Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69

Lúc Vi Nhi Pháp và 005 đang liên lạc, Hạ Ngư đi dạo một vòng quanh khu cách mạng.

Chỗ ở mà 005 sắp xếp cho các nàng nằm ngay trung tâm của khu cách mạng. Hạ Ngư đi xuống lầu là có thể nhìn thấy cảnh tượng của khu cách mạng.

Hạ Ngư dạo vài vòng, phát hiện đại bộ phận thú nhân thanh thiếu niên đều đã tham gia quân cách mạng, những đội hình vuông xếp hàng chỉnh tề đi qua con đường rộng lớn, làm cho người ta có một cảm giác an toàn tràn đầy.

Hạ Ngư nhìn sang trái, nhìn sang phải, phát hiện có rất nhiều cửa sổ đang mở, không ít người đều đang xếp hàng.

Các nàng đang xếp hàng làm gì vậy?

Bùi Chi cho rằng mình đã nhìn lầm.

...Thuần huyết, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện ở khu cách mạng?

Bùi Chi nghĩ tới lần trước, Trùng tộc xâm lược, nàng ở ngoài thành làm "bia đỡ đạn", vốn dĩ cho rằng chắc chắn phải chết, lại đánh bậy đánh bạ mà được người ta tiêu trừ năng lượng cuồng bạo, còn được phó lãnh đạo của quân cách mạng nhìn trúng, gia nhập quân cách mạng.

Chỉ là bây giờ...

Người đã tiêu trừ năng lượng cuồng bạo cho nàng lại có thể xuất hiện ở khu cách mạng?

Nơi này chính là khu vực trung tâm của khu cách mạng, những người già yếu bệnh tật của khu lai tạp đều ở đây, còn bên ngoài thì giao cho những quân nhân lai tạp có thân thể khỏe mạnh bảo vệ.

Bùi Chi cũng là vì có nhiệm vụ tạm thời mới quay về khu trung tâm xem một chút, lại thình lình nhìn thấy nàng.

Bùi Chi nghĩ —— người đó chẳng lẽ không phải là thuần huyết? Mà là một thú nhân lai tạp từ cấp ba trở lên?

Đợi đến khi nàng hoàn hồn lại, nàng theo bản năng gọi một tiếng: "Cô... xin đợi một chút."

Lúc đầu Hạ Ngư cho rằng không phải gọi mình nên không quay đầu lại, ai ngờ đi chưa được mấy bước, trước mắt bỗng nhiên bị người ta chặn lại.

Trước mắt là một nữ thú nhân ngưu tộc, Hạ Ngư có chút mờ mịt: "...Ừm?"

Người này chặn mình làm gì?

"...Cô không nhận ra tôi sao?" Tâm trạng của Bùi Chi càng thêm phức tạp.

Hạ Ngư nhìn người trước mắt một lúc lâu: "..."

Nàng kinh ngạc: "Tôi quen cô sao??"

Không phải chứ?

Đang đi trên đường bỗng nhiên bị một cô gái chặn lại còn nói như vậy!

Chẳng lẽ là mình đã vô tình quên mất một món nợ phong lưu nào đó sao??!

Không không không, không thể nào, mình là một con cá đồ cổ vô cùng thành thật, ở Trái Đất đều không gây ra chuyện gì kỳ quái... tuy rằng nói có thể sẽ có chút ý nghĩ không an phận kỳ quái đối với mèo con, nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở mèo con thôi, mình không thể nào thích một ngưu nhân được.

Chỉ là ruồi bọ không đốt trứng không có kẽ hở, một cô gái ngoan ngoãn như thế này không chặn người khác mà lại cố tình chặn mình.

Cố tình mình thật đúng là một con cá chỉ cần không cẩn thận là sẽ quên mất rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, không nghĩ ra được duyên cớ gì với cô gái này.

...Trước đây thì cũng không có gì.

Chỉ là bây giờ... Hạ Ngư lại cảm thấy rất chột dạ.

Nàng theo bản năng lùi về sau một bước, còn cố ý vô tình để lộ ra chiếc vòng cổ vỏ sò đang quấn trên cổ tay.

Thấy vỏ sò không, Hoan Hỉ tặng đó!!

Ừm... giữ khoảng cách an toàn một chút.

Nếu để Hoan Hỉ nhìn thấy, hiểu lầm chút gì đó thì không hay.

Tâm trạng của Bùi Chi phức tạp.

Nàng thật ra hiểu rằng trong lòng người này, mình có lẽ chỉ là một người qua đường không quan trọng, nhưng nàng vô cớ nhận được đại ân của người ta, cũng không thể vì đối phương không nhớ rõ mà mình lại giả vờ như không tồn tại.

Bùi Chi: "Cái đó, cho dù cô không nhớ rõ, nhưng mà tôi..."

A! Cái kiểu câu này nghe càng đáng nghi hơn!!

Hạ Ngư vô cùng uyển chuyển mà cắt ngang lời nàng: "...Bất kể đã xảy ra chuyện gì, chúng ta hẳn là đều đã kết thúc rồi."

Bùi Chi: "...?"

Vi Nhi Pháp, người đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ và quay về tìm Hạ Ngư: "...???"

Sau khi Hạ Ngư nói xong, nàng cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, còn vô cùng tự nhiên mà vén tóc một cái, để lộ ra chiếc vòng cổ vỏ sò trên cổ tay.

Xem đi, vỏ sò Hoan Hỉ tặng đó.

Mình là người có gia thất rồi! Bất kể đã xảy ra chuyện gì, đều là quá khứ rồi!

Không phải nàng cố ý cắt ngang lời người ta, chỉ là, nếu như nghe được nội dung gì kinh thiên động địa quỷ thần khiếp, nàng...

...Nàng còn làm thế nào để tự nhiên mà dùng thân phận của một con cá đồ cổ thuần khiết để đối mặt với Hoan Hỉ đây QAQ.

Quá khứ của mình không phải là mình của hiện tại, đây là một mệnh đề triết học có lý đến mức nào.

Thế nhưng Hạ Ngư đối với mệnh đề này còn chưa kiên trì được ba giây.

Nàng liền nghe được một giọng nói máy móc quen thuộc: "...Các người trước đây đã xảy ra chuyện gì?"

Hạ Ngư: "..."

Bùi Chi hoàn hồn lại, nhìn Vi Nhi Pháp, một lúc lâu sau đột nhiên phản ứng lại, nàng cúi người thật sâu: "...Thủ lĩnh."

Vi Nhi Pháp cũng không định phản ứng lại tên thuộc hạ bị nghi là tình địch này.

Nhưng xem Hạ Ngư đang chăm chú nhìn mình.

Thật ra Hạ Ngư chỉ là vô cùng căng thẳng, sợ hãi trước đây đã làm chuyện gì đó không "đồ cổ cá" bị mèo phát hiện.

Sao mình lại có thể dễ dàng quên chuyện như vậy chứ, nếu có thể nhớ lại, mình cũng sẽ học theo con mèo Matryoshka bên cạnh này đổi một lớp áo giáp cá, nói dối một chút.

Quá bị động! Quá bị động!

Vi Nhi Pháp, người đang bị Hạ Ngư nhìn chăm chú: "..."

Nàng làm bộ rất hòa thuận, cố hết sức gật đầu với Bùi Chi: "...Ừm."

Lại phảng phất như vừa rồi không nghe thấy các nàng nói gì, giả vờ như không để tâm mà hỏi: "...Các người đang nói gì vậy."

Bùi Chi: "..."

Ánh mắt thẩm phán vừa nặng nề lại vừa lạnh băng của Vi Nhi Pháp đương nhiên không thể nào nhìn Hạ Ngư, cho nên nó dừng lại trên người Bùi Chi.

Bùi Chi: "..."

Bùi Chi gánh lấy ánh mắt xanh lè "ngươi hình như đã thông đồng với vợ ta" của thủ lĩnh, gian nan giải thích rõ ràng chân tướng.

Nàng thở phào một hơi, nhìn Hạ Ngư: "...Nhưng mà ngài hình như không nhớ rõ tôi."

Hạ Ngư xấu hổ lại không mất đi vẻ tự nhiên mà đưa tay đang vén tóc về: "..."

A, hóa ra là chuyện này, nàng thật sự không nhớ rõ...

Suy cho cùng chỉ là một việc làm tiện tay, không nói đến việc nàng vốn dĩ trí nhớ đã không tốt, cho dù trí nhớ có bình thường cũng không nhất định có thể nhớ kỹ chuyện nhỏ này.

"Từ lần đó trở đi... trong lòng tôi vẫn luôn có một khúc mắc, muốn cảm tạ ngài, nhưng lại không biết ngài là ai." Bùi Chi nói, "Bây giờ gặp được ngài... cho nên mới mạo muội tiến lên."

Hạ Ngư trong lòng thở phào một hơi thật dài.

Chỉ cần không phải là món nợ phong lưu kỳ kỳ quái quái gì đó, nàng liền không có gì phải sợ.

"Tôi bây giờ thân không có vật thừa, không thể cho ngài cái gì, nhưng nếu ngài có yêu cầu gì, tôi xin không chối từ, tôi là Bùi Chi của đội XX..." Sau khi Bùi Chi nghiêm túc nói xong, nàng lén liếc nhìn Hạ Ngư và Vi Nhi Pháp một cái, sau đó đỏ mặt cúi đầu khom lưng: "Cuối cùng chúc ngài và thủ lĩnh trăm năm hòa hợp!"

Nói xong quay đầu liền chạy.

Hạ Ngư: "..."

Vi Nhi Pháp: "..."

Hai người liếc nhìn nhau, rồi lại lập tức quay đi khuôn mặt đỏ bừng.

Hạ Ngư vuốt ve chiếc vòng cổ vỏ sò trên cổ tay, cứng nhắc tìm chủ đề: "...Kia... đám người đang xếp hàng kia, đang xếp hàng làm gì vậy."

"Đang nhận dung dịch dinh dưỡng của ngày hôm nay." Vi Nhi Pháp ho khan hai tiếng, nhẹ giọng giải thích, "...Nơi này là khu vực trung tâm của khu cách mạng, là một vài người không có sức chiến đấu, bên ngoài đều có người canh gác... Bởi vì là thời kỳ đặc thù, ở khu vực này không dễ phát triển kinh tế."

Bởi vì tính bài ngoại và tính bảo mật của quân cách mạng, việc ra vào khu cách mạng đều có người canh phòng nghiêm ngặt.

Cho nên kinh tế không dễ phát triển.

Nhưng điều này đối với Vi Nhi Pháp, người sở hữu con chip quang não, cũng không tính là vấn đề khó khăn gì. Có mạch khoáng của nhà họ Vệ hỗ trợ, quân lương hoàn toàn không phải là vấn đề.

Chỉ là Kim Vũ đã ra lệnh càn quét, cuộc sống của nhà họ Vệ e là cũng không dễ dàng.

Gần đây Vi Nhi Pháp đang suy nghĩ về phương pháp mới, nhưng tạm thời không có manh mối gì. Đỗ Nhược thật ra có thể giúp đỡ, nhưng bà ấy dù sao cũng đang ở vương tinh, động tác lớn e là sẽ khiến Kim Vũ chú ý.

"..."

Hạ Ngư nhìn những người ở cách đó không xa, đôi mắt đột nhiên sáng lên.

Nhiều người như vậy...

Kia —— nhiều người nhàn rỗi như vậy!!

Mảnh đất hoang của nàng!! Vùng biển rộng của nàng!! Đơn đặt hàng 1 vạn 3000 cây cải trắng của nàng!!!

Có hy vọng rồi!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Đợi lát nữa có chương hai...

Ừm.

Đương nhiên, các ngươi vẫn là nên đi ngủ đi.

--

P/s : Đợi đến chiều rồi mà vẫn không thấy chương mới :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro