
Chương 137: Thuần phục Tru Ma Kiếm
"Thiên đạo luân hồi, nợ máu trả bằng máu."
Âm thanh ấy vang vọng thật lâu không tiêu tan, bao phủ khắp thiên địa, uy thế còn hơn cả thiên uy.
Đàm Linh bị kiếm trận đánh lui, thân thể bay ngược, nặng nề nện xuống mặt đất, phát ra một tiếng "phanh" trầm đục.
Chư tông cao thủ xung quanh như gặp ôn thần, lập tức tránh xa, kéo giãn khoảng cách, thành ra khi Đàm Linh rơi xuống đất, trong phạm vi mấy trượng quanh hắn, ngoại trừ vực ngoại chi linh, không còn nửa người sống.
Toàn thân hắn bị vô số kiếm khí xuyên thấu, vậy mà vẫn chưa chết ngay tức khắc, chỉ mở to hai mắt, tràn đầy không cam.
"Đó là..." Trong đám người có người kích động thất thanh: "Thanh Ảnh kiếm pháp! Chính là tuyệt kỹ độc môn của Nguyên Thanh Tiên Tôn!"
"Ta còn sống đến nay, cư nhiên có thể tận mắt thấy được Nhan Nguyên Thanh!"
"Ai? Nguyên Thanh Tiên Tôn?"
Vị nữ tử vừa rồi huyền phù giữa không trung, lấy thế lôi đình đánh lui Đàm Linh, nay chẳng biết biến mất từ khi nào.
Nhan Chiêu ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu Kim Long, tận mắt thấy bóng dáng kia tiêu tán, sau đó hóa thành muôn vạn con bướm kim quang, uyển chuyển bay múa, tụ hội quanh người nàng, cuối cùng hòa nhập vào hồn châu trước ngực.
Nàng cúi đầu nhìn viên kim châu nhỏ, khẽ gọi: "Mẹ?"
Hạt châu an tĩnh lặng yên, chẳng có hồi âm.
Ngay khi ấy, trong đám người vang lên tiếng kinh hô.
Đàm Linh chưa chết, hắn giãy giụa bò dậy, tiện tay bắt lấy một con vực ngoại chi linh.
Một chuyện quỷ dị liền phát sinh.
Vực ngoại chi linh ấy phát ra tiếng rít thảm, sinh cơ còn sót lại bị Đàm Linh mạnh mẽ hút sạch.
Mà Đàm Linh, vốn không thể động đậy, vậy mà sau khi rút sạch sinh cơ, lại miễn cưỡng khôi phục được hành động, lảo đảo nhào về phía nơi có càng nhiều vực ngoại chi linh.
Thấy vậy, chư tông cao thủ vốn đang liều mạng cầu sinh dưới song trọng uy hiếp của vực ngoại chi linh cùng thi khôi, đều kinh hoàng thất sắc.
Hắn có thể hút sinh cơ vực ngoại chi linh... chẳng lẽ cũng có thể rút thọ nguyên của người?
Nhưng Đàm Linh không đến gần bọn họ. Hắn nay suy yếu đến mức chỉ như một tờ giấy, bộ dạng chật vật chẳng khác gì lão thử đầu đường, rệp nơi cống ngầm.
Tất cả những kẻ từng bị hắn lừa gạt đều chỉ mong chính tay lấy mạng hắn.
Hắn chạy về phía vùng vực ngoại chi linh dày đặc, muốn mượn chúng che giấu mà đào thoát.
Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa, đã bị một thanh kiếm ngăn trước mặt.
Nhậm Thanh Duyệt ngang kiếm đứng đó, ánh mắt lạnh như băng.
Sắc mặt Đàm Linh hoảng loạn, kẻ mà hắn từng coi như con kiến nhỏ, giờ xuất hiện trước mặt, lại khiến hắn kinh hãi đến cực điểm.
"Không, ngươi không thể giết ta!". Đàm Linh hoảng hốt thất thố, lớn tiếng gào: "Ta biết chỗ an táng của sư tôn ngươi!"
Nhậm Thanh Duyệt khẽ sững.
Cái chết của Nhan Nguyên Thanh là điều cấm kỵ trong Phất Vân Tông. Thi thể nàng chưa từng được táng vào tông lăng, toàn tông chỉ có rất ít người biết nơi nàng an nghỉ.
Bình thường, nơi Nhậm Thanh Duyệt tế điện chỉ là chỗ đặt di vật của sư tôn mà thôi.
Trong đáy mắt Đàm Linh lóe lên tia tàn độc, hắn đột ngột vung tay chụp tới yết hầu nàng.
Bá—
Động tác của hắn khựng lại giữa không trung, một đường máu từ giữa mày kéo xuống, lướt qua sống mũi, chảy đến tận cằm.
Máu tươi nhỏ tí tách xuống nền đất, Đàm Linh loạng choạng vài bước rồi đổ ập xuống.
Nhậm Thanh Duyệt vẩy giọt máu trên mũi kiếm, thu kiếm vào vỏ, liếc qua đôi mắt đang dần tan rã của Đàm Linh, lạnh nhạt nói: "Trong Phất Vân Tông, tất nhiên vẫn còn kẻ khác biết được."
Dù không ai nói cho nàng, nàng cũng có thể tự tìm ra.
Đàm Linh đã chết, nhưng vở hí kịch này vẫn chưa hạ màn.
Thi khôi bị hắn khống chế toàn bộ phát cuồng, còn vực ngoại chi linh thì trong ánh hồng nguyệt, khô héo thân thể dần trở nên căng tràn đầy sức sống, lực lượng cùng tốc độ đều tăng mạnh, thực lực chỉnh thể thăng lên một bậc.
Chư phái cao thủ kêu khóc thảm thiết, như chuột chạy tán loạn.
Nam Cung Âm tuy trọng thương, nhưng ba vị hộ pháp bên cạnh vẫn còn đủ sức, huống chi từ đâu đó lại xuất hiện ba đầu quái vật, tựa hồ là thế lực Ma tộc. Các cao thủ này đã lo thân còn chẳng xong, tự nhiên chẳng ai có thể nhân lúc hỗn loạn mà "hôi của".
Nhan Chiêu hoàn hồn, thấy Nam Cung Âm và ba người đã bị vực ngoại chi linh vây chặt.
Đám vực ngoại chi linh thực lực tăng vọt, có kẻ sánh ngang Hóa Thần cao thủ. Một đoàn chen chúc như vậy xông tới, đừng nói bốn người họ đều trọng thương, dù ở thời kỳ toàn thịnh, chỉ sợ cũng khó mà chống đỡ.
Phía bên kia, có Dược Thần Tử và Đồ Sơn Tầm, hai đại năng Đại Thừa cảnh tọa trấn; Nhậm Thanh Duyệt cùng Đồ Sơn Ngọc ba người tính mạng vô lo.
Thấy Nam Cung Âm trọng thương sắp bị vực ngoại chi linh nuốt chửng, Nhan Chiêu đứng trên đầu Tiểu Kim, hô lớn: "Lão đại! Ngươi mau đem A Âm lên đi!"
Vực ngoại chi linh quá nhiều, chỗ Nhan Chiêu hiện tại lại thành vùng đất thanh tịnh duy nhất.
Lôi Sương ngẩng đầu, đối diện với ba đôi mắt rực sáng kim quang của cự long.
"......"
Nàng không quá chắc Nhan Chiêu cùng con rồng kia rốt cuộc có quan hệ gì, chỉ cảm thấy có chút kinh sợ.
Giáng Anh và Phong Cẩn liếc nhau, lại ngầm hiểu ý, một trái một phải dìu Nam Cung Âm.
Đến nước này, dù sao ở lại cũng là chết, nếu Nhan Chiêu thật có bản lĩnh thuần phục cự long, chi bằng liều một phen, ngựa chết hóa ngựa sống.
Thấy các nàng thuận lợi leo lên lưng rồng mà bình an vô sự, Lôi Sương yên tâm hơn nhiều, chỉ có chút xấu hổ.
Nàng vội bước nhanh, cũng theo lên.
Ba người mang theo Nam Cung Âm đi đến lưng rồng, tìm chỗ bằng phẳng đặt nàng nằm xuống.
Tru Ma Kiếm vẫn còn cắm nơi ngực, sắc mặt Nam Cung Âm trắng bệch, pháp lực cạn kiệt, suy yếu chỉ còn một hơi. Nếu Tru Ma Kiếm không rút, e rằng tính mạng khó giữ.
"Làm sao bây giờ..." Giáng Anh sốt ruột đến toát mồ hôi lạnh nơi thái dương.
Lôi Sương trước đó từng thử rút kiếm, không ngờ lại bị Tru Ma Kiếm phản phệ, da thịt lòng bàn tay tróc bong, suýt chút đã phế mất một tay.
Giáng Anh thân là Ma tộc, cũng chẳng thể chạm vào Tru Ma Kiếm.
Phong Cẩn tuy có thể đặt tay lên chuôi kiếm, nhưng bản thân nàng trọng thương, mười phần thực lực chỉ còn một, không đủ sức rút thanh kiếm ra.
Ba người luống cuống, chợt nghĩ đến điều gì, đồng loạt nhìn về phía Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu bị nhìn đến ngẩn ngơ.
Lôi Sương đề nghị: "Niệm Khanh, ngươi đến nắm lấy chuôi kiếm, chúng ta cùng truyền công, xem có thể rút Tru Ma Kiếm ra được không!"
Nhan Chiêu không hiểu vì sao chỉ rút một thanh kiếm lại phức tạp đến thế, song chẳng hỏi nhiều, ngoan ngoãn tiến đến, đưa tay định rút kiếm.
Ngay khi tay nàng sắp chạm vào Tru Ma Kiếm, một bàn tay khác giữa không trung đã chặn lại.
Người ngăn nàng, chính là Nam Cung Âm.
Nàng khẽ lắc đầu, giọng yếu ớt mà cự tuyệt: "...Tu vi của ngươi không đủ, không cần uổng phí sức."
Giáng Anh sốt ruột: "Không thử thì sao biết được?"
Lôi Sương phụ họa, gật đầu: "Đúng vậy, Niệm Khanh ngay cả viễn cổ thần long còn có thể thuần phục, biết đâu cũng có thể thu phục Tru Ma Kiếm!"
Phong Cẩn nhớ tới thân phận của Nhan Chiêu, nàng là cốt nhục của Nhan Nguyên Thanh, chuyện nàng làm ra nhiều điều khó tưởng, liền cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng Nam Cung Âm lại không bị thuyết phục, trái lại đôi mắt giận dữ, lạnh giọng: "Ta nói không được, liền là không được!"
Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên khụ ra một ngụm máu tươi.
"Ma chủ!"
Nam Cung Âm chịu đựng thống khổ cực lớn, linh khí cuồng bạo trong gân cốt hoành hành tàn phá, dù vậy, nàng vẫn kiên quyết không để Nhan Chiêu chạm vào Tru Ma Kiếm.
Nhan Chiêu không hiểu nguyên do, đám người Lôi Sương cũng bó tay không biện pháp.
Ngay lúc ấy, một thanh âm theo gió truyền đến: "Để ta thử xem."
Mọi người đồng thời quay đầu, ánh mắt Nhan Chiêu sáng ngời, ba chữ "Đại sư tỷ" đã đến bên miệng, nhưng nhớ tới ước định với Nam Cung Âm, nàng lại cắn môi nuốt xuống.
Trong lòng dấy lên tò mò, sư tỷ có nhận ra nàng hay không?
Nhậm Thanh Duyệt đi ngang qua người Nhan Chiêu, ánh mắt thoáng dừng lại, mày khẽ nhíu, tay bấm một đạo thanh trần chú, rồi bước nhanh đến trước mặt Nam Cung Âm.
Nhan Chiêu cúi đầu nhìn y phục mình sáng rực lên, trong lòng nghi hoặc: Cái này là nhận ra rồi, hay vẫn chưa nhận ra?
Nam Cung Âm ngẩng mắt nhìn người đang tiến đến, được Giáng Anh đỡ ngồi dậy, khẽ thở dài nói: "Kiếm này có linh, nếu không thành tất sẽ bị phản phệ."
"Ta biết." Nhậm Thanh Duyệt đáp.
Nàng không nói thêm gì, lập tức ngồi khoanh chân xuống trước mặt Nam Cung Âm.
Ba người Lôi Sương thấy thế, hiểu ý lùi lại nửa bước, chia ra ba hướng hộ pháp cho Nam Cung Âm.
Nhậm Thanh Duyệt cắt đầu ngón tay, để máu tươi nhỏ xuống chuôi Tru Ma Kiếm.
Chuôi kiếm vang lên tiếng chấn động, nhưng không như trước đó phản phệ Lôi Sương.
Nhậm Thanh Duyệt tĩnh tâm, dùng đầu ngón tay dính máu vẽ phù văn trên chuôi kiếm.
Nam Cung Âm kinh ngạc nhướng mày, ba người Lôi Sương cũng lộ vẻ chấn động.
Phù này...
Nhậm Thanh Duyệt lại muốn thuần phục Tru Ma Kiếm, cùng nó ký kết chủ tớ chi ước.
Tựa hồ nhìn thấu ý nàng, Nam Cung Âm cụp mắt, khẽ cười: "Quả là quyết đoán."
Nhậm Thanh Duyệt bình thản: "Tiền bối quá khen."
Nàng nghĩ đến xa hơn.
Nhan Chiêu là con gái của Nhan Nguyên Thanh, đồng thời cũng mang huyết mạch Ma tộc.
Đây cũng là lý do Nam Cung Âm dù thế nào cũng không để Nhan Chiêu chạm vào Tru Ma Kiếm.
Tiên Minh vẫn đang truy tìm Nhan Chiêu, mà thanh kiếm này chỉ cần chưa nhận chủ, dù rơi vào tay ai, tương lai đều có thể trở thành uy hiếp đối với nàng.
Cho nên, chỉ có nắm chắc thanh kiếm sát khí này trong tay mình, mới có thể bảo hộ Nhan Chiêu tới mức lớn nhất.
Dù là vì thế mà phải mạo hiểm sinh mệnh cũng không tiếc.
Nhậm Thanh Duyệt vẽ xong phù, trong mắt ánh lên kiên định, dứt khoát nắm lấy chuôi kiếm.
Dòng khí bá đạo trong nháy mắt xông vào kinh mạch nàng, cùng lúc đó, uy áp cuồn cuộn như thiên uy đáng sợ tràn vào thức hải, cùng nguyên thần kết thành tiểu nhân, giằng co kịch liệt.
Nhậm Thanh Duyệt nhắm chặt mắt, hàng mi run rẩy, mồ hôi chảy như mưa.
Ba người Lôi Sương liếc nhau, trong lòng đều có chút lo lắng.
Nhan Chiêu ngồi xổm xuống bên cạnh, thấy sắc mặt Nhậm Thanh Duyệt không tốt, liền vén tay áo giúp nàng lau mồ hôi.
Sau đó nàng quay đầu hỏi Nam Cung Âm: "A Âm, ngươi thế nào rồi?"
Nam Cung Âm thần sắc mừng rỡ: "Ta không sao."
Nhan Chiêu "a" một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Nhậm Thanh Duyệt.
Một khắc sau, Nhậm Thanh Duyệt đột nhiên mở mắt, trong mắt lóe lên một tia tinh quang, tay trái đè lên mu bàn tay phải: "Tiền bối, đắc tội!"
Lời vừa dứt, nàng mạnh mẽ rút tay, Tru Ma Kiếm thoát khỏi thân thể Nam Cung Âm, mang theo một cột máu phun ra.
Thân thể Nam Cung Âm lảo đảo, suýt ngã xuống.
"Ma chủ!"
Ba người Lôi Sương vội vàng lao tới đỡ nàng, luống cuống thi triển pháp lực trị thương.
Nam Cung Âm hơi thở yếu ớt, nhưng thân thể Ma tộc cường hãn, Tru Ma Kiếm vừa rời thể, miệng vết thương trước ngực đã ngừng chảy máu.
Lực lượng điên cuồng tàn phá tiêu tán, Nam Cung Âm khôi phục được đôi phần khí sắc, được Giáng Anh ba người đỡ ngồi ổn, ngẩng đầu nói: "Đa tạ."
Nhậm Thanh Duyệt khẽ gật đầu, không nói.
Tru Ma Kiếm được rút ra, nàng mới thở ra một hơi dài.
Nhưng quá trình thuần phục Tru Ma Kiếm không hề dễ dàng, nguyên thần giao chiến hung hiểm vô cùng, suýt nữa bị phản phệ, linh khí trong cơ thể cũng đã tiêu hao gần hết.
Giờ phút này, nửa người nàng tê dại, từng cơn choáng váng khiến mắt tối sầm, chỉ có thể gượng ngồi, không dám động.
Nàng nhắm mắt tĩnh tâm điều tức, đợi cơn choáng hơi lui, mới mở mắt quay đầu nhìn người bên cạnh đang ngốc trệ: "A Chiêu, đỡ ta dậy."
Nhan Chiêu theo bản năng định tiến lên, bỗng khựng lại, nhớ ra điều gì đó.
Sau đó nàng chớp mắt, bá đạo lùi một bước, kéo ra khoảng cách: "Không, ta không phải Nhan Chiêu."
"......" Nhậm Thanh Duyệt ngẩn người, "Không phải Nhan Chiêu, vậy ngươi còn có thể là ai?"
Cho rằng đổi khuôn mặt, nàng liền tưởng ta nhận không ra sao?
Nhan Chiêu không thừa nhận, ngẩng đầu, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn trời: "Ta tên là Niệm Khanh."
Nhậm Thanh Duyệt: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro