Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Đèn đường tu sửa xong, xe của Xa Cố Lai liền không tiếp tục đi theo nữa.

Vài ngày sau, Thân Tự Cẩm không còn nhìn thấy bóng dáng Xa Cố Lai nữa. Cô thật lòng mong rằng Xa Cố Lai đã nghe theo lời mình, từ bỏ việc quấn chặt lấy cô.

Mọi thứ trở lại bình thường. Sáng hôm đó, Thân Tự Cẩm đi kiểm tra tiết tự học buổi sáng như thường lệ, nhưng cô nhận thấy chỗ ngồi ở hàng cuối cùng vắng tanh.

Cô hỏi lớp trưởng: "Tiêu Sâm đâu? Em ấy lại không đến nữa à?"

Tiêu Sâm là cậu học trò lập dị mà cô đã phải mất công đến tận nhà lôi về trường mấy bận trước.

"Không có ạ." Lớp trưởng ngoái nhìn phía sau rồi đáp, "Lúc em điểm danh thì cậu ấy còn ở đây mà?"

Thân Tự Cẩm liền đi đến chỗ bạn cùng bàn của Tiêu Sâm. Cô gõ nhẹ lên bàn một cái. Cậu nam sinh đang ngủ giật mình, lẩm bẩm gọi: "lão sư."

Thân Tự Cẩm hỏi ngay: "Em có thấy Tiêu Sâm đâu không?"

"Tiêu Sâm sao?" Nam sinh ngồi cùng bàn gãi đầu, thắc mắc, "Em vừa mới hình như thấy cậu ấy mình đầy vết thương, chắc là đi phòng y tế rồi chăng."

Tiêu Sâm là một học trò khiến Thân Tự Cẩm khá đau đầu. Rõ ràng cậu bé có thiên phú học tập, nhưng lại thường xuyên trốn học, ngủ gật, và lúc nào cũng có một đống vết thương không rõ nguyên nhân trên người.

"Cô biết rồi." Thân Tự Cẩm gật đầu, nhắc nhở, "Giờ tự học đừng ngủ nữa nhé, sắp thi cuối kỳ rồi."

"Vâng, Thân lão sư."

Thân Tự Cẩm đến phòng y tế nhưng không thấy Tiêu Sâm. Trong đầu cô lóe lên điều gì đó, cô quyết định đi lên sân thượng.

Quả nhiên, ở đó có một nam sinh đang ngồi. Cậu ta hút thuốc với vẻ mặt lạnh tanh, trên mặt vẫn còn vết bầm tím.

"Tiêu Sâm." Thân Tự Cẩm bước tới.

Nghe thấy tiếng gọi, cậu bé phản xạ vô điều kiện định giấu đi điếu thuốc.

"Đừng giấu." Thân Tự Cẩm nhẹ nhàng nói, "Cô thấy rồi."

"Lão sư," Tiêu Sâm gọi một tiếng, ánh mắt u ám, lạnh lùng.

"Trên người em sao vậy? Lại đánh nhau à?"

Cậu bé im lặng không đáp.

Thân Tự Cẩm biết cậu ta sẽ không nói thật, cô thở dài: "Đi với cô đến phòng y tế."

Tiêu Sâm vẫn ngồi yên.

Thấy cậu ta không nhúc nhích, Thân Tự Cẩm hỏi: "Sao thế?"

"Tại sao cô giáo lại phải bận tâm đến loại người như em." Tiêu Sâm cau mày.

Thân Tự Cẩm là người ôn hòa và mềm lòng. Nhìn đứa trẻ đầy rẫy vết thương, cô luôn không kìm được mà liên tưởng đến quá khứ u tối của chính mình. Khi đó, không ai muốn quản cô, ai cũng mặc kệ cô tự sinh tự diệt.

Giờ đây, làm giáo viên, có lẽ là sự thương cảm thôi, cô luôn cảm thấy hành động như vậy cũng giống như đang cứu rỗi chính bản thân cô thời học sinh.

"Cô là cô giáo của em," Thân Tự Cẩm nắm lấy cổ tay cậu, dẫn cậu đi xuống, "Cô có quyền quản em."

Tiêu Sâm ngoan ngoãn ném điếu thuốc, đi theo cô xuống lầu.

Làm xong chuyện của Tiêu Sâm, Thân Tự Cẩm lại vội vàng lên lớp cho kịp tiết học đầu tiên.

Hôm đó cô có rất nhiều tiết, kết thúc một ngày dài, đôi chân cô gần như tê dại. Về đến nhà, cô chỉ muốn ngả mình xuống giường, vì may mắn thay, ngày mai là cuối tuần, cô có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Trước khi mở cửa bước vào, cô thoáng thấy bên cạnh nhà mình dường như có người. Căn phòng bên cạnh vốn dĩ luôn trống, không có người ở. Có ai dọn vào rồi sao? Cô không nghĩ nhiều, cứ thế vào nhà.

Cách một ngày, khi cô đi siêu thị mua đồ trở về, từ xa đã thấy một chú chó màu vàng chạy tới, quấn quýt cọ vào chân cô.

Thân Tự Cẩm không khỏi ngồi xuống, ân cần xoa đầu chú chó.

Cảm giác này quen thuộc quá. Chú chó này sao lại giống chú chó nhỏ mà cô từng nuôi đến vậy.

Nhắc đến chó con, Thân Tự Cẩm cũng không biết nó giờ ra sao. Sau khi bà ngoại mất, cô hoàn toàn không có tâm trí chăm sóc nó, có lẽ cũng ý thức được mình sẽ phải rời đi, nên cô đã gửi nó vào một cơ sở chăm sóc chó chuyên nghiệp.

Đã nhiều năm như vậy, cô không biết chó con của mình thế nào rồi, cảm giác nhớ nhung đột nhiên dâng lên.

"Chó con, ngươi tên gì?" Thân Tự Cẩm ngồi xuống, cười yếu ớt vuốt ve bộ lông ngoan ngoãn, mềm mượt của nó. Chú chó này được nuôi dưỡng rất tốt.

Chú chó không nói lời nào, chỉ nhiệt tình liếm láp lòng bàn tay cô.

Đôi mắt Thân Tự Cẩm hơi cong lên, "Ngoan quá."

Quả thực giống hệt chó nhỏ của cô.

Thật sự rất nhớ chó con của mình.

"Nó gọi Chó Con."

Thân Tự Cẩm đang chăm chú vuốt ve chú chó thì bất thình lình, một giọng nữ lạnh lùng vang lên.

Sắc mặt cô thay đổi, nụ cười cũng biến mất.

Xa Cố Lai đi tới, cũng ngồi xổm xuống: "Tên nó là Chó Con, là chó con của em."

Thân Tự Cẩm rũ mắt xuống, hỏi: "Chó Con sao lại ở chỗ của chị?"

Xa Cố Lai đứng dậy, giải thích một cách lạnh nhạt: "Công ty em gửi nó vỡ nợ rồi, Chó Con không còn chỗ đi. Chị đã đón nó về, do chị chăm sóc."

"Bây giờ trả lại cho em."

Thân Tự Cẩm đứng lên, lắc đầu: "Không cần. Tôi không nuôi nó lâu, chị đã nuôi nó suốt năm năm, nó là của chị rồi."

"Đây là chó của em, chị chỉ trả lại cho em thôi." Xa Cố Lai nhìn thẳng vào cô, "Hơn nữa, con chó này không dính chị."

Nàng hơi nhếch cằm: "Em nhìn xem. Nó chỉ nhận em."

Quả thật, từ lúc nhận ra Thân Tự Cẩm, Chó Con vẫn dùng chân cạ cạ vào ống quần cô, đôi mắt tròn xoe nhìn cô không rời, tỏ ra cực kỳ quấn quýt.

Nhìn thấy sinh linh bé nhỏ mềm mại này, trái tim Thân Tự Cẩm không tự chủ được mà mềm đi. Cô hiểu mình nên dứt khoát từ chối sự hòa giải mà Xa Cố Lai đang cố gắng bày ra, nhưng đây là chú chó của cô, lại được nuôi dưỡng rất tốt.

Lời đề nghị này của Xa Cố Lai cô không thể nào từ chối nổi.

"Số tiền chăm sóc Chó Con những năm qua, tôi sẽ gửi lại cho chị." Thân Tự Cẩm nói một cách bình thản, "Cũng cảm ơn chị đã chăm sóc nó."

Giọng điệu cô ôn hòa có chừng mực, hệt như đang nói lời cảm ơn với một người xa lạ.

Ngón tay Xa Cố Lai khẽ co lại, nói: "Không sao, không cần phải trả."

"Vẫn phải trả." Thân Tự Cẩm nhìn Chó Con, kiên quyết: "Tôi không muốn nợ chị."

— Em có thể nợ chị, bởi vì chị nợ em rất nhiều, — Xa Cố Lai yên lặng tự nhủ trong lòng.

"Vậy thì thế này đi." Xa Cố Lai thay đổi chiến thuật, giọng điệu trở nên bình tĩnh: "Em nấu cho chị một bữa cơm, coi như là thù lao nuôi dưỡng Chó Con."

Thân Tự Cẩm nhíu chặt mày.

Nhận thấy sự do dự của cô, Xa Cố Lai nói dứt khoát: "Chị ăn xong liền đi ngay."

Thân Tự Cẩm không nghĩ nấu cơm cho nàng, nếu như có thể mà nói, cô cũng không muốn cùng nàng nói nhiều.

Nhưng là nàng thay mình chăm sóc chó con, không thì chó con liền lưu lạc tứ xứ.

Xa Cố Lai chính là bắt được điểm cô không thích nợ người khác này, lấy Chó Con làm điều kiện, thái độ không nhanh không chậm tiếp cận cô.

Không thể không nói, Xa Cố Lai không hổ là thương nhân, làm việc khiến người ta không thể có chỗ trống để cự tuyệt.

Cô nhắm mắt một cái, "Ăn xong liền đi."

"Đương nhiên."

Thân Tự Cẩm đưa nàng về nhà.

Chó Con vào đến nhà, liền nhảy nhót khắp nơi, Thân Tự Cẩm vừa gọi nó, nó lại hào hứng đi dán lấy cô.

Thân Tự Cẩm mặt mày cong cong, sờ sờ Chó Con, "Ngoan."

Xa Cố Lai thấy được nụ cười của cô, trong lúc nhất thời có chút phát dấm.

Thân Tự Cẩm đối với một con chó thái độ đều so với nàng tốt hơn.

"Cần chị giúp một tay không?" Xa Cố Lai dựa vào cửa, hỏi.

"Không cần." Thân Tự Cẩm sắc mặt bình thường, "Chị chớ vào phòng bếp."

Ngụ ý, đừng đi tới.

Xa Cố Lai: "..."

Nàng chỉ đành ngồi trong phòng khách, thỉnh thoảng ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng tú mỹ điềm tĩnh của Thân Tự Cẩm.

Nàng chỉ hi vọng thời gian có thể qua chậm một chút.

Thân Tự Cẩm rất nhanh liền làm xong cơm, sáu món ăn một canh.

"Ăn đi."

Thân Tự Cẩm gọi nàng ngồi xuống, bản thân đi gắp một chút đồ ăn đặt ở trong chén, cho Chó Con ăn.

Hai người ngồi rất xa, trầm mặc ăn cơm.

Trình độ nấu nướng của Thân Tự Cẩm như thường lệ rất kém, món trứng tráng cà chua vẫn như trước kia vô cùng mặn.

Nhưng Xa Cố Lai lại ăn thật nhiều.

Thân Tự Cẩm ăn cơm từ từ, đối với việc có một người đến nhà ăn cơm không có phản ứng gì.

Xa Cố Lai lại không nghĩ trầm mặc như vậy xuống dưới.

"Cơ thể này là cơ thể chân chính của em sao?" Xa Cố Lai nhìn mái tóc thẳng màu đen, đôi mắt đen nhánh của cô, cùng khuôn mặt trước kia có điểm khác biệt.

"Ừm."

Xa Cố Lai không am hiểu tìm chủ đề, lời nói đều cứng đờ vô cùng: "So trước đó đẹp mắt hơn."

"Cám ơn."

"Em..." Xa Cố Lai do dự một chút, sau đó nhàn nhạt nói "Ở đây có người nhà không?"

Nàng nghĩ biết những năm này Thân Tự Cẩm có phải là một mình.

"Không có." Thân Tự Cẩm dừng lại động tác ăn cơm, ôn thanh "Xa Cố Lai, tôi không nghĩ chúng ta nên nói chuyện trước kia."

Mí mắt Xa Cố Lai run một cái, "Thật xin lỗi."

"Chị chỉ là muốn hỏi thăm em một chút năm năm này qua như thế nào?"

Thân Tự Cẩm nhìn Xa Cố Lai, không muốn ăn chút nào, liền buông đũa xuống.

"Xa Cố Lai." Tiếng nói Thân Tự Cẩm vốn dĩ thiên trong suốt, không giống Thân Tự Cẩm trước đó mềm mại, giống như là những viên thủy tinh chạm nhau trong khe nước trong suốt, rất êm tai, nhưng không mang cảm xúc lúc nói chuyện, liền có vẻ có mấy phần tĩnh nhạt.

"Năm năm trước lúc tôi tỉnh lại, tôi đã có rất nhiều lần muốn đi tìm chị trả thù, nhưng tôi không làm."

Yết hầu Xa Cố Lai không hiểu đau buồn.

"Chị biết tại sao không?"

Chó Con ăn xong rồi, lè lưỡi mà nhìn Thân Tự Cẩm, Thân Tự Cẩm sờ sờ đầu của nó, chậm rãi nói "Bởi vì tôi không nghĩ muốn cùng quá khứ có bất cứ liên hệ gì."

"Dù cho tôi hận chị, nhưng cũng không nghĩ đi tìm chịi."

Tính tình Thân Tự Cẩm luôn luôn ôn hòa nhẫn nhịn, ngay cả đối mặt Xa Cố Lai loại người từng khiến cô căm ghét, cô cũng rất ít nổi giận, vĩnh viễn chỉ là một hình thức ôn hòa bình tĩnh.

Sự ôn hòa của cô là một thủ đoạn mềm dẻo, mỗi câu nói đều khiến Xa Cố Lai đau thêm nhiều một điểm, sinh ra mấy phần vô lực xấu hổ và đồi bại.

Xa Cố Lai cảm thấy một nỗi khó chịu đến mức bất lực dâng trào.

Nàng hiểu rõ, tận sâu thẳm trong lòng Thân Tự Cẩm đã thật sự dứt khoát, không còn muốn liên quan gì đến quá khứ nữa, mà quá khứ đó bao gồm cả nàng.

Bằng cách đó, Thân Tự Cẩm đang ngầm nói với Xa Cố Lai rằng: "Sau này, đừng quay lại nữa."

Thân Tự Cẩm đứng dậy, biết rõ Xa Cố Lai đã hiểu ý mình. Cô nói: "Chị cứ từ từ ăn đi, tôi lên lầu trước. Bát cứ để đó, tôi sẽ rửa."

"Em còn chưa ăn xong," Xa Cố Lai lên tiếng.

"Tôi nhìn thấy chị, không muốn ăn."

Nói rồi, Thân Tự Cẩm bước lên cầu thang. Xa Cố Lai chỉ còn lại một mình, lẻ loi ngồi lại trong phòng khách.

Mọi chuyện lại diễn ra y hệt lần trước.

Giữa họ, một bữa cơm tử tế cũng đã trở thành một thứ xa xỉ.

Xa Cố Lai im lặng ăn hết đồ ăn, sau đó giúp cô rửa bát rồi rời khỏi nhà, đi về phía căn phòng ngay sát vách.

Thân Tự Cẩm ngồi trong phòng, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ trước sự đeo bám của Xa Cố Lai. Cô xoa xoa tai chú chó nhỏ: "Chó Con này, ngươi nói chị ta có phải bị bệnh rồi không? Cứ phải đợi đến khi ta chết rồi, mới bắt đầu nhớ mãi không quên."

Chú Chó Con thoải mái hất đầu một cái.

Tâm trạng Thân Tự Cẩm vốn đang tệ vì Xa Cố Lai, nhưng nhìn thấy Chó Con liền tốt hơn rất nhiều.

Hôm đó thời tiết rất đẹp, Thân Tự Cẩm ra ban công tưới cây, và ban công bên cạnh cũng có người bước ra.

Thân Tự Cẩm liếc mắt nhìn, ấn đường nhíu lại: "Chị..."

Người đứng ở ban công bên cạnh chính là Xa Cố Lai.

Nàng đã chuyển đến sống sát vách.

Thân Tự Cẩm nhất thời không biết nên nói gì. Cô không tìm được từ nào đủ để miêu tả sự dây dưa không lối thoát của Xa Cố Lai.

"Chị sẽ không quấy rầy em," Xa Cố Lai nhìn thấu ý cô, nhàn nhạt nói, "Chi nhánh công ty của chị ở gần đây mới thành lập, chị tới xử lý."

Đó hoàn toàn là một lời nói dối.

Chi nhánh công ty nào lại cần đến người đứng đầu tập đoàn như Xa Cố Lai phải đích thân chạy đến làm việc ở một nơi như thế này? Chẳng phải nàng nên ở lại trự sở chính sao?

Thân Tự Cẩm chưa từng gặp một người nào như Xa Cố Lai – một người nói thế nào cũng không chịu buông tha. Rõ ràng trước kia Xa Cố Lai đâu phải là người như vậy.

Trong quá khứ, khi còn ở bên nhau, cô đã từng ao ước được ở gần Xa Cố Lai hơn, nghĩ rằng nếu có thể sống chung thì thật tốt. Nhưng lúc đó, Xa Cố Lai chỉ tùy tiện tìm một cái cớ để đẩy cô ra xa.

Thật trớ trêu, những khát khao thuở xưa của cô, giờ lại xuất hiện trong cuộc sống dưới một hình thức khác. Nhưng những điều khát vọng này, giống như một quả táo đã bị nướng cháy, chẳng còn khiến người ta cảm thấy vui vẻ được nữa.

"Chị tốt nhất nói được thì làm được," Thân Tự Cẩm lẩm bẩm, không thèm nhìn nàng, chỉ chăm chú cúi đầu tưới hoa.

Lời Xa Cố Lai nói là nửa thật nửa giả. Công ty chi nhánh niêm yết quả thực không cần nàng đích thân đến, nhưng vì chi nhánh có quá nhiều vấn đề cần ổn định, nên nàng phải có mặt giải quyết. Mặt khác, nàng cũng chỉ muốn ở gần Thân Tự Cẩm một chút.

Dù không làm gì, chỉ cần nhìn thấy cô thôi cũng đủ khiến lòng nàng an tâm.

Sống ngay cạnh cô, ác mộng của nàng đã giảm đi rất nhiều.

Dù Xa Cố Lai nói là sự thật, nhưng nàng rất ít ở nhà, mà có ở nhà cũng ít khi ra cửa. Chỉ thỉnh thoảng hai người mới gặp mặt ở ban công. Xa Cố Lai sẽ chủ động chào hỏi, nhưng thái độ Thân Tự Cẩm lại lạnh nhạt vô cùng. Xa Cố Lai đành chịu thua, rồi đi vào trong.

Thân Tự Cẩm nghĩ, Xa Cố Lai hẳn rất ít khi phải xuống nước làm hòa với người khác. Nàng sự nghiệp thành công, có biết bao kẻ nịnh bợ, vậy mà giờ đây lại đang vụng về tiếp cận cô.

Một người vốn lãnh đạm như Xa Cố Lai, lại phải gồng mình lên để gượng ép bày tỏ sự nhiệt tình.

Nàng đang làm tất cả những điều mà bản thân không hề giỏi.

Thật sự buồn cười, nhưng cũng đáng thương.

Khoảng một tuần trước khi kết thúc học kỳ, Thân Tự Cẩm bị mệt nên xin nghỉ một ngày ở nhà. Tuy nói là nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn tranh thủ chấm bài tập.

Đang chấm dở thì có một giáo viên gọi điện thoại cho cô.

"Tiểu Thân à, học sinh Tiêu Sâm trong lớp cô đó, vừa bị bố nó đưa về nhà rồi, bố nó còn đánh nó một trận ngay đây. Nhìn ông ta hung hăng như thế, chắc là lôi về nhà đánh tiếp rồi."

"Cái gì ạ?" Thân Tự Cẩm đặt bút xuống.

"Chúng tôi can ngăn thế nào cũng không được, thằng bé cũng không phản kháng, cứ thế đi theo ông ta về. Cô có muốn đến nhà nó xem thế nào không? Nhỡ nó bị bố đánh què quặt thì không hay đâu."

"Vâng, tôi sẽ đi xem sao."

"À này, nếu tình hình ở đó nghiêm trọng quá, cô không xoay xở được thì gọi điện cho tôi nhé, tôi sẽ gọi cảnh sát đến."

Thân Tự Cẩm nhớ đến những vết thương trên người Tiêu Sâm, không lẽ là do bố cậu bé đánh?

Cô vội vã khoác vội chiếc áo khoác, mở cửa ra.

Đúng lúc gặp Xa Cố Lai lái xe ra ngoài, thấy bộ dạng vội vã của cô, liền hỏi: "Em làm sao thế?"

Thân Tự Cẩm không để ý đến nàng, cứ thế bước nhanh về phía trước.

Xa Cố Lai lái xe chắn đường cô: "Chị đưa em đi."

Thân Tự Cẩm vừa định từ chối, nhưng lại nghĩ đến việc đi tàu điện ngầm đến nhà cậu bé mất cả tiếng đồng hồ. Khu nhà cô ở hơi hẻo lánh, khó bắt xe. Đến lúc cô tới nơi thì không biết Tiêu Sâm bị đánh thành ra sao rồi.

Trong tình thế cấp bách, cô cắn răng, mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.

Cô báo địa chỉ nhà Tiêu Sâm.

Xa Cố Lai không do dự, tăng tốc độ.

Nửa giờ sau, Thân Tự Cẩm vội vàng xuống xe, đi thẳng vào một khu tập thể cũ kỹ.

Xa Cố Lai đi theo sau cô.

Nơi này quá cũ nát, cầu thang ẩm ướt, tối tăm, tản ra một mùi khó chịu.

Thân Tự Cẩm bước nhanh, lên đến tầng sáu. Cô thở hổn hển, gõ cửa.

Chỗ này cách âm không tốt, dù cửa đang đóng vẫn nghe rõ tiếng va chạm, tiếng chửi mắng và đánh đập bên trong.

"Tiêu Sâm!"

Tiếng động bên trong dường như im lặng một giây.

"Mở cửa, là cô, cô giáo đây."

Vài giây sau, cửa được mở ra.

Khuôn mặt bầm dập của Tiêu Sâm lộ ra trước mắt cô. Trán cậu bị đánh rách, máu đang chảy xuống.

Cậu bé khẽ gọi: "Lão sư."

"Trán của em!" Thân Tự Cẩm nhíu mày, giây lát sau tiếng chửi rủa của người đàn ông truyền đến.

"Thằng nào xen vào việc của người khác đấy!"

Tiêu Sâm biến sắc. Người đàn ông từ dưới đất bò dậy, trên người ông ta cũng có rất nhiều vết thương, xem ra vừa đánh nhau với con trai. Khuôn mặt say xỉn, thấy Thân Tự Cẩm, ông ta ác thanh ác khí: "Con đàn bà thối tha nào đây!"

Xa Cố Lai nhíu mày, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn người đàn ông.

Tiêu Sâm quay sang, âm tàn nói: "Ông im miệng!"

Người đàn ông "a" một tiếng: "Thằng chó con cứng đầu, vì người ngoài mà dám hung dữ với bố mày à."

Ông ta đi lên, siết nắm đấm định đánh Tiêu Sâm.

Thân Tự Cẩm kịp thời kéo đứa trẻ ra sau lưng mình, rồi né tránh.

Người đàn ông say rượu, ngã nhào về phía trước, té xuống đất.

Ông ta lẩm bẩm chửi rủa: "Con đàn bà thối, mày là cái thá gì, lão tử dạy dỗ con trai, liên quan quái gì đến mày!"

Thân Tự Cẩm bình tĩnh nói: "Tôi là cô giáo của em ấy."

"Cô giáo chó má!" Người đàn ông vịn bàn đứng lên, bộ dạng hung ác, tiện tay cầm một cây gậy đã gãy, chỉ thẳng vào Thân Tự Cẩm: "Tao đánh luôn cả mày!"

Tiêu Sâm vọt ra, định chắn cho Thân Tự Cẩm, nhưng Xa Cố Lai nhanh hơn. Nàng trực tiếp cầm lấy một chiếc gạt tàn trên bàn, đập mạnh vào tay người đàn ông. Tay ông ta đau điếng, buông lỏng, cây gậy rơi xuống đất.

Ông ta say quá nặng, đi còn không vững, Xa Cố Lai thấy ông ta lảo đảo liền đạp ngã xuống đất.

Người đàn ông giống như lợn chết ngã trên đất, rên rỉ "ai u ai u" mãi không thôi.

Xa Cố Lai nhìn người đàn ông với ánh mắt vô cùng lạnh lùng, rồi quay sang Thân Tự Cẩm nói: "Ra ngoài đi."

Thân Tự Cẩm gật đầu: "Tiêu Sâm, em đi với cô."

Thân Tự Cẩm muốn đưa cậu bé đi bệnh viện, nhưng cô không thích bệnh viện, bệnh viện khiến cô nhớ lại chuyện cũ, sắp đến bệnh viện thì hô hấp của cô liền nặng nề hơn.

Xa Cố Lai nhìn thấy, không nói gì, nhưng trước khi xuống xe, nàng đè Thân Tự Cẩm ở trên xe: "Chị đưa thằng bé đi."

Thân Tự Cẩm không chịu, Xa Cố Lai lại cường ngạnh lên: "Chị rất nhanh sẽ quay lại."

"Cậu." Xa Cố Lai nhìn xem thiếu niên, đạm thanh: "Đi theo tôi."

Thiếu niên đi theo Xa Cố Lai vào bệnh viện.

Khoảng hai mươi phút sau, Tiêu Sâm cùng Xa Cố Lai đi ra.

Vì đã đến gần khu ăn uống, Thân Tự Cẩm dẫn cậu bé đi ăn cơm trước.

"Lão sư, thật xin lỗi." Khuôn mặt thiếu niên đầy vết thương, đông một miếng băng gạc tây một miếng gạc, khuôn mặt tuấn tú non nớt vô cùng thê thảm.

"Vì cái gì nói như vậy?" Thân Tự Cẩm thấy cậu không ăn cơm, liền gắp thức ăn cho cậu.

Xa Cố Lai ngồi ở một bên, hai tay ôm ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn người thiếu niên.

"Bởi vì em luôn luôn gây phiền phức cô." Thiếu niên cúi đầu thật thấp.

"Đừng nghĩ như vậy, cô là cô giáo của em."

"Cảm ơn cô." Thiếu niên ngẩng đầu lên, nhìn xem Thân Tự Cẩm, "Cô giáo, cô là người thứ nhất đối xử tốt với em, không ai nguyện ý quản em."

Thân Tự Cẩm cười cười: "Em học tập thật tốt để báo đáp cô."

Nàng không hỏi về mối quan hệ của thiếu niên với cha mình, sợ cậu bé đau lòng. Xa Cố Lai cũng sẽ không quản nhiều như vậy, nhưng nàng vừa nghĩ tới người cha kia suýt chút nữa đã làm gì Thân Tự Cẩm, tâm tình liền vô cùng khó chịu.

"Cha cậu tình trạng gì." Xa Cố Lai đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Thân Tự Cẩm không vui nhíu mày: "Chị..."

Thiếu niên vân đạm phong khinh nói: "Cha em thích uống rượu, vừa uống rượu liền sẽ đánh em, sau đó em cũng đánh ông ta."

Xa Cố Lai ngữ khí lạnh nhạt: "Sau đó cậu mỗi lần bị đánh, Thân lão sư của cậu đều phải đi thăm cậu, cuối cùng nói không chừng cô giáo của cậu cũng sẽ bị đánh."

"Xa Cố Lai!" Thân Tự Cẩm tăng cao ngữ khí.

Thiếu niên ánh mắt lạnh lùng: "Em sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra."

Xa Cố Lai thần sắc nhạt nhẽo: "Tốt nhất là như thế."

Sắc mặt Thân Tự Cẩm đã không còn tốt.

Ăn uống xong xuôi, Thân Tự Cẩm khuyên thiếu niên Tiêu Sâm không nên về nhà ngay, rồi hỏi cậu có chỗ nào để tá túc.

"Em đi nhà bạn em ở tạm," cậu bé đáp.

"Tốt," Thân Tự Cẩm nói, giọng điệu dịu dàng, "Có khó khăn gì cứ liên hệ cô."

"Vâng." Thiếu niên đột nhiên nhìn sang Xa Cố Lai và hỏi, "Cô giáo, chị bên cạnh này là người nhà cô sao?"

"Không phải," Thân Tự Cẩm ôn hòa đáp, "Là hàng xóm của cô."

Nghe câu trả lời, sắc mặt Xa Cố Lai vốn đã lạnh lùng lại càng thêm tê tái. À, hàng xóm. Mối quan hệ của họ còn chưa đạt đến mức là bạn bè.

Thiếu niên bước lên phía trước, quay đầu lại nói một tiếng cảm ơn chân thành: "Thân lão sư, cảm ơn chị."

Sau khi Tiêu Sâm rời đi, Xa Cố Lai nói: "Chị đưa em về."

"Vừa rồi chị có phải đã quá thẳng thừng với đứa trẻ không?" Thân Tự Cẩm đứng yên, không nhúc nhích.

Xa Cố Lai trầm mặc một chút, rồi tựa vào bức tường bên cạnh. "Không hẳn."

"Vì sao em phải quan tâm một người không hề liên quan đến em như vậy?" Xa Cố Lai không thể hiểu nổi. "Nếu vừa rồi cây gậy của tên điên kia nện trúng em thì làm sao? Thiếu niên này nói cho cùng cũng chỉ là học sinh của em thôi, không cần thiết phải tốn nhiều tâm sức đi bảo vệ con trai của một kẻ mất trí như vậy."

"Chị đủ rồi."

Xa Cố Lai không dừng lại, giọng điệu lạnh lùng: "Em không thấy ba cậu t là hạng người gì à, lần sau em mà còn đến đó, sẽ không có vận may tốt mà tránh được đâu."

"Em có thể nghĩ đến sự an toàn của chính mình trước không, rồi hãy đi phát lòng tốt?" Xa Cố Lai không thể chịu nổi bất kỳ rủi ro nào xảy đến với Thân Tự Cẩm. Dù là một sự cố nhỏ nhất, nàng cũng không thể chấp nhận.

"Xa Cố Lai," Thân Tự Cẩm đứng giữa đường, nhìn thẳng vào nàng, "Chị muốn biết tại sao không?"

"Bởi vì cậu ta chính là tôi của ngày xưa."

Vẻ mặt Xa Cố Lai chợt giật mình và lo lắng: "Cái gì?"

Khuôn mặt Thân Tự Cẩm hiện lên một nét tĩnh mịch nhàn nhạt: "Tôi trước kia cũng giống như cậu ta," cô chậm rãi nói, "thường xuyên bị thương, nhưng vẫn không có người quản tôi."

Cô ngẩng đầu nhìn dòng người qua lại trên phố, âm sắc nhẹ nhàng nhưng chất chứa nỗi niềm: "Tôi đã từng thật sự rất mong có người có thể quan tâm tôi nhiều hơn."

Cô chỉ ước ao một sự quan tâm chân thành—không phải sự lạnh lùng đối đãi, cũng không phải sự châm chọc hay đổ thêm dầu vào lửa, mà chỉ là hy vọng có ai đó nhìn thấy vết thương của nàng.

"Chị..." Xa Cố Lai há hốc miệng, giọng nói lắp bắp, "Chị trước kia có phải là... không có quan tâm qua em."

Thân Tự Cẩm khẽ gật đầu, lời nói dứt khoát: "Cho tới bây giờ không có."

"Chị cũng giống như rất nhiều người khác."

Nghe những lời đó, khí thế vừa có của Xa Cố Lai tan biến hoàn toàn. Nàng ảo não khắp người, giống như quả bóng bị xì hơi, nhụt chí không chịu nổi.

Nàng cúi gằm mặt: "Vậy là trước kia chị đối xử với em... không tốt sao?"

"Không có gì gọi là tốt hay không tốt," Thân Tự Cẩm đáp. "Tôi trước kia đối với chị mà nói chẳng qua là đối tượng để chị trút hận thù, chị làm sao có thể đối xử tốt với tôi được? Điều đó rất bình thường."

Thân Tự Cẩm không muốn tiếp tục nhắc đến những chuyện này: "Cám ơn chị hôm nay đưa tôi tới, tôi sẽ gửi phí xe cho chị."

"Em vì cái gì luôn luôn muốn trả tiền!" Xa Cố Lai đột nhiên lớn tiếng, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt nàng vỡ vụn, "Cũng bởi vì không muốn nợ chị sao?"

Thân Tự Cẩm nhìn nàng, từ chối đưa ra ý kiến.

"Đây là chị cam tâm tình nguyện làm!" Xa Cố Lai bất chấp ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh, "Chị muốn làm những việc này, chị không muốn em trả thù lao cho chị! Thân Tự Cẩm, em vì cái gì nhất định phải làm như thế!"

"Chị đã biết đáp án của tôi."

"Chị không nghĩ là biết!" Xa Cố Lai nhếch môi mỏng, "Về sau cũng không nghĩ là biết!"

"Chị đưa em trở về." Nói rồi nàng định nắm lấy tay Thân Tự Cẩm, nhưng Thân Tự Cẩm né ra.

"Tôi muốn đi trường học một chuyến," Thân Tự Cẩm lùi về sau một bước. "Chị đi về trước đi."

"Chị đưa em đi."

Thân Tự Cẩm không muốn, vừa định mở lời từ chối, thì có tiếng người gọi tên cô.

"Tiểu Cẩm!"

Bạch Minh Dục từ trên xe bước xuống, chạy đến bên người cô, không thể tin nói: "Tiểu Cẩm, thật là cậu sao?"

Thân Tự Cẩm: "Minh Dục?"

Bạch Minh Dục quả thực vô cùng hưng phấn: "Tiểu Cẩm, trời ạ, cậu không có chết sao?"

"Bạch Minh Dục." Xa Cố Lai híp mắt, ý thức được cái gì: "Cô vẫn luôn đi theo tôi."

Bạch Minh Dục cười lạnh: "Vậy thì thế nào?"

Trách không được Xa Cố Lai gần đây luôn cảm giác có người theo dõi nàng.

Từ khi Thân Tự Cẩm qua đời, Bạch Minh Dục luôn khiến nàng thêm phiền, vì Bạch Minh Dực là người tốt của Thân Tự Cẩm cũng là em gái của Bạch Ngu, nàng mới lười cùng cô ấy so đo.

Bây giờ lại theo dõi nàng.

Bạch Minh Dục kéo tay Thân Tự Cẩm, "Tiểu Cẩm, tớ đưa cậu về."

Xa Cố Lai ngữ khí lạnh lùng: "Bạch Minh Dục, chớ xen vào việc của người khác."

"Là ai xen vào việc của người khác?" Bạch Minh Dục cười nhạo, "Chị là cái tội phạm giết người còn có mặt mũi nói, thật là ghê tởm."

Khuôn mặt tinh xảo của Xa Cố Lai hơi hơi dữ tợn.

Bạch Minh Dục kéo tay Thân Tự Cẩm hướng xe của mình đi đến.

"Thân Tự Cẩm!" Xa Cố Lai gọi theo, trong giọng nói ẩn chứa một nỗi hoảng loạn không thể lý giải.

"Xa Cố Lai, tôi sẽ bảo Đàm Dao gửi tiền xe cho chị, cảm ơn chị hôm nay đã đưa tôi đi, tạm biệt." Thân Tự Cẩm nói dứt lời, rồi bước thẳng lên xe của Bạch Minh Dục.

Xa Cố Lai siết chặt nắm đấm, cảm giác bị bỏ rơi này quả thực tồi tệ khủng khiếp. Các ngón tay nàng ấn mạnh đến mức đau điếng vào lòng bàn tay.

Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc xe đang lăn bánh đi xa, thần sắc lạnh lẽo như băng giá sắp tan thành tuyết.

Tâm trạng Xa Cố Lai lúc này thật sự tan nát không thể tả.

Nàng ngồi vào chiếc xe của mình, hung hăng đấm mạnh vào tay lái. Nàng không hiểu nổi bản thân đang giận điều gì.

Là giận Bạch Minh Dục đã đến cướp mất Thân Tự Cẩm, hay giận chính Thân Tự Cẩm đã không chịu lắng nghe nàng?

Nàng chợt nhận ra, có lẽ nàng đang giận chính bản thân mình.

Giận sự ngu xuẩn và những sai lầm trong quá khứ.

Nghĩ tới lời Thân Tự Cẩm vừa mới nói, cô khao khát có người đối tốt với cô, nhưng nàng lại phụ lòng cô.

Nàng nhận ra một sự thật đau lòng, nàng thật sự chưa từng quan tâm đúng mức đến Thân Tự Cẩm.

Xa Cố Lai biết rõ đây là lỗi lầm của mình, là điều không thể bào chữa. Nàng tự nhận mình không phải là người tốt.

Thế nhưng mà...

Chẳng lẽ thực sự không còn một chút cơ hội cứu vãn nào sao?

Xa Cố Lai gục đầu xuống tay lái, cái đầu vô lực buông thõng, mái tóc dài đen nhánh bị nàng vò cho rối bời không chịu nổi.

Nàng vừa không cam lòng, lại vừa cảm thấy bất lực.

Chỉ còn cách hung hăng đập thêm một cái vào tay lái để trút giận.

Cùng lúc đó, khi Thân Tự Cẩm vừa bước vào xe, Bạch Minh Dục đã ôm chầm lấy cô.

"Tiểu Cẩm..."

Khi bị Bạch Minh Dục ôm chặt, thân thể Thân Tự Cẩm thoáng căng cứng, cô vẫn chưa biết phải đối diện với cô bạn cũ này như thế nào.

Bạch Minh Dục ôm cô một lúc rất lâu rồi mới buông ra. Cô ấy nhìn thẳng vào Thân Tự Cẩm: "Tớ sẽ không hỏi chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, tớ chỉ hỏi cậu một điều thôi: Cậu có phải là Thân Tự Cẩm mà tớ quen biết không?"

Thân Tự Cẩm khẽ gật đầu xác nhận.

Bạch Minh Dục bật cười, nước mắt rơi xuống. Cô ấy lại ôm Thân Tự Cẩm một lần nữa, nghẹn ngào: "Tiểu Cẩm à, mặc kệ cậu đã trải qua những chuyện hoang đường đến mức nào, tớ cũng không hề để tâm, chỉ cần cậu còn sống là tốt rồi."

Thân Tự Cẩm giơ tay lên, vỗ nhẹ vào lưng bạn mình như một lời an ủi.

Sau đó, Thân Tự Cẩm đưa Bạch Minh Dục vào nhà, rót nước cho cô ấy.

"Cậu làm sao mà tìm được tớ ở đây?" Thân Tự Cẩm tò mò hỏi.

Bạch Minh Dục vừa uống nước vừa giải thích: "Sinh nhật năm ngoái của cậu, có người nặc danh gửi tặng tớ một bức thêu thủ công hình mèo Garfield. Là cậu gửi đúng không, Tiểu Cẩm?"

Thân Tự Cẩm thấy không thể giấu được, đành thừa nhận: "Là tớ."

Sau khi Thân Tự Cẩm trùng sinh, mỗi năm cứ đến sinh nhật Bạch Minh Dục, cô đều nặc danh gửi tặng một món quà, nhưng tuyệt nhiên không lộ diện.

Bạch Minh Dục đặt ly nước xuống, giải thích cách cô ấy tìm ra cô: "Người duy nhất biết tớ thích mèo Garfield chỉ có mình cậu. Khi đó tớ tò mò, liền điều tra camera giám sát để xem là ai, nhưng cậu che chắn kín mít, tớ chẳng nhìn ra được gì cả."

Thân Tự Cẩm mỉm cười.

"Tớ cũng không hiểu tại sao, nhưng tớ luôn cảm giác đó là cậu gửi, dù cho khi ấy cậu đã chết, tớ vẫn vô lý tin như vậy." Bạch Minh Dục tiếp tục kể, "Sau đó, tớ phát hiện Xa Cố Lai cứ chạy đến khu này mãi, nghe nói là vì tìm một người. Từ sau khi cậu chết, tớ vẫn luôn tìm cách gây khó dễ cho chị ta, nên tớ muốn xem người chị ta tìm là ai, để tiện thể kiếm chuyện với người đó."

Thân Tự Cẩm nghe vậy, phì cười một tiếng.

Đúng là phong cách mà Bạch Minh Dục có thể làm.

"Thế rồi tớ nhìn thấy cậu. Lúc đầu tớ không thể tin được, cứ nghĩ mình nhìn lầm, nên không dám tiến lên."

Bạch Minh Dục cười lớn, "May mà tớ không nhìn lầm."

Thân Tự Cẩm cũng bật cười theo.

"Thế nhưng mà..." Bạch Minh Dục nhíu mày, giọng điệu chuyển sang khó hiểu, "Xa Cố Lai vì sao cứ đeo bám cậu như vậy? Còn dọn đến ở ngay cạnh nhà cậu, thật sự là âm hồn bất tán!"

Thân Tự Cẩm im lặng một lúc rồi nói: "Tớ cũng không biết."

Bạch Minh Dục cười lạnh: "Mặc kệ chị ta có ý đồ gì, tóm lại, Tiểu Cẩm, cậu tuyệt đối không thể mềm lòng lần nữa."

"Xa Cố Lai chính là một kẻ cặn bã chính hiệu, cậu khó khăn lắm mới có được sinh mệnh mới, đời này tuyệt đối không được để chị ta lừa gạt."

"Tớ biết mà."

Con người không thể bị lừa dối mãi, Thân Tự Cẩm cũng vậy.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tớ không ngờ Tiểu Cẩm của tớ lại trở thành cô giáo đấy nhé!"

"Vậy còn cậu?"

"Tớ sao?" Bạch Minh Dục nhún nhún vai, "Thì thỉnh thoảng quay phim tài liệu thôi, tớ nói cho cậu nghe này, tớ gặp một người đồng nghiệp." Bạch Minh Dục buôn chuyện, "Đối tượng của cô ấy vậy mà cũng là phụ nữ, hai người còn nhận nuôi một đứa bé, hôm nào dẫn cậu đi gặp."

Thân Tự Cẩm buông thõng mắt, nhẹ nhàng cười: "Phải không?"

Hai người bạn thân tâm đầu ý hợp, tựa như những người bạn lâu ngày gặp lại, ngồi cùng nhau trò chuyện không dứt.

Bạch Minh Dục quyết định tạm thời ở lại nhà Thân Tự Cẩm. Có lúc cô ấy sẽ cùng Thân Tự Cẩm đến trường học chơi, nhưng đa phần thời gian ở nhà, cô ấy lại thường xuyên kiếm chuyện với Xa Cố Lai ở căn nhà bên cạnh. Cô ấy cố tình dùng thân phận bạn thân chí cốt với Tiểu Cẩm để kích thích Xa Cố Lai.

Xa Cố Lai đáp lại bằng ánh mắt lạnh như băng, nhưng Bạch Minh Dục chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Dạo gần đây, tâm trạng Xa Cố Lai vô cùng phiền muộn. Thân Tự Cẩm đã nhờ Đàm Dao mang đến cho nàng một khoản tiền, chính là tiền xe và chi phí chăm sóc chú chó nhỏ. Mọi thứ được tính toán rõ ràng, rành mạch.

Nhìn số tiền đó, Xa Cố Lai chỉ muốn xé nát hết.

Đàm Dao tinh ý nhận ra ý định của nàng nên lặng lẽ cất tiền đi.

Chưa kể còn có Bạch Minh Dục, liên tục chọc tức nàng, nhưng Xa Cố Lai lại không thể phản kháng hay nói gì được.

Nàng sợ Thân Tự Cẩm sẽ giận.

Một người có thù tất báo và quyền lực như Xa Cố Lai, bao giờ phải chịu loại uất ức nghẹn họng này.

Mấy ngày nay, khi làm việc, mặt nàng lúc nào cũng lạnh như băng, khiến nhân viên cấp dưới không ai dám hé môi. Tiểu Hứa, cô trợ lý, chỉ biết thầm cầu nguyện đến ngày mình có thể may mắn xin nghỉ việc.

Lão bản thất tình, người chịu khổ chỉ có đám nhân viên làm công như bọn họ.

Tiểu Hứa không hiểu, trong lòng thắc mắc: Chẳng qua chỉ là một người lớn lên có nét tương đồng với Thân Tự Cẩm đã chết, có cần thiết phải để tâm đến vậy không?

Dù sao thì đây cũng đâu phải là Thân Tự Cẩm thật.

Tiểu Hứa luôn cho rằng Thân Tự Cẩm hiện tại chỉ là một sự trùng hợp, một người ngẫu nhiên giống với người đã chết trong lòng Xa tổng mà thôi.

Cô nàng thở dài: Thân Tự Cẩm khi còn sống chưa từng được Xa tổng để ý đến mức này, giờ người ta chết đi, chị ta lại bắt đầu điên cuồng lên.

Tiểu Hứa cố nén, không dám thốt ra bất kỳ lời nào trong lòng mình.

Hôm đó, Xa Cố Lai làm việc ngay tại nhà, còn Tiểu Hứa ngồi bên cạnh giúp nàng xử lý các tài liệu chất đống.

Bên ngoài đột nhiên ồn ào náo nhiệt lên, Tiểu Hứa thoáng tò mò, mơ hồ nghe thấy giọng nói quen thuộc của Thân Tự Cẩm.

Cô vội vàng xin phép: "Xa tổng, em có thể ra ngoài xem một chút không?"

"Ừ," Xa Cố Lai đáp gọn lỏn.

Tiểu Hứa đi ra ban công.

Hóa ra, Thân Tự Cẩm đã làm rất nhiều bánh ngọt. Bạch Minh Dục không ăn hết, nên đang chia cho lũ trẻ hàng xóm.

Bánh ngọt Thân Tự Cẩm làm rất ngon, lũ trẻ đều thích mê, rối rít cảm ơn Thân Tự Cẩm và Bạch Minh Dục. Một vài phụ huynh còn mang đồ ăn ngon của nhà mình ra để đáp lễ hai người.

Bạch Minh Dục thấy Tiểu Hứa, liền cố ý lớn tiếng nói: "Tiểu Hứa này, bánh ngọt Tiểu Cẩm nhà tôi làm đấy, có muốn một ít không?"

Tiểu Hứa vội vàng xua tay: "Không, không cần đâu ạ."

Cô quay vào phòng, phát hiện mặt Xa Cố Lai đã lạnh như băng – sắp kết thành sương rồi.

Bởi vì, bánh ngọt của Thân Tự Cẩm trước kia chỉ làm riêng cho nàng ăn mà thôi.

Bây giờ trừ nàng ra, ai cũng có thể được nếm.

Phong thủy luân chuyển thật. Trong lòng Xa Cố Lai như có hàng vạn con côn trùng đang gặm cắn, lửa giận vô danh thiêu đốt, suýt chút nữa khiến nàng phát điên.

Trái tim nàng đập loạn nhịp, không theo quy luật nào cả.

Tiểu Hứa run rẩy, chỉ muốn tránh xa Xa tổng càng nhanh càng tốt.

"Cô vì cái gì không muốn bánh ngọt của em ấy?" Xa Cố Lai đột nhiên lạnh lùng chất vấn cô trợ lý.

Tiểu Hứa sững sờ: "Sao ạ?"

"Cô là cảm thấy bánh ngọt em ấy làm khó ăn?" Sắc mặt Xa Cố Lai vô cùng tệ hại. Trong lòng nàng dồn nén một luồng uất khí nóng bỏng, nếu không thể giải tỏa, nàng sợ mình sẽ tự phát điên mất.

"Ăn ngon..." Tiểu Hứa đáp lại yếu ớt.

Mẹ kiếp, mình có được ăn đâu mà biết! Tiểu Hứa thầm gào thét trong lòng.

Xa tổng lúc này thật sự quá đáng sợ.

Ở ban công bên cạnh, Bạch Minh Dục nhìn về phía ban công nhà Xa Cố Lai, trong lòng đắc ý không thôi.

"Cậu đang cười cái gì?" Thân Tự Cẩm đưa xong miếng bánh ngọt cuối cùng, quay sang hỏi cô nàng.

Bạch Minh Dục nháy nháy mắt tinh nghịch:

"Cười người nào đó không chiếm được thứ mình muốn, chỉ có thể ở trong nhà âm thầm nổi trận lôi đình thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro