Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 90

Đau, cả người đều đau.

Sự thống khổ đến từ chính xương tủy gần như làm người ta phát điên.

Nhưng cùng với sự thống khổ đó lại là một sức mạnh cường đại!!

Kim Vũ chưa bao giờ cảm nhận được một sức mạnh mãnh liệt như vậy. Sự cường đại đang kích động trong huyết mạch, phảng phất như chỉ cần nàng muốn, trên thế giới này, chuyện gì cũng đều có thể làm được!!

Kim Vũ cảm thụ được sự thống khổ như thể xương cốt trong cơ thể đang vỡ vụn, nàng nghĩ —— đây là cái giá phải trả để có được sức mạnh sao?

Có điều nàng không sợ phải trả giá, nàng chỉ sợ phải khuất phục ở hạ vị, chật vật không chịu nổi!

Nàng không muốn...

Không muốn lại phải thừa nhận đôi mắt ngạo mạn như vậy!!

Mang theo một ý chí phẫn nộ, Kim Vũ chợt mở bừng mắt!!

Vương điện trống trải, mái vòm cao ngạo và hoa lệ, những tấm kính bằng nguyên thạch trân quý lạnh băng khúc xạ ra ánh sáng mỹ lệ và buốt giá, làm cho người ta phải rùng mình.

Phó quan canh giữ ở một bên kinh hỉ mở to hai mắt: "Ngài tỉnh rồi!!"

Kim Vũ thấp giọng "Ừm" một tiếng. Năng lượng cuồng bạo và nguyên lực đang điên cuồng tuôn ra trong cơ thể, cùng với xương cốt đau đớn khó hiểu, làm cho nàng đến cả động một chút cũng như đi trên băng mỏng.

Nàng đứng dậy, ngón tay hơi động, chiếc giường dưới thân liền ầm ầm sụp đổ!!

Biểu cảm của viên phó quan chợt cứng lại: "...Vương... Vương Thượng?"

Kim Vũ âm trầm nói: "Đi ra ngoài."

Biểu cảm của viên phó quan gian nan: "Vương Thượng..."

Kim Vũ buồn bực nói: "Ta bảo ngươi đi ra ngoài!!"

Viên phó quan muốn nói lại thôi, nàng thật ra muốn nói, tình hình bên ngoài đã hỏng bét, có lẽ vương đạo của ngài vừa mới bắt đầu đã đi đến hồi kết.

Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt và âm trầm của Kim Vũ, cuối cùng nàng cái gì cũng không nói, lui xuống.

Kim Vũ miễn cưỡng thích ứng với cơ thể thống khổ không chịu nổi này, một lúc lâu sau mới từ từ đứng dậy, thử thăm dò đi vài bước.

Cây cột bị nàng nhẹ nhàng vịn vào đã lõm vào mấy dấu ngón tay. Nàng bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được lực đạo của cơ thể, mà chỉ cần hơi mất kiểm soát là sẽ nghênh đón nỗi đau đớn muốn chết như thiêu đốt huyết mạch.

Quả thực chí mạng!

Đợi đến khi Kim Vũ đã thích ứng xong với cơ thể của mình, rất vất vả mới khống chế tốt được sức mạnh trong cơ thể, cánh cửa của vương điện vốn luôn yên tĩnh thình lình lại bị mở ra!

Đồng tử của Kim Vũ co rụt lại, nàng nhìn về phía đó: "Đỗ Nhược??"

Bà lão khẽ hừ một tiếng, nhìn Kim Vũ: "Ngươi cũng có ngày hôm nay."

Kim Vũ: "Ai cho ngươi vào? Đi ra ngoài!!"

"Ta nói xong lời muốn nói tự nhiên sẽ đi." Bà lão nhìn Kim Vũ: "Không tệ, cấp chín."

Kim Vũ đè lại cơn tức giận trong lòng, nghe được lời của Đỗ Nhược, nàng mơ hồ đắc ý, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói: "Đây là điều mà mỗi một vị vua đều phải có."

Đỗ Nhược trong lòng cười lạnh, bà nhìn Kim Vũ, từ từ nói: "Chỉ là ta bắt buộc phải nhắc nhở ngươi... quân cách mạng đã đánh tới rồi."

"Hơn nữa, hiện tại trên Tinh Võng đang lưu truyền một cách nói, ta nghĩ ngài nhất định sẽ vô cùng có hứng thú."

Đồng tử của Kim Vũ chợt co rụt lại!! Sau đó nàng cười ra tiếng, lạnh nhạt nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ sợ nàng sao?? Ta bây giờ cũng là cấp chín, còn nàng —— bây giờ có hồi phục hay không vẫn còn là một ẩn số, cho dù có đánh tới đây, ta cũng sẽ không sợ nàng!!"

Đỗ Nhược hơi mỉm cười: "Vậy chúc ngài ở trên vương tọa, thiên thu vạn đại."

"Lời ta muốn nói đã nói xong, cáo từ."

Nhìn Đỗ Nhược đi rồi, Kim Vũ hừ lạnh một tiếng, trong lòng đau mắng thuộc hạ làm việc bất lợi, lại có thể để Đỗ Nhược vào làm nàng sốt ruột.

Nàng mở quang não ra, sau đó bị những tin tức che trời lấp đất làm cho chấn động đến không hoàn hồn lại.

Thật ra nàng không ngủ bao lâu, nhưng chỉ là năm ngày ngắn ngủi cũng đã xảy ra những biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy!!

Gần hai phần ba các hành tinh của đế quốc đều đã bị quân cách mạng hoàn toàn chiếm lĩnh!!

Bởi vì nàng ôm bệnh trong người, vẫn luôn là Tứ đại gia tộc chủ trì chiến tranh. Nhưng bởi vì gần trăm năm nay, chiến tranh với Trùng tộc hoàn toàn là do một mình Vi Nhi Pháp giải quyết, cho nên về phương diện chiến tranh, Tứ đại gia tộc tự cho mình là cao quý căn bản không hề có kinh nghiệm, vì thế đã không chút do dự mà bị quân cách mạng đánh cho một trận máu chó phun đầu.

Tâm trạng của Kim Vũ vốn dĩ đã kém, suýt chút nữa lại bị những chiến báo đánh đâu thua đó làm cho tức hộc máu.

Nàng hít một hơi thật sâu, hoãn lại tâm tình, sau khi đơn giản xem mình còn lại bao nhiêu lãnh thổ, nàng đem những chiến báo đó toàn bộ đặt sang một bên. Những hành tinh còn lại ngoài việc là những hành tinh khoáng sản không có người ở ra thì căn bản không có tác dụng gì.

Hiện trạng vô cùng thảm thiết.

Có điều sau khi Kim Vũ kích động qua đi, nàng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Nàng cũng không sợ những điều này, cho dù lãnh thổ thực tế bị xâm chiếm thì thế nào?

Chỉ cần thuyết huyết thống thuần chủng cao quý không thể xâm phạm vẫn còn ở trong lòng mọi người, cho dù sau này quân cách mạng có dấy lên sóng lớn, như vậy nàng liền không có thua!!

Mang theo tâm tư này, Kim Vũ tiếp tục lướt xuống ——

【 Báo cáo phân tích về bệnh di truyền của huyết thống thuần chủng đang thịnh hành gần đây trên Tinh Võng 】

Đồng tử của Kim Vũ chợt co rụt lại!

Thuần huyết? Bệnh di truyền?? Cái gì??

Huyết thống thuần chủng cao quý, sao lại có thể dính líu đến thứ đồ cấp thấp như bệnh di truyền??

Sau khi nàng xem xong, đại não trống rỗng.

"Không thể nào... không phải là thật."

Sắc mặt Kim Vũ tái nhợt, nàng nghĩ tới cơ thể đang âm ỉ đau. Sau khi đến cấp chín, nàng đã có thể phân biệt rất rõ ràng sự khác biệt giữa nỗi thống khổ từ huyết mạch xương cốt và nỗi thống khổ do năng lượng cuồng bạo gây ra.

Ban đầu nàng còn tưởng rằng đây là cái giá phải trả cần thiết để đến được cấp chín... hiện giờ xem ra, quả thật như thế —— chỉ là, đây là cái giá mà những người thuần huyết cần phải trả để đến được cấp chín mà thôi!!

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới vị vua đời trước.

Con chó Samoyed có nụ cười ôn nhã nhưng giữa mày lại thường mang nỗi buồn rầu.

Nàng đã từng hỏi bà, sau khi trở thành vua rồi muốn làm gì.

Nàng nói, muốn trở thành cường giả cấp chín mạnh nhất, đánh tan tất cả Trùng tộc, bảo vệ quốc gia này.

Lúc đó, đối phương cái gì cũng không nói, chỉ nhìn nàng cười cười, con ngươi đầy vẻ thương xót.

Sau đó, Vi Nhi Pháp lấy thân phận lai tạp trở thành vua. Ở giữa dường như có sự bày mưu đặt kế của vị vua trước.

Lúc đó, nàng không cam lòng, vô số đêm khuya trong mơ đều phẫn nộ rốt cuộc tại sao lại bất công như vậy. Cẩn thận suy tư lại ánh mắt đó, nàng dường như đã nhìn thấy sự chế nhạo trần trụi.

Chỉ là bây giờ, nàng bỗng nhiên đã hiểu ra ánh mắt của đối phương.

Đó không phải là chế nhạo, đó chính là sự thương xót đối với kẻ vô tri.

Trong lòng Kim Vũ rét run.

Trên thế giới này, tại sao lại có chuyện buồn cười như vậy??

Đại bộ phận người lai tạp trước khi đột phá cấp năm liền sẽ biến thành kẻ điên. Người thuần huyết có thể tu đến cấp bảy đã xem như là đỉnh cao, nếu lại tu luyện lên trên nữa liền sẽ kích phát bệnh di truyền tiềm tàng trong huyết mạch, từ đó trong nửa đời ngắn ngủi, mỗi ngày tồn tại đều đau đớn muốn chết.

Cao quý...

Thật ra thuần huyết và lai tạp cũng không cao quý hơn đi đâu được.

Trên thế giới này, dường như chỉ có Vi Nhi Pháp... đã đột phá được trường hợp đặc biệt này, trở thành người cấp chín duy nhất trong số những người lai tạp!

Cho nên, cho nên vị vua trước mới có thể có điều ưu ái đối với nàng, cho nên... nàng mới là Vi Nhi Pháp!!

Chỉ là, càng là như vậy, nàng lại càng... không cam lòng!! Dựa vào cái gì!!

Tại sao nàng luôn không thể so được với nàng ta!! Tại sao nàng luôn bị nàng ta đạp dưới chân!! Hiện giờ, thứ duy nhất có thể tranh đua được, huyết mạch chí cao vô thượng, cũng đã biến thành một trò cười!!

Bao công sức cuối cùng lại là công dã tràng, nàng không cam lòng!!!

Kim Vũ siết chặt tay, hít một hơi thật sâu để làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng cái cảm giác ghen ghét và chán ghét đang bành trướng trong lòng căn bản... không thể nào dừng lại được.

"Ta sẽ không để cho ngươi được yên ổn." Nàng thấp giọng nói: "Ta sẽ không."

Ánh mắt lạnh băng của nàng lướt qua tất cả tin tức.

Khương Tứ sửa đổi sách đỏ, không kiêng nể gì mà giết nhiều người lai tạp như vậy, điên cuồng truyền bá những thứ đó trên mạng mới có thể làm cho ngọn lửa cách mạng lớn mạnh như thế.

Nếu lúc trước thuần huyết còn ở thế thượng phong thì cũng thôi đi, nhưng thân ở thế hạ phong, người này không giết thì khó mà bình được dân phẫn.

"Người đâu!!" Nàng bỗng nhiên lớn tiếng kêu: "Tất cả cút vào đây cho ta!!"

Những người vẫn luôn ở ngoài điện chờ đợi lúc này mới lục tục tiến vào.

Phó quan còn chưa kịp nói chuyện liền nghe Kim Vũ âm u nói: "Gọi Khương Tứ qua đây."

Tự mình sửa đổi sách đỏ, nàng ta thật đúng là... có cái lá gan đó!!

Phó quan gật đầu một cách có tố chất, sau đó thấp giọng nói: "Có điều tin tức mới nhất, Vi Nhi Pháp đang ở trên hành tinh Miêu Miêu."

Đồng tử Kim Vũ co rụt lại.

Sau đó âm u cười: "Vậy được, khởi hành đến hành tinh Miêu Miêu."

Cho dù bại cục đã định, nàng cũng tuyệt không nhận thua!!

Có lẽ là do đã chia sẻ lại tấm hình đó, một ngày của Hạ Ngư đều đặc biệt thuận lợi.

Nàng mở bán thử đồ ăn ở Miêu Miêu Hiên, doanh số mỗi ngày đều đột phá một triệu.

Nàng bắt đầu nghĩ, chẳng lẽ thật sự là con cá đó hiển linh rồi sao?

Nhưng mà, nàng là muốn có người tỏ tình với mình mà.

Cũng chính lúc này, nàng mới phát hiện, trên Tinh Võng đã loạn cả lên.

#Quân cách mạng xâm lược#

#Tất cả cổng thành tự động mở ra#

Hạ Ngư ngây người trước hot search một lúc lâu. Phản ứng đầu tiên của nàng không phải là "Hoan Hỉ hành động nhanh thật", mà là...

Trong tình hình loạn lạc như vậy mà việc bán thử đồ ăn thực tế ảo của Miêu Miêu Hiên lại có thể vẫn nổi như vậy à?

Đợi đến khi hoàn hồn lại, nàng mới kinh ngạc phát hiện ra mình hình như đã quá không chú ý đến đại sự quốc gia, nàng vội vàng ho khan một tiếng để đi chú ý đến sự phát triển của sự việc.

"Cũng quá kỳ quái..." Hạ Ngư một bên xem một bên lẩm bẩm, "Tất cả các cổng thành đều tự mình mở ra?"

Nàng đi xem phân tích của người khác.

Nhìn một lúc.

Nàng: "..."

Nàng "ha ha ha" hai tiếng, nói với Bùi Chi, trợ thủ đang giúp việc ở một bên: "Tôi vừa thấy một chuyện cười trên Tinh Võng, hài hước quá đi."

"Hài hước nhất chính là tất cả mọi người đều cảm thấy đó là thật, ha ha ha ha."

Bùi Chi: "...Chuyện cười gì vậy ạ."

Hạ Ngư: "Các nàng đều nói thủ lĩnh của quân cách mạng là vị Vương Thượng đã mất tích!"

"Ha ha ha ha, sao có thể chứ..."

Bùi Chi cũng cười: "Đúng vậy, sao có thể chứ, thủ lĩnh của chúng ta rất thần bí đó."

Hạ Ngư cũng ha ha ha ha: "Đúng rồi, Vương Thượng nghe nói có rất nhiều rất nhiều đối tượng, cô xem Hoan Hỉ nhà tôi kìa, sờ sờ tay nhỏ một cái thôi cũng thẹn thùng nửa ngày."

Hoan Hỉ là ai chứ, người khác không biết chứ nàng còn không biết sao? Cái loại sờ sờ tay thôi cũng rụt rè nửa ngày, một con mèo lớn ngạo kiều muộn tao chỉ có thể tặng một cái vỏ sò miệng rộng, chỉ chớp mắt đã biến thành Vương Thượng có 300 bà vợ, ha ha ha ha, thật là quá buồn cười.

Bùi Chi cũng đi theo ha ha ha ha.

Ha ha ha, máy truyền tin trên quang não của Bùi Chi bỗng nhiên vang lên.

Lúc Bùi Chi đang cười, nàng bớt chút thời giờ liếc nhìn một cái: "........................"

Hạ Ngư: "Ủa, cô sao vậy?"

Phó thủ của nàng lúc này sao mặt lại như bị chuột rút vì cười vậy.

Bùi Chi nhìn thông báo khẩn cấp trên quang não: 【 Thân phận của thống lĩnh là cựu Vương Thượng Vi Nhi Pháp, hỡi các đồng bọn cách mạng của các hành tinh, hãy lật đổ sự thống trị của huyết thống thuần chủng, vinh quang của Vương Thượng cùng tồn tại với các ngươi!! 】

Hạ Ngư lo lắng hỏi: "Cô sao vậy? Biểu cảm trông khó chịu như vậy? Có cần đi bệnh viện không? Tôi cho cô nghỉ."

Bùi Chi: "Tôi..."

Tôi nên làm thế nào để nói cho bà chủ đang ha ha chế giễu của mình rằng chuyện cười hình như đã trở thành sự thật...

Thế nhưng Bùi Chi còn chưa do dự xong, 005 đã đột nhiên xuất hiện ở cửa, nàng mặc một bộ đồng phục màu đen tu thân: "Tiểu thư Hạ."

Hạ Ngư quay đầu lại.

"Thủ lĩnh bảo tôi đến đón ngài cùng dùng bữa tối."

Hạ Ngư lập tức kinh hỉ, cái kiểu siêu cấp vui vẻ: "Được thôi, đợi tôi một chút, tôi đi thay quần áo."

Nhìn Hạ Ngư đuổi theo 005, Bùi Chi đưa tay ra như Nhĩ Khang: "Chờ..."

[Tay Nhĩ Khang: một meme nổi tiếng, chỉ hành động vươn tay ra một cách tuyệt vọng.]

005 quay đầu lại: "Ừm?"

Cái công việc tốt đẹp mà có thể đưa tiểu thư Hạ về, nói không chừng còn được tăng lương này, ai dám cắt ngang chính là đang không qua được với tiền lương của nàng!

Bùi Chi: "..."

Ánh mắt của vị bí thư trực thuộc thủ lĩnh, người có chức quan lớn hơn mình không biết bao nhiêu lần, thật là quá...

Bùi Chi: "...Không có gì, tiểu thư Hạ, chúc bữa tối vui vẻ."

Hạ Ngư vội vàng quay đầu lại, a, thật là, suýt chút nữa đã thấy sắc quên bạn: "Tôi cho cô nghỉ hai ngày, cơ thể không tốt thì nhớ phải nghỉ ngơi cho khỏe nha."

Bùi Chi: "...Được."

Nàng nghĩ, dù sao tiểu thư Hạ cũng rất nhanh sẽ biết thôi... nếu như không biết, nàng ngày mai nói cũng không muộn.

Nơi Vi Nhi Pháp hẹn nàng là ở nhà ăn cao cấp nhất của Miêu Miêu nhà ăn.

Miêu Miêu nhà ăn trên hành tinh Miêu Miêu, Hạ Ngư chỉ ở mấy tầng dưới nhìn qua tình hình dùng bữa, bởi vì đại bộ phận khách hàng đều ở hai tầng này.

Bởi vì đối tượng khách hàng là quân cách mạng, các nàng chỉ riêng việc huấn luyện thôi cũng đã đủ mệt rồi, cho nên không có mấy ai đi lên tầng cao nhất. Gần đây nàng lại bận rộn chuyện của Miêu Miêu Hiên, còn có cả việc thành lập từ xa và cung cấp đồ ăn cho các Miêu Miêu nhà ăn ở các hành tinh khác, cũng liền không để tâm đến phương diện này.

Nàng vốn tưởng có lẽ nhà ăn ở tầng trên của Miêu Miêu Hiên đến cả trang hoàng cũng chưa chuẩn bị xong.

Kết quả vừa mới đến, hoàn toàn không giống nhau.

Vừa bước vào, như thể đã tiến vào đáy biển.

Hình ảnh thực tế ảo, vô số con cá lớn trôi nổi bên cạnh, phảng phất như chỉ cần nhẹ nhàng vươn tay ra là có thể chạm tới. Cả người đều đắm chìm trong một mảng ánh sáng xanh thẳm dịu dàng và đa tình, mang theo một vẻ dịu dàng nhàn nhạt.

Có điều những thứ này chỉ là trang trí, cũng sẽ không làm cho người ta có cảm giác ướt sũng.

Hạ Ngư xem một cái liền thích không thôi.

005 nói: "Thủ lĩnh ở ngay bên trong."

Hạ Ngư rụt rè kéo góc váy, đi vào.

Nàng đã đổi sang chiếc váy "lưu vân tuyết bay" mà Hoan Hỉ đã tặng, chân đi một đôi giày cao gót nhỏ màu trắng bạc, cảm thấy mình đẹp ơi là đẹp, đến cả tâm trạng cũng đẹp ơi là đẹp.

Hy vọng con cá đổi vận đó cũng lợi hại như mình!

Từ nơi cao nhất của Miêu Miêu nhà ăn là có thể nhìn thấy biển.

Bầu trời đã được nhuộm một màu đỏ son, phảng phất như đến cả nước biển cũng có thể bị nhuộm đỏ. Sóng nước lấp lánh lăn tăn, thỉnh thoảng có mấy con chim trắng bay qua, trông vừa mỹ lệ lại vừa dịu dàng.

Mà tâm trạng của Vi Nhi Pháp là...

Căng thẳng. Quả thật là căng thẳng.

Nàng suy nghĩ xem làm thế nào để thẳng thắn thân phận của mình với Hạ Ngư.

Tình huống bây giờ, có giấu diếm nữa cũng không có ý nghĩa gì... nàng thật ra đã sớm muốn thẳng thắn, nếu không phải vì 300 bà vợ không tồn tại kia...

...

Vi Nhi Pháp che đi đôi mắt đầy vẻ tang thương.

Tuy rằng gần đây bệnh hay quên của cô bé có xu hướng chuyển biến tốt, chuyện này rất đáng vui mừng, nhưng đối với mấy lời đồn nhảm không tồn tại đó thật sự không cần thiết phải canh cánh trong lòng như thể đang nhớ liều lượng dầu muối tương giấm lúc nấu cơm...

Mà đúng lúc này, nàng nhận được tin nhắn của 005.

"Đến rồi, đến rồi, tôi đã đưa tiểu thư Hạ đến rồi!"

Tay Vi Nhi Pháp trong nháy mắt run lên nhè nhẹ, một lúc lâu sau mới hoãn lại.

Tự mình khai ra, tổng thể vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc nàng ấy biết được từ nơi khác.

Cô bé không bao lâu liền đến, nàng mặc một chiếc váy trắng, vạt váy không dính bụi trần. Trông cô có vẻ rất hài lòng với sự bài trí ở đây, trong mắt đều lấp lánh.

Đây là do Vi Nhi Pháp đã thiết kế dựa trên sở thích của Hạ Ngư.

Rất nhanh, nàng đã nhìn thấy cô. Vào khoảnh khắc đó, Vi Nhi Pháp nhìn thấy đôi mắt cô càng sáng hơn, quả thực giống như những vì sao xinh đẹp đang lấp lánh.

"Tôi nhìn thấy cô rồi."

Nàng vui vẻ đi tới, gương mặt cười ra một lúm đồng tiền ngọt ngào: "Đợi lâu chưa ạ."

Vào khoảnh khắc đó.

Vi Nhi Pháp liền cảm thấy trong lòng ấm áp, như thể một cây kẹo bông gòn đang tan chảy, một mảng mềm mại ngọt ngào.

Hóa ra trên thế giới này, có người mang theo tình yêu và mong chờ đối với ngươi, nhìn thấy ngươi liền trong mắt toàn là những vì sao, lại là một chuyện tốt đẹp như vậy.

Không có sự ngượng ngùng và cự tuyệt, không có sự làm màu và xấu hổ. Nàng nhìn thấy ngươi liền cười rộ lên, trong mắt toàn là ý "nhìn thấy ngươi thật tốt".

"Không có đợi lâu." Vi Nhi Pháp nói.

Nàng vốn còn đang suy nghĩ làm thế nào để dùng một phương thức tương đối uyển chuyển và không thẳng thắn để nói ra thân phận thật sự của mình, hoặc là nói vài câu dạo đầu vui vẻ gì đó. Chỉ là vừa nhìn thấy Hạ Ngư, những thứ đó toàn bộ đều bị vứt lên chín tầng mây.

Chỉ có những người cần phải xã giao mới phải suy nghĩ trước nhiều lời như vậy.

Chỉ là Hạ Ngư không phải là người mà nàng muốn xã giao.

Cho nên nàng nhìn thấy cô là đã quên hết mọi thứ, trong đầu toàn là, nàng đẹp thật.

Lúc nàng cười rộ lên, đẹp quá đi.

Sau đó nàng liền nhìn thấy cô bé cười hì hì nói với nàng: "Hôm nay tôi đã thấy được một chuyện siêu cấp thú vị đó!"

Vi Nhi Pháp nhìn đôi mắt hạnh và lúm đồng tiền sáng lấp lánh của nàng, theo bản năng gật đầu: "Chuyện gì vậy?"

Hạ Ngư: "Tôi nhìn thấy trên Tinh Võng đều đang nói cô là Vi Nhi Pháp!! Ha ha ha, buồn cười quá đi."

Vi Nhi Pháp: "..."

"Sao có thể chứ? Tôi dùng đuôi cá mà nghĩ cũng biết chắc chắn không phải rồi." Hạ Ngư chống cằm, cười hì hì nói, "Vương Thượng tuy rằng rất ngầu, tôi cũng là fan cuồng của nàng, nhưng mà nàng có nhiều đối tượng như vậy, sao có thể là cô được chứ."

Vi Nhi Pháp: "............"

Hạ Ngư nói xong, như thể vô tình cảm khái một câu: "Nếu như sau này đối tượng của tôi mà giấu tôi có rất nhiều đối tượng, tôi sẽ ném nàng ấy xuống biển sâu cho cá mập ăn."

Vi Nhi Pháp: "............ Phải không?"

"Kia đương nhiên."

"Hừ, tra nữ là đáng ghét nhất." Hạ Ngư nhăn mũi, "Đặc biệt là lừa gạt tình cảm của người khác."

Vi Nhi Pháp: "............"

Hạ Ngư nói xong, nhìn Vi Nhi Pháp: "A, sao cô lại đột nhiên nhớ ra mà gọi tôi đến đây ăn cơm vậy, có chuyện gì sao?"

".................. Không có."

Thần thái của Vi Nhi Pháp an tường: "Chỉ là muốn... cùng cô ăn cơm thôi."

Hạ Ngư không vui nhìn nàng: "Tôi vừa mới kể chuyện cười mà sao cô không cười vậy, Bùi Chi còn cười ha ha ha ha ha đó."

Vi Nhi Pháp: "Ha ha."

Bùi Chi đúng không, ta nhớ kỹ rồi.

Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa nhỏ, Hạ Ngư ha ha ha một lúc liền cho qua, nhưng mà ——

Nàng vẫn phát hiện ra biểu cảm của Hoan Hỉ không đúng.

Bữa tối được làm vô cùng tinh xảo, những gì Hạ Ngư nhận được đều là cách bày bàn tinh xảo nhất của Miêu Miêu Hiên. Ánh nến lấp lánh trong thế giới đại dương thực tế ảo trông thật ấm áp và mềm mại.

Hơn nữa, biểu cảm của Hoan Hỉ... lại còn có vẻ có chút căng thẳng không nói nên lời.

Hạ Ngư lập tức nghĩ tới con cá mà mình đã chia sẻ lại!

Còn có cả... nguyện vọng có chút xấu hổ đó của mình!

Chẳng lẽ...Chẳng lẽ, chẳng lẽ... chẳng lẽ nói ——

...

Vi Nhi Pháp bên này đang u sầu, liền nhìn thấy đôi tai của cô bé đột nhiên đỏ lên. Nàng ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ánh nến đang lay động, mái tóc dài mềm mại buông xõa xuống. Nàng mặc một chiếc váy trắng, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, chiếc cổ trắng như tuyết treo chiếc vỏ sò nhỏ cũng nhuốm một chút màu hồng xinh đẹp.

Giống như là... đang tức giận.

Vi Nhi Pháp: "????"

Chẳng lẽ ——

Chẳng lẽ, chẳng lẽ...

Chẳng lẽ nàng đã sớm đoán ra được thân phận thật sự của mình, trò đùa lúc trước là đang thử nàng sao??

Quả nhiên, ngay sau đó...

Nàng nghe thấy giọng của cô bé: "Cô liền không có gì... muốn nói với tôi sao?"

Hạ Ngư nói xong liền: "..."

A, mình có phải là quá thẳng thắn rồi không, như vậy hình như không được tốt lắm, quả thực giống như là đang ép người ta phải nói ra, thật ra đổi lại là mình nói ra cũng không có gì to tát, dù sao trước đây mình cũng không phải chưa từng nói... Nếu... A, thật là, dứt khoát nàng nói thì tốt rồi, Hoan Hỉ dù sao cũng là một con mèo lớn ngạo kiều và thẹn thùng.

Thân là một con cá khoan hồng độ lượng, mình nhất định phải thông cảm cho cô mèo thẹn thùng.

Nghe vậy, cảm xúc của Vi Nhi Pháp lại lập tức căng thẳng.

Có! Đương nhiên là có!!

Giữa việc thẳng thắn thì được khoan hồng, bị cô bé ném vào trong biển cho cá mập ăn, và chống cự thì bị nghiêm trị, nhìn cô bé giận dỗi...

Vi Nhi Pháp nhanh chóng quyết định!

"Thật ra tôi chính là Vi Nhi Pháp ——"

"Thật ra tôi cũng đã thích cô từ rất lâu rồi!!"

Hai người đồng thời đứng dậy, tay chống lên bàn, nói một cách siêu nghiêm túc!

Sau khi nói xong.

Hạ Ngư: "..."

Vi Nhi Pháp: "..."

[Hiện trường tai nạn xe cộ.jpg]

Hạ Ngư mềm mỏng hỏi: "...Cô nói gì cơ?"

Nàng dịu dàng nói: "Cô lặp lại lần nữa đi, vừa rồi nói lớn tiếng quá, tôi không nghe rõ..."

Vi Nhi Pháp nhìn chiếc bàn đã bị cô bé véo cho nứt ra: ".................."

Chuyện đầu tiên Hạ Ngư làm sau khi quay về là xóa cái động thái đó đi.

Sự thật chứng minh, con cá đổi vận đó đối với một con cá là nàng đây có lẽ một chút tác dụng cũng không có, nói không chừng còn có tác dụng phụ.

[Đồng loại chửi nhau, cá không phải là bạn của cá.jpg]

[Bàn về việc đối tượng yêu đương bỗng nhiên biến thành thần tượng.jpg]

...

Hạ Ngư hai tay giao nhau che miệng, đối diện với biển rộng mênh mông, nàng suy ngẫm sâu sắc một lúc lâu.

Chẳng lẽ là thượng đế cảm thấy linh hồn yêu thích Vi Nhi Pháp của nàng quá thành kính nên mới có thể biến đối tượng tương lai của nàng thành Vi Nhi Pháp?

Nàng bắt đầu căm thù đến tận xương tủy hành vi fan cuồng của chính mình.

Tâm trạng của Hạ Ngư bây giờ ——

Đại khái chính là một fan cuồng điên cuồng sùng bái một vị hoàng đế nào đó có hậu cung 3000 người, thề son sắt nói với thượng đế rằng, hậu cung 3000 thì sao chứ, hậu cung ba vạn cũng không cản trở việc ta thích nàng!! Các người, lũ anti này đều là não tàn!! Ta mới là thánh quang!!

Sau đó nàng phát hiện ra mình có thể là một trong ba vạn người trong hậu cung của đối tượng mình.

"..."

Tình huống này, đừng nói đối tượng của nàng là hoàng đế, cho dù đối tượng của nàng là thượng đế cũng không thay đổi được dục vọng muốn tát cho đối tượng của mình hai cái.

Hạ Ngư giật giật thân thể, đổi một tư thế suy ngẫm, ánh mắt nàng có hơi chút dại ra.

Sáng hôm nay nàng còn xem chuyện này như một trò cười, đến chạng vạng nàng đã biến thành trò cười đó.

Ha ha.

Hoan Hỉ... à không phải, Vi Nhi Pháp lúc đó nhất định đã cười chết rồi, ha ha ha ha...

Ha, mẹ nó chứ.

Cười cái gì mà cười!! Một chút cũng không buồn cười!!

Nàng làm thế nào cũng không nghĩ ra được, một đối tượng ngoan ngoãn của mình sao lại đột nhiên biến thành Vi Nhi Pháp???

Hạ Ngư từ từ che kín đôi mắt, để ngừa hai hàng lệ trong rơi ra.

Hóa ra Hoan Hỉ chính là Vi Nhi Pháp, cho nên nàng mới có thể biến thành công dân cấp SSS, cho nên nàng mới có thể tặng cho cô chiếc váy "lưu vân tuyết bay" đắt giá như vậy. Tất cả mọi thứ đều có vẻ thuận lý thành chương...

Điều duy nhất không thuận lý thành chương hình như chỉ có chính mình.

Sống ngàn năm, con đường dài nhất đã đi qua không phải là đường biển, không phải là đại lộ, mà là kịch bản của Vi Nhi Pháp.

Khó khăn quá đi.

Làm một con cá yêu mèo, thật là quá khó khăn.

Làm một con cá bị lừa đến mức này mà còn không nỡ đánh mèo, lại càng khó hơn nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Không ngược đâu nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro