
Chương 182: Gọi một tiếng nghĩa mẫu
Thì ra là vậy.
Nhan Chiêu làm ra vẻ thật sự gật đầu: "Nói cũng có lý."
Ổ Oánh Oánh liền rất sợ A Âm.
Nhậm Thanh Duyệt lại dặn dò nàng: "Cho nên, về sau ngươi cũng tận lực đừng nhắc đến A Âm trước mặt người khác."
"Nga." Nhan Chiêu mơ hồ hiểu được, trong lòng lại có chút mất mát.
Bỗng nhiên, trước mắt các nàng chợt lóe lên một đạo lưu quang tím nhạt.
Hoa quý phong thái, khí độ ung dung, Vạn Bảo Tiên Tôn Tô Tử Quân quả nhiên hiện thân trước cửa cung.
Các đệ tử thủ sơn thấy vậy, phản xạ có điều kiện, liền đồng loạt quỳ rạp xuống đất: "Bái kiến cung chủ!"
Trần trưởng lão kinh ngạc, trong mắt thoáng hiện vẻ khiếp sợ.
Lập tức liền cùng Nhậm Thanh Duyệt cúi đầu hành lễ.
Tô Tử Quân nâng tay phất nhẹ, ra hiệu những người không liên quan lui xuống, ánh mắt đảo qua Nhậm Thanh Duyệt cùng Nhan Chiêu, trên người Trần trưởng lão hơi dừng lại một chút, cuối cùng dừng nơi Nhan Chiêu: "Chuyện gì mà muốn đích thân tới gặp bổn tọa?"
Nhan Chiêu nhận được ánh mắt ra hiệu của Thanh Duyệt, liền lấy từ trong ngực ra túi càn khôn nhặt được trước đó, hai tay dâng lên Tô Tử Quân.
Vừa thấy chiếc túi càn khôn cũ nát ấy, Tô Tử Quân nhíu mày, thoáng lộ vẻ chán ghét.
Nhưng nàng vẫn nhận lấy từ tay Nhan Chiêu, linh thức vừa đảo qua, sắc mặt lập tức đại biến.
Tô Tử Quân trầm mặt, lúc mở miệng lại, ngữ khí đã nghiêm nghị hơn nhiều: "Ra ngoài một chút nói chuyện, các ngươi đi theo ta."
Sau một lát, Nhan Chiêu cùng mọi người theo Tô Tử Quân bước vào chủ điện Vạn Bảo cung.
Trên đường đi, một bước một cảnh, cung điện lầu các, vũ rường chạm trổ, đều hiển lộ rõ nội tình phong phú và tài lực hùng hậu của Vạn Bảo cung.
So với thế lực phú thịnh như Vạn Bảo cung, Dược Thần tông liền trở nên vô cùng kém cỏi.
Chủ yếu là vì Dược Thần Tử vốn chẳng đặt tâm tư vào chuyện kiếm tiền, thường ngày chủ yếu là các trưởng lão và đệ tử trong tông giao dịch với các môn phái khác, thông qua việc buôn bán đan dược để duy trì chi phí cho cả tông môn.
Còn Dược Thần Tử thì "đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày", gần trăm năm chỉ luyện được một lò Tủy Dương Đan, căn bản không đem tâm tư đặt vào chuyện kiếm tiền cho tông môn.
Cũng bởi vậy, Trần trưởng lão mới cực lực chủ trương để Nhan Chiêu được độc hưởng phần thù lao lần này do tìm lại được bảo vật bị mất.
Trong mắt Trần trưởng lão, Nhan Chiêu là thiếu tông chủ Dược Thần tông, nên suy xét vì sự phát triển tương lai của tông môn.
Nhưng Nhan Chiêu "dầu muối không ăn", lời ám chỉ của hắn, nàng chẳng nghe lọt nửa câu.
Trần trưởng lão chỉ đành nghẹn ở trong lòng.
Về phần Nhan Chiêu, nàng chẳng có việc gì, cứ như vô tư đi bên cạnh Nhậm Thanh Duyệt, vừa đi vừa nhìn đông ngó tây.
Thầm nghĩ: Không trách lúc trước đám đạo phỉ kia lại riêng chọn Vạn Bảo cung để xuống tay, tài vận như thế, ai mà chẳng thèm muốn?
Ánh mắt Nhan Chiêu sáng rực như sao, gần như sắp tràn ra khỏi mí, khiến Nhậm Thanh Duyệt nhìn mà trong lòng cũng cảm khái.
Cũng khó trách sư tôn nàng năm đó không học luyện đan mà lại học luyện khí.
Nhớ lại động phủ tráng lệ của sư tôn khi xưa, Nhậm Thanh Duyệt mơ hồ hiểu ra, tính ham tài của Nhan Chiêu quả nhiên là di truyền mà đến.
Tô Tử Quân và Nhan Nguyên Thanh có thể trở thành bằng hữu, ở một mức độ nào đó, quả thật là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã".
Vào điện, Tô Tử Quân cho các đệ tử lui xuống, ngồi lên ghế thượng thủ, đợi ba người Nhan Chiêu đều an vị, mới mở miệng: "Những thứ này đã mất mấy trăm năm, các ngươi tìm thấy ở đâu?"
Nhan Chiêu cùng Nhậm Thanh Duyệt đều quen biết Vạn Bảo Tiên Tôn, Trần trưởng lão không tiện mở lời, liền để Nhậm Thanh Duyệt kể lại quá trình phát hiện bảo vật.
"Sương mù Ma Khê?" Tô Tử Quân chống cằm, "Thì ra là vậy."
Trận việc năm đó, sau khi nàng treo thưởng, khắp nơi tu sĩ trong giới tiên đều tích cực hưởng ứng, ép đám đạo phỉ kia chạy trối chết.
Chúng ở Nhân giới khó dung thân, chật vật chạy đến Sương mù Ma Khê, là Nhan Nguyên Thanh đích thân ra mặt, nhờ Ma chủ phái thuộc hạ am hiểu truy tung cùng bắn ra mũi tên ma xanh thẫm, đem bọn đạo phỉ lần lượt bắt về.
Chỉ là thủ lĩnh bọn chúng mãi vẫn chưa sa lưới, Phong Cẩn trở về bẩm báo rằng tên ấy trúng mũi tên của hắn, tuy đã trốn thoát, nhưng e rằng khó sống nổi.
Tô Tử Quân từng hoài nghi Phong Cẩn có phải đã nuốt trọn vật kia.
Nhưng người này là do Nhan Nguyên Thanh tiến cử, hơn nữa lại là tâm phúc của Nam Cung Âm, đối phương chẳng cần lo nàng thất tín, nên Tô Tử Quân cũng bỏ qua hoài nghi, dần quên việc ấy đi.
Không ngờ nay, đám pháp bảo thất lạc kia lại bị Nhan Chiêu tình cờ nhặt được.
Sau khi nghe Nhậm Thanh Duyệt kể lại, biết được trùm đạo phỉ đã chết, tâm tình Tô Tử Quân vô cùng khoái trá, khẽ chống cằm, nhìn Nhan Chiêu mỉm cười: "Hiếm lạ thật đấy, trên đời thật sự có người vận khí như ngươi sao?"
Nghĩ kỹ lại, nàng lại thấy cũng chẳng có gì lạ.
Hai nữ tử kết hợp với xác suất một phần vạn sinh ra được hài tử, bản thân việc nàng tồn tại đã là may mắn rồi, về sau gặp vận thế nào, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nữa.
"Đã bị ngươi nhặt được, thì chính là của ngươi." Tô Tử Quân phất tay áo, túi càn khôn bay trở lại vào tay Nhan Chiêu.
Ánh mắt Nhan Chiêu sáng rực, vội vàng hai tay đón lấy.
Bên cạnh, Trần trưởng lão thấy thế, thầm nghĩ: Vạn Bảo cung chủ quả nhiên rộng rãi.
Nhậm Thanh Duyệt kịp thời thay Nhan Chiêu lên tiếng: "Đa tạ Tô cung chủ."
Tô Tử Quân nhìn Nhan Chiêu vui vẻ ôm bảo vật, càng nhìn càng thuận mắt, ánh mắt khẽ chuyển, nhớ tới đề nghị khi trước của Nam Cung Âm, trong lòng thoáng động.
Từ trước đến nay nàng chưa từng làm vụ mua bán nào lỗ vốn, mà như Nhan Chiêu, đúng là viên ngọc trong cẩm lý, tất nhiên phải sớm trói về bên mình mới phải.
Vì thế nàng bỗng nói: "Tiểu Chiêu nhi, lần trước Nam Cung Âm nói muốn cho ngươi bái ta làm mẹ nuôi, ta suy xét rồi, thấy cũng được. Bằng không, ngươi gọi ta một tiếng mẹ nuôi nghe xem?"
Nghe vậy, Trần trưởng lão liền khiếp sợ.
Nhan Chiêu ngẩng đầu, ngơ ngác chớp mắt: "Ai?"
Nhậm Thanh Duyệt tuy cũng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến giao tình giữa Tô Tử Quân cùng Nam Cung Âm, Nhan Nguyên Thanh, thì chuyện này cũng hợp tình hợp lý.
Tô Tử Quân mỉm cười nhìn Nhan Chiêu, lại nói: "Ngươi nhận ta làm mẹ nuôi, ta sẽ tặng thêm một món lễ vật, thế nào?"
"Không được!"
Trong đại điện đột nhiên vang lên tiếng quát, cắt ngang lời Tô Tử Quân.
Tô Tử Quân quay đầu nhìn, mày nhíu chặt: "Dược Thần Tử? Gió nào thổi ngươi tới Vạn Bảo cung của ta thế?"
"Ta không đến, chẳng lẽ ngươi định bắt cóc đồ nhi ngoan của lão phu!" Dược Thần Tử giận đến dậm chân, "Đám nữ nhân các ngươi, cái nào cái nấy tâm tư đều sâu!"
Nam Cung Âm thì khác, dù sao cũng là người Ma tộc, cách Nhân giới xa xôi, ảnh hưởng vẫn có giới hạn.
Nhưng nếu Tô Tử Quân trở thành mẹ nuôi của Nhan Chiêu, thì chuyện lại hoàn toàn khác.
Hắn Dược Thần Tử chỉ là sư tôn của Nhan Chiêu, so với mẹ nuôi, thân sơ khác biệt rõ ràng.
Huống chi Tô Tử Quân tài đại khí thô, cái gì cũng có thể tặng, bảo vật không thiếu, Tàng Bảo Lâu của Dược Thần tông so với Vạn Bảo cung còn xa không bằng, đến khi ấy Nhan Chiêu có phải sẽ suốt ngày chạy đến Vạn Bảo cung, đi theo mẹ nuôi học luyện khí, bỏ hắn lão đầu này sang một bên không đoái hoài tới?
Không được, tuyệt đối không thể!
Trần trưởng lão sững sờ nửa ngày mới kịp phản ứng, lập tức đứng dậy hành lễ với Dược Thần Tử.
Trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ, Dược Thần Tử sao lại đột nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ vẫn âm thầm đi theo họ suốt từ trước?
Dược Thần Tử phất tay, ra hiệu hắn lui sang một bên, rồi nhanh chân bước tới trước mặt Nhan Chiêu, kéo nàng về sau, dặn dò: "Nữ nhân này lòng mang ý xấu, ngươi tuyệt đối không được bái nàng làm mẹ nuôi, nghe rõ chưa?"
Tô Tử Quân tức giận trừng mắt: "Già đầu như ngươi mà còn nói ai lòng mang ý xấu?!"
Dược Thần Tử hừ một tiếng: "Tự nhiên là nói ngươi rồi!"
Tô Tử Quân nhìn thấy Dược Thần Tử là chỗ nào chỗ nào cũng chướng mắt: "Ngươi tuổi tác lớn thế kia, không ở yên trong Dược Thần tông, mỗi ngày lại chạy lung tung, đừng làm hư người ta!"
Dược Thần Tử tức đến dậm chân: "Sao ngươi lại công kích nhân thân ta?!"
Thấy Dược Thần Tử và Tô Tử Quân ồn ào không ngớt, Nhan Chiêu thật sự chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
Lúc trước A Âm nói có thể, nay sư tôn lại bảo không được, vậy rốt cuộc nàng nên nghe ai?
Nhan Chiêu tự nhiên đưa ánh mắt cầu cứu về phía Nhậm Thanh Duyệt.
Nhậm Thanh Duyệt nhận ra ánh mắt ấy, bất đắc dĩ nói: "Ngươi muốn bái thì bái, không muốn bái thì thôi."
Nhưng sợ Dược Thần Tử và Tô Tử Quân tiếp tục cãi vã, nàng lại nói thêm: "Khi nào bái cũng được, không nhất thiết phải quyết định hôm nay."
Ý là có thể tạm hoãn lại.
Nhan Chiêu mơ hồ gật đầu, cười tươi: "Ta nghe sư tỷ."
Một bên, Trần trưởng lão trên mặt khiếp sợ đến mức khó che giấu.
Thân là trưởng lão Dược Thần tông, hắn tự nhiên biết Dược Thần Tử đối với quan môn đệ tử này sủng ái đến mức nào.
Chỉ là, trước kia Nhan Chiêu chỉ từng lộ diện một lần trong đại hội luyện đan, các trưởng lão trong tông tuy từng thấy họa tượng của nàng, nhưng ấn tượng lại không sâu.
Khi Dược Thần Tử viện trợ Hồ Đế lần trước, lại mang theo Nhan Chiêu đồng hành, Trần trưởng lão cảm thấy khó hiểu, nhưng sau khi tận mắt thấy Nhan Chiêu tay không xé rách cao thủ Đại Thừa cảnh, mới khắc sâu ấn tượng.
Đến lúc này, hắn mới thật sự thừa nhận thân phận thiếu tông chủ của Nhan Chiêu, đồng thời càng thêm khâm phục ánh mắt nhìn người của Dược Thần Tử.
Chuyến này cùng rời Thanh Khâu, ở chung thời gian dài, hắn mới phát hiện Nhan Chiêu nguyên lai tâm tính đơn thuần như thế, đối với người khác không có chút phòng bị nào. Một hài tử như vậy, thế nhưng lại xuất thân từ Phất Vân tông cái ổ sói ấy, thật khiến người ta khó tin nổi.
Hôm nay lại càng khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Dược Thần Tử là thân phận gì? Vạn Bảo Tiên Tôn lại là thân phận gì? Hai người này chỉ cần giậm chân một cái liền có thể khiến Nhân giới rung động, vậy mà lại vì Nhan Chiêu mà sinh tranh chấp.
Nhưng Dược Thần Tử cùng Tô Tử Quân hợp lại, cũng không bằng một câu nói của Nhậm Thanh Duyệt tác dụng lớn.
Trần trưởng lão trong lòng thầm cảm thấy không ổn, Nhậm Thanh Duyệt rốt cuộc vẫn là Phất Vân tông đệ tử, tuy rằng hiện giờ bọn họ không có lợi ích gì để tranh đoạt, nhưng Phất Vân tông ác danh vang xa, hắn thật khó có thể đối với nàng sinh lòng tín nhiệm.
Bất quá, trong lòng trần trưởng lão nghĩ thế nào, người khác tự nhiên không thể hiểu hết.
Tô Tử Quân chờ mãi không thấy Nhan Chiêu gọi mình một tiếng "nghĩa mẫu", thấy Nhan Chiêu quyết định rồi lại do dự, tâm tình liền khó chịu, chất vấn Dược Thần Tử: "Ngươi rốt cuộc tới làm gì? Nếu là thất tâm phong, ta ngược lại quen biết không ít y trung thánh thủ, có thể hảo hảo trị trị cái bệnh điên của ngươi!"
Dược Thần Tử bị nàng nhắc như vậy, bỗng nhiên nhớ ra chính sự, vừa định phản bác, lời đến cổ họng lại bị nuốt trở vào.
Hắn hôm nay tới, xác thực có nguyên nhân khác.
Sau khi chia tay Nhan Chiêu, hắn lập tức quay về, tính ra cũng đã hơn hai mươi ngày trôi qua, Nhan Chiêu bọn họ mới từ yêu cung xuất phát.
Cho nên chuyến này, chẳng qua là tình cờ đâm phải nhau mà thôi.
Chỉ là vì không muốn Nhan Chiêu bái nghĩa mẫu, hắn cùng Tô Tử Quân một trận đại sảo đặc sảo, đem chính mình ý định ban đầu đều quên sạch.
Nhờ Tô Tử Quân nhắc nhở, hắn mới chợt tỉnh, sắc mặt trầm xuống, gương mặt ngưng trọng, không còn so đo lời nói có chút kịch liệt của Tô Tử Quân, mà kéo lại chuyện chính.
"Lão phu hôm nay tới, xác thực có việc quan trọng." Dược Thần Tử chính sắc mặt nói, "Tô cung chủ, ngươi kiến thức rộng rãi, lão phu gần đây ngẫu nhiên thu được một vật, muốn thỉnh ngươi xem xét một phen, nhìn xem có thể nhận ra nguồn gốc chăng."
Tô Tử Quân mí mắt khẽ nhướng: "Nga, ngươi bảo ta giúp là ta phải giúp sao? Ngươi cùng cha ta có quan hệ gì? Hay là đã quên vừa rồi ngươi làm sao bại hoại hình tượng của ta trước mặt Chiêu nhi?"
Vị lão tiền bối này không biết nghĩ thế nào, không cho Nhan Chiêu nhận nàng làm nghĩa mẫu, quay đầu lại còn muốn thỉnh nàng hỗ trợ, thật đúng là da mặt dày, tự đem mặt mình đưa cho người ta đá.
Dược Thần Tử nhất thời xấu hổ.
"...... Khụ, việc nào ra việc đó."
Tô Tử Quân nâng nhẹ lông mày, thân mình tựa ra sau ghế ngồi, bày ra tư thái thong dong nhàn nhã: "Hai chuyện này không thể lẫn lộn, hôm nay bổn tọa nói rõ ràng ở đây, Chiêu nhi không nhận ta làm nghĩa mẫu, chuyện của ngươi, ta quản không được."
Dược Thần Tử: "......"
Thực hảo, hắn quả thật là tự dọn đá nện chân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro