
Chương 1
Năm 2018, tuyết rơi trắng xóa ở Lan Thành.
Bên trong khu giải trí lấp lánh ánh đèn, người ta vẫn cứ bận rộn ra vào. Vài cô gái trẻ vừa mới ra trường, gương mặt còn non nớt, đang đứng chờ thang máy.
Đing.
Cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ với gương mặt lạnh lùng từ từ xuất hiện trước mặt họ.
"Chào Xa tổng ạ." Vừa thấy người, mấy cô gái trẻ lập tức cúi đầu chào hỏi một cách lễ phép, nghiêm túc.
Người phụ nữ này khoác chiếc áo măng tô màu kaki, tôn lên vóc dáng cao ráo, mảnh mai. Mái tóc đen nhánh được uốn lượn sóng, buông lơi tự nhiên trên vai. Lông mày thanh tú, đôi mắt đen sâu thẳm, khuôn mặt đẹp một cách lạnh lùng. Rõ ràng sở hữu một nhan sắc vô cùng nổi bật, nhưng cái vẻ hờ hững giữa đôi lông mày khiến người ta tự nhiên cảm thấy xa cách, không dám lại gần.
Nàng không nói gì, chỉ khẽ "Ừm" một tiếng rồi bước ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, mấy cô gái trẻ mới dám thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực thốt lên vẻ sợ sệt: "Trời ơi, Xa tổng đáng sợ thật đấy."
"Rõ ràng đẹp như thế, sao lại lạnh lùng quá vậy nhỉ?" Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa lẩm bẩm. "Thật tò mò không biết 'nửa kia' của Xa tổng là ai, vị đại thần nào mới đủ sức 'trị' được cô ấy đây."
"Ôi, các cậu không biết sao?" Cô gái tóc ngắn tò mò xen vào. "Nghe đồn Xa tổng có một người thầm thương trộm nhớ, cô ấy đã chờ người đó rất lâu rồi, nhưng hình như người ta chẳng hề để ý đến cô ấy đâu."
"Thật hay giả vậy?" Mấy cô gái khác hiển nhiên không tin. Xa tổng mới hơn ba mươi tuổi, xinh đẹp, sự nghiệp thành công, một người hoàn hảo hiếm có thế này, còn có người dám không để ý sao?
"Thật mà!" Cô gái tóc ngắn thì thầm, nói nhỏ. "Mọi người trong công ty đều biết hết. Ai cũng bảo trong văn phòng của cô ấy luôn đặt một bức ảnh, là ảnh chụp chung của cô ấy với một người khác. Xa tổng hay nhìn tấm ảnh đó rồi thơ thẩn lắm."
Các cô gái tỏ ra vô cùng hiếu kỳ: "Ôi trời, người đó có đẹp trai không?"
"Không biết nữa," cô gái tóc ngắn xòe tay ra, cố gắng nhớ lại, "mặt người trong ảnh bị làm mờ, không nhìn rõ được trông như thế nào."
Cửa thang máy mở ra, cô gái tóc ngắn bước ra và tiện miệng nói: "Cũng chẳng biết người trong ảnh đó là nam hay nữ nữa."
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi nặng hạt. Xa Cố Lai bung chiếc dù ra, nàng không lái xe mà chầm chậm đi bộ đến một tiệm hoa gần đó.
"Chào quý khách, chị muốn mua hoa ạ?"
"Ừm."
"Chị cần loại hoa gì ạ?" Cô nhân viên mỉm cười hỏi. "Chắc là mua tặng người yêu phải không ạ?"
Hàng mi dài, lạnh lùng của Xa Cố Lai khẽ run lên, như thể nàng đang chạm vào một nỗi đau mơ hồ, không thực tế nào đó. Nàng khẽ mở miệng:
"Không phải."
"Không phải người yêu."
"Dạ vâng. Vậy chị cần loại hoa nào, em có thể giúp chị xem."
Xa Cố Lai nghĩ đến một khuôn mặt, nàng nói bằng giọng nhàn nhạt: "Bạch Sơn Trà."
Bên ngoài, tuyết càng lúc càng dày. Xa Cố Lai mò mẫm đi trong đêm tối đến khu mộ địa. Nàng đặt bó hoa trà trắng tinh khôi xuống trước một bia mộ.
Trời quá tối, không thể nhìn rõ bức ảnh trên bia mộ.
Đêm đen như mực, lạnh giá như băng tuyết. Xa Cố Lai lặng im, không nói một lời nhìn chằm chằm vào bia mộ trước mặt. Nàng đứng đó rất lâu, bất động, giống như một bức tượng điêu khắc từ băng tuyết.
"Chị không biết em thích hoa gì." Một lúc lâu sau, Xa Cố Lai mới lên tiếng, giọng nói hơi khàn đi.
"Chị tùy tiện mua một bó, thấy nó rất hợp với em."
Trắng thuần khiết, không chút vẩn đục, giống như gương mặt em vậy.
Bàn tay nàngt đã tê cứng vì lạnh. Khuôn mặt lạnh lùng của Xa Cố Lai trở nên nhợt nhạt. Tim nàng hơi khó thở, đôi mắt cũng cay xè. Nàng từ từ thở ra một hơi, cố gắng làm dịu cơn đau nhói, nghèn nghẹn trong lồng ngực. Lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần nàng đến thăm "người đó", tim nàng lại đau khó chịu, hệt như một người bị bệnh tim lâu năm.
Tuyết rơi trên vai. Xa Cố Lai muốn nói thêm vài lời, nhưng rồi nàng nhận ra mình biết quá ít về người chủ nhân của ngôi mộ này, không thể tiếp tục trò chuyện một cách bình thường được nữa.
Nhưng nỗi thống khổ không thể diễn tả được cứ quay cuồng, nổ tung khắp cơ thể nàng. Nỗi nhớ chất chứa nơi cổ họng, chất chồng đến mức không thốt ra được một lời nào.
Nàng không dám nói, cũng chẳng có mặt mũi nào để nói.
Bởi vì chính nàng là người đã gây ra cái chết cho người đang nằm dưới tấm bia mộ kia.
Khuôn mặt vốn luôn băng lãnh, lạnh nhạt của Xa Cố Lai từ từ hiện lên một tia đau thương. Nàng đau đớn đưa tay che mặt, không nói thêm bất cứ điều gì.
Xin lỗi, Thân Tự Cẩm.
Nàng chỉ dám nói thầm trong lòng.
Chị có hơi nhớ em rồi, em có thấy chị kỳ lạ không?
Nhưng chị thật sự rất nhớ em.
Tuyết rơi thưa dần. Xa Cố Lai lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng xa cách như nước đá trước đó.
Xa Cố Lai đã mấy ngày không ngủ. Sau khi rời khỏi mộ địa, toàn thân nàng mệt mỏi rã rời. Nàng bắt xe đến đây, khu vực này lại hẻo lánh nên nhất thời không thể gọi được xe về. Nàng cảm thấy mình sắp ngất đi, trước mắt tối sầm lại.
Đúng lúc đang bước xuống cầu thang trên đường phố, bậc thang quá trơn trượt. Nàng không kịp bám víu, thấy rõ mình sắp ngã xuống. Bất chợt, một đôi tay kịp thời đỡ lấy nàng.
"Cái... cái đó, chị có ổn không?"
Xa Cố Lai khó khăn mở mắt ra. Người đỡ nàng là một cô gái trẻ. Đôi mắt hạnh hơi mở to, đôi môi màu nhạt, mái tóc đen thẳng. Một gương mặt cực kỳ rạng rỡ và vui vẻ, tựa như đóa Bạch SơnTrà thuần khiết, ngây thơ giữa mùa đông.
"Thân... Tự Cẩm." Xa Cố Lai đột nhiên túm chặt lấy tay cô gái. Nhìn thấy người mà nàng lặp đi lặp lại trong những giấc mơ, cảm xúc của nàng kích động đến lạ thường.
"Em không chết sao?"
Cô gái trước mặt dường như bị giật mình. Cô gái vội vàng buông tay ra, mím chặt môi, rồi bình tĩnh lên tiếng:
"Tiểu thư, có lẽ cô nhận nhầm người rồi." Cô gái ngước mắt lên nhìn nàng, bằng ánh mắt xa lạ và vô tội.
"Tôi không quen biết cô."
Nói xong câu đó, cô gái trẻ vội vã bỏ đi, để lại Xa Cố Lai đứng lặng lẽ, thẫn thờ tại chỗ.
Cô gái đi thật lâu, cho đến khi không còn thấy bóng dáng Xa Cố Lai nữa, cô mới dám dừng lại. Cô thở dốc, tay ôm lấy ngực, nơi đó ẩn chứa một nỗi kìm nén đã lâu.
Cô không ngờ rằng mình còn có thể gặp lại Xa Cố Lai. Đã lâu lắm rồi cô không thấy người này, cô thậm chí còn nghĩ rằng cả đời này có lẽ đã đoạn tuyệt duyên phận với người đó.
Thân Tự Cẩm cũng không muốn gặp lại Xa Cố Lai. Dù rằng việc sống lại không mang nhiều ý nghĩa với cô, nhưng vì đã không chết, thì cô cũng không cần phải chết nữa. Cô không muốn phải chết đi như lần trước.
Chỉ cần cô không gặp lại người đã mang đến nỗi đau khổ lớn lao này, cuộc đời này có lẽ sẽ cứ thế mà tạm bợ trôi qua được.
Thân Tự Cẩm nhớ lại quá khứ, đó là một quãng thời gian vô nghĩa nhưng cũng đầy rẫy đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro