Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Tiên phủ rung chuyển

Mặt đất nứt toác từng khe lớn, tường đỏ ngói biếc ào ào sụp xuống.

Chúng tu hoảng hốt kinh hoàng, rối loạn nhìn quanh, chỉ thấy bầu trời tối sầm như sắp đè xuống, cung điện rung chuyển kịch liệt, trong khoảnh khắc hóa thành phế tích.

Giữa đám người, không biết ai hô lớn: "Tiên phủ sắp sụp rồi!"

Nam Cung Âm lập tức dời tầm mắt khỏi Nhan Chiêu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nơi gió gào thét giận dữ.

Tất cả đều có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng cảm xúc: phẫn nộ.

Nỗi phẫn nộ ấy đến từ chính tiên phủ, là oán niệm phát ra từ một ý niệm của chủ nhân nơi đây.

Một niệm ấy thôi, đủ để chôn vùi tất cả bọn họ.

Biến cố đến quá bất ngờ, Giáng Anh và Lôi Sương đồng thời dừng tay, xoay người chờ mệnh lệnh của Nam Cung Âm.

Nhưng Nam Cung Âm lại thần sắc hoảng hốt, tâm thần bị cuốn theo thiên địa rung chuyển.

Nguyên Dịch từ trong phế tích bò ra, đi được hai bước đã khụ ra một ngụm máu.

Đến khi hắn kịp phản ứng, cũng không ngờ rằng đây mới là sát chiêu chân chính.

Lợi dụng Nhan Chiêu dẫn dụ Nam Cung Âm, lại nhân cơ hội trừ khử cả hai, thậm chí không tiếc chôn theo vô số người vô tội, bao gồm cả Lăng Kiếm Thành và Nhậm Thanh Duyệt.

Hắn dẫm lên mặt đất đang lay động, bước đến trước mặt Nam Cung Âm.

Không biết là đất rung hay chính thân thể hắn run rẩy mạnh hơn.

"Nam Cung Âm." Nguyên Dịch mở miệng, "Nếu tiên phủ hủy diệt, thần nguyên của nàng cũng tan biến."

Nam Cung Âm chấn động, ánh mắt sắc như đao.

Nguyên Dịch cười nhạt: "Ngươi trừng ta cũng vô ích. Nếu còn chút niệm tưởng, hẳn biết mình nên làm gì."

Nam Cung Âm im lặng, tầm mắt lại rơi về phía đám người.

Máu trên thân Nhan Chiêu như một lưỡi đao tử, hung hăng cắt qua lòng nàng.

Giống như năm đó, tại Thiên Châu phong của Phất Vân tông.

Chỉ vì nàng không chịu buông tay Nhan Nguyên Thanh, mà bị một đao chém đứt cánh tay.

Ba trăm năm qua, hận ý chưa từng tan biến.

Nàng còn chưa kịp ra tay, đối phương đã không thể ngồi yên.

Nam Cung Âm thu hồi ánh mắt, phân phó Lôi Sương và Giáng Anh: "Đưa bọn họ ra ngoài."

Lôi Sương thoáng ngẩn người, chưa hiểu rõ ý.

Giáng Anh chau mày, kinh ngạc hỏi: "Vậy còn người thì sao?"

Nam Cung Âm xoay người, không đáp.

Nàng bước ra trăm trượng, một tay giơ lên, linh lực hồn hậu trong cơ thể bộc phát, đối kháng cùng sức mạnh đang hủy diệt tiên phủ.

Lôi Sương thất kinh: "Tôn thượng muốn ngăn cản tiên phủ sụp đổ?!"

Tường cung phía sau tan biến, chúng tu tiên nhân tìm được đường sống, nào còn màng đến cơ duyên, chen chúc chạy ra ngoài.

Đám tiên môn vừa rồi còn tụ quanh nhau, thoáng chốc đã tan như chim thú.

Lận Siêu hoàn hồn từ sợ hãi, hét lên quái dị, vừa lăn vừa bò chạy trối chết.

Đồ Sơn Ngọc do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng quay đầu bỏ đi.

Bạch Tẫn định mang theo Nhan Chiêu, nhưng bị Đồ Sơn Ngọc ngăn lại, mạnh mẽ kéo rời đi.

Phong Cẩn tiến đến trước mặt Nhậm Thanh Duyệt, vội nói: "Tiên phủ sắp sụp rồi, mau đi thôi!"

Nhậm Thanh Duyệt sắc mặt bình lặng, bế Nhan Chiêu xoay người định rời đi.

Nhưng nàng chưa kịp bước, Nhan Chiêu lại giãy mạnh, cứng rắn thoát khỏi vòng tay, ngã xuống đất.

Máu trên thương thể nàng đã ngừng chảy, miệng vết thương thậm chí có dấu hiệu khép lại.

"Ta không đi." Giọng Nhan Chiêu kiên định.

Nhậm Thanh Duyệt vừa giận vừa lo, quát: "Ngươi còn định tùy hứng đến bao giờ? Không cần mạng nữa sao!"

Nhan Chiêu vẫn thản nhiên, ánh mắt quật cường như cũ.

"Ta còn chưa tìm được hồ ly của ta."

Nhậm Thanh Duyệt ngẩn người.

Nhan Chiêu nói xong liền bước qua bên nàng.

Tất Lam há miệng mấy lần, song lại không biết nên nói gì.

Nguyên Dịch lại khụ ra một ngụm máu, cố sức áp chế thương thế.

Hắn thở dài, định ra tay trợ giúp Nam Cung Âm.

Nhưng đúng lúc đó, hắn thấy Nhan Chiêu tiến lại, dừng bước trước mặt.

Nguyên Dịch kinh hoảng: "Sao ngươi còn ở đây?! Mau ra ngoài đi!"

Nhan Chiêu nói: "Ngươi giúp ta xem, hồ ly của ta đâu rồi."

Nguyên Dịch giận dữ: "Hồ ly gì chứ?!"

Nhan Chiêu mím môi, không đáp.

Không ai chịu giúp nàng.

Từ khi ký sự bắt đầu cho đến nay, chưa từng có ai thỏa mãn tâm nguyện của nàng —

Chỉ có con hồ ly ấy.

Nhưng nếu nàng rời đi, tiên phủ sụp xuống, tiểu hồ ly cũng không thể sống.

Nhan Chiêu cúi đầu, trong mắt ánh lên tia sáng vàng ảm đạm.

Không ai chú ý thấy vết máu đỏ tươi dưới đất bỗng lóe sáng, rồi hòa tan vào lòng đất.

Không lâu sau, một tiếng "ong" chấn động vang lên, động phủ ngừng rung chuyển.

Trên trời cao trăm trượng, Nam Cung Âm đang dùng pháp lực đối kháng sức mạnh hủy diệt tiên phủ.

Bỗng nhiên, trước mắt nàng lóe lên một tia sáng trắng huyền ảo.

Ngay sau đó, cảnh vật xung quanh biến đổi dữ dội.

Nàng đã bị đẩy ra khỏi tiên phủ.

Một sức mạnh vô hình, không thể kháng cự, ép nàng rời đi.

Không chỉ riêng nàng, mà Giáng Anh, Lôi Sương, Phong Cẩn, các đệ tử Phất Vân tông, cả Lạc Kỳ và những trưởng lão, môn đồ khác.

Tất cả đều bị quy tắc trong tiên phủ quăng ra ngoài như những mảnh vụn.

Phong Cẩn rơi từ trên cao, suýt ngã nặng, may được Lôi Sương túm lại.

Giáng Anh và Lôi Sương cùng đáp xuống phía sau Nam Cung Âm.

Giáng Anh kinh nghi: "Tôn thượng, đây là chuyện gì?"

Nam Cung Âm trầm mặc, thần sắc u trầm.

Kẻ duy nhất không bị tiên phủ bài xích là Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu vẫn còn ở trong tiên phủ.

Nhậm Thanh Duyệt và Tất Lam hạ xuống gần đó, một người mở hộ thể linh khí, một người vận la bàn giảm chấn, bình yên đáp đất.

Nguyên Dịch ngã lăn vài vòng, suýt nghẹn thở, ho khan dữ dội.

Vừa kịp ổn định lại, trước mặt đã xuất hiện Nhậm Thanh Duyệt.

"Nguyên Dịch Tiên Tôn, đệ tử có chuyện muốn hỏi ngươi."

Đám trưởng lão và đệ tử các tiên môn chật vật rơi xuống, may mắn còn giữ được tính mạng, chẳng ai dám quay lại nhìn tiên phủ nữa, cũng không buồn chào Nguyên Dịch.

Lăng Kiếm Thành bị văng rất xa, không màng thương thế, vội muốn đi tìm Nhậm Thanh Duyệt giải thích.

Nhưng vừa mới đứng dậy, trước mắt hắn bỗng tối sầm.

Ngẩng đầu.

Một nữ nhân xuất hiện trước mặt hắn.

Huyền bào, một tay.

Đồng tử Lăng Kiếm Thành co rụt lại.

·

Phù không đảo ngừng lay động, đình viện tĩnh lặng, Nhan Chiêu một mình đứng nơi đình hóng gió.

Phàm trần huyên náo, rốt cuộc cũng quy về tịch mịch.

Kim quang trong đáy mắt Nhan Chiêu dần thu lại, hạt châu ám kim trước ngực cũng lặng lẽ ổn định xuống.

Nàng hơi nghiêng đầu, thể nghiệm một loại cảm giác chưa từng có bao giờ.

Đôi mắt nàng như có thể thấy được từng góc kín, đôi tai có thể nghe rõ mỗi tiếng chim hót, còn chiếc mũi lại có thể phân biệt hơi thở trong không khí, thuộc về gốc thảo nào, đóa hoa nào.

Chỉ cần tâm niệm khẽ động, những viên gạch đá rơi vỡ trên đất liền chảy ngược như nước, trở lại tường cung.

Cung điện đã sụp đổ lại chót vót dựng lên, cây cối ngã đổ cũng quay về với lòng đất.

Nàng đi khắp từng góc trong tiên cung,

song vẫn chẳng thấy bóng tiểu hồ ly.

Nhan Chiêu thoáng ngẩn ra, có chút nghi hoặc.

Hồ ly của nàng có thể đi nơi nào được chứ?

Không thấy hồ ly, lòng nàng liền sinh phiền não.

Nàng ôm đan hồ ly bằng cỏ, ngồi xổm trên mái đình, trầm ngâm suy nghĩ.

"A." Một lát sau, nàng mới chợt hiểu ra, "Nó cũng bị ném văng ra ngoài rồi."

Ý niệm thoáng động, hình ảnh bên ngoài lướt qua trong đầu, Nhan Chiêu lập tức rời khỏi động phủ, xuất hiện giữa không trung núi rừng bên ngoài.

Dưới chân trống rỗng.

Cảm giác mất trọng lực bất chợt ập đến, thân thể Nhan Chiêu bắt đầu rơi xuống.

Nơi này quá cao, nếu ngã xuống đất, e rằng tan xương nát thịt.

Nàng muốn dùng ý niệm cứu lấy bản thân, nhưng vừa rời tiên phủ, ý niệm đã mất hiệu lực.

Mặt đất càng lúc càng gần, trong lòng Nhan Chiêu vẫn chẳng gợn sóng, thậm chí còn thảnh thơi thoáng nghĩ: Xong đời rồi.

Trong tầm nhìn mơ hồ vì tốc độ rơi quá nhanh, bỗng lóe lên một mạt thanh ảnh.

Thân thể Nhan Chiêu rơi vào một vòng ôm mềm mại.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt nàng cùng ánh mắt người kia giao nhau.

Rồi đầu nàng nghiêng xuống, ý thức hoàn toàn tiêu tán.

·

Nhậm Thanh Duyệt ôm lấy Nhan Chiêu, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Ngoài tiên phủ, người xem cuộc đấu đã tản đi gần hết, chỉ còn lác đác vài kẻ chưa rời.

Tất Lam là một trong số đó. Nàng cùng Nhậm Thanh Duyệt đều chờ bên ngoài tiên phủ, đợi Nhan Chiêu xuất hiện.

Không ngờ Nhan Chiêu vừa hiện thân, sư tỷ đã vội vàng chạy tới như gió.

Nghĩ lại chuyện trong tiên phủ, khi Nhậm Thanh Duyệt mấy lần che chở Nhan Chiêu, Tất Lam không khỏi nghi hoặc, đại sư tỷ thế mà lại quan tâm nàng ấy đến vậy?

Khác hẳn với trước kia, như thể là hai người khác nhau.

Nhậm Thanh Duyệt không nói một lời, tìm một chỗ bằng phẳng, đặt Nhan Chiêu xuống.

Tất Lam tiến lên, nhìn gương mặt Nhan Chiêu đang ngủ mê, hơi ửng đỏ.

Nàng định mở miệng, lại bị Nhậm Thanh Duyệt cắt ngang: "Ta cái gì cũng sẽ không nói."

Tất Lam: "......"

Nhậm Thanh Duyệt ngẩng mắt nhìn nàng, nói tiếp: "Chuyện hôm nay, ngươi nên hiểu rõ. Nếu quá thân cận với nàng, ngươi cũng sẽ bị liên lụy."

Tất Lam lặng im trầm tư.

Đối nghịch cùng Ma tộc, kết cục ắt thê thảm chẳng thể tưởng tượng. Nói rằng nàng không sợ, hẳn cũng là lời dối trá.

Một lát sau, nàng khẽ hỏi: "Sư tỷ chẳng phải cũng như vậy sao?"

Nhậm Thanh Duyệt đáp: "Ta và ngươi không giống nhau."

Tất Lam bỗng không giữ vẻ ôn hòa thường ngày, ngẩng đầu tranh biện: "Có gì là không giống?"

Nhậm Thanh Duyệt không nghĩ ra được lý do.

Khóe mắt nàng thoáng liếc nhìn Nhan Chiêu trong ngực.

Trong lòng ngực Nhan Chiêu, ló ra cái đan hồ ly bằng cỏ.

Nhậm Thanh Duyệt buột miệng nói ra: "Bởi vì nàng thích ta."

Tất Lam: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro