
Chương 108: Trừng phạt của Nguyên Thanh
Yêu giới, Thanh Khâu.
"Thái tử, quận chúa lại không thấy."
Yêu binh đem tin vừa nhận được bẩm báo với Đồ Sơn Ngọc.
Lúc này, Đồ Sơn Ngọc đang ngồi trước án, trong tay cầm một khối truyền âm ngọc.
Thanh âm của Bạch Tẫn từ trong ngọc truyền ra: "Ta đi Nhân giới chơi, muốn đi tìm biểu tỷ! Biểu ca, ngươi đừng có nhớ ta!"
Đồ Sơn Ngọc day trán, sắc mặt khó xử.
Hồ Đế mới rời đi không lâu, Bạch Tẫn liền ầm ĩ đòi xuống Nhân giới tìm Nhậm Thanh Duyệt.
Đồ Sơn Ngọc phải ở lại yêu cung giúp phụ hoàng xử lý chính vụ, không thể đi cùng Bạch Tẫn hồ nháo. Nhưng hắn lại lo nàng một mình xuống Nhân giới gặp chuyện, nên vẫn luôn ngăn cản.
Bạch Tẫn mấy lần định trốn ra khỏi cung, đều bị người hầu mà Đồ Sơn Ngọc phái đi ngăn lại. Không ngờ lâu như vậy, nàng vẫn chưa chịu từ bỏ.
Tính ra, từ lần trước bị bắt quả tang đến nay đã ba tháng trôi qua.
Hắn vốn tưởng Bạch Tẫn đã nghĩ thông, không còn chấp niệm, nào ngờ chỉ là giả vờ an phận để đánh lừa bọn họ.
Vừa rồi, thị vệ báo lại rằng trong cung đã không thấy bóng nàng, trước đó vốn còn cảm nhận được khí tức, giờ mới phát hiện ra đó chỉ là Bạch Tẫn dùng lông hồ của mình luyện thành một con hồ ly giả.
Hiện tại hắn nhận được truyền âm của nàng, tức là Bạch Tẫn đã rời khỏi địa giới Thanh Khâu, muốn đuổi theo cũng đã muộn.
Đồ Sơn Ngọc nhíu chặt mày, trong lòng rối bời.
Dù mang danh là muội muội, song Bạch Tẫn là do hắn nhìn lớn lên, sớm đã coi như muội ruột.
Nàng nghịch ngợm như thế, phần lớn cũng do hắn quá nuông chiều mà thành.
Lúc này, bên ngoài điện vang lên tiếng hành lễ.
Đế hậu thong thả bước vào, thấy vẻ mặt u sầu của hắn, liếc một cái liền đoán ra chuyện gì, liền cười hỏi: "Lại là con bé Tẫn nhi kia gây chuyện sao?"
"Nàng chạy đến Nhân giới rồi." Đồ Sơn Ngọc đem mọi chuyện kể lại, "Người của ta không ngăn nổi nàng."
Đế hậu tỏ vẻ chẳng ngạc nhiên: "Ta sớm đã nói, nếu nó thật muốn đi, ngươi chẳng làm gì được đâu."
Đồ Sơn Ngọc lắc đầu than: "Nhưng ta sợ nàng gặp chuyện, lại giống như lần trước......"
Lời còn chưa dứt, ký ức đau lòng đã dâng lên, khiến hắn nghẹn lại, chỉ có thể khẽ cúi đầu, áy náy nói: "Thực xin lỗi, mẫu hậu, ta......"
Đế hậu sắc mặt bình thản, bàn tay nhẹ đặt lên tay hắn, vô thức nắm lại, dịu giọng nói: "Ngọc nhi, nếu ngươi thật lo lắng, chi bằng tự mình đi xem."
Đồ Sơn Ngọc nghe vậy, trong mắt thoáng hiện ý động, nhưng lại do dự: "Chỉ là......"
Hắn liếc nhìn chồng công văn cao chất trên án, những thứ này phải phê xong trước sáng mai.
Sắc mặt ôn hòa của đế hậu bỗng lộ chút kiêu ngạo.
Nàng tùy tay mở một quyển công văn, nói: "Ngọc nhi, phụ thân ngươi chưa từng nói sao? Bảy vạn năm trước, nếu không phải vì nương thấy trong tộc vụ sự phiền phức, đem hết giao cho cha ngươi, thì đâu có phụ tử các ngươi ngày hôm nay?"
Đồ Sơn Ngọc kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Đế hậu cầm bút son, đảo qua mấy dòng đã phê xong cả quyển, ném lại vào tay hắn: "Ở Nhân giới bao lâu tùy ngươi, nhưng chớ đem mấy thói xấu ở đó mang về Yêu giới, nghe rõ chưa?"
Đồ Sơn Ngọc cúi đầu, giọng hổ thẹn: "Mẫu hậu dạy rất phải, là hài nhi nông cạn."
Đế hậu khoát tay: "Đi đi."
Đồ Sơn Ngọc hành lễ, rồi lập tức lui ra.
Vừa đi vừa truyền âm: "Chờ ta."
Bạch Tẫn lập tức đáp lại: "Không chờ! Ngươi bắt không được ta đâu!"
Đồ Sơn Ngọc vừa thay y phục, vừa bất đắc dĩ nói: "Không phải đi bắt ngươi, ta cùng ngươi đi."
Bạch Tẫn kinh ngạc: "Thật sao?"
Hắn không giải thích, chỉ hỏi: "Ngươi đang ở đâu?"
Bạch Tẫn: "Sương Mù Ma Khê."
"Hảo."
·
Bên ngoài là ma chủ uy chấn một phương, dậm chân cũng khiến đất rung. Nhưng lúc này, vị ma chủ ấy lại đang ngoan ngoãn ngồi quỳ trên đệm mềm, nghe giáo huấn.
Nhan Nguyên Thanh tay chống cằm, tay kia cầm nửa quả linh quả, đưa đến trước mặt Nam Cung Âm lắc lư mấy cái.
Mỗi khi Nam Cung Âm vừa định há miệng, nàng liền rụt tay lại, rồi tự mình cắn nốt nửa quả kia.
Nhan Nguyên Thanh hoàn toàn không cảm thấy bản thân ấu trĩ.
"Khi đó, Chiêu nhi tu vi còn thấp, ta không dạy nổi các loại công pháp khác. Cho nên... khụ... nàng cùng đồ đệ kia của ngươi ngày thường thân mật như vậy, ta liền tưởng rằng..."
Nhan Nguyên Thanh cắn một miếng linh quả, gật gù: "Ân, tiếp tục, tưởng rằng cái gì?"
Nam Cung Âm da đầu căng chặt, đáp: "Ta tưởng các nàng lưỡng tình tương duyệt."
"Lưỡng tình tương duyệt?" Nhan Nguyên Thanh chọc nhẹ trán nàng, "Chiêu nhi mới có ba trăm tuổi! Ngươi dạy nàng mấy cái thứ đường ngang ngõ tắt đó sao? Lưỡng tình tương duyệt cũng không được, còn quá sớm!"
Ánh mắt Nam Cung Âm dao động, nhỏ giọng lầm bầm: "Những thứ đường ngang ngõ tắt đó chẳng phải là ai đó dạy ta hay sao."
Nhan Nguyên Thanh nhướng mày: "Ngươi nói gì? Lớn tiếng chút xem nào?"
Nam Cung Âm lập tức đổi giọng: "Ta nói ngươi nói rất đúng, là ta sai rồi."
"Hừ." Nhan Nguyên Thanh nhăn mũi, "Thái độ nhận sai miễn cưỡng, biểu hiện không đạt, xem ra cần tăng thêm hạng mục trừng phạt."
Nam Cung Âm cúi đầu, dáng vẻ thành tâm nhận phạt.
Vèo một tiếng.
Nàng chợt kinh hãi, quanh thân trống rỗng, như thể mọi vật chung quanh đều tan biến.
Trong thoáng chốc, bàn ghế đã chẳng còn, chỉ còn chiếc áo dài màu đen huyền bí phủ trên thân nàng.
Nhan Nguyên Thanh cũng thuận tay tháo xuống áo ngoài, bước đến gần, tay trái nắm lấy bàn tay Nam Cung Âm, đầu ngón tay khẽ lướt qua hoa văn trong lòng bàn tay, luồn qua kẽ ngón, cùng nàng mười ngón giao nhau.
Tay còn lại khẽ đặt lên vai nàng.
Hai thân ảnh giao nhau, bóng đổ ngã xuống, như đè nặng trên một mảnh hoa tươi đang nở rộ dưới nắng.
"Nhan Nguyên Thanh!" Nam Cung Âm vừa thẹn vừa giận.
Người này hễ nghĩ gì là làm nấy, tâm tình biến hóa cực nhanh, khiến nàng chưa kịp chuẩn bị.
Nhưng khi bị đẩy ngã, Nhan Nguyên Thanh lại không làm thêm động tác nào nữa.
Nàng chỉ ôm chặt lấy Nam Cung Âm, mặt vùi vào cổ nàng, tham lam hít sâu hương khí quanh thân.
"A Âm." Thanh âm Nhan Nguyên Thanh mang theo vị đắng, "Ta rất nhớ ngươi."
Trái tim Nam Cung Âm như bị gõ mạnh một tiếng, cảm xúc dâng trào đánh tan lý trí, sống mũi cay xè, hốc mắt đỏ lên.
Nàng dần buông lỏng thân thể.
Từ trong bàn tay Nhan Nguyên Thanh, nàng rút tay ra, khẽ vuốt lên gương mặt đối phương.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, Nhan Nguyên Thanh cúi đầu hôn lên vết thương nơi cánh tay cụt của Nam Cung Âm, hỏi:
"Vì sao không chữa khỏi?"
Nam Cung Âm rũ mắt: "Không cần."
Cánh tay ấy là mất đi vào ngày cứu nàng thất bại. Nơi đó, cùng với Nhan Nguyên Thanh, đều lưu lại ở Phất Vân Tông.
Giữ lại vết thương này, là để nàng mãi nhớ nỗi đau ngày ấy.
Nàng còn chưa nói dứt lời, Nhan Nguyên Thanh bỗng cắn nàng một cái.
"Á..." Vai Nam Cung Âm khẽ run, mày nhíu chặt.
Nhan Nguyên Thanh cố ý lưu dấu, giọng như khiển trách: "Ta không ở đây, ngươi chiếu cố bản thân như vậy sao?"
Nam Cung Âm im lặng.
Không có Nhan Nguyên Thanh, cuộc sống của nàng vốn chẳng thể tốt đẹp hơn.
Tay Nhan Nguyên Thanh hơi siết chặt, Nam Cung Âm nhắm mắt khẽ hừ, hàng mi run run, hô hấp trở nên gấp gáp.
Song Nhan Nguyên Thanh vẫn không chịu buông, khẽ nghiêng đầu, cắn nhẹ lên tai nàng: "Nói chuyện."
"Ta... ta biết sai rồi..." Giọng Nam Cung Âm mềm yếu, lẫn chút nức nở, "...Ngươi đừng giận."
Nhan Nguyên Thanh hờn dỗi: "Ngươi chỉ biết nói một câu này thôi sao?"
Nam Cung Âm trừng mắt, đáy mắt mờ nước, hít sâu một hơi: "Ngươi có thể... dạy ta thêm vài câu."
"Cái gì cũng phải ta dạy sao?" Nhan Nguyên Thanh miệng nói oán, nhưng khóe môi lại khẽ cong, "Vậy ngươi đáp ứng ta, trở về phải chữa cánh tay cho lành. Bằng không..."
Nam Cung Âm mơ hồ, nửa ngờ nửa hiểu: "Bằng không... thế nào?"
Nhan Nguyên Thanh chợt cười, ngậm lấy ngón tay nàng, ánh mắt cong cong: "Ngươi xem, như vậy liền thật bất tiện."
Nam Cung Âm: "..."
Vô sỉ.
·
Nàng gắt gao ôm lấy Nhan Nguyên Thanh, như người chết đuối nắm được một mảnh gỗ nổi.
Nàng mặc cho cảm xúc dâng trào, ba trăm năm thống khổ cùng phẫn nộ, đều hóa thành sóng lớn cuộn trào trong lòng.
Không biết cơn sóng này qua bao lâu mới dừng lại.
Ánh mặt trời rực rỡ, phơi bày hết thảy nỗi niềm giấu kín.
Sau khi buông thả, muôn vàn cảm xúc lại ập về, khiến lòng ngực dâng tràn.
Nam Cung Âm e thẹn, rúc sâu vào trong lòng Nhan Nguyên Thanh.
Thân thể mỏi mệt, nhưng tâm trí lại vô cùng tỉnh táo.
Nàng vốn tưởng, nhiều năm xa cách, tình cảm tích tụ sâu nặng, hẳn có ngàn lời vạn tiếng muốn nói.
Nhưng khi thật sự gặp lại, mới hiểu rằng, rất nhiều lời, chẳng cần nói ra.
Lại chẳng biết, cái ôm này, có thể kéo dài bao lâu.
Nhan Nguyên Thanh nghe nàng khẽ thở dài.
"Làm sao lại thở than?" Nhan Nguyên Thanh đưa tay khẽ nâng cằm nàng, thấy nàng nheo mắt ngoan ngoãn, liền hỏi, "Cùng ta ở bên, không vui sao?"
Nam Cung Âm lắc đầu: "Không có."
Thấy được Nhan Nguyên Thanh, nàng sao có thể không vui?
Ba trăm năm qua, chưa một ngày nào nàng từng vui như hôm nay.
Sợi dây căng thẳng trong tim, giờ mới thật sự buông lỏng. Nàng có thể an nhiên nhắm mắt, cảm thụ hơi thở người kia.
Nhan Nguyên Thanh nhéo nhẹ mũi nàng: "Vậy ngươi thở than làm chi?"
"Chiêu Nhi đang tìm Huyền Hoàng bí cảnh." Nam Cung Âm gỡ bỏ tảng đá trong lòng, đem chuyện giấu kín nói ra, "Nhưng ta không muốn để nàng đi."
Nhan Nguyên Thanh hỏi: "Vì sao?"
"Ngươi biết Huyền Hoàng bí cảnh hung hiểm thế nào. Phất Vân Tông và đám phản đồ kia đều đang dòm ngó."
Nhan Nguyên Thanh lại hỏi: "Vậy ngươi vì sao nhất định phải đi nơi ấy?"
"..." Nam Cung Âm biết nàng cố ý hỏi, nhưng vẫn nhẫn nại đáp, "Bởi vì trong phong ấn đó, có một sợi tàn hồn của ngươi."
Nhan Nguyên Thanh cúi đầu nhìn nàng: "Nghịch thiên mà đi, sẽ không có kết cục tốt."
Nam Cung Âm thu lại vẻ ôn nhu, kiên định nói: "Đó là lý do duy nhất khiến ta còn sống đến hôm nay."
Nhan Nguyên Thanh không tranh cãi nữa, chỉ nói: "Chiêu Nhi cũng đã một mình sống ba trăm năm."
Nam Cung Âm khẽ sững.
"Nàng không yếu ớt như ngươi tưởng." Nhan Nguyên Thanh nhẹ xoa vành tai nàng, ánh mắt chan chứa thương yêu.
Nam Cung Âm ngẩn người, dường như đang suy nghĩ lời nàng nói. Có lẽ đúng là bản thân quá muốn bảo vệ Chiêu Nhi chăng?
Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, Nhan Nguyên Thanh đã cười nói: "Tuy Chiêu Nhi là nữ nhi của chúng ta, nhưng bây giờ chỉ có hai người, mà ngươi lại toàn tâm nghĩ đến nàng, vậy ta phải ghen mất thôi."
"?"
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Nhan Nguyên Thanh đã hôn lên môi nàng.
"Chân trong chân ngoài, không chuyên tâm, phải phạt. Hiện tại là giai đoạn thứ hai của trừng phạt."
Nam Cung Âm: "???"
"Không, chờ một chút! Ưm..."
Tê— có bệnh thật mà!
Cứu mạng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro