Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Dưỡng Hồn Đan

Hồn phách bị hao tổn?

Nhan Chiêu không rõ "hồn phách bị hao tổn" là có ý gì.

Nhưng khi những lời ấy thốt ra từ miệng nữ nhân kia, liền dường như trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Nhan Chiêu khẽ mím môi, ánh mắt dừng lại trên bàn tay nữ nhân trước mặt.

Nữ nhân dung mạo lạnh lùng, ngũ quan mang theo anh khí, một thân áo đen càng khiến khí chất nàng thêm phần nghiêm túc.

Nàng thản nhiên tiếp nhận ánh mắt đánh giá của Nhan Chiêu.

Vào lúc Nhan Chiêu quan sát nàng, nàng cũng có thể dễ dàng nhìn rõ dung mạo Nhan Chiêu.

Tiểu hồ ly quay đầu nhìn về phía Nam Cung Âm.

Dù thân thể suy yếu, chẳng còn chút sức lực, song đôi mắt nó vẫn tràn đầy địch ý.

Vì sao Nam Cung Âm lại xuất hiện trong Dược Thần Tông?

Chẳng lẽ là nàng đang truy sát Bạch Tẫn?

Nhưng nếu thật là Nam Cung Âm ra tay, sao lại để nó có cơ hội chạy thoát?

Vô số nghi hoặc dấy lên trong lòng, Nhậm Thanh Duyệt không dám có nửa phần buông lỏng, trong lòng đã hạ quyết tâm, dù phải liều mạng, cũng phải nghĩ cách vì Nhan Chiêu giành lấy một tia cơ hội chạy trốn.

Nhưng ý định trong lòng nàng lại chẳng thể giấu được trước mắt Nam Cung Âm.

"Đến nước này rồi, ngươi còn cho rằng mình có thể làm được gì sao?"

Nam Cung Âm đứng trước mặt Nhan Chiêu, không mở miệng, song âm thanh ngang ngược của nàng lại trực tiếp truyền vào đầu Nhậm Thanh Duyệt.

"Kẻ hèn kém tu vi Hóa Thần, dẫu ở thời kỳ toàn thịnh cũng chẳng thể ngăn nổi ta." Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo của Nam Cung Âm mang theo vài phần trào phúng, "Nếu ta ngay trước mặt nàng giết ngươi, ngươi cảm thấy sẽ thế nào? Ngày sau, liệu còn ai dám giống ngươi mà che chở cho nàng?"

Những lời này như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu Nhậm Thanh Duyệt, khiến tay chân nàng trở nên lạnh buốt.

Nếu nàng chết, Nhan Chiêu sẽ ra sao?

Nhậm Thanh Duyệt nhớ đến Tất Lam, rồi lại nghĩ đến Phong Cẩn.

Nhưng những gương mặt ấy chỉ thoáng qua trong đầu, chẳng có ai thật sự đáng để phó thác.

Nàng không cam lòng.

Sư tôn vốn là người mang mệnh khổ, vì sao ngay cả hài tử của sư tôn, vừa sinh ra đã phải chịu đủ khổ nạn?

Nàng phải làm sao mới có thể bảo vệ được Nhan Chiêu đây?

Một thoáng tuyệt vọng dâng lên trong lòng Nhậm Thanh Duyệt.

Ngay lúc ấy, giọng Nhan Chiêu vang lên bên tai nàng.

"Ta phải làm thế nào, mới có thể cứu được nó?"

Lời này là nói với Nam Cung Âm.

Nhan Chiêu nhớ đến những lời đan lô chi linh từng cầu khẩn nàng trong ảo cảnh vừa rồi.

Nàng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Âm, ngữ khí thành khẩn: "Chỉ cần ngươi chịu cứu nó, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi."

Nam Cung Âm cùng Nhan Chiêu đối diện.

Tim nàng như bị một bàn tay vô hình siết chặt, run rẩy trong yên lặng.

Môi nàng khẽ động, nhưng không phát ra âm thanh.

Nếu không phải lý trí còn giữ được chút bình tĩnh, e rằng nàng đã xúc động mà nói ra những lời chất chứa nơi đáy lòng.

Không thể!

Tiểu hồ ly hoảng sợ giãy giụa, nhưng hai tay Nhan Chiêu ôm chặt, không cho nó thoát ra.

Nó đã mất chín phần sức lực, giờ phút này căn bản chẳng phải đối thủ của Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu bước tới trước, dừng lại trước mặt Nam Cung Âm.

Nàng từ nhỏ vốn gầy yếu, xương cốt mảnh khảnh, tuy nay đã cao thêm đôi chút, nhưng vẫn thấp hơn Nam Cung Âm một cái đầu, phải ngẩng lên mới có thể nhìn vào mắt nàng.

"Ngươi biết cách cứu nó."

Ánh mắt Nhan Chiêu sáng tỏ.

Nàng không muốn tin ai, nhưng giờ chẳng còn lựa chọn nào khác.

Nếu không cứu kịp, tiểu hồ ly rất có thể sẽ chết, phải trả giá vì hành động lỗ mãng của nàng.

Trước mắt, nữ nhân này hiểu biết nhiều hơn, cũng mạnh hơn nàng.

Nhan Chiêu đã hạ quyết tâm: nếu nữ nhân này không cho nàng đáp án, nàng sẽ đi cầu Dược Thần Tử.

Không cần Dược Thần Tử ban cho lợi ích gì, chỉ cần có thể cứu tiểu hồ ly, dù phải học luyện đan, học chữ, hay lấy mạng mình đổi mạng nó, nàng cũng cam lòng.

Nam Cung Âm giơ tay lên.

Tiểu hồ ly sợ hãi đến mức tim như co thắt, nhưng Nam Cung Âm chỉ khẽ bấm tay niệm chú, phong tỏa phần pháp lực còn sót lại của nó, khiến nó nằm yên trong lòng Nhan Chiêu, không thể động đậy.

Sau đó, Nam Cung Âm đưa tay chạm lên trán Nhan Chiêu.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vén mái tóc rối trên trán nàng, lộ ra đôi mắt đen nhánh sáng trong.

Nhan Chiêu không nhúc nhích, chỉ cảm thấy trong đầu có thêm thứ gì đó.

Tiểu hồ ly dần an tĩnh lại.

Nam Cung Âm cúi người, tiến lại gần Nhan Chiêu.

Khuôn mặt uyển chuyển của nàng khẽ lướt qua thái dương Nhan Chiêu, với tư thế thân cận đến cực điểm, thấp giọng nói bên tai nàng: "Ngươi đi thỉnh Dược Thần Tử luyện một lò Dưỡng Hồn Đan, uy nó ăn vào, lại dùng tâm pháp ta dạy ngươi, mỗi ngày giúp nó uẩn dưỡng thần hồn. Không quá trăm ngày, nó sẽ hồi phục."

Nói xong, nàng liền lui lại, đứng ra ngoài một bước.

Lúc này Nhan Chiêu mới hiểu, thì ra thứ vừa xuất hiện trong đầu nàng là tâm pháp Nam Cung Âm truyền cho.

Cảm giác lành lạnh nơi trán bị nàng chạm vào khiến Nhan Chiêu theo bản năng đưa tay sờ, song luồng hàn ý ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Lực lượng trói buộc tiểu hồ ly cũng tiêu tán, nó sợ hãi mà nhìn về phía Nam Cung Âm.

Nam Cung Âm đứng cách đó không xa, không hề ra tay với Nhan Chiêu.

Hơn nữa, giữa hàng lông mày nàng còn ẩn chứa ý cười, trong mắt chẳng có nửa phần sát khí.

Trong khoảnh khắc ấy, Nhậm Thanh Duyệt dường như nhìn thấy nơi ánh mắt nữ nhân kia, thấp thoáng bóng dáng sư tôn năm nào.

Sao có thể như vậy được? Nhậm Thanh Duyệt nghĩ thầm, quả thực hoang đường.

Người này hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn giết chóc đã thành bản tính, trước mắt trông có vẻ hiền hòa, nhưng ai biết được khi nào lại đột nhiên muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Nửa phần cảnh giác cũng không thể buông lỏng.

"Chiếu theo lời ta mà làm." Nam Cung Âm mở miệng, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười, "Nghe lời."

Trong giọng nói nàng ẩn chứa một tia ôn nhu sủng nịch, khiến Nhậm Thanh Duyệt lạnh cả sống lưng.

Nhan Chiêu đáp ứng, vì nóng lòng chữa thương cho tiểu hồ ly nên liền vội vã quay về tìm Dược Thần Tử.

Trước khi xoay người rời đi, nàng chợt nhớ đến lễ nghi Nhậm Thanh Duyệt từng dạy: cầu người giúp đỡ, nhất định phải biết nói lời cảm tạ.

Nhan Chiêu dừng chân, quay đầu nói với Nam Cung Âm: "Cảm ơn ngươi."

Đến khi bóng dáng Nhan Chiêu hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, trái tim tiểu hồ ly vẫn còn đập thình thịch, chưa thể bình ổn.

Nó nghĩ mãi không thông, vì sao Nam Cung Âm lại làm như vậy?

Liên tưởng đến hành vi khác thường của Nam Cung Âm, cùng với thái độ khó hiểu của Phong Cẩn trước đây, trong lòng Nhậm Thanh Duyệt đột nhiên hiện lên một suy đoán điên rồ.

Chẳng lẽ Phong Cẩn vẫn canh giữ bên cạnh Nhan Chiêu, liên tiếp ra tay trừ diệt uy hiếp thay nàng, tất cả đều là do Nam Cung Âm âm thầm bày mưu?

Vì cớ gì?

Nam Cung Âm làm vậy, rốt cuộc có mục đích gì?

Một ý niệm lóe lên trong đầu, khoảnh khắc ấy, Nhậm Thanh Duyệt như bắt được điều gì.

Chẳng lẽ...

Nam Cung Âm cùng cha ruột Nhan Chiêu có quan hệ bất chính?!

Đôi mắt tiểu hồ ly sáng lên.

Nếu vậy, thì tất cả những chuyện trước kia đều có thể giải thích.

Lần ấy trong chuyến đi động phủ tiên nhân, sư tôn đem động phủ truyền lại cho Nhan Chiêu, Nam Cung Âm từ đó mới xác nhận thân phận của nàng.

Giờ đây, nàng không còn ý định cướp đoạt công khai, mà muốn lấy lòng, dần dần khiến Nhan Chiêu buông lỏng cảnh giác, kéo gần quan hệ, để sau này thuận tiện đưa nàng về Ma tộc.

Nhất định là như thế!

Càng nghĩ, Nhậm Thanh Duyệt càng hoảng sợ. Trăm triệu lần không thể để Nam Cung Âm đạt được mục đích!

Nhan Chiêu chỉ có thể ở lại bên nàng, do nàng thân truyền dạy dỗ, tuyệt đối không thể để ma nhân mang đi!

Thế nhưng hôm nay, Nam Cung Âm rõ ràng đã khiến Nhan Chiêu sinh ra ấn tượng tốt.

Nhậm Thanh Duyệt cảm nhận được nguy cơ sâu sắc.

Nàng âm thầm hạ quyết tâm: nhất định phải khiến Nhan Chiêu cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh nàng.

Trong lúc tiểu hồ ly còn đang suy nghĩ lung tung, Nhan Chiêu đã ôm nó đi được rất xa.

Một lát sau, nàng chợt lên tiếng: "A nha."

Làm sao vậy?

Tiểu hồ ly ngẩng đầu nhìn.

Nhan Chiêu đứng giữa rừng cây xanh biếc: "Lạc đường rồi."

Tiểu hồ ly: "......"

"Thôi vậy." Nhan Chiêu buông bỏ việc tìm đường, tìm một tảng đá sạch sẽ rồi ngồi xuống.

Nàng bế tiểu hồ ly lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, miệng lẩm bẩm: "Thử xem tâm pháp vừa học xem sao."

Nói rồi, nàng nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những gì Nam Cung Âm đã truyền cho.

Trong đầu nàng bỗng hiện ra mấy bức hình tiểu nhân, dường như vẽ lại các động tác phối hợp khi vận tâm pháp trị thương, cùng vị trí huyệt đạo cần dẫn linh khí vào.

Mày Nhan Chiêu hơi nhíu.

Hình ảnh trong đầu rõ ràng là hai người, nhưng giờ nàng lại muốn chữa thương cho hồ ly.

Vị trí huyệt đạo trên người hồ ly liệu có giống con người không?

Nhiều vấn đề khiến nàng khó hiểu, nhưng thương thế của tiểu hồ ly lại chẳng thể chậm trễ.

Nàng đặt tiểu hồ ly lên đùi, bắt đầu vận chuyển tâm pháp, chỗ này sờ một chút, chỗ kia điểm một cái.

Đầu tiên là phần đầu.

Nhan Chiêu dang tay, khẽ xoa hai bên thái dương tiểu hồ ly, linh khí chậm rãi dẫn vào huyệt đạo.

Nhậm Thanh Duyệt cảm giác trong linh đài khẽ động, hồn phách đau đớn dần dịu lại — tâm pháp Nam Cung Âm truyền cho Nhan Chiêu quả nhiên hữu hiệu.

Ý niệm ấy vừa lóe lên, trong lòng Nhậm Thanh Duyệt dâng lên cảm xúc phức tạp.

Đột nhiên, Nhan Chiêu buông tay, đổi sang vị trí khác.

Tay trái nàng khẽ mở miệng tiểu hồ ly, tay phải hai ngón khép lại, đưa vào trong, đầu ngón tay điểm nhẹ nơi gốc lưỡi.

Linh khí từ đầu lưỡi truyền vào, tiểu hồ ly ngẩn ra tại chỗ.

Chẳng bao lâu, Nhan Chiêu lại duỗi tay xuống bụng nó.

"......"

Nghĩ đến mục đích của Nam Cung Âm, đầu óc Nhậm Thanh Duyệt bỗng trống rỗng.

Nam Cung Âm thực lực cao cường, nếu nàng thật sự muốn giữ Nhan Chiêu lại, trong trận đối đầu này, thứ duy nhất tiểu hồ ly có thể dựa vào là gì?

Tiểu hồ ly cúi đầu nhìn xuống, nhìn đôi móng vuốt của mình, lại quay đầu nhìn cái đuôi phía sau.

Nếu thật sự không còn cách nào khác... chỉ đành bán chút sắc tướng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro