
Chương 34
Thân Tự Cẩm được đưa vào bệnh viện. Vài ngày đầu cô chỉ là không ăn không uống, luôn luôn nhìn chằm chằm một chỗ ngẩn người, vô luận là ai nói chuyện với cô, cô đều giữ im lặng.
Rất giống một con rối đã bị hỏng.
Xa Cố Lai không nói chuyện Thân Tự Cẩm cho bất cứ ai, còn bên phía trường học nàng phái người nói với cố vấn, và giúp cô xin một kỳ nghỉ rất dài.
Nàng không thay Thân Tự Cẩm xin nghỉ học, Xa Cố Lai mặc dù đưa cô vào bệnh viện tâm thần, nhưng cũng không định nhốt cô cả đời.
Xa Cố Lai đưa cô vào bệnh viện, ngoại trừ yếu tố chán ghét Thân Tự Cẩm phát điên với nàng, còn có một nguyên nhân nàng không muốn thừa nhận.
Nàng muốn Thân Tự Cẩm có thể khôi phục bình thường, chứ không phải bộ dạng điên cuồng thống khổ bây giờ.
Nguyên nhân này Xa Cố Lai vẫn luôn từ tận đáy lòng không muốn thừa nhận, giống như là vi phạm một loại ý nghĩ thâm căn cố đế nào đó của bản thân. Nàng liều mạng bác bỏ nguyên nhân này, tự lừa dối bản thân tẩy não cho mình.
Nếu như ngày đó cô có thể khôi phục bình thường, Xa Cố Lai sẽ thả cô đi.
Chỉ là nàng không biết Thân Tự Cẩm có thể hay không có một ngày bình thường.
Vào ngày cô được đưa vào bệnh viện, Xa Cố Lai đã đến thăm nàng, nhưng Thân Tự Cẩm không nói một lời nào với nàng, chỉ dùng ánh mắt hận thù nhìn nàng một cái.
Thân Tự Cẩm hận chính mình.
Loại ánh mắt hận thù này không giống với ánh mắt hận thù trước đó Thân Tự Cẩm bày ra vì Chu Tứ đối với nàng.
Ánh mắt này là cái hận mang ý vị đáng thương do bị phụ bạc.
Giống như là thú nhỏ bị vứt bỏ, mà bộc lộ ra mối hận sâu nặng.
Lúc ấy Xa Cố Lai chỉ cảm thấy không vui, và càng nhiều hơn chính là sự hoảng hốt bị cô xem nhẹ. Có lẽ là ánh mắt kia quá nặng nề, Xa Cố Lai liên tiếp mấy ngày cũng không đến nữa.
Ý thức được tâm trạng của mình bắt đầu bị Thân Tự Cẩm liên lụy, nàng ép buộc bản thân không còn quan tâm Thân Tự Cẩm.
Cứ thế qua nửa tháng, người trong bệnh viện nói với nàng Thân Tự Cẩm gần đây trạng thái đặc biệt kém.
Mỗi khi trời tối đều sẽ vô cớ gào thét, điên cuồng đập đồ, mặc kệ nhìn thấy ai đều cảm thấy muốn hại nàng, đã làm bị thương mấy cô y tá.
Xa Cố Lai cau mày thật sâu, vô cùng bực bội với tình hình của Thân Tự Cẩm.
Sao lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Người phụ nữ này sắp điên đến khi nào.
Tâm trí Xa Cố Lai lại bị Thân Tự Cẩm chiếm mấy phần, trong lòng nàng có một vẻ phiền não phức tạp, khiến nàng không thể yên tâm.
Nàng lái xe vào bệnh viện, còn chưa đến giữa, liền nghe được tiếng la khàn khàn của Thân Tự Cẩm, cùng tiếng ồn ào đồ đổ vỡ.
Nàng nhanh chân đi đến, chỉ thấy Thân Tự Cẩm trên tay bị dây trói buộc, y tá đè cô xuống, cố gắng để cô an tĩnh lại, nhưng Thân Tự Cẩm lại liều mạng giãy dụa, giống như con cá chết trên bờ.
Căn phòng bừa bộn, như vừa trải qua một trận tai ương.
"Đừng đụng tôi ——" Thân Tự Cẩm tuyệt vọng kêu khóc: "Đều đi ra cho tôi, đừng đụng tôi!!"
Thấy cô thật sự quá kích động, đành phải tiêm thuốc trấn tĩnh cho cô. Cảm xúc xao động của Thân Tự Cẩm mới chậm rãi trở nên bằng phẳng, nhắm mắt lại.
Xa Cố Lai đứng ở ngoài cửa, giống như bị đè nút tạm dừng, không hề nhúc nhích.
"Xa tổng." Y tá thấy nàng.
"Ừm." Xa Cố Lai nói: "Tình huống của cô ấy rất tồi tệ sao?"
Hộ công gật đầu: "cô ấy không chịu phối hợp chúng tôi trị liệu, thuốc các loại cũng uống rồi liền nôn, thậm chí ngay cả nhìn thấy chúng tôi tiến vào liền sẽ gào thét."
Biểu cảm Xa Cố Lai lãnh đạm, con ngươi băng giá hơi nứt ra một đường rách.
"Thời gian tỉnh táo có nhiều không?"
"Không nhiều, phần lớn thời gian đều đang ngẩn người không nói lời nào."
"Biết rồi." Xa Cố Lai nói: "Làm phiền các cô."
"Còn có một chuyện." Sắc mặt hộ công bất đắc dĩ: "Thân tiểu thư cô ấy có khuynh hướng tự hủy rất nghiêm trọng, chúng tôi đã ngăn cản cô ấy nhiều lần."
Hộ công không phải chưa từng thấy người bệnh tâm thần, chỉ là chưa từng gặp phải người có thái độ muốn chết điên cuồng như vậy, thật giống như việc sống sót đối với cô ấy thật sự là một chuyện đau khổ lớn lao.
Có đôi khi hộ công nhìn dáng vẻ sụp đổ tuyệt vọng của cô, thậm chí sẽ có suy nghĩ có lẽ cô ấy chết mới thật sự là giải thoát, nhưng Xa Cố Lai sẽ không cho phép cô ấy chết.
Xa Cố Lai là một trong những nhà đầu tư của viện điều dưỡng này, hộ công cũng là nhân viên lâu năm. Bà lần đầu tiên thấy Xa Cố Lai đưa người vào bệnh viện tâm thần.
Mấy ngày đầu Xa Cố Lai đối với cô ấy thờ ơ, phảng phất chỉ là ném một món đồ ở đây, hộ công cho rằng người này đối với cô ấy không quan tâm.
Nhưng khi hộ công kể chuyện Thân Tự Cẩm có ý định tự sát cho Xa Cố Lai, vốn dĩ cho rằng với thái độ lạnh lùng mấy ngày nay của nàng, nàng hẳn là cũng sẽ không quá để tâm.
Nhưng Xa Cố Lai lại nói với bà rằng không thể để Thân Tự Cẩm chết.
Ngữ khí rất nặng, cho dù là ở trong điện thoại, hộ công đều có thể tưởng tượng được khuôn mặt trầm lạnh nghiêm túc của nàng lúc ấy.
Nói thật, bà không nhìn ra Xa Cố Lai rốt cuộc đối với người bệnh tâm thần này ôm thái độ gì.
Vô tình không đúng, quan tâm cũng không hẳn.
Người bệnh tâm thần yếu ớt này đối với Xa Cố Lai rất quan trọng, nhưng lại hình như không quan trọng.
Hộ công không hiểu.
Y tá sau khi dọn dẹp phòng liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người các nàng.
Xa Cố Lai từ trên cao nhìn xuống Thân Tự Cẩm.
Nửa tháng không gặp, cô đã gầy gò thành một bộ xương.
Cổ quấn băng gạc dày, cổ tay và trán cũng vậy, đủ để thấy tinh thần cô trong khoảng thời gian này kém đến cực điểm.
Sống sót lại thống khổ đến vậy sao?
Thân Tự Cẩm.
Xa Cố Lai nhìn cô một hồi lâu, ánh mắt ảm đạm, chứa đựng hồ nước sâu không thấy đáy.
Lúc quay người định rời đi, Thân Tự Cẩm đột nhiên kêu một tiếng: "Xa Cố Lai."
Xa Cố Lai quay người, đôi mắt khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang kinh ngạc cô thanh tỉnh.
"Là chị à." Giọng Thân Tự Cẩm khàn khàn, lại nhẹ lại yếu.
"Cô không phát điên?" Xa Cố Lai bình tĩnh nói.
Thân Tự Cẩm như cười một tiếng, lại không cười: "Chị muốn tôi phát điên cho chị xem sao?"
Xa Cố Lai rất trực tiếp: "Không muốn."
Thân Tự Cẩm chống giường, động tác rất chậm rất chậm ngồi dậy, động tác đơn giản như vậy lại khiến cô rất mệt mỏi, dựa lưng vào giường chậm rãi thở hổn hển.
"Sao chị lại đến thăm tôi?" Thân Tự Cẩm rũ mắt xuống, hư vô hỏi.
Xa Cố Lai lãnh khốc vô tình, nói với giọng lý thuyết cực kỳ lạnh lùng: "Đến xem cô chết chưa."
Khi nói ra câu này, trái tim Xa Cố Lai hiện lên một chút buồn bực.
Thân Tự Cẩm mặt đầy vẻ mệt mỏi, khóe môi kéo lên một đường cong cực nhỏ: "Tôi tưởng chị đột nhiên có lương tâm, muốn đổi ý chứ."
Xa Cố Lai cười lạnh một tiếng: "Tôi đổi ý cái gì."
"Ai biết được?" Tóc Thân Tự Cẩm đã rất dài, rủ xuống tới trước ngực, lót mặt càng nhỏ, khuôn mặt cô là sự chết chóc không che giấu được, lời nói cũng từ từ.
"Nói không chừng sẽ hối hận những chuyện đã làm với tôi."
Xa Cố Lai dựa vào bàn, hai tay ôm ngực, phảng phất nghe được chuyện gì buồn cười, tần suất tim đập không hiểu tăng tốc, ngữ khí của nàng so với bình thường nhiều hơn mấy phần lạnh lùng quái dị.
"Đừng chủ quan suy nghĩ, tôi vĩnh viễn sẽ không hối hận."
Thân Tự Cẩm cũng không hề kỳ vọng nàng có thể nói ra lời lẽ hữu ích nào. Hiện tại Xa Cố Lai trong mắt cô chỉ là một nhân vật tiểu thuyết xa lạ, cô cảm thấy cô cách Xa Cố Lai rất rất xa, giống như là cách mấy cái chiều không gian.
"Xa Cố Lai, chị vẫn luôn hận tôi sao?"
"Ừm."
"Bởi vì những chuyện trước đây chị đã làm với bạn."
"Đúng."
"A a, thế này à." Thân Tự Cẩm chuyển động một chút cổ, không cẩn thận liên lụy đến vết thương trên cổ, cô che lấy cổ, không nhìn nàng, chỉ là rũ mắt xuống.
"Xa Cố Lai, chị đừng nên hận tôi."
Xa Cố Lai cười nhạo một tiếng, cảm thấy cô đang nói chuyện điên rồ: "Lẽ nào tôi không nên hận cô sao? Lý do đâu?"
Thân Tự Cẩm không muốn cùng nàng tranh luận, cô chỉ là không cam tâm mà thôi.
Không cam tâm vì sao cô phải thừa nhận loại kết cục này. Cô mong Xa Cố Lai có thể hiểu được, giống như là lầm bầm lầu bầu: "Bởi vì tôi không phải cái người Thân Tự Cẩm kia."
Xa Cố Lai nghe được, nàng không cách nào lý giải vì sao Thân Tự Cẩm luôn luôn nhấn mạnh mình không phải là Thân Tự Cẩm. Cô không phải Thân Tự Cẩm, vậy là ai.
Cô rốt cuộc đang nói cái gì.
Thân Tự Cẩm ngẩng mắt, nhìn về phía Xa Cố Lai: "Xa Cố Lai, chị biết điều tôi hối hận nhất là gì không?"
Xa Cố Lai nheo mắt nhìn cô.
cô cười một chút, lại không trả lời nàng.
Sự kiện hối hận nhất đương nhiên là xuyên vào thế giới này.
"Phòng của tôi có một vài món đồ trước đây chị đã tặng cho tôi." Thân Tự Cẩm đột nhiên nói: "Có lẽ là chị không cần nên vứt cho tôi, không quan trọng, tôi không ra được, chị đến nhà tôi hủy đi những món đồ đó nhé."
Trước khi rời khỏi thế giới này, cô muốn tiêu trừ tất cả liên hệ giữa cô và Xa Cố Lai.
Sắc mặt Xa Cố Lai trở nên khó coi, có lẽ là chuyện này chọc tới sự không vui của nàng: "Cứ như vậy ghét bỏ đồ của tôi?"
"Ừm." Thân Tự Cẩm khẳng định nàng, cô che lấy cổ tay đang đau, nói: "Còn có, đừng nói cho Minh Dục chuyện tôi ở bệnh viện, cậu ấy sẽ lo lắng. Minh Dục đối với tôi rất tốt, là tôi vẫn luôn bỏ quên cậu ấy, tôi có lỗi với cậu ấy. Trong tủ quần áo của tôi có một hộp quà, đó là quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho cậu ấy, làm phiền chị giúp tôi đưa cho cậu ấy."
Cô đã lâu không nói câu dài như vậy. Luôn nói một nửa liền phải nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục nói. Cô nói lải nhải rất nhiều, lại đều là vì một người khác.
Đôi mắt đen nhánh của Xa Cố Lai càng ngày càng băng lãnh, nàng nhếch miệng cười lạnh: "Con bé đó đâu có tin lời của tôi, có lẽ ngày nào đó liền có thể tìm tới nơi này."
Thân Tự Cẩm lắc đầu: "Tôi tin tưởng chị có thể giấu cậu ấy."
"Đừng để cậu ấy thấy tôi trong bộ dạng này."
"Cô bàn giao di ngôn sao?" Xa Cố Lai thấy trong lời nói của cô có nửa câu đều là người khác, không hiểu rất khó chịu, nhịn không được âm dương quái khí đâm chọt cô.
Thân Tự Cẩm chậm rãi nháy mắt, khóe môi ở nơi không nhìn thấy rất nhẹ nhàng cười một chút, giống như là đang nhận được sự nhẹ nhõm nào đó.
"Xa Cố Lai, làm phiền chị, xem như vì mối quan hệ người yêu giả tạo trước kia của chúng ta, giúp tôi một chút đi."
Xa Cố Lai hiện tại rất không thích Thân Tự Cẩm nói chuyện, có vài câu nàng không thích nghe. Ánh mắt cũng gần như không liếc nhìn cô một cái, ngọn lửa vô danh quanh quẩn trong toàn thân.
Nàng không muốn gặp lại Thân Tự Cẩm. Thân Tự Cẩm bây giờ tĩnh mịch, không bình thường, cứng nhắc, điên cuồng, Xa Cố Lai cực kỳ không thích.
Thậm chí cảm thấy làm cho người khác bực bội.
Gần như mỗi lần thấy Thân Tự Cẩm, tâm trạng của nàng đều sẽ rất không tốt. Xa Cố Lai cầm túi, đóng sầm cửa đi rồi.
Thân Tự Cẩm đối với tiếng đóng sầm cửa của nàng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô sở dĩ vẫn luôn không nhìn Xa Cố Lai, là bởi vì cô nhìn không thấy khuôn mặt Xa Cố Lai.
Nếu nói nhìn không thấy, phải nói cô thấy không rõ hình dạng Xa Cố Lai thế nào, mặt nàng đã giống với khuôn mặt của những người kia, mờ ảo dữ tợn, khiến cô sợ hãi.
Cái viện điều dưỡng tâm thần này là lồng giam khó thở, Thân Tự Cẩm từng giây từng phút đều muốn chạy trốn.
Mỗi người nơi này đều có khuôn mặt dữ tợn, và đều muốn cô chết. Thân Tự Cẩm đã không chịu nổi.
Cô thật sự không tiếp tục kiên trì được nữa.
Cô nghĩ kết thúc tất cả, bao gồm chính mình.
Thế giới này không có gì đáng để cô lưu luyến. Đại khái chỉ có Bạch Minh Dục, bản thân vẫn luôn không kịp làm gì cho cô ấy, cô không xứng trở thành bạn của Minh Dục.
Cô là đáng chết.
Cô thay thế nguyên chủ đã hoàn thành những gì cô có thể làm, cô muốn ngủ một giấc thật ngon.
Thân Tự Cẩm nằm ở trên giường, cuộn tròn thành một khối, vết thương giống như nứt ra, nhưng cô lại không cảm nhận được quá nhiều đau khổ.
Cô co lại thành một khối nhỏ xíu, như một đứa trẻ bị thương, cô độc tựa vào chính mình.
_
Xa Cố Lai đại khái thật sự đã phát cáu, không còn nhìn cô. Nửa đường Bạch Minh Dục quả nhiên đến tìm nàng, hỏi Thân Tự Cẩm đi đâu.
Xa Cố Lai tùy tiện tìm một cái cớ, nói cô đi du lịch.
Bạch Minh Dục hiển nhiên không tin, cô ấy biết Thân Tự Cẩm có thể là ở bệnh viện nào đó. Cô ấy ép Xa Cố Lai nói ra địa chỉ cụ thể của Thân Tự Cẩm.
Xa Cố Lai nghe tới tên Thân Tự Cẩm liền phiền, lười trả lời cô ấy. Bạch Minh Dục chưa từ bỏ ý định, quyết định muốn tìm từng nhà.
Xa Cố Lai mặc kệ cô ấy.
Vào một ngày Xa Cố Lai đang trong phòng làm việc xử lý tài liệu, Tang Hòa gõ cửa một cái.
"Vào đi."
Tang Hòa cầm một bản hợp đồng: "Chị Cố Lai, hợp đồng của em sắp đến kỳ, sau này em sẽ không ký hợp đồng nữa."
Xa Cố Lai ngước mắt: "Vì sao?"
Tang Hòa cười cười: "Em không muốn quay phim, em phải hoàn thành tâm nguyện của chị gái em, đi ghi chép quay chụp thế giới tự nhiên mà chị ấy thích."
Xa Cố Lai không nói gì.
Tang Hòa lại nói: "Thật ra chị cũng không cần em, tựa như em hiện tại cũng không cần chị. Chúng ta không thể luôn sống trong ký ức của người đã khuất, không phải đều muốn đi về phía trước sao?"
"Hơn nữa ——" Tang Hòa cười rạng rỡ: "Chị đã có người quan trọng hơn rồi, người đã chết thì cứ để người đó lưu lại trong quá khứ đi."
"Người quan trọng?"
Tang Hòa dí dỏm chớp chớp mắt: "Chị biết em nói là ai mà? Chị Cố Lai, chị quá cố chấp với những người trong quá khứ, luôn luôn không chịu buông tha chính mình."
"Quá khứ không thể mang lại cho chúng ta cái gì, chỉ có trân quý người trước mắt mới là quan trọng nhất." Tang Hòa vẫy tay với nàng: "Hẹn ngày gặp lại, chị Cố Lai."
Xa Cố Lai ngồi trong phòng làm việc, biểu cảm trầm lạnh, vẫn luôn duy trì một tư thế.
Đợi đến khi hoàng hôn dần buông xuống, sắp trước khi tan việc, Tiểu Hứa đột nhiên nói cho nàng có một người của phòng làm việc chế tác thủ công bằng thủy tinh tìm nàng.
Xa Cố Lai không nhớ rõ bản thân có hợp tác với phòng làm việc loại này, nhưng vẫn cho người ta đi vào.
Một phụ nữ trẻ tuổi cầm một chiếc hộp được đóng gói tao nhã rất khác biệt đi vào văn phòng, thấy nàng, hỏi: "Xin chào, xin hỏi là cô Xa Cố Lai sao?"
"Là tôi."
"Là như vậy." Người phụ nữ đặt hộp lên bàn: "Một khoảng thời gian trước, có một vị tiểu thư tự mình làm phần quà này ở tiệm chúng tôi, và dặn dò hôm nay giao cho cô."
Xa Cố Lai hỏi: "Tại sao là hôm nay?"
"Bởi vì vị kia bảo hôm nay là sinh nhật của cô."
"Sinh nhật của tôi?" Xa Cố Lai bừng tỉnh: "Hôm nay là sinh nhật của tôi sao?"
Nàng rất ít khi tổ chức sinh nhật, không có ý nghĩa gì, dần dà, nàng đều quên ngày sinh nhật của mình.
"Là ai gửi." Xa Cố Lai có một loại trực giác.
"Cô ấy tên là Thân Tự Cẩm."
Quả nhiên là cô.
Xa Cố Lai nhìn chiếc hộp: "Làm vào lúc nào?"
Người phụ nữ nói một ngày, đó là thời điểm trước khi âm mưu đồ ngọt chưa bị vạch trần.
Cô nhanh như vậy đã bắt đầu chuẩn bị sao?
Xa Cố Lai không thể nói rõ cảm xúc hiện tại là gì, đại khái hẳn là tính là một loại vui vẻ, dù sao nàng cũng rất ít khi nhận được quà tặng.
Cũng có rất ít người có thể nhớ được sinh nhật của nàng.
Người phụ nữ lại nói: "Đây là cô Thân Tự Cẩm tự mình làm đó, nung thủy tinh rất mệt, tay cô ấy đã bị nóng nhiều lần mà vẫn kiên trì làm tiếp."
Người phụ nữ đi rồi, Xa Cố Lai mở hộp ra, bên trong là ba bó hoa thủy tinh cực kỳ tinh xảo sáng lấp lánh. Dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, chúng óng ánh chói mắt, thêm mấy phần duy mỹ.
Vậy mà là hoa thủy tinh.
Không có ai biết Xa Cố Lai thích hoa thủy tinh.
Bàn tay thon dài của Xa Cố Lai vuốt ve những bông hoa thủy tinh, không khỏi nghĩ đến thần thái Thân Tự Cẩm khi làm những bông hoa này.
Hẳn là rất nghiêm túc.
-
Xa Cố Lai cầm hoa thủy tinh của Thân Tự Cẩm đến bệnh viện.
Nàng đột nhiên rất muốn gặp Thân Tự Cẩm.
Nàng đẩy cửa, thấy Thân Tự Cẩm đang ngồi trên xe lăn.
Hôm nay cô không nổi điên, chỉ là ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn, nhìn cây ngô đồng bên ngoài.
"Mấy ngày nay cô ấy thế nào?" Xa Cố Lai hỏi hộ công. Nàng vì tức giận, khoảng thời gian này cũng không hỏi tình hình của cô.
Hộ công vẻ mặt vẫn không dễ nhìn: "Mặc dù Thân tiểu thư khoảng thời gian này không có nổi điên, nhưng cô ấy quá an tĩnh, cô ấy đã có một tuần lễ không nói chuyện."
Xa Cố Lai trầm mặc mấy giây, đi đến trước mặt Thân Tự Cẩm.
Màu da Thân Tự Cẩm tái nhợt, ánh mắt vô hồn, mặt đờ đẫn như nước đọng, không có chút phản ứng nào với người ở trước mắt.
Cô như vậy thì cùng lần trước sau khi bà ngoại mất giống nhau.
Lần đầu tiên cô tự sát cũng là tình huống này.
"Các cô không cho cô ấy ăn cơm sao?" Xa Cố Lai nhìn Thân Tự Cẩm gầy đến đáng sợ, lạnh giọng mở miệng.
Hộ công vội vàng giải thích: "Thân tiểu thư khoảng thời gian này gần như ăn cái gì ói cái đó, không ăn được gì, hiện tại toàn bộ nhờ truyền dịch dinh dưỡng mới có thể..."
Mặt Xa Cố Lai càng lạnh hơn, nàng nhắm mắt lại: "Cô đi ra ngoài trước."
Cửa phòng bị đóng lại.
Xa Cố Lai nửa ngồi ở trước mặt cô, lật bàn tay cô.
Tay Thân Tự Cẩm rất trắng, lòng bàn tay có một vết sẹo, đó là lần trước thay nàng chắn dao có được. Ngoại trừ chỗ đó ra, cổ tay và đầu ngón tay đều có một ít vết sẹo bị bỏng rất nhỏ.
Đoán chừng đều là bị bỏng khi chế tác hoa thủy tinh.
"Cô tại sao phải làm như thế." Xa Cố Lai ngữ khí bình tĩnh, thẳng tắp nhìn Thân Tự Cẩm: "Trước đây cô thật sự rất yêu tôi sao?"
Thân Tự Cẩm không nói gì, vẻ mặt vẫn chết lặng như cây khô.
Xa Cố Lai cầm hoa thủy tinh, hiện ra trước mặt Thân Tự Cẩm: "Cô vì sao biết tôi thích hoa thủy tinh? Là trùng hợp hay là..."
Thân Tự Cẩm đột nhiên chạm vào hoa một chút, vô hồn nói: "Thủy tinh... hoa."
Thần trí cô đã không còn rất thanh tỉnh, đại não chỉ có một mảnh sương mù mờ mịt, không có bất kỳ cảm xúc và tư tưởng nào, mất đi khả năng yêu và hận, cũng không biết người trước mắt là ai. Trí nhớ của cô rối loạn, giống như là trở về một khoảng thời gian nào đó đã qua.
Có lẽ đã lâu không nói chuyện, Thân Tự Cẩm ngay cả lời cũng nói khó khăn, từng câu từng chữ nói: "Là tôi... tặng cho... Cố Lai hoa thủy tinh."
"Đúng, là cô tặng tôi."
"Cố Lai thích... hoa thủy tinh." Thân Tự Cẩm ngưng trệ nói, như một con rối không có biểu cảm: "Lúc nhỏ... Nàng muốn nhất... món quà sinh nhật này."
Mặc dù câu nói bị đảo lộn, nhưng Xa Cố Lai lại nghe hiểu.
Sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Thân Tự Cẩm, không thể tin nói: "Cô nói cái gì? Thân Tự Cẩm, cô vì sao biết chuyện này?!"
Xa Cố Lai lúc còn rất nhỏ thích các loại các dạng hoa. Khi đó cha mẹ còn chưa cãi nhau, đối với nàng cũng không tệ. Khi đó nàng cảm thấy hoa khô héo đều rất xấu, nhìn thấy trên điện thoại di động có loại hoa nghệ thuật xinh đẹp như hoa thủy tinh, liền nài nỉ mẹ làm cho nàng.
Khi đó mẹ vẫn còn đối với nàng rất tốt, đồng ý làm cho nàng, nhưng mẹ vì bận rộn liền quên mất chuyện này.
Đợi đến sinh nhật năm thứ hai của Xa Cố Lai, nàng lại bắt đầu nài nỉ mẹ làm cho nàng. Mà khi đó cha mẹ nàng đã triệt để trở mặt, hai người đều cảm thấy phiền chán đứa con của mình. Mẹ thậm chí cảm thấy nàng phiền, hung hăng cho nàng một cái tát, nhốt nàng vào trong tầng hầm ngầm, nhắm mắt làm ngơ. (Chỗ này editor thấy sai sai, không biết tác giả có viết nhầm không, chứ mới hai tuổi mà nhớ hết chuyện quá khứ thì chắc chỉ có cốt tiên/quỷ mới nhớ nổi.)
Nàng bị nhốt ròng rã ba ngày.
Suýt chút nữa chết ở đó.
Sau đó nàng liền không còn nghĩ muốn hoa thủy tinh nữa.
Là không dám đòi.
Dù cho trưởng thành, nàng cũng không dám muốn, đây là sự yếu đuối bên ngoài tính cách lạnh lùng của nàng.
Nhưng trên thực tế, nàng vẫn là khát vọng món hoa thủy tinh không có được khi còn bé.
Mà chuyện này nàng từ trước đến nay không nói với bất kỳ người nào, cho dù là bạn thân đã chết cũng không biết.
Thậm chí Xa Cố Lai có đôi khi bản thân cũng sẽ quên chuyện này.
Thân Tự Cẩm làm sao lại biết?!
"Cô vì sao lại biết?" Thần sắc Xa Cố Lai không còn tỉnh táo nữa: "Thân Tự Cẩm, nói cho tôi đi, cô là làm sao biết."
Thân Tự Cẩm tự nhiên biết, cô nhớ kỹ sau khi nam nữ chính ở bên nhau, nữ chính nói cho hắn chuyện này. Sau đó có lần nữ chính cãi nhau, nam chính vì lấy lòng nữ chính, liền tự tay luyện chế hoa thủy tinh cho nàng, nữ chính mới tha thứ cho hắn.
Thân Tự Cẩm khi đó đang khổ sở vì không biết tặng nàng quà gì, liền nghĩ tới cái này.
Nhưng là bây giờ Thân Tự Cẩm không trả lời được nàng.
Cô thậm chí không biết Xa Cố Lai đang nói cái gì.
Bởi vì cô không nghe được.
Cô nhìn miệng Xa Cố Lai không ngừng chuyển động, lại không biết nàng đang nói cái gì.
Nội tâm Xa Cố Lai có một ý nghĩ cực kỳ hoang đường, thế nhưng thực sự quá hoang đường, nàng không thể tin được.
Thân Tự Cẩm chậm chạp không trả lời nàng, Xa Cố Lai nhìn cô, giống như đang nhìn một quái vật.
Thân Tự Cẩm tuyệt đối không đơn giản.
Cô khẳng định có gì đó giấu diếm nàng.
Nội tâm Xa Cố Lai rối loạn đến tê dại, không dám nhìn Thân Tự Cẩm nữa, ném hoa xuống rồi rời đi.
Thân Tự Cẩm thấy những bông hoa, đôi mắt đờ đẫn khẽ động đậy.
——
Xa Cố Lai lại đối với Thân Tự Cẩm thờ ơ.
Thân Tự Cẩm quên mất là bản thân ngày đó không nghe được, giống như có lúc ù tai vào buổi tối trở nên lợi hại hơn bao giờ hết, cô đau đớn cứ va đầu vào tường, máu từ trán chảy xuống, làm mờ tầm mắt của cô.
Sau đó tiếng ù tai đột nhiên biến mất, nhưng cô cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa.
Mất đi thính lực đối với cô mà nói không có gì, chỉ là sẽ có rất nhiều phiền phức. Cô nghe không được người khác nói chuyện, những hộ công kia bắt đầu chậm rãi trở nên rất không kiên nhẫn với cô.
Cô đã rất cố gắng lắng nghe, nhưng nàng thật sự không nghe được gì cả.
Hộ công hẳn là cảm thấy cô là một phiền toái.
Về sau hộ công từ từ đến rất ít. Cô không ăn được, chỉ khi cần truyền dịch dinh dưỡng hộ công mới đến.
Có một lần cô muốn tắm, hộ công nhắc nhở cô máy nước nóng hư, bảo cô ngày mai hãy tắm, nhưng cô nghe không được. Đến khi nước lạnh xối xuống, thì đã không kịp rồi.
Cô trầm mặc run rẩy, dùng nước lạnh tắm xong một lần.
Thân Tự Cẩm mỗi ngày đều nhìn ra ngoài cây ngô đồng. Phòng cô luôn luôn cô đơn, không có ai sẽ đến nói chuyện với cô, bởi vì bị điếc, hộ công luôn cảm thấy cô không lễ phép, không muốn đến.
Xa Cố Lai cũng sẽ không tới.
Không ai sẽ đến.
Thế giới của cô là một mảnh hồ nước kiềm chế to lớn, không có bất kỳ âm thanh nào, cũng không có ai, cô cô đơn bị sa vào trong đó, khó khăn hô hấp.
Cô đã rất lâu không nói chuyện, có lẽ tầm một tháng? Cô không nhớ rõ, từ khi đến đây, cô đối với thời gian cũng không có khái niệm.
Nàng như một kẻ bệnh lâu, phế vật bị người vứt bỏ, không có thính lực, mắt cũng luôn thấy không rõ, nói chuyện cũng rất khó khăn, chỉ có thể chậm rãi sống tạm.
Ngày này qua ngày khác hiu quạnh, suy nghĩ của Thân Tự Cẩm chậm rãi trở nên trì độn.
Phản ứng của cô rất chậm, nhiều khi cũng không phân rõ là hiện thực hay là ảo giác.
Cô như một con rùa già đi.
Thân Tự Cẩm luôn yên lặng, ngồi ở trước cửa sổ của mình, từ buổi sáng ngồi đến tối, trầm mặc nhìn xem từng đợt mặt trời lặn.
Ở thời khắc chiều tà, cô đang từ từ chuẩn bị kế hoạch chết đi.
Lần này Xa Cố Lai đến thăm cô, nàng cầm hoa thủy tinh đặt ở trước mắt cô. Suy nghĩ chậm chạp của Thân Tự Cẩm khiến cô không phân rõ người trước mắt là ai, chỉ nhớ rõ hoa.
Thế nhưng là Xa Cố Lai sau đó dường như rất tức giận, nàng nắm tay cô rất mạnh, cô rất đau.
Thân Tự Cẩm cuối cùng nhận rõ người trước mắt là ai, cô muốn nói cho Xa Cố Lai, cô không nghe được.
Nhưng mở miệng nói chuyện rất mệt mỏi, yết hầu cô rất khó phát ra âm thanh, vừa mới nói đã tiêu hao cô rất nhiều sức lực.
Xa Cố Lai, chị tại sao phải tức giận.
Tôi nói sai cái gì sao?
Chị lại đang nói cái gì?
Tôi nghe không được, Xa Cố Lai.
Chị có thể nói chậm một chút không.
Nhưng Xa Cố Lai vẫn rất tức giận, ném hoa rồi đi.
Thân Tự Cẩm nhìn chằm chằm hoa rất lâu, cô chậm rãi nhặt lên.
Xa Cố Lai không muốn hoa của cô.
Bởi vì nàng chán ghét cô.
Cô là sự tồn tại bị chán ghét mà vứt bỏ.
Bây giờ trở thành một người điếc, đại khái càng sẽ không có người thích cô.
Cô là một người vô dụng.
Chuyện đến nước này, vì sao cô còn sống.
Thân Tự Cẩm ngây người mà nhìn xem hoa trong tay, nước mắt vô ý thức chảy xuống.
Cô im ắng mà thất thần thút thít rất lâu.
Ngoài cửa sổ cây ngô đồng bắt đầu rụng lá, ánh mặt trời chiều tà sau lưng chậm rãi biến mất khỏi cửa sổ, bóng tối vô biên vô tận lại tới.
Thân Tự Cẩm bởi vì thân thể quá yếu, không đi được mấy bước, từ trước đến nay chỉ có thể ngồi xe lăn.
Nhưng mấy ngày nay cô bắt đầu ăn cơm.
Hộ công đối với sự khác thường của cô không để ý.
Hôm nay là một đêm tốt không có trăng sáng.
Thân Tự Cẩm từ trên giường chậm rãi bò lên, động tác cứng đờ đi ra ngoài.
Cô tránh y tá, không đi thang máy, đỡ cầu thang chậm rãi bò lên.
Mặc dù mấy ngày nay ăn cơm đã có chút sức lực, nhưng chân vẫn rất mềm, gần như là đi mấy bước liền muốn ngã một chút.
Cô không để ý những đau đớn này, chỉ là chậm rãi đi.
Sắp đến sân thượng, Thân Tự Cẩm đã ngã đến khắp người tổn thương, mấy bước gần nhất căn bản là trèo lên.
Cô đi kiên định như vậy, thật giống như đang đi một con đường về nhà.
Cuối cùng đã tới sân thượng, Thân Tự Cẩm khập khiễng đi đến mép sân thượng.
Gió thật to, thổi bay tà áo quá rộng lớn của Thân Tự Cẩm.
Thân Tự Cẩm đã từng tự sát một lần vào năm mười bảy tuổi.
Nhảy xuống biển.
Không chết được.
Mấy lần sau cũng vẫn luôn không chết được.
Trước kia cô cảm thấy cô làm như vậy là có mục đích.
Hiện tại cô đã sai rồi.
Thân Tự Cẩm sợ hãi cô độc.
Cô độc giống như cơn mưa thật dài, dính chặt mà ẩm ướt.
Chỉ cần chết đi, liền sẽ không còn cảm giác được cô độc.
Bước chân huyền không, gió kịch liệt cắt vào mặt cô.
Cả đời này cô không có được nhiều tình yêu, có thể may mắn kéo dài hơi tàn sống được hơn hai mươi năm. Mặc kệ ở thế giới nào, cô đều không cách nào có được điều mình muốn.
Trong khoảnh khắc gáy nặng nề rơi xuống đất, cô nghĩ.
Sống sót thật đắng, cô thật sự không muốn trở lại nữa.
Tên của cô là Thân Tự Cẩm.
Tự Cẩm với tiền đồ như gấm.
Nhưng có lẽ tiền đồ của cô, cũng không được Tự Cẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro