Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 73

Lăng Quân là một thú nhân ngưu tộc lai tạp.

Từ nhỏ, nàng đã bị phán định trong cơ thể có đến 80% là năng lượng cuồng bạo, là một phế nhân không thể tu luyện. Sau khi mẹ nàng biết được kết quả kiểm tra liền vứt bỏ nàng.

Cũng may, thú nhân tộc đều có sức sống rất cường đại, dùng bản năng giống như dã thú, cho dù bị vứt bỏ cũng sẽ không dễ dàng chết đi. Sau đó, lúc biến thành nguyên hình, nàng đã được một con bò cái nhặt được, xem nàng như con của mình, mới có thể miễn cưỡng sống sót.

Ban đầu, nàng cho rằng mình thật sự là một con bò, cho đến một ngày nọ, con bò mẹ bị săn giết.

Vì phẫn nộ, nàng đã biến trở về hình người. Mà người đã săn giết con bò mẹ cũng là một thú nhân lai tạp. Bởi vì áy náy, nàng ta đã thu dưỡng nàng.

Ban đầu, nàng căm thù và phẫn nộ.

Chỉ là người đã thu dưỡng nàng cũng là do cuộc sống bức bách, bất đắc dĩ mới phải đi săn giết trâu rừng. Vì áy náy, nàng ta đối xử với nàng rất tốt.

Đặt tên cho nàng, dạy nàng nói chuyện, viết chữ, sống như một người bình thường.

Thú nhân lai tạp sinh tồn gian nan, phải nâng đỡ lẫn nhau mới có thể sống vui vẻ hơn.

Sau đó, Lăng Quân cũng từ từ chấp nhận tất cả những điều này.

Nhưng bởi vì cả hai người đều là người lai tạp không thể tu luyện, căn bản không tìm thấy được công việc, mỗi ngày chỉ có thể nhặt rác để sống. Mà trong những ngày tháng gian nan như vậy, người đã thu dưỡng nàng đột nhiên có một ngày biến thành một kẻ điên, những ngày tháng tỉnh táo ngày một ít đi...

Mà trong chút thời gian tỉnh táo duy nhất, bà chỉ cười khổ, nói với nàng.

"Đây là vận mệnh."

Cho đến sau này, Lăng Quân chỉ lơ đãng một chút, đã để cho bà ấy đá văng cửa chạy ra ngoài, bị một người thuần huyết đi ngang qua trực tiếp săn giết!

Vào khoảnh khắc đó, quả thực là địa ngục của Lăng Quân.

Lăng Quân vĩnh viễn không có cách nào quên được, thanh kiếm nguyên lực trong tay của nữ thú nhân thuần huyết đó chỉa vào chóp mũi nàng, nguyên lực lướt qua cơ thể nàng, ánh mắt lạnh nhạt và ngạo mạn.

"Hóa ra là một con tạp chủng không có cách nào tu luyện, chắc là cũng không còn nhiều thời gian nữa... Kẻ điên chỉ có thể sống cùng với kẻ điên thôi."

"Thật đáng thương."

Lăng Quân đã ghi nhớ tên của nàng ta.

Đó là một nữ thú nhân thuần huyết cấp ba, tên là Bạch Trí.

Sau đó, nàng gia nhập quân cách mạng, nhưng vì không có năng lực gì, nàng được bảo vệ ở một nơi hơi xa trung tâm, cơm ăn áo mặc không lo, cũng coi như là nhàn nhã. Nhưng trong lòng Lăng Quân vẫn luôn cất giấu sự căm hận.

Sự căm hận đối với huyết thống thuần chủng.

Chỉ là hận thì thế nào chứ?

Nàng căn bản cái gì cũng không làm được.

Sự căm hận đến tột cùng ngược lại đã biến thành sự chán ghét đối với sự vô năng của chính mình. Nàng bắt đầu thờ ơ với tất cả mọi thứ, tồn tại một cách đần độn.

Cấp trên nói với nàng, ngươi không thể đần độn như vậy được, rồi đưa cho nàng một tờ đơn.

Lăng Quân vừa nhìn.

"...Hoan nghênh đến với Miêu Miêu Hiên...?"

Hình như là quảng cáo tuyển dụng của ai đó.

Cấp trên ho khan hai tiếng: "Tự tìm cho mình chút việc để làm đi."

Mệnh lệnh của cấp trên phải tuyệt đối tuân theo. Lăng Quân sao cũng được, trực tiếp đi. Nàng tuy không thể tu luyện nhưng tứ chi lại lành lặn, cho nên chỉ cần phỏng vấn một chút là đã thông qua.

Không biết vì sao, Lăng Quân, người vốn thờ ơ với tất cả, lại ghi nhớ người phụ trách tuyển dụng đó.

Cô gái nhỏ nhắn đó buộc một chiếc đuôi ngựa cao cao, để lộ ra vầng trán xinh đẹp sạch sẽ và đôi mắt hạnh tươi tắn. Khóe môi mang theo một độ cong nhàn nhạt, lúm đồng tiền bên má mềm mại, dễ thương. Chỉ cần liếc mắt một cái thôi đã cảm thấy Thượng đế đã đem tất cả những gì tốt đẹp của thời gian đều chiếu rọi lên người nàng.

Người đồng bạn đi cùng nàng thấy nàng nhìn cô gái nhỏ đó ngẩn người, liền nói với nàng, đó chính là bà chủ của Miêu Miêu Hiên.

Lăng Quân không để trong lòng.

Bà chủ là ai, nàng căn bản không thèm để ý.

Ngày đầu tiên đi làm là khai hoang nhổ cỏ.

Tiền lương được trả theo ngày.

Nàng đi theo các đồng bạn cùng nhau, làm xong việc, nằm trên giường, trái tim trống rỗng, nhìn tiền, dường như có một chút thỏa mãn. Thế nhưng sau khi thỏa mãn qua đi lại là một sự mất mát trống rỗng.

Nàng nghĩ, ngươi thấy không? Những người lai tạp hai bàn tay trắng như chúng ta cũng có thể có một công việc đàng hoàng.

Chỉ là người đó không thể nào nghe được.

Cảm xúc vừa dâng lên, năng lượng cuồng bạo trong cơ thể liền bắt đầu quấy phá. Lăng Quân bỗng nhiên nắm chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, gần như moi ra cả máu.

Nàng nhắm mắt lại, nghĩ, có lẽ rất nhanh... mình cũng sẽ biến thành một kẻ điên như vậy, sau đó nghênh đón một kết cục giống như người đó.

Tựa như lời bà đã nói.

Đây là vận mệnh.

Công việc của ngày hôm sau là trồng rau. Lăng Quân cầm hạt giống, lập tức có một cảm giác vô cùng vi diệu.

Mà khi những hạt giống này được gieo xuống, bắt đầu nảy mầm, cái cảm giác đó lại càng rõ ràng hơn...

Không khí ô trọc phảng phất như đã được thứ gì đó gột rửa, toát ra một luồng hơi thở tươi mát và dịu dàng. Luồng hơi thở này bao bọc lấy các nàng, mỗi khi hít vào một hơi.

Những công nhân xung quanh nàng cũng đang khe khẽ nói nhỏ.

"Kỳ lạ thật..."

"Tôi cảm giác cơ thể mình hình như thoải mái hơn rất nhiều..."

"Giống như không còn khó chịu như vậy nữa..."

Năng lượng cuồng bạo vốn dĩ đang xao động trong cơ thể, lúc này lại như thể đã gặp phải khắc tinh, trở nên im ắng.

Những loại rau dưa này mọc đặc biệt tốt, khi chúng nó nhú lên những mầm xanh, đến gần những món ăn này, cái cảm giác đó lại càng rõ ràng hơn.

Hơn nữa không phải là ảo giác, Lăng Quân cảm giác năng lượng cuồng bạo trong cơ thể mình... hình như thật sự đã giảm bớt.

Nàng đi bệnh viện làm một cuộc kiểm tra nhỏ.

"Năng lượng cuồng bạo 60%, tuy rằng vẫn có hơi vượt mức, nhưng cũng không đến mức sẽ đạt đến giới hạn." Bác sĩ đưa tờ phiếu kiểm tra cho nàng, "Đề nghị cô vẫn là không nên tu luyện."

Lăng Quân kinh ngạc mở to hai mắt, phải biết rằng, những lần kiểm tra trước đây của nàng đều là từ 80% trở lên, và vẫn luôn gia tăng!

"Tiểu thư Hạ, tiểu thư Hạ?"

"A."

Hạ Ngư hoàn hồn lại, nhìn thấy Bùi Chi đang xua tay trước mắt mình: "...Chuyện gì vậy?"

Đầu nàng có hơi loạn, có chút thẹn thùng, lại có chút không biết phải làm gì.

"Hạt giống đã được gieo xuống rồi, hơn nữa, thủ lĩnh đã phê duyệt cho chúng ta một mảnh đất, hôm nay sẽ xây nhà ăn cho công nhân." Bùi Chi nói, "Có lẽ buổi tối là có thể làm xong."

Bởi vì khoa học kỹ thuật của thế giới tinh tế rất phát triển, cái gọi là "đất bằng nổi lầu cao", có robot xây nhà tự động, chỉ cần có bản vẽ, việc xây nhà ngược lại là công trình nhanh nhất.

Hạ Ngư kinh ngạc nói: "Nhanh thật đó."

Bùi Chi nói: "Đã tính là rất chậm rồi, bởi vì công trình vô cùng lớn, bình thường một tòa nhà chỉ cần nửa ngày là có thể xây xong."

Con cá đồ cổ Hạ Ngư này lại một lần nữa bị khoa học kỹ thuật tương lai phát triển làm cho kinh ngạc.

Hạ Ngư chống cằm, suy nghĩ một chút, rồi lên Miêu Miêu Hiên, hủy bỏ việc bán trước số lượng lớn lúc trước.

Nhà ăn cho công nhân rộng 300 mẫu đất, rau trồng ra tuyệt đối đủ ăn.

Bởi vì đế quốc gần đây binh hoang mã loạn, cũng không có ai có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến một cửa hàng lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện rồi lại hủy bỏ đơn hàng bán trước số lượng lớn.

Đến chạng vạng, Hạ Ngư đi xem nhà ăn cho công nhân, thật đúng là đất bằng nổi lầu cao. Nó được xây đặc biệt lớn, còn lớn hơn gấp hai lần sân vận động mà Hạ Ngư đã nhìn thấy lúc bị bắt cóc. Một công trình kiến trúc khổng lồ mọc lên từ mặt đất, lại có đến năm tầng.

Tầng thứ nhất là nhà ăn bình thường, không khác mấy so với nhà ăn của trường học mà Hạ Ngư từng thấy, chỉ là bàn ghế toàn bộ đều làm bằng gỗ, vô cùng tinh tế, liếc mắt nhìn qua đã thấy vô cùng rộng rãi.

Mỗi một tầng đều có thang máy tự động. Hạ Ngư đi lên lầu, tầng hai không giống như tầng một có thể nhìn thấu ngay, mà tựa như một nhà ăn nhỏ, dùng những tấm vách ngăn để ngăn cách ra những không gian nho nhỏ, được đan xen một cách thú vị. Những loại thực vật xinh đẹp quấn quanh trên các cánh cửa, trong không khí tràn ngập một luồng hương hoa cỏ nhàn nhạt. Những người máy mới tinh đang ở trong góc chờ lệnh, lúc làm việc, chúng nó có thể giúp đỡ bưng thức ăn, đưa cơm, múc cơm.

"Từ tầng ba trở lên chính là phòng VIP." Bùi Chi nói, "Nghe nói là nhà thiết kế đã căn cứ theo nhà ăn thời cổ đại để thiết kế từng tầng một."

"Ở trên đó cũng là dùng người máy đưa cơm sao?" Hạ Ngư hỏi.

"...Ừm, theo lý mà nói là như vậy." Bùi Chi nói.

"Từ tầng ba trở lên có thể đổi thành nhân công." Hạ Ngư cân nhắc, suy cho cùng tuy rằng người máy rất tiện lợi, có thể hoàn toàn thay thế nhân công, nhưng mục đích ban đầu của nàng chính là để giải quyết một vài vị trí việc làm cho quân cách mạng.

Phòng VIP mà nói, dùng nhân công sẽ có vẻ cao cấp hơn, tinh tệ bỏ ra cũng đáng đồng tiền bát gạo.

Nhà ăn đã xây xong, phía dưới chính là đồ ăn rồi.

Đồ ăn cũng không làm cho Hạ Ngư phải chờ đợi bao lâu.

Đêm khuya, nguyệt hoa dịu dàng. Hạ Ngư không quay về nghỉ ngơi, nàng đi ra ruộng rau xem chúng mọc.

Những cây cải trắng, rau chân vịt mọc lên rất khả quan, liếc mắt nhìn qua là một mảng xanh mơn mởn. Mà mỗi một cây rau đều được bao bọc bởi trái ngọt của yêu lực nồng đậm.

Trong không khí của mảnh đất này, tất cả năng lượng cuồng bạo đều bị yêu lực hấp thụ và đồng hóa.

Đã gần như trưởng thành rồi.

Gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của nàng, Hạ Ngư nhắm mắt lại, hai tay dang rộng ra, sau đó như một người chỉ huy âm nhạc, sau khi hít một hơi thật sâu, nàng nhẹ nhàng nâng tay lên.

Trong nháy mắt.

Phảng phất như nguyệt hoa xinh đẹp trên những chiếc lá cải đã ngưng tụ thành thực thể, từng đám, từng đám yêu lực ở dạng lỏng bốc hơi mờ mịt như sương mù. Hạ Ngư nhẹ nhàng thu tay lại, như trăm sông đổ về một biển, trong một chốc, chúng lao về phía cơ thể Hạ Ngư.

Lứa rau dưa đầu tiên không có đủ cả một ngàn mẫu, nhưng yêu lực ngưng tụ từ mấy trăm mẫu rau dưa cũng vô cùng đáng kể. Yêu lực nồng đậm tràn ngập kinh mạch, những chiếc vảy hư ảo phảng phất như đang khẽ thở, Hạ Ngư thoải mái đến mức quả thực muốn bay lên.

Vào khoảnh khắc đó, trong đầu nàng dường như có một ký ức tan vỡ nào đó hiện ra.

Động tác của Hạ Ngư hơi khựng lại, tầm mắt trống rỗng.

Đôi khi yêu lực trở nên cường đại, nàng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ lại một vài thứ đã quên, nhưng đều là những chuyện không quan trọng, Hạ Ngư cũng trước nay không để tâm, chỉ tiếp nhận toàn bộ.

Thế nhưng yêu lực cuồn cuộn không ngừng, một vài ký ức tan vỡ trong đầu Hạ Ngư bắt đầu từ từ trở nên rõ ràng hơn.

Trong vùng biển sâu thẳm, những bong bóng khí của một con cá nhẹ nhàng chậm chạp nổi lên, sau đó hiện lên một tấm lưới lớn đáng sợ. Mặt trời chói chang gay gắt, bờ cát nóng bỏng, vào lúc sự tuyệt vọng vô tận lan tràn, có một giọng nói non nớt và lạnh nhạt, mơ hồ và tan vỡ, lại hơi hiện ra vẻ không kiên nhẫn mà nói nhỏ: "Ta không ăn cá."

——

Hạ Ngư giật nảy mình, mảnh ký ức đó đột nhiên im bặt. Đầu ngón tay nàng run lên nhè nhẹ, yêu lực vẫn đang cuồn cuộn không ngừng tuôn vào, cơ thể vẫn như cũ thoải mái lâng lâng như tiên, nhưng tim nàng lại nặng trĩu và mờ mịt.

Nàng... đã nghĩ ra được cái gì?

Nàng là ai?

Giọng nói đó... là của ai?

Lòng Hạ Ngư có chút lo sợ không yên. Cái cảm giác quên mất điều gì đó, liều mạng muốn nhớ lại nhưng lại không có chút manh mối nào thật là rất thống khổ.

Hạ Ngư chưa bao giờ có một chuyện gì mà lại vô cùng muốn nhớ lại như vậy. Nàng vẫn luôn rất tùy duyên, nhớ được thì nhớ, quên rồi thì không nghĩ nữa. Đây là lần đầu tiên.

Có một cảm giác vô cùng muốn nhớ lại.

Cảm giác này vô cùng khó chịu, chỉ là Hạ Ngư không thể kiểm soát được việc mình cứ muốn suy nghĩ...

Bởi vì lòng không yên, quá trình hấp thụ yêu lực lập tức hỗn loạn lên. Hạ Ngư có chút hoảng hốt và khó thở, yêu lực lập tức rối loạn ——

Trong không khí dường như có một hơi thở quen thuộc truyền đến.

Hạ Ngư như thể đã giác ngộ được điều gì đó, nàng bỗng nhiên quay đầu.

Người phụ nữ vẫn mặc bộ đồng phục màu đen, trên cổ đeo chiếc vòng cổ màu đỏ, một chiếc chìa khóa dưới nguyệt hoa lấp lánh sáng lên. Mái tóc đen dài của nàng bị cơn gió hơi lạnh thổi bay thành một đường cong mềm nhẹ, đôi tai lông xù. Nàng đút tay vào túi quần, từ rất xa nhìn cô.

Mơ hồ, nàng không nhìn rõ được ánh mắt của nàng ấy, nhưng lại có thể cảm nhận được sự lo lắng của đối phương.

Trái tim đang hoảng loạn của Hạ Ngư, không biết vì sao, đột nhiên liền yên tĩnh trở lại.

Nhớ ra thì thế nào, không nhớ ra thì thế nào...

Bất luận là ai.

Nàng bây giờ, đã có người để thuộc về rồi.

Tim Hạ Ngư từ từ thả lỏng, yêu lực từ từ thấm vào cơ thể. Nàng hít một hơi thật sâu, đơn giản kết thúc.

Vi Nhi Pháp cảm nhận được hơi thở của nàng đã ổn định lại mới nhẹ nhàng thở ra, nàng đi qua: "Xong rồi?"

"Ừm..." Hạ Ngư hỏi, "Sao cô lại đến đây?"

Vi Nhi Pháp lập tức trầm mặc, một lát sau mới có chút không được tự nhiên mà nói: "...Chỉ là muốn đến xem thôi."

Nàng không thể nào nói rằng, nàng đã riêng xử lý xong gần hết công vụ, nghĩ rằng nhà ăn cũng đã gần xây xong, liền muốn đi tìm Hạ Ngư để tranh công, ai ngờ Hạ Ngư lại không có ở trong phòng, thế là liền đi tìm.

"Cô lại có thể tìm được tôi." Hạ Ngư cười, đôi mắt cong cong, "Lợi hại thật."

"Vừa rồi là chuyện gì vậy?" Vi Nhi Pháp cũng không bị viên đạn bọc đường của Hạ Ngư làm cho choáng váng.

"Chỉ là có chút sự cố ngoài ý muốn thôi." Hạ Ngư gãi đầu, định nhẹ nhàng cho qua, nhưng đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Hoan Hỉ: "..."

Có chút nhẹ nhàng cho qua không nổi nữa.

Cuối cùng Hạ Ngư đành phải nói thật: "Chỉ là lúc thu hồi yêu lực, đã nghĩ tới một vài chuyện, nhưng chỉ có một chút thôi, tôi rất muốn nhớ lại toàn bộ, nhưng rất khó chịu, căn bản không được, chỉ phân tâm một chút là yêu lực liền có chút rối loạn."

Vi Nhi Pháp vừa định nói gì đó.

Liền thấy thiếu nữ cong mắt cười: "Nhưng may mà cô đã đến."

Vi Nhi Pháp liền nghe thấy cô bé cười nói: "Vừa nhìn thấy cô... những chuyện trước đây liền không còn quan trọng như vậy nữa."

Nàng chính là một con cá quý trọng hiện tại.

Vi Nhi Pháp vươn tay xoa đầu cô, nghiêm túc nói: "Lần sau không được như vậy nữa, phải chuyên tâm."

Hoan Hỉ đối với mình thật tốt.

Hạ Ngư nghĩ.

Chỉ là, chỉ là bởi vì nàng ấy tốt như vậy.

Cho nên, lúc biết nàng ấy đã lừa gạt mình một lớp áo giáp mèo, mình mới có thể cảm thấy khó chịu.

Quá không công bằng.

Nàng đem tất cả mọi chuyện đều nói cho nàng ấy nghe.

Chỉ là nàng ấy lại có thể còn cất giấu một lớp áo giáp mèo.

"Biết rồi." Hạ Ngư cong mắt, như thể tùy ý mà hỏi một câu: "Hoan Hỉ xinh đẹp như vậy..."

Nàng hỏi: "Không biết giọng nói có hay như vậy không."

Tác giả có lời muốn nói:

Ngủ ngon.

P/s : Chương này mô tả cách Hạ Ngư tu luyện nhờ trồng cây rồi, mn khỏi thắc mắc ha OvO

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro