rộn một tháng, may mà tìm được. Không chỉ thế, nàng còn đào được thêm nhiều thông tin liên quan đến bà ngoại từ y tá này, ví dụ như những đoạn ghi chép về bà và Thân Tự Cẩm.
Tất cả những thứ này, Xa Cố Lai đều muốn tìm cho Thân Tự Cẩm.
Nàng biết bà đối với cô rất quan trọng.
Sau khi tìm được tất cả, thân thể Xa Cố Lai cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, phải nằm viện vài ngày. Vừa tỉnh lại, nàng đã vội vàng chạy đến đây.
Mọi nỗ lực này hẳn là không uổng phí đi.
*Thân Tự Cẩm sẽ cảm thấy những thứ này có ý nghĩa. *
Giọng Thân Tự Cẩm mang theo tiếng khóc nức nở, thì thầm: "Bà ngoại..."
Hóa ra bà ngoại biết cô không phải Thân Tự Cẩm chân chính, nhưng vẫn coi cô như cháu ruột, thậm chí còn chuẩn bị vòng tay cho cô.
Thân Tự Cẩm khóc vai run run.
Xa Cố Lai lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.
Cốc cốc cốc ——
Các cô ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Thân Tự Cẩm cúi đầu rơi lệ, không chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Tiểu Hứa ở bên ngoài gõ kính cửa, dùng khẩu hình nói với Xa Cố Lai: "Xa tổng, thân thể, bệnh viện."
Xa Cố Lai nghĩ Thân Tự Cẩm hiện tại hẳn là cũng không cần nàng nữa, chuyện nàng làm đã xong. Nàng đứng lên, nhìn thật sâu vào Thân Tự Cẩm đang khóc thầm, rồi bước đi.
"Xa tổng à, chị còn đang nằm viện, sao lại chạy ra ngoài thế ạ?" Tiểu Hứa sợ hãi tim muốn nhảy ra ngoài.
"Cô trông chừng em ấy," Xa Cố Lai nói. "Nhìn em ấy an toàn về đến nhà, rồi cô hãy trở lại."
"Vậy còn chị?"
"Một mình tôi về."
Ngày hôm đó Thân Tự Cẩm đã khóc rất lâu, cô đem tất cả những vật này cẩn thận cất giữ.
Xa Cố Lai ở bệnh viện mấy ngày, rồi trở về căn phòng đối diện.
Ngay ngày nàng trở về, có người gõ cửa.
Nàng mở cửa, là Thân Tự Cẩm.
Xa Cố Lai dường như nhìn ra ý định của cô, cười khổ một tiếng: "Em đến để trả lại ân tình chochị sao?"
Thân Tự Cẩm gật đầu: "Cảm ơn chị vì những thứ này. Chị cần gì không? Tôi sẽ trả cho chị."
Xa Cố Lai buông thõng mắt: "Em vui vẻ không?"
"Cái gì?" Thân Tự Cẩm đầu tiên là mơ hồ một chút, rồi kịp phản ứng, nói: "Vui vẻ."
"Em vui vẻ là được rồi, hãy dùng điều đó làm thù lao của tôi."
"Không..." Thân Tự Cẩm cau mày: "Điều này làm sao có thể..."
Xa Cố Lai ngắt lời cô, bình thản nói: "Không có gì có thể hay không."
"Thân Tự Cẩm, chuyện đến nước này, không có gì có thể khiến chị vui sướng. Chỉ cần em vui, thì chị liền thật sự vui."
Xa Cố Lai mới ra viện, gương mặt vẫn còn tái nhợt vì bệnh, giọng nói cũng trộn lẫn một chút khàn khàn.
Thấy Thân Tự Cẩm còn đang do dự, rõ ràng vẫn muốn tạo khoảng cách với nàng, trái tim Xa Cố Lai trống rỗng. Nàng không mang theo cảm xúc gì mở lời: "Hơn nữa chuyện này không tốn của chị quá nhiều sức lực."
"Chị có được rất dễ dàng, không cần tính toán," Xa Cố Lai khẽ cong môi, nụ cười mang theo vị đắng chát không rõ ràng. "Nếu như còn cảm thấy mắc nợ, lần sau làm bánh ngọt, tặng cho chị một phần đi."
Thân Tự Cẩm kinh ngạc nhìn nàng.
"Chị có chút mệt mỏi," Xa Cố Lai nói. "Em cũng về nghỉ ngơi đi."
Nói xong Xa Cố Lai liền đóng cửa lại.
Thân Tự Cẩm về đến nhà, Chó Con dụi dụi vào chân cô.
Thân Tự Cẩm lại không có tâm tư chơi đùa với Chó Con.
Nói thật, cô rất cảm ơn Xa Cố Lai đã đưa cho cô những thứ này.
Cô không muốn nợ Xa Cố Lai, cô đích xác đặc biệt cảm ơn nàng, cho nên lại càng muốn dùng thứ gì khác để trả hết ận tình này. Cô sợ hãi chuyện này sẽ lại kéo mối quan hệ giữa cô và Xa Cố Lai lại gần nhau.
Nàng chỉ muốn đối xử với Xa Cố Lai như một người xa lạ tốt bụng, sau khi trả hết ân tình thì sẽ không gặp lại nhau nữa.
Nhưng Xa Cố Lai lại rất sợ hãi việc cô muốn cảm tạ nàng.
Thật giống như Xa Cố Lai không muốn cắt đứt quan hệ với cô.
Xa Cố Lai.
Chị đang nghĩ gì.
Chị lại vì sao làm như vậy chứ?
Ngày hôm sau, Thân Tự Cẩm quả nhiên làm rất nhiều bánh ngọt cho nàng.
Xa Cố Lai nhận lấy, giọng nói nhạt nhẽo: "Chị nhận bánh ngọt của em, có phải là sau này chúng ta vẫn không thể tới gần nhau?"
Ngữ điệu Thân Tự Cẩm từ tốn, nhu hòa như lông vũ: "Xa Cố Lai, tôi thật sự rất cảm tạ chị đã làm chuyện này. Nếu bánh ngọt không thể trả hết ân tình, chị còn cần gì nữa không, tôi đều sẽ cố gắng đáp ứng."
Ngụ ý, sau này hai người cứ thế mà kết thúc đi.
Xa Cố Lai cảm thấy gió lạnh không ngừng rót vào trái tim, trong lồng ngực nàng đều là sự trống rỗng lạnh lẽo.
Thân Tự Cẩm ngây thơ, nhưng cũng tuyệt tình.
Vô luận nàng làm thế nào, Thân Tự Cẩm cũng sẽ không tiến thêm một bước nữa.
Xa Cố Lai trách không được bất kỳ ai.
Đây là nàng tự tay biến Thân Tự Cẩm thành như vậy.
Mọi quả đắng, nàng đều phải trầm mặc nuốt xuống.
Được rồi.
*Ít nhất Thân Tự Cẩm vui vẻ. *
*Vậy thì chuyện nàng làm có ý nghĩa. *
"Không cần," Xa Cố Lai mang theo bánh ngọt. "Đã đủ rồi, bánh ngọt chị sẽ ăn thật ngon."
Thân Tự Cẩm cười cười: "Được. Vậy tạm biệt."
Xa Cố Lai đóng cửa lại.
Ngày hôm đó, Xa Cố Lai đã ăn hết tất cả bánh ngọt của Thân Tự Cẩm. Nàng không thích bơ sữa, thậm chí có chút buồn nôn, nhưng nàng đã chịu đựng sự khó chịu đó mà ăn từng miếng, từng miếng.
Nàng ăn rất gian nan, đến cuối cùng thậm chí có lúc ăn một miếng lại nôn ra một ngụm.
Nàng ăn rất liều mạng, cứ như là đang bồi thường lại cho những chiếc bánh ngọt mà nàng đã phụ lòng Thân Tự Cẩm năm năm trước.
—
Xa Cố Lai quả nhiên giống như Thân Tự Cẩm nghĩ, rất ít xuất hiện trước mắt cô.
Từ khi Xa Cố Lai đưa di vật của bà ngoại cho cô, ác mộng của Thân Tự Cẩm đã giảm đi rất nhiều, ù tai cũng đang dần dần thuyên giảm.
Nhiệt độ ngày càng nóng, Thân Tự Cẩm thay quần áo mỏng hơn. Hôm nay là thứ Sáu, trường học không có lớp tự học buổi tối.
Thân Tự Cẩm dạy tiết học cuối cùng. Sắp đến lúc tan lớp, Đàm Dao đột nhiên nói: "Thân lão sư, em có thể xin cô một việc được không ạ?"
"Có chuyện gì thế?"
"Tối nay cô có thể dạy thêm cho em một chút bài tập được không ạ?" Sắc mặt Đàm Dao có chút kỳ quái.
Đồng thời, mấy học sinh trong lớp cũng lên tiếng theo: "Em cũng muốn ạ, Thân lão sư, tối nay cô có thể dạy chúng em không?"
Thân Tự Cẩm không suy nghĩ nhiều, dù sao cũng sắp thi cấp ba, học sinh chăm chỉ là chuyện bình thường.
"Được, các em định đến trường học à?"
"Có thể đến nhà em không ạ?" Lớp trưởng nói. "Nhà em không có ai đâu ạ."
"Được rồi."
Hôm nay Bạch Minh Dục lại đi quay phim. Thân Tự Cẩm chuẩn bị một chút, liền theo bản đồ trong lớp đến địa điểm đã chỉ định.
Cô đến cửa, lại phát hiện nơi này rất giống một dinh thự, trang trí đặc biệt đẹp, chỉ là bên trong không có đèn.
Chưa đến sao?
Thân Tự Cẩm giấu đi nghi hoặc trong lòng. Lớp trưởng đã nói mật mã cho cô, cô nhập các con số vào.
Sau đó mở cửa, bên trong đen kịt một màu, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Cô nhíu mày, nghi ngờ mình đi nhầm chỗ.
Một giây sau, chỉ thấy trong bóng tối, từng con bươm bướm sáng lên. Chúng lớn nhỏ khác nhau, lơ lửng trong phòng tối, như những đom đóm vậy, nhẹ nhàng và mộng ảo bay lượn.
Mắt Thân Tự Cẩm hơi mở to.
"Thân lão sư, chúc mừng sinh nhật!"
Một chiếc đèn ngủ được bật sáng, chiếu rọi khuôn mặt của các học sinh. Cả lớp đẩy một chiếc bánh kem bươm bướm to lớn, chậm rãi tiến về phía cô.
Thân Tự Cẩm kinh ngạc bịt miệng lại.
"Tiểu Cẩm, chúc mừng sinh nhật nha." Bạch Minh Dục bước ra từ bóng tối, cầm một chiếc vương miện sinh nhật, đội lên đầu cô.
"Các em tại sao lại biết sinh nhật của cô?"
Thân Tự Cẩm đã quên mất hôm nay là sinh nhật mình. Kể từ cái sinh nhật không vui năm năm trước, Thân Tự Cẩm sau này liền không còn đón sinh nhật nữa.
Dần dà, cô quên luôn sinh nhật của mình.
"Đàm Dao nói," một học sinh nói.
Thân Tự Cẩm nhìn về phía Đàm Dao.
Đàm Dao đạm thanh: "Tỷ tỷ em nói cho em, yên tâm, chị ấy không đến."
Cô bé thấy Thân Tự Cẩm dường như thở phào nhẹ nhõm, Đàm Dao cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
"Lão sư, cảm ơn cô đã luôn không chê bai chúng em, kiên nhẫn dạy dỗ chúng em," Lớp trưởng nói. "Cả lớp chúng em chúc cô sinh nhật vui vẻ, thật hạnh phúc ạ!"
Cả lớp đều phụ họa theo lời lớp trưởng.
Khuôn mặt những người thiếu niên chân thành và nhiệt liệt.
Thân Tự Cẩm không nhịn được cười, chân thành nói: "Cảm ơn các em."
"Lão sư." Tiêu Sâm dâng lên quà của mình, ánh mắt chân thành: "Cảm ơn cô đã trông nom em."
Thân Tự Cẩm nhận lấy: "Cảm ơn em, bạn Tiêu Sâm."
"Còn có quà của em nữa, lão sư ——"
Các bạn cùng lớp đều đặc biệt tích cực muốn đưa quà cho Thân Tự Cẩm xem.
Bạch Minh Dục suýt nữa bị những đứa trẻ này chen bay ra ngoài.
Thân Tự Cẩm bị bọn nhỏ bao vây, Bạch Minh Dục nhìn Thân Tự Cẩm, chân tâm vui vẻ thay cho cô.
Cả phòng vô cùng náo nhiệt, những con bươm bướm pha lê sáng lấp lánh. Các học sinh đều nhiệt tình muốn bôi bánh ngọt lên mặt Thân Tự Cẩm. Thân Tự Cẩm được Tiêu Sâm và Bạch Minh Dục bảo vệ, chết sống không cho các em bôi.
Đáng tiếc là không bảo vệ được, chính họ cũng bị bôi luôn.
Thân Tự Cẩm chưa bao giờ có một sinh nhật náo nhiệt, vui vẻ như ngày hôm nay. Nơi đây có bươm bướm cô thích, có những học sinh đáng yêu, và có cả bạn thân của cô.
Đây chính là sinh nhật vui sướng nhất trong hai mươi sáu năm cuộc đời cô.
Trong góc khuất không ai biết, Đàm Dao hỏi Xa Cố Lai: "Chị Cố Lai, chị không vào chúc mừng sinh nhật lão sư sao?"
Xa Cố Lai đứng trong góc nhỏ, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của Thân Tự Cẩm: "Chị đi làm gì?"
"Hôm nay là sinh nhật em ấy, chị đi, em ấy sẽ không vui." Xa Cố Lai đạm thanh: "Ai lại thích nhìn thấy người mình không muốn gặp trong ngày sinh nhật chứ."
"Vậy chị làm nhiều như vậy, có cam tâm không?" Đàm Dao cũng nhìn đám đông náo nhiệt. "Chị bảo em tổ chức sinh nhật cho lão sư, bao trọn căn dinh thự này, còn tốn một tháng thời gian đốc thúc người làm nhiều bươm bướm pha lê như vậy, lại còn bảo em lừa lão sư là chị không đến. Chị, ý nghĩa chị làm những chuyện này là ở đâu?"
Đúng vậy à, ý nghĩa ở đâu chứ?
Kể từ khi nàng trở lại nơi này, gặp phải Thân Tự Cẩm trùng sinh, gần như ai cũng muốn hỏi nàng làm những chuyện này có ý nghĩa gì?
Ngươi làm tất cả những điều này có ý nghĩa gì?
Không có ý nghĩa.
Thật là không có ý nghĩa sao?
Chuyện đến nước này, nàng đã không biết cái gì mới là có ý nghĩa.
Nàng hiện tại chỉ là muốn nhìn thấy một Thân Tự Cẩm vui vẻ, hạnh phúc.
Một Thân Tự Cẩm bị người khác chen chúc, không hề cô độc.
Điều này có lẽ chính là ý nghĩa nàng làm những chuyện này.
"Trẻ con đừng có nhiều tò mò như vậy," Xa Cố Lai khoanh tay trước ngực, tư thế tùy ý. "Đi chúc mừng sinh nhật Thân lão sư của em đi."
"Vậy còn chị?"
"Đây không phải nơi chị nên ở," Xa Cố Lai bình tĩnh nói. "Đi đây."
Cánh cửa được mở ra, Xa Cố Lai đi ra ngoài. Ngoại trừ Đàm Dao, không ai chú ý đến nàng.
Cánh cửa đóng lại, ngăn cách hai không gian hoàn toàn trái ngược.
Bên trong cửa ấm áp, huyên náo. Ngoài cửa cô độc, thanh lãnh.
Xa Cố Lai đút hai tay vào túi, chậm rãi bước tới phía trước.
Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn, cứ như vậy có thể vượt qua cánh cửa mà thấy nụ cười rạng rỡ vô cùng của Thân Tự Cẩm.
Nàng thu hồi ánh mắt, lẻ loi đi tiếp về phía trước.
Tiểu Cẩm, chúc mừng sinh nhật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro