Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 380

Nhan Chiêu cùng Nhậm Thanh Duyệt vui kết liền cành, Phong Cẩn chảy xuống nước mắt cảm động.

Cứ như vậy, bốn trận hôn lễ liền toàn bộ kết thúc, nàng cuối cùng cũng có thể cùng Nam Cung Âm xin nghỉ, nghỉ ngơi cho thật tốt một trận.

Từ Ma Giới đến Yêu giới rồi đến Thiên Cung, từ lúc bắt đầu chuẩn bị cho đến khi hôn lễ Nhân giới này kết thúc, ước chừng đã vượt hơn một năm thời gian.

Thương thế của Nam Cung Âm ngày càng hồi phục, vị trí Đế quân của Nhan Nguyên Thanh đã vững vàng, tay nắm quyền hành; Tô Tử Quân dắt Uyên Hải chân nhân tọa trấn Nhân giới, phản nghịch ẩn nấp không dám lỗ mãng, tam giới đến lúc này rốt cuộc cũng bình định.

Thân là vị tướng đắc lực bên cạnh Ma Chủ, cây tiễn ma xanh thẫm kia cũng ít có cơ hội phát huy thực lực.

Sống sót sau đại chiến, lại trả xong ân tri ngộ, bôn ba bên ngoài đã lâu, thời niên thiếu nhiệt huyết phơi phới cũng đã trôi qua, nàng đôi khi lại hoài niệm những ngày yên ổn thanh bình.

Mới đó mà đã trải qua nhiều năm, thương hải tang điền, ác giả đền tội, Phất Vân Tông nay đã không còn tồn tại, cũng không biết ngọn trại trong núi sâu ngày trước liệu đã hoang vu hay chưa.

"Bế quan?"

Nam Cung Âm hơi lộ vẻ do dự, Lôi Sương cùng Giáng Anh cũng có đôi phần ngoài ý muốn.

Phong Cẩn quỳ một chân trên đất, thần sắc bình tĩnh: "Trước đây ở Yêu giới, thiếu Ma Chủ dùng thuật Vu y chữa khỏi thương trên người ta. Khi ấy ta vốn từ cõi chết mà về, trong lòng liền có cảm ngộ. Nay mọi việc đã định, cũng đến lúc ta chuyên tâm bế quan."

Nam Cung Âm nhíu rồi lại giãn mày: "Đây là chuyện tốt, ngươi định bế quan ở đâu?"

"......" Phong Cẩn trầm mặc một lát, sau đó mới nói, "Trước tiên đi dạo quanh một vòng, nơi nào thích hợp thì ở nơi đó."

Nam Cung Âm dường như nhận ra điều gì, không hỏi thêm nữa, chỉ nói: "Bao giờ rời đi?"

Phong Cẩn nhìn về yến hội trong sảnh, chậm rãi thở ra một hơi trọc khí trong ngực, ôn thanh nói: "Đợi yến này kết thúc, ta liền khởi hành."

Nam Cung Âm khoát tay: "Đi thôi."

Trên đại điện ăn uống linh đình, Nhan Chiêu cùng Nhậm Thanh Duyệt được chúng tinh phủng nguyệt, Phong Cẩn không tiến lên quấy rầy.

Chào từ biệt mấy người quen biết, nhờ Lôi Sương và Giáng Anh truyền đạt mong ước, đợi đến lúc mặt trời lặn, đại yến tan, nàng liền lặng lẽ rời khỏi Vạn Bảo Cung.

Chuyến này chẳng có mục đích, trọng yếu là cảm ngộ tu luyện, trên đường vừa đi vừa nghỉ, bất tri bất giác đi đến một vùng sơn lâm phía tây nam Thiên Thần.

Ở đây núi non vờn quanh, rừng sâu sương dày, bốn phía đều thấy các hồ lớn nhỏ cùng sông suối, mặt đất ẩm ướt, cây cối sinh trưởng xanh tươi, mỗi khi mưa lớn qua đi, ngày hôm sau trong núi đâu đâu cũng mọc nấm, thôn trang phụ cận đều dựa đó mà sinh.

Phong Cẩn du hành qua núi sông tới nơi này, như viên đá rơi vào hồ tĩnh, linh khí trong đan điền lặng lẽ dâng lên.

Nơi này chính là chỗ tốt nhất để bế quan tu luyện.

Nàng bước vào thâm sơn, định tìm nơi tầm mắt rộng rãi để dựng động phủ, trên sườn Duyên sơn, bỗng nghe trong rừng truyền đến một tiếng thú hống.

Linh vật trong rừng Linh Sơn đều có linh tính rất cao, bởi vậy hội tụ không ít ác thú.

Phong Cẩn không để tâm, đang định tiếp tục đi lên núi, tiếng thú hống kia lại xen lẫn vài tiếng kinh hô.

"Có người?" Phong Cẩn nhíu mày, quay đầu nhìn về phương hướng tiếng thú gầm truyền tới, không do dự bao nhiêu, bước chân khẽ dịch liền hướng rừng sâu tìm đến.

Lên núi tìm khuẩn, phàm nhân lòng tham nhất thời, tự tiện xâm nhập rừng rậm, chẳng khéo lại chạm phải một con báo mẹ đang dẫn con đi săn.

Phong Cẩn đứng trên cây, thấy nhóm phàm nhân vì kinh sợ mà cuống quýt, ngược lại đụng nhầm mẹ con ba con báo.

Tuy chỉ là dã thú tầm thường, nhưng báo mẹ vì hộ con mà hung tính bộc phát, tuyệt chẳng phải sức phàm nhân có thể chọc vào.

Đám phàm nhân hoảng loạn, giữa cơn rối loạn túm lấy tảng đá dưới đất ném về phía nó. Báo mẹ che chở con phía sau, cứng rắn chịu mấy hòn đá, bị chọc giận dữ dội.

Một người trong đó luống cuống ngã xuống, báo mẹ lập tức trợn tròn đôi mắt, giương nanh giơ vuốt lao tới.

"A!"

Phàm nhân kêu thảm, chỉ trong khoảnh khắc là phải mất mạng dưới miệng báo.

Phong Cẩn ngưng thần, trở tay rút cung sau lưng.

Vút.

Một mũi tên bay vụt đến, cắm vào thân cây với tiếng "đăng" gọn gàng. Đuôi tên kéo theo một sợi dây leo rất dài, bị lực giật căng, chắn ngang trước ngực báo mẹ.

Báo mẹ đâm vào dây leo, giống như dây cung bị kéo căng rồi bật ngược, thân thú to lớn đến nửa vóc người vậy mà bị dây bắn bật trở lại, rơi xuống đất còn lăn một vòng.

Phong Cẩn khẽ nhướng mày kinh ngạc, luồng thanh khí ngưng kết nơi đầu ngón tay cũng lặng lẽ tản đi.

Một thân ảnh từ trên trời rơi xuống, đáp xuống giữa báo mẹ và đám thôn dân.

Trên cổ nàng đeo một chiếc mặt dây chuyền răng thú, dáng người mảnh mai nhưng tư thái thong dong. Nàng cấp tốc giương cung lắp tên, vù vù ba mũi liền xuất, mỗi mũi đều cắm xuống đất bên chân báo mẹ.

Báo mẹ chấn động, lần đầu cảm nhận từ trên thân người tới khí tức đủ sức uy hiếp trí mệnh. Nó thoáng khôi phục đôi phần lý trí, quan sát cẩn thận người tới, do dự chốc lát, rồi gọi con quay lưng bỏ đi.

Mấy thôn dân thoát nạn, đối với nữ nhân đột ngột xuất hiện cứu giúp tràn đầy cảm kích.

"Các ngươi không cần cảm ơn ta." Nữ nhân mở miệng, từ trong tay áo lấy ra bản vẽ trải ra. "Ta đang tìm một loại dược liệu, các ngươi có gặp qua chưa?"

Trên bản vẽ là một loại linh nấm phẩm cấp thấp, phối hợp cùng dược liệu nhất định có thể luyện đan đề thăng tu vi Luyện Khí kỳ.

Trong đám phàm nhân được cứu có một nữ tử trẻ tuổi mộc mạc, sau lưng vác giỏ thuốc, đại khái là y sư thôn dã.

Nàng nhìn rõ vật được vẽ trên giấy, liền kích động nói: "Gặp rồi! Ta thấy rồi! Loại nấm này quả thực có thể làm thuốc, cũng thường gặp, chân núi Tiểu Vụ Phong liền có!"

"Tiểu Vụ Phong?" Nữ nhân nhíu mày, lại hỏi, "Đi thế nào?"

Y nữ biết gì nói nấy: "Các hạ trước hết xuống núi lần nữa, đến nơi cao nhìn về hướng tây, sẽ thấy một vòng sương vụ dày, ngọn núi bị mù che phủ, chỉ lộ ra một đoạn sườn. Núi ấy chính là Tiểu Vụ Phong."

Nữ nhân thu bản vẽ lại, gật đầu: "Đa tạ."

Dứt lời, nàng quay người rời đi.

Y nữ bước nhanh hai bước, vội vàng nói: "Không biết ân nhân có thể cho hay tính danh? Ân cứu mạng khó đáp, ta sẽ khắc ghi trong lòng mãi mãi!"

Nữ nhân thân thủ gọn gàng, lại đang tìm linh thảo, chắc là đệ tử tiên môn. Đến đi như gió, sau này chưa chắc còn cơ hội gặp lại.

Bước chân nữ nhân hơi khựng.

Ân cứu mạng.

"Chỉ là tiện tay." Nữ nhân khẽ thở dài.

Một lúc sau, trận thanh phong mang theo lời nàng truyền đến tai mọi người.

"Ta gọi A Linh, nhớ hay không cũng không quan trọng."

Lời chưa dứt, bóng lưng nữ tử đã xa dần.

Y nữ hướng theo phương nàng đi mà hô lớn: "Tiểu Vụ Phong thú dữ nhiều, ân nhân nhất định phải cẩn thận!"

Tiếng nàng vang vọng giữa núi rừng, dọa một bầy chim tung cánh.

Chỉ không biết người vội vã rời đi kia có nghe thấy hay không.

Trên cây, Phong Cẩn lặng lẽ thu tầm mắt.

Gió núi lướt qua cành lá. Y nữ hình như cảm thấy gì đó, đột nhiên quay đầu.

Bên cạnh có thôn dân hỏi: "Ngươi nhìn gì vậy?"

"......" Y nữ do dự giây lát. "Vừa rồi hình như trên cây có người."

Thôn dân quay nhìn, trên cây trống rỗng, chỉ có cành lá theo gió lay nhẹ.

"Không có người mà? Làm gì có ai?"

Y nữ mím môi, nhỏ giọng: "Có lẽ ta nhìn nhầm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro