Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 104: Chuyến hành trình gặp Ma Chủ

Ý tưởng không an phận.

Tiểu hồ ly che mặt.

Những thành ngữ Nhan Chiêu nói, mười phần có đến tám chín phần đều là do nàng dạy. Xem ra, con đường phía trước còn dài lắm.

Phong Cẩn cũng ngây ngẩn cả người.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Nhan Chiêu dùng lời lẽ như thể vô tình lại khẽ chạm đến tâm tư nàng, khiến lòng Phong Cẩn bỗng nhiên dấy lên một cơn hoảng loạn mơ hồ.

Có phải hay không... Nhan Chiêu đã biết tiểu hồ ly chính là sư tỷ?

Phong Cẩn khẩn trương đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi, song lại không dám mở miệng hỏi thẳng, sợ rằng chỉ một câu thôi cũng đủ khiến tâm tư thật sự của nàng bại lộ.

"Ta không có." Phong Cẩn theo bản năng phản bác, lại liếc nhìn tiểu hồ ly trong ngực Nhan Chiêu, "Ta chỉ là muốn nói chuyện với nó mà thôi."

Nhan Chiêu bĩu môi: "Ngươi tốt nhất là không có."

Dứt lời, nàng xoay người đẩy cửa vào phòng, vừa bước vào đã nói thêm: "Nếu quá rảnh rỗi, thì tự mình nuôi một con hồ ly đi, đừng suốt ngày nhớ thương của người khác."

Phong Cẩn: "......"

Tuy rằng lời nói của Nhan Chiêu sắc bén, nhưng nàng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra, Nhan Chiêu vẫn chưa biết hồ ly chính là sư tỷ.

Cửa phòng khép lại trước mặt nàng. Phong Cẩn cuối cùng liếc nhìn cánh cửa đã đóng chặt, rồi xoay người rời đi.

Trong phòng, Nhan Chiêu đặt tiểu hồ ly lên giường, không vui mà vỗ nhẹ đầu nó: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được chạy loạn bên ngoài, ngoài kia nhiều người xấu thật sự lắm!"

Tiểu hồ ly vẫy đuôi qua lại, ánh mắt sáng rực khi đối diện với Nhan Chiêu.

Nó đã quen, thậm chí có phần hưởng thụ sự quan tâm ấy.

Dù giọng Nhan Chiêu không dịu dàng, nhưng nàng cũng chẳng nỡ trách phạt, chỉ dùng ngón tay chọc nhẹ cái mũi nhỏ của nó: "Đừng coi thường lời ta nói, thương của ngươi còn chưa lành đâu."

Đầu ngón tay chạm vào mũi ươn ướt, tiểu hồ ly liền vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay nàng.

"Lại còn nghịch nữa." Nhan Chiêu thu tay về, "Đừng tưởng làm vậy là ta tha."

Tiểu hồ ly ngẩng cổ, ánh mắt long lanh sáng rực.

Nhan Chiêu: "......"

Bao nhiêu giận cũng tan biến hết.

"Thôi, chẳng còn cách nào khác." Nhan Chiêu khẽ thở dài, vẻ như buồn rầu, song trong mắt lại ẩn chứa sự cưng chiều không thể giấu: "Ngươi chỉ có thể theo ta mọi lúc mọi nơi, như trước kia, ta đi đâu cũng mang ngươi theo."

Tiểu hồ ly nghiêng đầu.

Nhan Chiêu vỗ ngực, trịnh trọng nói: "Có ta ở đây, sẽ không ai có thể cướp ngươi đi. Ta bảo vệ ngươi."

Đuôi hồ ly khẽ đong đưa, rồi dần dần chậm lại, đôi mắt như lục bảo thạch lóe sáng dịu dàng.

Nhan Chiêu nói xong, lại bế nó lên, cẩn thận tránh chạm vào vết thương, thuận tay vuốt ve lớp lông mềm.

Tiểu hồ ly duỗi cổ, thoải mái tựa cằm vào khuỷu tay nàng, dáng vẻ an tĩnh vô cùng.

Nửa canh giờ sau, tiếng gõ cửa vang lên, là Lôi Sương đến.

Nhan Chiêu ôm hồ ly ra mở cửa, xuống lầu liền thấy Trần Nhị.

Trần Nhị hôm qua chẳng biết bận việc gì, giờ trông vô cùng mệt mỏi.

Nhưng khi thấy Nhan Chiêu, nàng vẫn cố lấy tinh thần: "Nhan cô nương, ngươi tìm ta sao?"

Nhan Chiêu nhìn nàng, nói: "Ngươi trông như rất mệt."

"Đừng nhắc nữa." Trần Nhị xua tay, "Diệp Yến Nhiên hôm qua chẳng biết phát cái gì điên, bắt ta đi kiểm kê hàng hóa, bận cả đêm. Sáng nay lại nói mấy ngày nữa mới đi, hóa ra vội vàng chẳng để làm gì."

Nhan Chiêu "à" một tiếng, cũng không hỏi thêm.

Lúc này, Trần Nhị liếc nhìn lên lầu, hạ giọng hỏi: "Nhan cô nương, Lôi Sương có khi dễ ngươi không?"

Nhan Chiêu chớp mắt: "Không có."

"Thế thì tốt." Trần Nhị thở phào, "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Nhan Chiêu bèn nói rõ ý định: "Lò đan của ta bị hỏng, ngươi có biết ai có thể sửa không?"

Trần Nhị lập tức vỗ đùi: "Ngươi hỏi đúng người rồi, ta biết đấy! Gần đây có một người chuyên tu lò."

Nhan Chiêu hỏi: "Ai?"

"A Mộ!" Trần Nhị tươi cười, "Ngươi quên rồi sao? Ta từng nói, A Mộ là một luyện khí sư! Với giao tình của các ngươi, ngươi nhờ nàng sửa lò, nàng chắc chắn không lấy linh thạch."

Nghe vậy, mắt Nhan Chiêu sáng lên: "Tốt như vậy sao."

"Đi thôi, ta dẫn ngươi đến đó ngay."

Trần Nhị tính tình sảng khoái, nói đi là đi.

Trước khi rời đi, Nhan Chiêu còn quay lại dặn: "Các ngươi chờ ta về."

Đợi Nhan Chiêu đi khuất, Lôi Sương bĩu môi, làm mặt quỷ theo bóng nàng: "Không đâu, chờ ngươi không ở chúng ta liền trộm đi rồi."

Giáng Anh liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Ấu trĩ."

Lôi Sương: "...... Ngô."

Trần Nhị dẫn Nhan Chiêu đến chỗ Hiên Viên Mộ ở.

Nơi đó khá hẻo lánh, nằm trên một ngọn núi nhỏ. Khi còn cách xa đã nghe tiếng "leng keng, leng keng" của búa gõ vang vọng.

Trần Nhị đến gõ cửa, không ai đáp. Nàng đành lấy truyền âm ngọc, hô lớn: "Ra mở cửa đi!"

Lần này có tác dụng, chẳng bao lâu sau cửa mở, Hiên Viên Mộ từ trong đi ra.

Thấy hai người trước cửa, nàng có chút bất ngờ: "Các ngươi sao lại tới đây?"

Trần Nhị thay Nhan Chiêu giải thích, Hiên Viên Mộ gật đầu: "Được, đưa lò đan cho ta xem."

Nhan Chiêu lấy từ trong ngực ra hai chiếc lò.

Một chiếc là lò cao cấp do Dược Thần Tông ban tặng, chiếc còn lại chính là Tiểu Hắc.

Ánh mắt Hiên Viên Mộ vừa nhìn liền dừng ở Tiểu Hắc, khẽ thở dài: "Chiếc này đã khai linh trí, nhưng thương tổn khá nặng, muốn sửa sẽ tốn không ít thời gian."

Rồi nàng nhìn sang chiếc còn lại, trầm ngâm: "Chiếc này nửa canh giờ là có thể sửa xong."

Nghe vậy, lòng Nhan Chiêu nhẹ nhõm hẳn, như có tảng đá trong ngực được hạ xuống.

"Không sao," nàng nói, "Chỉ cần sửa được là tốt rồi."

Hiên Viên Mộ mỉm cười: "Yên tâm."

Sắp phải rời xa chủ nhân, Tiểu Hắc lưu luyến không chịu, quấn lấy Nhan Chiêu không buông.

Trần Nhị đã quen với mấy chuyện lạ quanh Nhan Chiêu, bèn trêu: "Tình cảm giữa ngươi và hồ ly chưa dứt, ngay cả lò đan cũng biết làm nũng?"

Hiên Viên Mộ bật cười: "Ta trước tiên sẽ tu chiếc lò này, hai người cứ tạm biệt nhau cho xong."

Nói rồi, nàng ôm chiếc lò nứt trở vào phòng.

Cuối cùng, màn "giằng co" giữa người và lò kết thúc bằng một cái vỗ nhẹ của Nhan Chiêu lên thân lò, nàng tức giận mắng: "Đừng có ầm ĩ nữa!"

Trước khi rời đi, Nhan Chiêu dặn Tiểu Hắc: "Đợi ngươi được sửa xong, ta sẽ đến đón."

Tiểu Hắc nước mắt lưng tròng: "Leng keng leng keng!"

Trần Nhị: "......"

Một canh giờ sau, Trần Nhị đưa Nhan Chiêu quay lại.

Trên đường về, Nhan Chiêu ghé Trân Bảo Lâu.

Trước đây nàng có gửi bán một ít đan dược, không biết kết quả thế nào.

Nghe nói là đan sư, tiểu nhị Trân Bảo Lâu lập tức nhiệt tình mở sổ, báo cáo:

"Các hạ, số đan dược trước đây gửi bán đã bán hết, tổng cộng thu được ba nghìn sáu trăm vạn linh thạch. Sau khi Trân Bảo Lâu trích một thành, số còn lại trên tài khoản ngài là: ba nghìn hai trăm bốn mươi vạn linh thạch!"

Trần Nhị: "?!"

Nhan Chiêu trầm ngâm một lát, rồi ngẩn người: "A?"

Không những đủ tiền mua dược liệu, mà còn lời thêm một khoản lớn.

Trần Nhị im lặng, thầm nghĩ: Hay là ta đổi nghề còn kịp không nhỉ...

·

Ba người Phong Cẩn cũng đã chuẩn bị xong, sắp sửa khởi hành trở về.

Mặt trời dần khuất sau núi, Lôi Sương chán đến cực điểm, nhặt một hòn đá nhỏ trong tay, bóp nát, lại nhặt lên một hòn khác: "Hay là nhân lúc nàng chưa về, chúng ta đi trước đi?"

Giáng Anh tĩnh tọa bên cạnh, không nói một lời.

Phong Cẩn cúi đầu chỉnh lại dây cung, chợt mở miệng: "Đến rồi."

Lôi Sương nghe vậy, nhìn ra xa, quả nhiên thấy Trần Nhị và Nhan Chiêu sóng vai đi tới.

"Chậc." Nàng bày ra vẻ mặt thất vọng đến cực điểm, "Lại bỏ lỡ cơ hội tốt."

Trần Nhị tiễn Nhan Chiêu trở về, trước đó nghe nàng nói chạng vạng sẽ khởi hành đi gặp Nam Cung Âm, liền một lần nữa khuyên can, song Nhan Chiêu không đáp.

Thái độ của Nhan Chiêu đã vô cùng kiên quyết, Trần Nhị cũng chẳng tiện nói thêm điều gì.

Nhìn thấy ba người Lôi Sương, Trần Nhị nhận ra Giáng Anh, lại chưa từng gặp Phong Cẩn, trong lòng không khỏi thầm toát mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy chuyến đi này của Nhan Chiêu quá mức nguy hiểm.

Do dự một lúc lâu, Trần Nhị gọi Nhan Chiêu lại, lấy ra từ trong lòng một vật đưa cho nàng.

"Nhan cô nương, nếu gặp chuyện gì, có thể dùng thứ này liên hệ với ta."

Nhan Chiêu cúi đầu nhìn, thấy trong tay là một viên ngọc truyền âm màu trắng ngà, hình trứng.

Trần Nhị ghé lại gần, thấp giọng nói: "Trong ngọc này ta đã khắc sẵn một sợi hồn thức. Chỉ cần ngươi truyền pháp lực vào và niệm tên ta trong lòng, dù ngàn dặm xa xôi cũng có thể nói chuyện."

Hai người nói rất nhỏ, song tu vi ba người còn lại đều cực cao. Lôi Sương thấy vậy, liền oán trách lớn tiếng: "Có phải sinh ly tử biệt đâu, các ngươi... ngao!"

Câu nói còn chưa dứt đã bị Giáng Anh một cước đá vào bụng.

Nhan Chiêu gật đầu, cất kỹ ngọc truyền âm, rồi cảm tạ Trần Nhị.

"Không nói nhiều nữa." Trần Nhị chắp tay, "Nhan cô nương, bảo trọng."

Cáo biệt xong, Phong Cẩn huýt sáo một tiếng.

Trên không trung bỗng phủ xuống một bóng râm lớn, kèm theo một trận cuồng phong gào thét.

Nhan Chiêu ngẩng đầu, thấy một con kim sí đại điểu từ tầng mây lao thẳng xuống.

Còn chưa nhìn rõ hình dáng, thân thể nàng đã bị người nhấc lên, nhảy một cái, trong chớp mắt đã đứng trên lưng chim.

Gió trên lưng chim cuộn trào, Lôi Sương vội mở hộ trận, chặn lại luồng phong bạo bốn phía.

Trong lòng Nhan Chiêu, tiểu hồ ly khẽ run.

Con đại điểu này, ngay cả hơi thở của nó cũng khiến nàng kính sợ — hẳn chính là kim sí đại bàng, một trong những thần thú trong truyền thuyết, linh sủng dưới trướng của Nam Cung Âm.

Huyết mạch thần thú mà lại chịu làm tọa kỵ cho thuộc hạ của Nam Cung Âm, quả thật khiến người kinh hãi.

Kim sí đại bàng tốc độ cực nhanh. Khi nó bay lên đến độ cao vạn trượng, không gian dữ dội dao động, một trận pháp truyền tống mở ra giữa tầng mây.

Chỉ một chớp mắt, thân chim hóa thành luồng sáng, biến mất nơi chân trời.

Cảnh vật trước mắt đột ngột biến đổi, từ trạm dịch của Thái Khư tiên vực, các nàng đã đến một sơn trang dựa núi gần sông.

Kim sí đại bàng bắt đầu hạ xuống, chậm rãi tiếp cận sơn trang.

Tường đỏ ngói đen, trăm hoa đua nở, gió thanh lướt qua hồ nước, lay động rèm châu của đình hóng gió bốn phía.

Từ trên cao nhìn xuống, Nhan Chiêu cảm thấy bố cục nơi này quen thuộc.

Nàng trầm ngâm một lúc, chợt bừng tỉnh: Rất giống nơi mẫu thân từng ở.

Ý niệm ấy thoáng qua, kim sí đại bàng liền thu nhỏ thân thể, hóa thành một con chim lớn bình thường, đáp xuống bên cạnh đình hóng gió.

Chưa kịp đứng vững, Nhan Chiêu đã bị Lôi Sương túm cổ áo.

Trong khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, mấy người họ đã đứng trước đình.

Lôi Sương buông Nhan Chiêu ra, Phong Cẩn và Giáng Anh theo sau, ba người đồng loạt chắp tay hành lễ, cung kính hô: "Ma chủ."

Nhan Chiêu tò mò ngẩng đầu nhìn vào sau rèm.

Bỗng có bàn tay đè lên đầu nàng, ép nàng cúi xuống, Lôi Sương thấp giọng nhắc nhở: "Đừng ngẩng đầu, phải cung kính."

Nhan Chiêu không hiểu, nhưng tu vi Lôi Sương cao hơn nàng nhiều, phản kháng không được, đành phồng má, cúi đầu đầy bất mãn.

Lúc này, một giọng nữ nhân lạnh nhạt vang lên sau tấm rèm: "Lôi Sương, buông tay."

Lôi Sương: "?"

Nàng nhìn bàn tay mình đang đặt trên đầu Nhan Chiêu, do dự giây lát rồi rụt lại, lùi nửa bước.

Nhan Chiêu được giải thoát, ngẩng đầu, xoay cổ, kêu răng rắc vài tiếng.

Rèm châu bốn phía được vén lên. Sau bàn con trong đình, là một nữ tử mặc huyền bào, dung mạo lạnh lùng, thần sắc cao quý.

Nàng khẽ vuốt cầm huyền trong tay, đôi mi dài nâng lên, khi nhìn thấy Nhan Chiêu, ánh mắt liền trở nên ôn hòa.

"Chiêu nhi, có muốn nghe khúc cầm không?"

Chiêu... Chiêu nhi?!

Sắc mặt Lôi Sương lập tức biến đổi.

Nàng nhìn Nhan Chiêu, lại nhìn nữ nhân trong đình có dung nhan nhu hòa kia.

"......"

Lôi Sương như thấy quỷ, hét lên quái dị, lùi liền hai bước, nép sát vào Giáng Anh và Phong Cẩn.

Miệng há ra, quai hàm run run: "Ta... ta có phải bị ù tai rồi không? Sao lại nghe ra ảo giác thế này?"

Phong Cẩn mím môi không nói, sắc mặt cũng đầy phức tạp.

Giáng Anh liếc nàng, giọng châm chọc: "Ngươi không ù tai, chỉ là đầu óc có vấn đề thôi."

Lôi Sương: "......"

Ba người nhỏ giọng thì thầm, Nhan Chiêu nghe vậy ngẩng đầu, nhìn về phía nữ nhân trong đình có khí chất cao ngạo, lạnh nhạt, như kẻ bễ nghễ chúng sinh: "Một cánh tay cũng có thể đánh đàn sao?"

"......"

Không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng như chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro