Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 127: Phá phong ấn Huyền Hoàng bí cảnh

Phong Cẩn vô cùng kinh hãi.

Mẹ?

Nàng đây là lần đầu tiên nghe thấy từ miệng Nhan Chiêu xưng hô như vậy, nhưng trong thiên hạ này, người có thể không kiêng nể gì mà nắm lỗ tai của Ma Chủ, chỉ có một kẻ duy nhất.

Trong khoảnh khắc, như hồ quán đỉnh, nàng lập tức thông suốt mọi manh mối trước sau, cũng hiểu rõ nguyên nhân Nam Cung Âm dung túng Nhan Chiêu như thế.

Nguyên lai, Nhan Nguyên Thanh chính là mẫu thân ruột của Nhan Chiêu.

Giáng Anh mặt không biểu tình, chỉ là khi nhìn về phía Nam Cung Âm, ánh mắt ít nhiều mang vài phần thương hại.

Cách bọn họ xa hơn một chút, Lạc Kỳ cùng Lôi Sương cũng nhìn thấy một màn này.

Lạc Kỳ kinh ngạc: "Tiểu cô nương kia, chẳng phải các ngươi bắt tới sao?"

"Bắt tới?" Lôi Sương liếc hắn một cái, cười nhạo, "Ngươi cho rằng chúng ta rảnh rỗi đến thế, hay là cho rằng nàng cũng giống như ngươi?"

Lạc Kỳ: "......"

Trời dần tối, về đêm, trong rừng sương mù càng thêm dày đặc, tầm nhìn cực thấp.

Tả hữu hộ pháp cùng đám ma tu áo xanh sắp xếp vòng vây, bảo hộ Nam Cung Âm cùng Nhan Chiêu ở trung tâm, mỗi người đều tự tìm chỗ ẩn nấp.

Còn về phần Lạc Kỳ, chẳng ai quan tâm hắn sống chết ra sao.

Huyền Hoàng bí cảnh sắp hiện thế, Lạc Kỳ tạm thời không lo mất mạng, hắn cũng không muốn bỏ lỡ cơ duyên ngàn năm có một, nên chỉ cúi đầu chờ ở một bên, không chạy trốn, cũng chẳng dám lại gần.

Ngỡ rằng còn phải chờ thêm vài ba ngày, nào ngờ ngay trong đêm, trong rừng bỗng nổi lên trận cuồng phong.

Sương mù tản bớt, trong đêm tối hiện ra từng điểm sáng như đom đóm, ánh sáng ấy vây quanh một khối quang đoàn to bằng đầu người.

Quang đoàn xoay tròn trong không trung, lúc cao lúc thấp, một lát sau liền phiêu đãng rơi xuống đất, hóa thành một con linh lộc toàn thân xanh đen, thân dài hơn linh lộc bình thường.

Linh lộc thong dong dạo bước trên bãi cỏ, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, nó rốt cuộc buông cảnh giác, cúi đầu gặm cỏ.

Trong bóng đêm, Nam Cung Âm ra hiệu động thủ.

Ba bóng người từ ba hướng khác nhau đồng thời lao ra, linh lộc kinh hãi, thân hình chấn động, lập tức hóa thành quang đoàn, định đào thoát.

Nhưng người tới vốn đã chuẩn bị sẵn, Phong Cẩn giương cung, một mũi tên bay ra, không lệch nửa tấc, đánh trúng quang đoàn.

Một tiếng đinh vang lên, mặt ngoài quang đoàn dấy lên từng gợn sóng.

Tuy không bị thương, nhưng linh thể chịu trở lực, bị đánh rơi khỏi không trung, đang định vọt lên lại, liền bị một tấm lưới pháp lực khổng lồ phủ xuống.

Tả hữu hộ pháp hợp lực bày trận, đem quang đoàn giam cầm trong không gian hẹp.

Quang đoàn bị trói buộc, hoảng hốt cùng cực, quanh thân quang mang kịch liệt chớp động, rồi bạo phát linh khí cường đại, trùng kích bốn phía.

Oanh--

Sâu trong rừng.

Khi chấn động truyền đến, Bạch Tẫn lúc ấy hóa thành tiểu hồ ly, đang cuộn mình trong lòng biểu ca say ngủ.

Dược Thần Tử là người phản ứng đầu tiên, lập tức đứng bật dậy, nhìn về nơi xa.

Giữa màn sương dày, tầm mắt tuy mờ mịt, song vẫn có thể mơ hồ thấy được một cột sáng trắng dựng giữa thiên địa, năng lượng mãnh liệt cuồn cuộn như sóng lớn dâng trào.

"Bí cảnh chi môn đã mở." Dược Thần Tử phán đoán như thế.

Sau đó, lão vung tay, túm lấy Đồ Sơn Ngọc, bước chân khẽ động, súc địa thành thốn, thoáng chốc đã vượt qua trăm trượng.

Khoanh chân tĩnh tọa trên cây điều tức, Nhậm Thanh Duyệt bỗng mở bừng mắt.

Ngay sau đó, nàng không chút do dự, đứng dậy, tung người nhảy xuống, hướng về nơi linh khí dao động kịch liệt vừa nãy mà lao đến.

Nàng vừa rời đi, trong lùm cây dưới gốc, cành lá khẽ lay động, một con linh hồ toàn thân trắng muốt từ trong chui ra.

Linh hồ dáng vẻ thanh linh, uyển chuyển mà nhẹ nhàng nhảy vọt về phía trước, dưới chân gió nổi lướt qua.

Cỏ cây giữa núi dường như có linh tính, đều tự tách ra nhường đường, để nó thong thả xuyên qua.

"Tiên Tôn, Nam Cung Âm đã động thủ."

Hắc ảnh hiện thân phía sau Đàm Linh, chờ hắn ra quyết định.

Đàm Linh không vội, chậm rãi đứng dậy, thu tay từ thi thể trước mặt.

Thi thể nằm đó, dường như bị một cỗ lực lượng nào đó triệu hoán, đột nhiên trợn mắt, rồi đứng lên.

Đó là một nam nhân thân hình béo lùn, chính là tiên sử Nguyên Kim, kẻ trước đó cùng Chương Cao đến Dược Thần Tông khiêu khích.

Đàm Linh liếc hắn, hỏi: "Thiên giới hạ phàm tiên quan, hiện giờ ở đâu?"

Nguyên Kim lắc đầu: "Ta chỉ nhận được tin chờ liên lạc, còn việc tiên quan khi nào hạ giới, lúc nào tới, ta hoàn toàn không biết."

Đàm Linh trầm ngâm giây lát, lại hỏi: "Mục đích của hắn là gì?"

Nguyên Kim đáp: "Tiên Đế hoài nghi Nhan Nguyên Thanh đã giấu Thần Nguyên Quả trong Huyền Hoàng bí cảnh, nên tiên quan lần này cũng hướng về nơi đó mà đến. Có lẽ đợi khi bí cảnh mở ra, hắn sẽ động thủ."

Đàm Linh vung tay, một thi khôi khác từ bóng tối bước ra, đứng bên cạnh Nguyên Kim.

Hai tiên sử đều mặt không biểu cảm, như thể chẳng hề quen biết.

"Các ngươi, đi tìm tiên quan." Đàm Linh ra lệnh, "Bất luận dùng cách gì, phải mang Tru Ma Kiếm về cho lão phu."

Chương Cao cùng Nguyên Kim đồng thanh: "Tuân lệnh."

Cùng lúc đó, càng nhiều người tu hành cảm nhận được sự triệu hoán của Huyền Hoàng bí cảnh, lần lượt lao về nơi sương mù dày đặc, hướng về chỗ linh khí dao động kịch liệt kia.

Pháp trận rung chuyển, song vẫn chưa bị phá vỡ.

Lôi Sương cùng Giáng Anh liếc nhau, trong lòng đều khiếp sợ – vật vừa sinh ra linh trí này, lại có linh lực cường đại đến thế, mà đây mới chỉ là phong ấn ở lối vào. Khó trách bao nhiêu người trước đó đều không thể đột phá.

Hai người đồng thời gia tăng pháp lực, giam cầm càng thêm chặt chẽ.

Quang đoàn giãy giụa trong tuyệt vọng, cuối cùng đành bất lực, quang mang dần thu liễm, ở giữa hiện ra một lốc xoáy to cỡ nắm tay.

Đó chính là cửa vào bí cảnh.

Nam Cung Âm bước đến gần lốc xoáy, Nhan Chiêu cũng không do dự, lập tức theo sát.

Hai người chỉ còn cách lốc xoáy chừng năm bước, bỗng phía sau truyền đến một tiếng quát khẽ: "Khoan đã!"

Bước chân Nam Cung Âm khựng lại, Nhan Chiêu nghi hoặc quay đầu nhìn.

Người vừa xuất hiện sau lưng, nàng hình như đã từng gặp qua, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là ai.

Nam Cung Âm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, người thứ nhất đến cửa vào bí cảnh, thế nhưng lại không phải bất cứ ai nằm trong dự tính của nàng.

"Tử Quân." Nam Cung Âm khẽ cười, than một tiếng, "Ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao?"

Người tới chính là cung chủ Vạn Bảo Cung, Vạn Bảo Tiên Tôn Tô Tử Quân.

Sắc mặt Tô Tử Quân phức tạp, ánh mắt dừng trên người Nam Cung Âm trong chốc lát, rồi lại rơi xuống Nhan Chiêu đang đứng cạnh nàng.

Dù trước đó chính nàng từng đề nghị Nhậm Thanh Duyệt đưa Nhan Chiêu đến bên Nam Cung Âm, nhưng khi sắp thấy Nam Cung Âm thật sự định mở ra Huyền Hoàng bí cảnh, trong lòng nàng lại khởi lên do dự.

Huyền Hoàng bí cảnh, là một không gian đặc thù lưu truyền từ thời thượng cổ đến nay.

Dù Nam Cung Âm không mượn đến "Diễn Thiên Thần Quyển", chỉ với thực lực hiện tại của nàng, khi giao phong cùng Tru Ma Kiếm, cũng tất lưỡng bại câu thương.

Cho dù có thể thắng, thì kết cục tất sẽ thảm hơn cả cuộc truy sát ba trăm năm trước.

Huống chi lần này, đối thủ của nàng không phải thù riêng Phất Vân Tông, mà là phán quan đến từ Thiên Cung.

"Ngươi nên biết, một khi Huyền Hoàng bí cảnh được giải khai, sẽ mang đến hậu quả gì." Tô Tử Quân khẽ than, "Nhan Nguyên Thanh khi xưa tự mình phong ấn nơi đó, chính là để duy trì hòa bình tam giới. Ngươi làm như vậy, chẳng những tự rước lấy phản phệ của thiên đạo, mà còn liên lụy..."

Lời nói dừng lại giữa chừng, nàng quét mắt nhìn quanh, ánh nhìn dừng lại trên mấy tâm phúc của Nam Cung Âm, cuối cùng rơi xuống người Nhan Chiêu.

Dù Nhan Chiêu đã thay đổi dung mạo, nhưng có thể đi theo bên cạnh Nam Cung Âm, lại là kẻ không biết chút tu vi, thân phận thế nào còn cần nói sao?

Tô Tử Quân tiếp lời: "Nàng cũng sẽ thay ngươi gánh vác nhân quả."

Tương truyền thuở thượng cổ, có sinh linh vực ngoại xâm nhập tam giới, tung hoành giết chóc, khiến sinh linh đồ thán.

Khi ấy nhân, thần, yêu, ma hợp sức kết minh, đồng lòng chống địch, phong bế toàn bộ thông đạo, lấy Huyền Hoàng bí cảnh làm chiến trường.

Về sau chiến sự kết thúc, sinh linh vực ngoại lui bước, song vẫn còn vô số pháp bảo cùng bí thuật thất truyền bị lưu lại trong đó, cùng với những sinh linh tàn độc, hung bạo chưa bị diệt trừ.

Vì thế, chiến thần mạnh nhất khi ấy — Sơ Đại Tiên Đế, người cầm Tru Ma Kiếm — đã tự mình phong ấn Huyền Hoàng bí cảnh, và truyền dụ hậu nhân, cứ mười vạn năm phải gia cố phong ấn một lần.

Về sau Tiên Đế tuổi cao, tiên cung không ai dám mạo hiểm, nên đem việc này giao cho nhân giới.

Nhan Nguyên Thanh đứng ra, thuận lợi hoàn thành phong ấn, lấy công ấy, vốn có thể tấn chức Thiên giới, danh liệt tiên ban.

Nhưng nàng tự nhận nhân gian tiêu dao tự tại, cự tuyệt lời mời của Tiên Đế.

"Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật làm chó rơm." Nam Cung Âm thần sắc không đổi, lạnh giọng cười nói, "Thuận theo trời ắt được an sao? Nhan Nguyên Thanh nàng tuy là người cứng cỏi, cuối cùng lại được kết cục gì?"

Thiên hạ thương sinh chịu ân của Nhan Nguyên Thanh, nhưng chỉ vì một lời chỉ định của Tiên Đế rằng nàng trộm bảo, liền khiến thanh danh cả đời bị hủy.

Tô Tử Quân im lặng.

"Thiên đạo đãi ta bất công, ta liền phá thiên đạo này, hủy cả đạo lý ấy!" Nam Cung Âm lời lẽ kiên quyết, "Vạn vật có mất đi, cùng ta có quan hệ gì? Ta chỉ cần nàng sống lại."

"Ý ta đã quyết, Tử Quân, việc này không liên quan đến ngươi, ngươi quay về đi."

Tô Tử Quân khẽ thở dài, xoay người rời đi.

Trước khi đi, nàng để lại một câu cuối cùng: "Tiên Đế đã phái tiên quan cầm Tru Ma Kiếm hạ giới, ngươi... tự lo cho mình."

Tô Tử Quân vừa đi, Dược Thần Tử liền đuổi tới, nhưng bị hộ trận ngăn cách ngoài mười trượng.

"Nam Cung Âm!" Dược Thần Tử chau mày, chòm râu bạc trên mặt run lên, "Quả nhiên là ngươi! Ngươi đem đồ nhi của lão phu giấu ở đâu rồi!"

Vừa rồi hắn đã tìm khắp nơi, không thấy bóng dáng Nhan Chiêu.

Bên cạnh Nam Cung Âm có một cô nương tuổi tác và dáng người tương tự, nhưng khuôn mặt xa lạ, không phải đồ nhi của hắn.

Nhan Chiêu nhìn thấy Dược Thần Tử, suýt nữa bật thốt gọi một tiếng sư tôn.

Trước đó, Nam Cung Âm đã cho nàng đeo mặt nạ, lại thay y phục, quả nhiên Dược Thần Tử không nhận ra.

Nhưng hiệp ước giữa nàng và Nam Cung Âm còn chưa tới lúc thực hiện, nên nàng không thể để lộ thân phận.

Vì vậy, nàng ngoan ngoãn đứng cạnh Nam Cung Âm, giả làm người gỗ.

Nam Cung Âm không đáp lời Dược Thần Tử, chỉ tiếp tục tiến lên.

Đi được vài bước ngắn ngủi, người đứng ngoài hộ trận càng lúc càng đông, cầm đầu là Dược Thần Tử, cùng mấy hộ pháp, trưởng lão các đại tiên tông.

Những người này nghe nói Nam Cung Âm hiện thân ở Sương Mù Hải Tiên Sơn, liền vội vàng kéo đến.

Vừa đối mặt, liền có người lớn tiếng quát mắng: "Nam Cung Âm, ngươi là nữ ma đầu! Còn không mau dừng tay!"

"Ngươi muốn thả ra sinh linh vực ngoại, hủy diệt tam giới sao!"

Miệng thì trách phạt, nhưng trong lòng ai nấy đều mang tâm tư riêng.

Chiến tranh thượng cổ đã qua mấy chục vạn năm, cho dù còn sót lại vài sinh linh vực ngoại, với bọn họ nhiều người như thế, há lại sợ mấy kẻ tàn dư kia?

Nam Cung Âm quay đầu, liếc nhìn mọi người một cái.

Chỉ qua giây lát, liền có người bắt đầu công kích hộ trận.

Những đòn công kích ấy dày đặc, nhưng thực chất không đủ uy lực, rõ ràng chỉ đang chờ nàng giải khai phong ấn mà thôi.

Cái gọi là "danh môn chính phái", chẳng qua cũng chỉ là đám ếch ngồi đáy giếng.

Ngoài miệng hô hào diệt trừ ma đầu, nhưng thật ra chỉ muốn mượn cớ tru diệt nàng, để mưu lợi cho mình.

Giữa ánh nhìn của mọi người, Nam Cung Âm nghiêng đầu hỏi Nhan Chiêu: "Niệm khanh, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

Nhan Chiêu gật đầu: "Ta chuẩn bị xong rồi."

Dù quanh thân bị bao vây bởi vô số người, trong lòng nàng vẫn không chút sợ hãi.

"Tốt." Khóe môi Nam Cung Âm khẽ cong, nở một nụ cười.

Diêm Vương khi cười, lại như gió xuân hòa thuận, hung khí quanh thân lập tức tan biến.

Đám tu sĩ ngoài hộ trận đều sững sờ.

Chưa từng ai thấy Nam Cung Âm có vẻ ôn hòa như thế.

Ngay lúc ấy, trước mặt mọi người, Nam Cung Âm lấy ra một vật.

Mọi người đồng loạt chấn động.

"Diễn Thiên Thần Quyển!"

Nam Cung Âm muốn mở ra Huyền Hoàng bí cảnh, quả nhiên phải dùng đến pháp bảo này!

Mạnh mẽ phá phong ấn tất sẽ bị phản phệ, bọn họ chỉ cần chờ khoảnh khắc nàng suy yếu, là có thể nhất tề ra tay, bắt nàng trong một đòn.

Chính đạo tu sĩ nín thở nhìn, chỉ thấy Nam Cung Âm khẽ ném quyển thần thư lên không, hai tay kết ấn, kích hoạt Diễn Thiên Thần Quyển.

Thần quyển gặp gió liền nở rộng, như bức họa cuộn trải ra hai bên, dài chừng ba trượng.

Chớp mắt, tử quang lóe lên, vô số hắc ảnh từ trong thần quyển chen chúc mà ra, rơi xuống đất hóa thành hơn ngàn ma binh.

Những ma binh ấy hình dung dữ tợn, giương nanh múa vuốt, số ít hóa hình người, nhưng đều giữ đặc điểm của ma tộc.

Bọn chúng vừa xuất hiện, sát khí liền tràn ngập khắp sương mù hải, nhuộm trời thành màu máu.

Nam Cung Âm thu hồi thần quyển, lập tức nắm tay Nhan Chiêu, thân hình nhảy thẳng về phía cửa vào bí cảnh.

Giữa cổ nàng, kim châu chợt lóe sáng.

Tiểu kim châu khớp chặt vào rãnh xoáy giữa luồng lốc xoáy, rồi từ từ mở ra.

Nhan Chiêu cùng Nam Cung Âm hoàn toàn tiến vào trong, đến khi thân ảnh hai người biến mất, giữa tiếng gió vẫn còn vọng lại tiếng cười của Nam Cung Âm:

"Tưởng ngăn được bản tọa sao? Cứ hỏi thử xem Tu La ma binh dưới trướng bản tọa có đồng ý hay không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro