Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Tỉnh lại trong sơn động

"Hồ ly không thấy."

Lôi Sương mang về lời nói, "Cùng nó một tiểu quái vật đi chung cũng không gặp tung tích."

Nàng vừa rồi đã qua sân bên cạnh nhìn thử.

Trong gian phòng khách Nhan Chiêu từng ở, chăn đệm vẫn còn lưu lại hơi ấm, người mới rời đi không lâu.

Phong Cẩn kinh hãi, thân hình khẽ run, bật dậy, thần sắc nôn nóng: "Bị Phất Vân tông mang đi rồi sao?"

Lôi Sương hơi bất ngờ vì nàng lại tỏ ra sốt ruột như thế, lắc đầu: "Không thấy được."

Phong Cẩn nhìn nàng chằm chằm.

"Những người đó còn chưa đi," Lôi Sương chậm rãi nói, "nếu đây mới là mục đích của bọn họ, thì đã đạt được, cớ gì còn ở lại?"

Phong Cẩn nghe vậy, lòng thoáng yên ổn hơn đôi chút: "Cũng phải."

Lôi Sương nâng tay, nhướng mày nhìn nàng: "Giờ thì ngươi nên nói cho ta biết đi, tiểu quái vật kia với ngươi rốt cuộc là quan hệ gì?

Còn con linh hồ đó là chuyện thế nào? Vì sao ngươi lại để tâm đến nó như thế?"

Phong Cẩn trầm ngâm, sắc mặt có chút khó xử.

Lôi Sương nhìn kỹ nét mặt nàng, lại hỏi: "Là không thể nói, hay là không muốn nói?"

Phong Cẩn khẽ thở dài, bất đắc dĩ đáp: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, con linh hồ kia cùng Nguyên Thanh Tiên Tôn quan hệ không hề tầm thường.

Ngươi chớ nên động đến nó."

"Ai?"

Lôi Sương giật mình, chớp mắt mấy cái: "Nguyên Thanh Tiên Tôn?! Ngươi xác định không phải lừa ta đấy chứ?"

Phong Cẩn hừ lạnh: "Tin hay không tùy ngươi."

Lôi Sương chống cằm, ánh mắt trầm ngâm đánh giá Phong Cẩn.

Nghĩ lại, nàng cũng thấy có lý, Phong Cẩn không cần thiết lấy chuyện đó ra để gạt mình.

Nhưng rất nhanh, trong lòng lại dấy lên nghi hoặc mới: "Ấy, chỉ là... Nguyên Thanh Tiên Tôn chẳng phải đã chết ba trăm năm rồi sao?

Khi sinh thời đích xác có một con linh sủng, nhưng đó là thần thú Phục Hạc của Thái Hư Tiên Cảnh, nào nghe nói nàng còn nuôi hồ ly đâu?"

Phong Cẩn: "......"

·

Những bóng người lục soát khắp mọi ngóc ngách sơn trại, vẫn chẳng phát hiện được dấu vết tà ma.

Bất đắc dĩ, họ đành trở lại sườn núi, hướng Lăng Kiếm Thành bẩm báo.

"Không có?"

Vưu Anh không tin nổi, cau mày nói: "Sao có thể? Dưới chân núi, dân làng đều nói có tà ma lên núi.

Chúng ta đi suốt dọc đường, chỉ có sơn trại kia là khả nghi nhất!"

Lăng Kiếm Thành trầm tư suy nghĩ, giọng trầm xuống: "Luôn có kẻ đang nói dối."

Nếu trong sơn trại thật sự không có tà ma, vậy chính là dân làng dưới núi chưa nói thật.

Vưu Anh không phục: "Nhưng ta hỏi thăm mấy nhà, bọn họ đều nói y hệt nhau..."

Một tia điện quang lóe lên trong đầu, hắn lập tức hiểu ra: "Chính vì đều giống nhau, cho nên mới kỳ quặc!

Bọn họ đã đối lời với nhau!"

Nhưng vì sao phải làm vậy?

Lăng Kiếm Thành đứng dậy: "Chúng ta xuống núi một chuyến."

Đêm nay mây đen dày đặc, ánh trăng bị che khuất, trời tối mịt mờ.

Lăng Kiếm Thành cùng Vưu Anh đi đến chân núi, phía trước bỗng xuất hiện một bóng người, chặn đường.

Vưu Anh cảnh giác, cho rằng là phục kích, lập tức nâng kiếm hộ trước người sư huynh.

Nhưng nhìn kỹ, chỉ có một người đứng đó.

Rừng cây xung quanh tĩnh mịch, không có ai ẩn nấp.

Lăng Kiếm Thành ép tay Vưu Anh hạ kiếm, hướng người kia hỏi: "Ngươi là đệ tử Phất Vân tông?"

Người tới khoác áo bào trắng của nội môn, tay trái nâng một chiếc la bàn, tu vi ước chừng giữa Trúc Cơ và Luyện Thể.

"Đệ tử Thiên Châu Phong, Tất Lam, bái kiến hai vị sư huynh."

Tất Lam chắp tay hành lễ.

Vưu Anh thả lỏng cảnh giác, mỉm cười: "Nguyên lai là sư muội Thiên Châu Phong, nhưng trông ngươi lạ mặt, trước đây dường như chưa từng gặp qua?"

Tất Lam bình thản đáp: "Không dám giấu, ta mới chuyển vào nội môn không lâu.

Bởi muốn tham gia tiên môn đệ tử đại hội, nên đã cầu Nguyên Dịch Tiên Tôn cho phép lần này xuống núi rèn luyện.

Trước kia quả thực chưa từng gặp nhị vị sư huynh."

"Thì ra vậy."

Lăng Kiếm Thành gật đầu: "Bất quá, sư muội đêm khuya hiện thân nơi đây, dường như chẳng phải ngẫu nhiên."

Tất Lam thản nhiên nói: "Không sai, ta đang đợi nhị vị sư huynh từ trên núi xuống."

Vưu Anh ngạc nhiên, thuận miệng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi đoán được chuyến này chúng ta không thu hoạch được gì?"

Lăng Kiếm Thành kín đáo dùng khuỷu tay khều hắn một cái.

Vưu Anh phản ứng lại, sắc mặt quẫn bách, vội im lặng lui sang một bên.

Tất Lam thấy thế cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vậy là hai vị sư huynh quả nhiên chưa nhìn thấy Nhan Chiêu, xem ra trại chủ cũng chưa nói gì về chuyện đêm qua.

Nghĩ vậy, nàng mở miệng: "Ta biết tà ma quấy phá trong thôn đêm qua, giờ đang ở đâu."

Lăng Kiếm Thành nghiêm mặt, liếc nhìn Vưu Anh, cùng lên tiếng: "Thật chăng?"

"Vài câu nói không rõ được, sư huynh xin xem."

Tất Lam giơ la bàn, tay phải kết quyết, rót linh khí vào trong.

Lập tức, trên mặt la bàn tụ lại một luồng khí mờ ảo, xoay quanh hóa thành một tấm gương sáng.

Trong gương hiện ra một khung cảnh không quá rõ ràng, song đủ để tái hiện phần nào cảnh tượng huyết tinh trong tiểu viện.

"Thi khôi?"

Lăng Kiếm Thành cau mày, "Đây chính là tà ma hành hung đêm qua?"

Tất Lam gật đầu: "Chính như sư huynh nói, kẻ giết người là một khối thi khôi."

Nàng phất tay áo qua mặt la bàn, hình ảnh trong gương tan biến.

Vưu Anh nhớ lại lời nàng vừa nói, liền hỏi: "Ngươi bảo biết thi khôi rơi ở đâu?"

Tất Lam gật đầu: "Đúng vậy, vật đó nằm ngay trong tiểu viện kia.

Lời ta nói thật hay giả, nhị vị sư huynh chỉ cần đến đó tìm, tự nhiên biết."

Vưu Anh nhíu mày nghi ngờ: "Ngươi đã thấy thi khôi giết người, cớ sao không ra tay cứu giúp?"

Tất Lam lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, tim đập dồn dập.

Nàng đã quên chuẩn bị lý do hợp lý trước.

May thay, chưa kịp mở miệng, Lăng Kiếm Thành đã lên tiếng: "Thi khôi kia tu vi không tầm thường, ít nhất cũng đạt Luyện Thể cảnh.

Tất sư muội nhập môn chưa lâu, gặp biến cố như vậy, không biết ứng phó ra sao, cũng là chuyện có thể hiểu được."

Vưu Anh nghe vậy, gật đầu: "Như thế cũng hợp lẽ."

Tất Lam cảm thấy mình vừa thoát một kiếp, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Nửa canh giờ sau, ba người theo sự dẫn đường của Tất Lam quay lại trang An thôn, đào trong sân một hố sâu, quả nhiên phát hiện một chiếc quan tài gỗ.

Nắp quan đã vỡ, bên trong đầy bùn đất, vùi kín thi khôi.

Khi quan tài bị mở ra, tà khí bốc lên cuồn cuộn.

May mà trận pháp vẽ bằng huyết thú trên mặt đất đã hư hại, Lăng Kiếm Thành cùng Vưu Anh liên thủ thi triển phong ấn, hoàn toàn trấn áp thi khôi, không để nó tái khởi gây hại.

Cuối cùng, Vưu Anh hỏi: "Sư huynh, kế tiếp chúng ta làm gì?"

Lăng Kiếm Thành rũ mắt: "Trở về tông, phục mệnh."

·

Sau núi, bên thanh đàm của sơn trại.

Nhậm Thanh Duyệt bế Nhan Chiêu từ dưới nước lên.

Đợi đến khi đám người kia còn đang lùng sục trong trại, hai người liền tranh thủ rời đi.

Đi theo đường chính dĩ nhiên không ổn, mà đường sau núi lại hiểm trở, địa thế gập ghềnh.

Pháp lực Nhậm Thanh Duyệt vẫn chưa khôi phục, không thể ngự kiếm, đường đi cực kỳ gian nan.

Tầm mắt nàng dừng trên người Nhan Chiêu, khẽ thở dài bất đắc dĩ.

Nàng vốn chẳng phải kẻ biết hạ mình, thế mà trước mặt Nhan Chiêu, điểm giới hạn của nàng đã bị phá vỡ nhiều lần.

Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể liều mà thôi.

Trong bóng đêm mờ mịt, bên cạnh nàng có luồng thanh khí khẽ động.

Chỉ chớp mắt, ánh bạc lóe lên.

Một con Cửu Vĩ Hồ cao ngang nửa người, dáng vẻ tao nhã, xuất hiện giữa màn đêm.

Giữa trán nó có một ấn ký lửa đỏ rực, toát ra hơi thở cổ xưa và thần bí.

Hồ ly cúi người, ngậm lấy cổ áo Nhan Chiêu, quay đầu đem nàng ném ra phía sau.

Chín cái đuôi linh hoạt đong đưa, chặt chẽ che chở, tránh cho nàng từ trên lưng mình ngã xuống.

Dưới bóng đêm, trong rừng tựa hồ có một luồng sáng bạc lướt qua, muông thú và côn trùng đều sôi nổi chui vào hang ổ, không dám ngẩng đầu.

Khi ánh sáng sớm đầu tiên rọi xuống, Nhậm Thanh Duyệt đã mang theo Nhan Chiêu vượt qua mấy dãy núi, rời xa thổ phỉ sơn trại, đi vào một khe núi xa lạ.

Tính theo thời gian, chú thuật khiến Nhan Chiêu chìm vào giấc ngủ sâu hẳn đã sắp mất đi hiệu lực.

Tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua tầng mây, ánh bạc trong rừng chợt lóe, thân thể Nhan Chiêu bay lên không, rơi xuống, liền ngã vào một vòng tay mềm mại.

Nhậm Thanh Duyệt tìm được một sơn động sạch sẽ, không kịp xử lý nhiều, chọn một chỗ bằng phẳng đặt Nhan Chiêu xuống.

Chỉ chốc lát, lông mi Nhan Chiêu khẽ run, có dấu hiệu tỉnh lại.

Sao giường lại cứng như vậy...

Nhan Chiêu mở mắt ra, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu là như thế.

Ngay sau đó, nàng chậm rãi nhấc mí mắt, nhìn quanh bốn phía.

"......"

Đây là nơi nào?

Từ sau khi vào sơn trại, nàng đã lâu không trải qua cảm giác này, mở mắt ra, liền phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nàng quay đầu nhìn khắp nơi, rất nhanh liền thấy một cục lông tròn cuộn lại nằm bên cạnh.

Là tiểu hồ ly.

Tuy không biết vì sao, nàng đột nhiên rời sơn trại, nhưng tiểu hồ ly vẫn còn ở bên cạnh mình.

Vậy thì nguyên nhân rời sơn trại cũng chẳng còn quan trọng.

Nhan Chiêu nghĩ thầm: Mặc kệ đi.

Nàng cúi người, chọc chọc tai hồ ly.

Tiểu hồ ly chạy suốt một đêm, mệt mỏi vô cùng, lúc này bị Nhan Chiêu quấy rầy giấc ngủ ngon, có chút tức giận.

Nó hạ đôi tai nhọn xuống, giơ móng vuốt che lại, tỏ ý không muốn bị quấy.

Nhan Chiêu thấy thế bật cười, tiếp tục chọc chọc: "Mau tỉnh, đừng ngủ nữa, dậy xem thử chúng ta đang ở đâu nào?"

Tiểu hồ ly bị nàng trêu đến tỉnh, mở to mắt, lập tức ôm lấy cánh tay Nhan Chiêu mà hung hăng cắn một cái.

Nhan Chiêu nhe răng: "Tê —— lại cắn ta nữa hả?"

Nàng giơ tay lên quơ quơ, tiểu hồ ly miệng cắn chặt không buông, cánh tay vừa động, thân thể cùng cái đuôi của nó liền theo đó mà đung đưa.

Nhan Chiêu nắm lấy tai nó: "Mau nhả ra! Ngươi sao lại bướng bỉnh như thế chứ?"

Tiểu hồ ly buông ra, rơi phịch xuống đất.

Vừa chạm đất, nó lại bật dậy, bổ nhào vào lòng Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu bị nó đè ngã ngửa ra sau, ngồi bệt xuống đất.

Hồ ly vùi đầu chui vào cổ áo nàng, cọ cọ vào lòng ngực, chiếc mũi hếch lên, chạm tới chạm lui, ngứa đến khó chịu.

Nhan Chiêu ôm lấy nó, vừa cười vừa nói: "Lại nháo cái gì đây? Đừng tưởng nịnh ta hai cái là ta sẽ quên ngươi vừa cắn ta nhé!"

Lời nàng còn chưa dứt, tiểu hồ ly đã chui ra khỏi lòng, trong miệng ngậm theo túi Càn Khôn của Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu: "?"

"Ngươi lấy đồ của ta làm gì vậy?"

Tiểu hồ ly không đáp, chiếc mũi nhỏ chui vào túi Càn Khôn, lục lọi một lát, rồi ngậm ra một vật.

Nhan Chiêu nhìn kỹ, là tấm bản đồ do tông môn phát cho trước khi xuống núi.

Hồ ly kéo tấm bản đồ ra trước mặt nàng, dùng móng vuốt nhỏ nhấn xuống một chỗ.

Nhan Chiêu cúi đầu, khẽ đọc: "Quy Bối Sơn?"

Chỗ mà hồ ly chỉ, chính là Quy Bối Sơn — cách Trang An thôn hơn ba trăm dặm.

"...... Ta cả đêm chạy xa như vậy ư?"

Nhan Chiêu nhíu mày, chống cằm, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

Tiểu hồ ly ngẩng đầu nhìn nàng.

Chỉ thấy Nhan Chiêu duỗi người, nằm xuống.

"?"

Nhan Chiêu nhắm mắt, khẽ thở dài: "Thật khổ cho ta quá, để ta ngủ thêm một lát đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro