Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85

Khi Hạ Ngư trở lại căn cứ cách mạng thì đã là buổi tối.

Tô Nọa vừa đến cửa liền rất ngoan mà chào tạm biệt nàng: "Tỷ tỷ, tạm biệt."

Hạ Ngư biết nàng ấy sẽ quay về ký túc xá mà căn cứ cách mạng đã sắp xếp cho. Khu cách mạng của hành tinh Miêu Miêu cũng không khác mấy so với khu cách mạng của Ngưu Ngưu tinh, bên ngoài đều là những binh lính tinh nhuệ, bên trong đều là người già, phụ nữ và trẻ em.

Hạ Ngư vẫy tay chào tạm biệt nàng. Ở trong khu cách mạng thì không có gì đáng để lo lắng.

Nàng vừa quay người lại liền nhìn thấy một "Hoan Hỉ" đang ở sau lưng mình.

Hạ Ngư hoảng sợ, rồi hoàn hồn lại: "Sao cô lại ở đây?"

Vi Nhi Pháp nghĩ tới tin tức kinh tế kia: "..."

Kiềm chế lại cơn ghen tuông trong lòng, nàng giả vờ như không có chuyện gì mà nói: "Tôi đến đón cô về."

Hạ Ngư không nhịn được mà mím môi cười: "Chỉ có một đoạn đường ngắn như vậy thôi, cô đúng là người bận rộn đó."

Vi Nhi Pháp nói: "Có thể cùng cô đi một đoạn đường, cho dù chỉ là một chút cũng rất tốt."

Hạ Ngư ngẩn ra, sau đó gương mặt hơi đỏ lên. Nàng ho khan hai tiếng: "...Vậy đi thôi."

Hai người đi được một đoạn đường.

Vi Nhi Pháp trong lòng cất giấu tâm sự. Hạ Ngư đi được một lúc liền phát hiện ra sự bất thường của nàng, nàng dứt khoát dừng lại, quay đầu lại nhìn cô: "Sao vậy?"

Vi Nhi Pháp: "..."

Nhìn đôi tai Hoan Hỉ cụp xuống, cứ thế nhìn cô không nói lời nào, cả người đều toát ra một thứ hơi thở: ta không biết gì hết, ta không nói gì hết, nhưng mà ngươi đã giấu ta làm gì, ta muốn chính ngươi phải khai ra...

Hạ Ngư: "..."

Hạ Ngư nghĩ tới hành động của mình ở khu chủ thành, nàng có hơi chút chột dạ mà ho khan một tiếng: "...Sao vậy ạ."

Vi Nhi Pháp: "...Ta đã xem tin tức."

Hạ Ngư: "..."

...Xem, xem tin tức thì sao ạ?

Hạ Ngư: "Cô có phải đã nhìn thấy tin tức kỳ quái nào không? Những tin tức trên mạng đó đều là bịa đặt lung tung, cô không cần tin đâu."

Vi Nhi Pháp nói: "Ta nhìn thấy ngươi lên cả bản tin kinh tế."

Hạ Ngư: "..."

Hạ Ngư: "????" what??

Nàng mở mục tin tức trên quang não ra liếc nhìn một cái.

Nói chung, khi đến một hành tinh mới, quang não sẽ nhanh chóng tiếp nhận các tư liệu tin tức của hành tinh đó. Cho nên Hạ Ngư vừa mở mục tin tức ra liền nhìn thấy trang chủ của mạng lưới hành tinh Miêu Miêu đang không ngừng lặp lại cảnh nàng mở một bữa tiệc điểm tâm ngọt ở một trung tâm thương mại vàng son lộng lẫy nào đó.

Nàng ngồi ở ghế chủ vị, nụ cười ngọt ngào, trên bàn tròn vây quanh một vòng người mèo, đôi tai mèo lông xù một cái so với một cái còn đẹp hơn. Trên bàn cuộn mình một con mèo tam thể, một người mèo Ragdoll ngồi bên cạnh nàng, "ba ba" nói chuyện.

Hơn nữa đó vẫn là một đoạn video cắt ghép ngắn ngủi, vừa vặn dừng lại ở lúc con mèo Ragdoll xinh đẹp đó nói nguyên mẫu của viên thạch trái cây là cô mèo tam thể nhỏ trên bàn.

Hạ Ngư: ".................."

Hạ Ngư theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy mục tin tức kinh tế phía trên: "............"

...

Hạ Ngư bỗng nhiên cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Hoan Hỉ.

...Cái này, thật sự là một sự cố ngoài ý muốn đầy mỹ lệ.

Thật ra mà nói, Hạ Ngư cũng không thể không thừa nhận, lúc bị một đám người mèo vây quanh, trong lòng cũng có một tí xíu vui vẻ...

Nhưng vui vẻ rất nhiều thì càng có nhiều hơn sự phiền muộn nồng đậm, tại sao các nàng đều là người mà không phải là mèo chứ...

Anh, khổ sở.

Nhưng loại tâm tư nho nhỏ này đương nhiên không thể để cho Hoan Hỉ nhìn ra được.

Hạ Ngư bây giờ giống như một "tra nữ" từ bên ngoài lêu lổng với đủ loại mỹ nữ trở về, kết quả phát hiện ra vợ mình đang cầm tin tức bên lề của nàng và một con dao phay đứng ở cửa: "..."

[Tra nữ: từ lóng chỉ những người phụ nữ tồi tệ trong tình yêu.]

[Bất lực.jpg]

Cảm giác như giải thích thế nào cũng có vẻ nhạt nhẽo.

Hạ Ngư ho khan một tiếng, khô khan cười: "Không ngờ tôi đến hành tinh Miêu Miêu còn có thể kéo theo sự phát triển kinh tế..."

Vi Nhi Pháp lạnh căm căm: "Ừm, lợi hại đó."

Hạ Ngư: "..."

Hạ Ngư nhìn về phía trước, cẩn thận vươn tay, chăm chú muốn câu lấy bàn tay nhỏ bé của Hoan Hỉ bên cạnh.

Chà, đừng giận nữa mà, lần sau chị tuyệt đối sẽ không như vậy nữa đâu.

Thế nhưng bàn tay hữu nghị nhỏ bé của Hạ Ngư đã chết thảm trước túi áo gió dài của Hoan Hỉ.

Hạ Ngư lén liếc mắt một cái mới phát hiện ra tay của Hoan Hỉ đã giấu trong túi: "..."

Nàng lại ngước mắt lên lén nhìn Hoan Hỉ.

Người phụ nữ không nhìn nàng mà nhìn người máy tưới hoa ở một bên, đôi tai mèo dựng thẳng lên, thình lình run run.

Hạ Ngư: "..."

Hạ Ngư nhỏ giọng giải thích: "Cái đó, con mèo tam thể đó không phải là nó, là em đó."

Vi Nhi Pháp không hó hé tiếng nào.

Trong lòng chua lòm mà tính toán.

Nói tốt chỉ mang một mình nàng về nhà, nói tốt kiếm tiền đều cho nàng tiêu, còn nói phải mua ngôi sao cho nàng. Nói tốt như vậy, kết quả chỉ chớp mắt đã mang theo con mèo khác đi ra ngoài chơi... còn chưa tính, nàng lại có thể còn mua thạch trái cây cho con mèo ngốc đó!!

Nàng đều đã nhìn thấy ghi chép tiêu phí của nàng ấy.

Hạ Ngư còn chưa từng mua thạch trái cây cho nàng!!

Nàng ấy mua thạch trái cây cho con mèo khác!! Lại còn là một con mèo tam thể giống như nàng!!

Lại còn làm cho nhiều con mèo không quen biết một bàn điểm tâm ngọt lớn như vậy!!!

Nàng ấy cũng chưa từng làm nhiều như vậy cho nàng!!

Vi Nhi Pháp càng nghĩ càng chua chát, nàng nghe Hạ Ngư giải thích, trong lòng hừ một tiếng.

Dù sao thì nàng chính là không ổn, dỗ không được!

Hạ Ngư vắt hết óc muốn giải thích, nàng nhỏ giọng nói: "Thật ra... bên ngoài cũng không có gì vui đâu, tôi cảm giác những người mèo đó trông đều..."

Hạ Ngư che lại lương tâm mà nói: "Đều rất xấu, từng người từng người một hình thù kỳ quái, một chút cũng không đẹp bằng con mèo trước mắt tôi."

Vi Nhi Pháp nghĩ, đúng vậy, chính là như vậy! Ở hành tinh Miêu Miêu, có con mèo nào trông đẹp hơn nàng chứ!?

Đẹp cũng không sao, bắt được rồi đánh cho một quyền là sẽ xấu đi thôi.

Nàng dùng mũi khẽ hừ một tiếng: "Phải không?"

Nghe vào có chút tiểu ngạo mạn.

Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Ngư xem Hoan Hỉ như vậy.

Hạ Ngư gật đầu như giã tỏi: "Phải đó, phải đó, chính là như vậy đó. Các nàng trông rất khó coi, một chút cũng không đẹp! Hoan Hỉ là con mèo đẹp nhất mà tôi từng thấy!"

Vi Nhi Pháp nội tâm vô cùng hưởng thụ, nhưng bề ngoài vẫn phải rụt rè một chút: "Vậy ngươi cũng coi như có mắt nhìn..."

Hạ Ngư thở phào nhẹ nhõm, nghĩ, đây là dỗ được rồi sao?

Thế nhưng hơi này còn chưa kịp thở hết ra, liền nghe thấy con mèo nào đó nói: "Nếu các nàng đều xấu như vậy."

"Tại sao ngươi còn làm điểm tâm ngọt cho các nàng?"

Hạ Ngư: "............"

Hạ Ngư khô khan cười: "Đây không phải là vì để hai bên giao lưu hài hòa sao..."

Thôi được, làm điểm tâm ngọt cho một đống mèo xấu là giao lưu hài hòa.

Vi Nhi Pháp dùng mũi chân nhẹ nhàng đá đá người máy tưới hoa, tiếp tục chua lòm nói: "Ngươi còn mua thạch trái cây cho Tô Nọa."

Nàng lên án: "Ngươi còn chưa từng mua thạch trái cây cho ta."

Hạ Ngư nhìn người máy đáng thương vô thanh vô tức bị đá ra một cái hố nhỏ: "............"

Hạ Ngư theo bản năng nói: "Tôi đã đưa thạch trái cây cho cô rồi mà."

Vi Nhi Pháp: "Không có."

Hạ Ngư nói: "Có."

Vi Nhi Pháp chua lòm nói: "Đó là cô làm lúc livestream, lại không phải làm riêng cho tôi."

Hơn nữa sau khi làm xong còn chuyên môn gửi nhiều như vậy cho Vi, một người bạn trên mạng. Tuy rằng nói Vi cũng là nàng, nhưng con mèo này của nàng ăn thạch trái cây quả thực giống như là được tặng kèm vậy.

Thật quá đáng, quả thực không giống mèo ruột.

"Nói bừa." Hạ Ngư: "Không phải tôi đã làm một hộp thạch trái cây thật lớn, chỉ gửi cho cô sao."

Vi Nhi Pháp theo bản năng nhìn Hạ Ngư: "........."

Hạ Ngư nói xong mới phản ứng lại được mình đã nói gì: "............"

Thạch trái cây của Hạ Ngư chỉ chuyên gửi cho một người.

Hai người trong nháy mắt đối diện.

Cơn ghen trong lòng Vi Nhi Pháp trong nháy mắt đã bị sự kinh hãi thình lình xảy ra chôn vùi không còn một mảnh —— Khi nào? Hạ Ngư lại có thể đã sớm phát hiện ra nàng là Vi sao?!!

Tại sao nàng lại giả vờ không biết!!

Sao nàng cái gì cũng không nói?!

Càng nghĩ càng thấy kinh khủng!!

Trong phút chốc, trường hợp cực kỳ xấu hổ: "............"

Hạ Ngư cũng không ngờ tới mình lại có thể vào một ngày tháng đen gió cao như thế này mà nói lỡ miệng: "..."

Hạ Ngư ho khan hai tiếng: "...A ha, đêm nay... ánh trăng đẹp thật."

Vi Nhi Pháp ngước mắt nhìn bầu trời mây đen che đỉnh, tối tăm gật đầu: "...Đúng vậy."

Ghen không thành lại bị lật tẩy, có lẽ không có con mèo nào thảm hơn nàng.

Một đoạn đường nho nhỏ, không biết sao lại thế này, lại đi siêu cấp dài lâu.

Một lát sau, Hạ Ngư nghe thấy Hoan Hỉ rầu rĩ hỏi: "...Khi nào?"

Hạ Ngư rất muốn giả ngu hỏi lại nàng "khi nào gì", thật ra nàng cái gì cũng không biết, nàng không có nghe lén ngươi nói ngủ ngon gì đó vào lúc nửa đêm ngươi lén lút đắp chăn cho nàng.

...

Nhưng hiện thực hiển nhiên là không thể trốn tránh.

Hạ Ngư: "...Cô đoán xem."

Vi Nhi Pháp nghĩ ngợi: "Là lúc tôi dùng giọng nói của chính mình để nói chuyện?"

Hạ Ngư nghiêm trang nói: "Còn sớm hơn nữa."

Vi Nhi Pháp: "..."

Vi Nhi Pháp nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là đã lộ ở đâu.

Thật ra lúc nàng dùng giọng nói vốn có của mình để nói chuyện là đã chuẩn bị sẵn sàng để bị vạch trần.

Nhưng Hạ Ngư vẫn luôn không hề biểu hiện ra ngoài, lúc đó nàng còn cảm thấy buồn bực, không ngờ rằng hóa ra cô bé đã sớm vạch trần nàng, chỉ là chưa nói thôi.

Chỉ là khi nào chứ?

Nàng nghĩ nửa ngày.

Bỗng nhiên nhớ tới... buổi tối hôm đó...

Vi Nhi Pháp trong nháy mắt đã hiểu ra tất cả.

Hóa ra buổi tối hôm đó... nàng lại có thể không ngủ sao?

Vậy... cô bé biết mình nửa đêm đã lẻn vào phòng nàng??

Vi Nhi Pháp nhất thời chóp tai nóng bừng!

Nàng ho khan hai tiếng, thử thăm dò hỏi: "...Cô không tức giận sao?"

Vi Nhi Pháp nói xong liền muốn đấm chính mình.

Đây không phải là chột dạ sao.

Hạ Ngư đảo khách thành chủ, chớp một cái mắt to, không biết vì sao, cảm giác Hoan Hỉ bộ dạng này giống như là một bà vợ đang cầm dao phay bắt gian tại trận, đột nhiên bị cô tra nữ "cờ đỏ không đổ, cờ màu bên ngoài phấp phới", còn nuôi cả 100 tiểu bạch kiểm vạch trần...

[Tra nữ: từ lóng chỉ những người phụ nữ tồi tệ trong tình yêu.]

[Tiểu bạch kiểm: từ lóng chỉ những chàng trai trẻ được phụ nữ lớn tuổi hơn bao nuôi.]

A, thật kích thích.

Hạ Ngư cố ý nói chậm lại: "Tôi đương nhiên là rất tức giận rồi."

Vi Nhi Pháp: "..."

Hạ Ngư nói: "Giận vì cô cái gì cũng không nói cho tôi, giận vì cô tự cho mình là đúng."

Vi Nhi Pháp chột dạ lại căng thẳng, căn bản không dám nhìn Hạ Ngư, nàng dứt khoát bắt đầu giả vờ xem con robot quét rác trên mặt đất.

Kết quả là nhìn thấy con robot quét rác đã bị nàng đá cho một lỗ kia đang quật cường đi theo bên cạnh nàng, vừa tưới hoa vừa lóe đèn đỏ nhỏ, âm thầm ghi thù.

Hừ, ta nhớ kỹ ngươi rồi, đồ khốn phá hoại của công.

Vi Nhi Pháp: "..."

A, sốt ruột.

"Có điều cũng may, dù có giận trời đi nữa." Hạ Ngư nói, "Nhưng vừa nghĩ đến là cô."

"Thì hình như cũng không còn quan trọng như vậy nữa."

Vi Nhi Pháp ngẩn ra, nhìn Hạ Ngư.

"Nhưng mà tôi mới không keo kiệt giống như một con mèo nào đó đâu." Hạ Ngư nói, hừ một tiếng, "Hở một chút là lại giận dỗi, dỗ mãi không được."

Vi Nhi Pháp: "...Không có."

Hạ Ngư lên án: "Cô vừa mới giấu tay vào trong túi."

Vi Nhi Pháp: "..."

Hạ Ngư tiếp tục nói: "Cô không cần cảm thấy tôi thật sự không tức giận, thật ra có một vài chỗ, tôi vẫn có chút tức giận."

Vi Nhi Pháp hỏi: "Giận cái gì?"

"Cứ nói chuyện cô "đập" ngư lôi cho tôi đi." Hạ Ngư vô cùng không vui, "Cô "đập" cho tôi rất nhiều ngư lôi, nhưng rất nhiều tiền đều đã bị nền tảng chia đi mất rồi."

Vi Nhi Pháp nói: "Chỉ là cô rất vui vẻ."

Hạ Ngư nhón chân lên véo tai nàng, hận sắt không thành thép: "Một thổ hào ngốc nghếch nhiều tiền "đập" ngư lôi cho tôi, tôi đương nhiên là vui vẻ rồi!!"

Vị thủ lĩnh quân cách mạng ngốc nghếch nhiều tiền: "..."

Hạ Ngư tức giận nói: "Tôi lại không biết là cô, sớm biết là cô thì cô chuyển khoản cho tôi không phải nhanh hơn và tốt hơn sao?"

Trời đất ơi, nhiều tiền như vậy mà ba phần mười đều cho nền tảng!!

Hạ Ngư dùng sức rất nhẹ, véo tai một chút cũng không đau, ngược lại còn ấm áp.

Vi Nhi Pháp thật thà nói thật: "...Chuyển khoản cho cô thì cô sẽ báo cảnh sát."

Hạ Ngư: "..."

Tài khoản không hiểu sao lại có thêm một khoản tiền khổng lồ, nàng sẽ báo cảnh sát thì không sai rồi.

Hừ, lúc này ngược lại biến thành một con mèo thành thật nói lời thật lòng, lúc mặc từng lớp áo giáp mèo lên người sao không thấy nàng thành thật như vậy.

Hạ Ngư vô cớ gây rối: "Tôi không nghe! Dù sao cũng đều là lỗi của cô!"

Vi Nhi Pháp: "...Được."

Không biết vì sao, Hạ Ngư bỗng nhiên cảm thấy mặt có hơi nóng.

Nàng một phen buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tai Hoan Hỉ, quay người đi: "Được cái gì mà được, tôi nói gì cô cũng nói được..."

...A, mình đều là một con cá đồ cổ nhiều tuổi như vậy rồi, sao lại giống như một đứa trẻ con ở đây vô cớ gây rối chứ.

Mất mặt cá, quá mất mặt cá!

Vi Nhi Pháp nhìn chóp tai đỏ bừng của Hạ Ngư, liền cảm thấy đáng yêu.

Nhưng nghĩ đến việc hôm nay Hạ Ngư đã lừa nàng để đi hẹn hò với rất nhiều mèo (cũng không phải), nàng lại cảm thấy trong lòng chua xót và tủi thân.

Chỉ là không hiểu sao lại bị lột mất một lớp áo giáp mèo, trên người lạnh căm căm, dường như đến cả tức giận cũng không có tự tin nữa.

"Được rồi, được rồi, quay về thôi."

Hạ Ngư đi về phía trước vài bước, cảm giác Hoan Hỉ không theo kịp, nàng quay đầu lại nhìn, lập tức ngây ngẩn cả người.

Quần áo rơi lả tả trên đất rồi biến thành những viên thuốc nhỏ. Một cô mèo tam thể ngồi dưới đất, đôi tai dựng thẳng lên, một đôi mắt hoàng kim chăm chú nhìn nàng.

O O

Hạ Ngư còn chưa kịp phản ứng, quang não bỗng nhiên "tít tít" hai tiếng, có người gửi tin nhắn cho nàng.

Nàng bất chấp xem tin nhắn, chạy về ngồi xổm xuống xem cô mèo tam thể: "Sao vậy?"

Sao đang yên lành lại biến thành mèo?

Cô mèo tam thể không nói lời nào, móng vuốt nâng lên, chỉ chỉ vào quang não của nàng.

Hạ Ngư: "Cô..."

Móng vuốt của cô mèo tam thể ấn lên trên công tắc quang não của nàng.

Tin nhắn chưa đọc lập tức hiện ra.

【 Hỉ: Ta đẹp hơn Tô Nọa. 】

Ngươi thích ta, đừng thích nàng ta.

Hạ Ngư: ".................."

Thiết kế của khu cách mạng không được tốt như khu chủ thành, gió đêm lành lạnh, Hạ Ngư lại cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười. Nàng ngồi xổm xuống nhìn con mèo đang ngồi nhìn mình này, vươn tay xoa đầu nó: "Tô Nọa là một đứa trẻ con, cô so đo với nó làm gì."

【 Hỉ: Ta không có. 】

【 Hỉ: Ta chỉ là nói, ta đẹp hơn nàng ta. 】

Cô mèo tam thể còn ngẩng đầu lên, vẻ mặt cầu công nhận.

Hạ Ngư: "............"

Hạ Ngư quyết định từ chối trả lời câu hỏi này, nàng bế con mèo lên: "Quần áo của cô đâu?"

【 Hỉ: Trên mặt đất. 】

Hạ Ngư nhìn kỹ: "...Không có."

【 Hỉ: Viên thuốc nhỏ. 】

Hạ Ngư nhìn xuống đất, lúc này mới phát hiện ra một viên nang rất nhỏ.

Hạ Ngư: "............"

【 Hỉ: Bởi vì đôi khi biến thành thú nhân hay người không được tiện lợi lắm, cho nên sẽ có những cơ cấu chuyên nghiệp bán loại viên thuốc quần áo này. 】

Trước đây Vi Nhi Pháp chưa bao giờ dùng qua loại đồ vật này, nàng không tồn tại cái tình huống tùy thời biến thành mèo.

Chỉ là sau khi gặp được Hạ Ngư: "..."

Thứ này hiển nhiên cũng từ không cần thiết đã biến thành cần thiết.

Hạ Ngư nhặt viên nang nhỏ lên. Chỉ có thể tự đáy lòng nói một câu, kỹ thuật của thế giới tinh tế trâu bò thật.

Cô mèo trong lòng vô cùng tự nhiên mà tìm một vị trí thoải mái trong lòng nàng. Móng vuốt nhỏ đặt lên tay nàng, miếng đệm thịt vừa mềm lại vừa ấm, Hạ Ngư thoải mái vô cùng. Nàng vừa định sờ lại thì nghe thấy quang não "tít" một tiếng ——

【 Hỉ: Ta sờ sướng hơn Tô Nọa. 】

Hạ Ngư: ".................."

Ngươi thật là đủ rồi.

Hạ Ngư: "...Tô Nọa vẫn là một đứa trẻ."

【 Hỉ: Ta cũng vậy. 】

Hạ Ngư: "..."

A, một con mèo bị mùi giấm chua làm cho mê muội đầu óc thì cái gì cũng có thể nói ra.

Hạ Ngư nói: "Vậy chị làm cho em thạch trái cây trẻ em nhé?"

Cô mèo tam thể trong lòng "Meo" một tiếng, vô cùng tán thành mà cọ cọ vào cổ nàng.

Thân mật lại dính người.

Hạ Ngư: "..." = =

...Thôi vậy.

Một con cá ôm một con mèo, nói với con mèo: "Chị không sờ nàng ấy, không biết nàng ấy sờ sướng hay là em sờ sướng hơn."

Vi Nhi Pháp: "..."

【 Hỉ: Ngươi muốn sờ nàng ta? 】

Cô mèo trong lòng có xu hướng xù lông.

Hạ Ngư: "...Không muốn lắm."

Cô mèo trong lòng lập tức được trấn an.

Nàng bắt đầu nói xấu Tô Nọa: 【 Răng còn chưa mọc hết, lông lá cũng không mềm mại. 】

Hạ Ngư: "..." = =

Cô mèo trong lòng bắt đầu tùy hứng, lúc thì dùng móng vuốt giẫm mặt nàng, lúc thì cọ cổ nàng, lúc lại muốn bò lên vai nàng.

Hạ Ngư nghĩ, trước đây Hoan Hỉ không phải như thế này, ở trong lòng mình ngoan không chịu được.

Bây giờ sao lại ầm ĩ như vậy.

...

Qua một lúc.

【 Hỉ: Ta đang giả vờ giống như một con mèo con. 】

【 Hỉ: Tại sao ngươi không nói là sẽ mua thạch trái cây cho ta. 】

Hạ Ngư: "..."

Ngươi chính là vì thạch trái cây mới lăn lộn như vậy đó!!

Hạ Ngư: "...Chị cũng mua thạch trái cây cho em."

"Meo hừ ~" Được ~

Hạ Ngư nghĩ nghĩ.

"Đồ mua bên ngoài không ăn được, chị làm cho em nhé?"

"Meo." Không cần.

Dựa vào cái gì mà cô mua cho con mèo khác lại không mua cho ta.

"Thạch trái cây bên ngoài đắt lắm, sao em lại lãng phí tiền như vậy."

"Meo." Muốn cô mua.

"..."

Mây đen trên bầu trời tan hết.

Ánh trăng đêm nay thật đẹp.

Hạ Ngư phát giác ra khu cách mạng bất tri bất giác đã ngày càng náo nhiệt hơn.

Rõ ràng lúc trước đến đây, hình như còn rất vắng vẻ.

Thế lực của quân cách mạng ngày càng lớn mạnh.

Số lượng quân cách mạng của hành tinh Miêu Miêu vốn rất ít, bởi vì rất nhiều người đều cảm thấy sống ngày nào hay ngày đó cũng không có vấn đề gì, chưa đến mức cá chết lưới rách.

Cho đến trận tàn sát cực kỳ tàn ác đó.

Từ sau khi đoạn video đó xuất hiện, rất nhiều người trên hành tinh Miêu Miêu đều đã gia nhập quân cách mạng.

Mà Miêu Miêu nhà ăn cũng đã đi vào hoạt động bình thường, từ từ trở nên nổi tiếng. Tố chất cơ thể của quân cách mạng cũng ngày càng mạnh hơn. Những thú nhân lai tạp vốn rất khó đột phá cấp ba, dưới tác dụng của Miêu Miêu nhà ăn lại có thể có một bộ phận người đã tiến vào cấp bốn!

Sau khi Miêu Miêu nhà ăn đi vào quỹ đạo, Hạ Ngư liền bắt đầu cân nhắc đến việc của Miêu Miêu Hiên.

Nàng lên Tinh Võng xem một chút, kết quả kinh ngạc phát hiện có một tài khoản lại có thể bắt đầu bán những cây cải trắng không có năng lượng cuồng bạo với giá cắt cổ.

Mỗi một cây cải trắng lại có thể bán với giá 10 vạn tinh tệ.

Hạ Ngư giật mình nghĩ, chẳng lẽ trên thế giới này còn có người khác cũng có thể bán rau dưa không có năng lượng cuồng bạo sao?

Hạ Ngư rất có hứng thú mà mua một cây.

...

Kết quả phát hiện ra đó chính là cải trắng nhà mình, hình như là đã bán cho cái ID tên Nước Tương Vịt kia, cái ID đó đã một hơi đặt mua một vạn ba ngàn cây cải trắng.

Hạ Ngư xem tên của cái ID đó: 【 Vịt sống không còn gì luyến tiếc chỉ muốn kiếm tiền bỏ trốn 】

Hạ Ngư: "..."

A, chắc là tài khoản phụ của con vịt đó...

Hạ Ngư nhìn tài khoản đó, cải trắng vừa mới đến không bao lâu, rau dưa dưới tài khoản đó trong chớp mắt đã bị tranh mua hết sạch.

Sau đó là các loại lời khen.

【 A La La La La: Đệch, cây cải trắng này thần kỳ quá!! Tôi vốn định mua chơi thôi, không ngờ lại có thể thật sự tiêu diệt được năng lượng cuồng bạo! 】

【 Vì Ta: a a a a, chỉ chớp mắt đã không còn rồi, khóc hu hu hu, tại sao lại bán nhanh như vậy!! 】

...

Hạ Ngư: "..."

A, hóa ra cải trắng bán 10 vạn tinh tệ cũng có người mua sao?

Hạ Ngư không cấm rơi vào một cuộc suy ngẫm lớn về vũ trụ và "cá sinh".

Mục đích ban đầu của nàng là bán ra rất nhiều rau dưa không có năng lượng cuồng bạo, để cho mỗi người trong đế quốc đều có thể ăn được đồ ăn bình thường.

Nghĩ như vậy thì không sai, nàng cũng đã thử đem rau dưa bán rẻ đi, nhưng hình như cũng không có tác dụng gì.

Ngược lại vì bán quá rẻ cho nên không có ai tin tưởng đây là thật, thành ra cửa hàng vắng vẻ. Sau khi có người ăn rồi thấy có hiệu quả, lại tích trữ số lượng lớn, ngược lại làm cho hiện giờ rơi vào cảnh khốn cùng, loại tích trữ rồi bán lại sang tay gấp cả vạn lần này lại có thể thật sự bán được: "..."

Lý niệm kinh doanh của nàng hoàn mỹ biết bao, ước mơ của nàng cao thượng biết bao, thế nhưng hiện thực lại cho nàng một cái tát vang dội biết bao.

Hạ Ngư u sầu nghĩ, nàng thật đúng là một con cá ngốc không biết làm kinh doanh.

Có điều cũng may, bây giờ đại bộ phận rau dưa đều được cung ứng cho nhà ăn, nàng cũng đã gỡ bỏ thông báo tiếp nhận đặt trước số lượng lớn của Miêu Miêu Hiên lúc trước xuống.

Ban đầu nàng cho rằng trồng quá nhiều rau dưa sẽ không tìm được nguồn tiêu thụ, nhưng bây giờ, bởi vì các hành tinh của đế quốc đều đang xây dựng Miêu Miêu nhà ăn, nguồn tiêu thụ thật ra hoàn toàn không cần phải lo.

Chỉ là Miêu Miêu Hiên cũng không thể cứ để không như vậy được.

Nàng nghĩ, nếu đế quốc có nhiều người mở cửa hàng thạch trái cây như vậy, thì nàng dứt khoát cũng dùng Miêu Miêu Hiên để mở một tiệm bánh ngọt.

Một bên mở tiệm bánh ngọt, một bên kiêm bán rau dưa, chỉ là lần này, rau dưa sẽ bán với giá cao!

Hạ Ngư nói làm là làm, nàng trực tiếp đăng nhập vào Miêu Miêu Hiên trên Tinh Võng, đem các loại rau dưa đều treo lên, chỉ là đơn giá từ 10 tinh tệ đã biến thành 1 triệu tinh tệ.

"Sao mình có thể quên được chứ." Hạ Ngư lẩm bẩm, "Cái đế quốc này thứ không thiếu nhất chính là những kẻ ngốc nghếch nhiều tiền giống như Hoan Hỉ."

Tóm lại, bây giờ là thời kỳ đặc thù, trước hết cứ tăng giá lên cũng không tệ. Cái ngày mà mỗi người đều có thể ăn cơm no, là thời kỳ hòa bình mới có thể có được thịnh cảnh tượng phồn thịnh.

Vi Nhi Pháp, người đang xem văn kiện trong văn phòng, hắt xì một cái.

Nàng xoa xoa mũi.

005 đúng lúc đưa ra sự quan tâm tha thiết của mình: "Trời lạnh rồi thủ lĩnh, ngài nhớ mặc thêm quần áo."

Nếu có thể vào lúc mặc thêm quần áo thuận tiện tăng cho nàng chút lương thì lại càng hoàn mỹ hơn.

Vi Nhi Pháp lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái: "Bên phía quân đội thế nào rồi?"

005 ho khan một tiếng: "Cũng gần xong rồi, bên phía hành tinh Miêu Miêu, từ sau đoạn video đó, đã có rất nhiều người gia nhập quân cách mạng, nhưng tạp huyết của hành tinh Miêu Miêu có chút đặc thù, cho nên phải tập trung tiến hành huấn luyện..."

Không cần 005 nói, Vi Nhi Pháp cũng biết sự đặc thù của những con mèo lai tạp trên hành tinh Miêu Miêu nằm ở đâu.

Các nàng tựa như những con mèo hoang thật sự.

Không có công việc, không có mục đích, không có linh hồn, giống như một cái xác không hồn, chỉ khi đối mặt với sự đói khát và kinh hoàng đe dọa đến tính mạng mới có thể mang lên ba phần thú tính và huyết khí.

Vi Nhi Pháp hỏi: "Tố chất cơ thể thì sao?"

005: "Rất tốt, có Miêu Miêu nhà ăn, năng lượng cuồng bạo của rất nhiều người đều đã được cải thiện, còn có một bộ phận người đã đạt tới cấp bốn!"

Nói đến đây, 005 có chút kích động.

Hiện giờ đại chiến sắp tới, quân cách mạng có thể có được một sự thay đổi về chất như vậy quả thực là một niềm vui ngoài ý muốn.

Lại thấy thủ lĩnh không có một chút ý tứ vui vẻ nào, nàng lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

005: "..."

A, quên mất, yêu cầu của thủ lĩnh luôn luôn tương đối cao, có lẽ từ cấp ba ra được mấy người cấp bốn cũng chỉ giống như cỏ dại mọc ra mấy cọng dài hơn một chút, không có ý nghĩa gì...

...

005 không nhịn được mà nhìn theo ánh mắt của thủ lĩnh ra ngoài cửa sổ.

Liền thấy một con mèo tam thể đang rất nỗ lực trèo cây.

Trên cây có một quả cầu.

005: "..."

Nơi này không phải là vùng cấm sao?? Con mèo tam thể này vào bằng cách nào??!

Không đợi 005 kinh ngạc, liền nghe thấy vị thủ lĩnh cao quý và lạnh lùng của mình thong thả và mang theo ác ý mà nói.

"Nó xấu thật."

005: ".................."

Nhìn con mèo tam thể làm thế nào cũng không trèo lên được, 005 lại nghe thấy thủ lĩnh nhà mình nhân công kích cá nhân: "Không chỉ xấu mà còn ngốc."

005 quay đầu lại nhìn con mèo, nhìn màu sắc và hoa văn một lúc lâu, mơ hồ nhận ra được, đây hình như là con mèo tam thể đã cùng tiểu thư Hạ lên tin tức, ngồi trước bàn của tiểu thư Hạ: "............"

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Nọa: Hu hu hu hu, trả thẻ ăn lại cho tôi.

Vi Nhi Pháp (ném cầu): Nhặt về được thì trả lại cho ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro