Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 92 + 93

Hạ Ngư giật mình trong một giây, rồi theo bản năng vung tay lên.

Sấm sét trên bầu trời lập tức tan biến, ánh trăng hòa thuận vui vẻ cùng ánh sao hòa tan đi màu sắc u ám của mây mưa. Chỉ có mặt đất ướt sũng còn cho thấy cơn mưa to tầm tã vừa rồi.

Con mèo nào đó vẫn còn ở xa xa nhìn nàng, trên người ướt sũng, trông đáng thương vô cùng.

Hạ Ngư nhìn nàng một lúc, miệng mím lại, trong lòng đau lòng muốn chết, nhưng lại cảm thấy bản thân mình thật không có tiền đồ.

Như vậy đã mềm lòng rồi.

Nàng mím môi, giả vờ như không nghe thấy lời nàng nói, xoay người đi vào phòng.

Vi Nhi Pháp nhìn thấy Hạ Ngư xoay người quay về, vốn còn có chút thấp thỏm, thế nhưng nhìn thấy cô bé tuy rằng đi vào nhưng lại không đóng cửa.

Trong lòng nàng hơi thả lỏng.

Bùi Chi đang ở lừa lũ mèo ăn cơm mèo.

Thế nhưng lần này, đám mèo con kiên quyết muốn gặm cho bằng được hộp pate hình người mèo. Từng con từng con trước bữa ăn cứ "ngao ngao" kêu, đôi mắt chăm chú nhìn Hạ Ngư rời đi.

Bùi Chi: "..."

Bùi Chi mặt mày dữ tợn: "Ăn cơm!!"

Con cá lớn "oao" một tiếng, lông mao xù lên, bắt đầu tức giận.

Con cá lớn vừa giận, cá hai, cá ba, cá bốn, cá năm, cá sáu cũng học theo. Cho nên khi Hạ Ngư tiến vào, liền nhìn thấy một đống cục bông mèo mướp lớn.

Hạ Ngư: "............"

Đệch, đáng yêu quá!!

Bùi Chi quả thực, nghĩ lại lúc mình còn nhỏ, có nói lắp cũng không tệ, đám mèo này có cơm mèo thơm ngào ngạt như vậy mà lại còn kén ăn!!

Đồ kén ăn!!

Nàng quay đầu lại định "phun tào" với Hạ Ngư một chút, thình lình đối diện với một đôi mắt hoàng kim lạnh băng sau lưng Hạ Ngư. Lời nói trong cổ họng lập tức bị kẹt lại, nửa ngày không nói ra được.

Hạ Ngư xem biểu cảm của nàng không đúng, nghi hoặc: "Sao vậy?"

Bùi Chi: "...Không... không có gì."

Nàng quay đầu tiếp tục xem lũ mèo, cảm giác lưng như có kim châm: "...Chỉ là chúng nó hình như có hơi... không thích ăn cơm lắm."

"Để tôi xem." Hạ Ngư như thể không hề hay biết gì về người phía sau mình, nàng ngồi xổm trước lồng sắt, nhìn đám mèo.

Cá lớn không muốn ăn cơm.

Nàng muốn ăn con cá siêu cấp lớn kia!

Mùi hương trên người con cá này quả thực quá mỹ vị!!

Có điều đôi mắt của con cá này lại là màu lam...

...

Bùi Chi nhìn sáu con mèo đang "oa oa oa" bắt đầu gặm cơm mèo, nàng kinh ngạc mở to hai mắt: "Lại có thể ăn cơm rồi, bà chủ, ngài lợi hại thật!"

Hạ Ngư bình tĩnh nói: "...Kia đương nhiên."

Thật ra là nàng đã dùng con mắt biển sâu, làm cho lũ mèo nghĩ lầm những bát cơm mèo đó chính là nàng.

Bùi Chi khô khan cười hai tiếng: "Vậy... còn có chuyện khác không ạ?"

Lời ngầm: Tôi có thể tan làm được chưa?

Hạ Ngư gật gật đầu: "Không có việc gì, cô về trước đi."

Thế là Bùi Chi dưới sự nhìn chăm chú của Vi Nhi Pháp mà chạy trối chết.

Bùi Chi sau khi rời khỏi căn hộ nhỏ ba phòng bảy người liền xoa mồ hôi lạnh, nghĩ, may mắn là nuôi sáu con mèo, nếu bà chủ thật sự tìm sáu mỹ nhân mèo, nàng bây giờ đã chết rồi...

Bùi Chi đi rồi, Hạ Ngư ngồi xổm trước lồng sắt xem mèo. Sau khi sáu con mèo ăn no, bụng tròn vo, bắt đầu ngã trái ngã phải lăn lộn trong lồng. Mèo con không có nhiều tinh lực, qua một lát liền đều ngủ hết.

Sáu cục bông mèo mướp cuộn mình trong lồng, trông siêu đáng yêu.

Hạ Ngư ra vẻ như không có chuyện gì mà nhìn một lúc.

Vi Nhi Pháp đứng ở sau lưng nàng. Trước khi vào nhà, hơi ẩm trên người cũng đã bị nguyên lực hong khô. Nàng nhìn cô bé đang ngồi xổm trước lồng sắt, im lặng không lên tiếng mà xem bộ dạng của lũ mèo, trong lòng đối với sáu cục thịt trong lồng sắt ghen tị không thôi.

Nhưng suy nghĩ nửa ngày, nàng vẫn khô khan nói: "...Đáng yêu."

Hạ Ngư "Ừm?" một tiếng, quay đầu lại nhìn nàng: "Cái gì?"

Ánh đèn trong nhà sáng tỏ, chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô bé. Đôi môi hồng nhuận của nàng hơi mím lại, trông có vẻ như vẫn không muốn nói chuyện lắm.

"Chúng nó." Vi Nhi Pháp nghẹn một lúc lâu: "...Đáng yêu."

Hạ Ngư: ".................."

Không biết vì sao, nhìn con mèo giấm rõ ràng đang nhìn nàng và Tô Nọa ở bên nhau mà tức xù lông, lại ở đây kìm nén cảm xúc, giả nhân giả nghĩa khen đám mèo mướp đáng yêu...

Hạ Ngư không hiểu sao liền có chút muốn cười.

...

Không được!! Không thể cười! Như vậy sẽ khiến cho mọi chuyện tiến thêm một bước! Quá không có cốt khí!

Hạ Ngư "Ồ" một tiếng, nói: "Chỉ là tôi không cảm thấy chúng nó đáng yêu."

Vi Nhi Pháp: "..."

A, cho nên nói, cô bé vẫn là cảm thấy nàng đáng yêu nhất sao ——

Vi Nhi Pháp trong nháy mắt liền cảm thấy vui vẻ, khóe miệng từ từ cong lên một độ cong rất nhỏ ——

Liền nghe Hạ Ngư từ từ nói: "Có điều quả thật đáng yêu hơn nhiều so với con mèo tam thể tên Hoan Hỉ lúc trước."

Độ cong nơi khóe miệng của Vi Nhi Pháp từ từ san bằng: "..."

"Cô xem chúng nó sẽ không nói chuyện, cho nên cũng sẽ không lừa người." Hạ Ngư chống cằm, lúc đó nàng giấu đi bàn tay đã bị cắn, ho khan một tiếng: "Từng con từng con một giọng nói non nớt, cũng sẽ không cắn người, lúc ăn cơm cũng rất tích cực, thấy tôi thì đặc biệt dính người, vừa dính lại vừa nhiệt tình. Tôi cũng không cần phải lo lắng thình lình mèo biến thành người, cũng không cần lo lắng con nào đó đột nhiên biến thành một vị lãnh đạo quốc gia siêu ngầu, rồi lại khổ sở hồi tưởng xem mình có đắc tội nàng không. Cũng không cần thình lình tỏ rõ tâm ý, lại phát hiện ra người ta hình như có 300 đối tượng, không thiếu một mình mình..."

Vi Nhi Pháp: ".................."

Hạ Ngư mỗi lần nói một câu, Vi Nhi Pháp lại cúi đầu thấp hơn một chút. Lúc Hạ Ngư nói xong, đầu của Vi Nhi Pháp đã cúi đến vị trí ngực.

Nàng nhỏ giọng nói: "...Tôi không muốn giấu cô."

Hạ Ngư quay đầu lại nhìn lũ mèo: "Cô không muốn giấu tôi chuyện gì? Không muốn giấu tôi chuyện cô có 300 đối tượng, hay là không muốn giấu tôi chuyện cô là một người siêu cấp lợi hại?"

"Cũng không phải," Vi Nhi Pháp: "Người lãnh đạo của đế quốc chỉ có thể có một vị vương hậu hợp pháp."

Hạ Ngư "Ồ" một tiếng: "Vậy ý là không hợp pháp thì cũng có thể có rất nhiều chứ gì."

Vi Nhi Pháp: "Không phải."

Con cá lớn hình như đã bị làm ồn đến, nó mê mê hoặc hoặc mở mắt, đôi mắt to đen như mực ươn ướt. Hạ Ngư từ trong mắt nó nhìn thấy bóng dáng của Vi Nhi Pháp.

Vi Nhi Pháp bất đắc dĩ, nàng nhẹ giọng nói: "Cô biết là tôi không có mà."

Hạ Ngư nhìn những con mèo đang ngủ ngon phun phì phì trong lồng sắt, một lúc lâu sau không nói chuyện, tay nàng từ từ nắm chặt.

Thật ra... nàng lại không phải một con cá không có năng lực phân biệt... tuy rằng nàng có hơi ngốc, có hơi hay quên, nhưng đối với chuyện của Hoan Hỉ, đối với chuyện của con mèo này...

Nàng lúc nào cũng canh cánh trong lòng.

Nhỏ đến lúc ăn cơm là muốn đeo yếm cà chua hay là yếm dâu tây, lớn đến việc nàng là ai, thích ai.

Một Hạ Ngư thích mèo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như vậy.

Cho nên... sao có thể không nghĩ ra được, những lời nói trên Tinh Võng đều là nói bậy.

Thật ra Hạ Ngư ngoài lúc ban đầu bị sự phẫn nộ làm cho mê muội đầu óc, có chút không lý trí ra, nhưng sau khi nhìn Vi Nhi Pháp giải thích cũng đã bình tĩnh lại một chút.

Bằng không cũng sẽ không để cửa cho nàng.

Nhưng mà... điều này không có nghĩa là nàng có thể tha thứ cho nàng.

"Tôi... không thích người khác lừa gạt tôi." Hạ Ngư nhìn những con mèo đang lăn lộn trong lồng sắt, ngón tay hơi nắm chặt lại, "...Cô biết... tôi luôn dễ dàng quên đi rất nhiều chuyện, đối với rất nhiều chuyện cũng không để tâm lắm..."

Môi Vi Nhi Pháp hơi mím chặt.

"Bất kể là ai, khi phát hiện ra mình bị lừa, cũng sẽ không vui vẻ." Hạ Ngư nói, "Ví như nói, ngày đó tôi lại lên Tinh Võng mua một đôi vớ mèo nhỏ, người bán hàng nói với tôi rằng tai mèo trên đôi vớ đó ban ngày là màu vàng, buổi tối sẽ biến thành màu xanh lam như nước biển. Sau khi tôi đặt ngươi vào ổ mèo, tôi đã đối diện với ánh trăng xem đôi vớ cả nửa đêm, nhìn nửa ngày trời, tôi phát hiện ra người bán hàng đã nói dối, tai mèo vào buổi tối cũng là màu vàng."

Biểu cảm của Hạ Ngư sa sút: "Tôi đã buồn rất lâu."

Vi Nhi Pháp: "............ Có lẽ là cô quên kéo cửa sổ, đôi vớ đó chắc là dạ quang."

Hạ Ngư: "Trước khi tôi hết buồn, cô không được nói chuyện."

Vi Nhi Pháp: "...Được."

"Những người mà tôi không để tâm, tôi mới không quan tâm các nàng lừa gạt tôi như thế nào." Hạ Ngư nói, "Dù sao cho dù có bị lừa rất khó chịu hay thế nào đi nữa, tôi rất nhanh sẽ quên hết." Hạ Ngư dùng tay moi lồng sắt, "Nhưng có một vài người mà mình không muốn quên mất, nếu tôi bị lừa, tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu."

"Nếu nói có nỗi khổ tâm không thể không giấu diếm thì cũng thôi đi." Giọng Hạ Ngư sa sút, "Tôi không phải là không thể tha thứ, tựa như mấy lần trước, tôi biết, cô là bất đắc dĩ."

Con mèo được nhặt lên từ trong đống phế tích đó, vừa yếu lại vừa nhỏ, khoác lên mình đầy địch ý và nguy hiểm, là do nàng nhất quyết mang nó về nhà. Việc nó giấu diếm thân phận thú nhân mèo là điều đương nhiên, không phải là lỗi của Vi Nhi Pháp.

Còn về thân phận Vi này, tuy rằng rất tức giận, nhưng nàng nghĩ, ai mà không có tài khoản phụ chứ. Con người rồi sẽ có bí mật không muốn nói của riêng mình, nàng không muốn nói thì nàng có thể im lặng.

Nhưng mà Vi Nhi Pháp...

Vi Nhi Pháp...

Hạ Ngư nghĩ tới lúc trước khi nàng nói đến Vi Nhi Pháp, thái độ lấp lửng của 005, còn có cả khuôn mặt đột nhiên cổ quái của Bùi Chi, nàng còn giống như một đứa ngốc, xem nó như một trò cười.

Kết quả chính mình mới là trò cười.

"Ví như nói... cả thế giới đều biết ngươi là ai."

"Chỉ có ta không biết."

Hạ Ngư nói: "...Tôi không có cách nào không để tâm đến chuyện này."

"Hơn nữa, đối với Vi Nhi Pháp, tôi ngoài việc biết một vài lý lịch huy hoàng mà mọi người đều biết ra." Hạ Ngư nói, "Đối với nàng... tôi không giống như đối với Hoan Hỉ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ."

"Tôi đối với nàng... hoàn toàn không biết gì cả." Hạ Ngư nói, "Tôi không biết những đánh giá của những người trên Tinh Võng đối với Vi Nhi Pháp là thật hay giả, tôi cũng không biết, những gì cô nói là thật hay giả... Cô có phải là Hoan Hỉ của tôi không, tôi đều rất mê mang."

"Tựa như người bán hàng nói đôi vớ đó buổi tối sẽ đổi màu vậy." Hạ Ngư nói, "Tôi không nhìn thấy đôi vớ đổi màu, là do tôi không kéo cửa sổ lên, hay là do người bán hàng đang lừa gạt tôi? Là lỗi của ánh trăng, hay là lỗi của tôi?"

Hạ Ngư nói xong, không gian một trận trầm mặc.

Con mèo mướp nhỏ lăn một vòng, chép chép miệng, ngủ rất say sưa.

Qua một lúc rất lâu, ngay lúc Hạ Ngư cho rằng sẽ không nhận được một câu trả lời nào, bên cạnh có một bóng dáng lại gần.

Nàng cảm giác mình bị ôm lấy.

Là một cái ôm có hơi chút dịu dàng, nàng cong người xuống, ôm lấy cô, mái tóc đen dài bao lấy bóng dáng cô.

Vi Nhi Pháp nói: "...Xin lỗi."

Giọng nàng rất thấp, rất dịu dàng, mang theo một sự rung động nặng nề: "Ta không có cách nào cầu xin ngươi tha thứ."

"Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết..." Vi Nhi Pháp nói, "Hoan Hỉ và Vi Nhi Pháp, từ đầu đến cuối, đều là một người."

"Các nàng chỉ thích một người, không có những người khác, không có cùng người dây dưa lằng nhằng, các nàng một lòng đến già, không oán không hối."

"Ta chính là đôi vớ sẽ không đổi màu đó." Nàng nhẹ giọng nói, "Che giấu ngươi chỉ là lời nói dối của người bán hàng."

"Bất kể ngươi tin hay không..." Vi Nhi Pháp nói, "Bất luận là trước đây hay là sau này, ta không còn có bất cứ chuyện gì phải giấu diếm ngươi."

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau có phòng trộm, sẽ được thay đổi trong vòng một giờ.

Hạ Ngư không nói gì.

Trên người Vi Nhi Pháp vẫn còn có hơi ẩm nhàn nhạt, nhưng vòng tay lại rất ấm áp. Hạ Ngư mím môi, vừa định giãy giụa, cổ tay phải bị thương lại bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy.

Hạ Ngư theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng lại bị nắm lấy, nhất thời không thể nào rút về được. Ngay lúc nàng định nói gì đó, lại cảm thấy một luồng sức mạnh dịu dàng.

Luồng sức mạnh này rất dịu dàng mà chảy qua mu bàn tay đã bị mèo cắn, vết thương đang âm ỉ đau từ từ khép lại.

Thật ra Hạ Ngư là một đại yêu quái, nàng có năng lực tự lành nhất định, nhưng không biết vì sao, vết thương do mèo cắn lại lành rất chậm.

Hạ Ngư cũng rất hoang mang về vấn đề này, sau đó quy kết là...

Có lẽ nha của mèo đều có virus kỳ quái gì đó, tiêm vắc-xin rồi thì tốc độ lành lại có thể sẽ nhanh hơn một chút?

Cho nên bị mèo cắn khó tránh khỏi phải đi chích ngừa.

Nhưng hành tinh Miêu Miêu hình như không có cái gọi là vắc-xin dại, hơn nữa Hạ Ngư cảm thấy loại vết thương này với thể chất của nàng, cho dù có chậm thì ngày hôm sau cũng gần như khỏi rồi, cho nên liền trì hoãn một chút.

Đương nhiên trọng điểm không nằm ở đây...

Nghĩ đến việc vừa rồi mình đã nói với Vi Nhi Pháp là mèo không cắn người, Hạ Ngư không khỏi có chút tiểu xấu hổ.

"Vết thương này..." Vi Nhi Pháp: "Ta biết."

Mặt Hạ Ngư nóng lên: "...Cô biết cái gì."

"Lúc trở về bị va vào cửa đó." Vi Nhi Pháp vô cùng thức thời mà nói: "Suy cho cùng thì mèo không cắn cá."

Hạ Ngư từ từ nở một nụ cười: ".................. Đúng vậy."

Cứ có cảm giác chỉ số thông minh của mình bị ấn trên mặt đất mà chà xát, nhưng lại không thể nào phản bác được.

Kim Vũ đã đến hành tinh Miêu Miêu.

Tại tinh điện xa hoa, vị quốc vương già nua của hành tinh Miêu Miêu ở cửa cong eo nghênh đón. Kim Vũ đến cả liếc mắt một cái cũng không, dưới cặp kính gọng vàng, đôi mắt nhuốm đầy lệ khí nồng đậm: "Bảo Khương Tứ đến gặp ta!!"

Hành vi của Khương Tứ rất nhanh đã bị trừng phạt nghiêm khắc, quyền thế của nhà họ Khương bị thu hồi, mà Khương Tứ lại trở thành vị tướng quân dẫn dắt huyết thống thuần chủng đi đánh lui huyết thống lai tạp.

Giọng Kim Vũ đạm bạc: "Ngươi muốn giết, ta sẽ cho ngươi giết một cách thống khoái. Nếu ngươi có thể đánh lui quân cách mạng đang tấn công hành tinh Miêu Miêu, vậy thì sẽ được quan phục nguyên chức."

Khương Tứ hơi ngước mắt lên, nhìn vị nữ vương đang cao ngạo ngồi trên vương tọa.

Con ngươi đen nhánh lóe lên những tơ máu và lệ khí, cả người đều bị bao bọc trong một bầu không khí nôn nóng và tuyệt vọng, trông có vẻ... như nỏ mạnh hết đà.

Khóe miệng Khương Tứ kéo ra một nụ cười: "Đương nhiên."

Tốc độ công chiếm của quân cách mạng tương đương nhanh. Kim Vũ mới vừa tỉnh lại, việc nắm chắc thế cục có vẻ dồn dập và nhạt nhẽo. Số hành tinh dưới trướng nàng không có bao nhiêu, hơn nữa sĩ khí của quân đội thuần huyết cũng không cao...

...

Hiện tại Hạ Ngư cũng không cùng Vi Nhi Pháp ngồi xổm đi làm nữa, đến cả việc mỗi ngày một lần đưa cơm cũng đã hủy bỏ.

Cho dù Vi Nhi Pháp đã xin lỗi... cũng coi như là thành khẩn đi, nhưng nàng cũng không muốn tha thứ cho cô.

Một con cá đang tức giận thì rất khó dỗ!

Hạ Ngư đem sáu con mèo mướp dọn vào trong nhà, ở bên ngoài không tiện chăm sóc lắm. Nhưng nghĩ đến Vi Nhi Pháp cũng ở nhà...

Nàng liền không muốn gặp cô lắm.

Hạ Ngư nhờ Bùi Chi giúp đỡ chăm sóc một chút.

Gần đây nàng đặc biệt thích vào lúc chạng vạng cùng Tô Nọa ở công viên giải trí ngồi xổm xem hoàng hôn. Cô mèo nhỏ và con cá đều tràn ngập một cảm giác tang thương của hoàng hôn màu hồng.

Nhưng Hạ Ngư phát hiện ra cảm xúc của Tô Nọa hình như có chút không ổn.

Cô mèo trẻ tuổi nhìn hoàng hôn, đáy mắt có một nỗi phiền muộn nhàn nhạt.

"Ngươi trông có vẻ có chút không vui, sao vậy?" Hạ Ngư hỏi.

Tô Nọa trầm mặc rất lâu mới nói: "Em nghe nói, quân cách mạng đã giết chết một vị... tướng quân?"

Giọng nàng nho nhỏ: "Phải không?"

Tin tức này Hạ Ngư đã nghe nói qua, có điều nàng không có cảm giác gì. Sinh lão bệnh tử của nhân gian như những con phù du sớm nở tối tàn, chiến tranh lại càng như thế.

"Hình như là vậy." Nhưng xem Tô Nọa để ý, Hạ Ngư cầm quang não lên tìm kiếm một chút, lúc nhìn thấy cái tên, nàng sững sờ.

"...Quả thật là vậy."

"Vị tướng quân đã chết... tên là Khương Tứ phải không?" Tô Nọa hỏi.

Hạ Ngư nhìn Tô Nọa, sau một lúc lâu chần chừ, nàng gật đầu.

Khương Tứ đã chết, theo lý mà nói, đáng lẽ nên rải hoa, nhưng không biết vì sao, bạn với hoàng hôn chiều hôm, Hạ Ngư cũng không có bất cứ cảm xúc vui vẻ nào.

Nàng nhìn tin tức, quân cách mạng thế như chẻ tre, các nàng đã giết chết Khương Tứ.

Cái chết của Khương Tứ cực kỳ thê thảm.

"Mọi người đều rất vui vẻ." Tô Nọa nhìn hoàng hôn màu đỏ tươi, chiếu rọi mặt biển một màu đỏ bừng của chiều hôm: "Mọi người đều nói, thống khoái quá, mỗi người đều cho nàng ta một dao, để báo thù cho những đồng tộc đã chết một cách vô tội."

Hạ Ngư vươn tay xoa đầu nàng: "Em rất khổ sở sao?"

"Em cũng không biết cảm giác của mình là gì." Tô Nọa lắc đầu, đôi mắt đen như mực ươn ướt: "Không phải rất khổ sở, cũng không phải rất vui vẻ, giống như bình bình tĩnh tĩnh, lại giống như..."

Tô Nọa nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu thành ngữ: "À, đúng rồi, buồn bã mất mát."

Hạ Ngư: "..."

Dùng được cả thành ngữ như vậy, hình như nên khen ngợi một chút...

Hạ Ngư vươn tay vào túi đào ra ba bốn viên kẹo: "Lúc buồn thì ăn chút đồ ngọt đi."

Tô Nọa nhận lấy kẹo.

Lần này Tô Nọa trước hết chia cho nàng một viên, sau đó đem tất cả kẹo còn lại nhét vào miệng.

Hạ Ngư: ".................. Sẽ bị sâu răng đó."

Tô Nọa trong miệng ngậm quá nhiều kẹo, không nói nên lời, chỉ chăm chú nhìn nàng.

Hạ Ngư: "..."

Thôi, đã ăn hết rồi thì tổng không thể bắt mèo con nhổ ra được.

Sau khi Tô Nọa ăn xong kẹo, tâm trạng hình như đã tốt hơn rất nhiều. Nàng nói với Hạ Ngư: "Tỷ tỷ, tỷ có biết tro cốt của người chết thường sẽ ở đâu không?"

"...Sẽ có người thu dọn lại đó." Hạ Ngư nói.

Tô Nọa lắc đầu: "Không có ai nhặt xác cho nàng ta."

"Khương Tứ trước đây đã đến tìm em." Tô Nọa nói, "Nhờ em giúp đỡ, nói rằng nếu nàng ấy chết đi, hy vọng em sẽ nhặt xác cho nàng."

Tô Nọa mê mang nói: "Chỉ là em không biết thi thể của nàng ấy ở đâu."

Hạ Ngư, người đã mấy ngày không về nhà, hôm nay đã trở về.

Vi Nhi Pháp, người đã một mình ở trong căn phòng trống không rất nhiều ngày, đột nhiên nghênh đón vị chủ nhân thật sự của căn nhà này, cảm thấy vô cùng kích động.

Nhưng nàng đã giấu đi sự kích động rất kỹ, trông có vẻ bất động thanh sắc.

Đôi tai lại dựng thẳng lên.

Tiếng Hạ Ngư vào cửa rất nhẹ, nàng cố gắng giả vờ như không có chuyện gì.

Nàng mở đèn lên, vừa quay đầu lại: ".................."

Trong phòng khách, một con mèo tam thể ra vẻ như không có chuyện gì mà cuộn mình trên sofa, bên cạnh nó là sáu con mèo mướp đang dụi dụi.

Cá lớn, cá hai, cá ba, cá bốn đang dụi tới dụi lui trên người Vi Nhi Pháp, cá năm đang cắn râu của Vi Nhi Pháp, con cá sáu nhỏ nhất thì cuộn mình trên đầu Vi Nhi Pháp, móng vuốt nhỏ gãi gãi tai nàng.

Vi Nhi Pháp nhìn thấy Hạ Ngư trở về, để chứng minh mình quả thật là một bảo mẫu đủ tư cách, nàng còn đặc biệt dịu dàng mà ấn con cá năm đang cắn râu xuống: "Cá lớn, ngoan."

Hạ Ngư: "............ Đó là cá năm."

Vi Nhi Pháp biết nghe lời phải: "Năm cá, không cần cắn."

Hạ Ngư: "..."

Bất kể nói thế nào, Hạ Ngư đều có một cảm giác vi diệu, ảo giác của một bà cả đang quản lý hậu cung...

Hạ Ngư: "Bùi Chi đâu rồi?"

Vi Nhi Pháp: "Bảo nàng ta về rồi."

Nàng không thích để những người khác đi vào nhà của Hạ Ngư.

Dừng một chút, Vi Nhi Pháp nói: "Tôi có thể chăm sóc tốt."

Hạ Ngư "Ồ" một tiếng.

Có điều kỳ quái thật, đám mèo này nhìn thấy nàng hình như cũng không kích động như vậy.

Sau khi nhốt năm con mèo vào lồng sắt, Hạ Ngư nghi hoặc nói: "Sao chúng nó không cắn..."

À đúng rồi.

Hạ Ngư ho khan hai tiếng: "...Chúng nó trông có vẻ ngoan hơn nhiều."

Ánh mắt Vi Nhi Pháp liếc tới tay của Hạ Ngư.

Vết thương trên tay cô bé đã lành lại không còn dấu vết.

Vi Nhi Pháp nhìn những con mèo vẫn còn đang lăn lộn trong lồng, chúng nó sẽ thèm thuồng Hạ Ngư như vậy, chính Hạ Ngư có lẽ không rõ lắm, nhưng nàng thì hiểu rõ, mùi hương trên người Hạ Ngư đối với mèo mà nói có bao nhiêu mê người.

Có điều chỉ cần lúc Hạ Ngư ở đây, dùng nguyên lực để tạm thời che chắn đi khứu giác của lũ mèo là sẽ không có vấn đề gì.

Dù sao thì chúng nó bây giờ ăn no căng bụng, lăn lộn khắp nơi, cũng không có thứ gì nguy hiểm cần chúng nó phải dùng mũi.

Vi Nhi Pháp, người đã vô thanh vô tức gây khó dễ cho "hậu cung" của Hạ Ngư, ra vẻ như không có chuyện gì mà nghĩ.

Nhưng chuyện như thế này đương nhiên không thể nào nói cho Hạ Ngư biết được.

Thế là nàng nói: "Có lẽ là do ăn no."

Hạ Ngư, người đã từng bị một con mèo cưng suýt chút nữa cắn chết ở Trái Đất, "Ồ" một tiếng: "...Cô đừng cho chúng nó ăn quá nhiều."

Này phải ăn no đến mức nào chứ.

Vi Nhi Pháp, người căn bản chưa từng cho ăn, liếc nhìn một bên có dung dịch dinh dưỡng được người máy tự động rót đầy: "...Không cho ăn quá nhiều."

Cho ăn cái gì chứ, lúc nàng lớn bằng này đều là tự mình tìm đồ ăn.

Mỗi ngày đều được người máy tự động cho ăn dung dịch dinh dưỡng, một cuộc sống thoải mái như vậy mà còn ngày nào cũng "ngao ngao" kêu muốn cắn cá, thật là thiếu dạy dỗ.

Hạ Ngư tuy rằng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nghĩ đến thái độ xin lỗi thành khẩn gần đây của Vi Nhi Pháp, nàng cảm thấy cô cũng sẽ không đối xử quá tệ với đám mèo mướp.

...

Nhưng đám mèo này không phải là trọng điểm. Vi Nhi Pháp có chút căng thẳng, Hạ Ngư đột nhiên đến tìm mình là vì cái gì nhỉ?

Có phải là... đã tha thứ cho nàng rồi không?

Vi Nhi Pháp tưởng tượng đến đây, quả thực sắp vui vẻ đến nổi cả bong bóng, nàng bề ngoài vẫn rất rụt rè, nội tâm cũng đã kế hoạch xong.

Chờ đến khi đế quốc ổn định lại, nàng sẽ quay về vương tinh, đem những lời giấu trong lòng đều nói ra, phải cho nàng một hôn lễ long trọng...

Thật ra Kim Vũ đối với Vi Nhi Pháp mà nói căn bản không tính là chướng ngại gì, sở dĩ phải đại phí công sức để phát động cách mạng chỉ là vì có một vài linh hồn đã chết lặng, phải bị hiện thực đánh thức.

Cho nên hiện giờ, trong thời đại thức tỉnh của huyết thống lai tạp này, vấn đề Kim Vũ vốn dĩ đã không tính là vấn đề, liền căn bản không phải là vấn đề.

Bây giờ chỉ cần quay về vương tinh là nàng có thể cầu hôn Hạ Ngư!

Ừm...

Còn về sáu con nhóc đó...

Vi Nhi Pháp dùng khóe mắt liếc một cái, ghét bỏ nghĩ, nếu cô bé muốn nuôi thì miễn miễn cưỡng cưỡng nuôi cũng không sao, dù sao vương tinh rất lớn...

Cho nên, cô bé riêng quay về là định tha thứ cho nàng sao?

Ngay lúc Vi Nhi Pháp lòng tràn đầy mong đợi.

Hạ Ngư: "Tôi hỏi cô chuyện này..."

Vi Nhi Pháp bình tĩnh nhìn cô.

Hạ Ngư: "Cô có biết Khương Tứ không?"

Vi Nhi Pháp: "..."

Vi Nhi Pháp miễn cưỡng gật đầu.

...Riêng quay về chẳng lẽ chỉ là để hỏi một người không quan trọng?

Không không không, không thể nào, chắc chắn là lấy cớ gì đó, cô bé chắc chắn chỉ là muốn mở đầu câu chuyện thôi...

"Vậy cô có biết thi thể của nàng ta ở đâu không?"

Cô bé hình như chỉ là nhớ ra để mà hỏi, nghiêm túc hỏi nàng.

Vi Nhi Pháp: "...Tại sao lại đột nhiên hỏi cái này?"

Hạ Ngư: "Tôi chỉ là hỏi một chút thôi, nếu như không biết cũng không sao."

Vi Nhi Pháp nhìn Hạ Ngư, người ngoài miệng thì nói không sao nhưng vẫn đang nhìn mình: "............"

Hạ Ngư thấy Vi Nhi Pháp không nói lời nào, nàng nghĩ nghĩ: "Tôi muốn giúp nàng ta nhặt xác."

Tô Nọa là một đứa trẻ con, cho dù đã biết thi thể của Khương Tứ ở đâu cũng không thể làm cái việc nhặt xác này được, vẫn là phải để nàng đến giúp một chút.

Vi Nhi Pháp nghĩ.

...Nàng thật sự không phải đang ghen với một tướng quân địch đã chết không còn xương... thật sự không phải, chỉ là trái tim có hơi bị axit axetic làm cho bành trướng, có hơi lên men...

Nhưng dựa vào cái gì mà nàng phải đi nhặt xác cho một tướng quân địch xưa nay không quen biết, lại còn xấu xa đến tận xương tủy, mà không muốn về nhà cùng nàng nuôi con QAQ?

P/s : A, Khương Ý chết rồi (ノ_<、)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro