
Chương 37
Bữa cơm này cuối cùng vẫn là ăn không thành.
Thân Tự Cẩm cầm túi khập khiễng đi ra ngoài, cô đi vội vã, giống như đằng sau là một thứ gì đó làm người ta khiếp sợ.
Nhưng cô đi quá gấp, chân phải bị trẹo, lại ngã xuống đất, cô đau đến nhăn mặt, không kìm được rên lên một tiếng.
Xa Cố Lai liền vội vàng tiến lên: "Là lại bị trẹo chân rồi sao?"
Thân Tự Cẩm đưa tay ngăn cản nàng tiếp cận bản thân, cô hít một hơi thật sâu, vịn tường chậm rãi đứng lên.
"Không cần đưa tôi, tiểu thư." Thân Tự Cẩm gượng cười, nhưng nụ cười hết sức tái nhợt: "Cảm ơn cô hôm nay giúp tôi."
Xa Cố Lai cả người giống như khúc gỗ chết khô, đứng tại chỗ không có bất kỳ động tác nào.
Thân Tự Cẩm rõ ràng nhận ra nàng.
Lại không chịu nhận có quen biết nàng.
Sự xa cách lạnh lùng của cô quả thực giống như một cây đao cùn, chậm rãi cắt Xa Cố Lai toàn thân, mang đến cho nàng nỗi thống khổ kéo dài.
Lòng nàng có đủ loại hối hận và thương tiếc, lại không cách nào động đậy nửa bước, chỉ có thể lui về trong thân thể lạnh lẽo như thủy triều của mình.
Thân Tự Cẩm chậm rãi đi lên phía trước, cô muốn đi nhanh hơn một chút, đi nhanh hơn một chút, cách Xa Cố Lai càng xa càng tốt.
Cô đi quá nhanh, phía trước phục vụ viên đang bưng một nồi cá sôi ùng ục, vừa nói: "Cẩn thận một chút nha các vị, nước sôi."
Đang nói, có một đứa con nít chạy tới, vượt qua bên cạnh phục vụ viên, không cẩn thận đụng vào cô ấy một chút. Phục vụ viên là một cô gái gầy yếu, bưng cái nồi cá sôi ùng ục này có chút tốn sức.
Mà Thân Tự Cẩm cách phục vụ viên rất gần, mắt thấy nồi sắt cá sôi ùng ục kia liền muốn nghiên phía cô. Cho dù cô muốn tránh, nhưng vì chân phải không tiện, cũng không kịp tránh.
Xa Cố Lai bước nhanh đến phía trước, kéo cổ tay Thân Tự Cẩm sang một bên tránh, nồi sắt đập vào tay Xa Cố Lai, nước canh nóng bỏng vẩy vào mu bàn tay nàng.
Phản ứng đầu tiên của Xa Cố Lai chính là đưa tay về sau giấu.
Thân Tự Cẩm thấy là Xa Cố Lai, cổ tay quẫy một cái, Xa Cố Lai biết cô hiện tại không thích nàng đụng cô, liền lập tức buông lỏng tay ra.
Xa Cố Lai nhấp một chút môi mỏng, đạm thanh: "Cẩn thận một chút."
"Cảm ơn." Thân Tự Cẩm vội vàng nói xong câu đó liền đi.
Nhìn xem bóng lưng Thân Tự Cẩm càng chạy càng xa, Xa Cố Lai mới đưa bàn tay phải đỏ ửng vươn ra.
Phục vụ viên kinh ngạc kêu một tiếng: "Khách, tay của cô, thật xin lỗi thật xin lỗi."
Tay phải Xa Cố Lai bị bỏng đỏ, mu bàn tay thậm chí sưng lên, so với bàn tay trái gầy nhỏ, tay phải sưng như một cái móng heo đỏ ửng.
Phục vụ viên muốn giúp nàng bôi thuốc.
Tâm trí Xa Cố Lai hoàn toàn đặt ở trên người Thân Tự Cẩm, cũng không biết chân cô bị thương một mình có thể an toàn về đến nhà hay không, bởi vậy hoàn toàn không thèm để ý đến vết bỏng của bản thân.
"Không cần." Xa Cố Lai chỉ dùng khăn giấy xoa xoa vết bẩn trên tay, liền không quan tâm nó.
Nàng đi ra khỏi nhà hàng, nàng không yên lòng Thân Tự Cẩm.
Vừa đi ra, liền thấy Thân Tự Cẩm đã bắt được xe, hai người đúng lúc liếc nhau một cái, Thân Tự Cẩm rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Xe lái đi.
Ánh mắt Xa Cố Lai vẫn luôn đặt ở chiếc xe kia, cho đến khi không nhìn thấy nữa, nàng mới hậu tri hậu giác cảm giác được tay phải đau rát.
Nàng vô tình "sách" một tiếng, đi mua một chai nước lạnh đặt lên tay phải.
Nàng cũng không rõ ràng vì sao không muốn để cho Thân Tự Cẩm nhìn thấy, lúc ấy chỉ là phản ứng bản năng. Đại khái là sợ Thân Tự Cẩm sẽ cảm thấy nàng đang lợi dụng lòng thương hại.
Nàng không muốn Thân Tự Cẩm có cảm xúc xấu hổ.
Tay phải Xa Cố Lai thật sự nghiêm trọng, mấy ngày nay công việc đều là để Tiểu Hứa giúp nàng xử lý.
Nàng khoảng thời gian này vẫn luôn tìm cách ở gần Thân Tự Cẩm, nơi làm việc và chỗ ở của Thân Tự Cẩm gọi là khu Lan Cảnh, cách khu vực trung tâm thành phố của nàng còn rất xa, lái xe đi cũng phải vài tiếng.
Cho nên mấy ngày nay nàng đều ở khách sạn bên kia, dẫn đến công việc công ty chất đống rất nhiều.
Mấy năm này công ty càng ngày càng lớn, nghệ sĩ dưới trướng nàng về cơ bản đều nổi tiếng không biên giới, công ty có diễn viên phái thực lực, ảnh đế, nhóm nữ đoàn nam đoàn các loại, đều là những đỉnh cao trong giới giải trí.
Ngoài ra, Xa Cố Lai còn đầu tư ăn uống, dược phẩm, giao thông các loại ngành nghề.
Công ty của nàng nhất thời phong quang vô hạn, trở thành công ty giải trí lớn cỡ số một số hai trong nước, vô số người đều muốn ký hợp đồng với CG Entertainment.
Cho nên mấy ngày này công việc quả thực chất thành núi, tay Xa Cố Lai còn bị thương, nàng cùng Tiểu Hứa hai người mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya, nhưng phần lớn thời gian Xa Cố Lai đều để Tiểu Hứa về trước, bản thân ở lại công ty tăng ca.
"Tiểu Hứa, chi nhánh công ty ở khu Lan Cảnh xây dựng thế nào rồi?" Xa Cố Lai uống cà phê nâng cao tinh thần, vừa xem văn kiện vừa hỏi.
Tiểu Hứa đang sửa sang tài liệu, nói: "Chỉ chờ khánh thành ạ."
Đôi mắt Xa Cố Lai khẽ nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.
"Đúng rồi, Tiểu Hứa, cô biết trường cấp hai Thiên Đốc không?"
"Biết chứ."
"Trường học này thế nào?"
"Rất tốt." Tiểu Hứa ngáp một cái: "Nó là một trong những trường cấp hai trọng điểm của Lan Thành, hình như là một trường tư, người ở bên trong hoặc là đều dùng nhiều tiền đi vào, hoặc là dựa vào thành tích rất tốt. Người trên mạng đều nói đây là một trường học quý tộc."
Xa Cố Lai nói: "Phải không? Vậy đãi ngộ của giáo viên phải rất khá."
"Đúng vậy, lương giáo viên bên trong cũng rất cao đó." Tiểu Hứa dụi dụi mắt.
Nói như vậy, công việc của Thân Tự Cẩm cũng tốt.
Xa Cố Lai nhẹ nhàng thở ra.
Nàng rất sợ mấy năm này Thân Tự Cẩm sống không tốt.
"Chị hỏi cái này để làm gì Xa tổng." Tiểu Hứa lại tò mò: "Trong nhà chị có người ở đó à?"
Xa Cố Lai không biết nên xưng hô mối quan hệ của nàng và Thân Tự Cẩm với người khác thế nào.
Người nhà, khẳng định không phải.
Bạn bè, cũng không xác thực.
Người yêu, đại khái cũng không phải.
Cứ như vậy, mối quan hệ của nàng và Thân Tự Cẩm vậy mà cũng không biết dùng gì để hình dung.
"Cô về trước đi." Xa Cố Lai thấy Tiểu Hứa buồn ngủ quá đỗi, liền nói.
"Vậy Xa tổng thì sao? Tay của chị có thể làm việc không?"
"Không có việc gì." Xa Cố Lai nhàn nhạt nói: "Cô đi về nghỉ ngơi đi."
Tiểu Hứa đi rồi.
Trong văn phòng chỉ có một mình Xa Cố Lai.
Tay của nàng quấn băng gạc, đánh chữ không tiện lắm, dẫn đến hiệu suất rất chậm.
Nàng liền uống mấy ly cà phê, trong lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, thấy tấm hình kia.
Nàng cầm lên.
Những năm này nàng luôn luôn nhìn xem tấm hình này, vô số lần nàng đều nghĩ nếu như mặt Thân Tự Cẩm trong tấm hình này không bị gạch nát thì tốt.
Cũng không biết về sau có thể hay không lại chụp một tấm ảnh chung.
Nàng sờ lấy tấm hình này.
Thân Tự Cẩm hiện tại không nhận nàng, nàng nên tìm lý do gì tiếp cận cô đây?
Nàng rất xác định Thân Tự Cẩm không chết.
Người tâm tâm niệm niệm lại xuất hiện ở trước mắt, nàng nhất định không thể đối xử với cô giống như trước đây.
Nàng biết bản thân đã quá sai, nhưng nàng nghĩ đền bù.
Dù cho kết quả có lẽ không được để ý, nhưng Xa Cố Lai cũng muốn thử xem.
Nàng muốn đem Thân Tự Cẩm đã bị bản thân hủy hoại thành mảnh vụn không chịu nổi kia, ghép lại cho tốt.
Nàng nghĩ tới điều gì, gọi một cú điện thoại.
"Alo, Lâm tỷ, tôi muốn hỏi cô gái tôi giúp đỡ bây giờ đang học ở đâu."
"Trường cấp hai Thiên Đốc sao?" Xa Cố Lai lại hỏi: "Lớp mấy?"
Buổi sáng, Thân Tự Cẩm đi trong lớp trông học sinh tiết tự học buổi sáng, một nữ sinh tóc ngắn ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên giữ cô lại.
"Làm sao vậy, Đàm Dao đồng học?"
Đàm Dao là lớp trưởng môn của cô, không thích nói chuyện, tính tình cao lãnh, chỉ biết học tập. Thân Tự Cẩm trước kia thường xuyên khuyên cô bé đi ra ngoài chơi thêm một chút.
Nhưng lớp trưởng môn của cô rất có cá tính, bên ngoài thì hứa hẹn, sau lưng không nghe cô.
Khiến Thân Tự Cẩm rất bất đắc dĩ.
Đàm Dao nói mà không có biểu cảm gì: "Em có thể ra ngoài nói với cô không?"
"Được."
Thân Tự Cẩm dẫn cô bé đi ra hành lang. Thời gian này là lúc tự học buổi sáng, hành lang còn rất an tĩnh.
"Thế nào rồi? Gặp phải chuyện gì sao?" Thân Tự Cẩm ân cần hỏi.
Sắc mặt Đàm Dao quấn quýt một chút, nhìn qua giống như có cái gì khó nói vậy.
Điều này khiến Thân Tự Cẩm càng lo lắng.
"Không có việc gì, đã xảy ra chuyện gì em cứ nói với cô, cô sẽ giúp em."
Đàm Dao cắn răng: "Lão sư, giữa trưa cô có thể đi nhà em một chuyến không?"
Thân Tự Cẩm ôn nhu: "Ừm? Vì sao?"
Đàm Dao không biết nói dối, ấp úng nửa ngày, không chắc chắn nói: "Nhà em cháy?"
"Cái gì?"
"Ách, không phải, nhà em bị rò rỉ khí ga."
"A."
Đàm Dao nắm tóc, lạnh giọng nói: "Người nhà của em muốn gặp cô."
"Người nhà em sao?" Thân Tự Cẩm cao hơn cô bé cả một cái đầu, luôn luôn phải cúi xuống nói chuyện với cô bé, "Là muốn tìm cô trò chuyện về tình hình học tập của em phải không?"
Đàm Dao gật gật đầu.
"Có thể." Thân Tự Cẩm nhẹ nhõm, còn tưởng thật sự nhà cô bé xảy ra chuyện gì, cô sờ sờ đầu Đàm Dao: "Giữa trưa cô cùng em về."
Đàm Dao có chút ngượng ngùng rụt rụt đầu.
Sau khi tan học, Thân Tự Cẩm đi theo Đàm Dao ngồi xe buýt trở về.
"Đàm Dao, nhà em có mấy người a." Thân Tự Cẩm ngồi ở bên cạnh cô bé, hỏi.
Đàm Dao suy nghĩ một chút, cổ quái nói: "Thêm em nữa là hai người đi."
Thân Tự Cẩm cảm thấy bản thân có lẽ hỏi điều không phải: "Ngượng ngùng a Đàm Dao đồng học, cô hỏi điều không phải."
Đàm Dao lắc đầu, mặt lạnh lùng, lão khí hoành thu nói: "Không sao."
Thân Tự Cẩm cảm thấy cô bé tuổi còn trẻ, đã lạnh lùng đạm mạc như vậy, về sau trưởng thành không chừng thành một khối băng, liền giống như người kia.
Thân Tự Cẩm ý thức được bản thân đang suy nghĩ gì, vội vàng lắc lắc đầu, muốn đem ký ức không vui kia vứt bỏ.
"Làm sao vậy, lão sư."
"Không có việc gì."
Hai người xuống xe, đi vào trong khu chung cư.
Chân Thân Tự Cẩm đã đỡ hơn rất nhiều, vốn cũng không phải là rất nghiêm trọng, cô nghỉ ngơi mấy ngày đã tốt hơn gần như hoàn toàn.
Nhưng Đàm Dao vẫn là thả chậm bước chân, muốn để Thân Tự Cẩm đi chậm một chút.
Mấy năm này Thân Tự Cẩm đi thăm hỏi các gia đình đã quen rồi, đã không còn sự căng thẳng ban đầu.
Cô mua chút đồ định tặng cho người nhà của Đàm Dao.
Đàm Dao thấy được, nói: "Chị ấy không cần đâu, chị ấy muốn mua bao nhiêu là có bấy nhiêu."
Cô bé muốn giúp Thân Tự Cẩm xách đồ, Thân Tự Cẩm không cho.
Đàm Dao mở cửa: "Vào đi, Thân lão sư."
Thân Tự Cẩm cởi giày tiến vào, Đàm Dao đưa cho cô một đôi dép lê.
Nhà Đàm Dao là căn hộ một mình, sạch sẽ gọn gàng.
"Chỉ có một mình em ở sao? Đàm Dao đồng học." Thân Tự Cẩm đem hoa quả đặt ở trên bàn trà.
"Phần lớn thời gian là vậy." Đàm Dao rót cho cô một ly nước ấm: "Lão sư, uống nước."
"Được, cảm ơn Đàm Dao đồng học."
"Người nhà em đâu?" Thân Tự Cẩm uống nước hỏi.
Đàm Dao nhíu mày một cái: "Chắc là sắp về rồi."
Đang nói, cửa bị mở ra.
Đàm Dao gọi: "Chị Cố Lai."
Thân Tự Cẩm một ngụm nước suýt chút nữa phun ra.
Cô kinh ngạc hướng cửa nhìn.
Chỉ thấy Xa Cố Lai mang theo một túi lớn đồ, cởi giày tiến vào.
Nàng liếc nhìn Thân Tự Cẩm một cái, có lẽ có chút chột dạ, giả vờ bình tĩnh lạnh lùng thu hồi ánh mắt.
"Tặng cho em." Xa Cố Lai đưa túi đồ trong tay cho Đàm Dao.
"Chị còn biết em mặc quần áo size nào à." Đàm Dao sờ sờ quần áo trong túi.
Xa Cố Lai đạm thanh: "Lâm tỷ nói cho chị."
Đàm Dao cũng nhàn nhạt đáp lại: "Vậy Lâm tỷ sao không nói cho chị biết em đã lên cấp hai, chị lại còn tưởng em đang học tiểu học."
"Em thôi đi." Xa Cố Lai đưa lưng về phía Thân Tự Cẩm, rót cho mình một ly nước: "Chị là người hỗ trợ em, em nói chuyện như vậy với chị đó hả?"
Đàm Dao mặt không đổi sắc thè lưỡi, bỗng nhiên đối với Thân Tự Cẩm nói: "Thân lão sư, đây là người đã giúp đỡ em, miễn cưỡng tính là người nhà của em đi."
Thân Tự Cẩm ngồi ở trên ghế sofa, biểu tình đã không còn vẻ ôn hòa vừa mới bắt đầu.
Cô làm sao cũng không nghĩ ra người nhà mà Đàm Dao nói lại là Xa Cố Lai.
Chỉ sợ lần này là Xa Cố Lai cố ý để Đàm Dao nói như vậy.
Thân Tự Cẩm rất muốn chạy trốn, nhưng học sinh lại ở đây, cô cũng không tiện cứ thế mà rời đi.
Xa Cố Lai rốt cuộc xoay người, nhìn Thân Tự Cẩm.
"Thân lão sư." Xa Cố Lai thần sắc ôn hòa, thanh đạm gọi một tiếng, "Xin chào, tôi là nửa người giám hộ của Đàm Dao."
Thân Tự Cẩm: "..."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các vị thân yêu quan tâm nha, yên tâm, tôi không sao, tôi chỉ là cả ngày hôm nay không có ăn gì, có chút tụt huyết áp mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro