
Chương 103: Món quà vụng về của Lôi Sương
Nhậm Thanh Duyệt sửng sốt thật lâu.
Mãi đến khi hô hấp của Nhan Chiêu đã bình ổn, ngoài cửa sổ ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu rọi vào, phác họa ra dáng vẻ bài trí trong phòng, nàng mới chậm rãi hồi thần.
Nhan Chiêu đã ngủ say, trong bóng đêm gương mặt nàng trở nên nhu hòa, so với lúc tỉnh táo càng thêm điềm tĩnh, không còn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như trước kia.
Một năm qua, Nhan Chiêu quả thực đã thay đổi rất nhiều. Nhậm Thanh Duyệt hằng ngày ở bên cạnh nàng, đều có thể rõ ràng cảm nhận được sự biến hóa ấy.
Nhan Chiêu không còn sống trong thế giới chỉ có riêng mình, nàng bắt đầu học cách giao tiếp, nói chuyện với người khác.
Một Nhan Chiêu biết chủ động quan tâm người khác như thế này, quả thật trước nay chưa từng có.
Nhậm Thanh Duyệt khẽ vuốt đỉnh đầu Nhan Chiêu, trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh nàng cùng cự xà giữa dung nham chiến đấu trong ảo cảnh.
Khi ấy nàng rơi xuống khe đất, Nhan Chiêu chẳng màng nguy hiểm, ngự kiếm mà đến, cứu nàng từ trong khe sâu lên.
Nhan Chiêu làm như thế, thật nằm ngoài dự liệu của nàng.
Bởi khi đó, nàng vẫn chưa hóa thân thành tiểu hồ ly.
Chỉ là... trong lòng Nhan Chiêu, dường như vẫn luôn chỉ có sư tỷ mà thôi.
Nhậm Thanh Duyệt lẳng lặng nhìn Nhan Chiêu, như bao đêm tĩnh lặng trước kia, chỉ lặng lẽ ngồi đó, làm bạn bên cạnh nàng.
Trong lòng vẫn canh cánh chuyện thương thế của tiểu hồ ly, hôm sau Nhan Chiêu tỉnh dậy rất sớm.
Trời còn chưa sáng, vừa mở mắt đã thấy tiểu hồ ly cuộn tròn bên mép giường, nàng đưa tay sờ liền chạm phải lớp lông mềm mại.
Nhớ tới vết thương trên lưng tiểu hồ ly, Nhan Chiêu giật mình, lập tức xoay người ngồi dậy, ôm lấy nó vào ngực, cẩn thận xem xét thương thế.
Vết thương trên lưng hồ ly đã kết vảy, trông ổn hơn nhiều. Tiểu hồ ly bị nàng làm tỉnh, song tinh thần cũng không tệ.
Nhan Chiêu khẽ vuốt đầu nó, chợt nhớ ra điều gì, liền quay đầu nhìn quanh.
Đại sư tỷ không có ở đây.
Vị sư tỷ này xưa nay tới thì không dấu, đi cũng không tiếng, Nhan Chiêu chẳng đoán được bao giờ nàng sẽ xuất hiện.
Trên bàn đặt một chiếc bình ngọc nhỏ, bên trong chỉ còn một viên Cố Nguyên đan.
Nàng vẫn nhớ rõ tối qua Nhậm Thanh Duyệt căn dặn uống thuốc: một viên cho tiểu hồ ly, một viên cho sư tỷ, giờ chỉ còn lại viên cuối cùng.
Dù vốn tính keo kiệt, nhưng lần này Nhan Chiêu lại không hề do dự. Nàng cầm lấy bình ngọc, đổ viên đan vào tay, đưa tới miệng tiểu hồ ly: "Tuyết Cầu, uống thuốc."
Tuyết Cầu mở to mắt, ánh nhìn giao nhau cùng Nhan Chiêu. Đối diện chốc lát, nó há miệng, ngoan ngoãn nuốt viên đan dược nàng đút.
Tối qua lò đan vẫn còn đặt giữa phòng, Nhan Chiêu đứng dậy, đặt tiểu hồ ly trở lại giường cho nó ngủ tiếp, còn mình thì bước xuống kiểm tra lò đan.
Dưới đáy lò quả nhiên xuất hiện một vết nứt.
Vết nứt có sắc tối, tuy không quá rõ ràng, nhưng lại khiến khả năng nổ lò khi luyện đan lần tới tăng cao.
Nhan Chiêu khẽ nhíu mày, chống cằm trầm ngâm.
Thương thế của tiểu hồ ly chưa khỏi, tiếp theo cần rất nhiều đan dược; tiểu hắc cũng bị thương, nếu lò đan này hỏng thật, nàng chỉ còn lại một chiếc lò cao cấp duy nhất, cực kỳ bất tiện.
Trước tiên phải tìm xem có ai biết sửa lò đan không, thật sự không được thì đành mua mới.
Dược liệu cũng đã không còn đủ, luyện Cố Nguyên đan cần mấy loại dược liệu tứ giai, nàng phải ghé Trân Bảo Lâu một chuyến.
Sau khi tính toán xong, người đầu tiên nàng nghĩ tới là Trần Nhị.
Trần Nhị kiến thức rộng, có lẽ biết ai có thể sửa lò.
Nghĩ vậy, Nhan Chiêu liền mang theo lò đan chuẩn bị ra ngoài.
Đi ngang qua giường, thấy tiểu hồ ly đã tỉnh.
Song nàng không lại gần, chỉ nhẹ giọng dặn: "Ngươi cứ nghỉ trong phòng, đừng chạy lung tung, ta ra ngoài một lát sẽ về ngay."
Tiểu hồ ly: "?"
Đây đúng là thái dương mọc từ hướng tây sao?
Từ khi nào Nhan Chiêu lại độc lập đến thế, chẳng cần nó đi cùng?
Cánh cửa mở ra rồi khép lại, tiểu hồ ly nhìn cánh cửa đã đóng, giữa căn phòng yên tĩnh, bất giác thất thần.
Vốn nên vui vì hài tử nhà mình đã trưởng thành, biết quan tâm đến mình, nhưng lòng Nhậm Thanh Duyệt lại có chút không yên.
Nhan Chiêu càng ngày càng trưởng thành, vậy về sau khi có thể tự xử lý mọi việc, nàng còn cần mình nữa chăng?
Khó nói rõ trong lòng là cảm xúc gì, tiểu hồ ly lăn qua lăn lại mãi chẳng ngủ được, cuối cùng nhảy xuống giường, lặng lẽ đi tới cạnh cửa.
Cửa khẽ kêu kẽo kẹt, hồ ly nhô đầu qua khe cửa, nhìn trái nhìn phải, ngửi lấy hơi thở còn sót lại của Nhan Chiêu, tính toán lén lút theo sau.
Nhưng nó vừa ra khỏi phòng không bao lâu, liền bị một người khác chặn đường.
Nhan Chiêu rời phòng, định đi tìm Trần Nhị.
Trần Nhị hẳn vẫn ở trạm dịch, nàng nhớ rõ phòng của người kia.
Băng qua hành lang dài, bước xuống bậc thang, Nhan Chiêu bỗng dừng chân.
Nàng thấy một bóng người lén lút đi đi lại lại trước cửa phòng, vài lần muốn gõ cửa lại ngập ngừng, không biết do dự điều gì mà rút tay về.
Người đó chính là Lôi Sương.
Trong tay nàng nắm chặt một chiếc bình nhỏ, lúc cầm lên, lúc lại giấu đi, do dự nửa ngày vẫn không quyết định được.
Phòng của Lôi Sương nằm cạnh phòng của Trần Nhị, Nhan Chiêu muốn tìm Trần Nhị, tất phải đi ngang qua nàng.
Nhan Chiêu thoáng nhìn cửa phòng phía sau Lôi Sương, không thấy điều gì khác lạ, cũng chẳng mấy tò mò, liền bình thản bước qua mấy bậc cuối, đi thẳng đến trước mặt nàng, định đi tiếp.
Song Lôi Sương nghe tiếng bước chân, giật mình như chim sợ cành cong, vội giấu vật trong tay ra sau lưng.
Nàng nhìn Nhan Chiêu, gượng nở nụ cười: "Nhan... Nhan cô nương, ngươi dậy sớm thật."
Thấy Lôi Sương mở lời, Nhan Chiêu khẽ gật đầu: "Ân."
Ánh mắt nàng dừng lại thoáng chốc sau lưng đối phương, Lôi Sương lập tức che kín thứ kia, lắp bắp: "Ta... ta quen dậy sớm, chỉ tản bộ đi ngang qua đây, không có ý khác!"
Nhan Chiêu gật đầu, tỏ vẻ hiểu: "Ta cũng đi ngang qua."
"......"
Lôi Sương vốn sợ nàng truy hỏi, không ngờ Nhan Chiêu chẳng hề truy cứu, ngược lại còn dễ dàng chấp nhận lời giải thích.
Nhan Chiêu liền bước qua, gõ cửa phòng Trần Nhị.
Đốc, đốc, đốc.
Đợi một lát, không ai mở.
Trần Nhị không có ở trong phòng.
Nhan Chiêu quay lại, đứng trước mặt Lôi Sương. Lôi Sương cứng người, lùi về sau hai bước.
Tuy không nói ra, nhưng vẻ mặt căng thẳng, rõ ràng chỉ mong Nhan Chiêu mau rời đi.
Đáng tiếc Nhan Chiêu chẳng nhận ra sắc mặt ấy, chẳng những không đi mà còn tiến tới, nói: "Ngươi quen biết Trần Nhị, có thể giúp ta tìm nàng được chăng?"
Lôi Sương đang rối bời, định từ chối, chưa kịp mở miệng, thì phía sau cánh cửa phòng bỗng vang lên tiếng "kẽo kẹt".
Một giọng nữ lạnh nhạt từ trong truyền ra: "Các ngươi ở đây làm gì?"
Bờ vai Lôi Sương run lên, cả người lập tức trắng bệch.
Nhan Chiêu nhìn qua, thấy người đứng sau cửa chính là Giáng Anh.
"Nàng đi ngang qua đây tản bộ, ta tìm Trần Nhị không thấy nên nhờ nàng giúp." Nhan Chiêu giải thích rất tự nhiên, từng câu đều tinh tế.
Lôi Sương: "......"
Không bằng không giải thích.
Nàng đảo tròng mắt, trong lòng chột dạ, miệng loạn tìm lời: "Ha ha, hôm nay thời tiết thật tốt, rất thích hợp tản bộ, rèn luyện thân thể."
Giáng Anh: "......"
Nàng nhướng mày, nắm lấy tay đối phương, trên mặt mang vẻ cười như không cười.
Lôi Sương xấu hổ đến mức mồ hôi bắt đầu túa trên trán.
Nhan Chiêu vô tình liếc thấy trong tay nàng nắm chặt một lọ thuốc: "Thanh Viêm Đan, ngươi cầm cái này làm gì?"
Lôi Sương giật mình, bàn tay ướt mồ hôi, lọ thuốc nhỏ trượt ra, lăn lộc cộc trên mặt đất.
Trùng hợp thay, nó lăn đến tận trước cửa, dừng ngay dưới chân Giáng Anh.
Lôi Sương hoảng hốt, vội vàng chạy đến, chụp lấy lọ thuốc, nhét vào tay Giáng Anh, miệng nói nhanh hơn suy nghĩ: "Cái này... cái này Thanh Viêm Đan là ta nhặt được ven đường, ngươi không cần cảm động quá mức."
"Ngày hôm qua nhờ có ngươi ra tay giúp, bằng không người bị thương đã là ta. Ta vốn là người biết ơn, nên phải báo đáp." Giáng Anh vẫn chưa nói gì, Lôi Sương lại thao thao bất tuyệt, "Ta do dự chỉ vì muốn tìm một lý do hợp lý, để ngươi khỏi sinh tâm lý gánh nặng thôi."
Giáng Anh hiếm khi không cãi lại, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ta không có tâm lý gánh nặng."
Lôi Sương lau mồ hôi trên trán: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ngươi đúng là tâm lý vững vàng thật."
Giáng Anh: "......"
Lôi Sương cảm thấy mình ở lại thêm một hơi nữa chắc sẽ chết mất, liền túm lấy cổ áo Nhan Chiêu, ném lại một câu: "Ta đi tản bộ tiếp," rồi lập tức chạy khỏi hiện trường nhanh như chớp.
Giáng Anh dựa vào cửa, mở tay ra, trong lòng bàn tay là một lọ thuốc nho nhỏ, bên trong chứa đầy Thanh Viêm Đan – loại đan dược chuyên trị bỏng.
"Tri ân báo đáp sao......"
Nàng nhìn lọ thuốc, mở nắp rồi lại đóng lại.
Khóe môi chợt khẽ nhếch, ánh cười nhẹ thoáng qua.
"Ngốc tử."
·
Nhan Chiêu bị Lôi Sương xách như xách gà con, kéo đến dưới lầu đại sảnh.
Khi đã ra khỏi tầm mắt Giáng Anh, Lôi Sương lập tức bùng nổ: "Ngươi có biết mình vừa làm cái gì không? Hả?"
Nhan Chiêu ngẩng đầu: "Làm gì?"
"Ngươi làm ta mất mặt biết bao nhiêu!" Lôi Sương giận dữ, trừng mắt tính sổ, "Sao lại vừa khéo đi ngang qua đúng lúc đó? Ngươi có phải cố ý khiến ta xấu hổ không?"
Nhan Chiêu nghiêm túc hỏi lại: "Ra khứu là có nghĩa gì?"
(Chữ "ra khứu" (出糗) trong nguyên văn Trung có nghĩa là "mất mặt", "xấu hổ", "làm trò cười".
Vì vậy, trong đoạn đối thoại, "Ra khứu là có ý tứ gì?" tức là Nhan Chiêu không hiểu thành ngữ đó, hỏi lại "Ra khứu nghĩa là gì?")
Lôi Sương: "......"
Nàng hít sâu, gắng trấn tĩnh.
Dù giờ phút này rất muốn tìm một khe đất mà chui xuống cho đỡ ngượng, nhưng chuyện này đúng là không thể trách Nhan Chiêu.
Lôi Sương nghiến răng: "Ta giúp ngươi gọi Trần Nhị. Chuyện hôm nay, ngươi tuyệt đối không được nói ra ngoài!"
Nhan Chiêu: "Ừ."
Lôi Sương dùng ngọc truyền âm liên hệ Trần Nhị, nhận được hồi âm nói hắn đang ở Đa Bảo Linh Sơn, nửa canh giờ nữa sẽ quay về trạm dịch.
Nhan Chiêu hỏi tiếp: "Khi nào đi gặp Nam Cung Âm?"
"Chậm một chút," Lôi Sương đáp, "Chạng vạng chúng ta đi."
Vừa hay, Nhan Chiêu nghĩ thầm, nàng có thể nhân lúc này đi mua ít đồ cần dùng, tiện thể lấy lòng người khác một chút.
"Ai, ta nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi thẳng tên Ma Chủ!" Lôi Sương ngoài miệng hung hăng, tay lại buông Nhan Chiêu ra.
Hai người hẹn, đợi Trần Nhị đến sẽ khởi hành. Nói rồi, bóng dáng Lôi Sương trong nháy mắt đã biến mất trước mắt Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu có chút ngưỡng mộ thân pháp của nàng, thầm nghĩ không biết sau này có cơ hội học được không.
Khi trở lại phòng trên lầu, từ xa Nhan Chiêu đã thấy có người ngồi xổm trước cửa.
Là Phong Cẩn.
Bên cạnh là tiểu hồ ly, cũng ngồi xổm.
Phong Cẩn quay lưng về phía Nhan Chiêu. Nàng đến tìm Nhậm Thanh Duyệt, muốn xin lỗi vì chuyện năm xưa ở sơn trại giấu thân phận, cũng thừa nhận việc một năm trước lặng lẽ ở bên Nhan Chiêu hộ pháp là do Ma Chủ sai khiến.
Lần này gặp lại, địch ý trong mắt Nhậm Thanh Duyệt đã khác xưa.
Phong Cẩn đoán rằng nàng ấy hẳn đã biết điều gì đó, nếu không sẽ chẳng dễ dàng để Nhan Chiêu tìm đến, còn nói muốn đi gặp Nam Cung Âm.
Nhưng dù nàng đã giải thích rất lâu, tiểu hồ ly vẫn tỏ vẻ dửng dưng, chẳng biết có còn giận hay không.
Nếu Nhậm Thanh Duyệt không hóa thành dáng hồ ly, có lẽ nàng sẽ dễ nhìn ra tâm tư của sư tỷ hơn.
Ý nghĩ ấy chỉ thoáng lướt qua, Phong Cẩn cúi đầu nói: "Ta chỉ muốn nói vậy thôi. Tuy lập trường khác nhau, nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ làm hại các ngươi......"
Lời còn chưa dứt, sắc mặt tiểu hồ ly bỗng thay đổi.
Một tiếng "Sư tỷ" nghẹn nơi cổ họng, chưa kịp thốt ra, thì phía sau đã vang lên tiếng bước chân trầm ổn, vững vàng.
Tai Phong Cẩn rất thính, chỉ nghe tiếng bước cũng nhận ra người đến là ai.
Không bao lâu, Nhan Chiêu đi ngang qua bên nàng, thuận tay bế tiểu hồ ly lên, ôm vào lòng.
Phong Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu đứng đó, cúi xuống nhìn nàng, chậm rãi nói: "Đây là hồ ly của ta, ngươi đừng có sinh ý nghĩ không an phận."
Phong Cẩn: "......"
Nhậm Thanh Duyệt: ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro