Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 171: Tùy tâm mà sống

Nhậm Thanh Duyệt lại nghĩ tới Nhan Chiêu.

Song cái ý niệm mạo muội mà tham lam kia chỉ vừa lóe lên trong đầu, liền bị lý trí của nàng mạnh mẽ đè xuống, không cho trồi lên nữa.

Dẫu rằng lấy tuổi tác của nàng mà nói, ở Tu Tiên giới cũng không tính là lớn, tương lai vẫn còn vô số khả năng.

Thế nhưng, e rằng về sau nàng chỉ một lòng hướng đạo, cô độc bước đi.

Những lời này, tự nhiên chẳng thể nói cùng Hồ hậu, nàng chỉ lặng lẽ giấu trong lòng.

Hồ hậu vẫn luôn chú tâm quan sát Nhậm Thanh Duyệt, chỉ một ánh mắt, liền nhạy bén nhận ra cảm xúc nàng dường như có chút biến hóa.

Mà nguyên nhân biến hóa ấy, ít nhiều đều có liên quan tới một câu vừa rồi của nàng.

Hồ hậu nhìn ra điều gì đó, nhưng lại chẳng nói, chỉ thu hồi vòng hoa trong tay, rồi từ một tiểu quán ven đường mang ra một chuỗi kẹo, đưa cho Nhậm Thanh Duyệt, thuận miệng chuyển sang chuyện khác.

Nhậm Thanh Duyệt nhận lấy xâu kẹo, lại không ăn, chỉ đặt giữa những ngón tay mà ngắm nghía.

Trong lòng nghĩ thầm: A Chiêu tất nhiên sẽ thích mấy thứ đồ hống trẻ con này.

Đi được một đoạn, phía trước bỗng truyền đến một tiếng reo hò, theo đó là âm thanh vỗ tay nổi lên tứ phía.

Nhậm Thanh Duyệt ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy trong thành có người bày lôi đài, luận võ chiêu thân.

Trên đài, một nữ tử Yêu tộc anh khí bức người cầm trường thương mà đứng, chỉ trong chớp mắt đã đánh bay một con gấu đen tinh tự phụ mà ngu ngốc.

Bách tính vây quanh không ai mắng nàng thô bạo, ngược lại đều hò reo vang dội, lại còn có người ném vòng hoa lên đài.

Từ tiếng bàn luận xung quanh, Nhậm Thanh Duyệt biết được nữ tử kia đã liên tiếp chiến thắng năm người, mà những kẻ dám lên đài khiêu chiến đều không trụ nổi mười chiêu trong tay nàng.

Dưới đài, người xem nhiệt liệt, song kẻ vừa bị đánh bại là một gấu đen tinh cảnh giới Kim Đan, thực lực chẳng hề yếu.

Vì vậy, tuy ai nấy đều xem náo nhiệt, nhưng trong chốc lát lại không ai dám bước ra khiêu chiến.

"Không ai sao?" Nữ tử trên đài cười đến kiêu ngạo, cây ngân thương trong tay khẽ đinh một tiếng chạm đất, "Ta chỉ chiêu một lần, qua thôn này sẽ chẳng còn cửa hàng khác, có gan thì lên đây đi!"

Đám người vẫn ồn ào, nhưng chẳng ai tiến lên, chỉ sợ vừa lên đài đã bị đánh đến mất mặt.

"Nếu chư vị đều không nguyện, vậy không bằng để ta thử xem."

Giọng nói vừa dứt, đám người thong thả tách ra một con đường, từ giữa đi ra một người.

Lại là một nữ tử.

Hơn nữa dung nhan tựa hoa đào, eo như cành liễu, tư thái nhu mỹ, thoạt nhìn yếu ớt như mỹ nhân tay trói gà không chặt.

"Ngươi?" Nữ tử cầm thương hứng thú đánh giá nàng một lượt, rồi bật cười, "Hôm nay là lễ thành nhân nghìn tuổi của ta, tâm tình tốt, ngươi chỉ cần thắng ta, thì ngay tại đây, trước mặt mọi người, ta cùng ngươi lập khế ước, đời này ra vào có đôi, không rời không bỏ!"

Mỹ nhân ôn nhu cười, như ánh xuân đào hoa, gột tắm gió xuân.

"Hảo."

Dưới đài, tiếng reo hò cuồng nhiệt dần biến thành những lời xì xào khe khẽ.

Tuy Yêu tộc phong khí phóng khoáng, nhưng đồng tính kết làm yêu ngẫu cũng chẳng nhiều, huống hồ người bước lên ứng chiến lại nhu nhược mong manh như thế.

Tiểu mỹ nhân này gan thật lớn, chỉ không biết có bản lĩnh thật hay không.

Nhậm Thanh Duyệt nhìn từ xa, trong lòng thoáng dâng một tia kinh ngạc.

"Ngươi đang nghĩ gì?"

Hồ hậu nhận ra nàng thất thần, liền tùy ý hỏi.

Nhậm Thanh Duyệt hoàn hồn, có chút hoảng hốt, vô thức buột miệng: "Ở Yêu tộc, hai nữ tử cũng có thể... kết thân sao?"

Vừa nói xong, nàng đã hơi hối hận, sợ rằng hành động theo bản năng ấy sẽ khiến người khác nhận ra tâm tư thầm kín chẳng ai biết.

"Tự nhiên." Hồ hậu mỉm cười, giọng vẫn thản nhiên, "Chúng ta Yêu tộc chẳng theo quy củ rườm rà của Nhân giới, chỉ cần tùy tâm mà sống, không tổn hại người khác, không làm điều ác, thì điều gì cũng có thể."

Tùy tâm mà sống, không đả thương người, không hại người.

Nhậm Thanh Duyệt lặng lẽ lặp lại mấy chữ ấy trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy Yêu tộc cũng chẳng hẳn là không có chỗ đáng quý.

Từ nơi xa, trên lôi đài lại vang lên một trận hò reo.

Nhậm Thanh Duyệt ngẩng đầu nhìn lại, không biết từ khi nào, cây ngân thương trong tay nữ tử anh khí kia đã đổi chủ.

Hai chân nàng bị đuôi rắn trắng trói chặt, không thể động đậy.

Nữ tử nhu nhược chỉ tay khẽ nâng cằm nàng, ngón cái nhẹ lướt qua gò má nhuốm hồng của đối phương, mỉm cười hỏi: "Ngươi nhận thua chứ?"

Anh khí nữ tử cắn chặt quai hàm.

Nàng không cam lòng thua như thế, tự thấy vẫn còn sức đánh, nhưng vũ khí đã bị đoạt mất, trước mặt bao người, nếu lại nói nuốt lời, chỉ càng khiến bản thân thêm mất mặt.

Âm thầm vận lực giãy giụa không thành, nàng cắn răng, lớn tiếng hô: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua!"

"Hảo!" Dưới đài vang tiếng hoan hô như sấm, "Yêu không luận tướng mạo! Lập khế ước! Lập khế ước!"

Nữ tử xà yêu rút lại đuôi, anh khí nữ tử được thả ra, nhưng hai chân bị trói đến tê dại, vừa được buông, liền cảm thấy đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ ngay tại chỗ trước mặt quần chúng.

Thân thể nàng nghiêng đi, sắp ngã, thì một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, đỡ lấy eo nàng.

Dưới đài tiếng hoan hô dậy đất, càng lúc càng ầm ĩ.

Anh khí nữ tử cảm nhận được cánh tay rắn chắc đỡ bên hông mình, do tư thế mà tự nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay ánh nhìn dịu dàng của mỹ nhân.

Khoảnh khắc ấy, bốn phía như sáng bừng lên, tim đập loạn nhịp.

Mỹ nhân khẽ cong môi, nụ cười mang theo ý trêu chọc, khẽ nói: "Cẩn thận một chút."

Nhịp tim trong lồng ngực càng đập dữ dội, lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, rõ ràng đã thua luận võ, nhưng lại chẳng muốn thua khí thế.

Nhiệt huyết bốc lên, nàng bỗng đưa tay nâng lấy khuôn mặt xinh đẹp của xà yêu, bá đạo mà hôn lên đôi môi mềm mại kia.

"!" Mắt đẹp của xà yêu thoáng kinh ngạc, dưới đài tức khắc vang lên một mảnh kinh hô.

Anh khí nữ tử chỉ cảm thấy trong lòng dâng tràn đắc ý, lớn hơn cả thẹn thùng, càng thêm khiêu khích mà không chịu buông môi đối phương.

Trong mắt mỹ nhân, kinh ngạc dần hóa thành nụ cười khẽ.

Hai tay nàng vòng lên, chủ động ôm lấy vai đối phương, rồi khép mi mắt, dịu dàng thuận theo, đáp lại nụ hôn kia.

Dưới đài, tiếng hò reo vang dội, vòng hoa liên tiếp được ném lên, không khí náo nhiệt đến mức suýt mất kiểm soát.

Cách đó không xa, trên mái ngói miếu Hồ Tiên, Nhan Chiêu cùng Dược Thần Tử đang nằm rạp, mặt đều bôi đen, lấy mấy viên ngói che thân.

Nhan Chiêu chỉ tay về phía góc đường nơi lôi đài náo nhiệt, hiếu kỳ hỏi Dược Thần Tử: "Sư tôn, các nàng đang làm gì vậy nha?"

Dược Thần Tử trên tay còn dính than đen, đưa tay vuốt vuốt chòm râu bạc, rất nhanh râu bạc cũng bị nhuộm thành một màu đen sì, mặt mày đều cùng một sắc.

Hắn cô độc cả đời, một lòng hướng đạo, chưa từng nếm qua mùi vị ái tình, câu hỏi này của đồ nhi thoáng chạm đến một khoảng trống trong tri thức của hắn.

May mà hắn đã sống đến từng này tuổi, tuy không ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy qua, trầm ngâm giây lát, hắn lựa lời giải thích với Nhan Chiêu: "Đây là một loại phương thức biểu đạt sự thân cận với người mình mến mộ, thông thường chỉ có đạo lữ mới có thể làm như vậy."

"Đạo lữ?" Nhan Chiêu nhớ lại, trước kia Trần Nhị cũng từng nhắc đến hai chữ này, còn nói chỉ khi hai bên cùng thích nhau mới có thể kết thành đạo lữ.

Nhan Chiêu lại hỏi: "Vậy còn thân ở những chỗ khác thì sao?"

Dược Thần Tử nghi hoặc, quay đầu nhìn đồ nhi: "Thân ở đâu cơ?"

"Giống như thế này nè, ở chỗ này, chỗ này." Nhan Chiêu nhấc tóc lên, vỗ vỗ trán mình, rồi lại vỗ lên mặt.

Ánh mắt Dược Thần Tử lập tức trở nên vi diệu, sắc mặt cũng nghiêm lại: "Có ai từng thân ngươi như vậy sao?"

Nhan Chiêu đáp: "Đại sư tỷ."

"Nga." Dược Thần Tử thở ra một hơi, yên tâm, "Thế thì không sao cả. Giống như khi ngươi thân hồ ly của ngươi vậy, chỉ khi thích mới thân, không có gì nghiêm trọng. Nhưng ngươi nhất định phải nhớ, không phải ai cũng có thể thân, chỉ khi ngươi cảm thấy người ấy thân cận mới được."

Không phải ai cũng có thể, chỉ khi thích mới thân.

Hai câu nói ấy lọt vào tai Nhan Chiêu, nàng chớp chớp đôi mắt, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

Sư tỷ từng thân nàng, nhưng lần trước nàng định lấy việc cho sư tỷ thân trán mình làm phần thưởng tu hành chăm chỉ, sư tỷ lại không chịu, vậy sư tỷ là thích nàng, hay là không thích nàng đây?

Nhan Chiêu như một đứa nhỏ tò mò, nghĩ ngợi chốc lát rồi lại bật ra câu hỏi mới: "Sư tôn, thích người và thích hồ ly có giống nhau không?"

"Đương nhiên là không giống." Dược Thần Tử thổi thổi râu.

Tuy chưa từng trải qua chuyện tình cảm, nhưng khi còn trẻ hắn cũng phong lưu phóng khoáng, rất được nữ nhân ái mộ, tự nhận mình hiểu lý luận tình cảm khá sâu.

"Hồ ly tuy tốt, nhưng nó rốt cuộc không phải người. Ngươi không thể giao lưu cùng nó, nó nói gì ngươi cũng nghe không hiểu. Ngươi và nó chỉ có thể làm bạn, còn những chuyện cần người thấu hiểu thì chỉ có thể chính mình đối mặt."

"Nhưng nếu là người, vậy thì khác hẳn." Dược Thần Tử hứng chí, vừa nói vừa rung đùi, giảng đạo lý rõ ràng.

"Khi ngươi gặp khó khăn, hắn có thể cho ngươi chủ ý. Khi ngươi khó chịu, hắn sẽ ôm ngươi. Ngươi không hiểu, hắn sẽ dạy ngươi. Hai người có thể cùng nhau tu luyện, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau đối phó mưa gió thế gian."

Nhan Chiêu chớp mắt: "Vậy làm sao phân biệt được là thích hay không thích, là loại thích nào?"

Tiểu đồ nhi hỏi càng lúc càng khó, Dược Thần Tử sắp bị nàng làm cho rụng tóc.

Nhưng hắn vẫn cố gắng đáp: "Nếu ngươi thích ai, ngươi sẽ hy vọng được ở bên người đó mãi mãi. Nếu hai người cùng thích nhau, đều xem đối phương là sự tồn tại đặc biệt nhất trong sinh mệnh mình, như vậy hai ngươi có thể kết thành đạo lữ."

Nhan Chiêu trầm mặc, trong lòng lặp lại từng chữ: Ta nếu thích ai, liền sẽ hy vọng cùng nàng vĩnh viễn ở bên nhau.

Nàng đối với sư tỷ, chính là loại thích này.

Tuy vẫn chưa hiểu hết, nhưng lòng hiếu kỳ của nàng càng tăng, ý nghĩ trong đầu buột miệng thốt ra: "Ta thích sư tỷ, nhưng nếu sư tỷ không thích ta thì phải làm sao?"

Dược Thần Tử còn đang suy ngẫm câu trả lời vừa rồi, không nhận ra rằng trong lời Nhan Chiêu đã bỏ mất chữ nếu.

Nghe vậy hắn cười ha hả: "Sư tỷ ngươi sao lại không thích ngươi được, nàng thích ngươi lắm chứ, ngươi chính là bảo bối trong lòng nàng."

Nhan Chiêu nghe xong mắt sáng rực: "Thật sao? Vậy ta với sư tỷ có thể trở thành đạo lữ không?"

"Ngạch?" Dược Thần Tử choáng váng, tỉnh lại rồi theo bản năng đáp: "Không được đâu......"

Nhan Chiêu như bị dội một gáo nước lạnh, ánh mắt cụp xuống: "Vì sao lại không được?"

Dược Thần Tử vốn định nói đạo lữ phải là một nam một nữ, nhưng khi lời đến miệng, hắn lại nhớ đến những gì vừa nói, bỗng nhiên trầm mặc.

Sống đến tuổi này, hắn tự nhiên từng thấy nhiều, nghĩ lại thì thích dường như cũng chẳng nhất định phải khác phái.

Giao lưu, thấu hiểu, ôm ấp, làm bạn – đồng tính cũng có thể.

Chỉ là, đồng tính không thể có hậu duệ, còn ngoài ra, chẳng khác gì nhau.

Tu tiên nhân thọ nguyên dài lâu, có hay không có hài tử, kỳ thực cũng chẳng gấp.

Thấy sư tôn im lặng, Nhan Chiêu ngoan cố truy hỏi: "Vì cái gì?"

"Ngô..." Dược Thần Tử nhíu mày, hơi hối hận vì đã khởi đầu đề tài này. Nhưng đối diện với ánh mắt tò mò như muốn nuốt lời của Nhan Chiêu, hắn chỉ đành căng da đầu đáp tiếp: "Có lẽ... cũng không hẳn là không được."

Đôi mắt Nhan Chiêu lập tức sáng rỡ: "Rốt cuộc là được hay không được a?"

Dược Thần Tử xua tay: "Được hay không còn tùy vào đối phương, đâu phải một mình ngươi quyết định. Dù ngươi muốn cùng sư tỷ kết đạo lữ, cũng phải xem người ta có đồng ý hay không."

"Cũng đúng." Nhan Chiêu chán nản, vai rũ xuống.

Cho nhau thích chỉ là tiền đề, nàng thích sư tỷ, sư tỷ cũng thích nàng, nhưng đâu có nghĩa sư tỷ nguyện ý cùng nàng kết thành đạo lữ.

Những việc khác nàng có thể hỏi thẳng, duy chỉ chuyện liên quan đến sư tỷ, nàng không dám.

Không phải vì sợ bị đánh, nếu sư tỷ chỉ đánh một trận thì còn đỡ.

Lần trước chỉ vì muốn sư tỷ thân thân, sư tỷ đã trốn nàng thật xa, nàng sợ nếu tùy tiện hỏi, sư tỷ sẽ chẳng buồn nhìn mặt nàng nữa.

Huống hồ, sư tỷ còn đang giận chuyện nàng giết người.

Nghĩ đến đây, Nhan Chiêu bỗng thấy buồn rầu, khẽ thở dài một hơi.

Đúng lúc này, Dược Thần Tử khẽ đẩy vai nàng: "Đồ nhi, đồ nhi, nhìn bên kia kìa."

Nhan Chiêu theo hướng sư tôn chỉ nhìn sang, thấy Nhậm Thanh Duyệt cùng một vị phụ nhân ung dung quý phái đang sóng vai đi tới.

Đi được nửa đường, một nam nhân trang điểm hoa lệ như khổng tước xòe cánh tiến lại trước mặt Nhậm Thanh Duyệt.

Nam nhân kia bày ra dáng vẻ tự cho mình là tuyệt thế mỹ nam, hướng Nhậm Thanh Duyệt cười nói: "Không biết cô nương xuân thu bao nhiêu? Có người trong lòng chưa? Không thì... hiện tại có muốn thử một người?"

Hồ hậu khẽ nhướng mày, lạnh lùng liếc hắn một cái, nhưng vẫn chờ Nhậm Thanh Duyệt quyết định.

Sắc mặt Nhậm Thanh Duyệt bình tĩnh, sóng nước không gợn, đang định mở miệng...

Đông ——

Sau đầu nam nhân đột nhiên bị thứ gì đó nện trúng, hai mắt trợn ngược, ngã rầm xuống đất bất tỉnh.

Người xem xung quanh ồ lên, Hồ hậu cũng thoáng kinh ngạc, cảnh giác nhìn quanh.

Nhậm Thanh Duyệt thì ngẩn người tại chỗ.

Vừa rồi... đó là...

Tiểu Hắc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro