Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 159: Chiếc lục lạc bạc

Một ít chuyện, không cần phải để tâm tranh đua.

Nhậm Thanh Duyệt im lặng, nhưng cũng không ngăn cản.

Dược Thần Tử tặng Nhan Chiêu bảo vật, đối với Nhan Chiêu có chỗ tốt, nàng tự nhiên không dị nghị.

Ánh mắt Nhan Chiêu sáng lên: "Thật chứ? Sư tôn nói lời giữ lời đó nha!"

Dược Thần Tử trầm giọng đáp: "Đương nhiên là giữ lời, vi sư khi nào từng lừa ngươi?"

Nhan Chiêu lập tức kéo tay áo hắn: "Tốt quá, sư tôn, đi thôi đi thôi, chúng ta bây giờ liền đi!"

"Không cần gấp, không cần gấp." Dược Thần Tử giữ lại Nhan Chiêu, "Bảo vật ở đó cũng chẳng mọc chân mà chạy, ngoan đồ nhi, ngươi mới trở về tông môn, chẳng bằng nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi?"

Nhưng Nhan Chiêu nào chịu nghỉ, bảo vật chưa tới tay thì vẫn không tính là của nàng, phải tận mắt thấy được mới yên lòng.

Dược Thần Tử khuyên mãi không được, đành để Nhan Chiêu kéo đi.

Nhậm Thanh Duyệt xoay người, lặng lẽ theo sau.

Sau lưng, có người gọi: "Tiểu muội!"

Nhậm Thanh Duyệt không quay đầu, chỉ khẽ dừng bước. Đồ Sơn Ngọc vội nói: "Phụ hoàng bị trọng thương, vừa mới tỉnh lại, Tẫn Nhi đang ở bên chăm sóc, ngươi đi xem người đi."

Nhậm Thanh Duyệt trầm mặc, không đáp lời. Đồ Sơn Ngọc lại khuyên: "Phụ hoàng vì phong ấn Hư Không Chi Môn mà hao tổn bảy phần tu vi, bởi thế mới bị người ám toán. Dù việc này chẳng phải Ma tộc làm, nhưng nếu không phải Nam Cung Âm cố chấp mở ra Huyền Hoàng bí cảnh, phụ hoàng cũng chẳng gặp đại nạn như hôm nay!"

"Mặc kệ thế nào, ngươi vẫn là nữ nhi Thanh Khâu Hồ tộc chúng ta. Dù không muốn nhận tổ quy tông, cũng chẳng nên cùng ma nhân làm bạn. Khi nào nghĩ thông suốt, hãy trở về đi."

Nhậm Thanh Duyệt quay lưng về phía Đồ Sơn Ngọc, đợi hắn nói xong mới chậm rãi xoay người, sóng mắt bình lặng, đối diện với hắn.

"Người cần nghĩ thông không phải ta." Giọng Nhậm Thanh Duyệt bình thản, "Thù hận giữa Thanh Khâu và Ma tộc, ta chẳng hiểu, cũng không muốn hiểu. Có lẽ một ngày nào đó, ta có thể cùng các ngươi chung sống hòa bình, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ."

Đồ Sơn Ngọc sững sờ, im lặng.

"Đừng nhắc đến hai chữ Thanh Khâu trước mặt A Chiêu." Khi nàng lại mở miệng, thanh âm mang theo cảnh cáo, "Nếu không, đừng trách ta trở mặt."

Đồ Sơn Ngọc: "......"

Nói xong, Nhậm Thanh Duyệt cất bước rời đi.

Dược Thần Tử dẫn Nhan Chiêu đến sườn núi sau tông vụ đại điện.

Trên triền núi, có vô số dược điền, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy không ít đệ tử đang cày cấy, bón linh dược, trừ sâu dưỡng thảo.

Những người trông coi dược điền dựa vào linh dược thu được mà đổi lấy linh thạch hoặc tích điểm nhiệm vụ tại Tông Vụ Thính, đây cũng là một phần trong tu luyện thường nhật của Dược Thần Tông đệ tử.

"Ngoan đồ nhi, qua đây."

Dược Thần Tử vẫy tay, Nhan Chiêu nghe lời tiến lại.

Xuyên qua một mảnh rừng nhỏ, người xung quanh càng lúc càng thưa.

Tai Nhan Chiêu khẽ động, dường như nghe thấy vài tiếng động lạ, tựa có người đang ẩn mình trong rừng, cố ý bước thật nhẹ.

Nhưng nhìn quanh, giữa bóng cây rậm rạp, lại tĩnh lặng như không.

Nhan Chiêu nghi hoặc, quay sang hỏi: "Sư tôn, người có nghe thấy tiếng gì không?"

Trong mắt Dược Thần Tử lóe lên tia kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không biết: "Tiếng gì cơ?"

"Không rõ nữa......" Nhan Chiêu cau mày thì thầm, "Nghe giống tiếng bước chân, rất nhẹ, tựa như có người đang ẩn nấp."

Kinh ngạc trong mắt Dược Thần Tử lập tức hóa thành khiếp sợ.

Từ khi Nhan Chiêu mới học luyện đan, hắn đã biết nàng hồn thức mạnh mẽ, nhưng chẳng ngờ lại mạnh đến mức này.

Dù nay tu vi nàng tăng nhiều, cũng mới Kim Đan kỳ, linh giác chỉ vừa nảy sinh, vậy mà có thể bằng trực cảm phát hiện người trong rừng.

"Có thể là ám cọc gần Tàng Bảo Các." Dược Thần Tử vuốt cằm, tự nhủ, "Dễ dàng như vậy mà bị đồ nhi của lão phu phát hiện, xem ra đám ám vệ này vẫn chưa đủ rèn luyện, phải cho bọn họ tập thêm mới được!"

Đám ám vệ ẩn mình trong rừng: "......"

Hai người lên tới đỉnh núi, nơi đây cây xanh rợp bóng, giữa chừng có một mảnh đất trống.

Dược Thần Tử trước mặt Nhan Chiêu kết pháp, niệm chú, hư không chợt dao động, ở giữa đất trống hiện ra một vòng xoáy mờ ảo.

Mắt Nhan Chiêu sáng lên: "Truyền Tống Môn."

"Đây là lối vào từ đường, Tàng Bảo Lâu ở ngay sau đó." Dược Thần Tử giải thích, "Đợi ngươi trưởng thành, kế thừa y bát của vi sư, ta sẽ truyền lại cho ngươi pháp quyết mở truyền tống môn này."

Nghe vậy, hai mắt Nhan Chiêu sáng rực lên.

Dược Thần Tử vuốt râu, đắc ý nói: "Hôm nay vi sư dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt, chớ xem thường nội tình của Dược Thần Tông ta, nào có kém gì bảo khố của Nam Cung Âm!"

Nhan Chiêu vui mừng cực độ: "Vâng!"

Nhậm Thanh Duyệt từ Đan Lâu đi ra, theo hướng hai người rời đi mà đến rừng nhỏ, nhưng bị ám cọc trong rừng chặn lại.

Từ đường và Tàng Bảo Lâu đều là trọng địa của Dược Thần Tông, ngày thường canh phòng nghiêm mật, khách ngoài tông không được phép bước vào nửa bước.

Nhậm Thanh Duyệt đành tìm một tảng đá sạch ngoài rừng, ngồi xuống, tĩnh tâm chờ Nhan Chiêu trở ra.

Nhan Chiêu theo Dược Thần Tử bước vào Truyền Tống Trận, cảnh vật quanh thân nhanh chóng biến đổi, mây ngọc lầu son hiện ra trước mắt, giữa chốn cung các trang nghiêm.

"Đây là từ đường." Dược Thần Tử dẫn Nhan Chiêu tiến vào, bảo nàng dâng hương bái tổ trước họa tượng Tổ sư gia của Dược Thần Tông.

Sau đó lại dẫn nàng dạo qua hai bên thiên điện, nơi trưng bày linh bài hơn ngàn đệ tử Dược Thần Tông, ghi rõ từng người bái nhập môn hạ vị trưởng lão nào, chỉ liếc qua là hiểu ngay.

Nhan Chiêu nhìn thấy danh mình, kế đến là linh bài của Ổ Oánh Oánh. Dược Thần Tử cùng Ổ trưởng lão vốn là đồng môn, nên linh bài Ổ trưởng lão xếp ngay trên hắn.

Thấy Nhan Chiêu dừng ánh mắt nơi đó, Dược Thần Tử vuốt râu cười: "Oánh Oánh là tiểu nha đầu thú vị, ổ sư huynh ta xem nàng như bảo vật, có dịp các ngươi nên gặp một lần, tính tình chắc hợp nhau."

Nhan Chiêu nói: "Đã gặp rồi."

"Hử?" Dược Thần Tử nhướng mày.

Nhan Chiêu liền kể lại việc mình trên đường hồi tông ngẫu nhiên gặp Ổ Oánh Oánh, rồi cùng nàng kết bạn đồng hành.

Dược Thần Tử trừng mắt: "Con nha đầu kia đã trở lại mà không đến bái kiến lão phu, thật đúng là khiến người ta đau lòng!"

Trong Tông Vụ Điện, Ổ Oánh Oánh đang cùng Ổ trưởng lão thuật lại chuyến rèn luyện, bỗng rùng mình hắt hơi hai cái.

Ổ trưởng lão quan tâm hỏi: "Oánh Oánh, sao vậy?"

Ổ Oánh Oánh hít hít mũi: "Có lẽ gần đây ngửi dược thảo nhiều quá, nên mũi hơi ngứa thôi."

Nàng xua tay, chẳng bận tâm, lại hứng khởi nói tiếp: "Gia gia đoán xem, lần này con trở về trên đường gặp ai?"

Ổ trưởng lão chống cằm: "Lần trước ngươi có biểu tình này là gặp tiểu Thái tử Thanh Khâu, nhưng Ngọc Nhi về trước ngươi đã có mặt ở Dược Thần Tông, vậy gia gia đoán không ra, ngươi nói đi."

"Ta biết ngay người đoán không được!" Ổ Oánh Oánh cười rạng rỡ, "Là Nhan Chiêu, Nhan sư muội!"

Ổ trưởng lão trầm ngâm, rồi hiểu ra: "Nhan Chiêu? Là quan môn đệ tử của tông chủ sao?"

"Đúng đó!" Ổ Oánh Oánh đôi mắt lấp lánh, "Nhan sư muội nhìn ngoan ngoãn thế mà có thể thuần phục được hung mãnh Sa Bò Cạp, lợi hại vô cùng!"

Ổ trưởng lão như có điều suy nghĩ.

Ổ Oánh Oánh kéo tay áo ông, hỏi: "Con nghe nói Nhan sư muội vốn là đệ tử Phất Vân Tông, sao lại bái nhập môn hạ tông chủ vậy?"

"Ai biết lão ngoan đồng kia nghĩ gì." Ổ trưởng lão bất đắc dĩ đáp, "Là hắn mạnh mẽ thu đồ đệ, ép người về."

Ổ Oánh Oánh: "A?"

Cùng lúc ấy, Nhan Chiêu đã theo Dược Thần Tử tiến vào Tàng Bảo Các.

"Tàng Bảo Các chứa vô số bảo vật." Dược Thần Tử vừa đi vừa nói, "Tổng cộng sáu tầng, ba tầng dưới là pháp bảo từ thất giai trở xuống, thường dùng làm phần thưởng cho đệ tử ưu tú hoàn thành nhiệm vụ."

Nghe vậy, Nhan Chiêu nghiêng đầu: "Vậy ta có tính là đệ tử ưu tú không?"

Khi còn ở Phất Vân Tông, thứ gọi là "đệ tử ưu tú" kia, tám gậy tre đánh cũng chẳng dính đến nàng.

Nếu nàng không phải là đệ tử ưu tú, Dược Thần Tử tặng nàng bảo vật, há chẳng phải là lấy quyền thế mưu tư riêng?

"Đệ tử của lão phu, tự nhiên đều là ưu tú." Dược Thần Tử đắc ý rung đùi, ngữ khí không cho xen vào, "Ngươi lần này mang về ba loại dược liệu bậc bảy, ai dám nói ngươi không ưu tú?"

Nhan Chiêu nghe vậy hắc hắc cười nói: "Có đạo lý."

Đối với việc Nam Cung Âm ban cho Nhan Chiêu hai kiện pháp bảo, ba tầng dưới của tòa lâu trực tiếp bị Dược Thần Tử bỏ qua.

Hắn lập tức mang theo Nhan Chiêu hướng lên ba tầng trên: "Ba tầng trên của tòa lâu này trưng bày đều là những món lão phu cất giữ nhiều năm, không thiếu bảo bối bát giai, cửu giai, thậm chí còn có cả những vật không thuộc Nhân giới, đến từ Tiên giới, Yêu Ma giới."

Nói đến đây, Dược Thần Tử dừng lại, bán một cái nút, "Bất quá, bảo vật loại này, vẫn phải xem duyên phận. Lão phu sẽ không giới thiệu từng món, ngươi tự mình chọn lựa đi."

Nhan Chiêu nghe vậy, hai mắt liền sáng rực lên.

Nàng đi một vòng, phát hiện mỗi một món bảo vật đều bị phong ấn, không thể dùng mắt thường mà nhìn ra phẩm cấp.

Nếu đã không phân biệt được tốt xấu, Nhan Chiêu dứt khoát không phân biệt nữa, nhắm mắt lại, dựa vào trực giác chọn một món trong đó.

Là một món đồ nhỏ bày trên giá gỗ.

Một chiếc lục lạc.

Chiếc lục lạc nhỏ chỉ bằng ngón tay cái, toàn thân ánh bạc, trên mặt khắc hoa văn thanh trúc tinh tế xinh đẹp.

Nhan Chiêu cầm lấy lục lạc, hỏi Dược Thần Tử: "Cái này là gì?"

Dược Thần Tử nhìn nàng bằng ánh mắt tán thưởng: "Vật này là pháp bảo do một vị đại năng phi thăng lên Thượng giới lưu lại, trong lục lạc có khắc phòng hộ trận pháp, một khi khế ước sẽ có thể tự động hộ chủ."

Nhan Chiêu tò mò: "Hộ thế nào?"

Dược Thần Tử duỗi tay, nhẹ điểm một chỉ lên mặt lục lạc, rót linh khí kích phát trận pháp, rồi lui về sau hai bước, búng tay đánh ra một đạo khí kình.

Lục lạc khẽ chấn động, đạo khí kình kia lập tức tiêu tán, không thương tổn đến Nhan Chiêu dù chỉ nửa phần.

"Vật này lực phòng hộ cực mạnh, có thể ngăn cản toàn lực một kích của tu sĩ hợp thể cảnh. Dù công kích vượt quá cảnh giới ấy, khiến trận pháp tổn hại, cũng có thể làm suy yếu uy lực đến bảy phần. Sau khi hộ trận rách nát, pháp khí sẽ không bị hư tổn, chỉ cần yên lặng tự chữa mười hai canh giờ là có thể khôi phục."

Nói gọn lại, có được pháp bảo này, phối hợp cùng Diễn Thiên Thần Quyển và Ngàn Cơ Huyễn Diện trong tay Nhan Chiêu, thì khắp Nhân giới đều có thể thông suốt không bị ngăn trở.

Nhan Chiêu trong lòng vô cùng động tâm.

"Vậy chọn cái này!" Nhan Chiêu giơ chiếc lục lạc lên.

Theo động tác của nàng, lục lạc vang lên leng keng leng keng tiếng thanh thúy, êm tai dễ nghe.

Dược Thần Tử vừa lòng gật đầu: "Hảo, hảo, hảo."

Hắn tiện tay giải phong ấn trên mặt lục lạc, nói với Nhan Chiêu: "Ngoan đồ nhi, ngươi nhỏ một giọt máu lên vật này, lập khế ước nhận chủ đi."

"Không cần, ta không muốn." Nhan Chiêu cự tuyệt đeo lục lạc, tiện tay ném nó vào túi càn khôn.

Dược Thần Tử lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nhan Chiêu vỗ vỗ túi áo, mặt mày giãn ra, cười nhẹ: "Mang về cho Tuyết Cầu, có vật này bảo hộ, về sau nó sẽ không bị thương nữa."

Một lát sau, Nhậm Thanh Duyệt trông thấy Nhan Chiêu cùng Dược Thần Tử từ trong Tàng Bảo Các bước ra.

Nghe nói Nhan Chiêu chọn nửa ngày mới được một món bảo vật, vậy mà lại đem tặng cho tiểu hồ ly, trong lòng Nhậm Thanh Duyệt dâng lên một tia xúc động.

Nhưng chưa kịp để cảm động lan ra, Nhan Chiêu đã lấy chiếc lục lạc ra, quơ quơ trước mặt nàng.

Đinh linh linh--

Nhan Chiêu giơ lục lạc, lắc lắc: "Sư tỷ, ngươi xem cái này, đeo trên cổ Tuyết Cầu có phải vừa vặn không?"

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro