Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 147: Quyết định của Nhậm Thanh Duyệt

Tiểu Hắc lộc cộc lăn trở lại bên người Nhan Chiêu.

Khi lăn ngang qua khe nứt trên mặt đất, nó bị cơn gió thổi từ dưới nền lên cuốn lấy một chút.

Cũng không có gì lớn, chỉ là bật hơi cao, rơi xuống lại phát ra một tiếng loảng xoảng, mặt đất lõm thành một hố nhỏ, không ảnh hưởng toàn cục.

Con dơi Tiểu Kim phía trước vỗ cánh tăng tốc, sắp tới rìa phong mạc liền thu cánh, mượn thế hóa thành mũi tên nhọn, trong khoảnh khắc xuyên qua giữa tầng phong mạc.

Nhan Chiêu vẫy tay, Tiểu Kim liền khinh phiêu phiêu đáp xuống mu bàn tay nàng.

Tiểu Hắc lại nhấc cái lò lên, leng keng một tiếng, phun ra một tiểu hồ ly lông đỏ.

Mọi người hoàn hồn, Lôi Sương kinh ngạc cảm thán, tấm tắc khen lạ: "Ngươi mấy tiểu linh sủng này thật dùng tốt quá rồi!"

Tiểu Hắc ném Bạch Tẫn xuống, liền nhảy nhót chạy vội tới trước mặt Nhan Chiêu, bày ra bộ dáng tranh công.

Nhan Chiêu tùy ý vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, khen một câu rất tuyệt.

"Leng keng leng keng!" Tiểu Hắc cao hứng cực kỳ.

Nếu nó có cái đuôi, giờ phút này nhất định đã vểnh tận trời cao.

Nhan Chiêu quay đầu nhìn về phía tiểu hồ ly đỏ, chỉ thấy hai mắt nó biến thành hình xoắn ốc quay quay, đầu lưỡi nhỏ phấn phấn thè ra nửa chừng, mê man bất tỉnh.

Không biết vốn dĩ đã choáng, hay là bị Tiểu Hắc dọa đến choáng.

Nhan Chiêu ngồi xổm xuống trước mặt tiểu hồ ly đỏ, duỗi tay chọc chọc vào mũi nó.

"Để ta." Nhậm Thanh Duyệt tiến lên một bước, thi pháp hướng tiểu hồ ly đỏ đang hôn mê.

Thân thể tiểu hồ ly đỏ run nhẹ, sau đó đôi mắt mở ra, chậm rãi tỉnh lại.

Nó mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Nhậm Thanh Duyệt, còn tưởng rằng chính mình đang xuất hiện ảo giác.

Nhậm Thanh Duyệt lại kết pháp quyết, tiểu hồ ly đỏ lập tức biến trở lại hình người, nằm trên mặt đất, thần sắc mê mang, trong miệng lẩm bẩm gọi: "Biểu tỷ......"

Nàng không biết lấy đâu ra sức lực, nắm lấy tay Nhậm Thanh Duyệt áp vào ngực mình, vẻ mặt cảm khái thất thần: "Thật tốt quá a, sau khi chết còn có thể gặp lại biểu tỷ, ông trời thật không phụ ta."

Mọi người liếc nhìn nhau, Nhan Chiêu quay đầu hỏi: "Sư tỷ, vì sao nàng lại gọi ngươi là biểu tỷ?"

Nhậm Thanh Duyệt mặt không đổi sắc: "Nàng nói bừa."

"Nga." Nhan Chiêu không nghi ngờ, "Nàng muốn chết sao?"

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Nàng búng tay điểm lên trán Bạch Tẫn.

Một tiếng "đát" vang lên, Bạch Tẫn đau đớn kêu thảm, ngũ quan nhăn lại thành một đoàn.

Một lát sau, nàng đột nhiên trợn mắt, trong tầm nhìn không chỉ còn lại một mình Nhậm Thanh Duyệt.

Quay đầu nhìn quanh bốn phía, hai mắt Bạch Tẫn dần trừng lớn, cuối cùng dừng lại trên người Nhậm Thanh Duyệt.

Không thể tin nổi: "Ta còn sống?"

"Cách chết còn xa." Nhậm Thanh Duyệt cố ý nói, "Chúng ta lại trị thêm một chút, vết thương của ngươi liền khép lại."

Bạch Tẫn hoàn hồn, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng.

Nàng quay đầu nhìn vết thương sau lưng mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng không đến mức ấy......"

Nam Cung Âm lúc này lên tiếng: "Nơi này không nên ở lâu, vừa đi vừa nói."

Nhậm Thanh Duyệt duỗi tay đỡ Bạch Tẫn dậy, từ trong tay áo lấy ra bình dược, dừng lại một chút, rồi bỗng hỏi Nhan Chiêu: "Niệm Khanh, ta đem một lọ dược ngươi tặng chia cho Bạch Tẫn, ngươi có để ý không?"

"Sư tỷ còn đủ dược dùng chứ?" Nhan Chiêu hỏi.

Nhậm Thanh Duyệt gật đầu: "Đủ dùng, vẫn còn."

Nhan Chiêu yên tâm: "Vậy được."

Lời qua lại đơn giản, không ai để tâm, chỉ có Nam Cung Âm nhiều nhìn Nhậm Thanh Duyệt thêm một cái, tựa hồ suy nghĩ điều gì.

Biểu tỷ tặng dược, Bạch Tẫn mừng đến hỏng rồi.

Tuy dược kia mùi cực kỳ hôi, nắp vừa mở ra nàng liền suýt nôn mấy lượt, nhưng có hề chi?

Bạch Tẫn bôi thuốc, máu ngừng, tinh thần cũng khá hơn.

Mọi người tiếp tục lên đường, trên đường Nhậm Thanh Duyệt hỏi nàng: "Vì sao ngươi lại chỉ có một mình ở đây?"

Bạch Tẫn lúc này mới từ cơn hưng phấn khi gặp lại Nhậm Thanh Duyệt mà tỉnh táo, nhớ đến chuyện mình từng trải qua khi một mình lưu lạc.

"A!" Nàng kêu lên, bắt lấy tay Nhậm Thanh Duyệt, "Biểu tỷ! Không hay rồi! Biểu thúc bị kẻ xấu đánh lén, bị thương!"

Nhậm Thanh Duyệt khựng bước, kinh ngạc: "Bị thương?"

Bạch Tẫn liên tục gật đầu: "Bị thương rất nặng!"

Sau đó liền đem chuyện Hồ Đế phong ấn Hư Không Chi Môn, hao tổn tu vi quá nhiều, lại bị kẻ thần bí đánh lén, một kích trọng thương, từ đầu đến cuối kể lại cho Nhậm Thanh Duyệt nghe.

"Dược Thần Tử tiền bối dẫn chúng ta lui lại, khi ấy gặp bão cát, ta cùng biểu ca bị tách ra!"

Về sau, nàng bị linh vật vực ngoại vây công, suýt mất mạng, tưởng rằng mình phải chết, không ngờ lại gặp được Nhậm Thanh Duyệt.

Nói xong, sắc mặt Nhậm Thanh Duyệt trầm xuống, thần sắc rối rắm.

Nếu nàng không biết việc này, thì thôi cũng chẳng nói làm gì.

Nhưng Hồ Đế trọng thương, sinh tử chưa rõ, nàng không thể nhẫn tâm mặc kệ.

Dù sao đó vẫn là phụ thân ruột của nàng.

Thấy nàng do dự, Nam Cung Âm đẩy nhẹ một cái: "Đi xem đi."

Đồng thời gọi Lôi Sương: "Ngươi cũng đi."

Hồ Đế xử lý hậu quả, lại một lần nữa phong ấn Hư Không Chi Môn, bất luận nguyên do thế nào, nàng đều xem như đã thọ một ân tình của đối phương.

Lôi Sương giật mình, có phần không tình nguyện: "Vì sao ta phải đi?"

Hồ ly Thanh Khâu vốn chẳng ưa Ma tộc các nàng, nàng đi chẳng phải tự chuốc ghét sao?

Hơn nữa Nam Cung Âm trọng thương, nàng lý ra nên ở lại bên cạnh để phòng biến cố.

Nhậm Thanh Duyệt tự nhiên hiểu rõ điều này, liền nói: "Không cần làm phiền Lôi hộ pháp, Bạch Tẫn dẫn đường, ta đi một mình là được."

Nhan Chiêu níu vạt áo Nhậm Thanh Duyệt: "Sư tỷ đi đâu? Ta cũng muốn đi!"

Lôi Sương vội dậm chân, kéo Nhan Chiêu lại: "Ngươi đi cái gì mà đi! Đừng thêm phiền!"

Nhan Chiêu đẩy tay Lôi Sương ra: "Ta không có thêm phiền!"

Nhậm Thanh Duyệt xoay người, đối diện với Nhan Chiêu, sương hàn nơi mày mắt tự nhiên hóa thành nhu hòa.

Nàng vỗ vai Nhan Chiêu, giọng khẽ dịu: "Niệm Khanh, A Âm cũng bị thương rất nặng, ngươi lợi hại như vậy, đi theo ta chẳng dùng được mấy, chi bằng ở lại bên nàng. Chỉ có ngươi mới có thể bảo hộ nàng."

"Chỉ có ta có thể bảo hộ A Âm?"

Nhan Chiêu không ngờ mình lại trọng yếu đến vậy, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác sứ mệnh mãnh liệt.

"Đúng vậy." Nhậm Thanh Duyệt gật đầu khẳng định, trong mắt chứa đầy kỳ vọng, "Ta đi một lát sẽ về, không trì hoãn lâu. Trước khi ta trở lại, ngươi hãy bảo vệ tốt A Âm, được chứ?"

Nhan Chiêu đứng thẳng lưng: "Đương nhiên!"

Nam Cung Âm: "......"

Lôi Sương nhíu mày, hừ nhẹ, kéo tay Giáng Anh: "Sao nghe lời này thấy quen tai thế?"

Giáng Anh liếc nàng, nghĩ thầm: Không quen mới lạ, lần trước Ma chủ lừa ngươi cũng nói y như vậy.

Trấn an xong Nhan Chiêu, Nhậm Thanh Duyệt chắp tay với Nam Cung Âm, rồi dẫn Bạch Tẫn xoay người rời đi.

"Chờ đã."

Nam Cung Âm gọi Nhậm Thanh Duyệt lại.

Nhậm Thanh Duyệt quay đầu, thấy trên không có một vật bay tới.

Vật ấy đã đến gần, nàng giơ tay tiếp nhận, tập trung nhìn vào, liền khẽ kinh ngạc.

Rơi vào trong tay nàng, thế nhưng lại là Diễn Thiên Thần Quyển!

Nam Cung Âm hơi nâng cằm, thần sắc thản nhiên: "Đi thôi."

Nhậm Thanh Duyệt trong lòng chấn động, ôm quyền khom người: "Đa tạ."

Nhậm Thanh Duyệt muốn đi cứu giúp Hồ Đế, người vui mừng nhất không gì hơn chính là Bạch Tẫn.

Có thể cùng biểu tỷ đồng hành, dù chỉ ngắn ngủi một đoạn đường, cũng đủ khiến nàng vui sướng thật lâu.

"Biểu tỷ, biểu tỷ!" Bạch Tẫn ở trước mặt Nhậm Thanh Duyệt nhảy tới nhảy lui, nhìn thế nào cũng không thấy ra dáng vẻ suy yếu sau khi bị thương, "Ngươi theo chúng ta cùng nhau hồi Thanh Khâu được không a?"

Nhậm Thanh Duyệt không chính diện trả lời, trở tay một kiếm chém chết vực ngoại chi linh bỗng nhiên xuất hiện, chỉ nhàn nhạt nói: "Chuyên tâm xem đường."

Ngữ khí nàng rất lạnh, khiến Bạch Tẫn co rụt cổ lại: "Nga."

Bạch Tẫn tạm thời ngừng nói, Nhậm Thanh Duyệt tay cầm Tru Ma Kiếm, dẫn nàng vượt qua một đường trắc trở.

Không biết qua bao lâu, các nàng bỗng nghe nơi xa truyền đến từng đợt tiếng hô.

"Tẫn nhi!" "Bạch Tẫn!"

Bạch Tẫn tinh thần rung động: "Là biểu ca cùng Dược Thần Tử tiền bối!"

Nàng liền nhanh hơn bước chân, hướng thanh âm mà chạy.

Hai người xuyên qua gió cát, khoảng cách dần trở nên gần hơn.

Khi màn cát bụi che khuất tầm mắt tan đi một ít, trong khói bụi mờ mịt hiện ra hai bóng người.

Đồ Sơn Ngọc cõng Đồ Sơn Tầm đang hôn mê bất tỉnh, cùng Dược Thần Tử đi giữa gió cát, khắp nơi tìm kiếm tung tích Bạch Tẫn.

"Biểu ca!"

Bạch Tẫn hô to một tiếng, tốc độ càng nhanh hơn.

Đồ Sơn Ngọc nghe thấy tiếng, trên mặt hiện ra vẻ kinh hỉ: "Tẫn nhi!"

Nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ vui mừng trên mặt hắn liền biến thành kinh hãi, đồng tử đột nhiên co rụt lại.

Một đạo hắc ảnh từ trong gió cát hiện thân, lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau Bạch Tẫn, trong tay loan đao cao cao giơ lên.

Đồ Sơn Ngọc chấn kinh hô to: "Tẫn nhi cẩn thận!"

Dược Thần Tử cũng thấy rõ một màn này, nhưng bọn họ cách quá xa, căn bản không kịp cứu giúp.

Chờ đến khi Bạch Tẫn nghe thấy tiếng gió vang lên phía sau tai, lưỡi đao kia đã bổ xuống, mắt thấy sắp đoạt đi cái đầu nhỏ của nàng.

Vèo--

Âm thanh kiếm khí vang lên, đến sau mà lại vượt trước, chém bay lưỡi đao trong tay hắc ảnh.

Loan đao xoay vòng bay ra, hắc ảnh kinh hãi, phát giác phía sau còn có người, lập tức toan rút lui.

Nhưng hắn vừa mới lui được vài bước, một đạo kiếm khí từ trong gió cát tinh chuẩn khóa định phương vị của hắn, trong nháy mắt xuyên thủng đầu hắn.

Bùm--

Hắc ảnh ngã xuống đất, như bao tải vỡ tung.

Nhậm Thanh Duyệt đuổi đến, ánh mắt sắc bén đảo qua bốn phía, không phát hiện thi thể, trên mặt đất chỉ có một bãi bùn đen nhánh.

Nàng ngưng thần suy nghĩ, hừ lạnh một tiếng: "Chạy?"

Bạch Tẫn vừa mới bước một chân qua Quỷ Môn Quan, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cũng may hữu kinh vô hiểm, rốt cuộc thuận lợi cùng Đồ Sơn Ngọc hội hợp.

Dược Thần Tử bước nhanh đến trước mặt Nhậm Thanh Duyệt, nhìn bãi than bùn trên mặt đất, sắc mặt ngưng trọng: "Kẻ này cùng tiểu tặc đánh lén Hồ Đế trước đó dùng cùng một thân pháp, rất có khả năng là cùng một người."

Nói xong, hắn nhìn về phía Nhậm Thanh Duyệt: "Thanh Duyệt nha đầu, ngươi có tìm được đồ nhi ngoan của lão phu không?"

Nhậm Thanh Duyệt nhớ đến Nhan Chiêu, trầm ngâm giây lát rồi nói: "Tìm được rồi."

Dược Thần Tử ban đầu vui mừng, nhưng ngay sau đó phản ứng lại, trên mặt liền hiện vẻ nghi hoặc: "Vậy vì sao ngươi không mang nàng trở về?"

"Việc này nói ra thì rất dài." Nhậm Thanh Duyệt không nói tắt, mà đem nguyên do kể sơ qua, thẳng đến mục đích, "Nam Cung Âm biết Hồ Đế bị trọng thương, đặc biệt nhờ ta đưa đến một vật."

Nói xong, nàng mở bàn tay, lấy ra Diễn Thiên Thần Quyển.

Dược Thần Tử kinh ngạc: "Diễn Thiên Thần Quyển!"

Nhậm Thanh Duyệt bình thản nói: "Dùng vật này có thể rời khỏi Huyền Hoàng bí cảnh, ngày sau đem trả lại A Chiêu là được."

Lấy tính tình Dược Thần Tử thương yêu Nhan Chiêu như vậy, Nhậm Thanh Duyệt không lo hắn sẽ làm mất bảo vật này.

Dược Thần Tử tiếp nhận Diễn Thiên Thần Quyển, lại hỏi: "Vậy còn ngươi?"

Trong lời nói mang theo vài phần quan tâm.

Nhậm Thanh Duyệt không đáp, quay đầu nhìn về phía Đồ Sơn Ngọc cùng Bạch Tẫn.

Nàng thấy trên lưng Đồ Sơn Ngọc là Hồ Đế đang hôn mê bất tỉnh.

Nhưng nàng không tiến lại, cũng không cùng bọn họ tương nhận.

"Tiền bối, ta đi trước."

Giọng nói rơi xuống, Nhậm Thanh Duyệt đã xoay người rời đi, mấy cái thân ảnh nhấp nhô, liền đã xa dần.

Một lát sau, dư âm mới chậm rãi vọng lại.

"A Chiêu vẫn đang đợi ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro