Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59: Lần đầu luyện đan

"Tông chủ, Đại Đao Tông bên kia truyền tin trở về, nói......"

Trưởng lão đứng dưới bậc thềm, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Bộ Đông Hầu trầm giọng: "Nói!"

Người nọ trên mặt lộ rõ hổ thẹn, cúi đầu đáp: "Nói rằng nếu ngài không chịu tự mình tới cửa tạ tội, bọn họ sẽ không thả người."

Bộ Đông Hầu một chưởng đánh gãy tay vịn ghế, lạnh lùng cười: "Cuồng vọng!"

Ngày trước Đại Đao Tông đến Phất Vân Tông đòi Tiên Huyền Lệnh không được, bị Bộ Đông Hầu đuổi ra khỏi môn, sau đó liền giở trò ám muội.

Bọn họ bắt mất nhóm đệ tử Phất Vân Tông đang xuống núi rèn luyện lần này.

Trưởng lão Thiên Châu Phong — Thư Hóa đạo nhân, cũng chính là sư tôn của Lạc Kỳ, giờ phút này ngồi bên tay hạ của Bộ Đông Hầu, nghe xong lời kia cũng không khỏi sa sầm nét mặt.

Bị Đại Đao Tông bắt đi hai người đệ tử Phất Vân Tông, chính là Lạc Kỳ và Lận Siêu.

Lạc Kỳ dẫu có ăn chơi trác táng, nhưng dù sao cũng là đệ tử thân truyền hắn chọn. Ngoại trừ tính nết biếng nhác đôi chút, tư chất cũng chẳng tồi. Thư Hóa đạo nhân khẽ thở dài, trong lòng dâng lên lo lắng.

Bộ Đông Hầu lạnh giọng nói: "Xem ra Đại Đao Tông là muốn cùng ta Phất Vân Tông khai chiến rồi."

Mấy ngàn năm trước, bởi có nghịch thiên yêu nghiệt như Nhan Nguyên Thanh, Phất Vân Tông danh chấn thiên hạ, các tiên môn lớn nhỏ tranh nhau gửi thiệp kết giao, khách khứa nườm nượp như mây.

Vậy mà Nhan Nguyên Thanh ngã xuống chưa đến ba trăm năm, cửa lớn Phất Vân Tông đã thưa thớt người qua lại, ngay cả loại tam lưu tông phái như Đại Đao Tông cũng dám đến dẫm lên một chân.

Thư Hóa đạo nhân đứng dậy, ôm quyền nói: "Tông chủ, đệ tử Phất Vân Tông bị lưu lạc bên ngoài, không thể không cứu."

"Đó là lẽ tự nhiên." Bộ Đông Hầu chống cằm trầm ngâm, "Lần trước Đại Đao Tông còn chưa nếm qua giáo huấn, Lạc Kỳ cùng Lận Siêu đều là đệ tử Thiên Châu Phong, chuyện này liền giao cho ngươi xử lý."

Thư Hóa đạo nhân còn chưa kịp mở miệng xin nhân thủ, Bộ Đông Hầu đã nói: "Nguyên Dịch bị thương nặng, tạm thời không thể trọng dụng. Việc Thiên Châu Phong về sau liền giao ngươi tiếp quản. Đi đi."

Lời vừa dứt, Bộ Đông Hầu vung tay áo, hư không dao động, trên tòa chủ tọa đã trống rỗng.

Thư Hóa đạo nhân cùng vị trưởng lão bên cạnh liếc nhau, trưởng lão ôm quyền hành lễ rồi cũng quay người rời đi.

"......"

Chưa đến nửa ngày, Thư Hóa đạo nhân đã trở lại.

Trên người hắn không có dấu vết giao chiến, phía sau lại theo một người mặc bạch y, mang mặt nạ.

Chỉ là không thấy tung tích của Lạc Kỳ và Lận Siêu.

Bộ Đông Hầu đang tu luyện trong mật thất, nghe báo Thư Hóa cầu kiến, ánh mắt hơi lóe.

Hắn cũng không do dự lâu, chẳng bao lâu liền đi vào tông vụ thính.

Thấy bên cạnh Thư Hóa đạo nhân là một người áo bào trắng, Bộ Đông Hầu lập tức cảnh giác: "Vị này là......"

Chưa đợi Thư Hóa đạo nhân mở lời, người áo trắng đã tự tiến lên một bước, tháo mặt nạ xuống: "Kẻ hèn là Tiên Minh trấn Quá Diễn phó sử, Tạ Tân Nhung."

Tiên Minh phó sử!

Sắc mặt Bộ Đông Hầu khẽ biến, trong đầu nhanh chóng cân nhắc cơn gió nào đã thổi nhân vật như vậy đến Phất Vân Tông.

Gần đây tuy nhiều tục vụ, nhưng đáng lưu tâm chỉ có hai: một là Đại Đao Tông giam giữ đệ tử Phất Vân Tông, hai là động phủ của Nguyên Thanh Tiên Tôn hiện thế, Ma tộc nhân lại sinh sự.

Dù là việc nào, Phất Vân Tông cũng chiếm lý.

Nghĩ vậy, lòng Bộ Đông Hầu hơi an, khách khí mời Tạ Tân Nhung ngồi xuống: "Không biết phó sử giá lâm Phất Vân Tông hôm nay, có điều chi chỉ giáo?"

Tạ Tân Nhung sắc mặt lạnh nhạt: "Chỉ giáo không dám nhận. Bổn phó sử phụng mệnh mà đến, vốn là để phối hợp xử lý ân oán giữa Phất Vân Tông và Đại Đao Tông. Lại nghe nói tiên phủ của Nguyên Thanh Tiên Tôn hiện thế, nhớ đến còn có một vụ án cũ chưa kết, nên đến thỉnh tông chủ chỉ giáo."

Mi mắt Bộ Đông Hầu giật giật, lòng sinh dự cảm bất tường.

Hắn liếc nhìn Thư Hóa đạo nhân, phất tay ra hiệu lui, sau đó mới nói: "Xin phó sử minh tỏ."

Tạ Tân Nhung không quanh co, nói thẳng: "Ba trăm năm trước có kẻ đánh cắp Thiên tộc chí bảo. Nhiều năm tra xét không có kết quả, manh mối cuối cùng biến mất tại Vô Tận Hải. Gần đây Thiên Đế xuất quan, khai mở Thiên Nhãn, đã nhìn rõ chân dung kẻ trộm."

Dự cảm xấu trong lòng Bộ Đông Hầu càng nặng, mấy lần định cắt ngang câu chuyện, nhưng ngẫm đến thân phận đối phương, lại chẳng dám.

Tiên Minh tuy là liên minh các tông phái nhân giới, song thực chất là cơ cấu do Thiên giới lập ra để giám sát và quản lý nhân gian. Trong Tiên Minh, không ít thượng tiên thượng thần hạ phàm tu luyện.

Tạ Tân Nhung thoạt trông chỉ là phó sử cảnh giới Luyện Hư, nhưng ai biết phía sau có chỗ dựa thế nào?

Bởi thế, dù linh cảm việc này có thể liên quan đến Phất Vân Tông, hắn vẫn không dám tránh né.

Chỉ nghe Tạ Tân Nhung nói: "Kẻ trộm Thiên tộc chí bảo ấy, chính là quý tông danh chấn thiên hạ — Nguyên Thanh Tiên Tôn."

Lời này như sấm nổ giữa trời quang, giáng thẳng vào đầu Bộ Đông Hầu.

Hắn tròn mắt, lưỡi thắt lại: "Nguyên... Nguyên Thanh Tiên Tôn?!"

"Không sai." Tạ Tân Nhung lời lẽ chắc như đinh đóng cột. "Tiên Đế hạ chỉ, lệnh Tiên Minh tra xét kỹ việc này. Mong tông chủ phối hợp, đem tất cả manh mối liên quan đến Nguyên Thanh Tiên Tôn trình báo."

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Bộ Đông Hầu. Ngày thường người giúp hắn nhiều nhất là Đàm Linh Tiên Tôn, giờ lại không có ở tông môn.

Nhan Nguyên Thanh đã chết ba trăm năm, dẫu khi sống có trộm bảo, giờ còn truy thế nào?

Nữ nhân kia lúc sống đã chẳng chịu quản giáo, chết rồi vẫn không yên phận, thật đúng là khiến Phất Vân Tông tai họa không dứt!

Tạ Tân Nhung thấy hắn thất thần, lạnh giọng nhắc: "Tông chủ không cần vội, có thể từ tốn nói."

Bộ Đông Hầu trầm ngâm giây lát, đầu óc xoay chuyển: "Nhan Nguyên Thanh xưa nay tự cao, khinh người, ngay cả bổn tọa nàng cũng chẳng phục. Cho nên ta cũng không hiểu nàng lắm, nhưng có một người có lẽ biết chút ít."

Tạ Tân Nhung hỏi: "Ai?"

Ánh mắt Bộ Đông Hầu lóe lên: "Nhan Nguyên Dịch — huynh trưởng của Nguyên Thanh."

·

Trong sơn động, Nhậm Thanh Duyệt vẫn đè đầu Nhan Chiêu, ép nàng bái Dược Thần Tử làm sư.

Dược Thần Tử miệng liền nói ba tiếng "Rất tốt", mặc cho Nhan Chiêu ngủ say không biết gì, hắn vẫn cười tủm tỉm xoa tay.

Vào được môn hạ hắn, trở thành đệ tử hắn, ngày sau tất nhiên sẽ có vô vàn cơ hội khiến Nhan Chiêu hiểu rõ huyền diệu của đan thuật.

Nhưng trước mắt còn một vấn đề.

Dược Thần Tử gãi đầu bối rối: "Nếu nàng tỉnh lại không nhận ta làm sư tôn, lại không chịu học đan thuật, thì biết làm sao bây giờ?"

"Tiền bối không cần lo."

Giọng Nhậm Thanh Duyệt bình tĩnh, hiển nhiên đã sớm nghĩ sẵn đối sách, liền nói nhỏ với Dược Thần Tử: "Ngài chỉ cần như thế... như thế......"

Một lát sau, Dược Thần Tử vỗ trán bừng tỉnh: "Thì ra là vậy!"

Rồi lại chợt nhớ ra, hỏi: "Cô nương, ngươi với đồ đệ ta có quan hệ gì?"

Nhậm Thanh Duyệt chớp mắt một cái, sau đó đáp: "Ta là đệ tử của Nguyên Thanh Tiên Tôn — Nhậm Thanh Duyệt, cũng chính là sư tỷ của Nhan Chiêu."

"Không dám giấu tiền bối, viên ngọc phù kia vốn do sư tôn giao cho ta. Ta vì có việc bất đắc dĩ nên không thể lộ thân phận trước mặt Nhan Chiêu, mong tiền bối chớ trách."

Dược Thần Tử nghe hiểu, xua tay: "Không sao, không sao."

Nói xong, hắn xách Nhan Chiêu lên, lại tiện tay nắm luôn con hồ ly đỏ đang hôn mê dưới đất, quay sang Nhậm Thanh Duyệt nói: "Vậy ngươi cũng cùng ta trở về Dược Thần Tông đi."

Nhậm Thanh Duyệt nghe vậy liền hóa lại thành tiểu hồ ly.

Dược Thần Tử vung tay áo, một luồng linh khí cuộn đến, cuốn cả hai thân thể bay đi. Trong chớp mắt, cảnh vật xung quanh đã biến đổi, trước mắt hiện ra một tòa gác các.

Một giấc này, Nhan Chiêu cảm thấy dường như chưa ngủ bao lâu liền tỉnh.

Mở mắt ra, cảnh vật xung quanh đã khác hẳn.

"?"

Nhan Chiêu chống cánh tay đứng dậy, phát hiện chính mình ngủ ở trên một chiếc giường gỗ.

Trong phòng hương dược lượn lờ, giữa đại sảnh bày một lò luyện đan cao bằng người.

Đây là chỗ nào?

Nàng quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy một đoàn lông trắng tròn vo đang cuộn mình trên đệm mềm bên mép sập.

Một con tiểu hồ ly màu cam thì ngủ không yên, từ trên đệm lăn xuống, chỉ còn cái đầu gác bên cạnh, lấy cái đuôi linh hồ màu trắng làm gối tựa.

Nàng nhớ tới lão quái vật gặp trước khi ngủ, đoán rằng chính hắn đã mang mình đến đây.

Trước mắt bốn bề vắng lặng, nàng phải mau rời khỏi nơi này mới được.

Trong lòng Nhan Chiêu lóe qua ý nghĩ ấy, liền nhẹ bước đến bên Tuyết Cầu, hai tay bế nó lên, cất vào trong ngực.

Đuôi hồ trắng bỗng rụt lại, đầu Bạch Tẫn rơi xuống đất, đập mạnh một cái.

Thế nhưng vẫn không tỉnh.

Nhan Chiêu ôm tiểu hồ ly trong lòng, đi đến cạnh cửa, lặng lẽ kéo hé một khe nhỏ.

Cửa không khóa, ngoài hành lang chẳng có ai, đúng là thời cơ tốt để chạy trốn.

Nàng nhanh chóng mở cửa, vừa bước ra một chân.

Đúng lúc ấy, cửa gỗ của tiểu viện kẽo kẹt mở ra.

Dược Thần Tử bước vào trong viện.

Nhan Chiêu: "......"

Lão nhân kia lại bưng một khay gỗ, cười tủm tỉm nói: "Ngoan đồ nhi, đã đói bụng chưa? Không bằng ăn chút gì rồi đi?"

Ánh mắt Nhan Chiêu dời xuống chiếc chén lớn trong tay hắn, gật đầu: "Được."

Một lát sau, nàng ngồi xuống trước bàn, nâng chén lớn lên bắt đầu ăn.

Dược Thần Tử mang đến cho nàng một chén sủi cảo lớn, da mỏng thịt dày, ăn vào đầy miệng hương thơm.

Nhan Chiêu không chỉ ăn hết sạch sủi cảo, ngay cả nước canh cũng uống cạn.

Tiểu hồ ly trong ngực nàng thò đầu ra, vừa thấy Nhan Chiêu đang lè lưỡi liếm chén, liền đưa móng nhỏ che mắt, thầm nghĩ: Thật sự không cần đâu.

Đây rốt cuộc là oan hồn đói chết nhà ai đầu thai vậy chứ.

Tu sĩ phần lớn đã tích cốc, Dược Thần Tử lần đầu thấy người ăn khỏe như vậy, còn hơn cả con chó hoang hắn gặp trước sơn môn.

Đợi Nhan Chiêu ăn xong, Dược Thần Tử mới nói: "Nếu ngươi chịu ở lại làm đệ tử của lão phu, mỗi ngày ba bữa đều có người chuẩn bị riêng cho ngươi."

Nhan Chiêu chớp mắt, nâng chén hỏi: "Nhiều như vậy sao?"

Dược Thần Tử đáp: "Ngươi muốn ăn bao nhiêu, liền có bấy nhiêu."

Nhan Chiêu nghiêng đầu, tỏ vẻ suy nghĩ.

Dược Thần Tử âm thầm toát mồ hôi.

Phàm nhân ngũ cốc đối với tu sĩ thật sự chẳng đáng nói, hắn cũng không biết chủ ý Nhậm Thanh Duyệt bày ra có dùng được không.

Một lát sau, Nhan Chiêu miễn cưỡng gật đầu: "Vậy được rồi."

Dược Thần Tử ánh mắt sáng rỡ, lập tức lấy ra một tấm thẻ đen như mực, bảo nàng nhỏ máu lên.

Tấm thẻ truyền đệ tử này do hắn tự tay rèn chế, trong đó ẩn chứa một sợi thần thức của hắn; chỉ cần Nhan Chiêu nhỏ máu, quan hệ thầy trò liền hoàn toàn ràng buộc, không thể giải trừ.

Đã đồng ý, Nhan Chiêu cũng không do dự, nghe lời in dấu tay lên thẻ.

Dược Thần Tử vui mừng ra mặt, bảo nàng cất thẻ đi, rồi lấy ra một cái lò luyện đan nhỏ bằng bàn tay: "Tới đây, ngoan đồ nhi, để vi sư thử xem thiên phú luyện đan của ngươi ra sao."

Nhan Chiêu chớp mắt, đôi mắt trong suốt: "Thử thế nào?"

Dược Thần Tử đưa lò nhỏ qua, kiên nhẫn nói: "Đơn giản thôi, ngươi đặt tay lên đây, niệm tâm pháp vận linh khí, rót linh khí vào trong."

Nhan Chiêu làm theo.

Tiểu hồ ly trong ngực cũng tò mò thò đầu ra xem.

Nhan Chiêu làm gì cũng vụng, chẳng biết lần này có khai phá được chút thiên phú nào không.

Bên cạnh chiếc bàn thấp, Nhan Chiêu nhắm mắt, tập trung tinh thần niệm tâm pháp.

Luồng khí ấm áp từ kinh mạch bàn tay nàng chảy vào trong lò luyện đan.

Chốc lát sau, mặt ngoài lò nổi lên ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Dược Thần Tử mừng rỡ, cúi xuống quan sát kỹ.

Ầm!

Tiểu hồ ly đưa móng đỡ trán, thở dài.

Lại nổ.

Bàn sụp, hồ ly đỏ tỉnh, lò luyện đan nổ tung.

Sắc mặt Dược Thần Tử đen như đáy nồi, tóc bị cháy xém rối tung, há miệng phun ra một làn khói mỏng.

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro