
Chương 24: Trốn trong đêm
Nhan Chiêu cùng Lôi Sương hai kẻ ấu trĩ đánh nhau loạn thành một đoàn.
Trong trướng cãi cọ om sòm, ầm ĩ đến mức huyệt Thái Dương của Phong Cẩn giật giật đau đớn.
Phanh ——
Phong Cẩn vỗ mạnh lên bàn, quát lớn: "Đều dừng tay cho ta! Sảo cái gì mà sảo?!"
Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh, động tác của Lôi Sương ngừng lại.
Ngay sau đó, một mảnh vỏ quýt từ trên trời rơi xuống, "bộp" một tiếng trúng ngay đỉnh đầu nàng.
Nhan Chiêu đối với tiếng quát của Phong Cẩn hoàn toàn không để vào tai.
"Hắc! Hảo ngươi con nhãi này!"
Lôi Sương tức giận đến bật cười, chẳng buồn để ý tới Phong Cẩn, trở tay ném lại vỏ quýt.
Một vòng đấu pháp mới lại lập tức mở màn.
Hai người khác trong phòng cùng hồ ly đều: "......"
Tiểu hồ ly chộp lấy ống quần Nhan Chiêu, kéo kéo ý bảo nàng rời đi.
Nhan Chiêu lúc này mới chịu dừng tay, trước khi đi còn liếc nhìn đám người trong trướng với sắc mặt phức tạp, đặc biệt bĩu môi với Lôi Sương, rồi bế hồ ly rời đi không ngoảnh lại.
Lôi Sương trên người dính đầy vỏ trái cây, tức giận nói: "Đặng mũi leo lên mặt ta rồi!"
Thế nào lại có người còn ấu trĩ hơn cả nàng chứ?!
Nhan Chiêu đi rồi, Lôi Sương phủi phủi áo, niệm quyết gột sạch bản thân, rồi quay đầu hỏi Phong Cẩn: "Con tiểu yêu kia thú vị thật, ngươi từ đâu tìm được?"
Phong Cẩn mệt mỏi xoa trán: "Không mời mà tới."
Câu trả lời ngoài dự đoán khiến Lôi Sương bật cười: "Như vậy sao, nếu ngươi không thích, ta mang nàng về Sương Mù Ma Khê nhé?"
Phong Cẩn liếc nàng: "Cầu trời phù hộ, ngươi mau mang đi cho ta."
"Khó mà được lắm." Lôi Sương cười khanh khách, nhanh trí nói: "Ngươi trông chỗ này cho ta trước, ta tuyệt chẳng đi đâu cả."
Phong Cẩn: "......"
Rõ ràng là người này tự nói trước, giờ lại còn trở mặt nhanh như trở bàn tay.
Phong Cẩn chỉ cảm thấy tâm lực tiều tụy.
"Tùy ngươi."
·
Nhan Chiêu rời khỏi trướng chủ, uể oải ngáp dài.
Tiểu hồ ly vẫn kéo ống quần nàng, dường như muốn xuống núi, trong miệng còn khẽ rầm rì, âm thanh sốt ruột.
Nhan Chiêu không hiểu: "Ngươi muốn đi đâu?"
Tiểu hồ ly: Hừ hừ!
Đi đâu cũng được, chỉ cần rời khỏi sơn trại này, nơi đây quá nguy hiểm!
Nếu bị Lôi Sương phát hiện trong thân Nhan Chiêu ẩn chứa huyết mạch Ma tộc, bị bắt đi thì xong đời!
Nhan Chiêu bế hồ ly lên, xoa đầu nó: "Chúng ta xuống núi rồi hãy nói, nhưng phải tự mình kiếm ăn, ngươi – con hồ ly kén ăn này, chịu được không?"
Tiểu hồ ly: "......"
Rốt cuộc là ai mới không chịu nổi đây?
Nói xong, Nhan Chiêu ôm hồ ly trở về phòng khách.
Cửa vừa đóng lại, nàng ngã xuống giường, lầu bầu: "Đừng quấy ta, chuyện gì để tỉnh rồi nói."
Tiểu hồ ly tức giận, nhảy lên giường, giơ móng nhỏ đè lên mũi Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu: "?"
Không thở được.
Nàng đẩy móng nhỏ gây rối ấy ra, bắt lấy hồ ly, ôm chặt vào lòng, cả mặt vùi sâu trong lớp lông mềm nơi cổ nó: "Rảnh rỗi thì ở đây bồi ta ngủ một lát."
Tiểu hồ ly: "......"
·
Hoàng hôn buông, Lăng Kiếm Thành và Vưu Anh rốt cuộc cũng tìm đến sơn trại trong miệng thôn dân dưới chân núi.
Nơi này địa thế hẻo lánh, cây cối rậm rạp bao quanh như bức tường tự nhiên, ẩn mật vô cùng.
Bọn họ vừa lên núi, trong trại đã thắp đèn sáng rực.
Khói bếp vờn bay, mùi đồ ăn theo gió lan tỏa, nếu không biết, còn tưởng đây là chốn nhân gian phồn hoa chứ chẳng phải ổ thổ phỉ.
Người canh vọng lâu sớm phát hiện hai kẻ dưới chân núi đang lên, trông phục sức là đệ tử Phất Vân Tông, lập tức báo tin cho Phong Cẩn.
Khi nàng nhận được tin, Lăng Kiếm Thành cùng Vưu Anh đã đứng trước cổng trại.
Lăng Kiếm Thành khí độ trầm ổn, tu vi bất phàm, Vưu Anh lại lộ rõ sắc bén.
Hai người kia, không phải loại tép riu tầm thường.
Song, tạm thời từ nét mặt bọn họ cũng nhìn không ra ý đồ.
Phong Cẩn hơi trầm ngâm, chắp tay nói: "Không biết hai vị tiên sư đường xa mà đến, có việc chi chỉ giáo?"
Thấy vậy, Vưu Anh hơi kinh ngạc.
Không ngờ trong ổ thổ phỉ toàn bọn thô tục này, người cầm đầu lại là nữ tử.
Vưu Anh đi thẳng vào vấn đề: "Tại hạ Vưu Anh, vị này là sư huynh đồng môn của ta – Lăng Kiếm Thành. Chúng ta đến đây vì vụ án hung sát xảy ra đêm qua tại Trang An thôn."
Phong Cẩn khẽ nhướng mày: "Hung án gì?"
Xem ra là chuyện thi thể đêm qua bị phát hiện, quan phủ bất lực nên giao cho Phất Vân Tông tra xét.
Phong Cẩn thầm nghĩ, Nhan Chiêu cũng là người của Phất Vân Tông, nhưng dường như tông môn chẳng mấy coi trọng nàng.
Vưu Anh đáp: "Thôn trưởng cùng một dân làng tên Khổng Lộ vô tội mà chết thảm dưới tay tà ma. Theo lời thôn dân, sau khi gây án, kẻ tà ma đó chạy trốn lên núi, tung tích bất minh."
Phong Cẩn ánh mắt khẽ ngưng: "Ý của các hạ là?"
Vưu Anh cung kính nói: "Chúng ta hoài nghi nó ẩn trong sơn trại này, mong các hạ cho phép chúng ta vào tra xét một phen."
Phong Cẩn khẽ cười: "Nếu ta không cho thì sao?"
Vưu Anh rút kiếm: "Nếu các hạ không chịu phối hợp, vậy đành đắc tội."
"Phất Vân Tông các ngươi thật là oai phong lớn quá!" Phong Cẩn còn chưa mở lời, A Linh đã cướp miệng phản bác. "Trước đó có mấy kẻ cũng nhân danh tông môn đến đây, đánh bị thương mấy huynh đệ ta, giờ lại đổi cái cớ khác hả?"
Phong Cẩn liếc nàng, không ngăn cản.
Lăng Kiếm Thành cùng Vưu Anh ngẩn người, nhíu mày: "Phất Vân Tông đệ tử từng xông trại?"
"Đúng vậy!" A Linh chống nạnh chỉ trỏ, "Một tên tên Lạc Kỳ, một tên Lận Siêu, dám nói các ngươi không quen?"
Hai người im lặng.
Lăng Kiếm Thành thở dài, bình tĩnh nói: "Nếu vậy, ta thay hai sư đệ hướng chư vị xin lỗi. Nhưng chuyện điều tra vụ án Trang An thôn, vẫn phải tiến hành."
Vưu Anh phụ họa: "Không sai. Tà ma kia hung tàn, nếu quả thực ẩn trong trại, e rằng sẽ hại người vô tội. Chúng ta không đến để gây rối, chỉ cần không thấy tung tích, tự nhiên cáo lui."
"Nghe thì hay lắm!" A Linh không chịu nhường, "Hai kẻ trước cũng nói lời ngon tiếng ngọt, kết cục lại đến trộm đồ của chúng ta. Ai biết các ngươi có cùng giuộc không?"
Vưu Anh sắc mặt sa sầm, Lăng Kiếm Thành ngăn hắn lại, ôn hòa nói: "Tại hạ lấy danh dự đảm bảo, hôm nay đến đây chỉ để tra án, tuyệt không có tâm gây loạn."
A Linh hừ lạnh: "Danh dự ngươi đáng mấy đồng?"
"Ngươi!" Vưu Anh giận dữ, giơ kiếm quát: "Đừng quá đáng!"
Thấy A Linh mềm cứng không ăn, Vưu Anh quay sang nói với sư huynh: "Sư huynh, xem ra bọn sơn phỉ này chột dạ, chắc chắn là chúng giấu tà ma rồi!"
Lăng Kiếm Thành không tức giận, chỉ bình thản nhìn Phong Cẩn: "Các hạ khí độ bất phàm, hẳn cũng là người trong đạo. Hẳn ngươi rõ, Phất Vân Tông chúng ta đối với tà ma – tuyệt bất dung thứ. Nếu các hạ chứa chấp tà ma, tức là nghịch cùng Phất Vân Tông!"
Phong Cẩn mỉm cười: "Hai vị tiên sư, đã muốn buộc tội chúng ta dung túng tà ma, xin cũng lấy ra chứng cứ. Nếu không có, cho dù là Phất Vân Tông hay tông phái nào khác, cũng không có đạo lý tùy tiện xông vào chỗ người khác."
·
Nhan Chiêu một giấc ngủ đến khi trời ngoài cửa sổ đã tối đen mà vẫn chưa tỉnh.
Tiểu hồ ly lỗ tai khẽ động, nghe thấy có tiếng huyên náo bên ngoài.
Nó mở mắt, ngưng thần lắng nghe, quả nhiên, ngoài phòng ồn ào khác thường.
Nhan Chiêu ngủ say như chết, chẳng nghe thấy gì.
Tiểu hồ ly chui khỏi lòng nàng, khẽ nhảy xuống đất, đến cửa khẽ hé ra một khe nhỏ, nhìn ra ngoài xem chuyện gì xảy ra.
Vừa nhìn một cái, lông đuôi nó lập tức dựng ngược.
Lăng Kiếm Thành?!
Hắn... sao lại đến sơn trại này?!
Lăng Kiếm Thành phía sau còn có Vưu Anh theo cùng.
Tiểu hồ ly nghiêng tai nghe một lúc từ bên ngoài tường viện, lúc này mới hiểu ra.
Thì ra Lăng Kiếm Thành là vì vụ án thảm sát dưới chân núi — Đêm bá chi tử mà đến.
Nhớ lại nguyên nhân khi trước xuống núi, lòng Nhậm Thanh Duyệt trầm xuống.
Chẳng lẽ vì chuyện đêm qua mà đám lão quái trong tông thay đổi chủ ý, muốn bắt Nhan Chiêu trở về?!
Một khi Nhan Chiêu bị bắt, bản thân nàng tất nhiên cũng bại lộ, chỉ còn đường chết.
Không được!
Tâm niệm Nhậm Thanh Duyệt xoay chuyển thật nhanh, lập tức hạ quyết tâm.
Phải mang Nhan Chiêu rời đi ngay!
·
Lăng Kiếm Thành cùng Vưu Anh giao thiệp với Phong Cẩn không kết quả, đành tạm thời lui xuống.
"Sư huynh, chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua sao?"
Trên đường xuống núi, Vưu Anh tức giận bất bình.
Bọn sơn phỉ nơi này quả thực vô pháp vô thiên, thế nhưng lại chẳng để họ vào mắt!
"Càng như vậy, càng chứng tỏ trong trại có quỷ!"
Vưu Anh lải nhải không dứt, "Nữ thổ phỉ kia rõ ràng là giang hồ tán tu, việc này nhất định có liên quan đến nàng!"
Lăng Kiếm Thành thu hồi tầm mắt, bước chân vững vàng đi xuống núi: "Sư đệ, làm việc gì cũng không được nóng nảy.
Chúng ta là đệ tử Phất Vân tông, chớ vì một lúc khí phách mà làm tổn thanh danh tông môn."
Vưu Anh trầm mặc một lát, cúi đầu nhận lỗi: "Sư huynh giáo huấn chí phải. Vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì?"
Ngữ khí Lăng Kiếm Thành bình tĩnh: "Nếu họ muốn chứng cứ, thì đưa cho họ chứng cứ là được."
"Hả?" Vưu Anh nhíu mày nghi hoặc, "Nhưng... chứng cứ ở đâu ra?"
Bước chân Lăng Kiếm Thành khẽ dừng: "Qua đêm nay, tự nhiên sẽ có chứng cứ."
"?"
Sư huynh đây là có ý gì?
·
Nhìn theo bóng hai người xuống núi, Lôi Sương bỗng trống rỗng xuất hiện bên cạnh Phong Cẩn.
Nàng hơi cúi người, giọng chỉ đủ cho hai người nghe, cười nói: "Cầu ta đi, ngươi cầu ta, ta sẽ giúp ngươi."
Thuận tay diệt trừ hai kẻ tìm phiền toái, đối với nàng mà nói chẳng khác gì trở bàn tay.
Phong Cẩn liếc nàng như nhìn kẻ ngốc: "Nếu ngươi ra tay chính diện cùng họ xung đột, chẳng phải là chứng thực tội danh ta chứa chấp tà ma sao?"
Lôi Sương: "..."
·
Đêm khuya.
Vài đạo thân ảnh lặng yên không tiếng động lẻn vào sơn trại.
Trong gian phòng cạnh nơi ở của Phong Cẩn, ánh mắt Lôi Sương bỗng mở lớn.
Ngay khoảnh khắc sau, thân ảnh nàng trống rỗng xuất hiện trong phòng Phong Cẩn.
Phong Cẩn đang nhắm mắt minh tưởng, bị hơi thở đột ngột quấy nhiễu, nhíu mày nhìn về phía nàng: "Ngươi lại muốn làm gì?"
Lôi Sương không còn vẻ cà lơ phất phơ ban ngày, trên nét mặt hiện ra vài phần nghiêm trọng, khẽ nhắc: "Có thứ không sạch sẽ vào được rồi."
Mắt Phong Cẩn khẽ nheo, lập tức hiểu ra: "Phất Vân tông?"
Lôi Sương không đáp, xem như ngầm thừa nhận.
Phong Cẩn ánh mắt chợt lóe: "Gần đây Phất Vân tông hành động liên tiếp, bọn họ rốt cuộc đang toan tính điều gì?"
"Ta còn tưởng ngươi chẳng buồn để ý nữa."
Lôi Sương nhướng mày, khẽ khảy chiếc trâm nơi tai, vẻ mặt như tìm lại được người tri kỷ: "Thế nào, có muốn ta ra tay không?"
Phong Cẩn rũ mắt, trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm bất tường.
Một lát sau, nàng khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ngươi thay ta, truyền lời đến gian sân cách vách kia cho linh hồ."
Lôi Sương ngẩn người: "Ai?"
·
Vài bóng đen lặng lẽ lục soát khắp sơn trại, cuối cùng tụ tập tại một bãi đất trống.
Nhưng ai nấy đều lắc đầu: "Không phát hiện gì cả."
"Sao có thể?" Một người cất tiếng tức giận,
"Nhiều mắt như thế nhìn chằm chằm, chẳng lẽ nàng có thể hư không biến mất?"
Không ai trả lời. Qua một lát, một thân ảnh lên tiếng quả quyết: "Lục soát thêm, dù đào ba thước đất cũng phải tìm ra! Các nàng nhất định còn ở trên núi!"
"Rõ!"
Thân ảnh nhóm chợt lóe, hóa thành hư không biến mất, dưới ánh trăng chỉ còn mặt đầm lặng lẽ.
Không bao lâu, mặt nước đột nhiên nổi lên một chuỗi bọt khí.
Xôn xao —
Nhậm Thanh Duyệt ôm Nhan Chiêu phá nước mà ra.
Nhan Chiêu nằm trong lòng nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngủ say không biết gì, tác dụng của chú ngủ vẫn chưa tan.
Nhậm Thanh Duyệt kéo Nhan Chiêu lên bờ.
Nhan Chiêu bị động tĩnh làm phiền, tay theo bản năng nắm lấy thứ gì mềm mại trong tay.
Mềm, lại có độ đàn hồi, theo bản năng liền nhéo nhéo.
Xúc cảm kia... cực kỳ giống mông hồ ly.
Nhậm Thanh Duyệt không kịp đề phòng, giật nảy mình, suýt chút nữa đẩy Nhan Chiêu rơi trở lại đầm nước.
Khó khăn lắm mới lên bờ, nàng liền túm lấy bàn tay nhỏ của Nhan Chiêu, "bạch bạch" mấy cái liên tiếp.
Đã ngủ còn không an phận, dám động tay lung tung!
Trong mộng, bàn tay Nhan Chiêu đau như bị cắn, liền co rụt lại.
Nhậm Thanh Duyệt vẫn chưa hết giận, đưa tay véo nhẹ gương mặt nàng: "Lại sờ bậy nữa, lần tới ta chặt tay ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro