Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72

"Hôm nay tôi có ghé qua Miêu Miêu Hiên." Vi Nhi Pháp nói, "Cô đang mở bán trước số lượng lớn."

Hạ Ngư gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Có thể nói cho tôi biết tại sao không?" Vi Nhi Pháp hỏi.

Hạ Ngư nói: "Cửa hàng mới vừa khai trương, tôi muốn bán rẻ để đẩy doanh số một chút."

Thật ra đây chỉ là một phần nguyên nhân.

Nguyên nhân sâu xa hơn...

Vi Nhi Pháp: "...Cho nên sau này đều sẽ bán đồ ăn với số lượng lớn sao?"

Hạ Ngư đếm trên đầu ngón tay, cố ý nói: "Bây giờ không có lưu lượng mà, cả một ngàn mẫu đất đó, sản lượng sẽ rất nhiều. A, tôi còn chuẩn bị làm nhà ăn cho công nhân, nhưng nhà ăn hình như cũng chỉ có thể tiêu hao được một chút thôi. Tuy rằng nói có màng bọc thực phẩm có thể giữ tươi, nhưng với nhiều rau dưa như vậy, mỗi cây đều phải bọc màng thì cũng là một khoản chi rất lớn. Đợi đến khi gần có lưu lượng rồi, tôi sẽ lại giới hạn mua sau."

Bốn mẫu đất gần như có thể trồng ra hơn một vạn cây cải trắng, sản lượng của một ngàn mẫu đất là vô cùng đáng sợ.

Vi Nhi Pháp, người sợ Hạ Ngư sẽ bị mệt: "...Sẽ không mệt lắm sao?"

Hạ Ngư mê mang nhìn nàng: "Tại sao lại mệt? Người trồng trọt lại không phải là tôi."

Vi Nhi Pháp: "..."

"Tôi bây giờ chỉ sầu không có đơn đặt hàng thôi." Hạ Ngư phồng má, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Vốn dĩ định đợi đến lúc Miêu Miêu Hiên tạo được danh tiếng rồi mới tự nhiên dùng thân phận streamer để nói rằng đồ ăn là của Miêu Miêu Hiên. Như vậy sẽ không có vẻ quá thẳng thừng. Bây giờ Miêu Miêu Hiên một chút danh tiếng cũng không có, bây giờ mà dùng thân phận streamer để nói, người sáng suốt vừa nhìn là có thể đoán ra là do tôi mở sao..."

Vi Nhi Pháp: "..."

Vi Nhi Pháp: "Tôi có thể... Bên tôi có rất nhiều đơn đặt hàng."

Hạ Ngư bừng tỉnh: "Cô muốn đặt đồ ăn thì tôi trực tiếp cho cô là được rồi."

"Không phải." Vi Nhi Pháp nói, "Ý của tôi là... chỗ tôi có rất nhiều đơn đặt hàng... không phải của tôi, là những đơn đặt hàng khác."

Hạ Ngư nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi đã sớm muốn hỏi cô có cần không."

Vi Nhi Pháp: "..."

"Nhưng mà cô hình như không thích tôi nhúng tay vào chuyện của quân cách mạng lắm." Hạ Ngư nói, "Cho nên tôi vẫn luôn không đề cập đến."

Thật ra vẫn luôn không nói, một mặt là Hạ Ngư giận Hoan Hỉ đã dùng thân phận Vi để lừa gạt nàng, hai là nàng nhìn ra được Hoan Hỉ không thích nàng nhúng tay vào chuyện của quân cách mạng lắm.

Thật ra Hạ Ngư hiểu, Hoan Hỉ làm vậy là vì tốt cho mình, sợ mình không hiểu những đường vòng lẽo lắt phía sau quân cách mạng, sau khi nghĩ quá nhiều lại có thêm những lo lắng vô vị.

Nhưng nàng rõ ràng lợi hại như vậy, nhưng vẫn bị gác lại một bên... nàng cũng có tính tình nhỏ của mình nha.

Việc bán đồ ăn số lượng lớn một mặt là để đẩy doanh số, một mặt cũng là muốn lén lút thu hút sự chú ý của Hoan Hỉ thôi.

Vi Nhi Pháp: "..."

Cứ có cảm giác cô bé có ý giận dỗi thì phải, là ảo giác sao?

...Chắc là vậy.

Hạ Ngư: "A, đúng rồi, tôi muốn xin một mảnh đất ở gần khu đất hoang."

Vi Nhi Pháp: "Để làm gì?"

Hạ Ngư nghĩ ngợi: "Làm nhà ăn."

"Nhà ăn cho công nhân." Hạ Ngư nói, "Không phải cô đã đặt đơn hàng sao, tôi trước hết cứ xây dựng nhà ăn lên, lứa rau dưa đầu tiên sản lượng chắc hẳn không ít, tố chất cơ thể của quân cách mạng có thể được tăng cường một chút đó. Đến lúc đó cô bảo các nàng đến chỗ tôi ăn cơm, còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua dung dịch dinh dưỡng nữa."

Vi Nhi Pháp rơi vào trầm tư. Gần đây việc nhập khẩu dung dịch dinh dưỡng quả thật có hơi khó khăn, Kim Vũ hạ lệnh hạn chế là thứ nhất, đế quốc vì kế hoạch càn quét mà đại loạn là thứ hai. Tuy rằng có sự giúp đỡ của Đỗ Nhược, nhưng lượng cung ứng vẫn giảm xuống.

Hạ Ngư làm như vậy quả thực là đã giúp một việc lớn.

"Đúng vậy." Hạ Ngư nói, "Có điều đây cũng chỉ là một ý tưởng thôi, tôi chưa từng làm những việc này, cũng không biết có thể thành công hay không. Thật ra mỗi ngày đều rất thấp thỏm."

Vi Nhi Pháp nói: "Cô không cần phải vất vả như vậy."

"Không vất vả." Hạ Ngư nhìn Hoan Hỉ, không nhịn được mà vươn tay, sờ sờ tai nàng, đôi mắt cong lên, "Có lẽ tôi thật sự là một con cá ngốc đi, đôi khi, căn bản không biết mình đang làm gì."

Vòng tay của Hoan Hỉ rất ấm áp, chính là cái loại ấm áp có thể làm cho một con cá ngốc trong chốc lát liền cảm thấy rục rịch.

"Cô chỉ cần làm chuyện cô muốn làm là được rồi." Vi Nhi Pháp nói.

"Chuyện cô muốn làm chính là chuyện tôi muốn làm."

Cô bé ngẩng đầu nhìn nàng, ánh sáng trong mắt mềm mại và ấm áp: "Trước đây, tôi tồn tại một cách hỗn loạn, chỉ nghĩ đến chuyện vui của bản thân, chỉ làm những chuyện mình thích, chưa bao giờ suy xét đến được mất. Có được thì sẽ rất vui vẻ, mất đi thì khổ sở, cũng rất nhanh sẽ quên đi, tính toán chi li không có bất cứ ý nghĩa nào."

"Tôi không quan tâm đến bất cứ chuyện gì... ngoài việc nuôi mèo, tôi cũng không có chuyện gì muốn làm."

Vi Nhi Pháp yên tĩnh lắng nghe: "Bây giờ thì sao?"

Chỉ là bây giờ...

Giọng cô bé vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại, thấp thấp, chậm rãi mà kiên định: "Chỉ là có một con mèo đã nói với tôi rằng, nàng muốn thay đổi thế giới."

Đồng tử Vi Nhi Pháp hơi co rụt lại.

"Nếu là rất lâu rất lâu về trước, có người nói với tôi như vậy, tôi sẽ nói, 'được thôi, cố lên', sau đó ở một bên mặc kệ không quan tâm, bởi vì tôi một chút cũng không tin họ có thể làm được." Hạ Ngư nhìn Hoan Hỉ, nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, nhìn đôi môi mỏng có hơi sắc bén của nàng, còn có cặp mắt màu hoàng kim dịu dàng đó.

"Thay đổi thế giới khó lắm." Hạ Ngư nói, "Cho dù có người sẽ thành công, nhưng sẽ phải chịu bao nhiêu khổ chứ."

"Người khác chịu bao nhiêu khổ, bị bao nhiêu tổn thương, vì ước mơ của chính mình mà mệt mỏi bao nhiêu, tôi một chút cũng không để tâm, không đau lòng." Hạ Ngư nói, "Chỉ là đổi thành cô, tôi liền cảm thấy thật khó chịu."

Hạ Ngư nhón chân lên, nhẹ nhàng ôm lại cổ nàng.

Sợi tóc dịu dàng quấn quýt, Hạ Ngư nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu dàng của nàng, giọng nói mềm nhẹ: "Cho dù tôi tin tưởng nàng có thể thành công, tất cả những nỗi khổ nàng ăn, tất cả sự tịch mịch nàng chịu đựng đều là có ý nghĩa, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà rất đau lòng."

Vi Nhi Pháp ngơ ngẩn nhìn nàng.

"Ở nơi của chúng tôi có một câu."

"Nghèo thì lo giữ mình, giàu thì lo cho cả thiên hạ."

[Câu nói của Mạnh Tử]

Nàng biết năng lực của mình ở thế giới này đủ để được trân quý, nàng thật ra vẫn luôn hiểu rõ.

Lựa chọn của nàng rất có thể sẽ gây ra một sự rung chuyển đáng sợ trong thế giới này, thậm chí còn có khả năng lật đổ cả một vương triều.

"Hoan Hỉ... tôi cũng muốn... thay đổi thế giới." Hạ Ngư nói từng câu từng chữ: "Tôi muốn vì nàng mà thay đổi thế giới."

Thay đổi thành kiến của thế giới này, thay đổi quy tắc của thế giới này, chịu đựng qua bóng tối tịch mịch, từ từ hướng về phía ánh rạng đông.

Chỉ là vì Hoan Hỉ.

Mèo của nàng là một con mèo lai tạp, bị kỳ thị, bị khinh thường, bị đế quốc này bài xích.

Chỉ là Hoan Hỉ của nàng đáng yêu như vậy.

Nàng ấy nên nhận được những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này.

Nơi đầu tim Vi Nhi Pháp tràn ngập một sự tê dại tinh tế: "Ngốc."

Hạ Ngư nhẹ giọng nói: "Tôi biết cô không muốn tôi nhúng tay vào chuyện của quân cách mạng lắm."

Lông mi Vi Nhi Pháp hơi rũ xuống: "Những việc này rất rườm rà."

"Tôi biết, tôi cũng không hiểu." Hạ Ngư nói, "Nhưng cô cũng biết năng lực của tôi, đúng không?"

Vi Nhi Pháp: "..."

Vi Nhi Pháp trầm mặc một lúc rồi khẽ thở dài: "Cô hiểu rõ là tôi cũng không muốn làm như vậy."

Nàng không muốn lợi dụng năng lực của Hạ Ngư.

Tương lai của đế quốc là trách nhiệm của nàng với tư cách là vua, đế quốc bị lật đổ là sự vô năng của nàng với tư cách là vua.

"Nhưng mà tôi muốn mà." Hạ Ngư ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Tôi một chút cũng không sợ cô lợi dụng tôi, tôi chỉ sợ tôi đối với cô một chút tác dụng cũng không có."

Vi Nhi Pháp trong lòng vừa mới cảm thấy cảm động.

Liền nghe Hạ Ngư ghé vào bên tai nàng nói: "Đúng rồi, nhà ăn cần dùng 300 mẫu đất đó nha. Cô ăn cơm thì không thu tiền, người khác ăn cơm thì tôi phải thu phí. Nhớ phải hỗ trợ mang thêm chút lưu lượng khách đó nha. Thẻ cơm ở nhà ăn của quân cách mạng tôi sẽ cho giảm giá 30%."

Vi Nhi Pháp: "..." Tổng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hạ Ngư, người cũng không biết tất cả quân lương đều do chính sức của Vi Nhi Pháp cung cấp, nội tâm đang gõ bàn tính nhỏ tanh tách. Có chi ra thì mới có thu vào chứ, Miêu Miêu Hiên mở một cách khiêm tốn như vậy, trong thời gian ngắn chắc chắn không có tiền. Dưới trướng nàng có cả một ngàn công nhân đang gào khóc đòi ăn, nàng cũng không thể cứ luôn moi vốn gốc để "bao nuôi" mèo con ra để bù vào sổ sách, ứng phó với tiền lương của công nhân viên chức được.

Vi Nhi Pháp nhìn bộ dạng gõ bàn tính nhỏ tanh tách của cô bé, có hơi buồn cười.

Vi Nhi Pháp nói: "Giảm 50%."

Hạ Ngư: "..."

Hạ Ngư kinh ngạc vô cùng! Vừa kinh ngạc lại vừa đau lòng!

Quả thực!

Hu hu hu, nàng nuôi Hoan Hỉ lâu như vậy kết quả vẫn là khuỷu tay hướng ra ngoài, sao nàng có thể nhẫn tâm bóc lột "con sen" đáng thương chứ!

Hạ Ngư: "...Cô như vậy thì tôi sẽ đi bán đồ ăn ở Miêu Miêu Hiên."

Nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy nhan sắc của Hoan Hỉ và đôi tai lông xù của nàng: "..."

Hạ Ngư nén đau: "Vậy... vậy thì giảm 50% đi, giảm 50% cũng được..."

Vi Nhi Pháp xoa xoa đầu cô. Đầu của cô bé lông xù xù, sờ vào vừa mềm mại lại vừa vô cùng thoải mái.

Ngay lúc Hạ Ngư đang đau lòng vì số tinh tệ của mình, thình lình, trên môi có một cảm giác hơi mềm mại.

Nàng lập tức lại mở to hai mắt, nhất thời đại não có chút ngơ ngác.

Người phụ nữ day day cọ xát trên môi nàng, vừa dịu dàng lại vừa thoải mái. Ban đầu Hạ Ngư có chút mênh mông, sau đó lại bị hôn đến có chút ý loạn tình mê.

Nỗi đau lòng vì giảm giá 50% cũng không còn nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Trong nhà mạng có chút sự cố, vừa rồi bản thảo chưa lưu không lấy ra được, xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro