
Chương 29
Tay Thân Tự Cẩm bị thương không quá nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da, nhưng vết máu trên bề mặt trông vẫn rất đáng sợ. Lúc khâu vết thương, Xa Cố Lai đều thấy đau thay cô.
Thân Tự Cẩm lại không có phản ứng gì, biểu cảm bình tĩnh, không hề rên lên một tiếng.
Sau khi băng bó xong, Thân Tự Cẩm liền có thể xuất viện. Xa Cố Lai đưa cô về trường học.
Trên đường đi, hai người không hề nói chuyện.
Xa Cố Lai nhìn lòng bàn tay Thân Tự Cẩm vài lần, nhíu mày, luôn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
"Em vì sao đột nhiên xông ra." Xa Cố Lai vừa lái xe, vừa hỏi với ý vị không rõ.
Thân Tự Cẩm cúi thấp mặt mày, thần sắc tái nhợt, hơi nhếch lên một nụ cười, dáng vẻ nhìn rất ngoan: "Bởi vì chị sắp bị thương, em không nghĩ nhiều liền xông lên."
Trái tim Xa Cố Lai dấy lên cảm giác cổ quái phập phồng, lan tràn trong xương cốt. Cô chưa từng có cảm giác này, không rõ luồng cảm xúc đang khuấy động trong lòng là gì.
Theo lý thuyết, sống chết của Thân Tự Cẩm không liên quan gì đến nàng, thay nàng chắn dao cũng là cô tự nguyện. Xa Cố Lai cảm thấy bản thân sẽ không cảm kích cô, dù sao chuyện Thân Tự Cẩm làm trước đây không đủ để dùng chuyện này tẩy trắng.
Nàng đáng lẽ phải ngầm vui vẻ, đối với nỗi đau khổ của cô.
Đáng lẽ phải mừng thầm, thế nhưng nàng lại không cảm thấy quá nhiều cảm xúc vui vẻ.
Xa Cố Lai chán ghét sự giằng xé nội tâm của mình, nàng căm ghét mình bây giờ không dứt khoát, điều này không giống nàng.
Trong lòng Xa Cố Lai rối bời, không còn tâm trí nói chuyện với cô.
Thân Tự Cẩm rất lâu không nghe thấy nửa câu sau của nàng.
Ngay cả một lời cũng không muốn nói nhiều với mình sao?
Thân Tự Cẩm cúi mắt nhìn miếng băng gạc trên lòng bàn tay, ánh mắt rất trống rỗng.
Chu Tứ vào tù, Trần Hữu Phồn tử vong, hai nhân vật quan trọng trong thế giới này đều bị hủy diệt.
Tất cả đều do nữ chính một tay tạo thành.
Điểm chung của hai người họ đều là đã từng ức hiếp Xa Cố Lai.
Thân Tự Cẩm nhớ lại những lời họ đã nói với mình, đều bảo cô rời xa Xa Cố Lai.
Trước kia cô không nguyện ý truy cứu ý nghĩa trong đó, vì cô cảm thấy đây đều là những lời nói dối bôi nhọ Xa Cố Lai, chẳng qua là lời nói vô dụng mang tính kích bác ly gián.
Cô tin tưởng Xa Cố Lai không phải là người như thế.
Nàng mặc dù lạnh nhạt, nhưng là một người rất tốt.
Nhưng bây giờ cô lại không hiểu sao bắt đầu suy tư về những lời nói đó.
Cô nghĩ Xa Cố Lai rốt cuộc là hạng người gì.
Thân Tự Cẩm cố gắng nghĩ, lại tái nhợt nhận ra, bản thân thật ra hoàn toàn không hiểu Xa Cố Lai, sự lý giải của cô về Xa Cố Lai phần lớn bắt nguồn từ ấn tượng bên ngoài được miêu tả trong sách.
Cô chỉ đơn thuần cho rằng Xa Cố Lai giống như cô có tuổi thơ bi thảm, nhưng tự thân lại có tính cách cường đại lạnh nhạt.
Rất nhiều lần, dường như đều là cô nhiệt tình tiến lên trước, mà Xa Cố Lai lạnh nhạt ít lời, không hoàn toàn thân cận cô, còn từ chối cái ôm của cô. Rõ ràng họ là người yêu, nhưng lại không có nửa điểm thân mật của tình nhân.
Thậm chí ngay cả sở thích của cô cũng không thèm để ý.
Thân Tự Cẩm tự cho rằng Xa Cố Lai chỉ là tính cách lãnh đạm, nhưng thật sự là như vậy sao?
Cô không dám nghĩ sâu hơn.
Những chi tiết vụn vặt kia như thủy triều rút đi, vô số đá cuội lạnh lẽo hiện lên trước mắt.
Thiên tính Thân Tự Cẩm đơn thuần, nhưng cũng không có nghĩa là cô ngốc. Cô chỉ là thật sự không dám tin tưởng suy đoán của mình.
Quá lạnh lùng, giống như một khối băng cao vút, Thân Tự Cẩm không dám đi tiếp xúc.
Những người từng ức hiếp Xa Cố Lai, đều bị cô lần lượt trả thù, đủ để chứng minh tâm lý trả thù của Xa Cố Lai cực mạnh.
Mà nguyên chủ đã từng cũng không hề tốt hơn chút nào, cô ấy đối xử với Xa Cố Lai như thế nào, Thân Tự Cẩm rất rõ ràng.
Ngay cả nam chính, nam phụ đều bị nàng hủy diệt, nguyên chủ - một nữ phụ độc ác - thật sự có thể thoát khỏi sự trả thù của nàng sao? Huống chi còn yêu nàng, thậm chí hai người còn hẹn hò.
Trước đây Thân Tự Cẩm bị tình cảm của mình che mắt, bây giờ nghĩ lại quan hệ của hai người căn bản không hề bình đẳng. Quan hệ của Xa Cố Lai và nguyên chủ vốn là một khe nước vặn vẹo ẩm ướt, thật sự có thể trở thành một mặt hồ yên tĩnh ôn nhu như cô nghĩ sao?
Giữa nguyên chủ và nàng có quá nhiều ân oán tồi tệ. Cô - một người ngoài nhảy vào - dựa vào cái gì có thể cho rằng có thể dễ dàng xóa bỏ tất cả những điều này.
Nói một cách khác, thật sự sẽ có người thích người đã từng bạo hành mình sao?
Phảng phất có một thùng nước lạnh băng, đổ ập lên tư tưởng ngây thơ ngu xuẩn của cô, hung hăng dập tắt tình cảm tốt đẹp mơ hồ của cô, kéo cô từ trong ảo tưởng về thực tại, để lại sự lạnh lẽo run rẩy.
Thân Tự Cẩm cuối cùng cũng hậu tri hậu giác cảm nhận được nút thắt phía sau tất cả những chuyện này.
Cô đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Thế nhưng, những điều tốt Xa Cố Lai đối với cô trước đó lại dường như là chân thật, đó là những thiện ý mà Thân Tự Cẩm khó có thể cảm nhận được.
Chính vì lẽ đó, cô mới đau khổ.
Cô không biết hiện tại tình cảm của hai người rốt cuộc là gì. Cô tàn nhẫn phát hiện, Xa Cố Lai có lẽ không yêu cô, nhưng sự tốt đẹp nàng dành cho mình lại tồn tại sâu sắc trong ký ức của cô.
Xa Cố Lai rốt cuộc có tình cảm gì với cô?
Cô thật sự rất muốn biết.
Trước đây cảm thấy Xa Cố Lai yêu mình, bây giờ lại không chắc chắn.
Thân Tự Cẩm thật sự không biết phải hình dung tình yêu của cô và Xa Cố Lai như thế nào.
Cô không hiểu, cũng không dám hỏi Xa Cố Lai.
Thân Tự Cẩm bị vây trong làn sương mù không thấy rõ, mấy ngày nay tinh thần uể oải rất nhiều. Bạch Minh Dục nhìn thấy đau lòng muốn chết, vẫn luôn truy vấn cô đã xảy ra chuyện gì.
Thân Tự Cẩm không muốn nói cho cô ấy, quá phức tạp, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu rõ.
Vài ngày sau có một kỳ thi, Thân Tự Cẩm quyết định tạm thời đặt tâm trí vào việc ôn tập.
Thư viện rất nhiều người, Thân Tự Cẩm vất vả lắm mới chiếm được một chỗ. Một nữ sinh đột nhiên đi đến đối diện cô.
Thân Tự Cẩm ngẩng đầu, là Tang Hòa.
Tang Hòa sớm đã thấy cô, thấy chỗ cô có chỗ trống thì nhanh chóng đi tới.
"Giúp chị giữ chỗ một chút." Tang Hòa đeo khẩu trang và đội mũ, nói nhỏ: "Chị cần đi vệ sinh."
Thân Tự Cẩm có ấn tượng rất phức tạp về Tang Hòa, nhưng cô không tiện từ chối người khác, dù sao Tang Hòa cũng không làm gì cô
Cô gật đầu.
Tang Hòa cười lên: "Cảm ơn."
Cô ấy nhanh chóng từ nhà vệ sinh đi ra, ngồi xuống đối diện Thân Tự Cẩm.
Mặc dù Tang Hòa có nhiều lịch trình, nhưng cô ấy sẽ không vì việc diễn mà trì hoãn việc học.
Hai người ăn ý không nói chuyện với nhau, đều tự làm việc riêng của mình.
Giữa chừng Thân Tự Cẩm muốn đi lấy nước, nhìn thấy ly nước của Tang Hòa đã hết, liền tốt bụng hỏi cô ấy có cần nước không.
Tang Hòa vội vàng gật đầu: "Cần, cám ơn em."
Vài giờ trôi qua rất nhanh, hai người học tập gần xong, liền rời khỏi thư viện.
Thân Tự Cẩm chuẩn bị đi về phòng ngủ, Tang Hòa từ phía sau đuổi theo: "Em chờ một chút."
Tang Hòa vỗ vỗ vai cô: "Trễ thế này rồi, đi ăn cùng nhau đi."
Thân Tự Cẩm cảm thấy hai người họ còn chưa thân thiết đến mức có thể cùng đi ăn cơm, hơn nữa là mối quan hệ của Tang Hòa với Xa Cố Lai. Thân Tự Cẩm đối mặt với cô ấy luôn cảm thấy là lạ.
Cô vô thức từ chối: "Em còn có việc..."
Tang Hòa biết cô muốn nói gì, ai một tiếng: "Đừng từ chối học tỷ mà. Em vừa giúp chị lấy nước, chị mời em ăn bữa cơm không sao đâu. Yên tâm, chị có tiền."
Thân Tự Cẩm đối mặt với người nhiệt tình luôn cảm thấy ngượng ngùng, cô còn muốn giãy giụa thêm một chút.
"Không được đâu."
"Em có phải ghét chị không?" Tang Hòa hơi nghiêng đầu.
Ghét thì không hẳn, nhiều nhất chỉ là có một chút ghen tị, ghen tị mối quan hệ của cô ấy với Xa Cố Lai.
Điều này cũng là bình thường, cô thích Xa Cố Lai, dù cho phần thích này hiện đang từ từ bị vặn vẹo biến chất, nhưng bản chất vẫn là thích.
Chỉ cần thích thì sẽ có tâm trạng tiêu cực.
Thân Tự Cẩm có thể cảm nhận được Tang Hòa là một người rất tốt, điều này ngược lại làm nổi bật sự hẹp hòi của cô. Cô vội vàng lắc đầu: "Em không có ý nghĩ đó."
Tang Hòa cảm thấy dáng vẻ cô lắc đầu rất đáng yêu, giống như chú gấu Teddy lông xù, không nhịn được cười: "Vậy là được rồi, đi thôi, đi ăn cơm."
Thân Tự Cẩm không thể từ chối, đành phải đồng ý.
"Tay em bị thương, để chị giúp em cầm sách." Tang Hòa nói rồi lại muốn cầm lấy.
Thân Tự Cẩm ngượng ngùng làm phiền người khác: "Không sao học tỷ, em có thể tự cầm."
"Cầm mấy quyển sách thôi, không có gì cả." Tang Hòa mạnh mẽ giành lấy sách trong tay cô.
Mặt Thân Tự Cẩm đỏ bừng vì ngượng ngùng.
"Em muốn ăn gì, Tự Cẩm." Tang Hòa vào nhà ăn, hỏi cô.
Thân Tự Cẩm kinh ngạc: "Học tỷ biết tên em sao?"
"Chắc chắn rồi. Em là người bạn duy nhất của chị Cố Lai, làm sao chị có thể không biết." Tang Hòa tìm một bàn và đặt sách xuống.
Người bạn duy nhất sao?
Chỉ là bạn thôi à.
Xa Cố Lai vẫn không nói với bất kỳ ai về mối quan hệ thực sự của hai người họ.
Thân Tự Cẩm buồn bực một hồi, rất nhanh liền bị Tang Hòa kéo đi mua cơm.
Hai người mua đồ ăn ngon, ngồi xuống vị trí đã chọn.
Giờ này không có nhiều người ăn cơm, nếu không Tang Hòa sẽ không đến ăn. Cô ấy thích nói chuyện khi ăn cơm, vẫn luôn kéo Thân Tự Cẩm trò chuyện.
"Em và chị Cố Lai quen nhau thế nào?" Tang Hòa tò mò.
Thân Tự Cẩm đang ăn cơm chậm rãi liền dừng lại, cô nên nói thế nào đây?
Nói là cảnh tượng nguyên chủ gặp nàng hay là cảnh tượng cô xuyên đến thế giới này gặp nàng?
Kiểu nào cũng không ổn.
"Thì... cứ thế mà quen thôi." Thân Tự Cẩm không muốn ăn, dùng đũa đâm cơm một cách vô thức.
"Xem ra là chuyện không thể nói rồi." Tang Hòa cười nói.
"Thế còn học tỷ thì sao?"
"Chị à." Tang Hòa vẫn cười, chỉ là trong ánh mắt có chút buồn bã: "Là do chính chị chủ động đi tìm chị ấy tạo cơ hội gặp mặt."
Thân Tự Cẩm nói mà không qua suy nghĩ: "Chị thích chị ấy sao?"
Tang Hòa sững sờ một chút: "Cái gì?"
Thân Tự Cẩm vội vàng chữa lời, lúng túng mặt đỏ bừng: "Không phải, ý em là..."
Tang Hòa che miệng không nhịn được cười: "Sao em lại nghĩ như vậy, trông chị giống người thích phụ nữ sao?"
Thân Tự Cẩm thành thật lắc đầu.
Khóe mắt Tang Hòa mang theo ý cười: "Quan hệ của hai chúng tôi khá phức tạp đấy."
Phức tạp thế nào?
Thân Tự Cẩm tò mò, nhưng không dám hỏi, chỉ mở to đôi mắt trong veo gợn sóng, nhìn thẳng vào cô ấy.
Tang Hòa cũng không ăn được, liền buông đũa xuống.
Cô ấy có ấn tượng tốt với Thân Tự Cẩm, ở bên cô, cô ấy lại có thể ngoài ý muốn buông bỏ phòng bị. Dù sao Thân Tự Cẩm có quan hệ tốt với Xa tổng, những chuyện này nói ra cũng không sao.
Tang Hòa đã từng có một người chị gái, quan hệ hai người rất tốt, cô ấy gần như được chị nuôi lớn.
Nhưng có một năm chị cô ấy gặp tai nạn máy bay và qua đời, Tang Hòa từng có lúc muốn chết theo chị.
Cho đến khi cô ấy nhìn thấy hình ảnh Xa Cố Lai trên điện thoại, khí chất và đôi mắt của nàng cực kỳ giống chị gái cô.
Tang Hòa thực sự quá nhớ chị, liền đi đến công ty Xa Cố Lai.
Cô ấy nghĩ rất đơn giản, chỉ là muốn dùng khuôn mặt Xa Cố Lai để xoa dịu nỗi nhớ chị gái mình.
Nhưng không ngờ, khuôn mặt cô ấy lại có vài phần giống người bạn tốt đã mất của Xa Cố Lai.
Hai người nương tựa theo nhu cầu. Tang Hòa lợi dụng Xa Cố Lai tạo ra một thực tại rằng chị gái cô vẫn còn bên cạnh cô. Xa Cố Lai lợi dụng cô ấy để xoa dịu sự áy náy với người bạn tốt mà nàng chưa kịp đền bù.
Cả hai đều rõ lòng nhau, nhưng không ai vạch trần đối phương, chỉ quỷ dị duy trì mối quan hệ kỳ lạ này.
"Không ngờ sao, quan hệ của chúng tôi lại kỳ quái như vậy." Tang Hòa nói.
Thân Tự Cẩm thật sự kinh ngạc, cô gật gật đầu.
"Bạn tốt của Cố Lai quan trọng với chị ấy lắm sao?" Thân Tự Cẩm do dự hỏi.
"Quan trọng chứ. Đó là người bạn tốt duy nhất của chị Cố Lai trước khi em xuất hiện, người đó có ý nghĩa không giống với chị Cố Lai." Tang Hòa nghĩ nghĩ, sờ sờ mặt mình: "Chắc là do mất sớm, chị Cố Lai luôn cảm thấy rất đau khổ, có đôi khi nhìn mặt chị thường thất thần, đại khái là đang nhớ chị ấy."
Thân Tự Cẩm cảm thấy khó chịu.
Xa Cố Lai dường như chưa từng vì cômà đau buồn.
"Có phải tên là Tần An Mục không?" Thân Tự Cẩm nói nhỏ.
Tang Hòa nói: "Đúng, em còn biết cái tên này sao. Xem ra em đối với chị Cố Lai cũng thật quan trọng."
Thân Tự Cẩm cười cười, không đính chính lại cô ấy.
Tang Hòa nhìn thấy gì đó, tiến lên trước, sờ lấy chiếc vòng tay của cô: "Cái vòng tay này—"
"Sao vậy?"
"Đây không phải là cái chị Cố Lai chuẩn bị cho Tần An Mục sao?" Tang Hòa vô thức hạ giọng một câu.
Cô ấy tự cho là nói rất nhẹ, nhưng Thân Tự Cẩm lại nghe được. Cô cho rằng mình nghe lầm, đột nhiên nắm lấy cổ tay Tang Hòa, gấp giọng: "Chị nói cái gì? Cái gì gọi là chuẩn bị cho Tần An Mục?!"
Tang Hòa ý thức được bản thân đã nói ra điều không nên nói: "Không có, chị nói linh tinh thôi."
"Học tỷ." Thân Tự Cẩm liều mạng làm bản thân tỉnh táo lại, trái tim sắp nhảy ra ngoài: "Chị nói cho em đi, cầu xin chị, nói cho em biết."
Tang Hòa nhìn đôi mắt cô.
Ướt át và tan vỡ.
Vốn là khuôn mặt sáng sủa đáng yêu, lại sinh ra một đôi mắt bi thương.
Tang Hòa chỉ có thể tự trách mình lanh mồm lanh miệng, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cô ấy cũng không thể rút lại được, chỉ có thể nói trọn vẹn.
"Cái vòng tay đó vốn là chị Cố Lai đặt làm cho Tần An Mục. Tần An Mục thân thể không tốt, đặc biệt cầu cho chị ấy." Tang Hòa nói, lại thấy đôi mắt ẩm ướt của Thân Tự Cẩm đang dần tan vỡ và đỏ lên.
"Chỉ là cuối cùng Tần An Mục tái phát bệnh tim rồi chết, chị Cố Lai còn chưa kịp đưa ra. Cái vòng tay này vẫn luôn bị chị ấy đặt ở đó. Chị tò mò, liền hỏi chị ấy cái vòng tay này phải làm sao? Chị ấy nói cái vòng tay này đã không còn ý nghĩa, hôm nào sẽ vứt nó đi."
"Nhưng tại sao nó lại ở trên tay em?" Tang Hòa không hiểu.
Thân Tự Cẩm nghe thấy giọng nói bản thân khàn đặc không thể khàn hơn:
"Nhất định là điều đó sao?"
Tang Hòa ừ một tiếng: "Emcó thể nhìn xem viên hạt châu ở giữa có phải khắc một số ký hiệu không hiểu không, đó là Phạn văn liên quan đến tên Tần An Mục."
Thân Tự Cẩm không muốn xem, bởi vì cô biết viên hạt châu kia xác thực có một vài ký hiệu cô xem không hiểu.
Lúc đầu cô không nghĩ nhiều, tưởng rằng một số kiểu chữ chúc phúc đặc biệt.
Thì ra là tên của một người khác.
Vật mà cô lòng đầy vui mừng lại là thứ người khác không cần.
Quá châm biếm.
Giữa cổ họng dâng lên một trận cảm giác buồn nôn, cô rất khó chịu muốn nôn.
Điều này khiến cô làm sao có thể cam tâm, mình lại đi nhặt đồ của người khác, còn ngu xuẩn tưởng rằng đó là vật may mắn của mình.
Kẻ trộm ngây thơ.
Thật ra cô từ trước đến nay chưa từng có được thứ gì cả, tất cả phía sau đều là lừa dối.
Ngày đó Xa Cố Lai lừa cô nói là đặc biệt cầu cho cô, đích xác là đặc biệt cầu, nhưng lại không phải cho cô.
Xa Cố Lai rốt cuộc đã lừa cô bao nhiêu.
Vì sao tất cả những gì cô có lại không phải là của cô.
Vì sao Xa Cố Lai lại phải lừa cô.
Đau khổ dốc lòng lừa dối cô rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Cô đã làm sai điều gì sao?
Cô rõ ràng yêu nàng đến vậy, hận không thể dâng hiến tất cả của bản thân cho nàng, cuối cùng lại phát hiện bản thân không nhận được gì cả.
Vì sao.
Vì cái gì.
Vì cái gì tất cả đều không phải của cô.
Cô chật sự không thể có được bất cứ thứ gì sao?
Nhưng cô chỉ muốn có được một chút tình yêu chân thành thôi mà.
Cô giống như một thùng rác, nhận lấy rác rưởi người khác không cần.
Thân Tự Cẩm mặt không đổi sắc, một chuỗi nước mắt xẹt qua gò má tái nhợt, nhẹ nhàng nhỏ xuống ở xương quai xanh, nhưng không bị ai biết.
Tang Hòa luống cuống, vội vàng lấy giấy muốn giúp cô lau nước mắt trên mặt, Thân Tự Cẩm lại nắm lấy cổ tay cô ấy.
"Học tỷ." Thanh âm Thân Tự Cẩm khàn đặc, trên mặt còn gượng cười một nụ cười ngoan ngoãn, nhu thuận lại gây đau lòng.
"Cám ơn chị đã nói cho em biết."
"Chị yên tâm, em sẽ không nói cho chị ấy biết chuyện hôm nay của chúng ta." Thân Tự Cẩm đứng dậy, gật đầu với cô ấy.
"Cám ơn chị đã mời em ăn cơm, em đi trước."
Tang Hòa phiền não nắm lấy tóc, sau đó gọi điện thoại cho bạn mình: "Bảo bối, tớ hình như gây họa rồi."
Thân Tự Cẩm đi trên đường, âm thanh của đám đông bên tai mơ hồ xa xôi, bước chân phù phiếm. Cô tựa như một mình ở trong một vĩ độ tĩnh mịch, cô độc kéo lê thi thể rách nát của chính mình mà bước đi.
"Tiểu Cẩm!" Bạch Minh Dục kéo cô sang một bên: "Cậu bị làm sao vậy? Có xe cũng không biết tránh à."
Thân Tự Cẩm trơ ra nhìn cô ấy.
Lời trách mắng của Bạch Minh Dục đột nhiên nghẹn lại không nói ra được. Cô che lấy khuôn mặt Thân Tự Cẩm, đau lòng nói: "Tiểu Cẩm của chúng ta làm sao vậy? Vì sao lại có biểu cảm này, là ai ức hiếp cậu sao?"
Môi Thân Tự Cẩm mấp máy vài cái, sau đó ôm lấy Bạch Minh Dục.
Bạch Minh Dục vỗ vỗ lưng cô, dỗ dành như dỗ trẻ con: "Không sao không sao, Tiểu Cẩm, nói cho tớ biết ai làm cậu không vui, tớ tìm hắn tính sổ."
Thân Tự Cẩm lắc đầu, không nói lời nào.
Nên nói cái gì đây?
Nói cô bị Xa Cố Lai lừa gạt rất thảm, nói cô như một kẻ trộm trộm đồ của người khác.
Hay là nói cô giống như một kẻ ngu ngốc, mỗi ngày đều đắc chí vì thứ không thuộc về mình.
Cô không thể nói ra.
Những lời này là dao, là khối băng, là đinh sắt, hòa tan trong xương cốt cô, khiến cô từng giây từng phút đều đau đớn.
Bạch Minh Dục không biết cô xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đau lòng muốn chết. Cô đưa Thân Tự Cẩm đến công viên gần đó để giải khuây một chút.
Hai người ngồi trên ghế dài, Thân Tự Cẩm nhìn chằm chằm mặt hồ trước mắt, cả người như bị tắt tiếng, trầm mặc không nói.
"Tiểu Cẩm, cậu nói gì đi." Bạch Minh Dục kề sát mặt cô lo lắng muốn chết: "Nói cho tớ biết một chút, được không?"
Thân Tự Cẩm thật sự không biết nói gì, cô hơi mệt.
Nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng của bạn tốt, cô nghĩ nghĩ vẫn không quá ổn.
"Tớ... không sao." Thân Tự Cẩm nhẹ giọng: "Tớ chỉ là đột nhiên biết một số chuyện."
"Chuyện gì?" Bạch Minh Dục hỏi gấp.
Thân Tự Cẩm nắm lấy tay cô ấy, cười rất nhạt, cố gắng bày ra nụ cười mềm mại đáng yêu như trước đây.
"Một chút chuyện nhỏ thôi, tớ sẽ nhanh chóng giải quyết tốt."
Nụ cười của cô dù đã cố gắng giả vờ mềm mại đáng yêu như trước, nhưng cuối cùng vẫn không giấu được sự mệt mỏi trong đó.
Bạch Minh Dục biết bản thân hỏi không ra cái gì, dự định sau này tự mình lén lút điều tra.
Cô nhéo nhéo mặt Thân Tự Cẩm: "Có gì không vui nhất định phải nói cho tớ biết. Cậu xem mặt cậu đều không có chút thịt nào, tớ đau lòng muốn chết."
Thân Tự Cẩm khẽ mỉm cười, vẻ ngượng ngùng lại đáng yêu.
Nhưng Bạch Minh Dục lại nhìn ra sự bi thương giữa hai hàng lông mày cô.
-
Thân Tự Cẩm đã rất lâu không nhắn tin cho Xa Cố Lai. Xa Cố Lai mấy ngày nay lại khác thường tìm cô mấy lần, nhưng đều bị cô từ chối.
Xa Cố Lai có vẻ rất tức giận, cũng không đến nữa.
Thân Tự Cẩm nghĩ nếu như bản thân vẫn luôn không tìm nàng, hai người họ sau này có phải sẽ không gặp mặt nữa không.
Nghĩ đến lại cảm thấy hơi buồn.
Cho đến bây giờ, khi biết Xa Cố Lai không chịu đựng được mình, ngoại trừ sự bài xích và thất vọng, cô lại vẫn còn có chút không nỡ Xa Cố Lai.
Thật là uất ức.
Nhưng không còn cách nào, Xa Cố Lai là người đầu tiên Thân Tự Cẩm thích đến mức này. Mặc dù cô bây giờ vẫn còn tình cảm với Xa Cố Lai, nhưng đã không còn nhiệt tình như trước.
Sự lạnh lùng như băng của Xa Cố Lai khiến tình cảm nhiệt liệt của cô từ đó im tiếng không nói.
Cô hiện tại không muốn nhìn thấy Xa Cố Lai.
Cô sợ hãi đau đớn.
Nhìn thấy Xa Cố Lai sẽ khiến cô đau lòng.
Cô biết trái tim mình mềm yếu vô dụng, không thể hận hoàn toàn, nhưng yêu lại co lại. Chi bằng tạm thời đừng gặp Xa Cố Lai nữa.
Cô đi thăm bà ngoại.
Nghe người ở viện dưỡng lão nói, sức khỏe bà ngoại càng ngày càng kém, Thân Tự Cẩm luôn cảm thấy hoảng hốt. Có thời gian rảnh cô sẽ đi thăm bà ngoại một chút.
Bà ngoại dần già đi, mỗi lần thấy vết thương trên tay cô đều đau lòng không thôi.
Thân Tự Cẩm mỗi lần đều an ủi bà: "Yên tâm đi bà ngoại, chỉ là nhìn thấy đáng sợ thôi, thật ra không hề nghiêm trọng chút nào."
"Con bé này chỉ giỏi bày trò." Bà ngoại nói cô: "Không cho bà ngoại bớt lo."
Thân Tự Cẩm cười cười, vùi vào lòng cô làm nũng: "Lần sau cháu sẽ cẩn thận, nếu bị thương nữa bà cứ mắng cháu một trận là được."
"Con đó." Bà ngoại chấm chấm đầu cô, trong mắt đều là cưng chiều.
Thân Tự Cẩm có lúc nghĩ, dù cho cuối cùng Xa Cố Lai không muốn cô, nhưng cô còn có bà ngoại, còn có người nhà và bạn bè.
Có họ ở đây, bản thân cô cũng có thể sống sót trong thế giới này.
Chỉ cần ở bên cạnh bà ngoại, Thân Tự Cẩm mới nhận ra bản thân mình như một đứa trẻ con, có thể thoải mái làm nũng.
Trái tim nặng trĩu của cô có thể nghỉ ngơi ở nơi bà ngoại.
"Bà ngoại, cháu rất thương bà." Thân Tự Cẩm co lại trong lòng bà, hốc mắt cay xè: "Bà sẽ luôn ở bên cháu được không?"
Không ai muốn tôi, ngay cả người tôi thích nhất cũng không thật sự muốn tôi.
"Chỉ giỏi làm nũng." Bà ngoại từ ái xoa xoa đầu cô.
Lúc trở về, bà ngoại đột nhiên gọi cô lại.
"Tiểu Cẩm à, những ký ức không vui thì hãy quên đi, người làm bản thân mình khổ sở thì cũng hãy quên đi. Người ta sống là để theo đuổi niềm vui của chính mình, đừng bận tâm chuyện vụn vặt."
Thân Tự Cẩm đầu tiên là bối rối một chút, sau đó đột nhiên ý thức được ý tứ của bà ngoại.
Bà ngoại đã sớm nhận ra cô mấy ngày nay không ổn, nhưng đứa trẻ không nói thì bà ngoại cũng không ép buộc. Nhưng người già đã sống hơn nửa đời người, chuyện gì mà không nhìn ra được?
Bà có thể đoán được Thân Tự Cẩm và người yêu đang cãi vã, người già nhìn thấy đau lòng, chỉ muốn đứa cháu của mình được vui vẻ hơn một chút.
Hốc mắt Thân Tự Cẩm đỏ hoe, vẫn luôn gật đầu, không nói nên lời.
Cô rời khỏi viện dưỡng lão, bên ngoài đột nhiên đổ mưa to. Thân Tự Cẩm không mang theo ô, chỉ vội vàng chạy đến trạm xe buýt.
Nhưng mưa quá lớn, quần áo Thân Tự Cẩm sắp ướt hết.
Đúng lúc nàng nghĩ mình sắp ướt sũng toàn thân, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, là xe của Xa Cố Lai.
"Lên xe."
Mặc dù không biết Xa Cố Lai vì sao lại xuất hiện ở đây, nhưng cô không muốn lên xe.
Xa Cố Lai thần sắc băng lãnh, xuống xe trực tiếp nắm chặt cổ tay Thân Tự Cẩm kéo cô nhét vào ghế lái phụ.
Thân Tự Cẩm thấy không thể từ chối, liền không hành động nữa, trầm mặc ngồi ở ghế lái phụ không nói một lời.
Mưa quá lớn, Xa Cố Lai lái xe đến biệt thự của mình. Đây là lần đầu tiên Thân Tự Cẩm đến nhà nàng.
Nói ra cũng buồn cười, hai người hẹn hò lâu như vậy, Thân Tự Cẩm lại không biết nhà nàng ở đâu.
Xa Cố Lai ném cho cô một chiếc ô: "Vào đi."
Thân Tự Cẩm đi theo nàng vào trong.
Xa Cố Lai tìm cho cô một bộ quần áo: "Đi tắm rửa."
Thân Tự Cẩm cầm quần áo, trầm mặc vào phòng tắm. Khi cô đi ra, Xa Cố Lai đang mang theo một hộp thuốc ra, nâng cằm: "Ngồi xuống đó."
Cô ngồi xuống. Xa Cố Lai cầm thuốc sát trùng ngồi xổm trước mặt cô: "Đưa tay ra đây."
Thân Tự Cẩm định với lấy lọ thuốc sát trùng trong tay nàng: "Để em tự làm."
Ngữ khí Xa Cố Lai lạnh nhạt: "Đừng nhúc nhích."
Cô không biết Xa Cố Lai vì sao lại trở nên như thế này, giống như một người yêu ôn hòa, nhưng lại không nói gì.
Xa Cố Lai vừa bôi thuốc cho cô, vừa nói: "Thân Tự Cẩm, gần đây em bị làm sao vậy?"
"Vì sao lại hỏi như vậy."
Nói thật, nàng cũng không biết bản thân vì sao lại hỏi như vậy. Sau khi Trần Hữu Phồn chết, Thân Tự Cẩm dường như trở nên trầm mặc hơn, xa cách với nàng rất nhiều.
Nàng vốn không muốn bận tâm tính khí Thân Tự Cẩm, cho rằng cô sẽ nhanh chóng hấp tấp đến tìm mình như trước.
Nhưng khoảng thời gian này cô thật sự rất ít tìm nàng. Xa Cố Lai quả thực giận đến bật cười. Nghĩ đến Thân Tự Cẩm vì nàng mà bị thương, nàng nhân nhượng một chút, liền chủ động tìm cô mấy lần, kết quả cô lại từ chối!
Từ trước đến nay chỉ có nàng từ chối Thân Tự Cẩm, nàng khi nào bị từ chối chứ. Xa Cố Lai cười lạnh trong lòng, lười quản cô.
Dù sao người rơi xuống tầng dưới cùng vĩnh viễn là Thân Tự Cẩm. Thân Tự Cẩm yêu nàng, cô chính là hèn mọn nhất. Xa Cố Lai hoàn toàn không lo lắng Thân Tự Cẩm thay lòng đổi dạ.
Cho đến hôm nay, hai người đã gần một tháng không gặp.
Nghệ sĩ của công ty xảy ra chút chuyện, Xa Cố Lai vẫn luôn bận rộn giải quyết, mà Thân Tự Cẩm khoảng thời gian này không có tin tức gì.
Xa Cố Lai không nhịn được trước, nàng rất muốn biết Thân Tự Cẩm đang nổi điên vì chuyện gì.
Nàng đi đến trường học và nơi làm việc của cô tìm, cũng không thấy, liền nghĩ đến cô hẳn là đi thăm bà ngoại, liền đi dọc theo con đường gần bệnh viện, thấy được Thân Tự Cẩm.
"Tôi muốn hỏi thì hỏi." Xa Cố Lai vẫn còn đang giận dỗi vì sự xa cách của cô, ngữ khí cũng không được tốt lắm: "Trả lời tôi."
"Chị đang quan tâm em sao?" Thân Tự Cẩm hơi nghiêng đầu.
Động tác thoa thuốc của Xa Cố Lai dừng lại, bị ý nghĩ ngây thơ của cô chọc cười.
Quan tâm cô?
Không hề.
Làm sao tôi lại quan tâm một kẻ thù của mình.
Là cô điên rồi hay là tôi điên rồi.
Thân Tự Cẩm thật sự càng ngày càng không có tự biết mình.
Xa Cố Lai không ngừng phủ nhận lời nói của Thân Tự Cẩm trong lòng, cảm thấy cô buồn cười vô cùng.
"Đừng đánh lạc hướng chủ đề." Xa Cố Lai ngữ khí lạnh lùng.
Trái tim Thân Tự Cẩm ảo não, có lẽ đã nằm trong dự liệu rồi, cô cũng không cảm thấy quá thương tâm.
Vì sao lại như vậy?
Là vì trước đây tổn thương nhiều, có sức miễn dịch rồi sao?
Xa Cố Lai luôn làm cô thương tâm, bây giờ cũng không có chuyện gì khiến người ta thương tâm hơn nữa.
Dù sao những chuyện thương tâm hơn cô đều đã biết.
Cô cứ im lặng nhìn Xa Cố Lai với khuôn mặt xinh đẹp rũ xuống.
Tự hỏi vì sao Xa Cố Lai lại biến thành bộ dáng cô không nhận ra?
Xinh đẹp xa lạ, nhưng lại khiến người ta vô cùng bi thương.
"Bà ngoại em bị bệnh, em đang chăm sóc bà ấy." Thân Tự Cẩm tìm một cái cớ.
Thật ra cô không phải người thích nói dối.
Xa Cố Lai nhíu mày: "Thật sao?" Đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Tôi còn tưởng rằng em lại giở cái tính khí gì, đột nhiên nổi điên không thèm để ý đến ai?"
Mặt Thân Tự Cẩm tái nhợt xám xịt, trông rã rời không chịu nổi.
"Trong mắt chị, em tùy hứng vô lý đến thế sao?"
Xa Cố Lai xùy cười một tiếng: "Chẳng lẽ không phải?"
Không phải.
Thân Tự Cẩm thầm nói trong lòng.
Cô từ trước đến nay không có bất kỳ tư cách bốc đồng nào.
Cô là sự tồn tại bị người ghét bỏ, không có lý do để bốc đồng.
Chỉ có người được yêu, người hạnh phúc mới có thể tùy hứng.
Cô không có, điểm này cô rất rõ ràng.
Đây là Xa Cố Lai dạy cô.
Xa Cố Lai từ trước đến nay đều không hiểu cô, cũng giống như cô từ trước đến nay không hiểu Xa Cố Lai.
Thân Tự Cẩm cảm thấy mệt mỏi, cô rút tay về muốn về nhà. Xa Cố Lai còn đang giúp cô quấn băng gạc, giọng lạnh lùng: "Đừng nhúc nhích!"
"Em muốn về." Thân Tự Cẩm ngoan cường nói.
Xa Cố Lai không chịu, hai người cứ như vậy giằng co. Khoảnh khắc nào đó, ngón tay Xa Cố Lai móc vào chiếc vòng tay của Thân Tự Cẩm, không cẩn thận kéo một cái.
Lạch cạch lạch cạch.
Chiếc vòng tay đứt, hạt phật châu tí tách rơi xuống sàn nhà sáng bóng.
Tất cả đều giống như bị bấm chế độ quay chậm.
Thân Tự Cẩm thấy hạt phật châu chậm rãi rơi xuống.
Giống như trái tim vỡ thành những giọt nước mắt pha lê rơi xuống đất.
Món đồ đầu tiên Xa Cố Lai tặng cho cô, đã vỡ rồi.
Mặc dù cũng không phải tặng cho cô.
Phảng phất là một ngụ ý nào đó, nói cho cô biết— mối quan hệ của Xa Cố Lai và cô đang từ từ tan vỡ.
Xa Cố Lai thì không để tâm, chỉ nhíu mày một cái, bảo người hầu quét dọn.
"Hôm nào tôi mua cho em cái mới." Xa Cố Lai nói với cô.
Thân Tự Cẩm ngồi trên ghế sofa, không nói gì.
Xa Cố Lai thấy thần sắc cô không ổn: "Không bằng lòng sao?"
Cô lắc đầu, ngẩng đầu nhìn nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Xa Cố Lai thấy khuôn mặt Thân Tự Cẩm.
Thần sắc cô tái nhợt, trên mặt mang vẻ buồn thương, giống như bông hoa khô héo dưới ánh đèn ban ngày.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự yêu thích của các vị. Đôi khi tôi thật sự cảm thấy mình đang viết một đống rác, sắp không viết nổi nữa, sau đó nhìn bình luận lại lập tức lại có ý tưởng viết (. ) Tóm lại, vô cùng cảm ơn các vị đã không chê tác phẩm dở tệ do tôi viết. Thật sự cảm ơn các vị thân yêu ạ, a a. Nếu cảm thấy không thích, vậy thật sự xin lỗi, đó là vấn đề của tôi. Ngại quá QAQ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro