
Chương 42
Tiểu Hứa đã làm việc bên cạnh Xa Cố Lai ít nhất bảy tám năm, tự cho mình là người hiểu rõ lão ban3 của mình.
Thế nhưng, từ sau cái chết của Thân Tự Cẩm năm năm trước, Tiểu Hứa lại càng lúc càng không thể hiểu nổi Xa Cố Lai.
Năm năm này, Xa Cố Lai gần như là cái xác không hồn, giống như một cỗ máy móc làm việc không có cảm xúc.
Trong mắt Tiểu Hứa, nàng luôn luôn cường đại, lãnh đạm, chưa bao giờ như hôm nay, chật vật nằm trên mặt đất, ôm bụng, trên trán đổ ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
Giống như một người vừa bị vứt bỏ vậy.
Xa Cố Lai say khướt cả người, lẩm bẩm một câu.
Tiểu Hứa ghé sát lại mới có thể nghe rõ.
"Thật xin lỗi..."
Xa Cố Lai nói chính là câu này.
Thật xin lỗi ai đây?
Tiểu Hứa nghĩ, chắc hẳn là Thân Tự Cẩm đã chết rồi.
Đáng tiếc người đã khuất, lời xin lỗi cũng không còn ý nghĩa, bất quá chỉ làm tăng thêm sự hối hận.
Xa Cố Lai vì uống quá nhiều rượu trắng, sau khi được đưa về đã nôn lên nôn xuống, gần như muốn phun cả mật xnah mật vàng ra ngoài.
Mấy ngày này nàng hầu như không a8n gì, chỉ có thể ăn chút đồ ăn thanh đạm.
Nàng không hề oán than, nàng biết đây là điều nàng nên nhận lấy.
Càng gần đến giao thừa, tình trạng tinh thần của Thân Tự Cẩm bắt đầu chậm rãi không ổn định.
Từ khi trùng sinh đến nay, mỗi năm đều như vậy. Trong khoảng thời gian sắp đến giao thừa này, ảo giác của cô lại trở nên nghiêm trọng hơn.
Cô luôn luôn có thể nhìn thấy người bà đã mất.
Khoảng thời gian này đối với cô là đau khổ. Cô thường xuyên nghĩ đến năm mới đầu tiên bà ngoại và cô cùng đón, cũng là năm cuối cùng.
Năm nay cũng không ngoại lệ, cô luôn cảm giác có người theo dõi cô.
Hôm nay, cô đang lúi húi trong bếp lấy đồ ăn, Bạch Minh Dục đột nhiên bước vào, đặt một con dao trước mắt cô.
"Đây là dao gọt hoa quả cậu bảo tớ mua."
Thân Tự Cẩm thấy có người đưa dao cho mình, nghĩ lầm Bạch Minh Dục muốn hại cô, không chút suy nghĩ đẩy Bạch Minh Dục một cái.
Bạch Minh Dục lưng đụng vào bồn rửa, không cẩn thận đụng phải cái ly phía trên.
Bành ——
Cái ly vỡ vụn trên mặt đất.
"Eo của tớ—" Bạch Minh Dục đỡ eo, biểu cảm nhăn nhó.
Thân Tự Cẩm tỉnh khỏi cơn phán đoán sai lầm của mình, nhìn thấy Bạch Minh Dục đang ôm eo, cô mới ý thức được mình đã làm gì.
Mấy ngày nay cô luôn cảm thấy mọi người đều muốn hại mình, thường xuyên thất thần, nên không hề nhận ra người trước mắt là Bạch Minh Dục.
"Minh Dục, thật xin lỗi!" Thân Tự Cẩm áy náy, vội vàng đi đỡ eo cô ấy: "Cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì, không có việc gì," Bạch Minh Dục cười hì hì nói, "Chỉ đụng một cái thôi mà, tớ còn trẻ, không sao đâu."
Thân Tự Cẩm mím môi, mắt hạnh hơi cụp xuống, mặt mày lộ vẻ áy náy nồng đậm: "Thật xin lỗi... Minh Dục, tớ..."
Cô định nói mình đầu óc có chút vấn đề, nhưng Bạch Minh Dục đã vỗ vỗ vai cô: "Chuyện nhỏ thôi mà, không cần cảm thấy áy náy. À đúng rồi, cậu cẩn thận mảnh vỡ thủy tinh trên sàn nhé."
Thân Tự Cẩm cầm chổi quét dọn mảnh vỡ.
Bạch Minh Dục đi đổ rác, Thân Tự Cẩm nhìn xem tay mình, đột nhiên khó chịu che lấy mặt.
Cô đang áy náy vì đã làm tổn thương bạn bè.
Đồng thời, cô cũng chán ghét bản thân cô là không bình thường.
Mình vậy mà đã làm tổn thương người bên cạnh.
Mấy ngày sau đó, Thân Tự Cẩm vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ mình sẽ lại làm tổn thương Bạch Minh Dục.
May mắn là, sau ngày hôm đó, cô không còn làm tổn thương cô ấy nữa.
Bạch Minh Dục là một đạo diễn, gần đây có cảnh phim cần cô ấy giám chế, nên mấy ngày nay đều không về nhà thường xuyên.
Thân Tự Cẩm ở trong sân nhà mình, đang treo đèn lồng lên tường. Năm nay Bạch Minh Dục muốn cùng cô ăn Tết.
Đang bận rộn dở chừng, có người gõ cửa. Thân Tự Cẩm đặt chiếc đèn lồng đang cầm xuống, rồi mở cửa.
"Bà Trần." Thân Tự Cẩm hỏi, "Bà có chuyện gì không ạ?"
Bà lão có tướng mạo khắc khổ ném chiếc bánh ngọt đã hư trong tay vào người Thân Tự Cẩm, giọng nói chói tai: "Mày cái con ranh chết tiệt kia sao lại cho cháu tao ăn cái thứ rác rưởi gì vậy hả! Cháu tao ăn bánh của mày xong, cả mặt đỏ rần, cứ ngứa mãi thôi!"
Quần áo Thân Tự Cẩm bị dính một mảng bánh ngọt. Cô mím môi, cố gắng kiềm chế sự bực bội, nhẫn nại nói: "Cháu nhà bà có lẽ bị dị ứng rồi, cháu không biết cháu nhà bà dị ứng với bơ, cháu xin lỗi."
Bà lão không chịu bỏ qua: "Ai biết mày có phải cố ý không, con ranh mày nhìn thì ngoan, nhưng thực chất tâm địa rất xấu!"
Giọng bà lão cực lớn, lại sắc nhọn, giống như quạ đen kêu bậy, khiến hàng xóm xung quanh đều nghe tiếng chạy ra xem náo nhiệt.
Trái tim Thân Tự Cẩm bị tiếng gào của bà ta làm cho không thoải mái. Lòng tốt của cô cũng có giới hạn, cô cố nhịn không vui, ôn tồn nói: "Bà Trần, cháu không hề có ý nghĩ đó. Cháu thật sự không biết cháu nhà bà dị ứng, nếu không cháu đã không đưa cho bé rồi."
Các hàng xóm xung quanh đều lên tiếng bênh vực Thân Tự Cẩm.
Bà lão không chịu nghe, bà ta là người nổi danh vô lại trong khu này, chanh chua, thô lỗ vì ít học, và cực kỳ bao che khuyết điểm, chỉ tin vào ý nghĩ của mình.
"Con ranh chết tiệt kia, mày còn không chịu thừa nhận!" Bà lão thô lỗ và vô lễ đâm vào người cô: "Tâm địa thật sự là ác độc, trách không được mấy năm nay đều có một mình, người nhà mày đoán chừng đều không cần cái đứa con gái độc ác như mày đi!"
Tai Thân Tự Cẩm đột nhiên vang lên một trận ù tai sắc bén, tiếng ong ong văng vẳng trong tai. Trong một khoảnh khắc, cô như nghe thấy lời trách cứ của mẹ cô.
Tai cô đau buốt, gần như sắp đứng không vững.
Có người không chịu nổi, tiến đến kéo bà lão: "Bà là người lớn sao lại đi bắt nạt một đứa trẻ như vậy, có ý nghĩa gì không hả?"
Bà lão hất tay anh ta ra: "Cái con ranh chết tiệt này chính là ác độc, là đồ không ai dạy dỗ, suýt chút nữa muốn hạ độc chết cháu trai bảo bối của tao, tao phải dạy dỗ nó!"
Tay bà ta vừa định giơ lên, Xa Cố Lai đã nắm lấy tay bà ta, rồi quăng ra phía sau. Bà lão loạng choạng mấy bước, trực tiếp ngã nhào xuống đất, bà ta ôm eo ai u ai u kêu mãi, rồi chỉ về phía Xa Cố Lai mắng: "Mày cái con ranh này sao lại đối xử với người già như vậy, mày cũng là đồ không ai dạy à!"
"Đúng." Xa Cố Lai lạnh lùng nhìn xem bà ta, "Tôi chính là không ai dạy."
Nàng nhìn xuống bà lão, giọng băng lãnh: "Tôi sẽ không tôn trọng người già, bà nếu còn dám tìm emấy gây chuyện, tôi không ngại làm một vài chuyện thiếu giáo dục đối với bà."
Các hàng xóm vội vàng kéo bà lão đi, bà lão vừa đi vừa hùng hổ mắng chửi.
Xa Cố Lai híp mắt lại.
Vốn dĩ nàng đang làm việc trong nhà, nhưng nghe thấy tiếng ồn ào, lại là từ phía nhà Thân Tự Cẩm truyền tới, nàng không chút suy nghĩ đi đến ban công, thấy bà lão đang mắng Thân Tự Cẩm, liền vội vã đi xuống lầu.
Và kết quả là chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Nàng xoay người, nhìn về phía Thân Tự Cẩm.
Đôi mắt Thân Tự Cẩm kinh ngạc, biểu cảm trống rỗng, rồi cô chậm rãi bước vào sân.
Xa Cố Lai thấy biểu cảm cô không ổn, không yên tâm, không kịp hỏi ý kiến cô đã bước theo vào.
Thân Tự Cẩm tiến vào trong nhà, bên tai là tiếng cười gằn râm ran, rất ồn ào. Cô quen thuộc dường như phớt lờ chúng.
Cô đi rất chậm.
Bởi vì có người theo dõi nàng, Thân Tự Cẩm nhìn xung quanh, cô thấy rất nhiều khuôn mặt mờ ảo màu xám, dường như đang mở ra những nụ cười dữ tợn khoa trương, đồng loạt nhìn thẳng vào cô.
Thân Tự Cẩm định làm như quá khứ, coi nhẹ bọn họ.
Đằng sau có tiếng bước chân. Thân Tự Cẩm cầm lấy một cây dao gọt trái cây từ trên bàn trà.
Tiếng bước chân ngày càng gần. Thân Tự Cẩm phút chốc xoay người, thấy một khuôn mặt cười dữ tợn, mờ ảo màu xám, cười gằn như muốn hại cô.
Thân Tự Cẩm ù tai không ngừng, cả người đang ở trong một ý cảnh hoảng hốt điên cuồng. Theo ý thức tự vệ bản năng, cô không chút suy nghĩ vung dao hướng về phía người đó.
Tí tách.
Là âm thanh máu nhỏ giọt xuống đất.
Tầm mắt Thân Tự Cẩm dần dần rõ ràng hơn, cô cuối cùng cũng nhìn rõ mặt người trước mắt.
"Thân Tự Cẩm..."
Xa Cố Lai che lấy cổ tay đang chảy máu không ngừng, cau mày, lo lắng hỏi: "Em thế nào? Còn ổn chứ?"
Tay Thân Tự Cẩm run lên, con dao rơi xuống đất.
Cô kinh hoảng lùi lại mấy bước.
"Tôi..." Thân Tự Cẩm muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra bất cứ điều gì.
Cô lắc đầu, thống khổ ôm lấy đầu: "Tôi không phải muốn làm như vậy..."
"Chị biết, Thân Tự Cẩm." Xa Cố Lai không lo lắng vết máu trên tay, "Đây không phải lỗi của em."
Máu trên cổ tay nàng chảy càng lúc càng nhiều, rất nhanh đã đọng thành một vũng nhỏ trên mặt đất.
Thân Tự Cẩm khôi phục lại lý trí, cô tìm đến hộp y tế.
"Chị ngồi xuống." Thân Tự Cẩm chỉ cằm về phía ghế sofa.
Xa Cố Lai ngồi xuống ghế sofa, Thân Tự Cẩm ngồi xổm xuống để xử lý vết thương cho nàng.
Không khí hoàn toàn im lặng.
"Chị tại sao phải theo vào đây," Thân Tự Cẩm là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc, hỏi.
Xa Cố Lai đáp nhẹ nhàng: "Thấy sắc mặt em không ổn, sợ em xảy ra chuyện."
Thân Tự Cẩm chậm rãi xoa thuốc cho nàng: "Nếu chị không theo vào, đã không có cái tai bay vạ gió này."
"Không sao, là chị tự nguyện."
Thân Tự Cẩm rũ mắt xuống, biểu cảm là một sự kiềm chế khốn khổ. Cô đè nén giọng nói yếu ớt: "Xa Cố Lai, tại sao chị phải xen vào việc của người khác?"
"Chị và tôi đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Chị có thể đừng quan tâm đến tôi nữa không?"
Xa Cố Lai trầm mặc một giây: "Chị làm không được."
Thân Tự Cẩm nhắm mắt thật sâu: "Xa Cố Lai, như chị đã thấy, tôi là người bị bệnh thần kinh, chị cứ mù quáng tới gần tôi, biết đâu ngày nào đó tôi sẽ giết chết chị, tuyệt đối sẽ không còn vận may tốt như hôm nay đâu."
Xa Cố Lai không quan trọng, biểu cảm rất bình thản: "Vậy thì cứ bị em giết chết đi."
"Xa Cố Lai!" Thân Tự Cẩm nhấn mạnh, ngữ điệu mang theo một chút nghẹn ngào, "Nhưng tôi không muốn lại vì nguyên nhân của bản thân mà tổn thương bất kỳ ai nữa."
Cô băng bó xong xuôi cho Xa Cố Lai, gần như là tha thiết: "Chị đừng tới gần tôi nữa, được không?"
Xa Cố Lai lắc đầu: "Thân Tự Cẩm, chị làm không được."
Thân Tự Cẩm nhìn xem cổ tay Xa Cố Lai đang quấn băng gạc dày cộm vì mình, cảm giác chán ghét và vứt bỏ bản thân đã lâu lại dâng lên. Cô ôm mặt, cực kỳ bi thiết nói: "Nhưng tôi không muốn gặp lại chị, tại sao chị phải lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi, để tôi lại làm tổn thương chị, cứ như tôi vĩnh viễn nợ chị vậy... Nhưng tôi không muốn, tôi không muốn lại nợ chị, tôi chỉ muốn cách chị thật xa."
Xa Cố Lai lòng như đao cắt: "Thân Tự Cẩm, em không còn yêu chị dù chỉ một chút nào sao?"
"Ngay lúc chị đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, tôi đã không còn yêu chị nữa," Thân Tự Cẩm thì thầm.
Hốc mắt Xa Cố Lai nhức mỏi, nỗi đau trên cổ tay hoàn toàn không sánh được với nỗi đau truyền đến từ tim. Nàng nói mà không mang chút hy vọng nào: "Về sau cũng sẽ không yêu chị sao?"
Thân Tự Cẩm trầm mặc không nói.
"Vậy em hận chị không?"
Thân Tự Cẩm ngồi xổm xuống, cúi gằm đầu, môi mấp máy: "Tôi không hận chị, Xa Cố Lai."
"Tôi biết chị không có sai, chị không biết tôi là ai, cho nên hận tôi và trả thù tôi, tôi sẽ không trách chị. Nhưng tôi chỉ có thể làm vậy, tôi chỉ là không thể yêu chị nữa."
Thân Tự Cẩm hít một hơi thật sâu: "Cho nên, chị đừng quay lại, cách xa tôi cái người bệnh tâm thần này một chút, tôi không muốn thương tổn chị."
Giọng Xa Cố Lai cũng khản đặc: "Chị làm không được, Thân Tự Cẩm, chị thật sự làm không được. Chị yêu em, chị không cách nào tưởng tượng cuộc sống sau này không có em sẽ ra sao."
"Chị có thể làm được, Xa Cố Lai," Thân Tự Cẩm ngữ khí ôn hòa, nhưng vô cùng tàn nhẫn, "Chị không thích phụ nữ, chị có thể rời xa ta."
"Chị đối với tôi chỉ là hối hận mà thôi, không phải là yêu."
Xa Cố Lai cười khổ vài tiếng, biểu cảm giống như đang khóc.
Phải chi mọi chuyện thật sự đơn giản như lời Thân Tự Cẩm nói thì tốt biết mấy. Như vậy thì năm năm qua nàng đã không sống như một con chó rũ chết.
Vào ngày Thân Tự Cẩm qua đời, Xa Cố Lai đã là một đống xương cốt rách nát, sống giống như đã chết. Giờ đây, nàng chỉ đang dùng nửa phần bản thân còn nguyên vẹn đi tìm kiếm sự cứu rỗi.
Nàng vẫn luôn dùng nửa bộ xương trắng trống rỗng để tìm kiếm Thân Tự Cẩm của nàng.
Suốt năm năm đó, những tháng ngày khó khăn cứ lặp đi lặp lại, không ngừng nghỉ, giống như một đường hầm rất dài, vĩnh viễn không thấy được cuối cùng.
Rất nhiều lần, nàng cảm thấy nàng sẽ chết trong đường hầm đó.
"Em nói sai rồi, Thân Tự Cẩm." Xa Cố Lai che lấy cổ tay đang đau nhức của mình. "Chị đối với em có hối hận, nhưng chị cũng yêu em."
"Có lẽ câu nói này nghe có chút ghê tởm, nhưng không sao. Em biết không, chị luôn nằm mơ thấy em, mơ thấy em cười với chị, tặng hoa cho chị, nhưng mỗi lần tỉnh lại, không có gì cả, trái tim liền sẽ rất đau."
"Yêu một người chính là thống khổ. Sau khi em đi, chị mới phát giác ra sự thống khổ vô tận này, chị mới ý thức được, a, hóa ra chị yêu em."
"Hối hận là thật, yêu em cũng là thật."
"Bởi vì yêu em, cho nên muốn bù đắp cho em."
"Thân Tự Cẩm, em là người thế nào chị cũng không hề để ý, dù cho em thật sự là một người bệnh tâm thần, chị cũng không quan tâm." Xa Cố Lai nói rất khẽ: "Nếu chị thật sự bị em giết chết, đó chính là mệnh của chị, chị cam tâm tình nguyện."
Thân Tự Cẩm cảm thấy Xa Cố Lai điên rồi.
Điên một cách triệt để.
Xa Cố Lai có thực sự biết cái gì gọi là yêu không?
Nàng yêu cô?
Điên rồi.
Hơn nữa, hai người họ đang đối thoại cái gì thế này, giết tới giết lui, quả thực giống như hai bệnh nhân tâm thần đang nói chuyện.
Thân Tự Cẩm cũng cười, nụ cười rất gượng ép: "Nhưng chị cảm thấy chúng ta ở bên nhau sẽ vui vẻ sao?"
Cô chỉ vào cổ tay Xa Cố Lai: "Bệnh của tôi có lẽ vĩnh viễn sẽ không khỏi, tôi làm tổn thương chị một lần, cũng sẽ làm tổn thương chị lần thứ hai. Chúng ta ở cùng nhau, đơn giản chỉ là khiến đối phương không ngừng thống khổ."
Cô ngước mắt lên, đôi mắt hạnh thanh nhuận trống rỗng vô vị, nhìn thẳng vào Xa Cố Lai.
"Chị thật sự cảm thấy chúng ta còn có cần thiết phải ở bên nhau sao?" cô lắc đầu, từng chữ từng câu nói: "Tăng thêm thống khổ, không có chút ý nghĩa nào."
Xa Cố Lai cũng nhìn xem cô: "Thân Tự Cẩm, không thử làm sao biết, cho dù chị có sai lầm, nhưng em có thể cho chị một cơ hội cứu vãn không, dù chỉ là một lần?"
Nói xong lời cuối cùng thậm chí còn mang theo ý vị khẩn cầu.
Thân Tự Cẩm đứng lên: "Không cần thiết, Xa Cố Lai, chị không cần phải hèn mọn như thế, điều này không giống chị."
Xa Cố Lai buông thõng hàng mi mỏng: "Cần thiết, chị sẽ luôn luôn dùng hành động của chị, khẩn cầu sự tha thứ của em. Nếu em vẫn luôn hận chị, vậy chị từ nay về sau cả đời đều sẽ hướng em chuộc tội."
"Cả đời này của chị đều đã thua vào tay em rồi."
"Nếu tôi kết hôn sinh con thì sao?" Thân Tự Cẩm bình tĩnh nói. "Tôi có người yêu, có con cái, chị sẽ còn như vậy sao?"
Xa Cố Lai ngây ngẩn, rất lâu sau, nàng cắn răng: "Em..."
Nàng nửa ngày, nhưng cũng không thể nói ra điều gì.
Đúng vậy, nếu Thân Tự Cẩm thật sự cả đời không tha thứ nàng, ngược lại kết hôn sinh con, vậy nàng phải làm gì?
Nàng có thể ngăn cản Thân Tự Cẩm sao?
"Em sẽ không." Xa Cố Lai giống như đang tự an ủi bản thân: "Mặc kệ em nói thế nào, chị đều sẽ không bỏ cuộc."
Thân Tự Cẩm không nhịn được: "Xa Cố Lai, chị mãi mãi cũng ích kỷ như thế! Chị xưa nay sẽ không lý giải lập trường của tôi, dù cho đến tận bây giờ, chị cũng chỉ hành động dựa theo ý nghĩ của chị, hoàn toàn bất chấp cảm xúc của tôi!"
"Chị sẽ chỉ lừa dối tôi!"
"Chị sẽ không lừa gạt em!" Xa Cố Lai cũng đứng lên, nghiêm túc nói: "Trong cuộc sống sau này, chị vĩnh viễn sẽ không lừa dối em."
Thân Tự Cẩm hoàn toàn không tin nàng.
"Thế nhưng là tôi hiện tại không cần!" Thân Tự Cẩm thống khổ nắm lấy tóc mình: "Chị bây giờ đối với tôi quấn quýt si mê, sẽ chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm!"
Xa Cố Lai giật mình triệt để: "Cái gì?"
Tinh thần Thân Tự Cẩm gần đây vốn đã rất không ổn định, bị Xa Cố Lai đâm vào càng trở nên điên cuồng hơn.
"Mỗi lần tôi vừa nhìn thấy chị, tâm tình đều sẽ vô cùng khó chịu." Thân Tự Cẩm lại ngồi xuống, ôm đầu như không có cảm giác an toàn: "Mặc kệ chị làm gì vì tôi, tôi chỉ sẽ cảm thấy rất bài xích."
"Tôi chỉ cần vừa nhìn thấy mặt của chị, đều cảm thấy vô cùng thống khổ."
"Chị rời xa tôi đi, đừng có lại tổn thương tôi."
Xa Cố Lai không biết mình đã về đến nhà bằng cách nào, rõ ràng chỉ là một quãng đường có mấy bước chân, nhưng nàng lại cảm thấy đã đi một đoạn rất, rất xa.
Về đến phòng, Xa Cố Lai cuối cùng cũng nhịn không được, nàng quỳ gục xuống sàn dọc theo cánh cửa.
Những ngày này nàng vẫn luôn ở trước mặt Thân Tự Cẩm, nàng cho rằng đối xử tốt với cô thì có thể chậm rãi đạt được một chút tha thứ. Nàng không cầu xin nhiều, chỉ hy vọng Thân Tự Cẩm có thể hơi có ấn tượng tốt về nàng.
Nhưng Thân Tự Cẩm một phân một hào cũng không bị nàng làm cho rung động, thậm chí còn cảm thấy nàng ghê tởm.
Nàng chính là đối tượng thống khổ của Thân Tự Cẩm.
Hiện thực quá tàn nhẫn, Xa Cố Lai không thể chấp nhận. Lưng nàng cong lại, hai tay che kín mặt.
Xa Cố Lai không cam tâm, nàng biết có lẽ chỉ có tự mình rời đi, Thân Tự Cẩm mới có thể hạnh phúc hơn một chút, nhưng nàng thật sự không cam tâm.
Năm năm qua, nàng gần như mỗi ngày đều nghĩ đến Thân Tự Cẩm, nàng nhớ đến một người đã chết.
Xa Cố Lai trước kia liều mạng muốn sống. Khi bị cha mẹ vứt bỏ, nàng không muốn chết. Khi bị người nhận nuôi đánh đập bỏ bê, nàng cũng không muốn chết. Sau khi lớn lên bị một đám bệnh thần kinh quấn lấy, nàng như cũ không muốn chết.
Nhưng từ sau khi Thân Tự Cẩm chết, nàng không bao giờ ngủ ngon được nữa, ngày đêm nhung nhớ một người đã chết. Vô số lần, nàng nhìn bia mộ Thân Tự Cẩm, đều nảy sinh ý nghĩ muốn nằm vào đó cùng cô.
Nàng trước kia liều mạng sống, không phải vì muốn sống, chỉ là không cam tâm chết dưới tay đám người kia, nhưng chỉ có nàng tự biết, sống sót thật ra không phải là mục đích của nàng.
Sau khi Thân Tự Cẩm qua đời, nàng ý thức được người duy nhất yêu nàng trong thế giới chó má này đã chết, và là do nàng tự tay giết chết.
Xa Cố Lai bị sự hối hận to lớn nuốt chửng. Nàng cảm thấy bản thân mình không có gì khác biệt so với những kẻ cặn bã kia, nàng cũng là rác rưởi.
Mỗi đêm mất ngủ của nàng đều trôi qua trong suy nghĩ: Thân Tự Cẩm chết rồi, tại sao nàng còn có mặt mũi sống sót.
Nàng, một kẻ rác rưởi, đã tự tay giết chết người ngây thơ, vô tội nhất. Rốt cuộc nàng vì cái gì còn có mặt mũi sống trên đời này?
Nàng hẳn là phải giống như đám bệnh thần kinh kia, tự động đi chết mới phải.
Nhưng nàng không cam tâm a! Nàng luôn cảm thấy Thân Tự Cẩm còn có thể sống lại. Nàng muốn gặp lại Thân Tự Cẩm, nàng muốn đền bù hoàn toàn lỗi lầm của mình.
Ít nhất phải đợi đến khi Thân Tự Cẩm tha thứ cho nàng mới được.
Cuối cùng, nàng chỉ là quá muốn gặp Thân Tự Cẩm một lần.
Nàng suy nghĩ mỗi ngày:
Thân Tự Cẩm sẽ trở về sao?
Thân Tự Cẩm có lẽ sẽ không trở về.
Nàng yêu quá muộn, nàng muốn tận khả năng dâng hết tình cảm của mình cho Thân Tự Cẩm.
Nhưng Thân Tự Cẩm không muốn.
Cô hận nang.
Nàng yêu cô, nhưng cô lại hận nàng đến mức ghê tởm.
Xa Cố Lai che mặt, mái tóc dài rũ xuống.
Nàng không hiểu, vì cái gì tất cả những lần gặp mặt của nàng và Thân Tự Cẩm đều là không đúng lúc.
Nếu như...
Nếu như khi đó Thân Tự Cẩm nói cho nàng biết, cô không phải là Thân Tự Cẩm thật.
Các nàng hiện tại sẽ ra sao? Tại sao phải để nàng làm hư một người xong, rồi ngược lại lại đi yêu chính đối tượng trả thù của mình?
Nàng cũng muốn từ bỏ Thân Tự Cẩm.
Thân Tự Cẩm đã ăn sâu vào trái tim nàng, chỉ cần nàng cố gắng rứt bỏ, Xa Cố Lai liền cảm thấy như mạng sống bị đe dọa.
Xa Cố Lai giống như một đứa trẻ lang thang chưa bao giờ có được đồ chơi. Thật vất vả có được búp bê của mình, nàng chỉ muốn gắt gao cắn chặt lấy búp bê không buông.
Bởi vì đây là món đồ chơi đầu tiên, cũng là món cuối cùng của nàng.
Nàng và Thân Tự Cẩm sau này phải làm gì đây?
Nàng không cách nào từ bỏ Thân Tự Cẩm.
Nàng cần Thân Tự Cẩm.
Nàng cần được ngủ, cần được xoa dịu nỗi thống khổ. Nàng muốn Thân Tự Cẩm nhìn nàng một cái.
Xa Cố Lai vô tình nhớ đến quá khứ của mình.
"A Lai, mẹ không thích con. Tình yêu của người lớn đều có giới hạn, tình yêu mẹ dành cho con đã hết rồi." Người phụ nữ trẻ tuổi xoa đầu cô bé, rồi chớp mắt đã lại nhốt nàng vào trong phòng, dùng xiềng xích khóa tay chân nàng lại.
Đã lâu Xa Cố Lai không nghĩ đến người phụ nữ này.
Người phụ nữ này có lẽ đã từng yêu cô bé, nhưng tình yêu đó quá ngắn ngủi, không đủ để đặt trọn lên người Xa Cố Lai.
Trước khi chết, người phụ nữ dùng bàn tay gầy đét sờ lên mặt nàng.
"A Lai, con giống hệt mẹ, đều là những người không được yêu thuơng. Mẹ không nên sinh con ra, bản chất con mang dòng máu bẩn thỉu của mẹ, lạnh lùng bạc bẽo, vĩnh viễn không cách nào yêu một người tử tế."
"A Lai, ba cũng không thích con, đứa trẻ đáng thương. Mẹ cũng không thích con, trên thế giới này không ai yêu con đâu. A Lai à, người không được yêu sẽ chết. Mẹ biết, con chắc chắn cũng sẽ chết rất sớm."
"Mẹ đáng lẽ phải bóp chết con ngay lúc con ra đời, để con sau này không phải chịu khổ như thế."
Khi đó Xa Cố Lai cảm thấy người phụ nữ đang nói lời mê sảng, người phụ nữ này vẫn luôn như vậy, tùy hứng, lãnh đạm, không có gì khiến bà bận tâm, ngay cả con gái mình.
Bây giờ nghĩ lại, lời người phụ nữ này nói cũng có vài phần đạo lý.
Quả nhiên là mẹ nàng, hiểu nàng thật.
Xa Cố Lai cười rất khẽ, nụ cười điên cuồng lại bi thương.
Cười cười, nước mắt chảy ra.
Nàng không phải là người thích rơi lệ, từ rất sớm nàng đã không khóc rồi.
Nhưng mấy năm nay có lẽ là đã già rồi, nước mắt Xa Cố Lai liền nhiều lên.
Nàng che mặt, nước mắt rỉ ra từ giữa kẽ tay nhỏ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro