Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 284: Ma linh hộ tống

Lôi Sương cảm thấy tuyệt vọng.

Phong Cẩn ở bên, trong mắt thoáng hiện ý đồng tình, còn Giáng Anh thì "phốc" một tiếng bật cười.

Nhậm Thanh Duyệt cũng không nén được, khóe môi khẽ cong, song nụ cười ấy là vì Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu lúc này mới nhận ra mình vừa nói sai, khẽ "a" một tiếng, lẩm bẩm sửa: "Ta lại gọi lão đại, thật xin lỗi a, lão đại, ta tận lực sửa......"

Lời chưa dứt, nàng thoáng thấy sắc mặt Lôi Sương, liền kinh hãi hỏi: "Ai, lão đại, ngươi sao vậy? Sắc mặt sao kém thế, lão đại? Lão đại!"

Lôi Sương trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi tại chỗ.

Giáng Anh đã cười đến mức không dừng lại được, thấy Lôi Sương sắp ngã, liền nhanh tay đỡ lấy.

Phong Cẩn biểu tình phức tạp, muốn cười lại cố nén, nhưng khóe môi vẫn run rẩy, tựa như sắp rút gân.

Đầu sỏ gây họa Nhan Chiêu lại ngơ ngác, quay đầu nhỏ giọng hỏi Nhậm Thanh Duyệt: "Lão đại ta làm sao vậy? Có phải bị thương rồi không?"

"......" Nhậm Thanh Duyệt trầm ngâm giây lát, mặt không đổi sắc: "Không, nàng chỉ là vì thấy ngươi mà tâm tình có chút kích động."

Nhan Chiêu gật đầu tỏ vẻ hiểu, khẽ đáp một tiếng "nga", rồi ung dung tiếp nhận.

Giáng Anh đỡ Lôi Sương ổn định, mới hỏi: "Các ngươi, nhiệm vụ thế nào rồi?"

Đề tài bị kéo sang chuyện khác, thần trí tan rã của Lôi Sương khôi phục đôi chút.

Nàng ngồi dậy, định mở miệng, liền nghe Phong Cẩn thay nàng đáp: "Bởi vì thiếu chủ đã tìm được thân thể của Nguyên Thanh Tiên Tôn, nên ta hoàn thành nhiệm vụ sớm, sau đó hợp tác cùng Lôi hộ pháp thực hiện nhiệm vụ truy sát, phần lớn mục tiêu trong danh sách đều đã xử lý, chỉ còn một kẻ trốn thoát."

Giáng Anh nghe vậy, mày khẽ nhíu: "Ai?"

Phong Cẩn đáp: "Diễn Hư tiên nhân."

Người này chính là phong chủ Địa Linh phong, sư đệ của Vân Đường, tuổi đã cao mà vẫn chưa đột phá Đại Thừa cảnh, cả đời e khó có kỳ ngộ.

Thế nhưng, trong danh sách, hắn lại là người có tu vi cao nhất.

Giáng Anh trầm giọng: "Kẻ này chạy thoát, ắt thành mối họa về sau."

Nếu không vì khi ấy một con ngọc sư tử từ trời giáng xuống đánh nàng trọng thương, khiến nàng buộc phải rời Phất Vân tông, thì cùng Lôi Sương và Phong Cẩn liên thủ, vốn có thể giữ hắn lại.

Sự đã rồi, có nghĩ thêm cũng vô ích. Giáng Anh lắc đầu, không truy cứu nữa.

Lôi Sương nghỉ ngơi chốc lát, thần trí khôi phục, chợt nhớ ra việc trọng yếu.

Nàng nắm lấy tay Giáng Anh, hạ giọng hỏi: "Thắng bại đã rõ, ngươi định khi nào thực hiện đánh cuộc?"

Giáng Anh không ngờ Lôi Sương đột nhiên nhắc đến việc này, suýt sặc nước miếng, ánh mắt đảo nhanh, gượng cười: "Lần này ta bị thương nặng như vậy, ngươi dù sao cũng nên cho ta hoãn lại chút đi."

Lôi Sương nghi hoặc đánh giá Giáng Anh: "Ngươi chẳng lẽ định chơi xấu, kiếm cớ kéo dài?"

Giáng Anh trừng mắt: "Ta khi nào từng gạt ngươi?"

Lôi Sương nghĩ kỹ lại, hình như thật sự chưa từng có.

"Đánh cuộc gì thế?"

Lúc này, Nhan Chiêu đột nhiên thò đầu lại gần, vẻ mặt tò mò: "Ta cũng muốn nghe."

Giáng Anh giật mình, quay đầu lại, thấy Phong Cẩn cùng Nhậm Thanh Duyệt đều mang nét nghi hoặc.

Từ khi nào Lôi Sương và Giáng Anh lại có đánh cuộc ngầm?

"Hắc hắc, các ngươi không biết chứ!" Lôi Sương đắc ý vô cùng, cười toe, "Giáng Anh cùng ta đánh cuộc, nàng thua thì phải...... Ô ô ô ô ô."

Chưa nói hết, miệng nàng đã bị Giáng Anh lấy tay bịt chặt, ngoài cười trong không cười: "Ngươi dám nói thêm một chữ thử xem?"

Ánh mắt trừng liếc uy hiếp, tựa như nếu dám nói ra, lập tức lột da tại chỗ.

Lôi Sương cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, hoảng hốt trợn mắt, phát ra vài tiếng "ô ô ô", vừa lắc đầu vừa giơ chân cầu xin tha.

Thật dọa người.

Thấy nàng ngoan ngoãn chịu thua, Giáng Anh mới buông tay.

Lôi Sương vèo một tiếng trốn ra sau lưng Phong Cẩn, căm giận nói: "Ngươi chắc chắn định chơi xấu! Ta không nên tin ngươi!"

Giáng Anh chỉ nhún vai, chẳng bận tâm.

Lôi Sương hối hận vô cùng, đúng là không nên tin kẻ tiểu nhân như Giáng Anh! Thật vất vả mới thắng một trận, kết quả nàng lại phủi tay, chơi xấu trắng trợn, tất cả công lao đều đổ lên đầu mình, mệt chết người!

Nhan Chiêu chớp mắt, đến cuối cùng vẫn chẳng biết rốt cuộc hai người đánh cuộc chuyện gì.

Hai vị hộ pháp một phen đấu võ mồm, chỉ còn Phong Cẩn hơi lúng túng, là người duy nhất quan tâm đến hành trình tiếp theo, liền hỏi Nhan Chiêu: "Thiếu chủ hôm nay đích thân đến Phất Vân tông, là vì an bài việc trọng yếu gì?"

Nhan Chiêu đáp: "Ta muốn đến Ma giới."

Lôi Sương đang trừng mắt với Giáng Anh, nghe vậy liền ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: "Ngươi đến Ma giới làm gì?"

Nhan Chiêu thành thật đáp: "Mẹ nói, chỉ có mượn cực âm chi khí dưới Cửu U mới có thể trấn áp thanh ấn thuần dương chi lực, phá giải phong ấn trên người A Âm."

Lôi Sương và Phong Cẩn đồng thời sửng sốt.

Ngay sau đó, cùng cất tiếng kinh hô:

"Nguyên Thanh Tiên Tôn đã tỉnh?!"

"Ma chủ phong ấn có thể giải?!"

Hai người nhìn nhau, lại cùng quay về phía Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu đón lấy ánh mắt họ, gật đầu.

Bất luận là tin nào cũng đều là đại hỷ.

Phong Cẩn vốn trầm ổn, nay cũng không giấu nổi vẻ vui mừng, còn Lôi Sương thì hớn hở tột độ, liên tục cảm thán: "Tốt quá, thật sự quá tốt!"

Phong Cẩn là người đầu tiên bình tĩnh lại, cẩn thận suy xét lời Nhan Chiêu, trầm ngâm nói: "Muốn đến Ma giới phải đi qua Sương Mù Ma Khe, dù thuận lợi cũng mất ba tháng, vậy thì nên sớm khởi hành."

Lôi Sương gật đầu liên tục: "Đúng đúng, xuất phát ngay!"

Dù sao phần lớn tài nguyên ở Phất Vân tông các nàng đã thu hết, vừa hay có thể dùng dọc đường tiếp viện, thương thế của Giáng Anh cũng cần vật tư bồi bổ.

Nhan Chiêu quay đầu nhìn Nhậm Thanh Duyệt, chờ ý sư tỷ.

Nhậm Thanh Duyệt gật đầu: "Xuất phát đi."

Đã quyết, liền chẳng cần do dự, hướng thẳng mục tiêu, hết thảy cố gắng đều là đáng giá.

Có sư tỷ ở bên, Nhan Chiêu an tâm làm người đứng ngoài, giao Diễn Thiên Thần Quyển cho Nhậm Thanh Duyệt điều khiển, đi đâu chỉ cần nói một tiếng là được.

Không cần Nhan Chiêu mở lời thêm, Nhậm Thanh Duyệt mở Diễn Thiên Thần Quyển, nơi khoảng trống thuần thục viết xuống: Sương Mù Ma Khe.

Kim quang lập loè, sáng lên rồi tắt.

Đợi đến khi tầm nhìn khôi phục rõ ràng, các nàng đã đến bên ngoài tầng ngoài cùng của sương mù Ma Khe.

Trong sương, những cánh rừng khô héo trải dài, xung quanh tĩnh lặng như tờ, ngoài những hồn linh lang thang giữa cánh đồng hoang vu mênh mông, không còn bất kỳ sinh vật sống nào khác.

Nhan Chiêu không phải lần đầu bước vào sương mù Ma Khe, đối với cảnh sắc mịt mờ nơi đây cũng chẳng xa lạ, chỉ là nàng vẫn chưa học được cách phân biệt phương hướng giữa sương mù dày đặc, nên đành giao việc chỉ lộ trình cho hai người quen thuộc nơi này hơn, Lôi Sương và Giáng Anh.

Lôi Sương bấm tay niệm chú thi pháp, hướng về Nhan Chiêu, Nhậm Thanh Duyệt và Phong Cẩn lưu lại mỗi người một đạo ấn ký.

Khi ấn ký được kích hoạt, khí tức cộng minh, Nhan Chiêu lập tức cảm nhận được trong phạm vi xung quanh, hơi thở của mấy người đều được tăng cường.

Đạo ấn này có thể giúp các nàng trong vòng trăm trượng cảm ứng được lẫn nhau, dù có bị biến cố khiến thất lạc giữa rừng sương mù, cũng dễ dàng hội hợp trở lại.

Lôi Sương thường ngày cà lơ phất phơ, nhưng lúc xử lý chính sự lại tuyệt chẳng qua loa.

Nàng cùng Giáng Anh dẫn đường phía trước, Phong Cẩn cầm cung giữ hậu, Nhan Chiêu và Nhậm Thanh Duyệt đi ở giữa, phụ trách quan sát hai bên sườn, để nếu có biến cố, có thể ứng phó kịp thời.

Tiến sâu vào trong sương mù Ma Khe được một đoạn, bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, Lôi Sương đột nhiên rùng mình.

Nàng xoa xoa cánh tay, vỗ đi lớp lông tơ dựng đứng, nhíu mày nghi hoặc: "Các ngươi có cảm thấy càng đi càng lạnh không?"

Giáng Anh vốn thân thể yếu, cảm nhận so với Lôi Sương càng rõ ràng hơn.

Chỉ là nàng một mực mím môi chịu đựng, trong cơ thể pháp lực lưu chuyển cấp tốc, miễn cưỡng ngăn lại khí lạnh dần dần xâm nhập.

Lúc này nghe Lôi Sương nhắc, nàng gật đầu xác nhận: "Quả thật càng lúc càng lạnh."

"Ta đã nói mà." Lôi Sương cau mày, quay lại hỏi ba người phía sau: "Còn các ngươi thì sao?"

Nhậm Thanh Duyệt và Phong Cẩn đều gật đầu, chỉ có Nhan Chiêu nghiêng đầu, thần sắc như đang suy nghĩ điều gì.

Giáng Anh thấy thế liền hỏi: "Thiếu chủ, ngươi phát hiện ra điều gì sao?"

"Ngô." Nhan Chiêu trầm ngâm, "Ta đang nghĩ, liệu nhiệt độ giảm có liên quan đến bọn chúng hay không?"

Giáng Anh và Phong Cẩn đồng thời sững người, còn Lôi Sương chưa kịp phản ứng: "Bọn chúng là ai?"

Nhậm Thanh Duyệt nhớ lại lần trước cùng Nhan Chiêu vượt qua Ma Khe, trong lòng đã có phán đoán, liền xác nhận: "Ma linh?"

Nhan Chiêu gật đầu: "Đúng vậy."

"Số lượng không ít đâu." Nàng liếc quanh bốn phía, ước lượng sơ qua, "Cảm giác chừng một trăm tám mươi con."

Nhìn kỹ liền thấy, rậm rạp từng đoàn, gần như kết thành hai bức tường dày đặc, động tác đồng nhất đi theo bên cạnh đội ngũ, tự nhiên mà tạo thành vòng hộ pháp. Trên đường các nàng đi, còn liên tục có thêm ma linh mới nhập hội.

Lôi Sương bỗng dựng hết tóc gáy: "Một trăm tám mươi con!"

Vì quá khiếp sợ, giọng nói nàng còn khàn cả đi.

Giáng Anh cùng Phong Cẩn cũng vô cùng kinh hãi, phong ấn trong cơ thể Nhan Chiêu vừa mới được giải, huyết mạch Ma tộc chỉ mới bắt đầu thức tỉnh, vậy mà đã có uy thế như thế này.

Ma linh tự hành ủng hộ, tụ quanh bảo hộ, mở đường cho Nhan Chiêu, cảnh tượng ấy quả thực khó tin.

Nơi được người đời coi là hung hiểm khó dò, đối với Nhan Chiêu lại chẳng khác nào cố hương thứ hai.

Lôi Sương từ đầu khiếp sợ, e dè, dần dần rồi cũng quen.

Dù sao ma linh có nhiều đến mấy, các nàng cũng không nhìn thấy, chỉ cần vận chuyển pháp lực mạnh hơn để chống lại khí lạnh hạ xuống.

Có đoàn ma linh hộ pháp, đường đi của các nàng trở nên suôn sẻ, dù gặp phải đoạn hiểm trở, ma linh đều báo trước dấu hiệu, giúp các nàng tránh đi.

Vì thế, hành trình vốn cần ba tháng, nay rút ngắn gần một nửa, mới hơn hai tháng đã vượt qua sương mù Ma Khe, tiến đến lối vào Ma giới.

Khi sắp đến chỗ giao giới giữa Ma Khe và Ma giới, Nhan Chiêu bỗng hỏi: "Ta có cần thay đổi dung mạo một chút không?"

Nàng trong tay có mặt hoàn nghìn cơ do Nam Cung Âm tặng, dịch dung dễ như trở bàn tay.

Lôi Sương đáp: "Ma giới không ai để ý thân phận Nhân giới của ngươi, không cần dịch dung cũng được."

Nàng vừa dứt lời, Giáng Anh liền nói tiếp: "Bất quá, ta khuyên Nhậm cô nương nên ẩn thân. Thiếu chủ có huyết mạch Ma tộc, không đến mức quá thu hút chú mục; còn Nhậm cô nương nếu để thân thể yêu hồ này lộ diện tại Ma giới, e rằng khó mà đi được nửa bước."

Ma tộc và Yêu tộc xưa nay chẳng hòa thuận, chủ yếu bởi mấy trăm năm nay Yêu tộc luôn mang địch ý, không ngừng khiêu khích, khiến Ma tộc cũng sinh lòng phản cảm.

Nếu có yêu tộc lộ diện trong địa giới Ma tộc, bọn họ chắc chắn sẽ cố ý làm khó.

"Sư tỷ muốn ẩn đi sao?" Nhan Chiêu kinh ngạc, lại thoáng hoang mang, "Nhưng... ẩn bằng cách nào?"

Lời còn chưa dứt, bên cạnh đã bừng lên một luồng thanh mang.

Theo làn gió nhẹ thổi qua, sương mù dày đặc tan đi, thân ảnh Nhậm Thanh Duyệt biến mất, chỉ để lại một bóng trắng nhỏ nhẹ, uyển chuyển mà lao thẳng vào lòng Nhan Chiêu.

Một tiếng "đinh linh" thanh thúy vang lên, Nhan Chiêu hơi giật mình, hai mắt trừng lớn, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng nâng cánh tay lên.

Chỉ thấy khuỷu tay hạ xuống, một tiểu hồ ly tuyết trắng mềm mịn liền vững vàng nằm gọn trong ngực nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro