Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Xa Cố Lai từ trước đến nay chưa từng thấy Thân Tự Cẩm có vẻ mặt đau thương như thế này.

Từ khi hai người hẹn hò đến nay, cô luôn đơn thuần và vui vẻ, không giống như hiện tại, khuôn mặt tái nhợt, giống như một đóa hoa đang tan vỡ.

Nội tâm Xa Cố Lai nổi lên phần lớn là gió lạnh, có rất nhiều cảm xúc chồng chất trong tim.

Nàng không rõ, luồng cảm xúc không ngừng dâng lên trong lòng là gì.

Thân Tự Cẩm đứng lên: "Em có thể đi chưa?"

Xa Cố Lai không biết vì sao cô cứ khăng khăng muốn đi: "Bên ngoài trời mưa, em ngủ lại đây đêm nay."

"Chị sẽ không đưa em về đúng không?" Nơi này là biệt thự lưng chừng núi, xa rời nội thành, giao thông không tiện, nhất định phải lái xe mới có thể ra khỏi đây.

"Em đang làm loạn gì đấy?" Xa Cố Lai cũng đứng dậy, nhíu mày: "Vì sao nhất định phải về, bảo em ngủ lại đây thì ngủ lại đây, nhà tôi đáng sợ lắm sao?"

Thân Tự Cẩm nghĩ có lẽ hiện tại cô ở chỗ Xa Cố Lai, hẳn là một kẻ phiền phức gây sự từ đầu đến cuối.

Thái độ Xa Cố Lai cường thế, Thân Tự Cẩm biết nàng đã quyết tâm sẽ không đưa mình về.

Cô vốn cho rằng Xa Cố Lai ghét tiếp xúc với cô, hẳn là sẽ chuẩn bị cho cô một phòng khác.

Nhưng ngoài dự liệu, Xa Cố Lai bảo cô ngủ chung với mình.

"Những phòng khác không có giường." Biệt thự của Xa Cố Lai gần như không có người đến, bởi vậy ngoại trừ phòng của cô và người hầu ra, liền không chuẩn bị giường.

Theo như trước kia, Thân Tự Cẩm nhất định sẽ rất hưng phấn, dù sao có thể ngủ chung giường với người mình thích, dù không làm gì, cũng khiến người ta vui vẻ.

Nhưng cô hiện tại thì không.

Có lẽ cuối cùng cũng đã có sự tự biết mình, biết Xa Cố Lai có thể không yêu cô, sự nhiệt tình của cô đều là niềm vui của một vai kịch, cái gọi là hưng phấn liền cũng không có ý nghĩa.

Nhưng may mà giường lớn, hai người mỗi người đắp một chăn, ở giữa vẫn còn có thể ngủ thêm một người.

Thân Tự Cẩm cả người ngủ ở mép giường, sắp té xuống đất, cũng phải cách xa nàng.

Hai người đều không nói gì.

Giữa các nàng có một loại xa lạ khó tả đang chảy xuôi.

Xa Cố Lai đột nhiên mở lời: "Thân Tự Cẩm."

Thân Tự Cẩm không nói gì.

"Em thật sự thay đổi rồi." Xa Cố Lai nhìn trần nhà đen kịt: "Vì sao tôi cảm thấy em dường như đang tránh tôi?"

Phòng yên tĩnh như nước.

Một lúc lâu sau, Thân Tự Cẩm mới mở lời: "Là ảo giác của chị, Cố Lai, ngủ đi."

Cô không muốn nói nhiều.

Xa Cố Lai nghe được sự qua loa tắc trách của cô, phản ứng đầu tiên là tức giận, đại khái cảm thấy cô thực sự không biết tốt xấu, nhưng nàng bây giờ lại không có tâm trí gì để tranh cãi với cô. Nàng rất muốn biết nguyên nhân thay đổi của Thân Tự Cẩm.

Đây là một dấu hiệu không tốt, trên nhiều phương diện.

"Em cũng học được cách qua loa lấy lệ rồi." Xa Cố Lai ngữ khí lạnh lùng.

Thân Tự Cẩm nhắm mắt lại, cuối cùng không nhịn được nỗi uất ức trong lòng, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào: "Chị rốt cuộc muốn biết cái gì? Em như thế nào chị sẽ quan tâm sao?"

Tôi quan tâm sao?

Xa Cố Lai tự hỏi.

Đáp án tự nhiên là không.

Chuyện đến nước này, vị trí của Thân Tự Cẩm trong lòng nàng cũng không cao, trong ký ức của nàng tất cả đều là những điều ác liên quan đến Thân Tự Cẩm. Những ký ức này nhắc nhở nàng từng khoảnh khắc rằng Thân Tự Cẩm là hạng người gì.

Nàng đối với Thân Tự Cẩm không có ôn nhu, nói chi là quan tâm.

Đây là câu trả lời chuẩn xác nhất.

Đúng vậy, nàng không hề quan tâm chút nào.

Thân Tự Cẩm hoàn toàn là đang hỏi một câu hỏi ngu ngốc.

Xa Cố Lai giống như đang tự tẩy não cho bản thân, trong đầu chỉ còn lại hận thù đối với Thân Tự Cẩm.

Nàng cảm thấy Thân Tự Cẩm hiện tại cực kỳ giống đang làm nũng, vì một chút vấn đề nhàm chán mà canh cánh trong lòng.

Xa Cố Lai đột nhiên kéo môi, nói không có cảm xúc: "Quan tâm thì thế nào? Không quan tâm thì thế nào?"

Không khí càng yên lặng, giọt mưa ngoài cửa sổ rơi tí tách trên kính.

Thân Tự Cẩm nằm nghiêng, ánh mắt hư vô nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong bóng tối.

"Cố Lai, chị biết vì sao em không muốn ở lại đây không?"

Không đợi Xa Cố Lai trả lời, Thân Tự Cẩm với giọng trầm thấp chậm rãi mở lời: "Bởi vì nhìn thấy mặt chị, em vui vẻ không nổi."

Khuôn mặt xinh đẹp trước kia rõ ràng từng khiến tôi vui thích đến cực điểm, bây giờ đã là khuôn mặt đáng ghét.

Căn phòng yên tĩnh như chết.

Sau một lúc lâu, Xa Cố Lai dường như vô cùng tức giận. Nàng trước tiên cười lạnh một tiếng, lầm bầm: "Thấy tôi không vui?"

Đột nhiên nàng bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, lật người, bất ngờ túm lấy cổ áo Thân Tự Cẩm, thần sắc lạnh như băng.

"Thế nào, bây giờ là cảm thấy mặt tôi khiến em chán ghét sao?" Nội tâm Xa Cố Lai có một ngọn lửa vô danh, biểu hiện trên mặt càng lạnh hơn: "Thân Tự Cẩm, làm gì cũng phải có một giới hạn, nếu không cũng khiến người ta không thích. Em đừng nói với tôi, bây giờ em không thích tôi?"

Thân Tự Cẩm yên tĩnh và trầm mặc nhìn nàng, đột nhiên nhàn nhạt lên tiếng.

"Chị yêu em sao?"

Động tác Xa Cố Lai dừng lại, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. Rõ ràng là câu hỏi đơn giản nhất, nàng lại trầm mặc giống như đang đối mặt với một đề khó lớn lao.

Ánh mắt Thân Tự Cẩm chậm rãi phai nhạt.

Cô cầm tay Xa Cố Lai, mỉm cười, dùng nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn khôn khéo nhìn nàng.

"Cố Lai, ngủ đi."

-

Ngày hôm sau Xa Cố Lai đưa Thân Tự Cẩm đến trường học xong, không nói một lời rời đi.

Xa Cố Lai trở lại công ty, Tiểu Hứa chạy tới: "Xa tổng, em gái của Bạch Ngu đến tìm chị."

"Bạch Minh Dục?" Xa Cố Lai nhíu mày: "Tìm tôi làm gì?"

"Em không biết ạ."

Bạch Minh Dục đứng bên ngoài cửa phòng làm việc của nàng, thấy nàng, lạnh lùng gọi một tiếng: "Chị Cố Lai."

Xa Cố Lai nhìn cô ấy một cái, mở cửa: "Vào đi."

Bạch Minh Dục đi theo nàng vào.

"Muốn uống gì?" Xa Cố Lai hỏi.

"Không uống." Bạch Minh Dục nhìn thẳng vào nàng: "Chị Cố Lai, em muốn hỏi chị một vài chuyện."

Xa Cố Lai ngồi trên ghế làm việc, gật đầu: "Hỏi đi."

Bạch Minh Dục đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt như dao: "Chị đối với Tiểu Cẩm ôm tâm tư gì."

Xa Cố Lai hơi nhíu mày: "Vì sao đột nhiên hỏi chuyện của em ấy."

"Chị Cố Lai, em đã biết chuyện lúc trước của chị và Tiểu Cẩm từ anh của em. Tiểu Cẩm trước đây thế nào em không quan tâm, em tin tưởng cậu ấy bây giờ." Bạch Minh Dục bình tĩnh nói: "Anh em nói cho em biết chị là người có thù tất báo. Tiểu Cẩm trước kia đối xử với chị như vậy, chị thật sự có thể rộng lượng đến mức tha thứ cho cậu ấy, thậm chí là yêu cậu ấy sao?"

Xa Cố Lai cười một chút, nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện của tôi và em ấy, Minh Dục, đừng xía vào việc của người khác."

"Em phải quản!" Bạch Minh Dục hai tay chống lên mặt bàn trước mặt nàng: "Chị Cố Lai, chị nói cho em biết, chị rốt cuộc có thích Tiểu Cẩm không."

Ánh mắt Xa Cố Lai lạnh lùng.

Bạch Minh Dục vẫn nói tiếp: "Chị suy nghĩ kỹ một chút. Chuyện này vốn dĩ đã rất gượng ép. Trước kia chị dễ dàng đồng ý lời tỏ tình của Tiểu Cẩm một cách quỷ dị. Sau đó cũng đều là Tiểu Cẩm trả giá, một mình ngây ngốc vui vẻ. Hôm đó chị dẫn cậu ấy đi uống rượu, cậu ấy về sau dạ dày suýt loét, chị lại ngay cả nhìn cũng không thèm liếc cậu ấy một cái."

Cô ấy lắc đầu: "Từ khi hẹn hò với chị, số lần Tiểu Cẩm đau lòng dường như nhiều hơn rất nhiều. Chị Cố Lai, chị thật sự yêu cậu ấy sao?"

Xa Cố Lai ngước mắt, cả người lùi ra sau: "Minh Dục, nếu em đến vì chuyện này, vậy có thể đi rồi."

"Vì sao chị không trả lời." Ánh mắt Bạch Minh Dục sắc bén, nhất định phải hỏi ra điều gì.

"Thật ra chị căn bản không thích Tiểu Cẩm đi, chị chỉ là— đang trêu đùa cậu ấy."

Bạch Minh Dục nói ra sự thật tàn nhẫn này.

Đôi mắt đen nhánh của Xa Cố Lai nhẹ không thể thấy giật giật.

"Tôi không nên bày mưu tính kế cho Tiểu Cẩm." Bạch Minh Dục đau khổ nắm lấy tóc: "Sớm biết chị là loại phụ nữ độc ác này, làm sao tôi có thể cổ vũ Tiểu Cẩm theo đuổi chị! "

"Trời ạ, tôi đã làm gì thế này!" Bạch Minh Dục lùi lại phía sau mấy bước.

Cô ấy vậy mà vô tình đẩy bạn tốt vào cái bẫy ghê tởm.

"Xa Cố Lai." Bạch Minh Dục chỉ vào nàng: "Tôi nhất định sẽ khiến Tiểu Cẩm rời xa chị."

Xa Cố Lai nội tâm phiền chết rồi, trên mặt lại lạnh băng: "Cô đi thử xem, xem Thân Tự Cẩm là tin cô hay tin tôi."

Bạch Minh Dục đi rồi, Xa Cố Lai nhìn tài liệu trước mắt, phiền không chịu nổi.

Từng người một đều không bớt lo.

Nàng cũng không lo lắng lời Bạch Minh Dục nói. Thân Tự Cẩm yêu nàng như thế nào, nàng rõ ràng rành mạch, nàng cũng không cảm thấy Thân Tự Cẩm sẽ hoàn toàn tin tưởng lời Bạch Minh Dục.

Dù sao Thân Tự Cẩm yêu nàng.

Mặc dù Xa Cố Lai rất tự tin, nhưng hạt giống bất an âm ỉ lại nảy mầm trong lòng nàng.

Bạch Minh Dục vội vàng trở lại phòng ngủ, phòng ngủ lại không có bóng dáng Thân Tự Cẩm.

Cô ấy nhắn tin cũng không thấy cô hồi âm.

Bạch Minh Dục lại đi ra ngoài tìm, cuối cùng thấy cô ở công viên hồ nước của trường học.

Cô mặc chiếc váy trắng đơn bạc, lẻ loi ngồi trên ghế dài. Bạch Minh Dục chạy tới, bất ngờ ôm lấy cô.

Thân Tự Cẩm giật mình, vỗ vỗ lưng cô ấy, dịu dàng hỏi: "Minh Dục, cậu làm sao vậy?"

"Tiểu Cẩm, xin lỗi, tớ xin lỗi." Bạch Minh Dục ôm cô không ngừng xin lỗi: "Là lỗi của tớ."

Thân Tự Cẩm không rõ ràng lắm: "Có ý gì?"

"Tiểu Cẩm, cậu đừng thích Xa Cố Lai nữa được không?" Bạch Minh Dục sờ lấy mặt cô, cầu xin cô: "Chị ta không phải người tốt, ở bên chị ta cậu sẽ bị tổn thương. Cậu đừng thích chị ta nữa, được không?"

Thân Tự Cẩm trầm mặc một giây: "Cậu đã biết gì sao?"

Bạch Minh Dục rất muốn đem tất cả sự thật nói cho cô, nhưng cô sợ Thân Tự Cẩm không thể chấp nhận nổi. Xa Cố Lai không yêu cô, thế nhưng Tiểu Cẩm yêu chị ta mà.

Làm sao có thể nói cho cô biết, người cô thích từ trước đến nay đều đang trêu đùa cô.

Ngây thơ như Tiểu Cẩm, thật sự có thể chịu đựng được sao?

Bạch Minh Dục rất muốn cho nàng biết tất cả mọi chuyện, nhưng cô ấy hiện tại không đành lòng để Thân Tự Cẩm bị tổn thương, sự thật này quá tàn nhẫn, không nên để Tiểu Cẩm đối mặt.

Tiểu Cẩm rõ ràng không làm gì sai cả.

Không nên như thế này.

Bạch Minh Dục căm ghét sự xúi giục của chính mình lúc trước.

Cô ấy chỉ ôm Thân Tự Cẩm, giọng nói đều nghẹn ngào, cả người áy náy đến chết: "Xin lỗi Tiểu Cẩm, xin lỗi, xin lỗi..."

Thân Tự Cẩm ôn nhu vỗ lưng cô ấy. Thật ra cô có thể đoán được Bạch Minh Dục đã biết chuyện gì, đại khái chính là chuyện cô bị bạc bẽo.

Thật ra chuyện này có thể trách ai đây?

Trách bản thân muốn có được một chút tình yêu, hay là trách Xa Cố Lai lạnh lùng như băng.

Thật ra đều có, cô là một kẻ đáng thương thiếu thốn tình yêu vô dụng, đáng đời cô bị người lừa gạt.

Mà Bạch Minh Dục không hề sai chút nào.

Cô cũng muốn bản thân từ bỏ Xa Cố Lai.

Nhưng từ bỏ một người thật sự đơn giản như vậy sao? Thân Tự Cẩm cảm thấy đây là một chuyện rất khó, thiên tính cô mềm yếu, không làm được sự quyết tuyệt.

Cho dù đã biết khuôn mặt lạnh lùng của Xa Cố Lai, và sự thật bản thân không được yêu, cô cũng làm không được triệt để vứt bỏ tất cả.

Chuyện đến nước này, cô đối với Xa Cố Lai vẫn còn một chút yêu. Điểm yêu còn sót lại này chống đỡ cô duy trì chút tình cảm này.

Nhưng cô hiện tại rất mệt mỏi, cảm thấy cái gì cũng không có hứng thú, cô còn bao nhiêu sức lực để tiếp tục tình cảm này, cô cũng không biết.

Nhưng có thể xác định là, đời này cô và Xa Cố Lai sẽ không đi cùng nhau được.

Hai người hiện tại còn đi trên cùng một con đường, nhưng chỉ cần đến ngã ba phía trước, Thân Tự Cẩm liền sẽ không lựa chọn đi cùng với nàng.

Bạch Minh Dục áy náy rất lâu, mấy ngày nay vẫn luôn đi theo cô, không ngừng bảo cô từ bỏ Xa Cố Lai.

Thân Tự Cẩm mỗi lần chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.

Ngày hôm đó, cuối tuần cô về nhà, vừa mới chuẩn bị đi thăm bà ngoại, đột nhiên có người gõ cửa.

Thân Tự Cẩm nghi hoặc, vẫn mở cửa.

Ngoài cửa là Xa Cố Lai.

"Chị.."

"Đôi bông tai bươm bướm lần trước tôi tặng em đâu?" Xa Cố Lai gấp gáp hỏi.

Thân Tự Cẩm nói: "Ở trong hộp trang sức của em."

"Em đã đeo chưa?"

Thân Tự Cẩm lắc đầu, cô còn chưa kịp bấm lỗ tai.

Xa Cố Lai dường như thở phào nhẹ nhõm: "Đưa nó cho tôi, tôi có việc gấp."

Thân Tự Cẩm hỏi nàng: "Không phải đã tặng cho em sao?"

Xa Cố Lai rất gấp, đối với sự hỏi thăm của cô cũng không nhịn được: "Tôi hiện tại cần dùng gấp. Bông tai của Tang Hòa bị rơi mất, em ấy đang tham dự thảm đỏ rất cần nó. Đôi bông tai kia tương tự với cái tôi tặng em, đưa cho tôi trước, thảm đỏ đó rất quan trọng, không thể có bất kỳ sai sót nào!"

"Đây là đồ đã tặng cho em mà." Thân Tự Cẩm luôn có thể bị sự vô tình của Xa Cố Lai làm tổn thương. Mỗi lần cô đều cho rằng Xa Cố Lai đã rất vô tình, nhưng sự thật luôn có thể cho cô một cái tát, nói cho cô biết Xa Cố Lai có thể băng lãnh hơn.

"Tôi sẽ tặng em cái tốt hơn."

Thân Tự Cẩm đau thương lắc đầu: "Không giống, Cố Lai, ý nghĩa không giống."

Xa Cố Lai nhanh chóng hết thời gian: "Tôi thật sự rất gấp, em ngoan một chút nhanh đưa cho tôi. Đến lúc đó em muốn bao nhiêu tôi cũng sẽ mua cho em."

Trái tim dường như bị cắt một lỗ, Thân Tự Cẩm cảm thấy hô hấp đều rất đau khổ.

Cô vĩnh viễn là người không được lựa chọn.

Vô luận cô có cái gì, cuối cùng đều sẽ bị thu hồi theo một cách khác.

Tựa như cô ở thế giới kia, cái gì cũng không thể có, cái gì cũng không thể đạt được.

Bông tai bươm bướm là món đồ cuối cùng Xa Cố Lai tặng cho cô. Nếu như nàng lấy lại, Thân Tự Cẩm sẽ không còn gì cả.

Cô nhắm mắt lại, nén lại vị chua xót ở cổ họng.

"Cố Lai, chị nghĩ kỹ chưa. Nếu chị khăng khăng muốn lấy đi, từ nay về sau, em sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ thứ gì từ chịnữa."

Thân Tự Cẩm đau thương nói.

Xa Cố Lai do dự ba giây, thế nhưng ba giây ngắn ngủi không chiếm được chút phần lượng nào trong lòng Xa Cố Lai.

"Đừng nói nhiều như vậy, đưa cho tôi."

Thân Tự Cẩm nhìn về phía nàng, cuối cùng chậm rãi xoay người, đem đôi bông tai bươm bướm đưa cho nàng.

Xa Cố Lai không kịp nói một câu, liền đi.

Phía sau rất nhiều khoảnh khắc, Xa Cố Lai thường xuyên nghĩ, nếu lúc trước nàng coi trọng ba giây do dự này, kết quả có phải sẽ không quá tàn nhẫn.

Nhưng con người khi sống luôn có những sơ suất chí mạng. Xa Cố Lai dù hối hận vô vàn cũng chỉ là vô vọng.

Thân Tự Cẩm cảm thấy lồng ngực mình rất trống rỗng, cô đã không cảm nhận được quá nhiều thương tâm, nhiều hơn chỉ là một sự tê liệt như cây đã chết.

Lúc cô đi chăm sóc bà ngoại, cô thấy Tang Hòa trên TV đi thảm đỏ.

Dung mạo Tang Hòa tú lệ, toàn thân mặc váy đuôi cá màu tím nhạt, đeo bông tai bươm bướm màu tím, cả người kinh diễm lộng lẫy.

Ánh mắt Thân Tự Cẩm vẫn luôn đặt ở trên đôi bông tai, đột nhiên cảm thấy muốn nôn.

Nhân lúc bà ngoại vừa ngủ, cô đi vào toilet, cố gắng nôn ói.

Vẫn không nôn ra được gì, nhưng cảm giác buồn nôn trong dạ dày vẫn còn sót lại.

Cô đi đến bồn rửa tay, dùng nước lạnh rửa mặt.

Cô từ trong gương nhìn thấy khuôn mặt ướt sũng của mình, trắng bệch như tờ giấy, môi cũng không có chút huyết sắc. Vì gần đây khẩu vị đặc biệt kém, khuôn mặt hơi hóp sâu một chút.

Nhìn từ xa, liền giống như một người sắp chết vì bệnh.

Hoàn toàn tương phản với Tang Hòa trên TV.

Cô u ám vô cùng.

Thân Tự Cẩm ôm mặt, nỗi bi thương không đúng lúc tràn đầy tới. Cô đau khổ ngồi thụp xuống, rất muốn khóc, nhưng lại khóc không được.

Xa Cố Lai.

Cô thầm lặng gọi cái tên này trong lòng.

Xa Cố Lai Xa Cố Lai Xa Cố Lai Xa Cố Lai Xa Cố Lai

Cô không biết đã gọi bao nhiêu lần trong lòng.

Em thật khó chịu.

Cố Lai, em thật khó chịu.

Cô không nhịn được ôm mặt khóc.

Vì sao chị không yêu em.

Vì sao chị phải đối xử với em như vậy.

Em thật hận chị chết đi được.

Mà bên kia Xa Cố Lai, nhìn thấy Tang Hòa được người ta ca ngợi, tâm trí cũng không đặt ở đây.

Trong đầu nàng toàn là khuôn mặt ưu thương của Thân Tự Cẩm vừa rồi.

Phiền chết rồi.

Tại sao phải nghĩ đến người này.

Xa Cố Lai đứng ở góc khuất, khí chất băng lãnh, một bộ dáng người sống chớ gần.

Tang Hòa đến nói chuyện với nàng, nàng cũng không mấy để tâm.

"Đôi bông tai bươm bướm này chị tìm ở đâu ra thế." Tang Hòa tò mò: "Ngắn ngủi như vậy thời gian còn có thể mua được cái tương tự."

Xa Cố Lai không muốn nói đây là nàng tặng cho Thân Tự Cẩm.

Tang Hòa tháo xuống: "Có cần em khử trùng trả lại cho chị không."

Xa Cố Lai nhìn đôi bông tai bươm bướm xinh đẹp tinh xảo này, nhíu mày nói: "Tặng cho em, em đeo đi."

Có lẽ ý thức được cách làm này quả thực không quá nhân đạo, Xa Cố Lai quyết định đền bù cho cô một chút.

Nàng đặc biệt gửi tin nhắn cho Thân Tự Cẩm, nói cho cô biết tối nay sẽ đến nhà cô, tự tay nấu cơm cho cô ăn.

Thân Tự Cẩm nhìn tin nhắn này, trong lòng lại không có chút gợn sóng nào. Cô không muốn nhìn thấy Xa Cố Lai, nhưng hôm nay là sinh nhật của cô.

Là sinh nhật của cô ở thế giới kia.

Cô từ trước đến nay chưa từng tổ chức sinh nhật, sự ra đời của cô là sai lầm, là không xứng có sinh nhật.

Cô sống hơn hai mươi năm, chưa từng trải qua một lần sinh nhật nào.

Cô rất muốn, rất muốn có người cùng cô đón sinh nhật.

Xa Cố Lai dù sao cũng là người cô từng thích, cô muốn để Xa Cố Lai cùng cô đón một cái sinh nhật, là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Bạch Minh Dục thấy Thân Tự Cẩm gọi một bát mì trường thọ cho mình, liền nói đùa hỏi hôm nay có phải sinh nhật không.

Thân Tự Cẩm trả lời là phải.

Bạch Minh Dục giật mình, vội vàng đi mua quà cho cô. Hồng Thiêu Nhu cô ấy quá nhiệt tình, Thân Tự Cẩm hôm nay cả ngày đều bị cô kéo đi ôn lại niềm vui của một thọ tinh.

Thậm chí cô ấy còn cho chạy dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Thân Tự Cẩm" trên màn hình tường của trường học. Thân Tự Cẩm quả thật sắp xấu hổ chết rồi.

Buổi tối Bạch Minh Dục muốn đưa cô đi chơi, Thân Tự Cẩm khéo léo từ chối, cô nói muốn ở bên một người.

Bạch Minh Dục không vui: "Cậu có phải muốn ở bên Xa Cố Lai không? Tớ không phải đã nói rồi sao, bảo bạn chia tay với chị ta? Chị ta không phải là người tốt."

Thân Tự Cẩm cười cười: "Tớ biết mà Minh Dục, tớ chỉ là có vài lời muốn nói với chị ấy. Cậu yên tâm, tớ có chừng mực trong lòng."

"Cậu có chừng mực gì." Bạch Minh Dục nhíu mày: "Cậu dễ dàng mềm lòng như vậy, tớ đều sợ cậu không đủ quyết tuyệt."

Thân Tự Cẩm hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười: "Ai đối tốt với tớ tớ đều biết, nên làm gì, không nên làm gì, tớ cũng biết."

Vào buổi tối, Thân Tự Cẩm ở nhà chờ Xa Cố Lai.

Xa Cố Lai vốn đã mua đồ xong đang trên đường đến, lại nhận được điện thoại của trợ lý Tang Hòa.

Tang Hòa khi quay phim vô tình bị rơi từ trên lầu xuống, đang được đưa đi bệnh viện.

Xa Cố Lai băn khoăn giữa Thân Tự Cẩm và Tang Hòa, cho đến khi trợ lý nói chân Tang Hòa hình như bị gãy, vẫn luôn khóc ở bệnh viện.

Xa Cố Lai cắn răng, lái xe đi bệnh viện.

Bạch Minh Dục có người nhà bị bệnh, hôm nay cô ấy đi bệnh viện chăm sóc người nhà họ Cố, tình cờ thấy bóng dáng Xa Cố Lai.

Cô ấy ma xui quỷ khiến đi theo.

Nàng thấy Xa Cố Lai đi vào một phòng bệnh, ghé sát vào nhìn, bên trong có cô gái, là Tang Hòa.

Tang Hòa vừa nhìn thấy Xa Cố Lai, liền ôm eo nàng: "Chị Cố Lai, chân em đau quá, có phải phải cắt cụt không."

Xa Cố Lai sờ sờ đầu cô ấy, nói gì đó.

Thân Tự Cẩm ở nhà chờ từ chạng vạng đến tối, Xa Cố Lai vẫn không đến, chỉ gửi cho cô một tin nhắn "Có việc gấp, lát nữa đến" rồi mất hút.

Kim đồng hồ tí tách quay, Thân Tự Cẩm ngồi trên ghế sofa, tựa như một con rối cứng đờ bị hỏng.

Bạch Minh Dục gửi cho cô một tấm ảnh khiến toàn thân cô cứng đờ vô cùng.

Đó là hình ảnh Xa Cố Lai và Tang Hòa.

Xa Cố Lai lại một lần nữa lựa chọn Tang Hòa.

Tay cô không hiểu sao bắt đầu run, Thân Tự Cẩm đè lại tay mình, nhưng lại càng run rẩy hơn. Móng tay cô hung hăng bấu lấy cổ tay.

Ý đồ để bản thân trấn tĩnh.

Hố sâu thất vọng càng lúc càng lớn, gần như muốn nuốt sống cô.

Tang Hòa nhìn Xa Cố Lai với vẻ mặt không tập trung, hỏi: "Chị có phải có việc không?"

Xa Cố Lai sững sờ một chút, lắc lắc đầu: "Không có."

"Thật sao?" Tang Hòa nghĩ đến điều gì: "Ai, hôm nay là sinh nhật Thân Tự Cẩm, chị không cần đi với cô ấy sao?"

Xa Cố Lai đột nhiên ngước mắt: "Cái gì?"

Tang Hòa giơ điện thoại lên: "Em thấy Bạch Minh Dục đăng."

Cô ý thức được điều gì đó: "Chị Cố Lai, chị có phải là... không biết."

Xa Cố Lai không nói gì.

Tang Hòa nóng nảy: "Vậy chị mau đi đi, sớm biết là sinh nhật cô ấy, chị không cần phải tới đây."

Xa Cố Lai ngữ khí bình tĩnh: "Thôi được rồi, bây giờ đi về cũng đã trễ, lần sau tổ chức cho em ấy."

Tang Hòa ai một tiếng: "Đừng mà, mỗi sinh nhật đều quan trọng, còn phân biệt lần sau lần này làm gì. Thân Tự Cẩm là người quan trọng với chị, càng không thể xem nhẹ chứ."

"Em ấy không phải người quan trọng của chị."

Tang Hòa quả thực không biết nói gì: "Chị Cố Lai, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Chị thật sự cảm thấy cô ấy không quan trọng sao?"

Cô đẩy Xa Cố Lai: "Bây giờ còn kịp, chị mau đi mua cái bánh ngọt còn có thể kịp, nhanh lên!"

Xa Cố Lai nhíu mày: "Chân của em?"

"Chỉ là sợ bóng sợ gió thôi, không đáng gì." Tang Hòa xô đẩy nàng: "Em không quan trọng, chị nhanh đi mua đi."

Xa Cố Lai không biết đang suy nghĩ gì, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài.

Tang Hòa đấm đấm đầu mình: "Chết tiệt, sao mình lại không có chút tự biết mình."

11h50, Thân Tự Cẩm cảm thấy nàng sẽ không đến. Là cô đã nghĩ quá ngây thơ, đến chút khát vọng nhỏ nhoi này cũng không thể có được.

Cô đứng dậy, định đi ngủ.

Bành bành bành ——

Một tràng tiếng đập cửa kịch liệt.

Thân Tự Cẩm tưởng là người khác, mở cửa.

Xa Cố Lai mang theo bánh ngọt, thở hổn hển.

"Chị..." Thân Tự Cẩm có chút mê man.

"Sinh nhật vui vẻ." Xa Cố Lai nói: "Đã đến trễ, xin lỗi."

Thân Tự Cẩm liếc nhìn thời gian.

0 giờ 5 phút.

Sinh nhật của cô đã qua.

Xa Cố Lai mở hộp bánh ngọt ra cho cô, cắm nến vào.

Xa Cố Lai nhìn cô : "Em ước đi."

Thân Tự Cẩm không biết nên ước nguyện gì.

Chuyện đến nước này, cô không còn dám mơ ước gì nữa, có được rồi lại mất đi, bất quá chỉ là tăng thêm đau khổ.

Cô đã nhận rõ hiện thực, cô cái gì cũng không muốn, bởi vì cũng không đạt được.

Cô từ từ nhắm hai mắt, vẫn là ước một nguyện vọng.

"Ăn bánh ngọt đi." Xa Cố Lai cắt bánh ngọt đưa cho cô.

Cử chỉ ôn hòa, thật giống như một người yêu dịu dàng chu đáo.

Thân Tự Cẩm ăn một miếng bánh ngọt, rất ngọt.

Cô chậm rãi ăn, khóe mắt lại chảy xuống một hàng nước mắt.

Xa Cố Lai ngây người: "Em... Vì sao lại khóc?"

Thân Tự Cẩm ngẩng đầu, kéo lên một nụ cười thật lớn, đôi mắt cong như trăng khuyết, nhưng lại nước mắt giàn giụa.

"Bởi vì chị tổ chức sinh nhật cho em."

Xa Cố Lai cho là cô cảm động mà khóc, thở phào nhẹ nhõm, vô tình nói: "Một cái sinh nhật mà thôi, lần sau lại tổ chức cho em."

Không có lần sau đâu.

Thân Tự Cẩm lặng lẽ nghĩ.

Tôi đang lừa chị.

Tôi một chút cũng không vui vẻ.

Mà tôi vì sao lại khóc?

Xa Cố Lai, chị thật sự không biết sao?

Chị khẳng định không biết.

Bánh ngọt trong miệng Thân Tự Cẩm ngọt đến phát đắng, lại còn mặn.

Cô rơi lệ không phải là vì Xa Cố Lai đã đến.

Là bởi vì giấc mộng đẹp đã tan vỡ.

Cô không quan trọng gì với Xa Cố Lai.

Xa Cố Lai không yêu cô.

Sở dĩ hẹn hò với cô, đại khái là có mục đích khác, còn về mục đích gì, Thân Tự Cẩm không muốn biết.

Ngu xuẩn như cô, bây giờ mới nhận ra thực tế này.

Là cô đã sai rồi, không nên đi trêu chọc nữ chủ.

Có lẽ, cô sẽ không còn thích Xa Cố Lai nữa.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bình luận tôi đều đọc, cám ơn các đọc giả thân yêu duy trì yêu thích tác phẩm này, arigatou: D, a a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro