Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 155: Sư tỷ chỉ nắm tai ta

Ân Vô Nhàn trong chốc lát có chút ngơ ngác.

Nếu con sa bọ cạp kia không phải linh sủng của Nhan Chiêu, vậy nàng vừa rồi vì sao lại chịu nghe Nhậm Thanh Duyệt buông vũ khí?

Đó rõ ràng là hoang dã sa bọ cạp có lực công kích cực cường a!

Thế nhưng Nhậm Thanh Duyệt cùng Nhan Chiêu đều vô cùng bình tĩnh, thái độ thản nhiên, Ân Vô Nhàn chỉ cảm thấy nếu bản thân biểu hiện quá mức để ý, trái lại còn không bằng Nhậm Thanh Duyệt.

Nàng cùng Nhậm Thanh Duyệt đồng thời bái nhập Phất Vân Tông, luận thiên phú vốn không phân cao thấp, chỉ là Nhậm Thanh Duyệt có vị đại sư tôn danh tiếng hiển hách, mà mỗi khi luận bàn, nàng thua nhiều thắng ít.

Trong tông, khi người ta nói đến hai người, thường đem Ân Vô Nhàn đặt dưới quầng sáng của Nhậm Thanh Duyệt.

Hai người ngầm không mâu thuẫn, tu hành phương hướng cũng chẳng giống nhau, quanh năm ít gặp, nhưng Ân Vô Nhàn vẫn không nhịn được âm thầm so bì, mỗi lần gặp mặt lại không kìm được đấu võ miệng đôi câu.

Song dù nàng một mực biểu hiện ra địch ý, Nhậm Thanh Duyệt cũng chẳng bao giờ để tâm, càng không coi nàng là đối thủ.

Cao thấp phân rõ, Ân Vô Nhàn chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Nàng hung hăng thở dài một hơi, quay sang nói với Ổ Oánh Oánh: "Chúng ta đi thôi, phía trước chính là Sa Thành."

Ổ Oánh Oánh len lén liếc Nhậm Thanh Duyệt, nàng vừa rồi nghe Ân Vô Nhàn gọi tên đối phương, mới biết vị này chính là người Ân Vô Nhàn thường nhắc đến, Phất Vân Tông Thiên Châu Phong đại sư tỷ.

Chỉ là nàng không hiểu, vị ân sư tỷ trước nay ôn hòa, sao khi gặp Nhậm Thanh Duyệt lại mang thái độ như vậy, thậm chí không buồn giới thiệu nàng nhận biết.

Dù rất muốn hỏi Nhậm Thanh Duyệt cùng vị sư muội bên cạnh có phải cũng đi Sa Thành hay không, nếu vậy bọn họ có thể cùng đường.

Nhưng Ân Vô Nhàn rõ ràng tâm tình không tốt, lại thêm nàng sợ con sa bọ cạp vừa rồi ẩn mình dưới cát, tùy thời có thể xuất hiện đả thương người, nên chỉ dám khẽ vẫy tay nói: "Tái kiến."

Ân Vô Nhàn trừng mắt: "Cùng nàng khách khí cái gì, buông tay xuống."

Ổ Oánh Oánh: "...... Dạ."

Ân Vô Nhàn mang theo Ổ Oánh Oánh rời đi, Nhậm Thanh Duyệt chẳng để bụng, quay sang nói với Nhan Chiêu: "Chúng ta cũng nên xuất phát."

Nhan Chiêu không rõ nguyên do, nhưng nàng trước nay chẳng nghĩ nhiều, sư tỷ nói sao chính là vậy, liền ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Hôm nay thời tiết quả thật không tệ, quãng đường còn lại chỉ đi thêm mấy canh giờ, đến quá nửa giờ Mùi, hai người liền tới Sa Thành.

Nhậm Thanh Duyệt đề nghị đến trạm dịch nghỉ chân.

Nhan Chiêu không có dị nghị, bước vào cửa lớn trạm dịch, chẳng bao lâu, hai người cùng dừng bước.

Nhậm Thanh Duyệt hơi nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.

Đang cùng chưởng quầy nói chuyện, Ân Vô Nhàn vô tình liếc ra cửa, thoáng sửng sốt, lập tức nghĩ: "Thật là oan gia ngõ hẹp."

Ổ Oánh Oánh nghe thấy Ân Vô Nhàn nhỏ giọng, liền nhìn theo ánh mắt nàng, lập tức sáng bừng: "Là Nhậm sư tỷ."

"Ngươi sao còn gọi nàng là sư tỷ?" Ân Vô Nhàn trừng nàng, "Đừng thấy ai cũng gọi sư tỷ, nàng không phải người dễ tính, coi chừng bị đánh."

Nhậm Thanh Duyệt đi tới cạnh quầy, liếc nàng một cái: "Có thể đừng vu oan cho ta không?"

Nhan Chiêu lập tức ngẩng đầu: "Ta làm chứng, không oan, đại sư tỷ thật hung."

"......" Nhậm Thanh Duyệt thái dương nổi gân xanh, gõ mạnh trán nàng, "Ngươi rốt cuộc giúp ai hả?"

Nhan Chiêu đau, che trán: "Ta chỉ nói thật thôi."

"Phốc." Ân Vô Nhàn nhịn không được bật cười, nghiêng đầu nói với Ổ Oánh Oánh: "Thấy chưa, một lời không hợp liền bị đánh, ta đâu có nói sai."

Ổ Oánh Oánh mắt sáng long lanh, nhưng lễ phép lui về sau hai bước.

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Ân Vô Nhàn lúc này mới chú ý đến Nhan Chiêu bên cạnh Nhậm Thanh Duyệt.

Nhan Chiêu dung mạo khác đi, nhưng y phục vẫn cũ, hiển nhiên khi nãy chỉ dùng dịch dung thuật.

Lần nữa gặp mặt, sát khí trên người Ân Vô Nhàn thu liễm đôi chút.

Nghĩ đến việc Nhan Chiêu vừa rồi "bán đứng" Nhậm Thanh Duyệt, nàng liền có thêm hảo cảm, chủ động hỏi: "Ngươi tên là gì? Niệm Khanh?"

Nhan Chiêu thật thà trả lời: "Hiện tại ta gọi là Nhan Chiêu."

Ân Vô Nhàn: "......"

Khoan đã, Nhan Chiêu?

"Nhan Chiêu?!" Ân Vô Nhàn lông mày khẽ nhảy, buột miệng: "Thiên Châu Phong cái kia tiểu phế vật?"

Sắc mặt Nhậm Thanh Duyệt trầm xuống: "Chú ý lời ngươi nói."

"Khụ." Gặp ánh mắt trong trẻo của Nhan Chiêu, Ân Vô Nhàn biết mình thất lễ, vội xua tay: "Xin lỗi, ta chỉ hơi kinh ngạc."

Trong Phất Vân Tông, e rằng không ai không biết Nhan Chiêu.

Nghe nói đứa nhỏ này kinh mạch bế tắc, trời sinh không thể tu luyện, sau khi Nguyên Thanh Tiên Tôn ngã xuống, Thiên Châu Phong giao nàng cho sư huynh trông nom, cũng chẳng mấy để tâm, để nàng lớn lên như dã nhân.

Dù danh tiếng lan khắp tông môn, nhưng trừ đệ tử Thiên Châu Phong, thật sự gặp qua Nhan Chiêu lại chẳng mấy người.

Ân Vô Nhàn cũng là lần đầu tận mắt thấy.

Hơn một năm trước nghe nói Nhan Chiêu có tên trong danh sách hạ sơn rèn luyện, Ân Vô Nhàn cùng các đệ tử khác đều cho rằng nàng chỉ sợ sống chẳng quá ba ngày.

Không phải vì lòng dạ độc ác, mà là Nhan Chiêu không thể tu luyện, chỉ dựa vào pháp bảo Tiên Tôn lưu lại để bảo mệnh, bản thân không chút năng lực tự vệ, rất khó sống sót dưới chân núi nơi yêu thú hoành hành, nhân tâm hiểm trá.

Ai ngờ Nhan Chiêu chẳng những sống, mà còn sống rất tốt. Dung mạo này, cũng chẳng giống lời đồn.

Ân Vô Nhàn nghĩ đến điều gì, nhìn Nhậm Thanh Duyệt: "Thảo nào ngươi lại ở cùng nàng, chẳng lẽ đặc biệt xuống núi bảo hộ?"

Nhậm Thanh Duyệt vừa định mở miệng, đã bị Nhan Chiêu giành trước: "Không có đâu, sư tỷ chỉ tình cờ xuất hiện."

Phần lớn thời gian nàng đều chỉ có một mình, chỉ có tiểu hồ ly bầu bạn.

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Nàng đột nhiên hoài nghi lời Nhan Chiêu từng nói với Nam Cung Âm, rằng nàng thích mình.

Ân Vô Nhàn trầm mặc, rồi nhớ lại cảnh con sa bọ cạp, liền nhẹ nhõm trở lại.

Có thể khiến hung thú dã tính như vậy nghe lệnh, hẳn Nhan Chiêu thật có bản lĩnh.

Ân Vô Nhàn chân thành nói: "Ngươi thật khiến người ta kinh ngạc."

Nhan Chiêu không cảm thấy bị mạo phạm, lấy ra lệnh bài đặt lên quầy, nói với chưởng quầy: "Một gian thượng phòng."

Chưởng quầy nhận ra lệnh bài, nhìn lại Nhan Chiêu, kinh hãi: "Tìm Dược Sử?"

"Tìm Dược Sử?" Ổ Oánh Oánh nghe ba chữ ấy, lập tức quay đầu, kinh ngạc: "Ngươi là Tìm Dược Sử?!"

Mỗi lần lấy ra lệnh bài, người bên cạnh đều kinh ngạc, Nhan Chiêu đã quen, bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy."

Ổ Oánh Oánh vui mừng cực độ, nắm tay nàng: "Sư muội, ta là Ổ Oánh Oánh, ngươi biết Ổ trưởng lão chứ? Trên trán có ba vệt sẹo, chính là ông nội ta đó!"

Trên trán có ba vệt sẹo... Nhan Chiêu nghĩ một lát, hình dung hiện ra trong đầu.

"Ổ trưởng lão!" Nhan Chiêu bừng tỉnh, "Ta biết!"

Ổ Oánh Oánh lập tức thân thiết, vui mừng nói: "Thật tốt quá! Sư muội sắp về Dược Thần Tông phải không? Ta cũng sắp kết thúc rèn luyện, chúng ta có thể cùng đường!"

Nhậm Thanh Duyệt cùng Ân Vô Nhàn đồng thời sửng sốt, Ân Vô Nhàn nhìn Nhan Chiêu, còn Nhậm Thanh Duyệt nhìn Ổ Oánh Oánh... rồi nắm tay Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu chẳng nghĩ nhiều, vừa lúc nàng cũng định hồi Dược Thần Tông, liền gật đầu: "Được a."

Ổ Oánh Oánh cười đến cong cả mắt: "Vậy sáng mai ta đến tìm ngươi."

Lượng tin tức quá lớn, Ân Vô Nhàn đầu óc có chút chuyển không kịp, nàng quay đầu nhìn về phía Nhậm Thanh Duyệt: "Sao lại thế này a? Nàng như thế nào lại trở thành dược sử do Dược Thần Tông tìm tới?"

Nhậm Thanh Duyệt không chính diện trả lời, ngược lại hỏi: "Vậy ngươi làm sao lại cùng người của Dược Thần Tông ở chung một chỗ?"

Ân Vô Nhàn không có gì cần giấu giếm, thản nhiên đáp: "Phong của chúng ta có một tiểu đệ tử đang rèn luyện bên ngoài, khoảng thời gian trước trong tông không phải đã xảy ra chuyện sao, phong chủ lo nàng ở bên ngoài gặp nguy hiểm, nên phái ta xuống núi tìm kiếm. Ta đi ngang qua nơi này, vừa vặn gặp sư muội ngươi gặp nạn, liền tiện tay cứu một phen."

Nhậm Thanh Duyệt hiểu rõ: "Cho nên ngươi người tốt làm tới cùng, còn tiễn nàng trở về Sa Thành."

Ân Vô Nhàn nhún vai: "Ai bảo ta người đẹp lòng tốt, lại nhiệt tình chân thật đâu."

Nhậm Thanh Duyệt liếc nàng một cái, để nàng tự mình thể hội.

Ân Vô Nhàn cũng chẳng để ý nàng nghĩ gì, hai người bọn họ nhìn nhau đã không phải ngày một ngày hai.

Chưởng quầy ưu tiên xử lý nhu cầu của Nhan Chiêu, rất nhanh liền đem thẻ phòng thượng phòng giao cho nàng.

Nhậm Thanh Duyệt theo sau Nhan Chiêu lên lầu, Ân Vô Nhàn lúc này mới phản ứng lại: "Ai, ngươi còn chưa trả lời ta, Nhan Chiêu như thế nào lại thành dược sử tìm dược của Dược Thần Tông?"

Nhậm Thanh Duyệt bất động thanh sắc, nhưng bước chân dưới chân rõ ràng nhanh hơn, chỉ chốc lát đã biến mất nơi rẽ cầu thang.

Ân Vô Nhàn: "......"

Có đôi khi nàng thật sự rất muốn mắng người.

Thấy sắc mặt Ân Vô Nhàn không tốt, chưởng quầy hỏi Ổ Oánh Oánh: "Các ngươi định một gian phòng, hay là hai gian?"

Ổ Oánh Oánh đang tính xem linh thạch của mình có đủ để thuê hai gian thượng phòng hay không, dù sao Ân Vô Nhàn đã cứu mạng nàng, nàng muốn hảo hảo đáp tạ đối phương.

Lúc này, Ân Vô Nhàn bỗng quay đầu lại: "Ta còn có việc khác, ngươi đã có đồng hành, ta liền đi trước."

Ổ Oánh Oánh kinh ngạc: "Ân sư tỷ!"

Ân Vô Nhàn nói dứt lời liền xoay người rời đi, nghe thấy tiếng gọi của Ổ Oánh Oánh, chỉ đưa lưng về phía nàng nâng tay vẫy nhẹ, coi như chào hỏi xong.

Chưởng quầy lại mở miệng: "Ổ cô nương, định phòng sao?"

"Muốn." Ổ Oánh Oánh lấy ra linh thạch, "Ta muốn ở gian kế bên Nhan sư muội."

Đêm đó, Nhan Chiêu đang luyện chữ, bàn đối diện, Nhậm Thanh Duyệt lật xem thi thư, chế tác cho nàng bảng chữ mẫu mới.

Cửa phòng bị gõ vang, Nhậm Thanh Duyệt nghe tiếng ngẩng đầu.

Nhan Chiêu dừng bút, đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa, quả nhiên là Ổ Oánh Oánh.

"Nhan sư muội!" Ổ Oánh Oánh tươi cười rạng rỡ, "Ta một mình thật nhàm chán nga, nên tới tìm các ngươi trò chuyện."

Nhan Chiêu đúng sự thật đáp: "Ta đang luyện chữ, còn phải luyện thêm một lát."

Ổ Oánh Oánh vô cùng kinh ngạc: "Luyện chữ? Nhan sư muội ngươi quả không hổ là đệ tử tông chủ, thật cần cù hiếu học, ta hổ thẹn không bằng! Không sao, ngươi luyện đi, đợi ngươi luyện xong chúng ta lại nói chuyện!"

Hai chữ "cần cù hiếu học" khiến cái đuôi của Nhan Chiêu như muốn vểnh lên, tâm tình vui sướng, liền mời Ổ Oánh Oánh vào nhà: "Vậy ngươi vào trước ngồi một lát."

Ổ Oánh Oánh kéo một cái đệm nhỏ ngồi xuống bên cạnh Nhan Chiêu, nhìn nàng luyện chữ.

Nhậm Thanh Duyệt cụp mắt, tiếp tục chế bảng chữ mẫu.

Ổ Oánh Oánh thân thiết với Nhan Chiêu, nhưng không dám mạo phạm Nhậm Thanh Duyệt, bèn ghé sát Nhan Chiêu nhỏ giọng nói: "Ngươi sư tỷ thật là lãnh mỹ nhân nga, nàng lớn lên đẹp quá."

Nhan Chiêu gật đầu, cảm thấy vinh dự: "Đúng vậy, ta cũng thấy sư tỷ rất đẹp."

"Nhưng tính tình nàng hình như không tốt lắm." Ổ Oánh Oánh lại hạ giọng thấp hơn, sợ Nhậm Thanh Duyệt nghe thấy, "Nàng có phải thường xuyên đánh ngươi a?"

Ngòi bút trong tay Nhậm Thanh Duyệt siết chặt.

Nhan Chiêu cảm thấy lời này không hoàn toàn chính xác, đa phần thời gian sư tỷ vẫn là ôn nhu.

Vì thế nàng cũng hạ thấp giọng: "Sư tỷ không thường xuyên đánh ta."

Nhậm Thanh Duyệt khẽ thả lỏng mày, nhưng ngay sau đó Nhan Chiêu lại bổ sung: "Nàng chỉ thường xuyên nắm tai ta thôi."

"......"

Tốt lắm, tốt lắm.

Nhậm Thanh Duyệt ngoài cười nhưng trong không cười.

Ngòi bút trong tay nàng nhanh chóng lướt đi, trên mặt giấy vẽ ra một con đại vương bát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro