Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 151: Đừng vì ta mà báo thù

Nhan Chiêu mộng một giấc, trong mộng nàng lại gặp được mẫu thân.

Nhưng lần này, mộng cảnh cùng trước kia thật sự không giống.

Trong mộng, mẫu thân vô cùng yên tĩnh, hầu như chẳng nói lời nào.

Nàng thường ngồi mãi một chỗ, ở trong hang động u ám, lặng lẽ nhìn ra ngoài động mông lung hư không, ánh mắt xuất thần.

Tầm nhìn của Nhan Chiêu rất thấp, ngẩng đầu lên cũng chỉ đến ngang eo bụng của mẫu thân.

Từng phiến tuyết tựa như lông ngỗng từ bầu trời xám xịt bay xuống, chất đống ngoài cửa đá, từng chút một phủ kín không trung.

Nàng đại khái là đang ngồi trong lòng mẫu thân, cùng bà ngắm cơn tuyết lạnh mịt mờ khắp đất trời.

Ngày hôm ấy, tuyết rơi thật lớn.

Khóe môi mẫu thân rỉ ra một vệt huyết đỏ thắm.

Bà khẽ vuốt đầu nàng, ánh mắt ôn nhu mà tha thiết.

"Chiêu nhi, ngươi phải mạnh khỏe lớn lên, có được vui sướng và tự do."

"Nhớ kỹ, không cần vì ta mà báo thù."

Mẫu thân cúi xuống, khẽ hôn lên gương mặt nàng, "Đi tìm A Âm, nói cho nàng biết tên của ngươi, nàng sẽ thương ngươi như ta."

Nhan Chiêu mở mắt, tầm nhìn mờ mịt.

Một lúc lâu sau, ánh mắt nàng mới từ mê mang dần khôi phục trong suốt.

Chớp chớp mấy lần, nhìn rõ cảnh vật xung quanh, nàng phát hiện mình lại đang nằm ở một nơi xa lạ.

Bất quá lần này không phải sơn động, cũng chẳng phải rừng cây, mà là một gian nhà sạch sẽ.

Nhan Chiêu ngáp một cái, thử ngồi dậy, lại cảm giác cánh tay mình bị vật gì đó đè nặng.

Quay đầu nhìn lại, một bóng người nằm sấp bên mép giường lọt vào tầm mắt.

Nhan Chiêu nhìn kỹ, mới nhận ra đó là đại sư tỷ.

Nhậm Thanh Duyệt dựa bên giường, gối đầu lên cánh tay Nhan Chiêu, ngủ rất say.

Dưới mắt nàng có một vòng quầng xanh nhàn nhạt, giữa giấc ngủ thần sắc vẫn mang nét mệt mỏi, chẳng biết đã bao lâu chưa được yên giấc.

Mở mắt ra đã thấy sư tỷ, trong lòng Nhan Chiêu dâng lên một cảm giác mông lung mờ nhạt, khóe môi khẽ cong, trong ánh mắt tựa như có ánh sao vui sướng lấp lánh.

Nàng chưa từng cùng sư tỷ gần gũi đến vậy, lại càng chưa từng thấy qua dáng vẻ khi sư tỷ ngủ.

Lông mi Nhan Chiêu khẽ chớp, hiếu kỳ mà rướn người lại gần một chút.

Ngày thường ở cùng đã thấy sư tỷ phong tư lỗi lạc, lúc này ở gần, nhìn lại càng rõ ràng hơn.

Khuôn mặt ấy như được trời ưu ái, hoàn mỹ không chút tỳ vết; giữa giấc ngủ, nét lạnh lùng nơi mi mày dần tan biến, chỉ còn lại sự thuần túy tốt đẹp.

Nhan Chiêu xuất thân nghèo khó, chẳng biết phải diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy niềm vui trước cảnh đẹp ấy.

Người vừa đẹp vừa ôn nhu như vậy, sao có thể khiến người không thích cho được?

Hàng mi dài của Nhậm Thanh Duyệt khẽ rung động, Nhan Chiêu nhìn thấy mà trong lòng ngứa ngáy, tay cũng ngứa, muốn đưa ra chạm thử.

Nhưng đầu ngón tay nàng vừa đưa ra được một chút, lại chững giữa không trung.

Nàng chợt nhớ đến lời sư tỷ đã nói: cùng người thân cận, phải được người đồng ý trước mới có thể làm.

Nàng bèn mím môi, rụt tay lại, đổi thành chống cằm.

Cứ thế ngắm nhìn một lúc, Nhan Chiêu khẽ cảm thán.

Đại sư tỷ thật là xinh đẹp.

Không biết sư tỷ sẽ ngủ bao lâu, hơn nữa, nằm sấp bên mép giường như thế, có ngủ thoải mái được không?

Nhan Chiêu nghĩ một chút, nếu là mình, nhất định nằm xuống sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Thế là nàng khẽ nâng đầu Nhậm Thanh Duyệt, cẩn thận rút cánh tay mình ra, rồi nhẹ nhàng xuống giường.

Kỳ thực Nhậm Thanh Duyệt đã tỉnh từ sớm.

Ngay khi Nhan Chiêu lần đầu thử nhúc nhích, trong khoảnh khắc cánh tay bị nâng lên, nàng đã tỉnh.

Nhưng nàng ngượng ngùng không dám mở mắt, cũng chẳng biết phải giải thích thế nào việc mình lại gối đầu ở đó mà ngủ.

Vốn định chờ Nhan Chiêu ngủ lại rồi mới lặng lẽ rời đi, không ngờ Nhan Chiêu cứ thế nhìn nàng thật lâu, nếu không phải tâm tính vững vàng, chỉ sợ đã không chịu nổi.

Đợi mãi, rốt cuộc thấy Nhan Chiêu đứng dậy.

Không ngờ nàng còn chu đáo nâng đầu mình lên, không kêu la, chỉ yên lặng rút tay ra.

Trong lòng Nhậm Thanh Duyệt thấy an ổn, bất giác sinh ra một cảm khái như người trưởng bối nhìn con gái mới lớn.

Chỉ một năm ngắn ngủi, Nhan Chiêu đã thay đổi rất nhiều.

Nàng tiếp tục giả vờ ngủ, đợi Nhan Chiêu rời khỏi phòng thì mới dậy.

Nhưng ngoài dự đoán, sau khi Nhan Chiêu xuống giường, tiếng bước chân lại không hướng ra cửa, mà tiến về phía nàng.

Nhan Chiêu bước thật nhẹ đến phía sau Nhậm Thanh Duyệt, đưa tay ôm lấy vai nàng, tay kia luồn qua đầu gối, khẽ bế ngang lên.

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Nàng sợ đến suýt nữa bật dậy.

May mà Nhan Chiêu tuy dáng người gầy yếu, nhưng sức lại không nhỏ, ôm sư tỷ vững vàng, không chút hoảng hốt.

Nhan Chiêu nhớ đến những lần ở Dược Thần Tông, sư tỷ từng chăm sóc mình.

Mỗi khi nàng lỡ ngủ gục trên bàn, sư tỷ đều ôm nàng về phòng, đặt nằm ngay ngắn trên giường.

Lần này nàng liền học theo, nhẹ nhàng đặt Nhậm Thanh Duyệt nằm xuống giường.

Đầu vừa chạm gối mềm, thân thể Nhậm Thanh Duyệt liền thả lỏng, thở ra một hơi.

Đáng lẽ đến đây là hết.

Không ngờ, khoảnh khắc sau, tim nàng lại bất giác nhảy dựng.

Nhan Chiêu thế nhưng lại tháo đai lưng của nàng!

Thật là... tiểu lưu manh!

Ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu, Nhậm Thanh Duyệt nắm chặt tay.

Chỉ cần Nhan Chiêu dám nhân cơ hội mà chạm loạn, nàng nhất định sẽ lập tức tỉnh dậy, hung hăng dạy cho một trận.

May thay, Nhan Chiêu ngoan ngoãn, chẳng hề động tay bậy bạ.

Nàng sột sột soạt soạt cởi toàn bộ áo ngoài của Nhậm Thanh Duyệt, lại khom lưng giúp Nhậm Thanh Duyệt tháo giày vớ, bận rộn hơn nửa ngày, lúc này mới kéo chăn lên, cẩn thận đắp kín cho sư tỷ.

Nhan Chiêu tự mình cũng chui vào chăn, trên nệm vẫn còn vương lại hương thơm trên người nàng.

Hơi thở nhàn nhạt ấy bao phủ lấy Nhậm Thanh Duyệt, nàng căng thẳng một lát, sau đó dần buông lỏng, thế mà lại thực sự cảm thấy mệt mỏi, còn muốn tiếp tục ngủ thêm một chút.

Nhan Chiêu an bài xong cho sư tỷ, cảm thấy bản thân lập được một công lớn.

Nàng vô cùng cao hứng, xoay người định ra ngoài tìm A Âm, hai người bọn họ đánh cược, mà A Âm vẫn chưa chịu thực hiện.

Dưới chân vừa bước ra một bước, áo quần tùy tay ném xuống đất lại vướng nơi mắt cá chân.

Phanh.

Ngã một cú vững chắc, chẳng khác nào chó gặm bùn.

Nhậm Thanh Duyệt kinh hãi, lập tức ngồi bật dậy: "A Chiêu!"

Nhan Chiêu mặt úp xuống đất, cảm thấy có chút mất mặt, liền dứt khoát nằm im, không nhúc nhích.

Cửa phòng mở ra, Nam Cung Âm bước vào: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Vừa nhìn, chỉ thấy Nhậm Thanh Duyệt ngồi trên giường, y phục không chỉnh tề, mà Nhan Chiêu lại đang ôm quần áo của Nhậm Thanh Duyệt, quỳ rạp trên mặt đất.

Nam Cung Âm: "......"

Trong phòng nhất thời rơi vào một màn trầm mặc quỷ dị.

Da đầu Nhậm Thanh Duyệt tê dại.

Nếu bị người khác nhìn thấy một màn này, nàng còn có thể miễn cưỡng giải thích đôi chút.

Nhưng người chứng kiến lại là Nam Cung Âm, là một trong hai mẫu thân của Nhan Chiêu.

Như vậy thì ý nghĩa đã hoàn toàn khác.

Bất kể giải thích thế nào cũng đều kỳ quái, giải thích chính là che giấu, mà càng che giấu lại càng khiến người ta hiểu lầm sâu hơn.

Nhậm Thanh Duyệt hết đường chối cãi, trong lòng lại chột dạ không thôi, cảm giác như bản thân làm chuyện xấu bị trưởng bối bắt quả tang, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái khe đất mà chui xuống trốn.

Nam Cung Âm hiển nhiên từng trải gió mưa, đối mặt tình cảnh như thế mà thần sắc vẫn như thường.

Nàng nhìn về phía Nhậm Thanh Duyệt, ngữ khí bình thản: "Chiêu nhi tỉnh từ khi nào?"

Nhậm Thanh Duyệt theo bản năng kéo chăn bó sát quanh người, căng da đầu trả lời: "Vừa mới."

Nam Cung Âm gật đầu, nâng tay áo, đỡ Nhan Chiêu từ dưới đất dậy, lại hỏi: "Ngươi quỳ dưới đất làm gì? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"

Mũi Nhan Chiêu bị đụng đến đỏ rực, đáp: "Ta bị quần áo của sư tỷ vướng chân, trừ cái mũi đau ra thì không có chỗ nào không thoải mái."

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Nam Cung Âm khẽ chớp mắt.

Khóe mắt Nhậm Thanh Duyệt hình như thoáng thấy môi Nam Cung Âm khẽ giật, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ bình thường.

Chắc là nàng nhìn lầm rồi, dù sao Nam Cung Âm là ma chủ, sao có thể cười nhạo nàng chứ.

Nam Cung Âm bình tĩnh tiếp nhận lời giải thích kia, dù nghe qua có chút hoang đường.

Nàng chắp tay ra sau, nghiêm trang nói: "Các ngươi cứ tiếp tục, coi như ta chưa từng tới."

Nói xong liền xoay người định rời đi.

"Không phải như thế!" Nhậm Thanh Duyệt trong lúc gấp gáp liền bật thốt ra.

Bước chân Nam Cung Âm khựng lại.

Nhan Chiêu quay đầu nhìn sư tỷ: "Chính là như vậy mà."

Trước mặt Nam Cung Âm, Nhậm Thanh Duyệt vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng cũng không tiện động thủ, chỉ có thể ra vẻ hung dữ trừng mắt: "Ngươi câm miệng!"

Nhan Chiêu bĩu môi.

Sư tỷ lúc ngủ thì ôn nhu, tỉnh dậy lại hung dữ như thế.

Nhậm Thanh Duyệt hất chăn, bước xuống giường mặc y phục lại, lời nói nhanh như gió: "Tối qua ta vô tình ngủ thiếp đi, A Chiêu đưa ta lên giường, ta không biết nàng sẽ ngã."

Trong mắt Nam Cung Âm thoáng qua một nét cười: "Ân."

Nhậm Thanh Duyệt trong lòng tức giận, bị ánh mắt cười như không cười của Nam Cung Âm nhìn chằm chằm khiến gương mặt nóng bừng.

Nàng không nói thêm lời nào, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng.

Tin hay không thì tùy!

Nhậm Thanh Duyệt vừa mới ra khỏi cửa, phía sau Nam Cung Âm liền gọi: "Chiêu nhi, lại đây."

Nhan Chiêu ngoan ngoãn đứng dậy, đi đến trước mặt Nam Cung Âm.

Nam Cung Âm khẽ xoa đầu nàng, hỏi: "Ngã có đau không?"

Nhan Chiêu chọc chọc cái mũi đỏ: "Đau."

Nam Cung Âm cố ý khẽ gõ vào mũi nàng một cái: "Đáng đời, ai bảo ngươi không cẩn thận."

Nhan Chiêu đau đến kêu khẽ, không vui mà lè lưỡi, hướng Nam Cung Âm làm mặt quỷ.

Thấy nàng sau khi tỉnh lại, tính tình đã khôi phục như xưa, hoàn toàn khác với lúc trước.

Nam Cung Âm hơi trầm ngâm, hỏi: "Ngươi còn nhớ những chuyện xảy ra trong Huyền Hoàng bí cảnh không?"

Nhan Chiêu nghi hoặc: "Ngươi nói là chuyện nào?"

Nam Cung Âm trầm ngâm một lát, chậm rãi nói ra mấy chữ: "Tiểu Kim bị thương."

Nghe vậy, sắc mặt Nhan Chiêu trầm xuống.

Thần sắc nàng biến đổi rõ rệt, khí áp trong phòng cũng theo đó mà hạ thấp.

Rõ ràng, nàng vẫn còn nhớ rõ.

Thế nhưng Nhan Chiêu không phát tác, chỉ trầm mặc một lát, lệ khí trong mắt rồi cũng tan đi.

"Nhớ rõ." Nhan Chiêu thành thật đáp.

Nam Cung Âm biết rõ mà vẫn hỏi: "Ngươi có giận không?"

Nhan Chiêu gật đầu, nghiêm túc thừa nhận: "Có giận."

Nam Cung Âm nắm lấy tay nàng, dịu giọng hỏi: "Ngươi muốn báo thù sao?"

Môi Nhan Chiêu khẽ mím lại, trong lòng nàng hiện lên đáp án đầu tiên là: Muốn.

Nhưng cùng lúc đó, nàng dường như nghe thấy giọng nói ôn hòa của mẫu thân vang bên tai: Nhớ kỹ, đừng vì ta mà báo thù.

Không cần báo thù.

Nhan Chiêu ngẩng đầu, nói: "Ta muốn tìm cách cứu nó trước."

Nam Cung Âm hơi sững lại.

Ngay sau đó, mọi lo lắng trong lòng đều hóa thành an ổn.

Giờ khắc này, nàng tin tưởng rằng, mọi lo sợ trước kia đều là dư thừa.

Chiêu nhi dù sao cũng là cốt nhục của Nhan Nguyên Thanh.

Sau khi nói xong, thấy Nam Cung Âm không lên tiếng, Nhan Chiêu chủ động hỏi: "Ngươi thương thế khỏi chưa? Còn đau không?"

Nam Cung Âm rũ mắt cười khẽ: "Không đau."

Hình ảnh bạc nhận xuyên qua thân thể Nam Cung Âm lại thoáng hiện lên trong đầu Nhan Chiêu.

Khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy thân thể mình như có thứ gì đó cùng nhịp đập với trái tim Nam Cung Âm.

Sợi dây liên hệ vô hình ấy khiến nàng cảm thấy thân mật lạ thường.

Vì thế, Nhan Chiêu khẽ kéo tay áo Nam Cung Âm, giọng mang theo ý khoe công: "A Âm, ta đã báo thù cho ngươi rồi."

Kẻ làm tổn thương Nam Cung Âm, đã bị nàng giết.

Lạnh lùng trên gương mặt Nam Cung Âm dần tan, khóe môi khẽ cong: "Ân."

Nàng chân thành nói lời cảm tạ, Nhan Chiêu nghe mà trong lòng vui vẻ, khóe mắt cong cong, nở nụ cười rạng rỡ.

"Còn một chuyện nữa."

Nhan Chiêu bỗng dựng thẳng ngón tay, giọng nói nghiêm túc.

Nam Cung Âm rũ mắt, biểu tình ôn hòa: "Chuyện gì?"

"Chúng ta đánh cược, ta thắng." Nhan Chiêu đường hoàng đưa tay ra trước mặt Nam Cung Âm, "Ngươi phải thực hiện ước định."

Nam Cung Âm: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro