
Chương 80: Mở Dược Vương Cốc
Nhan Chiêu đang ở đan lâu tiến hành vài thử nghiệm mới, thì trong đại điện tông môn Dược Thần tông, lại nghênh đón hai vị khách không mời mà đến.
"Nhị vị tiên sử, không kịp nghênh đón từ xa." Ổ trưởng lão Dược Thần Tử thân là người đứng đầu trong các trưởng lão, bước ra nghênh tiếp nơi sơn môn, hướng hai vị sứ giả Tiên Minh chắp tay hành lễ, "Không biết hai vị đại giá hạ cố Dược Thần tông, chẳng hay là vì chuyện gì?"
Tiên sử Chương Cao dẫn đầu mở miệng: "Dược Thần Tử có ở trong tông không?"
Một thân linh khí quanh thân hắn không chút che giấu, khiến mày Ổ trưởng lão hơi chau lại, nhưng chỉ thoáng qua đã giãn ra.
Trên mặt hắn không lộ nửa phần bất mãn, giọng điệu vẫn cung kính mà đáp: "Hồi bẩm tiên sử, tông chủ của chúng ta gần đây chuyên tâm nghiên cứu tân đan phương, đã bế quan hơn nửa năm nay, không tiện gặp khách. Nếu hai vị có điều chỉ thị, nói cùng tại hạ cũng như nói cùng tông chủ vậy."
"Nếu ở trong tông, sao lại có lý không chịu gặp ta?" Chương Cao vênh mặt, giọng đầy ra uy, "Ngươi mau đi tìm hắn tới đây!"
Ổ trưởng lão hít sâu một hơi, ép xuống ngọn lửa giận trong ngực, đáp: "Nhị vị tiên sử xin tạm chờ trong đại sảnh, Ổ mỗ sẽ lập tức đi bẩm báo tông chủ."
Sau khi dẫn hai vị tiên sử vào đại điện tông môn, Ổ trưởng lão mới chắp tay cáo lui. Nguyên Kim lúc này mới hướng Chương Cao nói: "Dược Thần Tử ở Nhân giới diễn tiên vực có uy vọng rất cao, ngay cả minh chủ Tiên Minh giới cũng phải kính nhường ba phần, ngươi nên thu liễm thái độ lại thì hơn."
Chương Cao nghe vậy cười lạnh: "Thì đã sao? Cũng chỉ là phàm phu hạ giới, đừng nói hắn che giấu nghi phạm trộm bảo, cho dù không dính líu gì, muốn chúng ta dùng lễ tương đãi, cũng phải đợi khi hắn phi thăng thượng giới rồi nói."
Nguyên Kim khuyên nhiều lần không được, sắc mặt cũng lạnh đi: "Chớ tưởng có ngự tứ kim giáp hộ thân mà xem nhẹ cao thủ Nhân giới. Nhan Nguyên Thanh tuy đã chết, nhưng Nhân giới tuyệt không chỉ có một mình hắn. Lời ta nói đến đây thôi, ngươi tự mà cân nhắc."
Chương Cao nghe vậy cực kỳ khó chịu, trừng mắt lạnh lùng, nếu không vì muốn chiếm riêng công lao vụ này, hắn đã chẳng thèm cùng tên đồng sự do dự lề mề này hành sự.
Trong lúc nói chuyện, ngoài điện truyền đến hơi thở người sống. Hai người cùng quay đầu, liền thấy một lão nhân tóc bạc đầu bù tóc rối chậm rãi bước vào điện.
Dược Thần Tử nheo đôi mắt mờ đục lại, nhìn kỹ hồi lâu mới thấy rõ hai người đang đứng trên điện.
"Là các ngươi tìm lão phu?" Dược Thần Tử ngáp một cái, giọng nhàn nhạt, "Có chuyện gì mau nói, lão phu vừa mới có chút tiến triển trong việc nghiên cứu đan phương mới, đừng làm chậm trễ thời gian."
Thái độ Dược Thần Tử tùy ý như vậy khiến Chương Cao lập tức không vui, mặt trầm xuống: "Ngươi chính là Dược Thần Tử? Nhan Nguyên Thanh chi nữ đang ở trong tông các ngươi đúng không? Giao người ra đây!"
"Nhan Nguyên Thanh chi nữ?" Dược Thần Tử mặt lộ vẻ khó hiểu, "Lão phu làm sao lại không biết có người như thế trong tông?"
Chương Cao nâng cao giọng: "Lão già, đừng giả ngu! Một năm trước, trong kỳ sách thuốc, người của Phất Vân tông đích thân chỉ ra và xác nhận, Nhan Nguyên Thanh chi nữ ở Dược Thần tông!"
Tạ Tân Nhung bị Nam Cung Âm sát hại, tin tức truyền về Thiên giới, Tiên Đế lập tức ban chỉ, lệnh điều tra thân phận nữ nhi của Nhan Nguyên Thanh, xem có thể từ đó tìm ra manh mối để lần theo bảo vật thất lạc của Tiên giới.
Tin truyền qua lại, bọn họ nhận được mệnh lệnh mới thì đã là một năm sau.
Dược Thần Tử ra vẻ ngạc nhiên, hừ nhẹ một tiếng: "Chuyện một năm trước à? Việc xa xưa thế, lão phu sao nhớ nổi? Ngày đó khách khứa tham dự sách thuốc sớm đã xuống núi, chẳng rõ lưu lạc phương nào. Hai vị muốn tra, nên đến chỗ khác tìm thì hơn."
"Các hạ chớ vội phủ nhận." Chương Cao lạnh giọng nói, "Trước khi đến đây chúng ta đã hỏi rõ, tân thu đệ tử của các hạ, vừa khéo cũng họ Nhan."
Dược Thần Tử trừng mắt, râu ria phập phồng: "Họ Nhan thì sao? Chẳng lẽ thiên hạ này, người họ Nhan đều là thân thích của Nhan Nguyên Thanh?"
Chương Cao giận dữ, nắm chặt nắm tay: "Các hạ đúng là càn quấy!"
"Ồ?" Dược Thần Tử nheo mắt lại, chỉ còn lại một đường khe hẹp, chăm chú đánh giá biểu tình của Chương Cao, cười nhạt: "Lão phu đây có nên hiểu là, sứ giả đại nhân đang định lạm dụng tư quyền, dùng bạo lực bức cung lão phu?"
Chương Cao cảm nhận được một luồng nguy cơ mơ hồ mà mạnh mẽ, mí mắt giật giật, trừng mắt quát: "Ngươi!"
Nguyên Kim vội kéo hắn lại, hướng Dược Thần Tử chắp tay: "Nếu người kia không ở trong Dược Thần tông, vậy hai ta xin cáo lui. Ngày sau nếu các hạ thấy nàng, mong bẩm báo lên Tiên Minh."
Trước khi rời đi, Nguyên Kim quay đầu lại, để lại một câu: "Nếu các hạ cố ý giấu giếm không báo, hậu quả đắc tội Tiên giới, tin rằng không cần chúng ta nhiều lời."
Chương Cao bị Nguyên Kim kéo ra khỏi Dược Thần tông, vẫn nuốt không trôi cơn tức: "Lão già này rõ ràng giả ngớ ngẩn lừa bịp! Nhan Nguyên Thanh chi nữ nhất định đang ở trong Dược Thần tông!"
Nguyên Kim hừ lạnh: "Đã sớm bảo ngươi, thái độ như thế chỉ khiến việc hỏng thêm. Thật cho rằng ai ai cũng nể mặt cái thân phận kia của ngươi sao?"
Chương Cao giận dữ: "Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Nguyên Kim nhìn về phía sơn môn Dược Thần tông: "Hai ngày tới chúng ta cứ ở dưới chân núi chờ, tìm cơ hội lẻn vào tra xét. Không tin bắt không được người, đến lúc ấy nhược điểm nằm trong tay ta, xem hắn còn dám làm gì."
Chương Cao ngẫm thấy cũng có lý, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận, chỉ hừ lạnh: "Trước cứ làm theo ngươi nói thử xem."
Sau khi hơi thở hai vị tiên sử dần xa, Ổ trưởng lão đi theo sau Dược Thần Tử, mặt lộ vẻ lo lắng: "Chuyện này nên xử lý thế nào? Hai người kia thân phận chỉ sợ không tầm thường, nếu thật bị Tiên Minh theo dõi, e rằng ngày sau khó sống yên ổn."
"Sợ gì?" Dược Thần Tử thản nhiên móc tai, "Bọn họ đến thì cứ đến, đợi khi bọn họ lật tung cả Dược Thần tông mà vẫn không tìm thấy người, tự nhiên sẽ bỏ đi."
Ổ trưởng lão khó hiểu: "Nhưng mà... Nhan Chiêu chẳng phải vẫn đang ở trên núi chúng ta sao?"
Chỉ cần người còn ở đây, sao có thể không tìm ra?
Lần này Tiên Minh bỏ vốn lớn, phái đến hai người kia, dường như đều là tu vi Đại Thừa kỳ.
Nếu họ thật muốn cưỡng ép tra xét, không mở hộ tông đại trận, Dược Thần Tử e rằng cũng không thể ngăn nổi.
Dược Thần Tử vuốt râu, cười đắc ý: "Ái đồ của ta gần đây tiến cảnh rất nhanh, ta cảm thấy đã đến lúc cho nó xuống núi lịch luyện một phen."
Ổ trưởng lão kinh ngạc: "Nhưng mà..."
"Không cần nói nhiều." Dược Thần Tử xua tay, "Lão phu đã có tính toán."
Ổ trưởng lão thấy vậy, biết Dược Thần Tử đã quyết ý, chỉ đành thở dài, không khuyên thêm nữa.
Chẳng bao lâu, Dược Thần Tử lại hỏi: "Tính thời gian, Dược Vương đàm hẳn đã hóa băng rồi chứ?"
Ổ trưởng lão gật đầu: "Việc này ta cũng đang định bẩm với tông chủ. Hôm trước băng đã nứt, e rằng ngày mai là có thể hoàn toàn khai mở. Khi ấy sẽ do các trưởng lão tiến cử đệ tử vào Dược Vương đàm tắm rửa tu hành."
Dược Thần Tử vuốt râu trầm ngâm: "Giữ lại danh ngạch ở ao suối nhỏ cạnh đàm."
Ổ trưởng lão lập tức hiểu ra, thì ra Dược Thần Tử là đang tính đường cho ái đồ của mình.
"Suối nhỏ kia chỉ đủ cho hai người tu hành, vậy danh ngạch còn lại..."
Dược Thần Tử gật đầu: "Giữ lại luôn, lão phu đã có an bài."
"Vâng." Ổ trưởng lão đáp lời.
Ngày hôm sau, Nhan Chiêu vừa mới tỉnh dậy khỏi giường, cửa phòng đã vang tiếng gõ.
Nàng bước ra mở cửa, thấy Dược Thần Tử, liền hành lễ như thường: "Sư tôn."
"Ha ha!" Dược Thần Tử cười tủm tỉm, đưa tay xoa xoa đầu nàng, "Hôm nay không luyện tự, cũng không luyện đan, sư tôndẫn ngươi đến một nơi."
Nhan Chiêu nghi hoặc: "Là chỗ nào?"
Dược Thần Tử cười mà không nói: "Chờ lát nữa ngươi sẽ biết."
Nhan Chiêu không hỏi thêm, khẽ gọi: "Tuyết Cầu, mau tới!"
Tiểu hồ ly Tuyết Cầu tung mình nhảy vào lòng nàng. Dược Thần Tử lúc này triệu xuất bản mạng pháp bảo của mình – một chiếc hồ lô ngọc biết bay, chở lấy Nhan Chiêu bay thẳng về phía sau núi Dược Thần tông.
Sau núi Dược Thần tông có một nơi gọi là Dược Vương Cốc, chỗ sâu nhất trong cốc là nơi linh tuyền tụ thủy, chính là Dược Vương đàm.
Đây là một bí cảnh tự nhiên, bên dưới lòng đất ẩn chứa một linh mạch, linh khí dồi dào liên tục tuôn trào từ khe đá, hội tụ về đàm này.
Thuở thiếu thời, Dược Thần Tử phát hiện ra nơi bảo địa này, liền dùng pháp trận phong ấn đặc thù phong bế lối vào sơn cốc, khiến linh khí trong cốc tụ mà không tán. Mỗi năm chỉ mở một lần, cho đệ tử trong tông vào tu hành.
Năm trước khi Nhan Chiêu vừa đến, danh ngạch nhập cốc đã định, không tiện thay đổi, nên Dược Thần Tử chưa từng đề cập việc này.
Lần này, Dược Thần Tử điều khiển hồ lô bay đến lối vào sơn cốc, lúc ấy mới khẽ hạ thân xuống.
Nhan Chiêu tò mò ngẩng đầu nhìn quanh, quan sát cảnh sắc trong cốc, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ.
Dược Thần Tử giải khai đạo phong ấn thứ nhất nơi cửa vào sơn cốc, dẫn Nhan Chiêu tiến vào trong.
Những đệ tử khác được chọn tham dự tu luyện ở Dược Vương đàm thì phải chờ đến sau giờ Ngọ mới được phép nhập cốc.
Sau khi bước vào, thiên địa linh khí trong cốc lập tức trở nên dày đặc hơn hẳn. Tiểu hồ ly trong lòng Nhan Chiêu tinh thần phấn chấn, cảm nhận được linh khí thấm vào phế phủ theo từng hơi thở, tu vi vốn đình trệ bấy lâu dường như cũng có dấu hiệu rục rịch tăng tiến.
Nhậm Thanh Duyệt thầm nghĩ: "Xem ra đây chính là bảo địa nổi danh trong tông, Dược Vương Cốc."
Trong cốc có một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách xuôi dòng, linh khí trong suối nồng đậm đến mức gần như hóa thành sương. Tiểu hồ ly tò mò vươn đầu ngó nghiêng, nghĩ thầm nếu có thể ngâm mình tu luyện trong dòng suối này, nhất định đại lợi vô cùng.
Nhưng Dược Thần Tử vẫn tiếp tục tiến lên, không hề dừng bước. Nhan Chiêu vội vàng đuổi theo, tiểu hồ ly chỉ đành thu lại tâm tư nóng lòng muốn thử, nghĩ bụng với tính tình yêu thương đồ đệ của lão, chắc chắn sẽ không bạc đãi Nhan Chiêu.
Không bao lâu sau, hai người đến cuối sơn cốc, đẩy ra tầng cỏ cây che khuất tầm nhìn, liền thấy một cửa động ẩn trong vách núi.
Cửa động bị một tầng phong ấn thứ hai phong tỏa.
Nhan Chiêu hỏi: "Sư tôn, đây là nơi nào?"
Dược Thần Tử mỉm cười đáp: "Sơn tuyền trong này có ích cho tu vi. Lát nữa vi sư sẽ mở phong ấn, các ngươi đi vào, nhớ kỹ, phải để thân thể tận khả năng hấp thu rèn luyện của băng tuyền, sẽ đại hữu ích."
Nhan Chiêu đáp "A" một tiếng, tuy chưa hiểu hết ý, nhưng cũng không để tâm, hoàn toàn không chú ý đến việc Dược Thần Tử dùng chữ "các ngươi".
Lời vừa dứt, Dược Thần Tử lập tức kết pháp mở phong ấn.
Phong ấn vừa giải, cửa động hiện ra rõ ràng trước mắt Nhan Chiêu.
Dược Thần Tử hơi nâng cằm ra hiệu: "Vào đi thôi."
Nhan Chiêu nghe lời, ôm lấy tiểu hồ ly bước vào. Không bao lâu sau, cửa động phía sau lại khép kín, phong ấn một lần nữa được kích hoạt.
Trong sơn động quả nhiên có một đầm nước xanh biếc trong vắt.
Nước trong đầm tỏa khí lạnh lành lạnh, hơi nước lượn lờ, linh khí dày đến mức như muốn ngưng tụ thành thực thể.
Tiểu hồ ly từ trong lòng Nhan Chiêu nhảy ra, nhún mình một cái đã rơi tõm xuống đầm nước.
Làn nước lạnh buốt rửa sạch thân thể nó, thiên địa linh khí cuồn cuộn ùa vào kinh mạch, khiến nó khoan khoái đến mức duỗi thẳng tứ chi, trong lòng cảm thán: "Đãi ngộ của đệ tử thân truyền tông chủ, quả nhiên không tệ chút nào."
Được thơm lây cùng Nhan Chiêu, nó hả hê không thôi.
Sau lưng vang lên tiếng "thình thịch", Nhan Chiêu cũng đã nhảy xuống nước, hai giọt băng tuyền bắn lên đầu tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly đắc ý xoay mình, quay đầu định bảo nàng vận công hộ thể, cố gắng chịu đựng trong nước lâu hơn chút.
Nhưng vừa nhìn, đồng tử nó lập tức co rụt lại.
Nhan Chiêu vậy mà đã cởi sạch, trần như nhộng, thẳng thắn lao vào băng tuyền.
Nàng như con cá nhỏ, phun ra một chuỗi bong bóng li ti, tứ chi linh hoạt chuyển động trong làn nước, chẳng mấy chốc đã bơi đến trước mặt tiểu hồ ly, nắm lấy móng vuốt nhỏ của nó: "Sư tôn nói phải tận khả năng hấp thu rèn luyện. Tuyết Cầu, chúng ta thi xem ai nín thở được lâu hơn nhé."
Nói xong, nàng hít sâu một hơi, rồi chìm thẳng xuống đáy nước, tiện tay kéo theo tiểu hồ ly.
Nhậm Thanh Duyệt: "......"
Tận khả năng hấp thu rèn luyện là nói thời gian, không phải diện tích đâu, ngốc ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro