
Chương 32
Giống như là cửa sổ giấy bị vỡ vụn, tất cả dơ bẩn không chịu nổi từ bên trong vỡ vụn hiện ra trong thực tế.
Thân Tự Cẩm rất ít đi hận một người, cho dù là mẹ, hay là ông nội, cô cũng rất ít có quá nhiều cảm xúc tiêu cực đối với họ.
Chỉ có Xa Cố Lai.
Nàng lạnh lùng vô tình, ác độc đến cực điểm. Tùy ý đùa bỡn tình cảm của cô, khiến cô như một tên hề buồn cười.
Cô đến thế giới này, gặp Xa Cố Lai, vốn cho là nàng là xã hội không tưởng tốt đẹp của bản thân, cho đến bây giờ cô mới biết Xa Cố Lai là đao phủ đến giết cô.
Vì sao lại biến thành như vậy chứ?
Thân Tự Cẩm che miệng ho khan thật thấp vài tiếng, không hy vọng gì hỏi: "Chị từ trước đến nay chưa từng yêu mến tôi sao?"
Xa Cố Lai lắc đầu.
"Thân Tự Cẩm, tôi không phải đồng tính, tôi sẽ không thích phụ nữ."
Thân Tự Cẩm liền cười cũng không cười được, cũng không còn nước mắt để rơi. Cô chỉ vào cửa, vô cùng mệt mỏi.
"Chị đi đi, Xa Cố Lai."
Sau này đều không cần tới nữa.
Xa Cố Lai biết mối quan hệ giữa các nàng đã kết thúc tại đây, ân oán và khúc mắc dây dưa tiếp cũng không có ý nghĩa.
Nàng đi rồi.
Khoảnh khắc cánh cửa bị đóng lại, Thân Tự Cẩm không chịu nổi gánh nặng ngồi xổm xuống, cô ôm ngực, im lặng khóc rống.
Cô nhớ lại lời mẹ đã từng nói với cô.
Mày là sự tồn tại bị ghét bỏ, sinh ra mày chính là một nét bút hỏng, sẽ không có ai thích mày.
Buồn cười là trước đó cô còn thề thốt đinh ninh rằng cô được yêu, kết quả Xa Cố Lai đã cười nhạo kịch liệt sự ngây thơ của cô.
Người cô từng yêu nhất lại là người khiến cô đau khổ nhất.
Vì sao.
Vì sao mỗi người cô yêu cuối cùng đều sẽ không ngoại lệ chán ghét cô.
Lẽ nào cô thay thế nguyên chủ, liền phải gánh chịu tội ác của cô ấy sao?
Nhưng cô lại đã làm sai điều gì đâu?
Tối hôm đó, trái tim Thân Tự Cẩm giống như pha lê, vỡ thành nước mắt.
Ngày thứ hai, mắt cô sưng đến không mở ra được, bởi vì chứng trào ngược axit rất nghiêm trọng, cô mấy ngày nay cũng không ăn cơm tử tế, dẫn đến cả người cô đều rã rời không còn sức lực.
Cô xin nghỉ một ngày, nằm trên giường mở to mắt, nằm suốt cả buổi sáng.
Có rất nhiều thứ từ trong xương cốt cô bay ra ngoài, trái tim Thân Tự Cẩm bây giờ trống rỗng.
Cô xuống giường, vì toàn thân không có chút sức lực nào, liền tùy tiện tìm chút đồ ăn, thu dọn bản thân, rồi ra khỏi cửa.
Cô đi thăm bà ngoại.
Dù cho Xa Cố Lai không cần cô, thế giới này còn có bà ngoại.
Thân Tự Cẩm đến bệnh viện, đã sớm trang điểm nhẹ cho khuôn mặt mình, để nhìn không quá tệ.
Khoảng thời gian này bà ngoại rất ít tỉnh táo, hễ mở mắt ra là muốn tìm Thân Tự Cẩm.
Hôm nay cũng giống như vậy, bà vừa tỉnh lại, liền muốn tìm Thân Tự Cẩm.
Thân Tự Cẩm vội vàng ngồi bên giường bà, nắm tay người già, ôn nhu dỗ dành: "Con ở đây, bà ngoại."
Bàn tay khô gầy già nua của bà sờ lên cổ tay cô, cặp mắt đục ngầu không thể tập trung: "Tiểu Cẩm của ta, sao con gầy quá vậy."
Thân Tự Cẩm sờ lấy tay bà, "Gần đây thi cử hơi mệt, bà ngoại yên tâm, sau này con sẽ ăn cơm thật ngon."
Lão nhân nghĩ tới điều gì, lo lắng nắm lấy tay áo Thân Tự Cẩm: "Tiểu Cẩm, bà ngoại mơ thấy con chết rồi, chết rất khó coi. Ta lo lắng con quá, hài tử, con phải khỏe mạnh, nha."
Mũi Thân Tự Cẩm cay cay, cô ôm bà: "Vâng, con sẽ khỏe mạnh. Bà ngoại cũng phải khỏe mạnh, đừng rời bỏ con."
Lão nhân rất muốn giơ tay lên an ủi cháu gái của mình, nhưng tay thực sự không có sức lực, chỉ có thể dùng động tác rất yếu ớt vỗ vỗ lưng cô.
Cơ thể bà ngoại đã rất yếu, từng ấy lời đã tiêu hao hết sức lực của bà, bà lại ngủ thiếp đi.
Thân Tự Cẩm tỉ mỉ lau người cho bà. Cô ngồi bên cạnh bà ngoại, cứ ngồi như thế đến trưa.
Cô nhìn khuôn mặt già nua tái nhợt của bà ngoại, cảm xúc trống rỗng, đau khổ đã bị tiêu hao quá mức, cô hiện tại cũng không còn sức lực để đau khổ.
Cô chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Ngay cả hô hấp cũng thấy mệt mỏi.
Thân Tự Cẩm đem mặt dán vào lòng bàn tay lão nhân, khẽ nói: "Bà ngoại, người đừng rời bỏ con."
Nếu như người cũng rời bỏ con...
Thân Tự Cẩm căn bản không dám tưởng tượng.
Cô đã không thể chấp nhận được những người cô yêu thương cứ lần lượt rời xa cô.
Cô không có nhiều sức lực như vậy để chèo chống.
-
Bạch Minh Dục không biết Thân Tự Cẩm sao lại biến thành bộ dáng này, trạng thái so với trước còn muốn kém hơn, cả người cũng càng trầm mặc.
Cô ấy gần như là hoảng hốt hỏi cô: "Tiểu Cẩm, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Thân Tự Cẩm lơ mơ nhìn cô ấy, đột nhiên kéo lên một nụ cười: "Tớ không sao mà."
Cô mấy ngày nay chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, mỗi khi trời tối đều có tiếng kêu bên tai, thậm chí cô lại cảm nhận được sự tồn tại của mẹ cô.
Mẹ đi theo cô.
Bà ấy lại muốn hại chết cô.
Thân Tự Cẩm hoảng sợ không chịu nổi một ngày, đã rất lâu không ngủ ngon giấc, trước mắt cũng luôn luôn mông lung một mảnh.
"Cậu đừng nói lời như vậy nữa." Bạch Minh Dục đã không tin lời này: "Đêm đó sau khi trở về cậu đã gặp chuyện gì?"
Thân Tự Cẩm và cô ấy đi trên đường, đã là mùa hè.
"Tớ chia tay với chị ấy rồi."
Bạch Minh Dục đầu tiên là sững sờ: "Chia tay với loại phụ nữ xấu xa kia không nên vui vẻ sao? Vì sao cậu lại yếu ớt hơn trước?"
Thân Tự Cẩm cười cười, hơi nghiêng đầu, rất cố gắng dùng giọng điệu dí dỏm nói chuyện: "Cậu có phải nhìn lầm rồi không, Minh Dục."
"Tớ chỉ là cảm thấy hơi mệt, bà ngoại gần đây bệnh rất nặng, tớ vẫn luôn chăm sóc bà."
Bạch Minh Dục tin cô mới là quỷ. Cô ấy chỉ có thể nói Thân Tự Cẩm bị hai chuyện đồng thời đè ép.
Một người mình yêu nhất lừa dối cô, một người mình yêu nhất bệnh nguy kịch.
Đổi lại ai cũng không chịu nổi.
Bạch Minh Dục không hiểu đơn thuần như Thân Tự Cẩm, tại sao phải kinh qua những chuyện tồi tệ này.
Lúc này, cô ấy cực giận Xa Cố Lai.
Sau khi tan học, Bạch Minh Dục lo lắng Thân Tự Cẩm, quyết định đi theo cô cùng đi thăm bà ngoại.
Đi đến cửa bệnh viện, một chiếc xe chắn trước mặt các cô.
Là Xa Cố Lai.
Nàng bước xuống xe, trên tay cầm một chiếc túi đựng hộp quà: "Đem đồ của cô lấy về."
Thân Tự Cẩm liếc nhìn, là hộp nhạc bươm bướm lấp lánh màu lam cô đã tặng cho Xa Cố Lai.
Cô lắc đầu: "Chị cứ vứt đi."
Dù sao cũng không có ý nghĩa gì.
"Đồ của cô thì cô tự ném." Xa Cố Lai ném cho cô. Thân Tự Cẩm vì thân thể suy yếu, phản ứng rất chậm chạp, cho nên không đỡ được, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.
Bạch Minh Dục nổi cơn thịnh nộ: "Cố Lai, chị là cố ý."
Xa Cố Lai nhìn cũng không thèm liếc Bạch Minh Dục, ánh mắt nàng hoàn toàn đặt trên người Thân Tự Cẩm, cười một tiếng: "Rơi rồi, chắc là vỡ rồi."
Thân Tự Cẩm mộc mạc nhìn hộp nhạc trên đất, bị hộp quà bao lại nhìn không rõ lắm tình hình bên trong, nhưng từ âm thanh giòn tan kia liền biết đã vỡ rồi.
Cô nghĩ đến ngày tỏ tình với nàng.
Tiêu bản bươm bướm bị vỡ, bong bóng bay đi, mọi sự kiện đều không như ý, giống như đang biểu thị đây là một mối tình không có kết quả tốt đẹp.
Mà bây giờ hộp nhạc bươm bướm lại vỡ rồi.
Quả nhiên, tất cả mọi thứ liên quan đến cô và Xa Cố Lai đều không đáng tồn tại trên thế giới này.
Thân Tự Cẩm đại khái là nhận mệnh, cô dời mắt khỏi hộp nhạc, thấp giọng nói: "Đồ đã đưa đến, chúng ta đi."
Nói rồi liền muốn kéo tay Bạch Minh Dục rời đi.
Xa Cố Lai đột nhiên mở miệng: "Dừng lại."
Bạch Minh Dục nhíu mày: "Chị lại muốn làm gì nữa?"
Thân Tự Cẩm quay lưng lại với Xa Cố Lai, không nhìn nàng.
Xa Cố Lai nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của cô, lạnh lùng nhìn chăm chú mấy giây, nhưng không nói lời gì, quay người vào xe, lái đi.
Bạch Minh Dục không hiểu: "Chị ta muốn làm cái gì chứ."
Thân Tự Cẩm cũng không biết nàng muốn làm gì, cô cũng không hiểu Xa Cố Lai. Trước khi đi, cô lại liếc nhìn hộp nhạc trên đất.
Cô không đi nhặt, chỉ là để nó cô đơn vỡ nát trên mặt đất.
Hôm nay bà ngoại tỉnh rất lâu, thấy Bạch Minh Dục và Thân Tự Cẩm đến, vui vẻ rất nhiều, vẫn luôn trò chuyện cùng các cô.
Hai người rời khỏi viện điều dưỡng, Bạch Minh Dục ai một tiếng: "Cái túi quà tặng vừa rồi đâu? Sao không còn."
Thân Tự Cẩm chậm rãi nói: "Có thể bị người ta nhặt bỏ vào thùng rác rồi."
_
Kể từ khi Thân Tự Cẩm và Xa Cố Lai chia tay, ngoại trừ lần gặp mặt ngày đó, sau đó có gần một tháng, Thân Tự Cẩm không hề gặp lại Xa Cố Lai.
Có lẽ hai người phần lớn chính là kết cục cả đời không qua lại với nhau.
Thân Tự Cẩm đã dần dần quen với điều đó, cô dồn tất cả tâm tư vào bà ngoại.
Hôm nay có bài thi thể dục, Thân Tự Cẩm sau khi hoàn thành bài thi, cả người gần như kiệt sức.
Cơ thể vốn đã yếu ớt, lại thêm mấy ngày qua chăm sóc bà ngoại và vấn đề ăn uống thất thường của bản thân, dẫn đến cô hiện tại đi lại đều cảm thấy hai mắt mơ màng.
Cô vừa gọi video với bà ngoại, vừa đi xuống lầu.
"Tiểu Cẩm, phải ăn cơm thật ngon nha." Bà ngoại ở đầu dây bên kia nói: "Đừng hành hạ thân thể của mình."
Hai chân Thân Tự Cẩm có chút run rẩy, đầu cũng choáng váng, có lẽ hơi tụt huyết áp. Trên người cô bây giờ không có đường, đành chịu vậy.
Cô gượng cười: "Con biết rồi bà ngoại."
"Con đừng luôn luôn 'biết rồi, biết rồi', nghe lời bà ngoại một chút."
Mắt Thân Tự Cẩm đặt vào màn hình video, đang định nói gì đó, trước mắt đột nhiên tối đen, vô ý thức kêu lên một tiếng, chân không cẩn thận bước hụt.
Cô ngã lăn xuống cầu thang, chiếc điện thoại trên tay rơi nặng nề văng ra ngoài.
Cô mất ý thức mười mấy phút. May mắn có người đỡ cô dậy, đoán là cô bị tụt huyết áp, cho cô ăn một viên sô cô la.
Thân Tự Cẩm từ từ hồi phục ý thức, không để ý đến cơn đau trên người, ngay lập tức đi tìm điện thoại di động của mình.
"Đây là điện thoại của bạn sao?" Nữ đồng học đưa chiếc điện thoại bị rơi vỡ tan tành cho cô: "Màn hình bể nát, hình như không dùng được."
Thân Tự Cẩm cố gắng ấn màn hình điện thoại, mặc dù có thể sáng, nhưng giao diện trò chuyện WeChat vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Cô không kịp sửa điện thoại, trái tim Thân Tự Cẩm không hiểu sao hoảng loạn.
Vừa rồi cuộc gọi với bà ngoại đang gọi dở, cô sợ bà ngoại lo lắng cho cô, liền từ bỏ ý định sửa điện thoại di động, dùng điện thoại của người khác gọi cho bà ngoại một cuộc.
Không ai nhấc máy.
Lại ngủ rồi sao?
Thân Tự Cẩm không quá yên tâm, bắt một chiếc xe đi ngay đến bệnh viện.
Khu viện điều dưỡng này có đầy đủ tiện nghi, hộ lý cũng tốt, điểm duy nhất không tốt là cách trường học của cô hơi xa. Thân Tự Cẩm từ trước đến nay chưa từng cảm thấy đoạn đường này xa xôi đến thế.
Đợi đến khi Thân Tự Cẩm vội vàng đến bệnh viện, giường bệnh đã không còn bóng dáng bà ngoại.
Cô hoảng loạn, đi hỏi hộ lý.
Hộ lý lộ vẻ khó xử: "Tiểu thư, cô phải chuẩn bị tâm lý."
Toàn bộ trái tim Thân Tự Cẩm đều như muốn nhảy ra ngoài: "Bà ngoại đâu rồi? Bà làm sao rồi?"
Hộ lý khó khăn mở miệng: "Bệnh nhân đột ngột bị xuất huyết não, không cứu được nữa."
Y tá phía sau nói gì đó, Thân Tự Cẩm đã không nghe rõ. Tiếng ù tai sắc bén và kịch liệt điên cuồng vét sạch tai cô.
Cô nhịn không được bịt tai lại, sau đó lảo đảo vài bước.
Y tá đỡ cô: "Cô không sao chứ?"
Thân Tự Cẩm không còn bận tâm đến tiếng ù tai nữa, cô chịu đựng sự đau khổ về tinh thần và thể xác, siết chặt cổ tay y tá.
"Cô dẫn tôi ——" cô không thở được, gần như là thở hổn hển nói, "Dẫn tôi đi gặp bà ngoại tôi..."
Hộ lý bị cô dọa sợ, gật gật đầu.
Bà ngoại bị vải trắng che kín, Thân Tự Cẩm chậm rãi đến gần bà, mỗi một bước đều giống như giẫm trên mũi dao.
Cô lập tức quỳ xuống bên cạnh bà ngoại, biểu cảm bình tĩnh đến đáng sợ. Cô chậm rãi kéo tấm vải trắng lên, nhìn thấy khuôn mặt già nua trắng bệch của bà ngoại.
Cô nắm chặt môi mình, sức lực lớn đến mức gần như sắp bóp méo khuôn mặt.
Cảm giác buồn nôn kịch liệt bao vây cô, cô kịch liệt muốn nôn, nhịn không được nằm rạp xuống đất, liều mạng nôn oẹ, giống như muốn oẹ hết nội tạng ra.
Lại lừa người sao.
Thân Tự Cẩm thần kinh bấn loạn vò đầu bứt tai.
Bên ngoài vừa mới không phải còn đang trò chuyện với cô sao? Sao một giây sau liền lạnh băng nằm ở chỗ này?
Nhất định là lừa người.
Cô đi nắm tay bà ngoại, lạnh băng một mảnh, che thế nào cũng không ấm.
Thân Tự Cẩm điên cuồng muốn che ấm tay bà ngoại, nhưng cái gì cũng che không ấm.
Dù sao bà ngoại đã chết.
Trong cổ họng Thân Tự Cẩm phát ra những tiếng a a a khàn khàn khó nghe, âm thanh này thật đáng sợ trong không khí tĩnh lặng.
Cô điên rồi giống như ôm lấy bà ngoại, cả người đã mất đi lý trí.
"Bà ngoại... Người tỉnh lại đi, người nhìn con, con là Tiểu Cẩm mà." Khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của Thân Tự Cẩm vì đau khổ mà trở nên dữ tợn, "Bà ngoại, người vì sao lại nằm ở đây, người đứng lên xem con đi."
"Đứng lên xem con đi." Giọng Thân Tự Cẩm đã khàn rất khó nghe, mang theo tiếng nức nở nồng đậm: "Bà ngoại, người đứng lên trò chuyện với con đi... Bà ngoại ——"
Thân Tự Cẩm đặt đầu lên ngực bà ngoại, cả người run rẩy kịch liệt: "Bà ngoại, người lẽ nào không có lời gì muốn nói với con sao?"
Vô luận Thân Tự Cẩm nói gì, bà ngoại cũng không thể tỉnh lại, sờ sờ đầu nàng, từ ái gọi nàng Tiểu Cẩm.
Đây chính là điểm Thân Tự Cẩm sụp đổ.
Cô không rõ chỉ vỏn vẹn mấy giờ đồng hồ mà cô đã mất đi bà ngoại, mất đi người thân duy nhất ở thế giới này.
Cô thật sự không còn gì cả.
Tất cả đau khổ bùng phát, Thân Tự Cẩm nhịn không được đau buồn khóc lớn, nước mắt không thể kiểm soát, giống như đê vỡ chảy ra ngoài. Mũi và mắt đều đỏ sưng, cả người vì khóc quá sức, hô hấp phút chốc trở nên dồn dập.
Cô khóc đến gần co giật, lồng ngực co rút giống như cái ống bễ bị đập chết thét gào.
"Bà ngoại ——"
"Người tỉnh lại xem con đi, con cầu xin người."
_
Bà ngoại không có người nhà, hậu sự đều do Thân Tự Cẩm và Bạch Minh Dục giúp tổ chức.
Bạch Minh Dục giúp cô mua lại một chiếc điện thoại di động mới, chuyển toàn bộ dữ liệu từ điện thoại cũ sang điện thoại mới. Thân Tự Cẩm cũng không quá để tâm đến điện thoại của mình.
Sau trận khóc lóc kịch liệt hôm đó, Thân Tự Cẩm liền bình tĩnh lại một cách khó hiểu, mọi cử chỉ đều tỉnh táo đến mức quái dị.
Bạch Minh Dục nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm.
Cô ấy biết bà ngoại có ý nghĩa thế nào đối với Thân Tự Cẩm, tất cả lời an ủi đều trở nên nhạt nhẽo. Bạch Minh Dục chỉ có thể mỗi ngày nhìn cô, hy vọng cô sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô lại bình tĩnh đến bất ngờ, mà chính sự bình tĩnh này mới đáng sợ.
Bà ngoại không có người thân, tang lễ không cần quá phức tạp. Sau khi đưa bà nhập thổ vi an, Thân Tự Cẩm nhìn bia mộ của bà, trầm mặc rất lâu.
Thân Tự Cẩm đứng yên trước mộ bia bà ngoại rất lâu, từ lúc ban ngày lên cao đến lúc mặt trời lặn xuống, cô đều vẫn luôn trầm mặc đứng trước mộ bia.
Chiếc váy dài màu đen của Thân Tự Cẩm bị gió thổi tung lên, tóc cô rất dài, đuôi tóc xoăn tít rơi ở sau lưng.
Chỉ là đôi đồng tử màu hổ phách thuần túy kia đã không còn màu sắc, bên trong chỉ chứa đựng nước đọng sâu đậm.
Đó là một loại ánh mắt tĩnh mịch của động vật.
Trước khi bóng tối ập đến, Thân Tự Cẩm rời khỏi mộ.
Bạch Minh Dục đợi cô rất lâu bên xe, thấy cô bước xuống, vẫy tay với cô.
"Tiểu Cẩm." Bạch Minh Dục không dám nói thêm gì gây đau lòng cô: "Chúng ta về thôi."
Thân Tự Cẩm gật đầu, trầm mặc ngồi vào ghế bên cạnh tài xế.
Bạch Minh Dục nhìn cô như vậy rất khó chịu, nhưng cô ấy lại không làm gì được.
Thân Tự Cẩm không ở ký túc xá, cô chuyển về nhà ở.
Bạch Minh Dục cảm thấy Thân Tự Cẩm bây giờ đặc biệt đáng lo lắng. Kể từ sau cái chết của bà ngoại, Thân Tự Cẩm không hề cười, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, thậm chí có đôi khi còn nắm lấy cô ấy, bối rối luống cuống nói có người theo dõi cô, nhưng phía sau rõ ràng cái gì cũng không có.
Bạch Minh Dục sắp đau lòng chết vì Thân Tự Cẩm.
Cô ấy bây giờ, thật sự không còn gì cả.
Hôm nay Xa Cố Lai nghỉ ngơi, đang nằm trên giường xem cổ phiếu, điện thoại di động reo lên.
Lại là điện thoại của Thân Tự Cẩm.
Nàng cười lạnh một tiếng, ngược lại muốn xem thử Thân Tự Cẩm bây giờ gọi điện thoại cho nàng làm gì.
Xa Cố Lai nghe máy: "Alo."
Ai ngờ đầu dây bên kia lại là giọng nữ xa lạ: "Alo, xin chào, xin hỏi cô là tiểu thư Xa Cố Lai sao?"
"Là tôi." Xa Cố Lai nhíu mày: "Cô là ai."
"Là như vậy, bạn của ngài là Thân Tự Cẩm ngất xỉu trên đường, phiền phức cô có thể đến một chuyến không?"
Xa Cố Lai muốn từ chối, nhưng miệng lại nói: "Địa chỉ."
Nàng đi tới bệnh viện, theo lời người kia nói đi tới phòng bệnh nào đó.
Cho đến khi đứng trước cửa phòng bệnh, Xa Cố Lai mới bắt đầu tự hỏi tại sao mình phải tới.
Thân Tự Cẩm đã không còn bất cứ quan hệ nào với nàng, nàng tại sao phải quản sống chết của cô.
Điên rồi.
Nhưng đã tới rồi, Xa Cố Lai cũng không có lý do gì quay về. Nàng đẩy cửa ra.
Một nữ sinh đứng dậy: "Là tiểu thư Xa Cố Lai sao?"
"Ừm."
Nữ sinh thở phào một hơi: "Tôi vừa thấy bạn của cô đi tới đi tới liền ngất xỉu, liền nghĩ gọi điện thoại cho người nhà của cô ấy, nhưng không ai nghe máy, tôi liền tùy tiện bấm một số điện thoại."
Xa Cố Lai gật đầu: "Cảm ơn cô, tôi sẽ trả thù lao tương xứng cho cô."
Nữ sinh cười nói: "Không sao, chuyện nhỏ, vậy tôi đi đây."
"Được, cảm ơn."
Sau khi nữ sinh đi, Xa Cố Lai đưa mắt nhìn Thân Tự Cẩm.
Mới không gặp bao lâu, sao lại gầy đáng sợ như vậy.
Gương mặt cũng không có thịt.
Đây là đã trải qua cái gì.
Thân Tự Cẩm chậm rãi mở mắt ra.
Xa Cố Lai có chút mong đợi cô nhìn thấy mình sẽ nói cái gì.
Lại thấy Thân Tự Cẩm chỉ nhìn nàng một cái, rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.
Xa Cố Lai nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Thấy tôi không nghĩ nói gì sao?"
Thân Tự Cẩm liền nhìn cũng không thèm liếc nàng.
Xa Cố Lai kéo môi cười lạnh một chút. Quả nhiên đến đây là nàng nhất thời nổi điên.
Nàng đứng dậy, đi tới cửa.
Vừa đi đến cửa, Thân Tự Cẩm đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó cả người nhào xuống đất.
Xa Cố Lai quay đầu lại, thấy Thân Tự Cẩm nằm trên đất, ôm đầu, vui buồn thất thường nói gì đó, thỉnh thoảng thét lên vài tiếng, cử chỉ điên cuồng.
Xa Cố Lai không phản ứng được bây giờ là tình huống gì.
Có bác sĩ đi vào, tiêm thuốc an thần cho cô. Thân Tự Cẩm hơi an tĩnh một lát, y tá nâng cô lên giường.
"Bác sĩ, cô ấy... bị làm sao vậy?"
Bác sĩ nói: "Người bệnh tinh thần có thể bị một loại đả kích nặng nề nào đó, hiện tại tinh thần trạng thái cực kỳ không ổn định."
"Đả kích?" Xa Cố Lai nói: "Cô ấy có thể gặp phải đả kích gì?"
Từ khi chia tay với nàng, Xa Cố Lai liền không còn chú ý tin tức của cô.
"Chuyện này tôi không rõ." Bác sĩ nói: "Tóm lại người bệnh hiện tại cần cấp bách có người bầu bạn, trạng thái tinh thần của cô ấy quá kém, có thể sẽ làm ra chuyện gì đó không tốt."
Bác sĩ nói rồi đi ra ngoài, Xa Cố Lai cũng đi theo hắn ra ngoài. Thân Tự Cẩm đột nhiên lại vùng vẫy lên.
"Đừng đi ——" Ánh mắt cô tràn đầy sự điên cuồng không có lý trí. Cô xuống giường, nắm lấy tay áo Xa Cố Lai, không cho nàng đi.
Đại não Thân Tự Cẩm không còn tỉnh táo nhiều, cũng không biết người trước mắt cụ thể là ai, chỉ biết nếu như người này đi rồi, những người kia lại sẽ theo dõi cô.
"Đừng đi, họ theo dõi tôi!"
Bác sĩ nói: "Cô xem, người bệnh có khả năng đã xuất hiện ảo giác. Cô ấy nhận cô thành đối tượng cứu mạng, cô tốt nhất nên ở bên cạnh cô ấy."
Xa Cố Lai đau đầu đỡ trán.
"Bất quá, tôi đề nghị tốt nhất là nằm viện trị liệu." Bác sĩ nói xong câu nói hữu ích nhất rồi rời đi, y tá cũng ngay sau đó đi ra ngoài.
Xa Cố Lai nhìn Thân Tự Cẩm đang nắm chặt tay áo mình, cảm thấy hoang đường vô cùng.
Hai người vòng đi quẩn lại lại quay về với nhau.
"Thân Tự Cẩm, cô biết tôi là ai không?"
Thân Tự Cẩm chỉ lắc đầu, không ngừng nói: "Đừng đi, họ sẽ theo dõi tôi. Họ cảm thấy bà ngoại là do tôi làm hại, đều muốn giết tôi."
Thì ra là không quen biết nàng là ai.
Chẳng trách còn có thể lôi kéo tay áo của nàng.
Chờ một chút.
Xa Cố Lai nhíu mày: "Bà ngoại là cô làm hại, có ý tứ gì?"
Thân Tự Cẩm đau khổ nói: "Tại sao cũng muốn đi theo tôi, thật đáng sợ thật đáng sợ..."
Nhìn cô như thế này, cũng không hỏi ra được cái gì.
Chỉ là bây giờ nên làm gì.
Xa Cố Lai nhìn Thân Tự Cẩm không có lý trí, dự định sau đó mới để người điều tra những ngày này cô đã xảy ra chuyện gì.
Trực tiếp vứt cô ở đây đi.
Dù sao Thân Tự Cẩm đã không có quan hệ gì với nàng.
Xa Cố Lai tay đè lên tay Thân Tự Cẩm, chậm rãi kéo tay cô ra.
Nhưng một giây sau, Thân Tự Cẩm khóc, nước mắt vẫn luôn rơi.
"Bà ngoại ——"
Xa Cố Lai gần như đã kéo được tay của cô ra, đang chuẩn bị rời đi, lại vì nước mắt của cô mà do dự.
Chính là giây phút do dự này, Thân Tự Cẩm lại nắm chặt tay áo nàng, nàng kéo ra cũng không tách ra được.
Xa Cố Lai: "..."
Nàng đi một bước, Thân Tự Cẩm liền theo nàng đi một bước.
Nàng thực sự không biết nói gì, biết thế đã không đến, vô duyên vô cớ bị người ta ỷ lại vào.
Cuối cùng không còn cách nào, Xa Cố Lai không biết là bị nàng quấn phiền, hay là vì nguyên nhân khác, đã đưa nàng về.
Nàng bảo người chuẩn bị cho Thân Tự Cẩm một căn phòng.
"Cô tạm thời ngủ phòng này." Xa Cố Lai chỉ vào căn phòng: "Sau này khỏi bệnh rồi, thì mau cút ra ngoài cho tôi."
Thân Tự Cẩm có lẽ là mệt mỏi, nằm trên giường rất nhanh liền ngủ.
Xa Cố Lai ngồi trên ghế sofa, vẫn không thể lý giải bản thân vì sao lại đưa Thân Tự Cẩm về.
Đúng vậy, vì sao.
Là vì khuôn mặt vô cùng đáng thương kia sao?
Xa Cố Lai nằm ngửa trên ghế sofa, vẫn luôn suy nghĩ nguyên nhân mình đưa cô về.
Suy nghĩ rất nhiều, vẫn không có kết quả.
Thôi được, dù sao thì trong nhà cũng chỉ ở thêm một người, đợi cô hơi bình thường một chút liền bảo cô ra ngoài.
Thân Tự Cẩm mấy ngày nay liền ở tại nhà Xa Cố Lai. Tình trạng tinh thần cô vẫn luôn rất kém, phần lớn thời gian đều trốn trong phòng không chịu đi ra ngoài. Xa Cố Lai thấy cô không ra, chỉ phân phó hầu gái đưa cơm cho cô, rồi mặc kệ.
Không qua một hai ngày, Bạch Minh Dục đã tìm tới cửa.
"Xa Cố Lai, Tiểu Cẩm đâu?" Bạch Minh Dục điên cuồng vỗ cửa sắt.
Xa Cố Lai bảo người đưa cô ấy vào. Bạch Minh Dục vừa bước vào, liền xông thẳng về phía nàng.
"Tiểu Cẩm đâu?"
Xa Cố Lai nhìn chiếc tablet, nhàn nhạt nói: "Lầu hai."
"Chị bình tĩnh cái gì?" Bạch Minh Dục nghiến răng nghiến lợi: "Chị làm hại Tiểu Cẩm thảm như vậy còn chưa đủ, hiện tại còn thừa dịp cậu ấy bị bệnh trong lúc đó mang tới biệt thự của chị."
Xa Cố Lai cảm thấy buồn cười, nàng đóng iPad lại: "Nói cho rõ, là Thân Tự Cẩm nhất định phải nắm lấy tôi, không cho tôi đi."
"Không thể nào."
Xa Cố Lai cười lạnh một tiếng, đứng dậy: "Theo tôi lên lầu."
Bạch Minh Dục đi theo nàng lên lầu.
Xa Cố Lai mở cửa, rõ ràng là ban ngày, phòng lại một mảnh đen kịt, nàng mở một chiếc đèn ngủ.
Thân Tự Cẩm đang co chân, co ro ngồi trên giường, nhìn thấy người tới, vô ý thức né tránh một chút.
"Tiểu Cẩm." Bạch Minh Dục vội vàng chạy lên trước.
Nhưng trong mắt Thân Tự Cẩm, gần như mỗi người đều là người muốn hại cô, cô hoảng hốt trốn vào trong chăn.
Thân thể Bạch Minh Dục cứng đờ.
Xa Cố Lai nói: "Nhìn đi, chính là như thế này, cô ta hiện tại bài xích tất cả mọi người."
"Vậy còn chị?"
"Tôi ư?" Xa Cố Lai ngữ khí bình tĩnh: "Rất nhiều lúc cô ta không sợ tôi, nhưng không thể để cho tôi chạm vào."
"Không thể nào." Bạch Minh Dục nhìn chằm chằm nàng: "Tiểu Cẩm ghét nhất là chị, làm sao có thể không sợ chị."
Nàng bật cười một tiếng: "Ngu xuẩn, đó là bởi vì cô ta không nhận ra tôi."
Lần này Bạch Minh Dục ngây người: "Cái gì?"
Xa Cố Lai nhìn Thân Tự Cẩm đang trốn trong chăn, nhàn nhạt nói: "Cô ta không biết tôi là ai, chỉ là không sợ tôi, có thể hơi nghe lời tôi, chỉ thế thôi."
Bạch Minh Dục lắc đầu: "Mặc kệ chị nói thế nào, tôi muốn dẫn Tiểu Cẩm ra ngoài."
"Mang cô ta đi là tốt nhất." Xa Cố Lai chậm rãi nói: "Điều kiện tiên quyết là cô có thể làm cho cô ta ra khỏi chăn."
Bạch Minh Dục thử một chút, quả nhiên vẫn là không được, Thân Tự Cẩm rất kháng cự.
Cô ấy thất hồn lạc phách đi xuống lầu, ngồi trên ghế sofa: "Làm sao lại thế này?"
Xa Cố Lai ngồi đối diện cô, thần sắc nhạt nhẽo nhìn cô.
Bạch Minh Dục khó chịu nói: "Tôi không nghĩ tới bà ngoại chết đối với cậu ấy đả kích lớn như vậy. Tôi sớm nên nhận ra được, từ sau khi bà ngoại mất, cậu ấy liền bắt đầu cư xử kỳ lạ."
"Bà ngoại cô ta chết rồi?" Xa Cố Lai nhíu mày.
Bạch Minh Dục lạnh lùng hừ một tiếng: "Mắc mớ gì tới chị."
Cô ấy hận nhìn chằm chằm Xa Cố Lai: "Không đúng, Tiểu Cẩm từ khi quen biết chị xong, cả người liền bắt đầu không được bình thường. Đặc biệt là trước khi bà ngoại qua đời, gần như mỗi ngày đều vô cùng đau buồn."
Cô ấy đột nhiên vọt tới trước mặt Xa Cố Lai, níu lấy cổ áo nàng: "Xa Cố Lai, Tiểu Cẩm biến thành hiện tại thế này cũng có tội của chị. Chính vì chị đùa bỡn tình cảm của cậu ấy, khiến cậu ấy biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, chị cũng có lỗi!"
Xa Cố Lai rất muốn cười.
Cái gì gọi là đều là lỗi của nàng.
Nàng không nhanh không chậm nói: "Minh Dục, cho dù tôi vô cùng ác độc, cô cảm thấy Thân Tự Cẩm liền không có sai sao? Cô ta trước đó đối với tôi làm cái gì, anh trai cô không có nói cho cô sao?"
Bạch Minh Dục không nói lời nào, vẫn như cũ trừng mắt nhìn nàng.
"Tôi đã từng có rất nhiều lần suýt chút nữa bị cô ta chơi chết. Nếu không phải mệnh tôi lớn, ngươi cảm thấy ta bây giờ còn có thể cùng ngươi ở chỗ này nói chuyện sao?" Xa Cố Lai hơi nhíu mày: "Trên tay của tôi còn có vết sẹo cô ta tặng cho tôi, cô muốn nhìn một chút không?"
Bạch Minh Dục buông tay ra, lắc đầu: "Tiểu Cẩm không phải là người như thế. Tiểu Cẩm trong miệng các người cùng Tiểu Cẩm tôi biết hoàn toàn là hai người khác nhau."
Xa Cố Lai sửa sang cổ áo, giễu cợt nói: "Người làm sao lại biến hóa to lớn như thế, chẳng lẽ bị quỷ hồn bám vào người sao?"
"Đã cô không mang được Thân Tự Cẩm, vậy thì cô đi đi."
Bạch Minh Dục liếc xéo nàng một cái: "Sau này tôi sẽ thường xuyên đến đây, nếu như chị bắt nạt Tiểu Cẩm, tôi sẽ không tha cho chị."
Xa Cố Lai không để ý đến lời đe dọa của cô gái trẻ.
Nàng đi lên lầu hai, lại đến phòng Thân Tự Cẩm.
Thân Tự Cẩm đã ra khỏi chăn, lại là cái tư thế kia không nhúc nhích. Xa Cố Lai đến gần cô, vươn tay muốn xem thử cô đã chết chưa.
Thân Tự Cẩm né tránh một chút.
Xa Cố Lai kéo môi cười một chút. Nàng ngồi trên ghế sofa bên cạnh: "Cô là xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Thân Tự Cẩm mộc mạc, không nói lời nào.
Xa Cố Lai cũng không trông cậy vào cô nói chuyện: "Cô còn muốn ở chỗ tôi bao lâu nữa? Đến lúc đó nhận ra tôi rồi, cô có phải sẽ phát điên không."
Thân Tự Cẩm trầm mặc.
Xa Cố Lai có chút không thích ứng với kiểu Thân Tự Cẩm tử khí trầm trầm này.
Giống như một con rối không có sức sống.
"Có người cảm thấy cô biến thành thế này là lỗi của tôi. Thân Tự Cẩm, cô cảm thấy tôi có lỗi sao?" Xa Cố Lai giống như đang độc thoại: "Cô trước kia đối xử với tôi như vậy, bây giờ tôi trả thù lại, tôi có lỗi sao? Vì sao mọi người đều cho rằng tôi là một người phụ nữ ích kỷ ác độc, Thân Tự Cẩm, cô nói cho tôi biết đi. Cô trước kia cũng là người xấu, vì sao không có người nào nói đó là lỗi của cô."
Thân Tự Cẩm tựa hồ ngủ rồi.
Xa Cố Lai đứng dậy, gõ nhẹ lên đầu cô. Quả nhiên, cô "lạch cạch" một tiếng, nằm trên giường ngủ.
Nàng đứng trong phòng, lặng im hồi lâu.
"Thân Tự Cẩm, sao cô lại trở nên yếu ớt như vậy."
"Điều này không giống cô."
Rõ ràng trước kia cô u ám ti tiện, vĩnh viễn không biết áy náy là gì, cũng không biết tình cảm là gì, là một người phụ nữ điên lạnh lùng chỉ biết lợi mình.
Bây giờ lại vì những cảm xúc khác nhau mà biến thành bộ dạng chết chóc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro