Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74: Sư tỷ ân cần chỉ dạy

Lâm Hối thu dọn chén đĩa trên bàn xong, mặt không biểu cảm cáo lui.

Ra khỏi phòng, vì tinh thần hoảng hốt, hắn bị vấp vào ngạch cửa, suýt nữa ngã nhào.

Tiểu hồ ly ngồi trên bàn, nhìn theo bóng hắn mà bĩu môi.

Sau đó thu hồi tầm mắt, chú ý quay về phía Nhan Chiêu.

Sau khi ăn sáng xong, Nhan Chiêu ngồi không một lát đã lại cầm lấy thời khóa biểu mà đại sư tỷ để lại, nghiên cứu cẩn thận.

Nếu tự mình luyện tập tốt, lần sau gặp lại nương, có thể viết cho người xem chăng?

Trong lòng Nhan Chiêu thoáng hiện lên ý niệm ấy.

Vì vậy nàng cầm lấy bảng chữ mẫu, lật qua vài trang.

Mỗi một chữ nhìn đều thật khó.

Thôi vậy.

Nhan Chiêu quyết định bỏ qua, ném bảng chữ mẫu về lại bàn, rồi cầm lấy tiểu đan lô ngắm nghía.

Viết chữ không bằng luyện đan, một viên đan tương đương mười bữa cơm.

Tối qua khi kết thúc tu luyện, Dược Thần Tử một hơi giao cho nàng mười cái đan lô mới, bảo nàng luyện xong thì đến lấy thêm.

Thấy Nhan Chiêu không có hứng thú với việc học chữ, tiểu hồ ly nhảy lên bàn, mở bảng chữ mẫu ra xem.

Đêm qua nàng đã sắp xếp lại cả đêm, cố chọn ra những chữ nét bút đơn giản, như mấy chữ "Thượng, hạ, tả, hữu, chi, hồ, giả, dã", vậy mà Nhan Chiêu vẫn cảm thấy khó.

Thật đúng là hết cách với Nhan Chiêu, tâm tính của nàng như một đứa nhỏ, chỉ cần không có ai nhìn chằm chằm là liền lười biếng.

Phải nghĩ biện pháp khác thôi.

Tiểu hồ ly xoay chuyển suy nghĩ, đuôi to vung một cái, đi ngang qua trước mặt Nhan Chiêu, rồi chui vào dưới bàn.

Tấm khăn trải bàn che kín thân hình nó.

Nhan Chiêu liếc nhìn, thấy nó đang chơi dưới bàn cũng không để ý, ánh mắt trở về với đan lô.

Oanh.

Đan lô nổ tung.

Tiểu hồ ly từ phía bên kia bàn chui ra, ló đầu nhìn về phía Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu đã vội tránh ra, vẻ mặt mờ mịt chống cằm suy nghĩ.

Nàng không rõ vì sao lại nổ lò.

Bước luyện đan rõ ràng đều làm theo lời dạy của Dược Thần Tử, trình tự đặt dược liệu cũng không sai.

Nàng cũng cố gắng dùng ý niệm để khống chế hỏa lực, nhưng mỗi cái đan lô trong tay nàng đều không chịu nổi quá một nén nhang thời gian.

Nhan Chiêu lại lấy ra một cái lò mới, càng thua càng hăng.

Khi trên thân lò xuất hiện vết nứt đầu tiên, nàng đã cảm nhận được âm thanh khác lạ, nhưng nhìn qua vẫn còn nguyên vẹn.

Nàng trừng lớn mắt, định tìm ra nguyên nhân nổ lò.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, đan lô lại nổ.

Nhan Chiêu: "......"

Nàng lấy ra cái lò thứ ba trong ngày: "Lại đến."

Khi Nhan Chiêu đang cùng đan lô tranh cao thấp, bỗng có một bàn tay từ phía sau vươn tới, che lấy đôi mắt nàng.

Hương mai lạnh lẽo, thanh nhã phảng phất quanh mũi.

"Đừng sinh tạp niệm, dùng tâm mà quan sát."

Thanh âm của Nhậm Thanh Duyệt trong trẻo lạnh lùng, như tuyết đầu mùa trên đỉnh núi.

Nhan Chiêu theo bản năng làm theo.

Rồi nàng phát hiện, dù đôi mắt bị che lại, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ngọn lửa đang nhảy lên trong đan lô.

Hơn nữa, còn rõ ràng hơn cả khi nhìn bằng mắt thường.

"Thấy được chứ?" Nhậm Thanh Duyệt hỏi, "Hình dạng đan hỏa trong lò."

Nhan Chiêu gật đầu: "Ân."

Nhậm Thanh Duyệt nửa ôm lấy nàng, cúi người về phía trước. Nhan Chiêu cảm nhận được hơi thở của người kia phả sau tai, khoảng cách rất gần.

Cảm giác ấy thật xa lạ, khiến nàng có chút không thích ứng, bản năng muốn co cổ tránh né.

Nhưng Nhậm Thanh Duyệt không cho nàng trốn, một tay khác đặt lên vai nàng, khích lệ nói: "Rất tốt, cứ thế, giữ nguyên trạng thái."

Nhan Chiêu không động đậy, trong lòng lại thoáng nghĩ: Tuyết Cầu đã trốn chưa? Có phải vẫn còn dưới bàn?

Đúng lúc này, Nhậm Thanh Duyệt lại nói: "Đan hỏa tăng nhiệt, giờ thêm dược liệu vào lò. Theo đúng trình tự trong đan phương, từng bước một mà làm."

Nhan Chiêu như con rối gỗ bị tơ quấn quanh tay chân, sợi đầu kia nằm trong tay Nhậm Thanh Duyệt.

Nàng nói gì, Nhan Chiêu làm nấy.

Trong ngực tràn đầy cảm giác kỳ diệu khó tả.

Nàng đem toàn bộ Ngưng Huyết Thảo bỏ vào lò, đan hỏa thiêu đốt cành lá, trích ra chất dịch trong suốt.

Mỗi lần đến bước này, Nhan Chiêu đều phạm lỗi.

Sau khi dược lực được trích ra, cần hạ thấp nhiệt độ đan hỏa, dùng ý niệm dung hợp dịch thể trong lò.

Nhưng nàng không thể khiến đan hỏa giảm xuống, ngọn lửa nóng rực lập tức bốc hơi toàn bộ dịch thể, khiến thành lò chịu áp lực quá lớn mà vỡ nát.

Tuy nhiên, lần này, dưới sự dẫn dắt của Nhậm Thanh Duyệt, nhiệt độ được khống chế kịp thời, chỉ có một phần nhỏ dịch thể bốc hơi, phần còn lại vẫn được giữ nguyên.

Nhan Chiêu tiếp tục thao tác bước kế tiếp.

Dịch thể dung hợp thuận lợi, qua nén ép cô đọng, rồi lại tăng hỏa, rèn luyện đan biểu đến trạng thái ổn định.

Đan hỏa tắt, Nhậm Thanh Duyệt buông tay, để Nhan Chiêu tự mình nhìn thành quả.

Mấy viên nhỏ to không đều, hình dạng kỳ quái như những hạt vụn nằm trong bụng đan lô.

"Ta thành công rồi!" Nhan Chiêu vui mừng reo lên.

Nhậm Thanh Duyệt đổ mấy hạt đó ra, đưa lên mũi ngửi.

Là hương vị của Ngưng Huyết Đan.

Chỉ là những mảnh nhỏ ấy không đồng đều, tạp chất nhiều, dược tính rất yếu.

So với những lần trước, tiến bộ lớn nhất là lần này luyện xong một quá trình hoàn chỉnh mà không nổ lò.

Như vậy đã rất tốt rồi.

Nhậm Thanh Duyệt cảm thấy hài lòng, dùng một bình ngọc trắng thu mấy mảnh vụn lại, giơ trước mắt Nhan Chiêu khẽ lắc.

Bình ngọc thoáng qua mũi, hương khí phảng phất, Nhậm Thanh Duyệt mỉm cười, ánh mắt ôn hòa: "Không tồi."

Đối diện ánh mắt ấy, trong lòng Nhan Chiêu bỗng vang lên một nhịp trống dồn dập.

Tiếng trống thùng thùng vang mãi không dứt.

Nhan Chiêu không hiểu chuyện gì, cúi đầu, muốn nghe xem tiếng trống ấy từ đâu ra.

Nhưng lúc này, Nhậm Thanh Duyệt lại nói: "Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều chỗ cần tiến bộ. Tiếp tục luyện, không được trì hoãn. Nếu hôm nay nổ lò quá mười lần, buổi trưa và tối không được ăn cơm."

Trong lòng Nhan Chiêu lập tức nổ tung, như có gió lạnh thổi qua.

Nàng không vui mà bĩu môi, hai má phồng lên.

Nhậm Thanh Duyệt chẳng để ý đến chút cảm xúc nhỏ ấy, lập tức lấy ra một đan lô mới, bảo nàng tiếp tục luyện tập.

Nhan Chiêu le lưỡi với bóng lưng Nhậm Thanh Duyệt.

Nhậm Thanh Duyệt quay đầu lại.

Nhan Chiêu lập tức cúi đầu, giả vờ như đang bận rộn với đan lô trong tay.

Khóe môi Nhậm Thanh Duyệt khẽ cong, nụ cười như sương sớm vờn trên mai.

Nàng nói: "Nếu ngươi lại thành công một lần, ta sẽ tặng ngươi một phần lễ vật."

Nhan Chiêu ngẩng mí mắt, hàng lông mi cong dày khẽ chớp, tò mò hỏi: "Lễ vật gì?"

Nhậm Thanh Duyệt giơ ngón tay lên khẽ lắc: "Tạm thời giữ bí mật."

"Nga."

Nhan Chiêu nghĩ thầm: Ta mới chẳng hứng thú gì.

Thứ gì mơ hồ không rõ thế này, chẳng có chút sức hấp dẫn nào.

Nàng đặt đan lô xuống đất, rót pháp lực, nhóm lên đan hỏa.

Chỉ là vì không muốn đói bụng, nên mới chịu khó luyện tập mà thôi.

Hừ.

·

Đồ Sơn Ngọc cùng Bạch Tẫn đã ở Dược Thần Tông vài ngày, nay việc xem sách thuốc đã xong, dù không mua được Tủy Dương Đan, hắn vẫn phải quay về phục mệnh. Trước khi đi, hắn cùng Bạch Tẫn tìm gặp Dược Thần Tử, xin phép cáo biệt.

Khi đến đại điện của tông môn, bọn họ vừa hay chạm mặt gã sai vặt của Trân Bảo Lâu.

Tên sai vặt ấy mặt mày hớn hở, tươi cười rạng rỡ đi ngang qua hai người, còn chủ động gật đầu chào hỏi.

Đồ Sơn Ngọc tiến gần đại điện, liền thấy trong điện đặt mấy chiếc rương gỗ cao ngang nửa người.

Dược Thần Tử đang mở nắp rương, cẩn thận kiểm kê hàng hóa.

Đồ Sơn Ngọc nhìn kỹ, phát hiện trong các rương đều là đan lô.

"Tiền bối mua nhiều đan lô như vậy, là định sang năm thu nhận tân đệ tử sao?" Hắn mỉm cười hỏi.

Dược Thần Tử xua tay: "Chuyện sang năm để sang năm hẵng tính. Đống đan lô này đều là cho đồ nhi bảo bối của ta dùng. Cũng không biết phá nát hết đống này rồi, nàng có học được cách khống chế đan hỏa hay chưa."

Đồ Sơn Ngọc: "?"

Đệ tử của Dược Thần Tử, chẳng phải đều là thiên tư tuyệt luân, lĩnh ngộ xuất thần, dùng đan lô cấp thấp cũng có thể luyện ra cao giai đan dược sao?

Nhắc đến chuyện này, Dược Thần Tử liền chau mày lo lắng, không muốn nói thêm, vội thu đan lô vào.

Ngẩng đầu nhìn thấy Đồ Sơn Ngọc cùng Bạch Tẫn trên tay mang theo một túi hành lý nhỏ, ông hơi ngạc nhiên: "Hiền chất sắp đi rồi ư?"

"Đúng vậy." Đồ Sơn Ngọc gật đầu, chắp tay hành lễ, "Huynh muội ta đã quấy rầy tiền bối nhiều ngày, làm phiền không ít, giờ nên cáo từ."

Dược Thần Tử nghe vậy, cũng không ngăn, chỉ lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp ngọc: "Nếu vậy, hiền chất hãy mang vật này về đi."

Từ khe hộp ngọc tỏa ra hương đan nồng đậm. Đồ Sơn Ngọc nhận lấy, sắc mặt kinh ngạc: "Tiền bối, đây là..."

"Tủy Dương Đan." Dược Thần Tử vuốt râu, "Ngươi tới Dược Thần Tông vốn cũng vì vật này. Mang về đi, dùng để trị thương cho phụ thân ngươi."

Đồ Sơn Ngọc vội xua tay: "Này sao được?"

Dược Thần Tử một tay nhét hộp ngọc vào tay hắn: "Sao lại không được? Ta luyện đan, tự ta định đoạt. Viên này vốn là chuẩn bị cho phụ thân ngươi, cứ cầm đi, đừng ngại ngùng."

Đồ Sơn Ngọc chịu đại lễ này, trong lòng lại áy náy, liền lấy ra một cái túi càn khôn: "Trong đây có năm ngàn vạn linh thạch..."

Thấy Dược Thần Tử trừng mắt, miệng vừa định từ chối.

Đồ Sơn Ngọc lập tức cướp lời: "Chút lễ mọn chẳng đáng là bao. Vãn bối chỉ nghĩ, nếu tiền bối thấy số đan lô không đủ, có thể dùng linh thạch này mà mua thêm ít nhiều."

Lời từ chối đến bên miệng, Dược Thần Tử lại nuốt xuống.

Ông nghĩ, với tốc độ phá đan lô của đồ đệ mình, e rằng mười ngàn cái cũng chưa chắc đủ.

Năm ngàn vạn linh thạch đổi lấy một viên Tủy Dương Đan, cũng không tính là lỗ.

"Hiền chất có lòng." Dược Thần Tử hơi đỏ mặt, giọng ho nhẹ, "Nếu đã vậy, lão phu xin nhận."

Đồ Sơn Ngọc mỉm cười cáo từ.

Hai người ra khỏi đại điện, thấy Bạch Tẫn thần sắc thất thần.

Đồ Sơn Ngọc hỏi: "Ngươi làm sao thế? Vừa rồi gặp tiền bối cũng chẳng nói lời nào."

Bạch Tẫn cụp mắt, thần sắc ủ rũ: "Ta gặp được chân mệnh thiên nữ của ta, nhưng nay phải rời đi. Nếu cứ thế mà đi, ta còn chưa kịp nói với nàng một lời từ biệt."

Nói rồi, nàng thở dài. Hồ tiên tỷ tỷ ấy, đến thân phận thật sự của nàng cũng không biết.

"?" Đồ Sơn Ngọc nghi hoặc nhìn nàng.

Chuyện này xảy ra khi nào?

Bạch Tẫn vừa đi vừa than vắn thở dài.

Khi sắp ra đến sơn môn, nàng bỗng dừng bước: "Không được, ta phải quay lại nhìn xem. Vạn nhất tỷ tỷ đã về thì sao?"

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng muốn gặp hồ tiên tỷ tỷ thêm một lần.

Chưa kịp để Đồ Sơn Ngọc ngăn lại, Bạch Tẫn đã quay người, lao nhanh về trong tông môn, tốc độ cực kỳ mau.

Đồ Sơn Ngọc: "???"

Sợ nàng lại gây chuyện, hắn đành đuổi theo.

Chẳng bao lâu, Bạch Tẫn đã trở lại đan lâu.

Nghe thấy trong lầu có tiếng người, lòng nàng vui sướng, đáp xuống đất biến hóa thành tiểu hồ ly đỏ, chạy thẳng về phía đan lâu.

Đột nhiên, một tiếng nổ "oanh" vang lên.

Cả tòa đan lâu cùng sân nhỏ dưới chân rung chuyển dữ dội.

Một mảnh kim loại từ cửa sổ bay ra, rơi trúng ngay đầu Bạch Tẫn.

Tiểu hồ ly đỏ loạng choạng, lè lưỡi, "lạch cạch" ngã vật ra đất.

Đồ Sơn Ngọc vừa bước vào sân liền thấy cảnh ấy: "......"

Hắn nhặt mảnh kim loại lên, quan sát kỹ, phát hiện chất liệu rất giống với đan lô mà Dược Thần Tử vừa mua.

Đồ Sơn Ngọc hít sâu một hơi.

Người nào trong đan lâu đang luyện đan, sao lại khủng bố đến thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro