Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68: Tranh đoạt yêu đan

"Cái gì?!"

Dược Thần Tử kinh hãi thất sắc.

Sao có thể như vậy được?!

Cái đan lô kia rõ ràng đã bị phong ấn, vẫn luôn đặt trong thư phòng của hắn, chưa từng có dấu hiệu hoạt động.

Ổ trưởng lão từ trong túi càn khôn lấy ra một chiếc hộp gỗ đã bị phá hỏng.

Bề mặt hộp gỗ lưu lại dấu vết linh khí bị cưỡng ép phá vỡ, vết cắt còn rất mới, xem ra đan lô vừa mới bị đánh cắp.

Hiên Viên Mộ cười lạnh nói: "Vì không chịu trả yêu đan cho ta mà còn bày ra màn kịch vụng về như thế này, các ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin sao?!"

Nàng hôm nay đến đòi yêu đan, Dược Thần Tử thì lấy cớ rằng yêu đan đã bị người khác luyện hóa, giờ lại nói đan lô bị phong ấn đã bị kẻ trộm lấy mất. Trên đời há lại có chuyện trùng hợp như thế ư?

Hiên Viên Mộ tức giận đến toàn thân phát run, trong lòng giận dữ nghĩ, đám người này thật xem nàng dễ bị lừa gạt.

Đang lúc nàng định ra tay, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng khe khẽ.

"Cái hộp này... sao lại giống vậy..."

Hiên Viên Mộ quay đầu nhìn về phía Nhan Chiêu.

Nơi đây cao thủ đông đảo, người tu vi cao thì thính lực cũng tinh tường, huống chi Nhan Chiêu đang bị nàng bắt giữ, vốn dĩ đã là tiêu điểm chú ý.

Dược Thần Tử cùng Nam Cung Âm đều nghe rõ lời nàng lẩm bẩm.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn Nhan Chiêu.

Chỉ thấy Nhan Chiêu vẫn trong tư thế bị Hiên Viên Mộ khống chế, lại vỗ vỗ tay.

Một chiếc đan lô đen sì từ trên trời rơi xuống, đáp ngay lên người nàng.

Vì hiếm khi được chủ nhân gọi đến, nó vui sướng khôn xiết, đắc ý nhảy nhót, lắc lư chạy đến đầu Nhan Chiêu.

Mỗi bước nhảy, thân lò lại vang lên tiếng leng keng leng keng, nhân tiện nện luôn vài cú lên đầu Nhan Chiêu.

Mọi người xung quanh đồng loạt im lặng.

Ổ trưởng lão râu run lên bần bật: "Tông... tông chủ..."

Dược Thần Tử cũng thấy cảnh này, lại không giống Ổ trưởng lão kinh hoảng, mà ngược lại hai mắt sáng rực.

Hiên Viên Mộ lặng im.

Nàng buông Nhan Chiêu ra, chộp lấy đan lô, tập trung cảm ứng, rồi thất vọng mở mắt: "Không có."

Đan lô đã nhận chủ mới, hơi thở tàn lưu trước kia đã bị gột sạch, lời của Dược Thần Tử thật giả nay chẳng thể chứng minh.

Nước mắt dâng lên nơi khóe mắt Hiên Viên Mộ, tín niệm chống đỡ nàng bấy lâu nay chợt sụp đổ.

Thân thể nàng khẽ run, giọng nói nghẹn ngào: "Ta chỉ muốn tìm lại di vật của ái sủng, một tâm nguyện nhỏ bé như thế, vì sao cũng không thể được toại?"

Nhan Chiêu nghe thấy, quay đầu nhìn nàng.

Bi thương trên gương mặt Hiên Viên Mộ rõ ràng đến lạ, là vẻ mặt mà Nhan Chiêu chưa từng thấy qua.

Nàng nghiêng đầu nghĩ, nếu có người cướp đi tiểu hồ ly của mình, nàng cũng sẽ giận đến mức như thế.

Bỗng nhiên, trong đầu nàng lóe lên điều gì đó.

Nói đến yêu đan... hình như nàng thật sự có một viên, hơn nữa là do cái đan lô này phun ra.

Thế là nàng đưa tay sờ ngực, lục lọi một lúc, rồi cẩn thận lấy ra một viên yêu đan ngũ sắc.

"Ngươi tìm yêu đan, có phải là cái này không?"

Hơi thở quen thuộc lập tức ùa đến, Hiên Viên Mộ trừng lớn mắt, không dám tin.

Nàng vứt đan lô trong tay, định đoạt lấy viên yêu đan trong tay Nhan Chiêu, nhưng bị nàng rụt tay tránh đi.

Hiên Viên Mộ hít sâu, cố nén xúc động, nói: "Đưa nó cho ta."

"Đưa cho ngươi cũng được," Nhan Chiêu điềm nhiên nói, "nhưng ngươi phải dùng yêu đan khác để đổi."

Trong ngực Nhan Chiêu, tiểu hồ ly lấy móng che mắt lại.

Hiên Viên Mộ im lặng trong chốc lát.

Nàng cảm thấy thật khó tin.

Nhan Chiêu rõ ràng chỉ có tu vi Trúc Cơ, bị nàng bắt làm con tin mà vẫn chẳng có chút sợ hãi nào, thậm chí còn dám mặc cả. Chẳng lẽ nàng không sợ bị giết đoạt của sao?

Nhan Chiêu thần sắc trong trẻo, ánh mắt bình thản, hoàn toàn chẳng nghĩ đến khả năng đó.

Hiên Viên Mộ thở dài một hơi.

Trong lòng nàng mờ mịt như mộng. Ban nãy còn tưởng yêu đan này chẳng thể lấy lại, nào ngờ gặp được kỳ duyên như vậy.

So với bao nhiêu yêu đan tầm thường, viên hoàng yêu đan này đối với nàng chính là vô giá.

Không chút do dự, Hiên Viên Mộ rút ra một túi càn khôn, bên trong chứa hàng trăm viên yêu đan phẩm chất hoàn mỹ, tiện tay ném cho Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu đón lấy, nhìn vào liền tròn mắt kinh hãi.

Oa, nhiều quá đi mất!

Nàng vốn chỉ định đổi lấy một viên tương đương, không ngờ lại lời lớn như vậy.

Khi cúi đầu kiểm tra số yêu đan, viên yêu đan ngũ sắc trong tay nàng đã bị Hiên Viên Mộ lấy đi.

Hiên Viên Mộ đạt được mục đích, bóp nát ngọc truyền tống, thoát thân rời đi.

Trên đỉnh đại điện, chỉ còn lại Nhan Chiêu đang cúi đầu đếm số lượng yêu đan.

Chiếc đan lô bị Hiên Viên Mộ ném xuống lại lon ton chạy đến trước mặt nàng, đòi được xoa đầu, nhưng Nhan Chiêu thấy vướng bận liền tiện tay đẩy nó sang một bên.

Loạn cục tới nhanh, kết thúc cũng đột ngột, khiến mọi người trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường khó tả.

Hiện thực thật sự kỳ ảo, còn hơn cả những chuyện được kể trong thoại bản.

Giữa đám người, có người khẽ thở dài: "Thương Ly Ma Tôn biến mất rồi!"

Chúng tu hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, quả nhiên nơi Nam Cung Âm đứng khi nãy đã chẳng còn bóng dáng.

Hiên Viên Mộ và Nam Cung Âm vừa rồi có vài câu đối thoại, xem ra giữa họ cũng có ân oán, chẳng lẽ Nam Cung Âm đã đuổi theo giết nàng?

Không ai biết nguyên do, song đám tu sĩ đến dự hội luyện đan đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm lớn nhất đã qua, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, ai nấy vẫn thấy tim đập thình thịch.

Không ai dám nán lại trên núi lâu, sợ Nam Cung Âm quay lại, liền vội vã cáo từ Dược Thần Tử.

Nhưng dù muốn rời đi, chẳng ai dám đi một mình, bèn rủ nhau kết nhóm năm ba người, nối tiếp nhau xuống núi.

Nơi vừa náo nhiệt huyên náo khi nãy, chưa qua nửa canh giờ đã trở nên tịch mịch.

Ổ trưởng lão lòng đau như cắt. Hôm nay buổi luyện đan rối loạn đến thế, trò cười liên tiếp không ngừng, e rằng sẽ trở thành đề tài bàn tán sau mỗi bữa cơm của thiên hạ.

Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trên mặt đất còn hai thi thể, tạm thời chẳng ai dám lại gần.

Một thi thể là xa phu bị Đàm Linh giết chết, còn thi thể kia chính là Tiên Minh phó sứ Tạ Tân Nhung.

Xa phu dễ xử lý, dù sao cũng là do Đàm Linh tự tay giết chết, tính ra chỉ là việc nội bộ của Phất Vân tông, Yêu tộc cùng Phất Vân tông kết hạ ân oán, chẳng liên can gì đến Dược Thần tông.

Mấu chốt chính là thi thể còn lại.

Tiên Minh phó sứ chết trong Dược Thần tông, cho dù người giết là Nam Cung Âm, thì ngày sau Tiên Minh truy xét, Dược Thần tông cũng khó tránh khỏi lời chỉ trích.

Ổ trưởng lão nóng ruột vô cùng.

Tai vạ đến nơi rồi, tai vạ đến nơi rồi a!

Bọn họ cuối cùng vẫn không chịu thỏa hiệp với Nam Cung Âm, may mắn là Nam Cung Âm cũng không đại khai sát giới, việc này quả thật là trong bất hạnh có vạn phần may mắn.

Chỉ tiếc là viên Tủy Dương Đan cuối cùng kia lại chẳng thể bán ra được...

A, đúng rồi, Tủy Dương Đan!

Ổ trưởng lão vội vàng bước trở lại đài đấu giá, nhưng hộp ngọc chứa Tủy Dương Đan trên đài đã biến mất, thay vào đó là một cái túi càn khôn, bên trong thịnh chứa một trăm triệu linh thạch.

Không cần hoài nghi, kẻ lấy đi Tủy Dương Đan chính là Nam Cung Âm.

Sắc mặt Ổ trưởng lão trắng bệch, cảm thấy trời đất sắp sụp xuống, vội vàng đem việc này bẩm báo cho Dược Thần Tử.

Quay đầu nhìn lại, phía dưới đài đấu giá đã trống không, ngoài trừ huynh muội Đồ Sơn Ngọc và Bạch Tẫn, chỉ còn một nữ đệ tử Phất Vân tông chưa rời đi, nào còn thấy bóng dáng Dược Thần Tử?

Dược Thần Tử có thể đi đâu?

Ổ trưởng lão đưa mắt nhìn quanh, khóe mắt bỗng thoáng thấy trên nóc đại điện tông môn.

Lúc này, Nhan Chiêu cuối cùng đã đếm xong số lượng yêu đan, tổng cộng một trăm hai mươi bảy viên.

Nàng vui vẻ ra mặt, cảm thấy mỹ mãn, an tâm cất túi càn khôn vào trong ngực mình.

"Đồ nhi." Giọng lão quái vật bỗng vang lên. Nhan Chiêu quay đầu, thấy Dược Thần Tử ngồi xổm bên cạnh, tỉ mỉ quan sát nàng hồi lâu, rồi cười đến nỗi ngũ quan co lại thành một đoàn: "Đồ nhi của ta thâm tàng bất lộ, lão phu suýt nữa nhìn lầm rồi!"

Hắn vốn tưởng Nhan Chiêu đối mặt đan lô liền nổ, là không có thiên phú luyện đan.

Nào ngờ đan lô mà Nhan Chiêu khế ước này sớm đã sinh ra linh trí cực mạnh, tự mình chọn chủ nhân. Nó chọn Nhan Chiêu, điều đó chứng minh tiền đồ nàng vô lượng.

Đáng tiếc chủ nhân đời trước của nó đi sai đường, khiến đan lô cũng sinh ra tà niệm, trong tông không ai có thể chế phục, Dược Thần Tử bất đắc dĩ mới phong ấn lại.

Không ngờ chỉ vừa rời đi một lát, Nhan Chiêu đã thu phục được linh vật này.

Ánh mắt Nhan Chiêu trong trẻo, thuần tịnh, tựa như một tờ giấy trắng chưa nhuốm bụi trần.

Dược Thần Tử nhìn càng lâu càng thấy vui mừng.

Hắc, không hổ là đồ đệ của hắn, quả nhiên xuất sắc.

Lúc này, Ổ trưởng lão đi đến bên cạnh Dược Thần Tử, vẻ mặt nghiêm trọng, liếc Nhan Chiêu một cái.

Hắn hạ giọng nói: "Tông chủ, nàng này..."

Hắn muốn hỏi thân phận của Nhan Chiêu, nhưng nghĩ đến chuyện trước kia Đàm Linh cùng Tiên Minh phó sứ từng bàn bạc, liền không dám nói rõ.

"Ổ trưởng lão, đến thật đúng lúc, ta đang muốn cùng ngươi nói kỹ về việc này!" Dược Thần Tử mừng rỡ, đuôi mày khóe mắt đều là ý cười, "Ngươi mau nhìn xem, đây là đồ đệ mới nhập môn của ta, ngươi phải nhớ kỹ diện mạo nàng đấy!"

Nói xong, hắn lại chọc nhẹ Nhan Chiêu, đợi nàng quay đầu lại, liền cười ôn hòa: "Ngoan đồ nhi, vị này chính là ổ sư thúc của ngươi. Sau này nếu sư tôn không có ở tông, có việc gì cứ tìm Ổ sư thúc giúp ngươi."

Ổ trưởng lão chớp mắt mấy lần, sau đó đột nhiên hít mạnh một hơi.

"Tông chủ, ngươi... ngươi thu nàng này làm đệ tử rồi sao?!" Hắn gấp đến nỗi hai hàng lông mày nhíu chặt lại, giữa trán nổi gân xanh, "Nếu nàng thật là nữ nhi của Nhan Nguyên Thanh, mà Nhan Nguyên Thanh trộm chí bảo Tiên giới là thật..."

Tiên Minh phó sứ lại trùng hợp chết ở Dược Thần tông, Ổ trưởng lão nghĩ đến liền thấy khó thở.

Không ngờ người đáng ra phải lo lắng nhất lại chẳng mảy may bận tâm, chỉ xua tay nói: "Nhan Nguyên Thanh trộm bảo vật Tiên giới, thì có liên can gì đến đồ đệ của ta?"

Ổ trưởng lão: "..."

Lúc này, Nhan Chiêu ngẩng đầu, gọi: "Sư tôn."

Dược Thần Tử sững sờ, kế đó mừng như điên, lập tức nhảy dựng lên, nắm vai Ổ trưởng lão mà lắc liên hồi: "Ổ sư đệ, ngươi nghe thấy không, nghe thấy không hả? Ngoan đồ nhi vừa gọi ta là sư tôn đấy!"

"..." Ổ trưởng lão nghẹn lời, đáp: "Nghe thấy rồi."

Lời còn chưa dứt, Dược Thần Tử đã quay lại trước mặt Nhan Chiêu, hai tay xoa vào nhau, nụ cười trên mặt rạng rỡ như hoa cúc nở.

"Ngoan đồ nhi, gọi vi sư có việc gì thế?"

Vẻ mặt ôn hòa này so với dáng vẻ điên khùng vừa rồi chẳng khác nào hai người khác nhau.

Nhan Chiêu đưa ra yêu cầu của mình, trước khi mở miệng lại nhớ tới Nhậm Thanh Duyệt từng dặn rằng khi cầu người giúp phải giữ thái độ tốt, nên liền dùng nguyên văn câu đó: "Sư tôn, thỉnh ngươi giúp ta luyện một lò Dưỡng Hồn Đan, cảm ơn."

"Dưỡng Hồn Đan?" Ổ trưởng lão nghi hoặc.

Dưỡng Hồn Đan phẩm cấp không thấp, khiến hắn không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Nhan Chiêu bái Dược Thần Tử làm sư là có mưu đồ khác?

Nhưng chỉ một thoáng sau, nghi ngờ ấy liền tan biến.

"Hảo a, hảo a." Dược Thần Tử liên tục gật đầu, phất tay áo đưa Nhan Chiêu lên phi kiếm của mình, "Đi thôi, ngoan đồ nhi, vi sư đi chuẩn bị lò luyện đây."

Thái độ ân cần đến cực điểm, chẳng thèm hỏi lấy một câu vì sao.

Ổ trưởng lão chợt nhớ đến chuyện năm xưa.

Khi Dược Thần Tử đuổi theo Nhan Nguyên Thanh để thu hắn làm đồ đệ, e rằng cũng là bộ dáng này.

Không ngờ qua bao năm, hắn vẫn y nguyên không đổi.

Ổ trưởng lão khẽ than: "Thôi vậy."

Dược Thần Tử mang theo Nhan Chiêu bay về gác mái, tiến vào đan thất của mình.

Nhan Chiêu hiếu kỳ đánh giá xung quanh.

Bốn vách phòng đều là giá gỗ, trên đó xếp đầy hộp ngọc đựng dược liệu, đủ mọi phẩm cấp đều có.

Dược Thần Tử cười tủm tỉm nói: "Ngoan đồ nhi, đây là dược khố của lão phu, những dược liệu đặt ngoài kia đều không quý hiếm, ngươi cứ tùy ý lấy dùng."

Lời còn chưa dứt, hắn liền thấy Nhan Chiêu tiện tay nhặt lên một gốc linh dược.

Cắn một ngụm, nhai nhai.

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro