Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 174: Nghiêm khắc chỉ dạy

"Nói bậy cái gì!"

Nhậm Thanh Duyệt mặt thoắt cái đỏ bừng, theo thói quen giơ tay gõ lên đầu Nhan Chiêu một cái.

Nhan Chiêu kêu đau, vội che trán, nghiến răng nói: "Ta đâu có nói bậy."

Nhậm Thanh Duyệt trừng nàng: "Câm miệng."

Nhan Chiêu: "......"

Tức giận.

Hồ hậu mỉm cười nhìn một màn này.

Từ khi Nhan Chiêu xuất hiện, Nhậm Thanh Duyệt không chỉ lời nói nhiều hơn, mà thần sắc cũng tươi tắn hơn hẳn hôm qua.

Bạch Tẫn lúc này mới phản ứng, kinh hãi nói: "Ngươi ngươi ngươi, chẳng lẽ ngươi!"

Nhan Chiêu bị Nhậm Thanh Duyệt dùng lệnh cấm ngữ, không thể mở miệng, nhưng nghe thấy tiếng của Bạch Tẫn, vẫn nghênh mắt trừng lại, giữa mày tràn đầy khiêu khích.

Trong không khí dường như có điện quang tóe lửa, giương cung bạt kiếm.

Nhậm Thanh Duyệt nghiêng người, ngăn ánh nhìn đối chọi của hai người lại.

Hồ hậu đúng lúc mở miệng: "Được rồi, Tẫn nhi, ngồi xuống đi."

Bạch Tẫn nuốt nửa câu chưa nói xong trở vào, không cam tâm mà ngồi xuống.

Nhậm Thanh Duyệt ấn đầu Nhan Chiêu xuống, buộc nàng cúi thấp, rồi hướng về Hồ hậu nói: "A Chiêu từ nhỏ không người dạy dỗ, tính tình bướng bỉnh khó thuần, nếu có chỗ thất lễ, còn mong tiền bối thứ lỗi."

Hồ hậu trong mắt mang ý cười: "Không sao, tính tình thẳng thắn như thế, lại càng khiến người thích."

Bị Hồ hậu dùng ánh mắt sâu ý nhìn qua, mặt Nhậm Thanh Duyệt thoáng đỏ.

Tuy chưa chính thức nhận thân, nhưng thân phận hai bên đều đã rõ trong lòng, cho nên trường hợp này kéo dài, càng khiến nàng cảm thấy câu nệ.

Nhan Chiêu bị bắt cúi đầu, nghe Nhậm Thanh Duyệt cùng Hồ hậu khách sáo nói chuyện, trong lòng không vui, liền hóa giận thành đói, lại cắn thêm một miếng hoa bánh.

Bạch Tẫn trừng mắt, trong lòng thầm nghĩ, ai có thể mặt dày bằng nàng được chứ.

Hồ hậu khẽ cười, đem đĩa bánh vụn trước mặt Nhan Chiêu dọn đi, đổi thành một phần mới.

Nhậm Thanh Duyệt kiên nhẫn dạy dỗ: "Lúc này ngươi nên nói gì?"

Nhan Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải Hồ hậu, chỉ thoáng chốc liền dịch đi, ngoan ngoãn nói: "Đa tạ tiền bối."

Hồ hậu mỉm cười: "Không cần cảm ơn, thích thì ăn nhiều một chút."

Để hòa hoãn không khí, Hồ hậu nói sang chuyện khác: "Nghe nói Nhan cô nương cùng Dược Thần Tử đến Thanh Khâu, chẳng hay hiện giờ người ở đâu?"

Nhậm Thanh Duyệt đáp: "Dược Thần Tử tiền bối có việc quan trọng, sau khi đưa A Chiêu đến bên ta thì rời đi, cho nên hiện tại ta cũng không rõ người ở nơi nào."

Hồ hậu gật đầu, không hỏi thêm.

Nhậm Thanh Duyệt liền nói muốn dẫn Nhan Chiêu đi xin lỗi vị yêu tộc bị đánh hôm qua.

Hồ hậu vốn định bỏ qua, nhưng thấy nàng thái độ kiên định, đành sai thị vệ dẫn người kia tới.

Là một nam khổng tước, trên đầu vẫn còn quấn băng, vết thương hôm qua chưa lành.

Bị gọi vào yêu cung, hắn còn tưởng mình phạm lỗi gì, trên đường lo sợ không yên.

Đợi khi nhìn thấy Nhậm Thanh Duyệt, cái ót hắn thoắt cái đau nhói, nơi bị gõ hôm qua vẫn còn âm ỉ.

Hồ hậu ra mặt giải thích, nam nhân mới hiểu ra, vừa kinh sợ vừa nhẹ nhõm.

Nhậm Thanh Duyệt liếc Nhan Chiêu, ra hiệu.

Nhan Chiêu miễn cưỡng đứng dậy, theo Nhậm Thanh Duyệt đi đến trước mặt hắn.

Nhậm Thanh Duyệt ôm quyền, mặt không đổi sắc: "Tại hạ sư muội bướng bỉnh, lỡ tay đả thương các hạ. Tại hạ đã nghiêm khắc dạy dỗ nàng, hôm nay đặc biệt mời các hạ đến để xin lỗi, mong các hạ lượng thứ."

Không ngờ người hôm qua đánh hắn lại là một tiểu cô nương văn nhược ôn hòa.

Nam khổng tước lập tức cảm thấy mất mặt hôm qua xem như lấy lại được.

Hắn ưỡn ngực, sửa cổ áo, ra vẻ phong độ, nói: "Không sao, không sao, cô nương đã có thành ý như vậy, ta tự nhiên thứ lỗi."

Miệng nói rộng lượng, ánh mắt lại vẫn loanh quanh trên mặt Nhậm Thanh Duyệt, không chịu dời đi.

Bỗng trong đầu hắn vang lên một thanh âm lạnh lẽo, mang theo uy hiếp: "Cách xa sư tỷ của ta một chút, nếu không, gặp ngươi một lần ta đánh ngươi một lần."

Âm thanh đột nhiên xuất hiện, chung quanh không ai có phản ứng, hiển nhiên chỉ có hắn nghe thấy.

Nam nhân cứng đờ, mặt biến sắc, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Nhan Chiêu.

Sắc bén trong mắt nàng chỉ lóe lên một thoáng rồi biến mất, nàng làm bộ làm tịch hành lễ: "Xin lỗi."

Nam nhân sắc mặt biến đổi, Nhậm Thanh Duyệt phát giác khác thường, nhíu mày.

Nàng cúi đầu nhìn Nhan Chiêu, thấy nàng khom người một lễ, thái độ xem ra thành khẩn, không phát hiện điều gì không ổn.

Nhậm Thanh Duyệt trong lòng dấy lên vài phần nghi hoặc.

Nhưng chưa kịp mở miệng, nam nhân đã vội vàng lùi lại hai bước, giọng run run: "Không, không sao, việc này ta cũng có lỗi, quấy rầy thật không nên! Xin lỗi!"

Nói xong, hắn nhanh chóng hành lễ với Nhậm Thanh Duyệt và Nhan Chiêu, rồi vội vã rời đi, sợ bị Nhan Chiêu ghi hận.

Nhậm Thanh Duyệt nhìn theo, như có điều suy nghĩ.

Nhan Chiêu "xin lỗi" xong, liền quay lại chỗ, tiếp tục ăn bánh.

Đi chưa được mấy bước, đã bị Nhậm Thanh Duyệt gọi lại.

"Sư tỷ?" Nhan Chiêu quay đầu, thần sắc ngây thơ.

Nhậm Thanh Duyệt nhìn nàng, thấy trong đôi mắt trong suốt ấy chẳng lộ chút manh mối nào.

Nàng đành tự nhủ là mình đa tâm.

Vì sợ Nhan Chiêu gây chuyện, Nhậm Thanh Duyệt đành giữ nàng bên cạnh, dạy dỗ càng thêm nghiêm khắc.

Không chỉ để rèn nết, mà còn là giữ trọn bổn phận sư tỷ, tránh để bản thân bị nàng làm loạn tâm thần.

Mà những ngày Nhan Chiêu ở bên Nhậm Thanh Duyệt, nhìn qua tựa hồ chẳng khác gì trước kia.

Mỗi buổi sáng luyện chữ, buổi chiều luyện đan, đến chạng vạng thì theo sư tỷ học kiếm, đợi mặt trời lặn liền nhập định tu hành. Ngày qua ngày như thế, chẳng hề có lúc nghỉ ngơi, khiến ngay cả Bạch Tẫn cũng cảm thấy thế là quá mức rồi.

Nàng thường chạy đến oán giận với Hồ hậu, nói rằng muốn dẫn biểu tỷ ra ngoài dạo chơi, ngắm núi Thanh Khâu, xem nước Thanh Khâu, nhưng Nhậm Thanh Duyệt luôn bận rộn dạy dỗ Nhan Chiêu, chẳng có rảnh rỗi mà phân tâm.

"Chút việc nhỏ như thế, để Nhan Chiêu tự luyện chẳng phải cũng được sao? Biểu tỷ vì sao cứ nhất định phải kèm bên cạnh?" Bạch Tẫn hướng Hồ hậu tỏ bày nỗi bất bình, "Biểu tỷ về Thanh Khâu đã gần nửa tháng, mà chúng ta còn chưa từng ra ngoài cùng nhau một lần."

Hồ hậu chống cằm ngồi yên, ánh mắt xuyên qua khung cửa sổ, nhìn hai người đang luyện kiếm trong viện, dường như đang suy tư điều gì.

Bà là mẫu thân, chỉ cần liếc qua đã thấy rõ tấm lòng Nhậm Thanh Duyệt đối với Nhan Chiêu sâu nặng đến nhường nào. Thế nhưng giữa hai đứa nhỏ ấy, bầu không khí lại có chút vi diệu.

Nhậm Thanh Duyệt rõ ràng yêu thương sư muội, vậy mà cứ cố chôn giấu phần mềm yếu trong lòng, luôn giữ vẻ lạnh lùng, nghiêm cẩn trước mặt nàng. Chỉ khi Nhan Chiêu không thấy, ánh mắt nàng mới thoáng hiện chút tình ý chân thật.

Còn Nhan Chiêu, thiên tư vốn chẳng kém, vậy mà Nhậm Thanh Duyệt vẫn dạy nàng từ những chiêu thức cơ bản nhất. Rõ ràng nàng học rất nhanh, lại cố tình giả bộ không hiểu, khiến sư tỷ hết lần này đến lần khác kiên nhẫn giảng giải lại.

Những trò vụng về ấy, Nhậm Thanh Duyệt lại chẳng hề nhận ra, chỉ bởi lòng còn nhiều xao động.

Người ngoài cuộc lại nhìn thấu hơn người trong cuộc. Hai ngày nay, Hồ hậu vẫn luôn suy nghĩ nguyên nhân. Bà không ít lần trông thấy ánh mắt Nhậm Thanh Duyệt dõi theo Nhan Chiêu, phức tạp, thậm chí mang theo nỗi thương tâm.

Là mẫu thân, sao bà có thể chịu nổi khi nhìn thấy con gái mình như thế?

Bà không ngừng tự hỏi, muốn biết rõ khúc mắc trong lòng Nhậm Thanh Duyệt rốt cuộc là gì. Nhưng đáng tiếc thay, đối với đứa con gái vất vả lắm mới tìm lại được, bà hiểu biết lại quá ít. Nhậm Thanh Duyệt không chịu mở lòng, tự nhiên cũng chẳng chịu nói ra tâm sự.

Trong viện, Nhan Chiêu cầm một thanh mộc kiếm đi đến trước mặt Nhậm Thanh Duyệt, tò mò hỏi: "Sư tỷ, chiêu này ta làm mãi không đúng, có phải động tác của ta sai rồi không?"

Nhậm Thanh Duyệt chỉ khẽ thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ. Bộ kiếm pháp này vốn không khó, hơn nữa nàng đã dẫn Nhan Chiêu luyện đến gần trăm lần, vậy mà cứ chỗ này sai, chỗ kia quên, mãi chẳng thông.

Bất quá, Nhan Chiêu từ trước đến nay học gì cũng như thế, chẳng thể kỳ vọng quá cao vào khả năng lĩnh ngộ của nàng.

Vì thế, Nhậm Thanh Duyệt bước lên, nâng cánh tay nàng, chậm rãi chỉnh lại từng động tác, dẫn nàng luyện thêm một lần nữa.

Pháp này lấy cần cù làm gốc, không nhớ được cũng chẳng sao, chỉ cần luyện nhiều thì thân thể tự khắc ghi nhớ.

Nhan Chiêu cứ như thế theo sư tỷ múa kiếm. Sư tỷ duỗi tay đỡ lấy thanh kiếm trong tay nàng, khi thì nâng cổ tay, khi lại ép nhẹ vai, liên tục điều chỉnh tư thế.

Khoảng thời gian tu hành này khiến Nhan Chiêu cảm giác như đã trở lại Dược Thần Tông, trở lại khoảng thời gian hai người còn chưa có khoảng cách.

Chỉ là, mọi cử chỉ thân mật xưa kia đều đã biến mất.

Sư tỷ không còn ôm nàng một cách vô thức, cũng chẳng còn dùng nụ hôn lên má để thưởng cho nàng nữa.

Nửa tháng kể từ khi gặp lại, Nhậm Thanh Duyệt chưa từng hỏi nàng lấy một câu về nửa năm tu hành trong sương mù ma khe, có gì thú vị, có gặp chuyện gì không.

Rất rõ ràng, ngoài bổn phận sư tỷ, Nhậm Thanh Duyệt chẳng hề quan tâm nàng.

Nhận ra điều đó khiến Nhan Chiêu cảm thấy thất bại vô cùng.

Thì ra, muốn được một người để tâm, lại khó đến thế.

Nhậm Thanh Duyệt tâm hướng đạo, vô dục vô cầu, Nhan Chiêu chẳng biết phải làm sao để kéo gần khoảng cách, chỉ có thể thuận theo bản năng, tìm đủ cách ở bên cạnh nàng lâu thêm chút nữa, gần thêm chút nữa.

Nàng ghét bất kỳ ai tới gần Nhậm Thanh Duyệt, nhưng nếu tỏ ra quá rõ ràng, lại sợ khiến sư tỷ không vui.

Giữa người với người, quy củ thật rắc rối, lòng người lại khó dò, có lẽ cả đời này nàng cũng chẳng thể hiểu nổi sư tỷ nghĩ gì trong lòng.

Một bộ kiếm pháp kết thúc, Nhậm Thanh Duyệt nói: "Hôm nay đến đây thôi, mai tiếp tục."

Nhan Chiêu thu kiếm, ngẩng đầu hỏi: "Sư tỷ, khi nào chúng ta về Nhân giới?"

Nghe nàng nhắc tới, Nhậm Thanh Duyệt mới giật mình, nhớ ra rằng hai người đã ở Thanh Khâu hơn nửa tháng. Thương thế của Trần trưởng lão hẳn cũng đã bình phục, quả thực nên cáo từ rồi.

Nghĩ vậy, nàng dẫn Nhan Chiêu đến bái kiến Hồ hậu, thưa rằng ngày mai sẽ khởi hành rời khỏi Thanh Khâu.

Bạch Tẫn nghe vậy liền quýnh quáng, kêu lên: "Nhanh vậy đã đi rồi ư? Còn chưa ra ngoài chơi lần nào mà!"

Hồ hậu ra hiệu cho nàng đừng nóng vội, rồi quay sang hỏi Nhậm Thanh Duyệt: "Vội đi như thế, là có chuyện trọng yếu sao?"

Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là ở Thanh Khâu càng lâu, nàng càng sợ lòng sinh quyến luyến, ngày sau e khó dứt bỏ.

Nhưng tâm tư này không thể nói ra, Nhậm Thanh Duyệt chỉ khẽ lắc đầu: "Chúng ta cần trở về."

Bạch Tẫn còn định nói thêm, liền bị Hồ hậu niệm chú cấm ngôn, há miệng mà chỉ phát ra tiếng ê a, mặt đỏ bừng.

Hồ hậu xua tay: "Ngươi lui xuống trước đi."

Bạch Tẫn tức đến dậm chân, bất đắc dĩ phải rời khỏi chính điện, nhưng vẫn cố chấp đứng ngoài canh giữ, chẳng chịu đi xa.

Hồ hậu nhìn thoáng qua Nhan Chiêu, rồi ánh mắt dừng lại trên người Nhậm Thanh Duyệt, giọng ôn hòa: "Ngã Nhi cô nương, ta có đôi lời muốn cùng ngươi tâm sự riêng."

Nhậm Thanh Duyệt thoáng lo lắng Hồ hậu muốn nói chuyện nhận thân.

Nửa tháng ở Thanh Khâu, Hồ hậu đối xử với nàng hết sức tốt, lại còn không để Đồ Sơn Ngọc đến quấy rầy. Trong lòng nàng tự nhiên có chút lưu luyến.

Nhưng với Nhậm Thanh Duyệt, Yêu tộc vẫn là quá xa lạ. Trở lại Thanh Khâu đồng nghĩa với việc buộc chặt thêm một sợi dây ràng buộc, cũng có nghĩa thân phận của nàng sẽ không thể giấu mãi được nữa. Vì thế, nàng theo bản năng né tránh đề tài này, chẳng muốn tiếp tục.

Song, trước khi nàng kịp từ chối, Hồ hậu đã như hiểu thấu tâm tư, dịu giọng nói: "Chớ lo, ta chỉ muốn cùng ngươi trò chuyện như bằng hữu, bất luận khi nào, ta đều sẽ không ép ngươi."

Lời nói đã đến mức này, Nhậm Thanh Duyệt nếu còn cảnh giác, cũng hóa ra khách khí quá.

Nàng hít sâu, trấn tĩnh lại, rồi quay sang nói với Nhan Chiêu: "A Chiêu, ngươi về phòng tu luyện trước đi."

Nhan Chiêu tuy có chút không vui, nhưng thấy sư tỷ hiếm khi dịu dàng, lại được vỗ nhẹ vai, chỉ đành nghe lời: "Vâng."

Chần chừ một lát, Nhan Chiêu rốt cuộc vẫn lựa chọn nghe lời, xoay người bước ra khỏi điện.

Vừa đến cửa chính điện, liền trông thấy Bạch Tẫn dường như đã chờ ở đó từ lâu, vừa thấy nàng liền mừng rỡ nhảy dựng lên, hăng hái vẫy tay: "Nhan Chiêu!"

Một màn nhiệt tình như vậy, thật là hiếm có.

Nhan Chiêu dừng bước, tâm tình vốn chẳng tốt, nên sắc mặt cũng lạnh nhạt: "Làm gì?"

Bạch Tẫn lập tức kéo nàng qua một bên, không biết trong bụng lại đang tính toán điều chi, ngũ quan sinh động, ánh mắt láo liên, dáng vẻ rõ ràng chẳng có hảo tâm.

Đợi đến nơi vắng người, tránh khỏi tai mắt trong cung, Bạch Tẫn mới hạ giọng, ra vẻ thần bí: "Ngươi không hiếu kỳ bọn họ ở bên trong nói cái gì sao?"

Nhan Chiêu trầm mặc, trên mặt hiện lên chút do dự khó hiểu.

Thần sắc ấy liền bị Bạch Tẫn bắt gặp. Nàng duỗi tay ôm vai Nhan Chiêu, đắc ý nói: "Tuy rằng hiện giờ chúng ta là tình địch, nhưng tình địch cũng có thể bắt tay hợp tác. Thật ra ta muốn cùng ngươi nói việc hợp tác một chút!"

Nhan Chiêu nhíu mày, cắt ngang: "Tình địch là gì?"

"......"

Bạch Tẫn nhất thời nghẹn lời.

Đây là trọng điểm sao?!

Trọng điểm chẳng lẽ không phải là hợp tác ư?!

Nàng hất tay, có chút không kiên nhẫn: "Không quan trọng! Dù sao ta có cách nghe lén cuộc nói chuyện của các nàng!"

Nhan Chiêu hơi cau mày: "Thật chứ?"

"Tất nhiên là thật!" Bạch Tẫn vỗ ngực đảm bảo, nhưng chỉ chốc sau lại đổi giọng, "Chỉ là... ta sợ nếu bị dì phát hiện, trách tội xuống đầu, thì ta xong đời mất!"

Nhan Chiêu thuận miệng hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Bạch Tẫn liếc về phía chủ điện, giọng càng thấp hơn: "Cũng không phải không có cách. Ngươi là khách, lại cùng ta biểu... khụ, cùng Nhậm tỷ tỷ quan hệ thân cận, dì chắc chắn sẽ không làm khó ngươi. Đến lúc bị phát hiện, ngươi ra mặt thay ta đỡ một chút, được chứ?"

Nghe đến mấy chữ "quan hệ thân cận", trong lòng Nhan Chiêu chợt dâng lên một tia vui sướng mơ hồ. Nàng chẳng nghĩ ngợi nhiều, liền gật đầu đáp ứng.

"Một lời đã định, chúng ta lấy chưởng làm thệ."

Sợ nàng đổi ý, Bạch Tẫn lập tức giơ tay, hướng Nhan Chiêu chìa ra lòng bàn tay.

Nhan Chiêu cũng đưa tay, hai người đánh khẽ một chưởng, xem như đã ước định thành công.

Thế là Bạch Tẫn kéo Nhan Chiêu vòng đến sau điện chính, men theo mái ngói từ góc đông nam leo lên, đếm từng viên ngói mà bò đến trung tâm đại điện, rồi dừng lại ở một vị trí nhất định.

"Đại khái chính là chỗ này." Bạch Tẫn nói, vừa nói vừa cẩn thận gỡ ra một mảnh ngói trên mái.

Sau đó nàng nhanh chóng kết vài đạo pháp quyết, tại vị trí hở đó thiết lập một tụ âm trận.

Chỉ chốc lát sau, thanh âm của Hồ hậu và Nhậm Thanh Duyệt trong điện quả nhiên từ khe hở truyền ra, rõ ràng không sót một chữ.

Nhan Chiêu tròn mắt, kinh ngạc nói nhỏ: "Ngươi hình như rất quen với việc này nhỉ."

Bạch Tẫn mặt thoắt đỏ bừng, khẽ ho khan: "...... Khụ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro